Lá số chồng ngoại tình .

Xem, hỏi đáp, luận giải về tử vi
Nội qui chuyên mục
Đây là chuyên mục dành cho việc xem lá số tử vi. Các bài mang tính trao đổi học thuật xin vui lòng đăng trong mục Kiến thức tử vi.
Không được đính kèm lá số của trang web khác. Các bài không liên quan sẽ bị chuyển khỏi chuyên mục này.
Thách Thức 6
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 136
Tham gia: 15:24, 19/07/25

TL: Lá số chồng ngoại tình .

Gửi bài gửi bởi Thách Thức 6 »

begauhn đã viết: 11:16, 24/07/25
kindnessisagift đã viết: 10:48, 24/07/25
begauhn đã viết: 09:41, 24/07/25 Lý do vk ck ly hôn , chỉ có 2 vấn đề

1/ kinh tế ( chiếm 90% hạnh phúc ) ,
Các bạn sẽ nói ty là tất cả , tiền bạc là phù du , vâng , bây giờ các bạn tìm 1 gdinh vk ck đang cãi nhau , đưa họ vali 10 , 20 tỷ , và xem phản ứng nhé . Họ sẽ vui vẻ cầm như bắt dc vàng hay mặc kệ ko nhận và vẫn cãi nhau tiếp ??
Hầu hết các cuộc cãi nhau , đều từ áp lực csong , và chuyện áp lực cv , cơm áo gạo tiền . Tất cả đều có 1 cách giải quyết ,
Tới Ngọc Trinh cũng cặp 1 ông 80t là chuyện bình thường .

2/ là vấn đề nhu cầu sinh lý ( 10% ly hôn )
Người ta sẽ tìm 2 phương án để giải quyết
1 là vui thú xong về
2 là cưới luôn đứa khác

nên ở đàn ông cái vấn đề "vúi thú" trai gái xong r về với vk con ở đây , giúp cả 2 giảm bớt áp lực .
Giảm tỷ lệ hiếp dâm , và ly hôn , mà ko nhất thiết phải cặp bồ .
Ko ai chấp nhận mặt trái của nó , giống như thuốc lá vậy .
Nhưng nó cũng có cái lợi , Bác Hồ 1 đêm cũng làm 1 bao cho tỉnh táo .
Chứ có cấm triệt để đc hay ko ?

Còn vấn đề ( ko hợp nhau )
Nó ngôn tình quá , ko hợp cái gì ??? . 99% cái ko hợp , kinh tế sẽ giải quyết . Vẫn ko tin , đọc lại ví dụ 1 và về thực hành . Nếu ko ta nên bớt xem phim và ngừng đọc tiểu thuyết tình cảm 1 thời gian cho tỉnh táo ,

Nhìn chung phân tích đúng sai nó ko có ý nghĩa .
Bằng việc ta hiểu xã hội đang vận hành thế nào , để từ đó có 1 tâm thái cảnh giác , khôn ngoan , mà ko đánh mất đi hp .
Tình dục là bản năng mày là thú à?
Đưa cái mặt mày lên đây đi để người ta tránh xa ra.
Đáng sợ thật.
Tao là
Không thủ dâm
Không xem văn hóa phẩm đồi trụy
Không nói lời dâm dục
Không quan hệ tình dục ngoài vợ chồng
...
Mấy cái không tà dâm tao đều làm được từ nhỏ mới đẻ đến giờ rồi sao làm không được?
Bản thân mày bẩn thỉu vô học chứ đâu phải ai cũng như mày.
Nhớ đừng ra ngoài hiếp dâm mua dâm nha. Vi phạm pháp luật
Xem ra bạn Quyên quá khứ đúng như chính bạn từng nói "em bị lôi ra đánh liên tục"
Nên phần nào tôi cũng hiểu vì sao bạn lại bị vậy .
Cũng phần nào thương và thông cảm cho bạn . Có lẽ nỗi đau đó với bạn quá lớn .
Mong bạn sớm ổn và lấy lại sự "bình thường" trong cuộc sống .

Tuy nhiên bình luận này đã đc báo cáo .
Mời bạn bình luận thêm ( với nội dung y hệt ) , tôi cũng đang tò mò ko biết với những cá nhân vi phạm liên tục , thì ban quản lý sẽ xử lý thế nào.
Khoá nick hay chặn luôn ip để ko lập dc nick ?
anh đang dùng tổn thương của người khác để hợp lý hóa sự xúc phạm của mình.
Anh nói là “thông cảm”, nhưng câu chữ của anh lại đang ngầm ám chỉ: “vì bánh kem như vậy nên bánh kem đáng bị đánh, đáng bị đối xử tệ.”
Anh gọi đó là sự đồng cảm à? Không, đó là một kiểu mỉa mai tinh vi, là xát muối vào nỗi đau của người khác bằng thái độ lạnh lùng và cái tôi đạo đức giả.
Không ai cần ai thương hại kiểu đó. Và nếu anh thực sự hiểu, anh đã không viết ra những câu như vậy.
Lịch sự không có nghĩa là được phép chạm vào tổn thương của người khác rồi nói mình đang "thông cảm".
2/ Tôi thật sự hối hận vì đã từng nhờ anh xem số.
Lá số anh từng nói không phải là lá số thật của tôi. Và cũng may là sau cùng tôi đã tự tìm ra được bản chất thực sự của mình.
Tôi không trách anh phán sai, vì ai rồi cũng có thể nhầm. Nhưng điều khiến tôi thất vọng nhất là sự thiếu đạo đức trong cách anh đối xử và bình luận về người khác.
Chỉ tiếc là tôi đã tốn thời gian cho một người không đủ nhân cách để cầm lá số người khác trên tay.
Chào anh!
Đầu trang

Doraemon cake yum
Mới gia nhập
Mới gia nhập
Bài viết: 13
Tham gia: 12:04, 24/07/25

TL: Lá số chồng ngoại tình .

Gửi bài gửi bởi Doraemon cake yum »

Thách Thức 6 đã viết: 11:29, 24/07/25
begauhn đã viết: 11:16, 24/07/25
kindnessisagift đã viết: 10:48, 24/07/25
Tình dục là bản năng mày là thú à?
Đưa cái mặt mày lên đây đi để người ta tránh xa ra.
Đáng sợ thật.
Tao là
Không thủ dâm
Không xem văn hóa phẩm đồi trụy
Không nói lời dâm dục
Không quan hệ tình dục ngoài vợ chồng
...
Mấy cái không tà dâm tao đều làm được từ nhỏ mới đẻ đến giờ rồi sao làm không được?
Bản thân mày bẩn thỉu vô học chứ đâu phải ai cũng như mày.
Nhớ đừng ra ngoài hiếp dâm mua dâm nha. Vi phạm pháp luật
Xem ra bạn Quyên quá khứ đúng như chính bạn từng nói "em bị lôi ra đánh liên tục"
Nên phần nào tôi cũng hiểu vì sao bạn lại bị vậy .
Cũng phần nào thương và thông cảm cho bạn . Có lẽ nỗi đau đó với bạn quá lớn .
Mong bạn sớm ổn và lấy lại sự "bình thường" trong cuộc sống .

Tuy nhiên bình luận này đã đc báo cáo .
Mời bạn bình luận thêm ( với nội dung y hệt ) , tôi cũng đang tò mò ko biết với những cá nhân vi phạm liên tục , thì ban quản lý sẽ xử lý thế nào.
Khoá nick hay chặn luôn ip để ko lập dc nick ?
anh đang dùng tổn thương của người khác để hợp lý hóa sự xúc phạm của mình.
Anh nói là “thông cảm”, nhưng câu chữ của anh lại đang ngầm ám chỉ: “vì bánh kem như vậy nên bánh kem đáng bị đánh, đáng bị đối xử tệ.”
Anh gọi đó là sự đồng cảm à? Không, đó là một kiểu mỉa mai tinh vi, là xát muối vào nỗi đau của người khác bằng thái độ lạnh lùng và cái tôi đạo đức giả.
Không ai cần ai thương hại kiểu đó. Và nếu anh thực sự hiểu, anh đã không viết ra những câu như vậy.
Lịch sự không có nghĩa là được phép chạm vào tổn thương của người khác rồi nói mình đang "thông cảm".
2/ Tôi thật sự hối hận vì đã từng nhờ anh xem số.
Lá số anh từng nói không phải là lá số thật của tôi. Và cũng may là sau cùng tôi đã tự tìm ra được bản chất thực sự của mình.
Tôi không trách anh phán sai, vì ai rồi cũng có thể nhầm. Nhưng điều khiến tôi thất vọng nhất là sự thiếu đạo đức trong cách anh đối xử và bình luận về người khác.
Chỉ tiếc là tôi đã tốn thời gian cho một người không đủ nhân cách để cầm lá số người khác trên tay.
Chào anh!
Không có cái gì đâu.
Em trưởng thành trong gia đình cha mẹ không thích em ra đời.
Đây cũng là chuyện bình thường
Nhờ vậy em mới có thể tự lập, giàu có chẳng thua ai.
Nếu cuộc đời quá suông sẻ em chả muốn đâu khó thành công lắm.
Hiện em hạnh phúc với mọi thứ em có.
Nhưng em lo cho con em đầy đủ được yêu thương quan tâm, chăm sóc tốt, được hưởng đầy đủ việc ăn học phát triển đầy đủ về thể chất, tinh thần, học vấn.
Cho dù có chết 5 giới của Phật nhất định phải giữ để bảo vệ bản thân.
Giờ giàu có thoải mái rồi thấy tốt chứ không thấy vấn đề gì cả.
Con cái của được đầy đủ, chong thì quá tuyệt vời.
Cái giá trị đạo đức mà không có thì sau này đời con cháu tội lỗi lắm.
Thôi.
Nói sự thật thôi.
Tà dâm luôn dành cho lũ bệnh hoạn, nghèo đói, không có duoc sự nghiệp, sức khỏe,gia đình hạnh phúc.
Cái gì cũng có giá nó.
Có làm có chịu, gieo gì gặt nấy.
Sống đàng hoàng thì đỡ khổ.
Làm gì thì quả báo tự bản thân mình lãnh thôi.
Cảm ơn chị nói giúp em.
Thôi không vào nữa đâu.
Cuộc đời ai nấy sống mệt quá.
Chúc chị may mắn hạnh phúc
Sửa lần cuối bởi Doraemon cake yum vào lúc 12:36, 24/07/25 với 2 lần sửa.
Đầu trang

Doraemon cake yum
Mới gia nhập
Mới gia nhập
Bài viết: 13
Tham gia: 12:04, 24/07/25

TL: Lá số chồng ngoại tình .

Gửi bài gửi bởi Doraemon cake yum »

Cha mẹ sống tốt, sống đàng hoàng chủ yếu sau này con cái có công việc làm đàng hoàng.
Người có học thức luôn được công việc với lương bổng tốt, được mua đầy đủ bảo hiểm, được làm việc trong môi trường an toàn, được tôn trọng.
Làm cha mẹ cố gắng cho con mình cuộc sống đủ đầy hạnh phúc, sống trong gia đình không có tiếng mắng chửi, đánh nhau không có bất kì hành vi hại nhau. Luôn đấy tình yêu thương, quan tâm, chăm sóc tốt cho nhau.
Cha mẹ cũng không được sử dụng chất kích thích như thuốc lá, rượu bia, ma túy, thuốc lắc, bóng cười, tà dâm ( bệnh tình dục có thể lây cho cả trẻ em ,...)
Trẻ được sinh ra trong môi trường lành mạnh thì mới học hành giỏi giang có cuộc sống hạnh phúc sau này.
Cha mẹ bậy bạ con cái khó có tương lai tốt đẹp lắm.
Sống có trách nhiệm, sống đàng hoàng cho thế hệ sau này.
Đầu trang

Thách Thức 6
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 136
Tham gia: 15:24, 19/07/25

TL: Lá số chồng ngoại tình .

Gửi bài gửi bởi Thách Thức 6 »

1/ Tôi không muốn tranh cãi với ai nữa. Từ giờ đến cuối đời, tôi chọn không yêu ai và cũng không kết hôn. Vì sao ư? Vì tôi không có niềm tin vào người khác. Không chỉ vì sợ người khác làm tổn thương mình, mà còn vì tôi sợ chính bản thân mình sẽ làm tổn thương một người đàn ông nào đó.
Tôi là người dễ chán. Cảm xúc trong tôi như biểu đồ hình sin, lúc đầu có thể bị thu hút bởi ngoại hình, bởi vài điểm tốt ban đầu, nhưng càng tiếp xúc, nếu người đó không cho tôi thấy một điểm gì để tôi ngưỡng mộ về trí tuệ, về đạo đức, tư duy, cách sống, cách xử lý vấn đề, khả năng trong công việc hay có một tài năng nào đó cụ thể...vv thì cảm xúc trong tôi tụt dốc rất nhanh. Lúc đó, tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ nữa.
Bạn trai cũ từng bắt tôi hứa: “Sau này dù có chuyện gì thì em cũng không được buông tay anh.” Anh ấy từng tặng tôi chiếc lắc chân với thông điệp “giữ em lại mãi mãi bên anh.” Nhưng khi anh ấy dọa chia tay, tôi đồng ý. Bởi khi tôi đã nói lời chia tay, là tôi đã cân nhắc rất kỹ, tự mình đặt ra nhiều câu hỏi và đi tìm câu trả lời. Tôi không quyết định trong lúc nóng giận, mà vì tôi đã hết cảm xúc.
Ngay chiều và tối hôm đó, anh ấy đòi quay lại. Tôi không từ chối, cũng không đồng ý. Tôi chỉ cười cho lịch sự. Rồi ba ngày tiếp theo, tôi không còn chủ động nhắn tin nữa, chỉ trả lời một cách lịch sự khi anh ấy hỏi han. Đến ngày thứ tư, tôi thấy anh xoá kết bạn Facebook với tôi. Nhưng chiều cùng ngày, anh vẫn nhắn tin hỏi han tôi. Tôi nghĩ, chắc anh ấy tổn thương vì sự im lặng của tôi. Nhưng tôi không biết làm khác đi thế nào, khi trong lòng mình đã không còn tình cảm rung động mạnh nữa.
Và đến ngày thứ năm, anh ấy biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi.
Tôi nghĩ, có lẽ anh đã hiểu rằng tôi chọn chia tay không vì tức giận, mà vì cảm xúc đã không còn.

2/ Anh ấy bị tổn thương về mặt cảm xúc. Sau khi đề nghị quay lại, tôi không hề xúc phạm anh, cũng không nói lời cay nghiệt hay tỏ thái độ coi thường. Tôi vẫn giữ thái độ lịch sự, vẫn trả lời tin nhắn của anh một cách nhẹ nhàng và tử tế, nhưng chỉ trong phạm vi xã giao, không còn tình cảm, không còn sự chủ động.
Tôi không nhắn tin trước. Tôi không hỏi han. Tôi không nói ra điều gì rõ ràng, nhưng ai đủ nhạy cảm cũng sẽ cảm nhận được: sự kết nối giữa hai người đã dần phai nhạt.
Và rồi anh xóa kết bạn Facebook với tôi. Thẳng thắn mà nói, một người đàn ông bình thường, nếu không bị tổn thương , sẽ không hành động như vậy, nhất là khi tôi không làm điều gì xúc phạm hay thiếu tôn trọng anh ta cả. Việc anh xoá Facebook không phải là sự giận dữ, mà giống như một cách rút lui trong lặng lẽ, một phản ứng xuất phát từ cảm giác hụt hẫng, đau lòng, hoặc tổn thương lòng tự trọng khi nhận ra người mình yêu không còn cảm xúc với mình nữa.


3/ Tôi cũng chọn không yêu, không kết hôn. Vì tôi không có niềm tin rằng đàn ông sẽ chung thủy với tôi. Người chồng trước đây có thể chưa từng ngoại tình hay phản bội , nhưng đó chỉ là trong 2 năm yêu nhau và 1 năm đầu kết hôn. Ba năm thì còn chung thủy, nhưng mười năm sau thì sao? Ai có thể đảm bảo? Không ai cả. Và chính sự bất định đó khiến tôi chọn sống một mình, để không phải hoài nghi, không phải đặt niềm tin rồi thất vọng. Mệt mỏi lắm.
Tôi chọn sống một mình để giữ lấy sự bình yên. Khi tôi học được cách sống một mình mà vẫn hạnh phúc, đó mới là lúc tôi đi đúng con đường của chủ đạo 7. Bởi điểm cốt lõi của con số này chính là thiếu niềm tin vào người khác, và chỉ tin vào điều gì khi bản thân tự mình trải nghiệm, tự mình kiểm chứng, tự mình phân tích.
Tôi không thể đặt niềm tin vào những lời nói suông hay hứa hẹn mơ hồ. Nếu ai đó muốn thuyết phục tôi tin vào điều gì, họ cần dữ liệu, lý lẽ, chứng minh, và sự nhất quán lâu dài. Nhưng trên đời này, có mấy ai đủ năng lực và kiên nhẫn để giải đáp tất cả những câu hỏi trong tôi?
Không ai cả.
Chỉ có một cách: tôi phải tự học. Tôi phải tự trang bị cho mình càng nhiều kiến thức, phải tự trải nghiệm, tự kiểm nghiệm để tìm ra câu trả lời. Và chỉ khi nào tôi tự mình hiểu thấu, tự mình chứng minh, thì tôi mới có thể đặt niềm tin vào một điều gì đó.

Chào mọi người! Tôi không muốn tranh cãi đâu. Phúc ai người đấy hưởng. Làm tốt thì hưởng quả tốt. Làm xấu thì nhận quả xấu. Tôi chỉ chia sẻ quan điểm của tôi. Còn việc mọi người sống sao thì tôi kệ mọi người. Tôi tập trung sống tốt cuộc đời của tôi.
Đầu trang

Doraemon cake yum
Mới gia nhập
Mới gia nhập
Bài viết: 13
Tham gia: 12:04, 24/07/25

TL: Lá số chồng ngoại tình .

Gửi bài gửi bởi Doraemon cake yum »

Thách Thức 6 đã viết: 12:37, 24/07/25 1/ Tôi không muốn tranh cãi với ai nữa. Từ giờ đến cuối đời, tôi chọn không yêu ai và cũng không kết hôn. Vì sao ư? Vì tôi không có niềm tin vào người khác. Không chỉ vì sợ người khác làm tổn thương mình, mà còn vì tôi sợ chính bản thân mình sẽ làm tổn thương một người đàn ông nào đó.
Tôi là người dễ chán. Cảm xúc trong tôi như biểu đồ hình sin, lúc đầu có thể bị thu hút bởi ngoại hình, bởi vài điểm tốt ban đầu, nhưng càng tiếp xúc, nếu người đó không cho tôi thấy một điểm gì để tôi ngưỡng mộ về trí tuệ, về đạo đức, tư duy, cách sống, cách xử lý vấn đề, khả năng trong công việc hay có một tài năng nào đó cụ thể...vv thì cảm xúc trong tôi tụt dốc rất nhanh. Lúc đó, tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ nữa.
Bạn trai cũ từng bắt tôi hứa: “Sau này dù có chuyện gì thì em cũng không được buông tay anh.” Anh ấy từng tặng tôi chiếc lắc chân với thông điệp “giữ em lại mãi mãi bên anh.” Nhưng khi anh ấy dọa chia tay, tôi đồng ý. Bởi khi tôi đã nói lời chia tay, là tôi đã cân nhắc rất kỹ, tự mình đặt ra nhiều câu hỏi và đi tìm câu trả lời. Tôi không quyết định trong lúc nóng giận, mà vì tôi đã hết cảm xúc.
Ngay chiều và tối hôm đó, anh ấy đòi quay lại. Tôi không từ chối, cũng không đồng ý. Tôi chỉ cười cho lịch sự. Rồi ba ngày tiếp theo, tôi không còn chủ động nhắn tin nữa, chỉ trả lời một cách lịch sự khi anh ấy hỏi han. Đến ngày thứ tư, tôi thấy anh xoá kết bạn Facebook với tôi. Nhưng chiều cùng ngày, anh vẫn nhắn tin hỏi han tôi. Tôi nghĩ, chắc anh ấy tổn thương vì sự im lặng của tôi. Nhưng tôi không biết làm khác đi thế nào, khi trong lòng mình đã không còn tình cảm rung động mạnh nữa.
Và đến ngày thứ năm, anh ấy biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi.
Tôi nghĩ, có lẽ anh đã hiểu rằng tôi chọn chia tay không vì tức giận, mà vì cảm xúc đã không còn.

2/ Anh ấy bị tổn thương về mặt cảm xúc. Sau khi đề nghị quay lại, tôi không hề xúc phạm anh, cũng không nói lời cay nghiệt hay tỏ thái độ coi thường. Tôi vẫn giữ thái độ lịch sự, vẫn trả lời tin nhắn của anh một cách nhẹ nhàng và tử tế, nhưng chỉ trong phạm vi xã giao, không còn tình cảm, không còn sự chủ động.
Tôi không nhắn tin trước. Tôi không hỏi han. Tôi không nói ra điều gì rõ ràng, nhưng ai đủ nhạy cảm cũng sẽ cảm nhận được: sự kết nối giữa hai người đã dần phai nhạt.
Và rồi anh xóa kết bạn Facebook với tôi. Thẳng thắn mà nói, một người đàn ông bình thường, nếu không bị tổn thương , sẽ không hành động như vậy, nhất là khi tôi không làm điều gì xúc phạm hay thiếu tôn trọng anh ta cả. Việc anh xoá Facebook không phải là sự giận dữ, mà giống như một cách rút lui trong lặng lẽ, một phản ứng xuất phát từ cảm giác hụt hẫng, đau lòng, hoặc tổn thương lòng tự trọng khi nhận ra người mình yêu không còn cảm xúc với mình nữa.


3/ Tôi cũng chọn không yêu, không kết hôn. Vì tôi không có niềm tin rằng đàn ông sẽ chung thủy với tôi. Người chồng trước đây có thể chưa từng ngoại tình hay phản bội , nhưng đó chỉ là trong 2 năm yêu nhau và 1 năm đầu kết hôn. Ba năm thì còn chung thủy, nhưng mười năm sau thì sao? Ai có thể đảm bảo? Không ai cả. Và chính sự bất định đó khiến tôi chọn sống một mình, để không phải hoài nghi, không phải đặt niềm tin rồi thất vọng. Mệt mỏi lắm.
Tôi chọn sống một mình để giữ lấy sự bình yên. Khi tôi học được cách sống một mình mà vẫn hạnh phúc, đó mới là lúc tôi đi đúng con đường của chủ đạo 7. Bởi điểm cốt lõi của con số này chính là thiếu niềm tin vào người khác, và chỉ tin vào điều gì khi bản thân tự mình trải nghiệm, tự mình kiểm chứng, tự mình phân tích.
Tôi không thể đặt niềm tin vào những lời nói suông hay hứa hẹn mơ hồ. Nếu ai đó muốn thuyết phục tôi tin vào điều gì, họ cần dữ liệu, lý lẽ, chứng minh, và sự nhất quán lâu dài. Nhưng trên đời này, có mấy ai đủ năng lực và kiên nhẫn để giải đáp tất cả những câu hỏi trong tôi?
Không ai cả.
Chỉ có một cách: tôi phải tự học. Tôi phải tự trang bị cho mình càng nhiều kiến thức, phải tự trải nghiệm, tự kiểm nghiệm để tìm ra câu trả lời. Và chỉ khi nào tôi tự mình hiểu thấu, tự mình chứng minh, thì tôi mới có thể đặt niềm tin vào một điều gì đó.

Chào mọi người! Tôi không muốn tranh cãi đâu. Phúc ai người đấy hưởng. Làm tốt thì hưởng quả tốt. Làm xấu thì nhận quả xấu. Tôi chỉ chia sẻ quan điểm của tôi. Còn việc mọi người sống sao thì tôi kệ mọi người. Tôi tập trung sống tốt cuộc đời của tôi.
Chị xem Việt Nam làm cực khổ lương chả đủ để qua ngày. Em đang nói những gia đình không lo cho con cái đầy đủ.
Chạy grab chị xem kiếm được bao nhiêu tiền, học cho xong cái đại học đi chạy grab?
Nếu đã xác định là hôn nhân đến với nhau thì cố gắng lo cho con mình đầy đủ.
Đúng là cha mẹ không thương em nhưng em có những cô dì cậu bác giàu có luôn sẵn sàng giúp em. Đặc biệt là bà em đã dặn con cháu trong nhà phải yêu thương giúp đỡ nhau
Chị nghĩ muốn mở tiệm là mở à sướng nhỉ tiền đâu ra, toàn là được người lớn trợ cấp.
Chị đi làm lượm từng cắt chắc kiếp sau mới mong mở tiệm.
Thời nay làm việc khi nào mới mua được nhà. Cũng người lớn trong nhà chu cấp.
Tự mình làm không có chuyện đó đâu. Người lớn không cho vốn cũng đừng mơ mà làm được.
Em là lo đầy đủ cho con cái của mình. Để nó học hành đầy đủ, được sống trong gia đình hạnh phúc. Mọi thứ đều có đủ. Nhất định các con em phải được đầy đủ, được yêu thương, được hạnh phúc.
Đã xác định kết hôn sống như một con người cho con mình được phát triển trong gia đình hạnh phúc được ăn học đầy đủ, chúng nhất định phai có cuộc sống tốt hạnh phúc yên ổn. Không phải lo nổi lo cơm áo gạo tiền
Nam mô a Di Đà Phật
Các con của em phải có học vấn, phải có sự nghiệp, phải có cha mẹ là tấm gương tốt, được sinh trưởng trong gia đình hạnh phúc để đảm bảo tâm sinh lý phát triển tốt khỏe mạnh hạnh phúc
Được cảm ơn bởi: Thách Thức 6
Đầu trang

Thách Thức 6
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 136
Tham gia: 15:24, 19/07/25

TL: Lá số chồng ngoại tình .

Gửi bài gửi bởi Thách Thức 6 »

Doraemon cake yum đã viết: 13:31, 24/07/25
Thách Thức 6 đã viết: 12:37, 24/07/25 1/ Tôi không muốn tranh cãi với ai nữa. Từ giờ đến cuối đời, tôi chọn không yêu ai và cũng không kết hôn. Vì sao ư? Vì tôi không có niềm tin vào người khác. Không chỉ vì sợ người khác làm tổn thương mình, mà còn vì tôi sợ chính bản thân mình sẽ làm tổn thương một người đàn ông nào đó.
Tôi là người dễ chán. Cảm xúc trong tôi như biểu đồ hình sin, lúc đầu có thể bị thu hút bởi ngoại hình, bởi vài điểm tốt ban đầu, nhưng càng tiếp xúc, nếu người đó không cho tôi thấy một điểm gì để tôi ngưỡng mộ về trí tuệ, về đạo đức, tư duy, cách sống, cách xử lý vấn đề, khả năng trong công việc hay có một tài năng nào đó cụ thể...vv thì cảm xúc trong tôi tụt dốc rất nhanh. Lúc đó, tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ nữa.
Bạn trai cũ từng bắt tôi hứa: “Sau này dù có chuyện gì thì em cũng không được buông tay anh.” Anh ấy từng tặng tôi chiếc lắc chân với thông điệp “giữ em lại mãi mãi bên anh.” Nhưng khi anh ấy dọa chia tay, tôi đồng ý. Bởi khi tôi đã nói lời chia tay, là tôi đã cân nhắc rất kỹ, tự mình đặt ra nhiều câu hỏi và đi tìm câu trả lời. Tôi không quyết định trong lúc nóng giận, mà vì tôi đã hết cảm xúc.
Ngay chiều và tối hôm đó, anh ấy đòi quay lại. Tôi không từ chối, cũng không đồng ý. Tôi chỉ cười cho lịch sự. Rồi ba ngày tiếp theo, tôi không còn chủ động nhắn tin nữa, chỉ trả lời một cách lịch sự khi anh ấy hỏi han. Đến ngày thứ tư, tôi thấy anh xoá kết bạn Facebook với tôi. Nhưng chiều cùng ngày, anh vẫn nhắn tin hỏi han tôi. Tôi nghĩ, chắc anh ấy tổn thương vì sự im lặng của tôi. Nhưng tôi không biết làm khác đi thế nào, khi trong lòng mình đã không còn tình cảm rung động mạnh nữa.
Và đến ngày thứ năm, anh ấy biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi.
Tôi nghĩ, có lẽ anh đã hiểu rằng tôi chọn chia tay không vì tức giận, mà vì cảm xúc đã không còn.

2/ Anh ấy bị tổn thương về mặt cảm xúc. Sau khi đề nghị quay lại, tôi không hề xúc phạm anh, cũng không nói lời cay nghiệt hay tỏ thái độ coi thường. Tôi vẫn giữ thái độ lịch sự, vẫn trả lời tin nhắn của anh một cách nhẹ nhàng và tử tế, nhưng chỉ trong phạm vi xã giao, không còn tình cảm, không còn sự chủ động.
Tôi không nhắn tin trước. Tôi không hỏi han. Tôi không nói ra điều gì rõ ràng, nhưng ai đủ nhạy cảm cũng sẽ cảm nhận được: sự kết nối giữa hai người đã dần phai nhạt.
Và rồi anh xóa kết bạn Facebook với tôi. Thẳng thắn mà nói, một người đàn ông bình thường, nếu không bị tổn thương , sẽ không hành động như vậy, nhất là khi tôi không làm điều gì xúc phạm hay thiếu tôn trọng anh ta cả. Việc anh xoá Facebook không phải là sự giận dữ, mà giống như một cách rút lui trong lặng lẽ, một phản ứng xuất phát từ cảm giác hụt hẫng, đau lòng, hoặc tổn thương lòng tự trọng khi nhận ra người mình yêu không còn cảm xúc với mình nữa.


3/ Tôi cũng chọn không yêu, không kết hôn. Vì tôi không có niềm tin rằng đàn ông sẽ chung thủy với tôi. Người chồng trước đây có thể chưa từng ngoại tình hay phản bội , nhưng đó chỉ là trong 2 năm yêu nhau và 1 năm đầu kết hôn. Ba năm thì còn chung thủy, nhưng mười năm sau thì sao? Ai có thể đảm bảo? Không ai cả. Và chính sự bất định đó khiến tôi chọn sống một mình, để không phải hoài nghi, không phải đặt niềm tin rồi thất vọng. Mệt mỏi lắm.
Tôi chọn sống một mình để giữ lấy sự bình yên. Khi tôi học được cách sống một mình mà vẫn hạnh phúc, đó mới là lúc tôi đi đúng con đường của chủ đạo 7. Bởi điểm cốt lõi của con số này chính là thiếu niềm tin vào người khác, và chỉ tin vào điều gì khi bản thân tự mình trải nghiệm, tự mình kiểm chứng, tự mình phân tích.
Tôi không thể đặt niềm tin vào những lời nói suông hay hứa hẹn mơ hồ. Nếu ai đó muốn thuyết phục tôi tin vào điều gì, họ cần dữ liệu, lý lẽ, chứng minh, và sự nhất quán lâu dài. Nhưng trên đời này, có mấy ai đủ năng lực và kiên nhẫn để giải đáp tất cả những câu hỏi trong tôi?
Không ai cả.
Chỉ có một cách: tôi phải tự học. Tôi phải tự trang bị cho mình càng nhiều kiến thức, phải tự trải nghiệm, tự kiểm nghiệm để tìm ra câu trả lời. Và chỉ khi nào tôi tự mình hiểu thấu, tự mình chứng minh, thì tôi mới có thể đặt niềm tin vào một điều gì đó.

Chào mọi người! Tôi không muốn tranh cãi đâu. Phúc ai người đấy hưởng. Làm tốt thì hưởng quả tốt. Làm xấu thì nhận quả xấu. Tôi chỉ chia sẻ quan điểm của tôi. Còn việc mọi người sống sao thì tôi kệ mọi người. Tôi tập trung sống tốt cuộc đời của tôi.
Chị xem Việt Nam làm cực khổ lương chả đủ để qua ngày. Em đang nói những gia đình không lo cho con cái đầy đủ.
Chạy grab chị xem kiếm được bao nhiêu tiền, học cho xong cái đại học đi chạy grab?
Nếu đã xác định là hôn nhân đến với nhau thì cố gắng lo cho con mình đầy đủ.
Đúng là cha mẹ không thương em nhưng em có những cô dì cậu bác giàu có luôn sẵn sàng giúp em. Đặc biệt là bà em đã dặn con cháu trong nhà phải yêu thương giúp đỡ nhau
Chị nghĩ muốn mở tiệm là mở à sướng nhỉ tiền đâu ra, toàn là được người lớn trợ cấp.
Chị đi làm lượm từng cắt chắc kiếp sau mới mong mở tiệm.
Thời nay làm việc khi nào mới mua được nhà. Cũng người lớn trong nhà chu cấp.
Tự mình làm không có chuyện đó đâu. Người lớn không cho vốn cũng đừng mơ mà làm được.
Em là lo đầy đủ cho con cái của mình. Để nó học hành đầy đủ, được sống trong gia đình hạnh phúc. Mọi thứ đều có đủ. Nhất định các con em phải được đầy đủ, được yêu thương, được hạnh phúc.
Đã xác định kết hôn sống như một con người cho con mình được phát triển trong gia đình hạnh phúc được ăn học đầy đủ, chúng nhất định phai có cuộc sống tốt hạnh phúc yên ổn. Không phải lo nổi lo cơm áo gạo tiền
Nam mô a Di Đà Phật
Các con của em phải có học vấn, phải có sự nghiệp, phải có cha mẹ là tấm gương tốt, được sinh trưởng trong gia đình hạnh phúc để đảm bảo tâm sinh lý phát triển tốt khỏe mạnh hạnh phúc
Chị hiểu điều em nói. Em có cái nhìn rất thực tế và sắc bén, không phải ai cũng đủ tỉnh táo để nhận ra như vậy. Xã hội đúng là không công bằng, và không phải cứ chăm chỉ là sẽ thành công. Nhiều người vẫn đang phải vật lộn, dù họ đã cố gắng rất nhiều. Chị cũng đồng ý với em rằng: nếu đã xác định kết hôn, sinh con thì phải có trách nhiệm đầy đủ về vật chất và tinh thần. Đó là điều tối thiểu để con trẻ được sống đúng nghĩa một tuổi thơ.
Nhưng mà… chị ly hôn rồi mà em. Giờ chị cũng không còn nhu cầu có bạn trai hay kết hôn nữa. Chị nghĩ, nếu mình không còn tin vào chuyện đó nữa thì sống một mình vẫn tốt hơn. Hiện tại chị đang tập trung tìm hiểu cái lá số Cự Môn của chị để xem hợp với ngành nghề gì, làm sao để sống đúng với bản chất của mình và vẫn có thể tự lo cho cuộc đời mình.
Đầu trang

Thách Thức 6
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 136
Tham gia: 15:24, 19/07/25

TL: Lá số chồng ngoại tình .

Gửi bài gửi bởi Thách Thức 6 »

Doraemon cake yum đã viết: 13:31, 24/07/25
Thách Thức 6 đã viết: 12:37, 24/07/25 1/ Tôi không muốn tranh cãi với ai nữa. Từ giờ đến cuối đời, tôi chọn không yêu ai và cũng không kết hôn. Vì sao ư? Vì tôi không có niềm tin vào người khác. Không chỉ vì sợ người khác làm tổn thương mình, mà còn vì tôi sợ chính bản thân mình sẽ làm tổn thương một người đàn ông nào đó.
Tôi là người dễ chán. Cảm xúc trong tôi như biểu đồ hình sin, lúc đầu có thể bị thu hút bởi ngoại hình, bởi vài điểm tốt ban đầu, nhưng càng tiếp xúc, nếu người đó không cho tôi thấy một điểm gì để tôi ngưỡng mộ về trí tuệ, về đạo đức, tư duy, cách sống, cách xử lý vấn đề, khả năng trong công việc hay có một tài năng nào đó cụ thể...vv thì cảm xúc trong tôi tụt dốc rất nhanh. Lúc đó, tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ nữa.
Bạn trai cũ từng bắt tôi hứa: “Sau này dù có chuyện gì thì em cũng không được buông tay anh.” Anh ấy từng tặng tôi chiếc lắc chân với thông điệp “giữ em lại mãi mãi bên anh.” Nhưng khi anh ấy dọa chia tay, tôi đồng ý. Bởi khi tôi đã nói lời chia tay, là tôi đã cân nhắc rất kỹ, tự mình đặt ra nhiều câu hỏi và đi tìm câu trả lời. Tôi không quyết định trong lúc nóng giận, mà vì tôi đã hết cảm xúc.
Ngay chiều và tối hôm đó, anh ấy đòi quay lại. Tôi không từ chối, cũng không đồng ý. Tôi chỉ cười cho lịch sự. Rồi ba ngày tiếp theo, tôi không còn chủ động nhắn tin nữa, chỉ trả lời một cách lịch sự khi anh ấy hỏi han. Đến ngày thứ tư, tôi thấy anh xoá kết bạn Facebook với tôi. Nhưng chiều cùng ngày, anh vẫn nhắn tin hỏi han tôi. Tôi nghĩ, chắc anh ấy tổn thương vì sự im lặng của tôi. Nhưng tôi không biết làm khác đi thế nào, khi trong lòng mình đã không còn tình cảm rung động mạnh nữa.
Và đến ngày thứ năm, anh ấy biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi.
Tôi nghĩ, có lẽ anh đã hiểu rằng tôi chọn chia tay không vì tức giận, mà vì cảm xúc đã không còn.

2/ Anh ấy bị tổn thương về mặt cảm xúc. Sau khi đề nghị quay lại, tôi không hề xúc phạm anh, cũng không nói lời cay nghiệt hay tỏ thái độ coi thường. Tôi vẫn giữ thái độ lịch sự, vẫn trả lời tin nhắn của anh một cách nhẹ nhàng và tử tế, nhưng chỉ trong phạm vi xã giao, không còn tình cảm, không còn sự chủ động.
Tôi không nhắn tin trước. Tôi không hỏi han. Tôi không nói ra điều gì rõ ràng, nhưng ai đủ nhạy cảm cũng sẽ cảm nhận được: sự kết nối giữa hai người đã dần phai nhạt.
Và rồi anh xóa kết bạn Facebook với tôi. Thẳng thắn mà nói, một người đàn ông bình thường, nếu không bị tổn thương , sẽ không hành động như vậy, nhất là khi tôi không làm điều gì xúc phạm hay thiếu tôn trọng anh ta cả. Việc anh xoá Facebook không phải là sự giận dữ, mà giống như một cách rút lui trong lặng lẽ, một phản ứng xuất phát từ cảm giác hụt hẫng, đau lòng, hoặc tổn thương lòng tự trọng khi nhận ra người mình yêu không còn cảm xúc với mình nữa.


3/ Tôi cũng chọn không yêu, không kết hôn. Vì tôi không có niềm tin rằng đàn ông sẽ chung thủy với tôi. Người chồng trước đây có thể chưa từng ngoại tình hay phản bội , nhưng đó chỉ là trong 2 năm yêu nhau và 1 năm đầu kết hôn. Ba năm thì còn chung thủy, nhưng mười năm sau thì sao? Ai có thể đảm bảo? Không ai cả. Và chính sự bất định đó khiến tôi chọn sống một mình, để không phải hoài nghi, không phải đặt niềm tin rồi thất vọng. Mệt mỏi lắm.
Tôi chọn sống một mình để giữ lấy sự bình yên. Khi tôi học được cách sống một mình mà vẫn hạnh phúc, đó mới là lúc tôi đi đúng con đường của chủ đạo 7. Bởi điểm cốt lõi của con số này chính là thiếu niềm tin vào người khác, và chỉ tin vào điều gì khi bản thân tự mình trải nghiệm, tự mình kiểm chứng, tự mình phân tích.
Tôi không thể đặt niềm tin vào những lời nói suông hay hứa hẹn mơ hồ. Nếu ai đó muốn thuyết phục tôi tin vào điều gì, họ cần dữ liệu, lý lẽ, chứng minh, và sự nhất quán lâu dài. Nhưng trên đời này, có mấy ai đủ năng lực và kiên nhẫn để giải đáp tất cả những câu hỏi trong tôi?
Không ai cả.
Chỉ có một cách: tôi phải tự học. Tôi phải tự trang bị cho mình càng nhiều kiến thức, phải tự trải nghiệm, tự kiểm nghiệm để tìm ra câu trả lời. Và chỉ khi nào tôi tự mình hiểu thấu, tự mình chứng minh, thì tôi mới có thể đặt niềm tin vào một điều gì đó.

Chào mọi người! Tôi không muốn tranh cãi đâu. Phúc ai người đấy hưởng. Làm tốt thì hưởng quả tốt. Làm xấu thì nhận quả xấu. Tôi chỉ chia sẻ quan điểm của tôi. Còn việc mọi người sống sao thì tôi kệ mọi người. Tôi tập trung sống tốt cuộc đời của tôi.
Chị xem Việt Nam làm cực khổ lương chả đủ để qua ngày. Em đang nói những gia đình không lo cho con cái đầy đủ.
Chạy grab chị xem kiếm được bao nhiêu tiền, học cho xong cái đại học đi chạy grab?
Nếu đã xác định là hôn nhân đến với nhau thì cố gắng lo cho con mình đầy đủ.
Đúng là cha mẹ không thương em nhưng em có những cô dì cậu bác giàu có luôn sẵn sàng giúp em. Đặc biệt là bà em đã dặn con cháu trong nhà phải yêu thương giúp đỡ nhau
Chị nghĩ muốn mở tiệm là mở à sướng nhỉ tiền đâu ra, toàn là được người lớn trợ cấp.
Chị đi làm lượm từng cắt chắc kiếp sau mới mong mở tiệm.
Thời nay làm việc khi nào mới mua được nhà. Cũng người lớn trong nhà chu cấp.
Tự mình làm không có chuyện đó đâu. Người lớn không cho vốn cũng đừng mơ mà làm được.
Em là lo đầy đủ cho con cái của mình. Để nó học hành đầy đủ, được sống trong gia đình hạnh phúc. Mọi thứ đều có đủ. Nhất định các con em phải được đầy đủ, được yêu thương, được hạnh phúc.
Đã xác định kết hôn sống như một con người cho con mình được phát triển trong gia đình hạnh phúc được ăn học đầy đủ, chúng nhất định phai có cuộc sống tốt hạnh phúc yên ổn. Không phải lo nổi lo cơm áo gạo tiền
Nam mô a Di Đà Phật
Các con của em phải có học vấn, phải có sự nghiệp, phải có cha mẹ là tấm gương tốt, được sinh trưởng trong gia đình hạnh phúc để đảm bảo tâm sinh lý phát triển tốt khỏe mạnh hạnh phúc
1/ Chị không có ý nghĩ mở tiệm bánh như em là chuyện dễ dàng gì đâu. Chị rất tôn trọng những người như em, đã cố gắng để có được tiệm bánh riêng của mình. Còn hiện tại, chị không kết hôn, không cần có bạn trai.

2/ Chị quan trọng sự ổn định tài chính lắm em à. Chị nghĩ rằng con của mình sau này nhất định phải được học đại học, có công ăn việc làm đàng hoàng, sống có định hướng chứ không thể để cuộc đời trôi nổi. Chị cũng đang nghiên cứu lá số tử vi và thần số học của con chị để tìm đúng hướng phát triển cho cháu, làm sao để nó sống đúng với năng lực và bản chất của mình. Nhưng chị hiểu rõ một điều: trước khi lo được cho người khác thì phải tự lo được cho chính mình. Mình phải làm cho mình vững vàng trước, phải có tài sản, có nguồn thu ổn định, có kiến thức và giá trị thực sự thì mới lo được cho ai. Chị không mơ mộng, chị đang học cách làm mình mạnh lên, cả về tài chính lẫn tư duy.

3/ Em có gia đình rồi thì cứ tập trung chăm sóc chồng con, lo cho gia đình bên chồng và con cái cho trọn vẹn. Còn chị thì chỉ có mỗi đứa con trai của chị thôi, nên chị dồn hết tâm trí vào đó. Chị xem con là một món nợ nghiệp mình cần trả. Nó không tự nhiên mà đến bên chị đâu em. Khi mình hiểu được điều đó, thì sẽ biết mình phải tập trung trả nợ, chăm sóc con cho tốt cả về tinh thần lẫn vật chất. Con trai chị lại mang số chủ đạo 7. Mà em biết rồi đó, số 7 mà không chịu học, không chịu đào sâu, phát triển trí tuệ thì sau này chỉ nghèo và khổ thôi. Nên chị không dám lơ là. Chị cố gắng lo cho con từng chút một, vì : đầu tư vào đứa trẻ không chỉ là trách nhiệm, mà còn là cách để gỡ nghiệp của chính mình.
Đầu trang

Doraemon cake yum
Mới gia nhập
Mới gia nhập
Bài viết: 13
Tham gia: 12:04, 24/07/25

TL: Lá số chồng ngoại tình .

Gửi bài gửi bởi Doraemon cake yum »

Thách Thức 6 đã viết: 13:40, 24/07/25
Doraemon cake yum đã viết: 13:31, 24/07/25
Thách Thức 6 đã viết: 12:37, 24/07/25 1/ Tôi không muốn tranh cãi với ai nữa. Từ giờ đến cuối đời, tôi chọn không yêu ai và cũng không kết hôn. Vì sao ư? Vì tôi không có niềm tin vào người khác. Không chỉ vì sợ người khác làm tổn thương mình, mà còn vì tôi sợ chính bản thân mình sẽ làm tổn thương một người đàn ông nào đó.
Tôi là người dễ chán. Cảm xúc trong tôi như biểu đồ hình sin, lúc đầu có thể bị thu hút bởi ngoại hình, bởi vài điểm tốt ban đầu, nhưng càng tiếp xúc, nếu người đó không cho tôi thấy một điểm gì để tôi ngưỡng mộ về trí tuệ, về đạo đức, tư duy, cách sống, cách xử lý vấn đề, khả năng trong công việc hay có một tài năng nào đó cụ thể...vv thì cảm xúc trong tôi tụt dốc rất nhanh. Lúc đó, tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ nữa.
Bạn trai cũ từng bắt tôi hứa: “Sau này dù có chuyện gì thì em cũng không được buông tay anh.” Anh ấy từng tặng tôi chiếc lắc chân với thông điệp “giữ em lại mãi mãi bên anh.” Nhưng khi anh ấy dọa chia tay, tôi đồng ý. Bởi khi tôi đã nói lời chia tay, là tôi đã cân nhắc rất kỹ, tự mình đặt ra nhiều câu hỏi và đi tìm câu trả lời. Tôi không quyết định trong lúc nóng giận, mà vì tôi đã hết cảm xúc.
Ngay chiều và tối hôm đó, anh ấy đòi quay lại. Tôi không từ chối, cũng không đồng ý. Tôi chỉ cười cho lịch sự. Rồi ba ngày tiếp theo, tôi không còn chủ động nhắn tin nữa, chỉ trả lời một cách lịch sự khi anh ấy hỏi han. Đến ngày thứ tư, tôi thấy anh xoá kết bạn Facebook với tôi. Nhưng chiều cùng ngày, anh vẫn nhắn tin hỏi han tôi. Tôi nghĩ, chắc anh ấy tổn thương vì sự im lặng của tôi. Nhưng tôi không biết làm khác đi thế nào, khi trong lòng mình đã không còn tình cảm rung động mạnh nữa.
Và đến ngày thứ năm, anh ấy biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi.
Tôi nghĩ, có lẽ anh đã hiểu rằng tôi chọn chia tay không vì tức giận, mà vì cảm xúc đã không còn.

2/ Anh ấy bị tổn thương về mặt cảm xúc. Sau khi đề nghị quay lại, tôi không hề xúc phạm anh, cũng không nói lời cay nghiệt hay tỏ thái độ coi thường. Tôi vẫn giữ thái độ lịch sự, vẫn trả lời tin nhắn của anh một cách nhẹ nhàng và tử tế, nhưng chỉ trong phạm vi xã giao, không còn tình cảm, không còn sự chủ động.
Tôi không nhắn tin trước. Tôi không hỏi han. Tôi không nói ra điều gì rõ ràng, nhưng ai đủ nhạy cảm cũng sẽ cảm nhận được: sự kết nối giữa hai người đã dần phai nhạt.
Và rồi anh xóa kết bạn Facebook với tôi. Thẳng thắn mà nói, một người đàn ông bình thường, nếu không bị tổn thương , sẽ không hành động như vậy, nhất là khi tôi không làm điều gì xúc phạm hay thiếu tôn trọng anh ta cả. Việc anh xoá Facebook không phải là sự giận dữ, mà giống như một cách rút lui trong lặng lẽ, một phản ứng xuất phát từ cảm giác hụt hẫng, đau lòng, hoặc tổn thương lòng tự trọng khi nhận ra người mình yêu không còn cảm xúc với mình nữa.


3/ Tôi cũng chọn không yêu, không kết hôn. Vì tôi không có niềm tin rằng đàn ông sẽ chung thủy với tôi. Người chồng trước đây có thể chưa từng ngoại tình hay phản bội , nhưng đó chỉ là trong 2 năm yêu nhau và 1 năm đầu kết hôn. Ba năm thì còn chung thủy, nhưng mười năm sau thì sao? Ai có thể đảm bảo? Không ai cả. Và chính sự bất định đó khiến tôi chọn sống một mình, để không phải hoài nghi, không phải đặt niềm tin rồi thất vọng. Mệt mỏi lắm.
Tôi chọn sống một mình để giữ lấy sự bình yên. Khi tôi học được cách sống một mình mà vẫn hạnh phúc, đó mới là lúc tôi đi đúng con đường của chủ đạo 7. Bởi điểm cốt lõi của con số này chính là thiếu niềm tin vào người khác, và chỉ tin vào điều gì khi bản thân tự mình trải nghiệm, tự mình kiểm chứng, tự mình phân tích.
Tôi không thể đặt niềm tin vào những lời nói suông hay hứa hẹn mơ hồ. Nếu ai đó muốn thuyết phục tôi tin vào điều gì, họ cần dữ liệu, lý lẽ, chứng minh, và sự nhất quán lâu dài. Nhưng trên đời này, có mấy ai đủ năng lực và kiên nhẫn để giải đáp tất cả những câu hỏi trong tôi?
Không ai cả.
Chỉ có một cách: tôi phải tự học. Tôi phải tự trang bị cho mình càng nhiều kiến thức, phải tự trải nghiệm, tự kiểm nghiệm để tìm ra câu trả lời. Và chỉ khi nào tôi tự mình hiểu thấu, tự mình chứng minh, thì tôi mới có thể đặt niềm tin vào một điều gì đó.

Chào mọi người! Tôi không muốn tranh cãi đâu. Phúc ai người đấy hưởng. Làm tốt thì hưởng quả tốt. Làm xấu thì nhận quả xấu. Tôi chỉ chia sẻ quan điểm của tôi. Còn việc mọi người sống sao thì tôi kệ mọi người. Tôi tập trung sống tốt cuộc đời của tôi.
Chị xem Việt Nam làm cực khổ lương chả đủ để qua ngày. Em đang nói những gia đình không lo cho con cái đầy đủ.
Chạy grab chị xem kiếm được bao nhiêu tiền, học cho xong cái đại học đi chạy grab?
Nếu đã xác định là hôn nhân đến với nhau thì cố gắng lo cho con mình đầy đủ.
Đúng là cha mẹ không thương em nhưng em có những cô dì cậu bác giàu có luôn sẵn sàng giúp em. Đặc biệt là bà em đã dặn con cháu trong nhà phải yêu thương giúp đỡ nhau
Chị nghĩ muốn mở tiệm là mở à sướng nhỉ tiền đâu ra, toàn là được người lớn trợ cấp.
Chị đi làm lượm từng cắt chắc kiếp sau mới mong mở tiệm.
Thời nay làm việc khi nào mới mua được nhà. Cũng người lớn trong nhà chu cấp.
Tự mình làm không có chuyện đó đâu. Người lớn không cho vốn cũng đừng mơ mà làm được.
Em là lo đầy đủ cho con cái của mình. Để nó học hành đầy đủ, được sống trong gia đình hạnh phúc. Mọi thứ đều có đủ. Nhất định các con em phải được đầy đủ, được yêu thương, được hạnh phúc.
Đã xác định kết hôn sống như một con người cho con mình được phát triển trong gia đình hạnh phúc được ăn học đầy đủ, chúng nhất định phai có cuộc sống tốt hạnh phúc yên ổn. Không phải lo nổi lo cơm áo gạo tiền
Nam mô a Di Đà Phật
Các con của em phải có học vấn, phải có sự nghiệp, phải có cha mẹ là tấm gương tốt, được sinh trưởng trong gia đình hạnh phúc để đảm bảo tâm sinh lý phát triển tốt khỏe mạnh hạnh phúc
Chị hiểu điều em nói. Em có cái nhìn rất thực tế và sắc bén, không phải ai cũng đủ tỉnh táo để nhận ra như vậy. Xã hội đúng là không công bằng, và không phải cứ chăm chỉ là sẽ thành công. Nhiều người vẫn đang phải vật lộn, dù họ đã cố gắng rất nhiều. Chị cũng đồng ý với em rằng: nếu đã xác định kết hôn, sinh con thì phải có trách nhiệm đầy đủ về vật chất và tinh thần. Đó là điều tối thiểu để con trẻ được sống đúng nghĩa một tuổi thơ.
Nhưng mà… chị ly hôn rồi mà em. Giờ chị cũng không còn nhu cầu có bạn trai hay kết hôn nữa. Chị nghĩ, nếu mình không còn tin vào chuyện đó nữa thì sống một mình vẫn tốt hơn. Hiện tại chị đang tập trung tìm hiểu cái lá số Cự Môn của chị để xem hợp với ngành nghề gì, làm sao để sống đúng với bản chất của mình và vẫn có thể tự lo cho cuộc đời mình.
Em không có ý gì đâu chị tìm được người đàn ông tốt cứ tìm. Em chỉ nói thật sự nó không đơn giản là muốn là có. Thật sự nó không đơn giản. Phước phần của mình nữa.
Nhưng em vẫn chúc chị cũng như mọi phụ nữ trên thế giới có cuộc sống gia đình hạnh phúc.
Chị biết một đứa trẻ sống trong gia đình hạnh phúc chúng giàu có và có cuộc sống rất tuyệt vời.
Thằng anh họ em nó có mức lương khoảng $120.000 một năm, nhà nước bao bảo hiểm cho nó luôn, công việc không nặng nhọc mọi người đều phải cúi chào lắng nghe nó.
Chị biết lúc nó sang Nhật học tập chính phủ Mỹ đã bao tiền học ăn ở. Nó về lại Mỹ còn được lên làm sếp trực tiếp chỉ đạo. Nó có nhiêu tuổi đâu lúc đó.
Chị biết nhà nó to nhà nó bự, chiếc xe hàng hiệu. Cuộc sống được đối xử tốt, được mọi người tôn trọng.
Một năm chị biết nó đi chơi mấy nước không? Vẫn đi làm như người thường nhưng được làm việc từ xa, nó chỉ cần cái máy vi tính đảm bảo tiến độ công trình giao việc nhân viên cấp dưới.
Ba mẹ nó chưa bao giờ la mắng, đánh nhau, chưa bao giờ, chưa bao giờ nó nghe được cha mẹ nó mắng chửi nhau.
Ba mẹ nó cho nó học trường công lập một trường ai cũng vào được vì nghĩ mình không xuất sắc học trường tư chi cho tốn tiền, cha mẹ có tiền có cửa tiệm để buôn bán, học thức không quá cao nên chỉ mong con được cuộc sống thường ổn định là được rồi.
Ba mẹ thương nó lắm. Nó thì thích chơi game và học chỉ thích hai thứ đó.
Mà học thật sự rất giỏi rất xuất sắc.
Em suy nghĩ rất nhiều bác sĩ tâm lý nói nếu muốn con mình thông minh giỏi giang thì phải luôn giữ không khí gia đình yêu thương nhau, quan tâm, chăm sóc tốt cho nhau, gia đình đầy niềm vui tiếng cười thì sau này đứa trẻ sinh ra và nuôi dưỡng môi trường hạnh phúc mới dễ thành công có cuộc sống hạnh phúc.
Đẻ con mình ra trách nhiệm là sống đàng hoàng trước đã mới đủ tư cách làm cha làm mẹ. Sống không có trách bậy bạ ngay cả hành vi đánh nhau, mắng nhau cũng không được xuất hiện. Các hành vi đụng chạm cơ thể của cha mẹ nên hoạt động ở nơi kín đáo.
Mọi thứ đều phải học và phải sống thật có trách nhiệm mới mong con cái sau này có cuộc sống tốt đẹp.
Được cảm ơn bởi: Thách Thức 6
Đầu trang

Thách Thức 6
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 136
Tham gia: 15:24, 19/07/25

TL: Lá số chồng ngoại tình .

Gửi bài gửi bởi Thách Thức 6 »

Doraemon cake yum đã viết: 13:56, 24/07/25
Thách Thức 6 đã viết: 13:40, 24/07/25
Doraemon cake yum đã viết: 13:31, 24/07/25

Chị xem Việt Nam làm cực khổ lương chả đủ để qua ngày. Em đang nói những gia đình không lo cho con cái đầy đủ.
Chạy grab chị xem kiếm được bao nhiêu tiền, học cho xong cái đại học đi chạy grab?
Nếu đã xác định là hôn nhân đến với nhau thì cố gắng lo cho con mình đầy đủ.
Đúng là cha mẹ không thương em nhưng em có những cô dì cậu bác giàu có luôn sẵn sàng giúp em. Đặc biệt là bà em đã dặn con cháu trong nhà phải yêu thương giúp đỡ nhau
Chị nghĩ muốn mở tiệm là mở à sướng nhỉ tiền đâu ra, toàn là được người lớn trợ cấp.
Chị đi làm lượm từng cắt chắc kiếp sau mới mong mở tiệm.
Thời nay làm việc khi nào mới mua được nhà. Cũng người lớn trong nhà chu cấp.
Tự mình làm không có chuyện đó đâu. Người lớn không cho vốn cũng đừng mơ mà làm được.
Em là lo đầy đủ cho con cái của mình. Để nó học hành đầy đủ, được sống trong gia đình hạnh phúc. Mọi thứ đều có đủ. Nhất định các con em phải được đầy đủ, được yêu thương, được hạnh phúc.
Đã xác định kết hôn sống như một con người cho con mình được phát triển trong gia đình hạnh phúc được ăn học đầy đủ, chúng nhất định phai có cuộc sống tốt hạnh phúc yên ổn. Không phải lo nổi lo cơm áo gạo tiền
Nam mô a Di Đà Phật
Các con của em phải có học vấn, phải có sự nghiệp, phải có cha mẹ là tấm gương tốt, được sinh trưởng trong gia đình hạnh phúc để đảm bảo tâm sinh lý phát triển tốt khỏe mạnh hạnh phúc
Chị hiểu điều em nói. Em có cái nhìn rất thực tế và sắc bén, không phải ai cũng đủ tỉnh táo để nhận ra như vậy. Xã hội đúng là không công bằng, và không phải cứ chăm chỉ là sẽ thành công. Nhiều người vẫn đang phải vật lộn, dù họ đã cố gắng rất nhiều. Chị cũng đồng ý với em rằng: nếu đã xác định kết hôn, sinh con thì phải có trách nhiệm đầy đủ về vật chất và tinh thần. Đó là điều tối thiểu để con trẻ được sống đúng nghĩa một tuổi thơ.
Nhưng mà… chị ly hôn rồi mà em. Giờ chị cũng không còn nhu cầu có bạn trai hay kết hôn nữa. Chị nghĩ, nếu mình không còn tin vào chuyện đó nữa thì sống một mình vẫn tốt hơn. Hiện tại chị đang tập trung tìm hiểu cái lá số Cự Môn của chị để xem hợp với ngành nghề gì, làm sao để sống đúng với bản chất của mình và vẫn có thể tự lo cho cuộc đời mình.
Em không có ý gì đâu chị tìm được người đàn ông tốt cứ tìm. Em chỉ nói thật sự nó không đơn giản là muốn là có. Thật sự nó không đơn giản. Phước phần của mình nữa.
Nhưng em vẫn chúc chị cũng như mọi phụ nữ trên thế giới có cuộc sống gia đình hạnh phúc.
Chị biết một đứa trẻ sống trong gia đình hạnh phúc chúng giàu có và có cuộc sống rất tuyệt vời.
Thằng anh họ em nó có mức lương khoảng $120.000 một năm, nhà nước bao bảo hiểm cho nó luôn, công việc không nặng nhọc mọi người đều phải cúi chào lắng nghe nó.
Chị biết lúc nó sang Nhật học tập chính phủ Mỹ đã bao tiền học ăn ở. Nó về lại Mỹ còn được lên làm sếp trực tiếp chỉ đạo. Nó có nhiêu tuổi đâu lúc đó.
Chị biết nhà nó to nhà nó bự, chiếc xe hàng hiệu. Cuộc sống được đối xử tốt, được mọi người tôn trọng.
Một năm chị biết nó đi chơi mấy nước không? Vẫn đi làm như người thường nhưng được làm việc từ xa, nó chỉ cần cái máy vi tính đảm bảo tiến độ công trình giao việc nhân viên cấp dưới.
Ba mẹ nó chưa bao giờ la mắng, đánh nhau, chưa bao giờ, chưa bao giờ nó nghe được cha mẹ nó mắng chửi nhau.
Ba mẹ nó cho nó học trường công lập một trường ai cũng vào được vì nghĩ mình không xuất sắc học trường tư chi cho tốn tiền, cha mẹ có tiền có cửa tiệm để buôn bán, học thức không quá cao nên chỉ mong con được cuộc sống thường ổn định là được rồi.
Ba mẹ thương nó lắm. Nó thì thích chơi game và học chỉ thích hai thứ đó.
Mà học thật sự rất giỏi rất xuất sắc.
Em suy nghĩ rất nhiều bác sĩ tâm lý nói nếu muốn con mình thông minh giỏi giang thì phải luôn giữ không khí gia đình yêu thương nhau, quan tâm, chăm sóc tốt cho nhau, gia đình đầy niềm vui tiếng cười thì sau này đứa trẻ sinh ra và nuôi dưỡng môi trường hạnh phúc mới dễ thành công có cuộc sống hạnh phúc.
Đẻ con mình ra trách nhiệm là sống đàng hoàng trước đã mới đủ tư cách làm cha làm mẹ. Sống không có trách bậy bạ ngay cả hành vi đánh nhau, mắng nhau cũng không được xuất hiện. Các hành vi đụng chạm cơ thể của cha mẹ nên hoạt động ở nơi kín đáo.
Mọi thứ đều phải học và phải sống thật có trách nhiệm mới mong con cái sau này có cuộc sống tốt đẹp.
1/ Chị hiểu điều em nói. Quả thật, có những thứ trong đời không phải cứ muốn là có, nhất là tình cảm và hôn nhân. Nó cần duyên, cần phước phần, và đôi khi còn là một hành trình dài của sự thấu hiểu, chấp nhận và may mắn nữa.
Em à! Chị muốn nói rõ một điều để em hiểu, rằng việc chị chọn không yêu ai nữa và không kết hôn, không phải vì những gì em nói khiến chị phải phòng thủ hay chùn bước. Mà đó là lựa chọn thực sự từ trái tim và lý trí của chị.
Tối qua chị đã gần như thức trắng để suy nghĩ, phân tích rất kỹ rằng điều gì mới là thứ khiến mình thật sự hạnh phúc. Và chị nhận ra: nếu bước vào một cuộc hôn nhân mà bản thân luôn thiếu niềm tin vào người đàn ông bên cạnh, thì dù người đó tốt, mình cũng không thể có được sự bình yên.
Hơn nữa, chị còn có con. Và chị không thể chắc chắn rằng nếu kết hôn lần hai, người chồng mới sẽ thương yêu con chị thật lòng hay không. Lỡ đâu lại là tổn thương, là đau khổ cho chính đứa trẻ vô tội ấy thì sao? Chị không dám đánh cược.
Chị chọn không yêu ai, không kết hôn, vì chị muốn bảo vệ sự bình an trong tâm trí của mình, và sự an toàn tuyệt đối cho con mình.

2/ Dù chị đã ly hôn, nhưng chồng cũ vẫn chu cấp đầy đủ cho con, và anh ấy cũng có ngỏ ý muốn đón con về bên nội chơi vào cuối tuần. Chị hoàn toàn không cấm cản điều đó. Chị luôn tôn trọng quyền được gần gũi bố của con mình. dù ba mẹ không còn sống cùng nhau, con trai chị vẫn sẽ cảm nhận được tình yêu trọn vẹn từ cả hai phía, theo một cách khác. Chỉ là tụi chị không còn phù hợp để làm vợ chồng, nhưng vẫn có thể làm cha mẹ tốt của con. Chị thà chọn cách tách nhau ra, để con không phải lớn lên trong cảnh cãi vã, lạnh lùng hay tổn thương âm thầm. Còn hơn là sống chung chỉ để giữ một vỏ bọc gia đình, trong khi bên trong đầy rạn nứt. Với chị, con cái xứng đáng được sống trong môi trường bình yên, dù chỉ với một người, còn hơn là trong một mái nhà nhưng tâm hồn luôn bất an.
Đầu trang

Thách Thức 6
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 136
Tham gia: 15:24, 19/07/25

TL: Lá số chồng ngoại tình .

Gửi bài gửi bởi Thách Thức 6 »

Qua những trải nghiệm của chính mình, chị dần nhận ra một điều khá nghịch lý nhưng lại rất đúng trong thực tế: cung phu thê càng xấu, thì mối nhân duyên vợ chồng càng nhiều. Không phải để yêu thương, mà là để ở bên nhau trả nợ. Khi cung phu thê xấu, người ta thường đến với nhau không phải vì hạnh phúc, mà vì nghiệp nợ cần hóa giải. Họ bên nhau để học bài học, để gánh chịu, để trả, có thể là nợ tình cảm, có thể là nợ nhân quả. Còn khi duyên nợ hết, họ tự khắc rời xa nhau, dù có cố gắng níu giữ đến đâu. Riêng chị, chị cảm thấy mình không có nợ gì với người chồng trước đây cả. Bọn chị kết hôn rồi chỉ sống với nhau đúng một năm, sau đó ly hôn nhẹ nhàng, không ai làm khổ ai, không hận thù, không oán trách. Và đến hiện tại, chị cũng không cảm thấy có duyên với bất kỳ người đàn ông nào khác. Mà đã không có duyên, không có nợ, thì cũng không thể gượng ép, không thể cưỡng cầu.
Khi có nợ, người ta sẽ tìm đến nhau bằng mọi cách, dù đau khổ vẫn không buông được. Còn nếu chẳng có nợ gì nhau, thì mọi chuyện đến rồi đi, rất nhẹ nhàng.
Vậy nên, chị không yêu ai nữa, không kết hôn nữa.

2/ Chị nghĩ… đời này, người chị thật sự mang nợ sâu nặng nhất, chính là đứa con của mình. Chị nợ con một tình yêu, một sự chăm sóc trọn đời, mà dù có đi đến đâu, làm gì, cũng chẳng thể nào buông bỏ được. Thì đấy… chính là cái “nợ” đó em. Gia đình chị có ông anh trai, là giám đốc, nhà cao cửa rộng, xe riêng đàng hoàng. Trước đây anh ấy cũng mua nhà riêng cách bố mẹ khoảng 1km để ở. Vậy mà rồi, cuối cùng cũng quay trở lại sống gần cạnh bố mẹ. Dù kinh tế dư giả, vẫn không dứt ra được. Bởi vì sao? Vì anh ấy cũng còn cái “nợ” với bố mẹ. Anh trai chị mệnh Thiên Tướng năm 86, lại gặp Tuần đồng cung Mệnh và cung Phụ Mẫu đó em, không đi đâu được, là vì còn nợ. Còn chị, đến tận bây giờ vẫn sống cùng bố mẹ. Phải, một phần là vì hoàn cảnh, nhưng phần sâu xa hơn là nợ. Cung Phụ Mẫu của chị không đẹp, nên có muốn rời cũng chẳng rời được. Mà sống cùng bố mẹ, chị cũng được nhờ. Bố chị còn nói để lại cho chị mảnh đất ngay trước cửa nhà nữa. Em thấy đó, nếu không phải vì nợ, thì là gì?
Người ta hay nghĩ "nợ" là điều gì tiêu cực, nhưng thật ra trong Đạo Phật, nợ cũng là một mối liên kết thiêng liêng. Khi còn nợ nhau, dù có trốn cách mấy cũng sẽ gặp lại, dù có đi đâu rồi cũng quay về.
Đầu trang

Trả lời bài viết