Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Nội qui chuyên mục
Đây là chuyên mục dành cho việc xem lá số tử vi. Các bài mang tính trao đổi học thuật xin vui lòng đăng trong mục Kiến thức tử vi.
Không được đính kèm lá số của trang web khác. Các bài không liên quan sẽ bị chuyển khỏi chuyên mục này.
Đây là chuyên mục dành cho việc xem lá số tử vi. Các bài mang tính trao đổi học thuật xin vui lòng đăng trong mục Kiến thức tử vi.
Không được đính kèm lá số của trang web khác. Các bài không liên quan sẽ bị chuyển khỏi chuyên mục này.
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Bác Tây đô ơi,mong bác cho ý kiến vế lá số của cháu với ạ,mong tin bác
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
bác Tây Đô cho cháu hỏi phạm tội bất hiếu thì sau này phải chịu hình phạt như thế nào ạ
- cloudstrife
- Lục đẳng
- Bài viết: 4206
- Tham gia: 20:34, 24/11/10
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
nhất chỉ đã viết:bác Tây Đô cho cháu hỏi phạm tội bất hiếu thì sau này phải chịu hình phạt như thế nào ạ
Bất hiếu là 1 trong ngũ nghịch , khi chết sẽ bị giam vào Vô gián địa ngục ...
Được cảm ơn bởi: nhất chỉ
- cloudstrife
- Lục đẳng
- Bài viết: 4206
- Tham gia: 20:34, 24/11/10
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Túi Gạo Của Mẹ
Người mẹ góa bụa ở vậy,chị quyết không đi bước nữa.Chị biết, bây giờ chị là chỗ dựa duy nhất cho con trai mình.Chị cặm cụi,chăm chỉ gieo trồng trên thửa ruộng chật hẹp,tài sản quý giá nhất của hai mẹ con chị.Ngày qua ngày,năm nối năm,những tấm giấy khen của cậu con trai hiếu học dán kín cả bức tường vôi nham nhở. Nhìn con trai ngày một lớn lên,ngoan ngoãn,học hành giỏi giang,nước mắt bỗng lăn trên gò má chị.
Học hết cấp hai,cậu thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố.Gánh nặng lại oàn lên vai người mẹ.Thế nhưng không may thay,khi giấy báo trúng tuyển về đến tay cậu cũng là lúc mẹ cậu ngã bệnh.Căn bệnh quái ác làm chị liệt nửa chi dưới.Vốn là lao động chính của gia đình ,giờ chị chẳng thể đi lại bình thường như xưa nữa nói chi đến chuyện làm nông.Cậu bé vốn hiểu chuyện,thương mẹ vất vả,cậu xin nghỉ học:
- Mẹ này,con nghỉ học thôi,ở nhà làm ruộng thay mẹ.Đi học,tiền đâu mà đóng học phí,tiền sinh hoạt phí,lại còn một tháng nộp 15 cân gạo nữa,nhà mình biết lấy đâu ra.
- Có thế nào con cũng không được bỏ học.Con là niềm tự hào của mẹ.Chỉ cần con chăm chỉ học hành,còn những việc khác,con không phải bận tâm.
Hai mẹ con tranh luận rất lâu,cậu kiên quyết không đi học nữa vì không muốn mẹ mình khổ.Cậu trở nên ngang bướng và lì lợm.Phải đến khi nóng nảy quá không kiềm chế được ,mẹ cậu giơ tay tát cậu một cái vào má,cậu mới sững người lại.Đây là cái tát đầu tiên trong đời cậu con trai mười sáu tuổi.Mẹ cậu ngồi thụp xuống đất và khóc nức nỡ…
Nghe mẹ,cậu khăn gói vào trường nhập học.Lòng cậu nặng trĩu.Người mẹ đứng lặng hồi lâu,nhìn bóng con trai khuất dần…
Ít lâu sau,có một người mẹ lặc lè vác bao tải dứa,chân thấp chân cao đến phòng giáo vụ.Chị nộp gạo cho con trai.Chị là người đến muộn nhất.Đặt bao gạo xuống đất,chị đứng thở hổn hển một hồi lâu rồi nem nép đi vào.
Thầy Hùng phòng giáo vụ nhìn chị,nói:
-Chị đặt lên cân đi.Mở túi gạo ra cho tôi kiểm tra.
Chị cẩn thận tháo túi.
Liếc qua túi gạo, hàng lông mày của thầy khẽ cau lại,giọng lạnh băng:
-Thật chẳng biết nên nói thế nào.Tôi không hiểu sao các vị phụ huynh cứ thích mua thứ gạo rẻ tiền đến thế cho con mình ăn.Đấy,chị xem.Gạo của chị lẫn lộn đủ thứ,vừa có gạo trắng vừa có gạo lức lẫn gạo mốc xanh đỏ,cả cám gạo nữa,đây còn có cả ngô nữa… Thử hỏi,gạo thế này,chúng tôi làm sao mà nấu cho các em ăn được. _ Thầy vừa nói vừa lắc đầu.
-Nhận vào. _ Thầy nói ,không ngẩng đầu lên,đánh dấu vào bảng tên của học sinh.
Mặt người mẹ đỏ ửng lên.Chị khẽ khàng đến bên thầy nói:
-Tôi có 5 đồng,thầy có thể bổ sung vào thêm cho cháu để phụ tiền sinh hoạt phí được không thưa thầy?
-Thôi,chị cầm lấy để đi đường uống nước. _ Thầy nói và vẫn không ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ tội nghiệp đang loay hoay,khổ sở,mặt đỏ ửng lên,chân tay thừa thải vì chẳng biết làm thế nào.Chị chào thầy rồi lại bước thấp bước cao ra về.
~*~
Đầu tháng sau,chị lại đến nộp gạo cho con trai.Thầy lại mở túi gạo ra kiểm tra rồi lại cau mày,lắc đầu.Thầy có vẻ lạnh lùng ,ác cảm:
- Chị lại nộp loại gạo như thế này sao? Tôi đã nói phụ huynh nộp gạo gì,chúng tôi cũng nhận, nhưng làm ơn phân loại ra,đừng trộn chung như thế này.Chúng tôi làm sao mà nấu cơm cho ngon để các em ăn được? Chị nghĩ thử xem,với loại gạo hổ lốn thế này,liệu chúng tôi có thể nấu cơm chín được không? Phụ huynh như các chị không thấy thương con mình sao?
- Thầy thông cảm.Thầy nhận cho,ruộng nhà tôi trồng được chỉ có thế ! Người phụ nữ bối rối.
- Thật buồn cười cái nhà chị này ! Một mảnh ruộng nhà chị có thể trồng đến hàng trăm thứ lúa thế sao? Nhận vào ! Giọng thầy gằn từng tiếng và vẫn không ngẩng đầu lên nhìn chị.
Người mẹ im bặt,mặt chị trở nên trắng bệch,nhợt nhạt.Chị lí nhí cảm ơn thầy rồi lại lặng lẽ bước thấp,bước cao ra về.Dáng chị liêu xiêu,đổ vẹo trong cái nắng trưa hầm hập như đổ lửa.
~*~
Lại sang đầu tháng thứ ba của kỳ nộp gạo.Chị lại đến.Vẫn dáng đi xiêu vẹo,mồ hôi mướt mải trên trán,ướt đẫm lưng áo của người mẹ trẻ.Bao gạo nặng dường như quá sức với chị.
Thầy lại đích thân mở túi gạo ra kiểm tra.Lần này,nét giận dữ in hằn trên mặt thầy.Thầy rành rọt từng tiếng một như nhắc để người phụ nữ ấy nhớ:
- Tôi đã nói với chị thế nào.Lần này tôi quyết không nhân nhượng chị nữa.Chị làm mẹ mà sao ngoan cố không thay đổi thế này.Chị mang về đi.Tôi không nhận !
Người mẹ thả phịch bao gạo xuống đất.Dường như bao nỗi ấm ức,đau khổ va bất lực bị dồn nén bao ngày đột nhiên bừng phát.Chị khóc.Hai hàng nước mắt nóng hổi,chan chứa trên gương mặt sớm hằn lên nét cam chịu và cùng quẫn.Có lẽ,chị khóc vì tủi thân và xấu hổ.Khóc vì lực bất tòng tâm.
Thầy Hùng kinh ngạc,không hiểu đã nói gì quá lời khiến cho người phụ nữ trẻ khóc tấm tức đến thế.
Chị kéo ống quần lên để lộ ra đôi chân dị dạng.Một bên chân quắt queo lại
- Thưa với thầy,gạo này là do tôi... Tôi đi ăn xin,gom góp lại bao ngày mới có được.Chẳng giấu gì thầy,chân cẳng tôi thế này,tôi làm ruộng thế nào được nữa.Cháu nó sớm hiểu chuyện,đòi bỏ học ở nhà giúp mẹ làm ruộng.Thế nhưng tôi kiên quyết không cho,kiên quyết không để con tôi thất học.Có học mới mong thoát khỏi cảnh cơ cực này.Nhà chỉ có hai mẹ con,cha cháu mất sớm... Thầy thương tình,thầy nhận giúp cho.Không nộp gạo,con tôi thất học mất !
Người mẹ trẻ này đều đặn ngày nào cũng thế.Trời còn tờ mờ,khi xóm làng còn chưa thức giấc,chị lặng lẽ chống gậy,lê mình rời khỏi thôn.Chị đi khắp hang cùng,ngõ hẻm xóm khác xin gạo.Đi mãi đến tối mịt mới âm thầm trở về.Chị không muốn cho mọi người trong thôn biết.
Lần này người bị xúc động mạnh lại là thầy Hùng.Thầy đứng lặng hồi lâu rôi nhẹ nhàng đỡ chị đứng lên.Giọng thầy nhỏ nhẹ :
- Chị đứng lên đi,người mẹ trẻ ! chị làm tôi thực sự bất ngờ.Tôi đã có lời không phải với chị.Thôi thế này,tôi nhận.Tôi sẽ thong báo với trường về hoàn cảnh của em học sinh này,để trường có chế độ học bổng hổ trợ cho học sinh vượt khó.
Người mẹ trẻ đột nhiên trở nên cuống quýt và hoảng hốt.Chị gần như chắp tay lạy thầy.Giọng chị van lơn:
- Xin thầy.Tôi có thể lo cho cháu,dù không đủ đầy như các bạn nhưng tôi lo được.Khổ mấy,vất vả mấy tôi cũng chịu được.Chỉ xin thầy đừng cho cháu hay chuyện này.Đây là bí mật của tôi,mong thầy giữ kín giùm cho.
Chị kính cẩn cúi đầu chào thầy như người mà chị mang một hàm ơn lớn,đưa tay quệt mắt rồi lại nặng nhọc,liêu xiêu ra về.
Lòng thầy xót xa.
Thầy Hùng đem câu chuyện cảm động này báo với hiệu trưởng.Ban giám hiệu trường giữ bí mật này tuyệt đối.Nhà trường miễn phí toàn bộ học phí và sinh hoạt phí cho cậu học sinh có hoàn cảnh đặc biệt này.Ngoài ra,học lực của cậu rất khá,đủ tiêu chuẩn nhận được học bổng của trường.
Cuối cấp,cậu dẫn đầu trong danh sách những học sinh xuất sắc của trường.Cậu thi đậu vào trường đại học danh tiếng nhất của thủ đô.Trong buổi lễ vinh danh những học sinh ưu tú,khi tên cậu được xướng lên đầu tiên,mẹ cậu lặng lẽ đứng ở một góc khuất,mỉm cười sung sướng.
Có một điều rất lạ rằng trên sân khấu hôm ấy,có ba bao tải dứa sù sì được đặt trang trọng ở một góc phía ngoài cùng,nơi mọi người có thể dể dàng nhìn thấy nhất.Ai cũng thắc mắc,không hiểu bên trong ấy chứa thứ gì.
Trong buổi lễ trang nghiêm ấy,thầy hiệu trưởng rất xúc động và kể lại câu chuyện người mẹ trẻ đi ăn xin nuôi con học thành tài.
Cả trường lặng đi vì xúc động.Thầy hiệu trưởng ra dấu cho thầy Hùng phòng giáo vụ đến mở ba bao tải ấy ra.Đó là ba bao gạo mà người mẹ với đôi chân tật nguyền lặn lội khắp nơi xin về.
Thầy nói:
- Đây là những hạt gạo mang nặng mồ hôi và nặng tình của người mẹ yêu con hết mực.Những hạt gạo đáng quý này,Tiền,vàng cũng không thể mua nổi.Sau đây ,chúng tôi kính mời người mẹ vĩ đại ấy lên sân khấu.
Cả trường lại một lần nữa lặng người đi vì kinh ngạc.Cả trường dồn mắt về phía người phụ nữ chân chất,quê mùa đang được thầy Hùng dìu tùng bước khó nhọc bước lên sân khấu.
Cậu con trai cũng quay đầu nhìn lại.Cậu há hốc miệng kinh ngạc.Cậu không thể ngờ rằng người mẹ vĩ đại ấy không ai khác chính là người mẹ thân yêu của cậu.
- Chúng tôi biết,kể ra câu chuyện này sẽ khiến cậu học sinh ưu tú nhất trường bị chấn động rất mạnh về tâm lý.Thế nhưng,chúng tôi cũng mạn phép được nói ra vì đó là tấm gương sáng,tấm lòng yêu thương con vô bờ bến của người mẹ.Điều đó hết sức đáng quý và đáng được trân trọng vô cùng.Chúng tôi muốn thông qua câu chuyện cảm động này,giáo dục các em học sinh thân yêu của chúng ta về đạo đức và lối sống,về tình người và những nghĩa cử cao đẹp.Hôm nay,một lần nữa chúng ta vinh danh những người cha,người mẹ đã cống hiến,hy sinh cả đời mình vì tương lai con em…
Giọng thầy hiệu trưởng đều đều,ấm áp và hết sức xúc động.Tai cậu ù đi,cậu chẳng nghe thấy gì nữa cả,mắt cậu nhòe nước.Mẹ cậu đứng đó,gầy gò,khắc khổ,mái tóc đã sớm điểm bạc,mắt bà cũng chan chứa niềm hạnh phúc và ánh mắt ấm áp,yêu thương ấy đang hướng về phía cậu với cái nhìn trìu mến.
Người phụ nữ ấy run run vì chưa bao giờ đứng trước đám đông.Run run vì những lời tốt đẹp mà thầy hiệu trưởng đã giành cho mình.Với chị,đơn giản,tất cả chỉ xuất phát từ tình yêu bao la mà chị giành cho con trai.Chị không nghĩ được thế nào là sự hy sinh hay đạo lý lớn lao ấy.
Cậu con trai cao lớn đứng vụt dậy,chạy lên ôm chầm lấy mẹ mà mếu máo khóc thành tiếng:
- Mẹ ơi ! Mẹ của con…
Theo Sanghata -thegioivohinh
Người mẹ góa bụa ở vậy,chị quyết không đi bước nữa.Chị biết, bây giờ chị là chỗ dựa duy nhất cho con trai mình.Chị cặm cụi,chăm chỉ gieo trồng trên thửa ruộng chật hẹp,tài sản quý giá nhất của hai mẹ con chị.Ngày qua ngày,năm nối năm,những tấm giấy khen của cậu con trai hiếu học dán kín cả bức tường vôi nham nhở. Nhìn con trai ngày một lớn lên,ngoan ngoãn,học hành giỏi giang,nước mắt bỗng lăn trên gò má chị.
Học hết cấp hai,cậu thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố.Gánh nặng lại oàn lên vai người mẹ.Thế nhưng không may thay,khi giấy báo trúng tuyển về đến tay cậu cũng là lúc mẹ cậu ngã bệnh.Căn bệnh quái ác làm chị liệt nửa chi dưới.Vốn là lao động chính của gia đình ,giờ chị chẳng thể đi lại bình thường như xưa nữa nói chi đến chuyện làm nông.Cậu bé vốn hiểu chuyện,thương mẹ vất vả,cậu xin nghỉ học:
- Mẹ này,con nghỉ học thôi,ở nhà làm ruộng thay mẹ.Đi học,tiền đâu mà đóng học phí,tiền sinh hoạt phí,lại còn một tháng nộp 15 cân gạo nữa,nhà mình biết lấy đâu ra.
- Có thế nào con cũng không được bỏ học.Con là niềm tự hào của mẹ.Chỉ cần con chăm chỉ học hành,còn những việc khác,con không phải bận tâm.
Hai mẹ con tranh luận rất lâu,cậu kiên quyết không đi học nữa vì không muốn mẹ mình khổ.Cậu trở nên ngang bướng và lì lợm.Phải đến khi nóng nảy quá không kiềm chế được ,mẹ cậu giơ tay tát cậu một cái vào má,cậu mới sững người lại.Đây là cái tát đầu tiên trong đời cậu con trai mười sáu tuổi.Mẹ cậu ngồi thụp xuống đất và khóc nức nỡ…
Nghe mẹ,cậu khăn gói vào trường nhập học.Lòng cậu nặng trĩu.Người mẹ đứng lặng hồi lâu,nhìn bóng con trai khuất dần…
Ít lâu sau,có một người mẹ lặc lè vác bao tải dứa,chân thấp chân cao đến phòng giáo vụ.Chị nộp gạo cho con trai.Chị là người đến muộn nhất.Đặt bao gạo xuống đất,chị đứng thở hổn hển một hồi lâu rồi nem nép đi vào.
Thầy Hùng phòng giáo vụ nhìn chị,nói:
-Chị đặt lên cân đi.Mở túi gạo ra cho tôi kiểm tra.
Chị cẩn thận tháo túi.
Liếc qua túi gạo, hàng lông mày của thầy khẽ cau lại,giọng lạnh băng:
-Thật chẳng biết nên nói thế nào.Tôi không hiểu sao các vị phụ huynh cứ thích mua thứ gạo rẻ tiền đến thế cho con mình ăn.Đấy,chị xem.Gạo của chị lẫn lộn đủ thứ,vừa có gạo trắng vừa có gạo lức lẫn gạo mốc xanh đỏ,cả cám gạo nữa,đây còn có cả ngô nữa… Thử hỏi,gạo thế này,chúng tôi làm sao mà nấu cho các em ăn được. _ Thầy vừa nói vừa lắc đầu.
-Nhận vào. _ Thầy nói ,không ngẩng đầu lên,đánh dấu vào bảng tên của học sinh.
Mặt người mẹ đỏ ửng lên.Chị khẽ khàng đến bên thầy nói:
-Tôi có 5 đồng,thầy có thể bổ sung vào thêm cho cháu để phụ tiền sinh hoạt phí được không thưa thầy?
-Thôi,chị cầm lấy để đi đường uống nước. _ Thầy nói và vẫn không ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ tội nghiệp đang loay hoay,khổ sở,mặt đỏ ửng lên,chân tay thừa thải vì chẳng biết làm thế nào.Chị chào thầy rồi lại bước thấp bước cao ra về.
~*~
Đầu tháng sau,chị lại đến nộp gạo cho con trai.Thầy lại mở túi gạo ra kiểm tra rồi lại cau mày,lắc đầu.Thầy có vẻ lạnh lùng ,ác cảm:
- Chị lại nộp loại gạo như thế này sao? Tôi đã nói phụ huynh nộp gạo gì,chúng tôi cũng nhận, nhưng làm ơn phân loại ra,đừng trộn chung như thế này.Chúng tôi làm sao mà nấu cơm cho ngon để các em ăn được? Chị nghĩ thử xem,với loại gạo hổ lốn thế này,liệu chúng tôi có thể nấu cơm chín được không? Phụ huynh như các chị không thấy thương con mình sao?
- Thầy thông cảm.Thầy nhận cho,ruộng nhà tôi trồng được chỉ có thế ! Người phụ nữ bối rối.
- Thật buồn cười cái nhà chị này ! Một mảnh ruộng nhà chị có thể trồng đến hàng trăm thứ lúa thế sao? Nhận vào ! Giọng thầy gằn từng tiếng và vẫn không ngẩng đầu lên nhìn chị.
Người mẹ im bặt,mặt chị trở nên trắng bệch,nhợt nhạt.Chị lí nhí cảm ơn thầy rồi lại lặng lẽ bước thấp,bước cao ra về.Dáng chị liêu xiêu,đổ vẹo trong cái nắng trưa hầm hập như đổ lửa.
~*~
Lại sang đầu tháng thứ ba của kỳ nộp gạo.Chị lại đến.Vẫn dáng đi xiêu vẹo,mồ hôi mướt mải trên trán,ướt đẫm lưng áo của người mẹ trẻ.Bao gạo nặng dường như quá sức với chị.
Thầy lại đích thân mở túi gạo ra kiểm tra.Lần này,nét giận dữ in hằn trên mặt thầy.Thầy rành rọt từng tiếng một như nhắc để người phụ nữ ấy nhớ:
- Tôi đã nói với chị thế nào.Lần này tôi quyết không nhân nhượng chị nữa.Chị làm mẹ mà sao ngoan cố không thay đổi thế này.Chị mang về đi.Tôi không nhận !
Người mẹ thả phịch bao gạo xuống đất.Dường như bao nỗi ấm ức,đau khổ va bất lực bị dồn nén bao ngày đột nhiên bừng phát.Chị khóc.Hai hàng nước mắt nóng hổi,chan chứa trên gương mặt sớm hằn lên nét cam chịu và cùng quẫn.Có lẽ,chị khóc vì tủi thân và xấu hổ.Khóc vì lực bất tòng tâm.
Thầy Hùng kinh ngạc,không hiểu đã nói gì quá lời khiến cho người phụ nữ trẻ khóc tấm tức đến thế.
Chị kéo ống quần lên để lộ ra đôi chân dị dạng.Một bên chân quắt queo lại
- Thưa với thầy,gạo này là do tôi... Tôi đi ăn xin,gom góp lại bao ngày mới có được.Chẳng giấu gì thầy,chân cẳng tôi thế này,tôi làm ruộng thế nào được nữa.Cháu nó sớm hiểu chuyện,đòi bỏ học ở nhà giúp mẹ làm ruộng.Thế nhưng tôi kiên quyết không cho,kiên quyết không để con tôi thất học.Có học mới mong thoát khỏi cảnh cơ cực này.Nhà chỉ có hai mẹ con,cha cháu mất sớm... Thầy thương tình,thầy nhận giúp cho.Không nộp gạo,con tôi thất học mất !
Người mẹ trẻ này đều đặn ngày nào cũng thế.Trời còn tờ mờ,khi xóm làng còn chưa thức giấc,chị lặng lẽ chống gậy,lê mình rời khỏi thôn.Chị đi khắp hang cùng,ngõ hẻm xóm khác xin gạo.Đi mãi đến tối mịt mới âm thầm trở về.Chị không muốn cho mọi người trong thôn biết.
Lần này người bị xúc động mạnh lại là thầy Hùng.Thầy đứng lặng hồi lâu rôi nhẹ nhàng đỡ chị đứng lên.Giọng thầy nhỏ nhẹ :
- Chị đứng lên đi,người mẹ trẻ ! chị làm tôi thực sự bất ngờ.Tôi đã có lời không phải với chị.Thôi thế này,tôi nhận.Tôi sẽ thong báo với trường về hoàn cảnh của em học sinh này,để trường có chế độ học bổng hổ trợ cho học sinh vượt khó.
Người mẹ trẻ đột nhiên trở nên cuống quýt và hoảng hốt.Chị gần như chắp tay lạy thầy.Giọng chị van lơn:
- Xin thầy.Tôi có thể lo cho cháu,dù không đủ đầy như các bạn nhưng tôi lo được.Khổ mấy,vất vả mấy tôi cũng chịu được.Chỉ xin thầy đừng cho cháu hay chuyện này.Đây là bí mật của tôi,mong thầy giữ kín giùm cho.
Chị kính cẩn cúi đầu chào thầy như người mà chị mang một hàm ơn lớn,đưa tay quệt mắt rồi lại nặng nhọc,liêu xiêu ra về.
Lòng thầy xót xa.
Thầy Hùng đem câu chuyện cảm động này báo với hiệu trưởng.Ban giám hiệu trường giữ bí mật này tuyệt đối.Nhà trường miễn phí toàn bộ học phí và sinh hoạt phí cho cậu học sinh có hoàn cảnh đặc biệt này.Ngoài ra,học lực của cậu rất khá,đủ tiêu chuẩn nhận được học bổng của trường.
Cuối cấp,cậu dẫn đầu trong danh sách những học sinh xuất sắc của trường.Cậu thi đậu vào trường đại học danh tiếng nhất của thủ đô.Trong buổi lễ vinh danh những học sinh ưu tú,khi tên cậu được xướng lên đầu tiên,mẹ cậu lặng lẽ đứng ở một góc khuất,mỉm cười sung sướng.
Có một điều rất lạ rằng trên sân khấu hôm ấy,có ba bao tải dứa sù sì được đặt trang trọng ở một góc phía ngoài cùng,nơi mọi người có thể dể dàng nhìn thấy nhất.Ai cũng thắc mắc,không hiểu bên trong ấy chứa thứ gì.
Trong buổi lễ trang nghiêm ấy,thầy hiệu trưởng rất xúc động và kể lại câu chuyện người mẹ trẻ đi ăn xin nuôi con học thành tài.
Cả trường lặng đi vì xúc động.Thầy hiệu trưởng ra dấu cho thầy Hùng phòng giáo vụ đến mở ba bao tải ấy ra.Đó là ba bao gạo mà người mẹ với đôi chân tật nguyền lặn lội khắp nơi xin về.
Thầy nói:
- Đây là những hạt gạo mang nặng mồ hôi và nặng tình của người mẹ yêu con hết mực.Những hạt gạo đáng quý này,Tiền,vàng cũng không thể mua nổi.Sau đây ,chúng tôi kính mời người mẹ vĩ đại ấy lên sân khấu.
Cả trường lại một lần nữa lặng người đi vì kinh ngạc.Cả trường dồn mắt về phía người phụ nữ chân chất,quê mùa đang được thầy Hùng dìu tùng bước khó nhọc bước lên sân khấu.
Cậu con trai cũng quay đầu nhìn lại.Cậu há hốc miệng kinh ngạc.Cậu không thể ngờ rằng người mẹ vĩ đại ấy không ai khác chính là người mẹ thân yêu của cậu.
- Chúng tôi biết,kể ra câu chuyện này sẽ khiến cậu học sinh ưu tú nhất trường bị chấn động rất mạnh về tâm lý.Thế nhưng,chúng tôi cũng mạn phép được nói ra vì đó là tấm gương sáng,tấm lòng yêu thương con vô bờ bến của người mẹ.Điều đó hết sức đáng quý và đáng được trân trọng vô cùng.Chúng tôi muốn thông qua câu chuyện cảm động này,giáo dục các em học sinh thân yêu của chúng ta về đạo đức và lối sống,về tình người và những nghĩa cử cao đẹp.Hôm nay,một lần nữa chúng ta vinh danh những người cha,người mẹ đã cống hiến,hy sinh cả đời mình vì tương lai con em…
Giọng thầy hiệu trưởng đều đều,ấm áp và hết sức xúc động.Tai cậu ù đi,cậu chẳng nghe thấy gì nữa cả,mắt cậu nhòe nước.Mẹ cậu đứng đó,gầy gò,khắc khổ,mái tóc đã sớm điểm bạc,mắt bà cũng chan chứa niềm hạnh phúc và ánh mắt ấm áp,yêu thương ấy đang hướng về phía cậu với cái nhìn trìu mến.
Người phụ nữ ấy run run vì chưa bao giờ đứng trước đám đông.Run run vì những lời tốt đẹp mà thầy hiệu trưởng đã giành cho mình.Với chị,đơn giản,tất cả chỉ xuất phát từ tình yêu bao la mà chị giành cho con trai.Chị không nghĩ được thế nào là sự hy sinh hay đạo lý lớn lao ấy.
Cậu con trai cao lớn đứng vụt dậy,chạy lên ôm chầm lấy mẹ mà mếu máo khóc thành tiếng:
- Mẹ ơi ! Mẹ của con…
Theo Sanghata -thegioivohinh
Được cảm ơn bởi: TuDuCa, pccd, Ncarter, Sầu riêng, Tây Đô đạo sĩ, phoenix18, Veronica07031, S2GiaMongLongS2, banglangtim1985, mitmitnana, luckyoven, daisyhn, scorpio.passion
- cloudstrife
- Lục đẳng
- Bài viết: 4206
- Tham gia: 20:34, 24/11/10
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Kinh Vu Lan Bồn
Thế Tôn thưở nọ trụ yên
Tại thành Xá Vệ Kỳ Viên tinh nàn
Mục Liên đạo hạnh rỡ ràng
Lục thông vừa đắc dẹp màn vô minh
Cù lao dốc báo ơn sinh
Nguyện đưa phụ Mẫu thoát vòng trầm luân
Nhãn quang vận dụng phép thần
Thế gian các cõi kiếm tầm luống công
Nào hay ngạ quỷ mắc vòng
Thấy ra vong Mẫu lao lung đọa đày
Da khô bọc lấy xương gầy
Tuyệt nhiên cơm nước hình hài ốm o
Mục Liên buồn bã âu lo
Bát cơm dâng Mẹ mong cho đỡ lòng
Mẹ vừa tiếp bát cơm xong
Tay lo che đậy tay hầu bóc ăn
Than ơi! Nghiệp quả tiền căn
Cơm đưa tới miệng, lửa bừng cháy cao
Mẹ không dùng được nghẹn ngào
Mục Liên than khóc kêu ngào thảm thương
Trở về bạch Phật tỏ tường
Cầu phương giải cứu thoát khỏi đường ngục lao.
Phật rằng: Tội chướng thâm sâu
Mẹ ngươi tạo kết từ lâu vẫy tràng
Một ngươi khó đặng cứu an
Dầu ngươi hiếu thuận, tiếng vang ai bì
Động tâm thần thánh địa kỳ
Tà ma, ngoại đạo, bốn vị Thiên Vương
Cùng là đạo sĩ tứ phương
Cũng không cứu nỗi, nghiệp ương nặng phần.
Ngươi mong cứu Mẹ khỏi căn
Phải nhờ Tăng Chúng hiệp thần độ an
Nay ta nói Pháp cứu nàn
Tiêu ma tai ách, giải than khổ sầu
Ngày rằm tháng Bảy từ lâu
Ngày Tăng Tự Tứ, đâu đâu quy hồi
Vì cha vì mẹ bảy đời
Vì cha vì mẹ hiện thời nạn tai
Thức ăn trăm món thanh trai
Trái cây năm thứ, sắm bày lễ nghi
Cùng là hương nến trầm kỳ
Giường nằm chiếu lót, bát y thau bồn
Phải là thức quý vật ngon
Hồng trần tuyệt phẩm, lòng son tâm vàng
Xách vào trong dịp Vu Lan
Cúng dường Tăng Chúng Mười Phương hội về
Thánh Tăng ngày ấy tựu tề
Nào người ẩn náo sơn khê, định thiền
Nào người Tứ Quả hiện tiền
Nào người thọ hạ, cần chuyên kinh hành
Nào người giáo hóa môn sinh
Lục thông chứng đắc, pháp linh cao vời
Nào người Bồ Tát nhiều đời
Kiếp này thị hiện làm thầy Tỳ Kheo
Ở trong đại Chúng đông nhiều
Nhứt tâm thọ Bát giới điều tịnh thanh
Các gì khắp chúng hạnh lành
Đạo cao đức rộng nhơn sinh kính nhườn
Những ai phát nguyện cúng dường
Chư Tăng Tự Tứ Mười Phương hội này
Thì Cha Mẹ phứoc đời nay
Cùng hàng quyến thuộc thoát ngay Tam Đồ
Được phần vui sướng khỏi lo
Tự nhiên y thực sẵn kho vô lường
Mẹ Cha hiện tại kiện thương
Thọ lên trăm tuổi, lòng thường vui hơn
Mẹ Cha thất thế sanh thiên
Hóa sanh tư tại, nhập miền Hoa Quang.
Bấy giờ lời Phật truyền ban
Mười Phương Tăng Chúng các hàng dạy qua
Trước nên chú nguyện đồng hòa
Cầu cho thí chủ Mẹ Cha bảy đời
Hành thiền định ý không lươi
Sau rồi thọ thực, sau rồi niệm kinh
Lúc khi thọ thực chí thành
Cúng dường phẩm thực trai thanh Phật tiền
Chúng Tăng chú nguyện kiền thiền
Xong rồi mới thọ trai viên thọ thời.
Mục Liên nghe dạy mừng vui
Và chư Bô Tát nghe rồi hân hoan
Mục Liên cảm thấy nhệ nhàng
Khổ sầu đu đớn tiêu tan tất thì
Liền vâng phép Phật hành y
Cúng dường xong Mẹ thoát ly khổ hình.
Mục Liên bạch Phật sự tình
Nhờ ơn Tam Bảo thân sinh thoát nàn
Đời sau Phật Tử các hàng
Có nên theo phep Vu Lan Bồn nầy
Cứu an Cha Mẹ đời nay
Bảy đời Cha Mẹ bạch thầy được chăng?
Bấy giờ Đức Phật khen rằng:
Ta vừa muốn nói, ngươi phăng mở đường
Thiện Nam Tử khá nghe cho tường
Tỳ Kheo, Nam Nữ, Quốc Vương, Đại Thần
Tam Công, Tể Tướng, Hoàng Thân
Bá Quan, lê thứ vạn dân chí thành
Theo gương Từ Hiếu thực hành
Trước vì Cha Mẹ sở sanh hiện thời
Sau vì Cha Mẹ bảy đời
Ngày rằm tháng Bảy là thời Vu Lan
Là ngày Tăng Chúng hiệp đoàn
Là ngày hoan hỷ Phật ban vui vầy
Sắm sanh các thứ đủ đầy
Cơm canh bá vị sắp bày Vu Lan
Cúng dường Tăng Chúng Mười Phương
Cầu cho Cha Mẹ bình an thọ trường
Khỏi điều bịnh hoạn nhiễu nhương
Khỏi điều khổ não, bi thương cơ cầu
Bảy đời Cha Mẹ xa lâu
Lìa nơi ngạ quỷ, khổ sầu chuân chuyên
Được sanh về cõi nhơn thiên
Hưởng điều phước lạc vô biên vô vàng
Môn sanh Phật Tử các hàng
Biết tu hiếu thuận nhớ đàng nghĩa ân
Phải nên tưởng niệm chuyên cần
Nhớ ơn cha mẹ song thân đời này
Mẹ cha thất thế xa dài
Nguồn xưa cội cũ, ơn dầy kinh thâm
Mỗi năm tháng bảy ngày rằm
Đem lòng hiếu tử, niệm ân sanh thành
Vu Lan tiết lễ trai Tăng
Cúng dường Chư Phật, kình thành Chư Tăng
Báo ân sanh dưỡng nhọc nhằn
Hỡi Chư Phật Tử khá vâng pháp nầy
Phật vừa nói dứt Kinh đây
Mục Liên Tứ Chúng vui vầy phụng cung .
Vu Lan tán
Vu Lan chánh giáo Tự Tứ oai thần
Mục Liên sầu khổ
Xin cứu từ thân, oai linh Phật tổ
Tế độ vong linh
U Minh thoát khổ
Vạn khổ xưng danh
Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát Ma Ha Tát
Nguồn : thegioivohinh
Thế Tôn thưở nọ trụ yên
Tại thành Xá Vệ Kỳ Viên tinh nàn
Mục Liên đạo hạnh rỡ ràng
Lục thông vừa đắc dẹp màn vô minh
Cù lao dốc báo ơn sinh
Nguyện đưa phụ Mẫu thoát vòng trầm luân
Nhãn quang vận dụng phép thần
Thế gian các cõi kiếm tầm luống công
Nào hay ngạ quỷ mắc vòng
Thấy ra vong Mẫu lao lung đọa đày
Da khô bọc lấy xương gầy
Tuyệt nhiên cơm nước hình hài ốm o
Mục Liên buồn bã âu lo
Bát cơm dâng Mẹ mong cho đỡ lòng
Mẹ vừa tiếp bát cơm xong
Tay lo che đậy tay hầu bóc ăn
Than ơi! Nghiệp quả tiền căn
Cơm đưa tới miệng, lửa bừng cháy cao
Mẹ không dùng được nghẹn ngào
Mục Liên than khóc kêu ngào thảm thương
Trở về bạch Phật tỏ tường
Cầu phương giải cứu thoát khỏi đường ngục lao.
Phật rằng: Tội chướng thâm sâu
Mẹ ngươi tạo kết từ lâu vẫy tràng
Một ngươi khó đặng cứu an
Dầu ngươi hiếu thuận, tiếng vang ai bì
Động tâm thần thánh địa kỳ
Tà ma, ngoại đạo, bốn vị Thiên Vương
Cùng là đạo sĩ tứ phương
Cũng không cứu nỗi, nghiệp ương nặng phần.
Ngươi mong cứu Mẹ khỏi căn
Phải nhờ Tăng Chúng hiệp thần độ an
Nay ta nói Pháp cứu nàn
Tiêu ma tai ách, giải than khổ sầu
Ngày rằm tháng Bảy từ lâu
Ngày Tăng Tự Tứ, đâu đâu quy hồi
Vì cha vì mẹ bảy đời
Vì cha vì mẹ hiện thời nạn tai
Thức ăn trăm món thanh trai
Trái cây năm thứ, sắm bày lễ nghi
Cùng là hương nến trầm kỳ
Giường nằm chiếu lót, bát y thau bồn
Phải là thức quý vật ngon
Hồng trần tuyệt phẩm, lòng son tâm vàng
Xách vào trong dịp Vu Lan
Cúng dường Tăng Chúng Mười Phương hội về
Thánh Tăng ngày ấy tựu tề
Nào người ẩn náo sơn khê, định thiền
Nào người Tứ Quả hiện tiền
Nào người thọ hạ, cần chuyên kinh hành
Nào người giáo hóa môn sinh
Lục thông chứng đắc, pháp linh cao vời
Nào người Bồ Tát nhiều đời
Kiếp này thị hiện làm thầy Tỳ Kheo
Ở trong đại Chúng đông nhiều
Nhứt tâm thọ Bát giới điều tịnh thanh
Các gì khắp chúng hạnh lành
Đạo cao đức rộng nhơn sinh kính nhườn
Những ai phát nguyện cúng dường
Chư Tăng Tự Tứ Mười Phương hội này
Thì Cha Mẹ phứoc đời nay
Cùng hàng quyến thuộc thoát ngay Tam Đồ
Được phần vui sướng khỏi lo
Tự nhiên y thực sẵn kho vô lường
Mẹ Cha hiện tại kiện thương
Thọ lên trăm tuổi, lòng thường vui hơn
Mẹ Cha thất thế sanh thiên
Hóa sanh tư tại, nhập miền Hoa Quang.
Bấy giờ lời Phật truyền ban
Mười Phương Tăng Chúng các hàng dạy qua
Trước nên chú nguyện đồng hòa
Cầu cho thí chủ Mẹ Cha bảy đời
Hành thiền định ý không lươi
Sau rồi thọ thực, sau rồi niệm kinh
Lúc khi thọ thực chí thành
Cúng dường phẩm thực trai thanh Phật tiền
Chúng Tăng chú nguyện kiền thiền
Xong rồi mới thọ trai viên thọ thời.
Mục Liên nghe dạy mừng vui
Và chư Bô Tát nghe rồi hân hoan
Mục Liên cảm thấy nhệ nhàng
Khổ sầu đu đớn tiêu tan tất thì
Liền vâng phép Phật hành y
Cúng dường xong Mẹ thoát ly khổ hình.
Mục Liên bạch Phật sự tình
Nhờ ơn Tam Bảo thân sinh thoát nàn
Đời sau Phật Tử các hàng
Có nên theo phep Vu Lan Bồn nầy
Cứu an Cha Mẹ đời nay
Bảy đời Cha Mẹ bạch thầy được chăng?
Bấy giờ Đức Phật khen rằng:
Ta vừa muốn nói, ngươi phăng mở đường
Thiện Nam Tử khá nghe cho tường
Tỳ Kheo, Nam Nữ, Quốc Vương, Đại Thần
Tam Công, Tể Tướng, Hoàng Thân
Bá Quan, lê thứ vạn dân chí thành
Theo gương Từ Hiếu thực hành
Trước vì Cha Mẹ sở sanh hiện thời
Sau vì Cha Mẹ bảy đời
Ngày rằm tháng Bảy là thời Vu Lan
Là ngày Tăng Chúng hiệp đoàn
Là ngày hoan hỷ Phật ban vui vầy
Sắm sanh các thứ đủ đầy
Cơm canh bá vị sắp bày Vu Lan
Cúng dường Tăng Chúng Mười Phương
Cầu cho Cha Mẹ bình an thọ trường
Khỏi điều bịnh hoạn nhiễu nhương
Khỏi điều khổ não, bi thương cơ cầu
Bảy đời Cha Mẹ xa lâu
Lìa nơi ngạ quỷ, khổ sầu chuân chuyên
Được sanh về cõi nhơn thiên
Hưởng điều phước lạc vô biên vô vàng
Môn sanh Phật Tử các hàng
Biết tu hiếu thuận nhớ đàng nghĩa ân
Phải nên tưởng niệm chuyên cần
Nhớ ơn cha mẹ song thân đời này
Mẹ cha thất thế xa dài
Nguồn xưa cội cũ, ơn dầy kinh thâm
Mỗi năm tháng bảy ngày rằm
Đem lòng hiếu tử, niệm ân sanh thành
Vu Lan tiết lễ trai Tăng
Cúng dường Chư Phật, kình thành Chư Tăng
Báo ân sanh dưỡng nhọc nhằn
Hỡi Chư Phật Tử khá vâng pháp nầy
Phật vừa nói dứt Kinh đây
Mục Liên Tứ Chúng vui vầy phụng cung .
Vu Lan tán
Vu Lan chánh giáo Tự Tứ oai thần
Mục Liên sầu khổ
Xin cứu từ thân, oai linh Phật tổ
Tế độ vong linh
U Minh thoát khổ
Vạn khổ xưng danh
Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát Ma Ha Tát
Nguồn : thegioivohinh
Được cảm ơn bởi: pccd, Ncarter, Sầu riêng, Tây Đô đạo sĩ, Veronica07031
- cloudstrife
- Lục đẳng
- Bài viết: 4206
- Tham gia: 20:34, 24/11/10
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Phật Nói Báo Hiếu Phụ Mẫu Ân Kinh
Thế Tôn thưở nọ trụ yên
Tại thành Xá Vệ Kỳ Viên tinh nàn
Chư Tăng câu hội rỡ ràng
Tính ra đến số tám muôn bốn ngàn
Lại cũng có các hàng Bồ Tát
Là hàng đại chúng cùng theo Ngài thường.
Bấy giờ đức Phật lên đường
Cùng Sư môn đệ Nam Phương tiến hành
Gót vàng lẫn bước dậm sân
Mắt sen chợt thấy rành rành đống xương
Thế Tôn dừng bước bên đường
Chắp tay kính lễ đóng xương vô tình.
A Nan ngơ ngẩn bạch trình
Ngài là Từ Phụ chúng sanh muôn loài
Thân vàng quy kính ai ai
Thân vàng đâu lẽ xá dài xương khô.
Phật rằng: xương chất bấy lâu
Ông bà cha mẹ từ lâu nhiều đời
Trải qua mấy kiếp luân hồi
Sanh đây thát đó ai rồi biết ai
Chỉ còn phân biệt gái trai
Mẹ cha nhiều kiếp mượn vay thân hình
Nay ta kính lễ chí thành
Ấy là kính trình ơn sanh nhiều đời .
A Nan muốn hiểu rẽ rồi
Để tâm phân biệt, biết người nữ nam
Đàn ông xương nặng trắng lam
Đàn bà xương nhẹ đen thâm dễ nhìn.
A Nan nghi ngại kính trình
Thế Tôn xin giải cho mình lẽ nầy
Thường thường phân biệt gái trai
Là nhờ trang sức hình hài điểm tô
Chết rồi một nấm xương khô
Nhìn vô xương khô ấy dễ hồ biện phân.
Phật rằng: Xương kẻ nữ nhơn
Sắc đen chất nhẹ vì thân hao mòn
Thời kỳ thai ghén sanh con
Ba thăng ba đấu huyết tuông như ngòi
Thời kỳ mú mớm dưỡng nuôi
Tám thùn bốn đấu sữa bồi thân con
Huyết lưu sữa giắt đã mòn
Xương kia đã nhẹ lại còn đen thâm.
A Nan nghe nói thương tâm
Ruột đau như cắt lệ dầm như mưa
Khấu đầu lạy Phật lời thưa
Làm sao báo đáp ơn xưa mẫu từ.
Phật rằng: Ngươi lắng tâm tư
Nghe ta giảng giải thiệt hư tỏ tường
Ơn dài mười tháng cưu mang
Mẫu thân cực khổ, trăm đàng vì con.
Tháng đầu mới dựng thai non
Như sương ngọn cỏ, mất còn nào hay
Giữ gìn đến tháng thứ hai
Mong manh như dáng sữa dài lắm chưn
Ba trăng tựu khói huyết ngưng
Bốn trăng thì tượng châu thân hình hài
Năm trăng ngũ thể hiện bày
Sáu trăng khai mở đủ đầu lục căn
Bảy trăng xương cốt da căn
Tám trăng tạng phủ công năng nhiên thành
Chín trăng đầy đủ dốc hình
Mười trăng đã đúng kỳ sinh hoàn toàn.
Nếu con hiếu thuận sanh an
Bằng con ngỗ nghịch, ngược ngang thôi rồi
Nhộn đau bụng mẹ vô hồi
Như ngàn mũi nhọn, khoan vùi tâm tri
Đau đớn ấy nói khôn cùng
Đau nầy đau thiệt lạ lùng kinh nhi
Phước lành trổ được sanh nhi
Mừng vui chi xiết, xiết chi vui mừng
A Nan, ngươi có tỏ tường
Ơn cha nghĩa mẹ, cảm thương mười điều.
Một là thai ghén nâng niu
Hai là sanh sản trăm điều đớn đau
Ba là có trẻ quên sầu
Bốn là mớm ngọt nuống thời đắng cay
Năm là nằm ướt nhườn khô
Sáu là bú mớm công người dưỡng thơ
Bảy là giặt rửa uế dơ
Tám là vắng trẻ trông chờ héo don
Chín là tạo nghiệp vì con
Mười là yêu dấu, lòng son đậm đà.
Lại mười ơn trọng kể ra
Cưu mang thứ nhứt, thiết tha ai cày
Nhơn duyên nhiều kiếp sâu dày
Nên chịu mượn gá mẫu thai buổi này
Từ bi ngũ thể hiện bày
Lục căn chừng đã mở khai đủ rồi
Gìn thai giữ ghén không thôi
Khi đi, đứng lúc nằm ngồi chăm nom
Yếm khăn chẳng tiếc đẹp giòn
Đài gương hờ hững phấn son lạnh lùng.
Thứ hai ơn trọng vô cùng
Bước đường sanh sản hãi hùng biết bao
Hoài thai mười tháng nôn nao
Trông cho hoa nở, giờ nào biết đâu
Bang mai giả rượi lo âu
Chiều hôm mõi mệt canh thâu hoài
Nghĩ càng sợ khó trở vai
Buồn riêng lẻ chiếc, lệ dài sánh đôi
Nỗi niềm khẽ tỏa cướp nôi
Những e đi biển mồ côi một mình.
Thứ ba ơn trọng thâm tình
Sanh con mừng được khổ mừng quên lo
Mẫu từ nằm xếp co ro
Toàn thân bãi quải cơ hồ rã tan
Bụng đau như cắt ruột gan
Huyết lưu như suối nước tràng láng lay
Tu a tiếng lọt vào tai
Nỗi mừng chi xiết, dễ ai mừng bằng
Mừng rồi mặt lộ nét nhăn
Đau như cắt, cứa nhộn phăng cang cường.
Thứ tư ơn trọng khôn lường
Món lương ngon ngọt, nuống thời đắng cay
Thiêng liêng tình mẹ sâu dày
Lòng thương đâu dễ lệch phai bao giờ
Đút cơm mớm ngọt con thơ
Ăn cái uống đắng, dám so phận mình
Trời cao biển rộng thinh thinh
Trọng ân khó cạn, thâm tình không vơi
Trông con no ấm ăn chơi
Mẹ dù đói khát tả tởi xá gì?
Thứ năm ơn trọng xiết chi
Nhường khô nằm ướt nghĩ suy chạnh lòng
Mẹ nằm chỗ ướt cũng xong
Nhường con chỗ ráo, ấm nòng khỏi lo
Đói lành sữa mẹ bú no
Gió lòn áo mẹ che cho đỡ hàng
Thương con mẹ phí rất dàng
Cưng con mẹ những hiên ngang cợt đùa
Miễn con ăn uống lu bù
Mẹ dầu cực khổ công phu đâu nài.
Trọng ân thứ sáu cao dày
Dưỡng nuôi bú mớm, chài ngày công lao
Ơn cha như thể trời cao
Đất dày nghĩa mẹ sánh nhau tương đồng
Trời che, đất chở mênh mông
Mẹ cha thương trẻ tấm lòng khác đâu
Rũi con thiếu mắt niển đầu quẹo tay
Vốn con sanh đẻ ngày rày
Lòng thương há dễ đỗi thay bao giờ.
Trọng ân thứ bảy kính thờ
Thương con giặt rửa uế nhơ vui lòng
Phân tơ tựa đóa phù dung
Tô son điểm phấn mặt nồng đẹp xinh
Mày xinh như lá liễu xanh
Mật hoa như đóa sen thanh tuyệt vời
Nhọc nhằn giặt rửa tanh hôi
Nhung nhan tiều tuỵ, lần hồi khá thương
Tóc tay chẳng tiếc sửa sang
Chỉ mong sạch sẽ gọn gàng aó xiêm.
Trọng ân thứ tám nỗi niềm
Con đi xa vắng, trông đêm nhớ ngày
Thà rằng tử biệt còn hay
Chớ sanh ly cảnh, thêm bày đau thương
Con vừa để bước lên đường
Lòng sầu mẹ gởi tha hương cõi ngoài
Tâm tư vời vợi đêm ngày
Nhớ thương tựa cửa, trông mơi ngóng chiều
Não lòng vượt hú chim kêu
Nhớ con thổn thức, như thiêu cang trường.
Trọng ân thứ chín càng thương
Vì con tạo nghiệp, vấn vương tội tình
Mẹ cha vất vả nương sinh
Trần gian hỏa trạch vấn mình khó khăn
Chắt chiu nuôi dưỡng nhọc nhằn
Lệch bày hôm giá bốn căn vẫn vàng
Trời đông thêm áo ngự hàng
Bửa ăn nhịn miệng, sẵn sàng cho con
Kiếm tìm vật lạ món ngon
Sát sanh tạo nghiệp như non chất trồng.
Thứ mười ơn trọng vô song
Tình thương không tột, không cùng trước sau
Tình thương biết ví thế nào
Đất dày thăm thẳm trời cao trùng trùng
Hành tàn tâm dõi theo chừng
Gần xa ý những buâng khuâng lo lường
Mẹ già trăm tuổi tóc sương
Lo con tám chục năm trường chưa thôi
Tình thương đâu nỡ rứt rời
Phân ly họa lạc số trời đổi sang.
Phật rằng: Này hỡi A Nan
Ta xem trong cõi trần gian nhơn loài
Lắm người tuy được phẩm người
Nhưng lòng mê muội tội đời vướng mang
Ơn cha nghĩa mẹ không màng
Chẳng lòng cung kính nghiêm đàn từ ân
Ra đường bội nghĩa vong ân
Ra đường bất hiếu, vô nhơn lỗi nhiều
Mẹ xưa cực khổ xiết chi
Cưu mang mười tháng, đứng đi nhọc nhằn
Như mang gánh nặng trằng trằng
Như người cỗng bịnh, ốm ăn bất thường.
Đúng kỳ sinh nỡ càng thương
Banh da xẻ thịt, cang trường đớn đau
Rũi mai dây đứt biết đâu
Vô thường lãng vãng, nghĩ âu rợn người
Huyết lưu đầy đất đỏ tươi
Khác nào huyết thú, bị người thọc dao
Đã chịu ngần ấy khổ đau
Sinh con ra được biết bao hãi hùng
Còn lo muôi dưỡng ẩm bòng
Ngọt ngon mớm trẻ, mẹ dùng đắng cay
Rửa lau ô uế hằng ngày
Chẳng từ khó nhọc, chẳng nài công lao
Mẹ nằm chỗ ướt quảng bao
Nhường con khô ráo, nghĩ nao nao lòng
Chịu nung nóng chịu lạnh lùng
Chẳng từ khổ sở, dám mong thân nhàn
Ba năm đăng đẳng thời gian
Bú nhờ sữa mẹ, nỡ nang thân hình
Từ thơ ấu đến trường thành
Mẹ cha dạy dỗ, tập tành lễ nghi
Học hành luân thước bôn khi
Hôn nhân lựa chọn, bôn mi nếp nhà
Mong con lập nghiệp thành gia
Mong con đẹp phận, mẹ cha hài lòng
Chăm chom cần khổ đến cùng
Lao tâm tiêu thứ dễ hầy kể ơn
Nếu con bịnh hết tật mòn
Mẹ cha mới thiệt, chẳng còn lo âu
Nuôi con lần chỉ mong cầu
Con mau khôn lớn ngõ hầu thành danh
Trưởng thành con lại chẳng cần
Trên đầu bất hiếu, trong thân bất hòa
Khinh khi chú bác ông bà
Đánh xua em út, rày rà chị anh
Lung lăng ủy nhục thâm tình
Lễ nghi pháp tắc, để dành không ngơ
Mẹ cha răn dạy bấy giờ
Chẳng hề đém xỉa, tán lờ như không
Anh em khuyên nhủ tiếng lành
Không cần lưu ý, buông lung tánh tình
Ra vào đi đứng ngong nghêng
Quên bề cung kính, thưa trình người trên
Việc làm lời nói đảo điên
Tư kiêu, tự phụ, tự chuyên tung quành
Thưở còn thơ ấu lúc còn xanh
Cha răn, mẹ dạy, tập tành chẳng tuân
Đến khi khôn lớn thành nhân
Chứng nào tật nấy, quen thân hư đời
Bạn hiền thì lại tách rời
Theo cùng chúng dữ, học nòi nết hung
Hành vi ngang trái lung tung
Ở ăn theo bọn vô luân quan đàn
Bị người dụ dẫn mói mang
Lìa cha tách mẹ, bỏ làng ra đi
Quê người nuôi sống qua kỳ
Hoặc vào binh ngũ, hoặc vì bán buôn
Ngày qua tháng rụm năm mòn
Thất gia gầy dựng, vợ con buột ràng
Cách ngăn muôn dặm hoang sang
Bằng xa vằng vặt thời gian không về
Rồi nơi xứ lạ xa quê
Không mai cẩn thận, chịu bề nạn tai
Hình quan, tội phạt tù đày
Gông cùm, xiềng xích tháng ngày lao đao.
Rồi khi bệnh hoạn vướng vào
Không người săn sóc cháo rau đỡ đần
Ốm gầy trong bước khổ thân
Đầu đường xóa chợ lê thân qua ngày
Rồi khi bỏ sát đọa đày
Không người thương xót liệu bày cất chôn
Xương tan thịt nát lần mòn
Nắng mưa sương tuyết, đâu còn chi chi
Cốt hài tiêu tán chỉ ly
Bón phân gắp gáp bỏ đi xứ người
Bao giờ lại được vầy vui
Về nơi xứ cũ, gặp người thân xưa
Mẹ cha dò dọ sớm trưa
Trông con đằng đẳng, dây dưa tháng ngày
Hoặc nhân than khóc canh chầy
Mắt kia thành tật khổ nầy bởi đâu
Hoặc vì bịnh khổ bấy lâu
Tơ đường tầm kết, lưới sầu nhện giăng
Mạng chung xác bỏ trần hoàng
Nhớ con hồn vẫn buộc ràng lưới thương.
Hoặc nghe con ở tha phương
Không chăng nghề nghiệp, theo phường hung quan
Rượu trà cờ bạc tham gian
Đấu tranh xúc phạm xóm làng thọ nguy
Sáng ra con bước chân đi
Mẹ cha trông ngóng, đến khi chịu về
Song thân ấm lạnh mọi bề
Con nào muốn biết, lựa bề thăm nom
Thân hồn mai chở, ai dòm ngó đâu
Mẹ cha già yếu thêm rầu
Hình suy dốc kém trí hầu lãng quên
Hỏi hang gặp khách lạ quen
Sợ e lấm vắp, giận phiền rẽ khinh
Hoặc khi cha mẹ khổ tình
Một thân bó buộc một mình ngơ đơn
Con như khách lạ qua đàng
Ở riêng nhà khác chẳng màng thị phi
Mẹ cha đói khát kể gì?
Mẹ cha nóng lạnh, biết chi đến rày
Tủi thân khóc lóc đêm ngày
Tủi thân thở vắng than dài vì con
Lẻ ra đạo hiếu cho tròn
Cung dưng vật lạ, miếng ngon cho thường
Nhưng con nào kể song đường ra chi
Hổ thẹn sợ ra đường cười chê
Nhược bằng cung cấp thê nhi
Đâu nài tốn kém, quản chi nhọc nhằn
Vợ con bắt buộc thì dâng
Mẹ cha khiển trách chẳng tuân chẳng gì.
Còn như thân phận nữ nhi
Lúc chưa gã bán thời y thời tùng
Một khi xuất giá theo chồng
Chút tình hiếu thuận, tất lòng vững vơi
Mẹ cha giận mắng lôi thôi
Sanh lòng hoán hận buông lời ngỗ ngang
Chồng dầu đánh đập phủ phàng
Cam tâm nhịn nhục, giữ đàng lỗi nhân
Người dưng khác họ tình thâm
Người thân cốt nhục, tình lần nhạt phai.
Theo chồng ra ở xứ ngoài
Cách xa cha mẹ, không ngày viếng thăm
Lại thêm thơ tính vắng âm
Chẳng tình thương nhớ chẳng tâm lo lường.
Mẹ cha thắc mắc tơ lương
Nhớ thương con trẻ, ruột dường lửa thiêu.
Ân cha đức mẹ quá nhiều
Vô biên vô lượng, khó nêu tả cùng
Tội con bất hiếu non chồng
Nước dưng mấy biển dễ hồng rửa phai.
Bấy giờ đại chúng ai ai
Nghe lời Phật nói chân tay rụng rời
Ngẩn ngơ xuất động đôi hồi
Cùng nhau rập tiếng thốt lời vang thay
Khổ thay tột khổ khổ thay
Đôi tay cắt phế, đôi tay đoạn trường
Chúng con đắc tội phi thường
Ngày xưa ngu tối, lạc đường trong đêm
Bây giờ thấy rõ tội thêm
Kể sao cho xiết, nỗi niềm khổ đau
Phật thương giảng pháp nhiệm mầu
Dạy con báo đáp ơn sâu song đường.
Bấy giờ tiếng Phật vu vương
Phạm Âm Bát Đức thanh lương dịu dàng
Các ngươi nghe lại kỹ càng
Ví như trong cõi nhân gian có người
Một vai đã cõng cha rồi
Một vai cõng mẹ lần hồi bước đi
Vòng quanh theo núi Tu Di
Trải trăm ngàn kiếp lần suy thân hình
Mòn da cho đến xương mành
Mòn xương đến tỷ huyết lành chảy tuôn
Cũng chưa đáp xứng công ơn
Mẹ cha sanh dưỡng sánh hơn biển trời.
Ví như lại có một người
Gặp cơn đói rét , cảnh đời ly dân
Cù lao dốc trả ân hồng
Đem thân lóc thịt đỡ lòng mẹ cha
Ghiền xương như bụi tán ra
Trải trăm nghìn kiếp, gần xa dập dồn
Cũng chưa đáp xứng công ơn
Mẹ cha sanh dưỡng sánh hơn biển trời.
Ví như lại có một người
Vì cha vì mẹ vì bày thuốc thang
Cầm dao khoét mắt vội vàng
Cúng dưng cha mẹ, đơn phương nhiệm mầu
Cù lao dốc trả ơn sâu
Trải trăm ngàn kiếp, khổ dau chẳng sờn
Cũng chưa đáp xứng công ơn
Mẹ cha sanh dưỡng sánh hơn biển trời.
Ví như lại có một người
Vì cha vì mẹ cắt dời tim gang
Huyết lưu mặt đất vẫy tràng
Chẳng từ thống khổ, gian nan quản gì?
Cù lao dốc trả vẹn nghì
Trải trăm ngàn kiếp, lòng ghi không sờn
Cũng chưa đáp xứng công ơn
Mẹ cha sanh dưỡng, sánh hơn biển trời.
Ví như lại có một người
Vì cha vì mẹ chịu nơi khổ hình
Đau lưng đâm bổ vào mình
Hai bên tả hữu, vần quanh gót đầu
Cù lao dốc trả ơn sâu
Trải trăm ngàn kiếp, bền lâu chẳng sờn
Cũng chưa đáp xứng công ơn
Mẹ cha sanh dưỡng, sánh hơn biển trời.
Ví như lại có một người
Vì cha vì mẹ đấp bồi phhước duyên
Đem thân thể rót treo lên
Cúng dường Chư Phật, diệu huyền pháp đăng
Cù lao dốc trả nghĩa hằng
Trải trăm ngàn kiếp khăn khăn tâm hồn
Cũng chưa đáp xứng công ơn
Mẹ cha sanh dưỡng, sánh hơn biển trời.
Ví như lại có một người
Vì cha vì mẹ, đập tơ thân mình
Vỡ xương nước tỷ chảy quanh
Trăm ngàn đao mát xuyên quanh một lần
Cù lao dốc báo thâm ân
Trải trăm ngàn kiếp khổ thân chẳng sờn
Cũng chưa đáp xứng công ơn
Mẹ cha sanh dưỡng, sánh hơn biển trời.
Ví như lại có một người
Vì cha vì mẹ, nuốt bồi sắt nung
Châu thân cháy rực lửa hồng
Thiêu ra tro mạc tám trăm vi trần
Cù lao dốc báo thâm ân
Trải trăm ngàn kiếp, khổ thân chẳng sờn
Cũng chưa đáp xứng công ơn
Mẹ cha sanh dưỡng, sánh hơn biển trời.
Vừa nghe Phật nói mấy lời
Khắp trong đại chúng rã rời tâm cang
Khóc thôi nước mắt tuông tràng
Cùng nhau rập tiếng nài vang khẩn cầu
Phật thương giảng pháp nhiệm mầu
Dạy con báo đáp ân sâu song đường.
Phật rằng: Phật tử khá tường
Kinh này duyên khởi mở đường báo ân
Vì cha vì mẹ nuôi thân
Chép biên kinh quý dành phần phước duyên
Vì cha vì mẹ hiện tiền
Thọ trì kinh quý cầu nguyền phước bang
Vì cha vì mẹ khổ nàn
Ăn năn sám hối, cầu tan tội tình
Vì cha vì mẹ ân lành
Cúng dường Tam bảo phước lành về sau
Vì cha vì mẹ công lao
Ăn chay giữ giới dồi trao vung bồi
Vì cha vì mẹ thiệt thòi
Tô duyên bố thí sắm son phước điền
Hành y là kẻ hiếu hiền
Không y là kẻ lọt miền âm ty
Bất hiếu vào ngục A Tỳ
Do tuần tám vạn ngục này rộng ghê
Thành vây núi sắt bốn bề
Đất hừng lửa đỏ chớp lòe sấm vang
Nước đồng sôi sục sối tràng
Chó đồng phun lửa thịt vàng mỡ tuôn
Những là non kiếm rừng gươm
Như mưa rơi xuống giọt tuôn thân mình
Tội nhân đau khổ trăm đường
Phạt hành nhiều kiếp dễ tường cảm miên
Lại vào ngục khác khổ thêm
Đầu đội chậu lửa, xe nghiền nát thân
Cháy tan gang ruột tay chân
Một ngày phải chịu muôn lần tử sanh
Sanh thời bất hiếu tội hành
Còn người báo hiếu tạo kinh pháp này
Tạo nên một quyển kinh hay
Tức là đặng thấy một vị Thế Tôn
Tạo nên mười quyển Kim Ngôn
Tức là thấy đặng Thế Tôn mười vị
Tạo trăm ngàn quyển vân vi
Thế Tôn tức đặng thấy y trăm ngàn
Phước duyên sắm tạo Kinh vàng
Phật Tăng gia hộ bình an soi đường
Đến khi mãn kiếp trần dương
Được sanh thiên thượng an khương đời đời.
Vừa nghe Phật dạy rẽ rồi
Khắp trong đại chúng phát lời nguyện chung
Vị lai đến kiếp cuối cùng
Thân con dầu nát hòa chung vi trần
Lưỡi con thà bị kéo phăng
Bị cày máu chảy ngập bằng biển sông
Đau lưng thà bị cong vòng
Đâm cùng tả hữu khắp trong thân hình
Lưới sắt thà bị vấn quanh
Cối dao thà bị hành hình đâm sai
Trong trăm ngàn kiếp đọa đày
Thệ không dám trái lời thầy chỉ răn.
A Nan bạch Phật ân cần
Thế Tôn xin giải Kinh văn hiệu gì?
Chúng con chưa biết phụng trì
Cầu Ngài chỉ bảo vân nhi cho tàng
Bấy giờ Phật bảo A Nan
Kinh nầy báo đáp vẹn toàn nghĩa nhân
Gọi tên đại báo trọng ân
Phụng trì danh tự về phần các ngươi
Nghe rồi đại chúng đều vui
Phụng hành đảnh lễ mà lui ra ngoài.
Nguồn :thegioivohinh
Thế Tôn thưở nọ trụ yên
Tại thành Xá Vệ Kỳ Viên tinh nàn
Chư Tăng câu hội rỡ ràng
Tính ra đến số tám muôn bốn ngàn
Lại cũng có các hàng Bồ Tát
Là hàng đại chúng cùng theo Ngài thường.
Bấy giờ đức Phật lên đường
Cùng Sư môn đệ Nam Phương tiến hành
Gót vàng lẫn bước dậm sân
Mắt sen chợt thấy rành rành đống xương
Thế Tôn dừng bước bên đường
Chắp tay kính lễ đóng xương vô tình.
A Nan ngơ ngẩn bạch trình
Ngài là Từ Phụ chúng sanh muôn loài
Thân vàng quy kính ai ai
Thân vàng đâu lẽ xá dài xương khô.
Phật rằng: xương chất bấy lâu
Ông bà cha mẹ từ lâu nhiều đời
Trải qua mấy kiếp luân hồi
Sanh đây thát đó ai rồi biết ai
Chỉ còn phân biệt gái trai
Mẹ cha nhiều kiếp mượn vay thân hình
Nay ta kính lễ chí thành
Ấy là kính trình ơn sanh nhiều đời .
A Nan muốn hiểu rẽ rồi
Để tâm phân biệt, biết người nữ nam
Đàn ông xương nặng trắng lam
Đàn bà xương nhẹ đen thâm dễ nhìn.
A Nan nghi ngại kính trình
Thế Tôn xin giải cho mình lẽ nầy
Thường thường phân biệt gái trai
Là nhờ trang sức hình hài điểm tô
Chết rồi một nấm xương khô
Nhìn vô xương khô ấy dễ hồ biện phân.
Phật rằng: Xương kẻ nữ nhơn
Sắc đen chất nhẹ vì thân hao mòn
Thời kỳ thai ghén sanh con
Ba thăng ba đấu huyết tuông như ngòi
Thời kỳ mú mớm dưỡng nuôi
Tám thùn bốn đấu sữa bồi thân con
Huyết lưu sữa giắt đã mòn
Xương kia đã nhẹ lại còn đen thâm.
A Nan nghe nói thương tâm
Ruột đau như cắt lệ dầm như mưa
Khấu đầu lạy Phật lời thưa
Làm sao báo đáp ơn xưa mẫu từ.
Phật rằng: Ngươi lắng tâm tư
Nghe ta giảng giải thiệt hư tỏ tường
Ơn dài mười tháng cưu mang
Mẫu thân cực khổ, trăm đàng vì con.
Tháng đầu mới dựng thai non
Như sương ngọn cỏ, mất còn nào hay
Giữ gìn đến tháng thứ hai
Mong manh như dáng sữa dài lắm chưn
Ba trăng tựu khói huyết ngưng
Bốn trăng thì tượng châu thân hình hài
Năm trăng ngũ thể hiện bày
Sáu trăng khai mở đủ đầu lục căn
Bảy trăng xương cốt da căn
Tám trăng tạng phủ công năng nhiên thành
Chín trăng đầy đủ dốc hình
Mười trăng đã đúng kỳ sinh hoàn toàn.
Nếu con hiếu thuận sanh an
Bằng con ngỗ nghịch, ngược ngang thôi rồi
Nhộn đau bụng mẹ vô hồi
Như ngàn mũi nhọn, khoan vùi tâm tri
Đau đớn ấy nói khôn cùng
Đau nầy đau thiệt lạ lùng kinh nhi
Phước lành trổ được sanh nhi
Mừng vui chi xiết, xiết chi vui mừng
A Nan, ngươi có tỏ tường
Ơn cha nghĩa mẹ, cảm thương mười điều.
Một là thai ghén nâng niu
Hai là sanh sản trăm điều đớn đau
Ba là có trẻ quên sầu
Bốn là mớm ngọt nuống thời đắng cay
Năm là nằm ướt nhườn khô
Sáu là bú mớm công người dưỡng thơ
Bảy là giặt rửa uế dơ
Tám là vắng trẻ trông chờ héo don
Chín là tạo nghiệp vì con
Mười là yêu dấu, lòng son đậm đà.
Lại mười ơn trọng kể ra
Cưu mang thứ nhứt, thiết tha ai cày
Nhơn duyên nhiều kiếp sâu dày
Nên chịu mượn gá mẫu thai buổi này
Từ bi ngũ thể hiện bày
Lục căn chừng đã mở khai đủ rồi
Gìn thai giữ ghén không thôi
Khi đi, đứng lúc nằm ngồi chăm nom
Yếm khăn chẳng tiếc đẹp giòn
Đài gương hờ hững phấn son lạnh lùng.
Thứ hai ơn trọng vô cùng
Bước đường sanh sản hãi hùng biết bao
Hoài thai mười tháng nôn nao
Trông cho hoa nở, giờ nào biết đâu
Bang mai giả rượi lo âu
Chiều hôm mõi mệt canh thâu hoài
Nghĩ càng sợ khó trở vai
Buồn riêng lẻ chiếc, lệ dài sánh đôi
Nỗi niềm khẽ tỏa cướp nôi
Những e đi biển mồ côi một mình.
Thứ ba ơn trọng thâm tình
Sanh con mừng được khổ mừng quên lo
Mẫu từ nằm xếp co ro
Toàn thân bãi quải cơ hồ rã tan
Bụng đau như cắt ruột gan
Huyết lưu như suối nước tràng láng lay
Tu a tiếng lọt vào tai
Nỗi mừng chi xiết, dễ ai mừng bằng
Mừng rồi mặt lộ nét nhăn
Đau như cắt, cứa nhộn phăng cang cường.
Thứ tư ơn trọng khôn lường
Món lương ngon ngọt, nuống thời đắng cay
Thiêng liêng tình mẹ sâu dày
Lòng thương đâu dễ lệch phai bao giờ
Đút cơm mớm ngọt con thơ
Ăn cái uống đắng, dám so phận mình
Trời cao biển rộng thinh thinh
Trọng ân khó cạn, thâm tình không vơi
Trông con no ấm ăn chơi
Mẹ dù đói khát tả tởi xá gì?
Thứ năm ơn trọng xiết chi
Nhường khô nằm ướt nghĩ suy chạnh lòng
Mẹ nằm chỗ ướt cũng xong
Nhường con chỗ ráo, ấm nòng khỏi lo
Đói lành sữa mẹ bú no
Gió lòn áo mẹ che cho đỡ hàng
Thương con mẹ phí rất dàng
Cưng con mẹ những hiên ngang cợt đùa
Miễn con ăn uống lu bù
Mẹ dầu cực khổ công phu đâu nài.
Trọng ân thứ sáu cao dày
Dưỡng nuôi bú mớm, chài ngày công lao
Ơn cha như thể trời cao
Đất dày nghĩa mẹ sánh nhau tương đồng
Trời che, đất chở mênh mông
Mẹ cha thương trẻ tấm lòng khác đâu
Rũi con thiếu mắt niển đầu quẹo tay
Vốn con sanh đẻ ngày rày
Lòng thương há dễ đỗi thay bao giờ.
Trọng ân thứ bảy kính thờ
Thương con giặt rửa uế nhơ vui lòng
Phân tơ tựa đóa phù dung
Tô son điểm phấn mặt nồng đẹp xinh
Mày xinh như lá liễu xanh
Mật hoa như đóa sen thanh tuyệt vời
Nhọc nhằn giặt rửa tanh hôi
Nhung nhan tiều tuỵ, lần hồi khá thương
Tóc tay chẳng tiếc sửa sang
Chỉ mong sạch sẽ gọn gàng aó xiêm.
Trọng ân thứ tám nỗi niềm
Con đi xa vắng, trông đêm nhớ ngày
Thà rằng tử biệt còn hay
Chớ sanh ly cảnh, thêm bày đau thương
Con vừa để bước lên đường
Lòng sầu mẹ gởi tha hương cõi ngoài
Tâm tư vời vợi đêm ngày
Nhớ thương tựa cửa, trông mơi ngóng chiều
Não lòng vượt hú chim kêu
Nhớ con thổn thức, như thiêu cang trường.
Trọng ân thứ chín càng thương
Vì con tạo nghiệp, vấn vương tội tình
Mẹ cha vất vả nương sinh
Trần gian hỏa trạch vấn mình khó khăn
Chắt chiu nuôi dưỡng nhọc nhằn
Lệch bày hôm giá bốn căn vẫn vàng
Trời đông thêm áo ngự hàng
Bửa ăn nhịn miệng, sẵn sàng cho con
Kiếm tìm vật lạ món ngon
Sát sanh tạo nghiệp như non chất trồng.
Thứ mười ơn trọng vô song
Tình thương không tột, không cùng trước sau
Tình thương biết ví thế nào
Đất dày thăm thẳm trời cao trùng trùng
Hành tàn tâm dõi theo chừng
Gần xa ý những buâng khuâng lo lường
Mẹ già trăm tuổi tóc sương
Lo con tám chục năm trường chưa thôi
Tình thương đâu nỡ rứt rời
Phân ly họa lạc số trời đổi sang.
Phật rằng: Này hỡi A Nan
Ta xem trong cõi trần gian nhơn loài
Lắm người tuy được phẩm người
Nhưng lòng mê muội tội đời vướng mang
Ơn cha nghĩa mẹ không màng
Chẳng lòng cung kính nghiêm đàn từ ân
Ra đường bội nghĩa vong ân
Ra đường bất hiếu, vô nhơn lỗi nhiều
Mẹ xưa cực khổ xiết chi
Cưu mang mười tháng, đứng đi nhọc nhằn
Như mang gánh nặng trằng trằng
Như người cỗng bịnh, ốm ăn bất thường.
Đúng kỳ sinh nỡ càng thương
Banh da xẻ thịt, cang trường đớn đau
Rũi mai dây đứt biết đâu
Vô thường lãng vãng, nghĩ âu rợn người
Huyết lưu đầy đất đỏ tươi
Khác nào huyết thú, bị người thọc dao
Đã chịu ngần ấy khổ đau
Sinh con ra được biết bao hãi hùng
Còn lo muôi dưỡng ẩm bòng
Ngọt ngon mớm trẻ, mẹ dùng đắng cay
Rửa lau ô uế hằng ngày
Chẳng từ khó nhọc, chẳng nài công lao
Mẹ nằm chỗ ướt quảng bao
Nhường con khô ráo, nghĩ nao nao lòng
Chịu nung nóng chịu lạnh lùng
Chẳng từ khổ sở, dám mong thân nhàn
Ba năm đăng đẳng thời gian
Bú nhờ sữa mẹ, nỡ nang thân hình
Từ thơ ấu đến trường thành
Mẹ cha dạy dỗ, tập tành lễ nghi
Học hành luân thước bôn khi
Hôn nhân lựa chọn, bôn mi nếp nhà
Mong con lập nghiệp thành gia
Mong con đẹp phận, mẹ cha hài lòng
Chăm chom cần khổ đến cùng
Lao tâm tiêu thứ dễ hầy kể ơn
Nếu con bịnh hết tật mòn
Mẹ cha mới thiệt, chẳng còn lo âu
Nuôi con lần chỉ mong cầu
Con mau khôn lớn ngõ hầu thành danh
Trưởng thành con lại chẳng cần
Trên đầu bất hiếu, trong thân bất hòa
Khinh khi chú bác ông bà
Đánh xua em út, rày rà chị anh
Lung lăng ủy nhục thâm tình
Lễ nghi pháp tắc, để dành không ngơ
Mẹ cha răn dạy bấy giờ
Chẳng hề đém xỉa, tán lờ như không
Anh em khuyên nhủ tiếng lành
Không cần lưu ý, buông lung tánh tình
Ra vào đi đứng ngong nghêng
Quên bề cung kính, thưa trình người trên
Việc làm lời nói đảo điên
Tư kiêu, tự phụ, tự chuyên tung quành
Thưở còn thơ ấu lúc còn xanh
Cha răn, mẹ dạy, tập tành chẳng tuân
Đến khi khôn lớn thành nhân
Chứng nào tật nấy, quen thân hư đời
Bạn hiền thì lại tách rời
Theo cùng chúng dữ, học nòi nết hung
Hành vi ngang trái lung tung
Ở ăn theo bọn vô luân quan đàn
Bị người dụ dẫn mói mang
Lìa cha tách mẹ, bỏ làng ra đi
Quê người nuôi sống qua kỳ
Hoặc vào binh ngũ, hoặc vì bán buôn
Ngày qua tháng rụm năm mòn
Thất gia gầy dựng, vợ con buột ràng
Cách ngăn muôn dặm hoang sang
Bằng xa vằng vặt thời gian không về
Rồi nơi xứ lạ xa quê
Không mai cẩn thận, chịu bề nạn tai
Hình quan, tội phạt tù đày
Gông cùm, xiềng xích tháng ngày lao đao.
Rồi khi bệnh hoạn vướng vào
Không người săn sóc cháo rau đỡ đần
Ốm gầy trong bước khổ thân
Đầu đường xóa chợ lê thân qua ngày
Rồi khi bỏ sát đọa đày
Không người thương xót liệu bày cất chôn
Xương tan thịt nát lần mòn
Nắng mưa sương tuyết, đâu còn chi chi
Cốt hài tiêu tán chỉ ly
Bón phân gắp gáp bỏ đi xứ người
Bao giờ lại được vầy vui
Về nơi xứ cũ, gặp người thân xưa
Mẹ cha dò dọ sớm trưa
Trông con đằng đẳng, dây dưa tháng ngày
Hoặc nhân than khóc canh chầy
Mắt kia thành tật khổ nầy bởi đâu
Hoặc vì bịnh khổ bấy lâu
Tơ đường tầm kết, lưới sầu nhện giăng
Mạng chung xác bỏ trần hoàng
Nhớ con hồn vẫn buộc ràng lưới thương.
Hoặc nghe con ở tha phương
Không chăng nghề nghiệp, theo phường hung quan
Rượu trà cờ bạc tham gian
Đấu tranh xúc phạm xóm làng thọ nguy
Sáng ra con bước chân đi
Mẹ cha trông ngóng, đến khi chịu về
Song thân ấm lạnh mọi bề
Con nào muốn biết, lựa bề thăm nom
Thân hồn mai chở, ai dòm ngó đâu
Mẹ cha già yếu thêm rầu
Hình suy dốc kém trí hầu lãng quên
Hỏi hang gặp khách lạ quen
Sợ e lấm vắp, giận phiền rẽ khinh
Hoặc khi cha mẹ khổ tình
Một thân bó buộc một mình ngơ đơn
Con như khách lạ qua đàng
Ở riêng nhà khác chẳng màng thị phi
Mẹ cha đói khát kể gì?
Mẹ cha nóng lạnh, biết chi đến rày
Tủi thân khóc lóc đêm ngày
Tủi thân thở vắng than dài vì con
Lẻ ra đạo hiếu cho tròn
Cung dưng vật lạ, miếng ngon cho thường
Nhưng con nào kể song đường ra chi
Hổ thẹn sợ ra đường cười chê
Nhược bằng cung cấp thê nhi
Đâu nài tốn kém, quản chi nhọc nhằn
Vợ con bắt buộc thì dâng
Mẹ cha khiển trách chẳng tuân chẳng gì.
Còn như thân phận nữ nhi
Lúc chưa gã bán thời y thời tùng
Một khi xuất giá theo chồng
Chút tình hiếu thuận, tất lòng vững vơi
Mẹ cha giận mắng lôi thôi
Sanh lòng hoán hận buông lời ngỗ ngang
Chồng dầu đánh đập phủ phàng
Cam tâm nhịn nhục, giữ đàng lỗi nhân
Người dưng khác họ tình thâm
Người thân cốt nhục, tình lần nhạt phai.
Theo chồng ra ở xứ ngoài
Cách xa cha mẹ, không ngày viếng thăm
Lại thêm thơ tính vắng âm
Chẳng tình thương nhớ chẳng tâm lo lường.
Mẹ cha thắc mắc tơ lương
Nhớ thương con trẻ, ruột dường lửa thiêu.
Ân cha đức mẹ quá nhiều
Vô biên vô lượng, khó nêu tả cùng
Tội con bất hiếu non chồng
Nước dưng mấy biển dễ hồng rửa phai.
Bấy giờ đại chúng ai ai
Nghe lời Phật nói chân tay rụng rời
Ngẩn ngơ xuất động đôi hồi
Cùng nhau rập tiếng thốt lời vang thay
Khổ thay tột khổ khổ thay
Đôi tay cắt phế, đôi tay đoạn trường
Chúng con đắc tội phi thường
Ngày xưa ngu tối, lạc đường trong đêm
Bây giờ thấy rõ tội thêm
Kể sao cho xiết, nỗi niềm khổ đau
Phật thương giảng pháp nhiệm mầu
Dạy con báo đáp ơn sâu song đường.
Bấy giờ tiếng Phật vu vương
Phạm Âm Bát Đức thanh lương dịu dàng
Các ngươi nghe lại kỹ càng
Ví như trong cõi nhân gian có người
Một vai đã cõng cha rồi
Một vai cõng mẹ lần hồi bước đi
Vòng quanh theo núi Tu Di
Trải trăm ngàn kiếp lần suy thân hình
Mòn da cho đến xương mành
Mòn xương đến tỷ huyết lành chảy tuôn
Cũng chưa đáp xứng công ơn
Mẹ cha sanh dưỡng sánh hơn biển trời.
Ví như lại có một người
Gặp cơn đói rét , cảnh đời ly dân
Cù lao dốc trả ân hồng
Đem thân lóc thịt đỡ lòng mẹ cha
Ghiền xương như bụi tán ra
Trải trăm nghìn kiếp, gần xa dập dồn
Cũng chưa đáp xứng công ơn
Mẹ cha sanh dưỡng sánh hơn biển trời.
Ví như lại có một người
Vì cha vì mẹ vì bày thuốc thang
Cầm dao khoét mắt vội vàng
Cúng dưng cha mẹ, đơn phương nhiệm mầu
Cù lao dốc trả ơn sâu
Trải trăm ngàn kiếp, khổ dau chẳng sờn
Cũng chưa đáp xứng công ơn
Mẹ cha sanh dưỡng sánh hơn biển trời.
Ví như lại có một người
Vì cha vì mẹ cắt dời tim gang
Huyết lưu mặt đất vẫy tràng
Chẳng từ thống khổ, gian nan quản gì?
Cù lao dốc trả vẹn nghì
Trải trăm ngàn kiếp, lòng ghi không sờn
Cũng chưa đáp xứng công ơn
Mẹ cha sanh dưỡng, sánh hơn biển trời.
Ví như lại có một người
Vì cha vì mẹ chịu nơi khổ hình
Đau lưng đâm bổ vào mình
Hai bên tả hữu, vần quanh gót đầu
Cù lao dốc trả ơn sâu
Trải trăm ngàn kiếp, bền lâu chẳng sờn
Cũng chưa đáp xứng công ơn
Mẹ cha sanh dưỡng, sánh hơn biển trời.
Ví như lại có một người
Vì cha vì mẹ đấp bồi phhước duyên
Đem thân thể rót treo lên
Cúng dường Chư Phật, diệu huyền pháp đăng
Cù lao dốc trả nghĩa hằng
Trải trăm ngàn kiếp khăn khăn tâm hồn
Cũng chưa đáp xứng công ơn
Mẹ cha sanh dưỡng, sánh hơn biển trời.
Ví như lại có một người
Vì cha vì mẹ, đập tơ thân mình
Vỡ xương nước tỷ chảy quanh
Trăm ngàn đao mát xuyên quanh một lần
Cù lao dốc báo thâm ân
Trải trăm ngàn kiếp khổ thân chẳng sờn
Cũng chưa đáp xứng công ơn
Mẹ cha sanh dưỡng, sánh hơn biển trời.
Ví như lại có một người
Vì cha vì mẹ, nuốt bồi sắt nung
Châu thân cháy rực lửa hồng
Thiêu ra tro mạc tám trăm vi trần
Cù lao dốc báo thâm ân
Trải trăm ngàn kiếp, khổ thân chẳng sờn
Cũng chưa đáp xứng công ơn
Mẹ cha sanh dưỡng, sánh hơn biển trời.
Vừa nghe Phật nói mấy lời
Khắp trong đại chúng rã rời tâm cang
Khóc thôi nước mắt tuông tràng
Cùng nhau rập tiếng nài vang khẩn cầu
Phật thương giảng pháp nhiệm mầu
Dạy con báo đáp ân sâu song đường.
Phật rằng: Phật tử khá tường
Kinh này duyên khởi mở đường báo ân
Vì cha vì mẹ nuôi thân
Chép biên kinh quý dành phần phước duyên
Vì cha vì mẹ hiện tiền
Thọ trì kinh quý cầu nguyền phước bang
Vì cha vì mẹ khổ nàn
Ăn năn sám hối, cầu tan tội tình
Vì cha vì mẹ ân lành
Cúng dường Tam bảo phước lành về sau
Vì cha vì mẹ công lao
Ăn chay giữ giới dồi trao vung bồi
Vì cha vì mẹ thiệt thòi
Tô duyên bố thí sắm son phước điền
Hành y là kẻ hiếu hiền
Không y là kẻ lọt miền âm ty
Bất hiếu vào ngục A Tỳ
Do tuần tám vạn ngục này rộng ghê
Thành vây núi sắt bốn bề
Đất hừng lửa đỏ chớp lòe sấm vang
Nước đồng sôi sục sối tràng
Chó đồng phun lửa thịt vàng mỡ tuôn
Những là non kiếm rừng gươm
Như mưa rơi xuống giọt tuôn thân mình
Tội nhân đau khổ trăm đường
Phạt hành nhiều kiếp dễ tường cảm miên
Lại vào ngục khác khổ thêm
Đầu đội chậu lửa, xe nghiền nát thân
Cháy tan gang ruột tay chân
Một ngày phải chịu muôn lần tử sanh
Sanh thời bất hiếu tội hành
Còn người báo hiếu tạo kinh pháp này
Tạo nên một quyển kinh hay
Tức là đặng thấy một vị Thế Tôn
Tạo nên mười quyển Kim Ngôn
Tức là thấy đặng Thế Tôn mười vị
Tạo trăm ngàn quyển vân vi
Thế Tôn tức đặng thấy y trăm ngàn
Phước duyên sắm tạo Kinh vàng
Phật Tăng gia hộ bình an soi đường
Đến khi mãn kiếp trần dương
Được sanh thiên thượng an khương đời đời.
Vừa nghe Phật dạy rẽ rồi
Khắp trong đại chúng phát lời nguyện chung
Vị lai đến kiếp cuối cùng
Thân con dầu nát hòa chung vi trần
Lưỡi con thà bị kéo phăng
Bị cày máu chảy ngập bằng biển sông
Đau lưng thà bị cong vòng
Đâm cùng tả hữu khắp trong thân hình
Lưới sắt thà bị vấn quanh
Cối dao thà bị hành hình đâm sai
Trong trăm ngàn kiếp đọa đày
Thệ không dám trái lời thầy chỉ răn.
A Nan bạch Phật ân cần
Thế Tôn xin giải Kinh văn hiệu gì?
Chúng con chưa biết phụng trì
Cầu Ngài chỉ bảo vân nhi cho tàng
Bấy giờ Phật bảo A Nan
Kinh nầy báo đáp vẹn toàn nghĩa nhân
Gọi tên đại báo trọng ân
Phụng trì danh tự về phần các ngươi
Nghe rồi đại chúng đều vui
Phụng hành đảnh lễ mà lui ra ngoài.
Nguồn :thegioivohinh
Được cảm ơn bởi: pccd, Ncarter, Tây Đô đạo sĩ, Veronica07031
- cloudstrife
- Lục đẳng
- Bài viết: 4206
- Tham gia: 20:34, 24/11/10
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Mọi người ơi , tuần sau là đến Rằm tháng 7 ( lễ Vu lan ) rồi ..... Mọi người hãy dành 1chút thời gian để nhớ về công ơn cha mẹ , và làm 1 điều gì đó thật có ích để đền đáp công ơn cha mẹ nha mọi người
[-O< [-O< [-O< [-O< ....

[-O< [-O< [-O< [-O< ....
Được cảm ơn bởi: pccd, Ncarter, Tây Đô đạo sĩ, ngoctrantran, cunconhamchoi
-
- Mới gia nhập
- Bài viết: 4
- Tham gia: 18:43, 04/08/11
- Tây Đô đạo sĩ
- Bát đẳng
- Bài viết: 7976
- Tham gia: 19:37, 19/10/10
- Đến từ: Tây Đô
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
À, nói chung là không tốt, đầu tiên là con cái của mình nó sẽ đối xử tệ với mình. Sau đó thì trời đất quỷ thần oán ghét nên làm gì cũng khó thành công. Bạn bè đồng nghiệp khinh bỉ, không ai tin mình vì "Bố mẹ nó mà nó còn đối xử như thế, mình có là gì đâu mà nó tử tế với mình"...nói chung là rất xấu.nhất chỉ đã viết:bác Tây Đô cho cháu hỏi phạm tội bất hiếu thì sau này phải chịu hình phạt như thế nào ạ
Được cảm ơn bởi: ThienKim, pccd, angel152, Ncarter, cloudstrife, S2GiaMongLongS2, nhất chỉ