Nể bạn Karl Biedermann quá ah! Hy vọng tiếng Bồ Đào Nha hok khó hơn tiếng Tây Ban Nha nhỉ hihi Chứ học vui vui chỉ để hiểu từ ngữ thông thường và giao tiếp như mình là 1 chuyện, để bảo vệ luận án tiến sĩ như bạn lại là câu chuyện hoàn toàn khác
Đề tài ban đầu bạn chọn liên quan đến trẻ em tiểu học nghe cũng rất thú vị đó! Mình cũng nghĩ, việc truyền cảm hứng và khơi dậy đam mê học tập, tìm hiểu về thế giới này cho trẻ em từ độ tuổi nhỏ là việc làm hết sức ý nghĩa, vì nó định hình ngay quá trình academic studies và năng lực tự đào tạo của cả 1 thế hệ tương lai đất nước…
Bún mắm mình cũng đã từng thử hồi còn ở HN và rất thích, cảm giác rất đậm vị, khó quên, dễ gây nghiện.. nhiều yếu tố umami như bạn nói đó, và đồng thời mình cũng thích ăn hải sản nữa và hok hề sợ tanh

Chỉ hok rõ là họ chế biến có khác nhiều so với bún mắm nguyên bản ở Sóc Trăng hok nữa!
Mình cũng là đứa “hảo ngọt” ra phết đấy.. mặc dù biết cần kiêng

Nhưng trong nấu nướng, ngoài những món cần ngọt để tạo Maillard reaction và caramelization giúp browning và dậy thơm, hoặc những món hok có ngọt hok được thì mình mới cho đường! Như 1 số món kho, tôm thịt rim, sauces và nước chấm… Còn đến như canh cá/đầu cá nấu chua mình cũng chỉ cho dứa hoặc khế (rất thích nhưng hiếm gặp!) để thêm vị ngọt tự nhiên thôi
Bạn giống mình ở điểm hok khảnh ăn và chuộng sashimi

Để thả ga thì mình có thể vào nhà hàng Nhật đánh chén riêng món đó đến thủng túi mất!!! Vị rất thanh và tươi nên ăn hok hề biết ngán là gì haha
Cá hấp xì dầu hay cá kho với đầy đủ gia vị cũng ngon muh, rất đưa cơm! Muh hok hiểu sao bạn “kỳ thị” món lẩu chứ.. nếu nấu với nước hầm xương thịt cá chất lừ và hok tẩm ướp quá nhiều đối với các thành phần lẩu khác, chỉ làm nước chấm chuẩn thì vẫn giữ được sự tinh tuý và tươi ngon muh?
Thực ra mình có nhiều câu hỏi dành cho bạn lắm.. bạn làm mình tò mò

Nhưng sợ làm mất nhiều thời gian của bạn nên mình tạm hỏi câu này trước hihi Bạn tính sau khi bảo vệ xong thì sẽ làm việc ở đâu, cho những dự án nào? Theo như mình hiểu, lĩnh vực như bạn đang nghiên cứu thì phù hợp với biên chế nhà nước hơn nhỉ? Hoặc các tổ chức phi chính phủ gì đó?
Tiếng Bồ thì nó thiên về tình cảm và nhẹ nhàng, biểu đạt cảm xúc và ngữ cảnh mạnh hơn tiếng Tây Ban Nha, nhưng theo người Brasil thì tiếng Bồ của Bồ Đào Nha nghe như tiếng Nga còn tiếng Bồ Brasil nó giai điệu hơn và mình thấy đúng. Thực ra ít ai để ý nhưng tiếng Việt hiện đại của ta từ Bồ mà ra vì trước ông Alexander de Rhodes thì ông Francisco de Pina là người Bồ đã hoàn tất xong xuôi cái khung sườn rồi với sự hỗ trợ của ông Christoforo Borri người Ý như thư ký ghi chép và vì vậy mà tiếng Việt ta có dấu ngã dấu hỏi là 2 dấu không có trong tiếng Pháp. Nhà ông Đắc Lộ thực ra là quảng bá rộng rãi vì ông ấy người Pháp, sẵn thị trường Pháp thì ông Pháp Marketing nó hợp lý.
Về món ăn, mình nêu thêm 1 chi tiết khá thú vị là người Tây khi ăn họ đầu tiên sẽ phẩy tay để dậy mùi lên ngửi trước rồi sẽ thè lưỡi ra trước để đồ ăn lên rồi mới cuộn vào vì nếu bất ổn họ nhả kịp và họ đánh giá vị trước khi hấp thu. Cách thưởng thức của họ thực sự nó tinh tế.
Người Việt sẽ có khuynh hướng cho đồ ăn vào trong khoang miệng luôn nên đôi khi nóng hay mặn hay dở là nghẹn, nó cũng có lý của nó dù mình chưa nghiên cứu, nhưng sơ bộ mình nghĩ do sản phẩm món ăn VN nó ít giữ nước như Tây do cách chế biến qua lửa lớn và vỏ ngoài cứng nên phải nhai cho tứa nước mới biết được.
Nếu bạn yêu thích ẩm thực bạn thử ngẫm điều này nhé. Vì sao món Phở không có ở các triều đại trước nhà Nguyễn, cách hầm xương này xuất hiện từ bao giờ kèm với phương pháp hớt bọt liên tục khi hầm qua nhiều giờ, nước dùng Phở có phải cũng giống nước dùng Consume cô đặc, trong nhưng mùi cực đậm không. Việt Nam là xứ nông, con bò là để kéo cày, vì sao đột nhiên nó vô nồi, dù thịt phổ biến ở VN là cá và gà còn heo lợn thì khi có cỗ tiệc.
Bên cạnh đó là kỹ thuật nấu riêu cua, vì sao nó cũng chỉ là món mới trong độ 100 năm thôi, và kỹ thuật tạo riêu cua đó có giống với kỹ thuật gạn bã giữ nước dùng trong của Pháp hay không, nhất là dùng lòng trắng trứng cùng thịt heo xay như các tiệm Canh bún, bún riêu bình dân vẫn làm thay cua. Vì sao miếng riêu luôn mặn mà và đậm vị.
Thực ra có nhiều cái nó giao hòa lắm, mình thì mình thích sự giao thoa chứ những người khác họ sẽ cố tách biệt, mà tách biệt thì sẽ không có phản ứng, cũng giống không lai thì không ra giống tốt hơn.
Món lẩu mình không thích vì:
- Nước quá nhiều, lỏng bỏng trong khi mình thích món khô như hủ tíu khô chẳng hạn
- Nước bị giữ nóng liên tục, ăn vào miệng không thoải mái trong khi mình thích món lạnh, như mì lạnh Nhật chẳng hạn
- Quá nhiều đôi đũa, muỗng chòng chọc vào cùng một nồi
- Quá nhiều thứ nhồi vào một chỗ, kể cả nước trụng mì, bún, một lúc sau mọi thứ nó lền lền, chưa kể mì nên trụng riêng như các món Mì Tàu để tránh bột chua nước và đục nước
- Ăn không chắc bụng mà nó lỏng ba lỏng bỏng, mau đói
Thường thì con đường học cao sẽ có sự khác biệt hoàn toàn trong tư duy giữa đông và tây mà thường tử vi theo đông phương học sẽ không tách rõ chỗ này.
Á Đông thì quan niệm nho giáo, học để lên bàn thờ, lên bia đá, mong cái tên mình được ngàn đời sĩ tử lại khấn vái, giấc mơ muôn đời là vinh quy bái tổ rồi sau đó show Cái Đức ra cho thiên hạ xem. Nhưng suốt ngàn năm, cả dân tộc cũng vẫn làm văn, làm thơ là chính.
Quan điểm phương tây thì nó là Hàn Lâm tức là học thuật, cố truy nguyên cái biết đến sự rốt ráo để có thể chế ngự được tự nhiên, như cái cách người phương Tây cải tạo thế giới bằng khoa học. Trong thế giới Academic, thì bằng cấp là vé vào cửa.
Lấy bằng Đại học là để đi tuyển dụng nhà tuyển dụng không cần hỏi và người tuyển dụng không cần trả lời rằng:
"Thưa anh / chị, em đã được đào tạo 4 năm qua để biết rằng cái công việc này nọ thuộc cái ngành này, nó sẽ bao hàm những mảng này, và em đều đã được học qua các mảng đó, và vì vậy khi em ứng tuyển vị trí này em vẫn hiểu cái tổng thể vận hành của công ty". Đây là giấy chứng nhận đã có kiến thức, kỹ năng cơ bản để làm việc. Nên tiếng Anh nó gọi là Undergraduate, mới biết chứ chưa chuyên
Sau 1 thời gian làm việc, vướng mắc 1 vấn đề nào đó và người đó muốn tập trung làm cho ra ngô ra khoai thì họ học thạc sỹ để trở thành Master, chuyên gia về cái lĩnh vực họ quan tâm nhưng nó chỉ mới là 1 vấn đề. Sau đó họ muốn đi tới tận cùng bản chất thì sẽ là tiến sỹ tức là Doctor of Philosophy tức là họ nâng lên tầm triết lý. Triết lý theo nghĩa là bản chất thực tại tối hậu của điều đó là gì, chứ không phải những lập luận cá nhân như người Á Đông quen thuộc.
Sau khi hiểu tường tận rồi thì có 3 con đường:
1. Nghiên cứu sâu hơn để mở ra lối đi mới thông qua làm Post Doc - Nghiên cứu sau tiến sỹ và trở thành nhà khoa học, làm việc trong các dự án khoa học bất kể ở đâu, công hay tư
2. Giảng dạy bằng cách làm Post Doc rồi lấy chứng chỉ Phó Giáo Sư, Giáo Sư - Professorship. Ở VN nghe Giáo sư thì oai, to nhưng tây thì giáo sư tức là ông thầy ở đẳng cấp cao nhất
3. Cống hiến bằng cách khởi nghiệp như hai vợ chồng tiến sỹ sáng lập Biontech (Ở Việt Nam ít để ý vaccines Covid Pfizer thực chất là Biontech phát triển và tên đầy đủ là Pfizer Biontech, thực ra từ đầu Pfizer thất bại trong phòng lab và đi sau Moderna nên mới xin kết hợp cùng Biontech của Đức) người Đức gốc Thổ Sahin và Tureci. Sau Covid, thành phố Mainz nơi họ đặt đại bản doanh thu về khoản thuế khổng lồ và trả sạch sẽ nợ công, thậm chí còn thặng dư và đem đi đầu tư ngược vào các bang khác. Đây chính là một cái kết đẹp cho người làm khoa học. Hai hướng trên cũng đẹp không kém.