Nội qui chuyên mục
Đây là chuyên mục dành cho việc xem lá số tử vi. Các bài mang tính trao đổi học thuật xin vui lòng đăng trong mục Kiến thức tử vi.
Không được đính kèm lá số của trang web khác. Các bài không liên quan sẽ bị chuyển khỏi chuyên mục này.
ngoctrantran đã viết:Cháu chào bác Tâydo,mong bác giúp cháu xem lá số này,ds nay đã ly dị,1 mình nuôi con,khá là vất vả,không biết kiếp trước có nợ nần gì mà lận đận như vậy,liệu đương số có căn duyên với đạo phật không bác,xin bác cho ds vài lời khuyên.Cháu cám ơn bác nhiều,chúc bác nhiều sức khỏe!!!
Bác TâyĐô cháu vẫn đợi tin bác,bác giúp cháu với ạ!!!cám ơn bác nhiều:)
Cô này cơ lương thủ mạng, hiền lành nhu hòa, duy bị tang hổ tọa thủ mạng thân nên nét mặt hợi buồn, cung phu bị không kiếp, vất vả đường hôn phối, vợ chồng xa cách nhau khá lâu, bị tuế hình tại cung phu thì khắc khẩu hoặc thưa kiện nhau ra tòa. Cô tuy hiền nhưng khắc phu, tính khá cương quyết vì có tướng ấn địa không hóa kỵ hội, cung quan địa không tọa thủ, thông minh hiểu biết nhưng công việc khó ổn định, có thể đổi chỗ làm một vài lần, cung phúc không mấy sáng sủa nên thiếu sự hỗ trợ của âm phần và họ hàng, thường phải tự lực bươn chải phấn đấu. Thân cư di vô chính diệu, có tang hổ thì dễ bị bệnh khí huyết gân xương, cung tài tuần không, tài lộc trung bình, tuy có lộc tồn từ cung quan chiếu nhưng bị địa không, nên không giữ được tiền, khó mà khá giả.
Số này quả là có nghiệp chướng nợ nần tiền kiếp, sự thờ cúng tổ tiên không chu đáo nên kiếp này gặp nhiều vất vả chật vật thăng trầm. Nên ghi tên các cụ đã khuất gửi vào chùa nhờ tụng kinh siêu độ, bản thân quy y Tam bảo làm người Phật tử tại gia, tụng kinh, trì chú Đại bi, sám hối nghiệp tiền kiếp, làm các việc công đức từ thiện, cúng chùa lễ Phật bố thí phóng sinh, tránh làm những việc tổn phúc...dần dần sẽ cải thiện được số mạng.
Thuở xưa, có một người tên là Bãi Ông, nhân lúc thanh nhàn, vào Vân Nam đặng thăm một người bạn tên là Trương Hồng Ất, quê quán ở núi Côn Sơn. Khi trước, người ấy cùng Bãi Ông đồng đỗ khoa Hiếu Liêm, sau vua phong làm chức Đốc Chế tại Vân Nam.
Lúc vừa đến tỉnh, Bãi Ông bèn ở nơi khách quán nói chuyện cùng mấy người bổn xứ và hỏi thăm chiùnh sách của Trương hồng Ất, nghe ai nấy cũng đều khen ngợi là một ông quan đức hạnh vẹn toàn, đoán xét công bình, nói năng nhân hậu, chẳng khác nào cụ Hưng Giang thuở trước làm Ngự Sử nơi xứ đó.
Bãi Ông bèn rời khách quán đi vào dinh; nhưng thấy Quan đốc chế Trương Hồng Ất còn bận việc nơi công đường, nhờ vậy ông được xem xét các sở ở trong dinh, thấy đâu đó người làm việc đều ân cần sốt sắng, ông đủ biết là một vị quan hiền, y như lời dư luận chẳng sai.
Khi Quan đốc chế tiếp được danh thiếp của ông, Ngài vội vã ra đón rước và rất vui mừng, mời ông vào nhà khách đãi đằng trà nước và cùng nhau vui chuyện hàn huyên.
Lúc trở lại công đường, Quan đốc chế có giao cho Bãi Ông ít quyển sách để xem cho đỡ buồn.
Nguyên mấy quyển sách ấy nói về triết lý của đạo Phật mà Bãi Ông chưa hiểu đến Phật giáo, nên khi xem giáo lý của Phật có nhiều chỗ xét không ra, nghĩ không tới, thành ra nửa tin nửa ngờ, chưa biết quyết định ra sao.
Khi bãi hầu, Quan đốc chế trở lại nhà khách, nói chuyện với Bãi Ông một hồi, rồi hỏi rằng:
- Nhân huynh xem triết lý của đạo Phật thấy thế nào?
- Tôi thấy nhiều chỗ tai chưa từng nghe, mắt chưa từng thấy, thật không biết sao mà tin!
- Đó là nhân huynh còn lầm theo cái thấy cái nghe của lỗ tai con mắt, cho nên khi đụng đến cái nào ngoài sự thấy và sự nghe, thì không biết sao mà dám tin; vậy cũng là một cái thông bệnh của người học Nho như tôi hồi trước, chứ không khác gì!
- Nhân huynh nghĩ coi, lâu nay chúng ta học Nho, thường nghe nói rằng: “Trời sinh ra loài người mà rốt lại thì không hiểu cái nguyên nhân và cái phương pháp của trời sinh người ra thế nào”. Nếu nói: “Trời sinh ra người được, thì ai sinh ra trời?”. Còn như nói: “Trời là do thái cực mà sinh ra, thì thái cực có hình tướng hay không hình tướng?”. Nếu nói có hình tướng, thì chúng ta sao không thấy được? Bằng nói không hình không tướng thì làm sao lại sinh được cái nòi giống hữu hình hữu tướng như thế? Vậy thì cái lý thuyết ấy đối với nhân huynh có tai nghe mắt thấy xác đáng hay không mà sao lại tin được?
- Vậy nhân huynh phải hiểu rằng: Phật là một bậc sáng suốt hoàn toàn, thấy ở ngoài sắc, nghe ở ngoài tiếng và biết hết ở ngoài vô lượng thế giới; nên những câu chuyện của Ngài đã khai thị ta, là Ngài đã thân chứng và đã duyệt lịch rồi mới nói. Không phải dùng sự suy tưởng mà nói một cách mơ hồ!
- Cho nên, tôi đây đã từng nghiên cứu những thuyết “Tội Phước Nhân Quả”, thuyết “Sinh Tử Luân Hồi”, thuyết “Lục Đạo Tam Đồ”, cho đến thuyết tâm thuyết tánh, thuyết chơn thuyết vọng, không có thuyết nào là không hợp với lý chơn và không đúng với sự thật; chỉ vì nhân huynh lâu nay chưa từng để ý xem xét và kinh nghiệm đó thôi!
- Luôn dịp, tôi xin thuật chuyện ông sơ của tôi ngày trước cho nhân huynh nghe, thì mới rõ cái thuyết “Nhân Quả” của Phật nói là không sai.
Nguyên ông sơ và bà sơ của tôi, thuở xưa nhà thiệt nghèo, gia sản chỉ có một chiếc thuyền để chở mướn mà độ nhật.
Một bữa nọ, mưa rơi lác đác, gió thổi lao xao, quang cảnh bi thương, tứ bề hiu quạnh, các thuyền đang đậu bến nổi lửa nấu cơm, bỗng đâu có một ông lão ước chừng ngoài 70 tuổi, tới gần chiếc thuyền của ông sơ tôi mà xin đưa ông về Trương Phố.
Khi thuyền ra giữa sông, ông sơ tôi nhìn thấy ông lão có khí sắc không được vui, bèn hỏi quê quán ở đâu và định về Trương Phố làm gì?
Ông lão nghe hỏi, trên mặt càng lộ ra vẻ buồn, hình như câu hỏi của ông sơ tôi kích thích chỗ thương tâm của ông.
Ông lão do dự một hồi lâu, bèn đáp lại rằng: “Cậu ơi, vốn tôi đây thiệt là bất hạnh; cái đời của tôi thiệt là chua chát; nếu nói ra cho cậu nghe, thì lại thêm chỗ đau lòng”.
Ông sơ tôi nói rằng: “Không hề chi! Trong khoảng đời, nếu ông có chuyện gì không được vui lòng, thì xin ông cứ nói thật cho tôi nghe, họa may tôi có thể giúp ông được chăng?”.
Ông lão nghe nói như vậy, bèn đáp lại rằng: “Vốn hai vợ chồng tôi cực khổ làm ăn, khi ngoài năm mươi tuổi mới sinh được một đứa con gái, rồi khi nó lớn khôn lại gả chồng ở xứ xa, nên ít tới lui thăm viếng”.
“Tình mẫu tử có một mẹ một con, nên mẹ nó rất thương nhớ, ít lâu sau bà thọ bệnh mà từ trần. Còn phần tôi, thì một mình cặm cụi, mải lo làm ăn đặng độ cái thân cho qua ngày tháng”.
“Nay tuổi đã cao, trong mình lại yếu, sợ khi đắng cơm nghẹn nước không ai nuôi nấng và khi tối lửa tắt đèn không ai giúp đỡ; nên tôi phải bán cả nhà cửa ruộng vườn, tính qua ở với đứa con gái tôi, đặng sớm khuya hủ hỉ với hai vợ chồng nó cho khuây khỏa trong lúc tuổi già”.
Câu chuyện vừa tới đó, thì thuyền đã ghé bến; ông bèn lật đật từ giã lên bờ, rồi đi thẳng đến nhà người con gái của ông. Còn hai vợ chồng ông sơ tôi lại chèo thuyền về chỗ cũ mà nghỉ.
Sáng ngày, ông sơ tôi đang quét dọn trong ghe, bèn thấy có một cái gói, liền mở ra coi mới biết của ông lão bỏ quên bữa trước.
Ông tôi nói với bà tôi rằng: “Gói của ông lão bỏ quên đây, là tiền của ông để dưỡng già, mà lại tánh mạng của ông cũng ở nơi đó nữa. Khi ông đến nhà đứa con gái rồi, thì ông cũng nhớ lại gói bạc, hoảng hốt mà trở lại kiếm thuyền của ta, chớ chẳng không! Vậy ta phải chèo thuyền trở lại chỗ đó, coi có gặp ông mà trả gói bạc lại kẻo tội nghiệp!”.
Quả nhiên, khi ông sơ tôi chèo thuyền tới đó, thì thấy ông lão đương chống gậy nơi mé sông mà khóc ấm ức.
Ông sơ tôi bèn kêu lớn rằng: “Đồ của ông còn đây, không có mất đâu mà ông khóc!”.
Ông lão nghe kêu mới tỉnh hồn lại, liền ngước mặt lên, vừa mừng rỡ vừa cảm phục ông sơ tôi. Ông bèn lấy gói bạc rồi mở ra lấy phân nửa đưa cho ông tôi mà đáp ơn.
Nhưng ông sơ tôi nhất định cố từ và nói rằng: “Xin ông cất hết gói bạc đó để dưỡng già. Nếu tôi cầu lợi thì đã lấy luôn gói bạc ấy, có đâu đem trả lại cho ông như vậy!”.
Ông sơ tôi tuy làm nghề chèo thuyền chở mướn, mà lòng nhân từ quảng đại, dân trong vùng đó ai ai cũng đều yêu mến.
Sau ông sơ tôi sinh ông cố tôi là ngài Hư Giang làm Ngự Sử nơi xứ nầy. Ông nội tôi là ngài Lỗ Đắc thi đậu tiến sĩ, làm quan Thái Thú tại quận Tấn Giang; qua thân sinh tôi là ngài Lỗ Duy thi đậu Đình Nguyên, làm chức Phương Bá tại quận Mân Việc. Còn tôi đây cũng nhờ cái dư âm ấy, nên mới được như vầy.
- Nhân huynh coi đó thì đủ biết rằng: cái gương nhân quả không sai.
Bãi Ông nghe ngài đốc chế Trương Hồng Ất nói như vậy rồi, từ đó mới đem lòng tín ngưỡng Phật giáo.
Trích sách: Lành dữ nghiệp báo
HT Thích Chân Tính
Được cảm ơn bởi: Ncarter, cloudstrife, nguyenlan_xon, ngoctrantran, phoenix18, Veronica07031, cunconhamchoi, diephong, kimtudon, mitmitnana, ngoduy79, Haru Tokoshie
cháu thấy trong tất cả các câu chuyện của bác đều là làm việc thiện thì gặp được phúc ! nhưng nếu phật tử cũng cho rằng cứ làm việc thiện để dc phúc thì bác nghĩ sao !
gold đã viết:cháu thấy trong tất cả các câu chuyện của bác đều là làm việc thiện thì gặp được phúc ! nhưng nếu phật tử cũng cho rằng cứ làm việc thiện để dc phúc thì bác nghĩ sao !
Thì trước tiên đã vẫn là rất tốt rồi , ko gây nên nhân xấu ( dù mục đích là lợi mình , " lợi mình lợi người " )... Khoan hãy làm người khác vui , đừng làm người khác buồn thôi đã. Nhưng làm việc thiện với mục đích này thì con nguời vẫn ngụp lặn trong 6 nẻo luân hồi , đc hưởng phúc nhưng vẫn ko tránh đc những cái khổ của kiếp người ( sinh,lão,bệnh,tử ... ) . Vấn đề này các bài viết của thầy Tây Đô đã đề cập rất rõ rồi bạn . Còn mục đích sâu xa cuối cùng khi đã " tu hành tinh tấn " , thì ngta làm việc thiện ko để hưởng phúc , hưởng lợi mà để đạt đến giác ngộ giải thoát , giải thoát cho mình và giúp cho mọi người cùng giác ngộ ...
Được cảm ơn bởi: Tây Đô đạo sĩ, cunconhamchoi, gold
Bác Tây đô ơi, Bác lại bỏ qua lá số của cháu rồi. Phải chăng Bác thấy lá số này xấu quá nên Bác ngại nói ra phải không?
Daihiep đã viết:Bác Tây đô đạo sĩ ơi, mong Bác xem giúp lá số của bạn cháu với ạ. Topic trước của Bác, cháu đã đăng lá số này nhiều lần nhưng chưa được xem ạ.
Cháu cám ơn Bác và kính chúc Bác nhiều sức khỏe ạ.
Daihiep đã viết:Bác Tây đô ơi, Bác lại bỏ qua lá số của cháu rồi. Phải chăng Bác thấy lá số này xấu quá nên Bác ngại nói ra phải không?
Daihiep đã viết:Bác Tây đô đạo sĩ ơi, mong Bác xem giúp lá số của bạn cháu với ạ. Topic trước của Bác, cháu đã đăng lá số này nhiều lần nhưng chưa được xem ạ.
Cháu cám ơn Bác và kính chúc Bác nhiều sức khỏe ạ.
Thông báo: Topic này chỉ luận giải cho những người muốn tìm hiểu về luật nhân quả và cải sửa số mạng. Ưu tiên những người đã đọc các bài viết trong chủ đề. Ai muốn tìm hiểu các vấn đề khác thì xin tham vấn các cao thủ trên diễn đàn.
gold đã viết:cháu thấy trong tất cả các câu chuyện của bác đều là làm việc thiện thì gặp được phúc ! nhưng nếu phật tử cũng cho rằng cứ làm việc thiện để dc phúc thì bác nghĩ sao !
Thời nay cái ác đang hoành hành, người ta đa số bất chấp đạo lý, chụp giật, lừa gạt...miễn có cái lợi trước măt mà thôi. Chuyện nhân quả luân hồi thì cho là mê tín dị đoan, người hiền lành nhường nhịn thì bị chê là ngu, chỉ cần họ có chút lòng tin nhân quả cũng đã quý lắm rồi. Tôi tham gia diễn đàn cũng muốn các bạn trẻ hiểu rõ vấn đề đạo đức vẫn rất có giá trị trong mọi hoàn cảnh xã hội.
Còn Phật tử thì có học tập kinh điển, họ hiểu rõ nhân quả và mục đích tu hành nên không tham cái lợi trong lục đạo luân hồi. Cậu yên tâm.
Được cảm ơn bởi: Ncarter, ngoctrantran, Veronica07031, cunconhamchoi, kimtudon, gold