Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả

Xem, hỏi đáp, luận giải về tử vi
Nội qui chuyên mục
Đây là chuyên mục dành cho việc xem lá số tử vi. Các bài mang tính trao đổi học thuật xin vui lòng đăng trong mục Kiến thức tử vi.
Không được đính kèm lá số của trang web khác. Các bài không liên quan sẽ bị chuyển khỏi chuyên mục này.
hungmanhksxd
Lục đẳng
Lục đẳng
Bài viết: 3976
Tham gia: 18:05, 15/05/11
Đến từ: Xách xô vác xi

TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả

Gửi bài gửi bởi hungmanhksxd »

nthang2011 đã viết:ái chà hậu duệ họ Mạc
mình là hậu duệ gì không bít híc
hihi :D
Cái đó là quán khứ mà bác :>

Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »

@hungmanhksxd: Cậu hỏi kỹ các cụ xem trước đây có bỏ người nào là anh chị em của cậu không nhé.
Được cảm ơn bởi: hungmanhksxd

Hình đại diện của thành viên
cloudstrife
Lục đẳng
Lục đẳng
Bài viết: 4206
Tham gia: 20:34, 24/11/10

TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả

Gửi bài gửi bởi cloudstrife »

Hành xử theo cái nhìn Nhân Quả



Con trai tôi ngày còn nhỏ, tánh tình kỹ càng. Vật dụng của nó không bạn bè nào mượn được. Không bù với hai đứa còn lại, tánh tình xuề xòa, ai cần thứ gì liền đưa, ai thiếu thứ gì liền cho.

Con chị thấy vậy thì không bằng lòng:

- Cái thằng bần tiện! Bạn bè thiếu chút thì cho nó mượn đi!

Thằng bé cự:

- Tao cho mượn nó làm hư tùm lum, có thằng còn mượn luôn.

Một lần lên chúc tết ông bà, ông bà lì xì xong, về tôi thấy thằng bé không vui. Là do ông lì xì không đồng đều. Hai đứa kia đều một trăm, riêng thằng bé chỉ có bốn chục. Tôi an ủi con :

- Con là cháu đích tôn, không cho bằng hai đứa kia thì thôi, không lý lại cho ít hơn. Chẳng qua có cái gì lộn trong đó.

Nó vẫn còn hậm hực:

- Nhưng sao không lộn ai lại lộn vô con?

- Tại bình thường con kẹo hơn hai đứa kia, thành tụi nó không bị mà con bị.

Thằng bé không nói gì, nhưng từ đó nó thay đổi hẳn. Tiền ai cho, nó trích ra một nửa bảo tôi cúng dường hoặc giúp người nghèo. Đi làm rồi, dù tiền lương không nhiều, nó vẫn dành một khoảng để bố thí cúng dường. Tiền nào do vận may mang lại nó cũng đưa làm việc phước thiện. Hàng hóa của nó cũng vậy, trong nhà thì khỏi nói, đứa nào muốn lấy gì đó lấy. Người ngoài có thứ mình thấy nên bán, nó vẫn có thể cho.

Thằng bé tin ngay lời tôi nói, vì lời đó đánh trúng vào những gì mà thằng bé đã từng huân tập trong tiềm thức. Nhưng nó có thể thực hành dài lâu như hiện nay là do trong hiện đời, những lúc gặp nguy nan trong vấn đề tiền bạc, nó thấy có sự che chở gỡ rối rõ ràng. Niềm tin được nuôi dưỡng bằng sự thực nghiệm, từ quá khứ cho đến hiện tại nên niềm tin trở thành vững chắc. Đó là cái nhân rất tốt cho những kiếp về sau.

Thằng bé nhà tôi không phải xấu, nhưng do vài cái nhân không tốt trong quá khứ, nên khi mở lòng với người, lại gặp chuyện không hay. Nếu không có duyên tốt bên ngoài hỗ trợ như sinh vào gia đình thiện, gặp ông nội vô tình cho một bài học, lời giải thích của tôi, và nhất là thiện căn có sẵn trong nó v.v… thì cái quả ấy là một nhân xấu, có thể khiến thằng bé phát triển tâm ít kỷ và thù hận. Cũng như tôi, nếu không đến chùa nghe pháp rồi ứng dụng pháp vào đời sống của mình thì chắc cũng không tỉnh để giải thích cho con những thứ cần biết, không chừng còn đổ thêm dầu vào lửa. Chuyện này không phải không xảy ra trong đời sống hiện nay, thậm chí rất nhiều là đằng khác. Gia đình, tập thể v.v… lục đục và trở thành không hay, nhiều khi chỉ vì một sự hiểu lầm nho nhỏ ban đầu. Một lời nói đùa, một hành động vô tình v.v… nhưng do chấp nê và không tin vào nhân quả mà trở thành nghiêm trọng.

Nếu tin vào nhân quả, trước ta phải kiểm nghiệm lại chính mình, vì đó là nhân chính khi có việc gì xảy ra. Mình chỉ thấy lỗi người, vì mình không thấy cái dây nhân duyên nhân quả chi phối trong đó, mà tác nhân chính là mình.










Phật dạy về nhân quả

Có người nói với tôi: “Nhân quả chỉ là chiêu bài thánh nhân đặt ra để ngăn ngừa cái ác”. Đó là ý nghĩ rất sai lầm. Bởi không có gì ngăn ngừa được cái ác nếu cái ác ấy không bị chính nhân duyên của nó hủy hoại. Thánh nhân chỉ vì lòng từ mà nêu bày và nhắc nhở. Mình, nếu là ngựa khôn thấy bóng roi liền chạy. Còn ngựa ngu, roi xuống lưng rồi vẫn chưa hay. Khôn hay ngu, vì từng nếm roi nhiều hay ít. Đó cũng là một trong các nhân duyên khiến ngựa thành ngu hay khôn. Trong quá khứ đã từng nếm cái đau của roi vọt là sao, nên hiện tại thấy roi liền biết, không đợi roi phải xuống lưng. Cái kinh nghiệm ấy in hình trong tiềm thức như một lời nhắc nhở cho những kiếp về sau.

Trong kinh Phật nói: “Này các Tỉ kheo! Do duyên sinh, lão, tử có mặt. Dù chư Như Lai có xuất hiện ở đời hay không xuất hiện ở đời, bản chất các pháp vẫn là thế, vẫn quyết định tánh ấy, vẫn theo duyên như thế”.

Do duyên sinh, lão, tử có mặt, là muốn nói đến mặt nhân duyên nhân quả của vạn pháp. Có Phật hay không thì qui luật ấy vẫn tồn tại chi phối tất cả. Không phải chỉ ở mặt phước thiện trong đời sống con người mà ở tất cả những mặt khác, từ pháp luật cho đến khoa học, giáo dục v.v… Phật và các thánh nhân ra đời đều phải nương qui luật ấy mà hành xử.

Thử kiểm nghiệm xem, có gì ở cuộc đời này không rơi vào nhân quả? Khi ta đau và đến bệnh viện, bác sĩ cho thử máu, chụp hình v.v… để tìm cho ra nguyên nhân của căn bệnh. Khi một tai nạn xảy ra, công an phải tìm cho ra nguyên nhân do đâu có tai nạn... Đều là đi tìm cái nhân cho ra quả đó.

Bạn muốn trồng một cây mai, bạn phải cần giống của nó. Tức muốn có quả, bạn phải có nhân. Những việc như thế cho ta thấy Nhân quả đang chi phối thế giới này : Có một cái nhân, đủ duyên sẽ có quả. Có quả, vì đã có nhân và nhân ấy đã đủ duyên. Không gì qua khỏi nhân quả ở cuộc đời này. Nhưng đó chỉ mới là mặt nhân quả thô. Những thứ đó còn được chi phối bởi vòng nhân quả tế có liên quan đến suy nghĩ, lời nói và hành động của mỗi người, thuộc hai phương diện thiện và bất thiện.[1]

Sóng thần xảy đến với Nhật Bản. Sự cố này kéo đến việc nổ nhà máy hạt nhân. Tai họa đang xảy đến với bao người. “Thảm họa thiên nhiên vượt khỏi tính toán của con người, dù ở một đất nước có trình độ phát triển về điện hạt nhân và xã hội đã đạt đến văn minh cao”. Không phải không tiên liệu được sóng thần, nhưng tiêu liệu được thì sao? Có trở tay kịp với những tai họa khi nó xảy đến? Rõ ràng, dù văn minh cỡ nào thì thế giới luôn có một ‘lỗ hỏng ma quái’ mà tri thức con người không bao giờ soi thủng, chỉ biết chấp nhận và chấp nhận như một trò may rủi. Nhưng với cái nhìn của bậc đạo nhân, không có gì thoát khỏi nhân duyên nhân quả. Mọi thứ đều có nhân duyên. Muốn quả không xảy ra, phải trừ cho được cái nhân hoặc những duyên sinh ra quả ấy.

Trong kinh Thập Thiện, Phật nói: “Ông quán các đại Bồ-tát đây, diệu sắc nghiêm tịnh, tất cả đều do tu tập thiện nghiệp phước đức mà sinh. Nay các chúng sinh có trong biển cả, hình sắc thô xấu hoặc lớn hoặc nhỏ, là đều do các loại tượng niệm ở tự tâm làm thành thân ngữ ý và các bất thiện nghiệp rồi theo nghiệp đó mà tự nhận quả báo”. Với cái nhìn đó của đức Phật, ta có thể giải thích ‘lỗ hỏng ma quái’ mà tri thức con người không thể làm chủ. Nó thuộc về mặt phước nghiệp âm đức mà con người đã gây tạo trong quá khứ. Nếu sống thiện và hành thiện, thế giới của ta sẽ an bình. Nếu sống thiện và hành thiện, ta có thể chuyển những đi những nghiệp xấu đã lỡ gây tạo trong quá khứ. Đó cũng là cái nhân để tương lai thế giới của ta được bình an.

Song sống thế nào mới gọi là sống thiện? Giữ gìn 5 giới v.v… chính là đang sống thiện. Giữ được càng nhiều, quả báo an bình càng lớn.

Trong kinh Lăng Nghiêm, Phật nói: “Tập quán ngã mạn lấn lướt khinh dễ lẫn nhau là cái nhân chiêu cảm ra bôn ba, sóng nổi, sông máu, sông tro…” Ngài Hàm Thị bàn rằng: “Chính cái cao cử tự đắc bèn thành dòng nước đầy tràn cùng khắp”. Cũng nói: “Phóng tâm tạo những điều gian dối cho nên có đất bụi, đồ nhơ nhớp không sạch. Hai tập khí dìm hại lẫn nhau, nên có chìm đắm, nhảy ném, bay rơi, trôi lăn”. Thế giới hiện nay, song thần, tai họa chết chóc nhiều là do những cái nhân như thế.

Trong kinh Tăng Nhất A Hàm quyển 2, phẩm Đẳng Kiến, có câu chuyện nói về giòng họ Thích của đức Phật, bị tàn sát dưới tay của vua Lưu Ly. Nguyên do là dòng họ này, trong đời quá khứ đã từng sát hại nhiều cá, Trong đó có hai con cá mang tâm trạng phẫn uất: Một, là tiền thân của Lưu Ly, một là tiền thân của Háo Khổ, người cận vệ của vua Lưu Ly. Hai con cá đó đã nói với nhau: “Ta đối với các người đó không lỗi lầm, là vật thuộc thủy tánh không ở đất bằng, nhưng nhân dân này lại đến đây ăn nuốt ta. Từ trước cho đến sau nay, nếu có chút ít phước đức nào, nhất định sẽ báo oán”. Lúc đó, tiền thân của đức Phật là chú bé tám tuổi, tuy không đánh bắt cũng không hại mạng cá, nhưng thấy cá chết đầy trên bờ lại khởi tâm hoan hỉ.

Đến thời vua Lưu Ly, con của vua Ba Tư nặc và một nữ tỳ, có một giảng đường được xây dựng mới, những người họ Thích bàn nhau trang hoàng để thỉnh Như Lai và Tăng chúng vào cúng dường. Lúc đó, Lưu Ly cùng bạn chạy vào giảng đường và ngồi ngay lên tòa sư tử. Những người họ Thích thấy thế tức giận lôi vua Lưu Ly ra cửa, xúm nhau mắng nhiếc: “Là con của nô tì mà dám vào đây ngồi”, nói rồi xô thái tử té xuống đất. Lưu Ly uất hận, nhìn ra phía sau thấy con của một Phạm chí tên là Háo Khổ, mới bảo với Háo Khổ rằng: “Họ Thích hủy nhục ta, sau này nếu ta nối ngôi, ông nên nhắc ta chuyện này”. Háo Khổ, chính là con cá đồng nguyền trả thù với vua Lưu Ly ngày trước. Lời nhắc là cái duyên khơi dạy chủng tử trả thù đang ẩn tiềm trong tạng thức của Háo Khổ, nên khi vua Lưu Ly ở tại ngôi, ngày nào Háo Khổ cũng nhắc vua việc trả thù.

Mỗi lần vua Lưu Ly khởi tâm dấy binh đi tàn sát dòng họ Thích, Phật đều hiện thân ngồi ở vệ đường. Gặp Phật Vua Lưu Ly nguôi tâm quay về. Song về, lại gặp ngay Háo Khổ. Nghe Háo Khổ nói vài câu, lại hưng binh kéo đến thành Ca-tì-la-vệ … Cứ thế mà đến mấy lần.

Mục Kiền Liên thấy vậy mới bạch với Phật:

- Con đủ sức mang vua Lưu Ly cùng bốn bộ binh sang thế giới phương khác.

Phật hỏi:

- Vậy ông có thể mang túc duyên (là duyên đời trước giữa dòng họ thích và vua Lưu Ly) của họ sang thế giới phương khác chăng?

Mục Kiền Liên lắc đầu:

- Bạch đức Thế Tôn, thật là không thể. Nhưng con có thể lấy lồng sắt chụp lên thành Ca-tì-la-vệ để bảo vệ.

Phật lại hỏi:

- Vậy ông có thể mang lồng sắc chụp lên túc duyên của họ chăng?

Mục Kiền Liên thưa không. Thế Tôn bảo:

- Nay ông hãy trở về chỗ ngồi. Túc duyên của họ Thích đã chín mùi, sẽ phải thọ báo.

Sau đó dòng họ Thích bị quân của vua Lưu Ly tàn sát. Đức Phật do đời trước thấy cá phơi thây trên bờ mà hoan hỉ, nên hiện tại bị quả báo ‘đau đầu như đá đè, ví như lấy đầu đội núi Tu-di’. Đó là nhờ công đức tu hành mà chỉ bị như thế. Vua Lưu Ly cùng quân lính, sau trận tàn sát ấy bảy ngày, đã bị nước cuốn trôi mà chết, đọa vào địa ngục, như lời Phật đã huyền ký.

Kể xong túc duyên oan oan tương báo đó, Phật dạy: “Này các Tì kheo, nên giữ gìn tác hành của thân, khẩu và ý. Nên nhớ cung kính thờ sự người phạm hạnh”.

Dòng họ Thích trong kiếp hiện tại, tuy giữ giới không sát sinh dù là một con vật rất nhỏ, nhưng do khởi tâm kiêu mạn, khinh người, lại quá cố chấp vào việc cúng dường, nên đã để xảy ra việc xô sát. Cộng với nghiệp sát đã bị kết thành lời nguyền trong quá khứ, nên không tránh khỏi báo nghiệp trong hiện tại.

Vua Lưu Ly, nếu biết nhân quả, biết những gì khởi lên trong tâm đều là … vọng tưởng không theo, lại biết phân biệt quí kính kẻ giữ giới v.v… mà bỏ qua những xúc chạm nhỏ nhoi, có thể ông sẽ không để cho chủng từ trả thù kiếp xưa phát tán thành hành động. Ông sẽ không bị những quả báo đáng thương như thế.

Cho nên, trong đời sống đây, cố gắng tỉnh giác với những ý niệm không tốt của mình. Hãy dùng trí tuệ quán sát và vận dụng nhân quả để phá đi những niệm oán hận, trả thù … hầu tránh đi những cái quả không tốt về sau khi đủ duyên.

Tha thứ cho người, chính là giải thoát cho chính mình.

Quan trọng là nên ‘Cung kính và thờ sự người phạm hạnh’. Đừng bao giờ phỉ báng Phật, Pháp, Tăng cũng như các bậc thánh nhân khác. Đừng coi thường nhân quả. Chúng ta có thể phân tích để thấy những điều không phù hợp với giới luật hay thực tế của một đạo giáo, một con người, để qui hướng hay không qui hướng, nhưng tránh tâm phỉ báng. Bởi phỉ báng mang tính khinh miệt. Lỗi, chính ở chỗ khinh miệt này.

Như các người trong dòng họ Thích không để vua Lưu Ly ngồi vào tòa sư tử, điều đó không lỗi. Lỗi là ở phương cách thực hiện : Nói lời khinh miệt, xô đẩy v.v… tạo sự phẩn uất cho chàng trai. Thân, khẩu, ý nghiệp hiện đời đều lỗi như thế là duyên khiến chủng tử trả thù được huân sâu trong tiềm thức vua Lưu Ly có cơ bộc phát.

Pháp giới thuận nghịch khó phân, không thể nghĩ bàn. Khi chưa đủ trí tuệ, nên giữ tâm không rơi vào khinh chê v.v… để khỏi bị tổn đức.



[1] Nói đủ là thiện, ác và không thiện không ác.






danvac - thegioivohinh
Được cảm ơn bởi: pccd, Ncarter, teamoon, Tây Đô đạo sĩ, Veronica07031, cunconhamchoi, hungmanhksxd, kimtudon, mitmitnana, daisyhn, pvthang

hungmanhksxd
Lục đẳng
Lục đẳng
Bài viết: 3976
Tham gia: 18:05, 15/05/11
Đến từ: Xách xô vác xi

TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả

Gửi bài gửi bởi hungmanhksxd »

Tây Đô đạo sĩ đã viết:@hungmanhksxd: Cậu hỏi kỹ các cụ xem trước đây có bỏ người nào là anh chị em của cậu không nhé.
Dạ thưa bác cháu đã hỏi kỹ rùi ạ..Cha mẹ cháu không có bỏ bất kỳ anh em nào của cháu đâu ạ
Chỉ có anh em của bố cháu là mất sớm thôi bác
Cháu tóm tắt thế này ạ
Ông cố nộ cháu sinh ra 4 người con trai trong đó 3 người mất còn 1 người con sống là ông nội cháu
Ông nội cháu lấy bà cả sinh ra 1 người con trai thì mất và bà cả đó cũng mất luôn
Sau đó ông lấy bà nội cháu bây giờ sinh ra bố cháu
Tính từ đời đó đến bây giờ có tất cả 4 người con trai mất và mất rất trẻ ạ
Sửa lần cuối bởi hungmanhksxd vào lúc 18:35, 21/07/11 với 1 lần sửa.
Được cảm ơn bởi: Tây Đô đạo sĩ, pvthang

huuduyen123
Tam đẳng
Tam đẳng
Bài viết: 615
Tham gia: 07:53, 21/07/11

TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả

Gửi bài gửi bởi huuduyen123 »

huuduyen123 đã viết:Mong thầy giúp con vài lời ạ!

Hình ảnh
Mong thầy xem giúp con ạ!

daohonghi
Mới gia nhập
Mới gia nhập
Bài viết: 48
Tham gia: 10:18, 07/06/10

TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả

Gửi bài gửi bởi daohonghi »

Cháu rất cám ơn bác. Chúc bác luôn dồi dào sức khỏe và tu hành tinh tấn!!

Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »

Câu Chuyện Của Phật Tử Mèo Bobo

Sandy Lin
Báo Vajra Bodhi Sea số tháng 8, 2006, trang 32-34


Con mèo quí Bobo của tôi, tôi mua nó vào năm 1990, lúc đó tôi chưa học Phât pháp. Trước khi mua Bobo, tôi chẳng thích gì mấy con thú vật, nhưng vì tôi rất thương Bobo nên coi nó chẳng khác gì đứa con gái của tôi. Năm 1993 do một nhân duyên hiếm có, tôi quy y Sư phụ thượng nhân, trở thành tín đồ Phật giáo, và dần dần tôi hiểu được giáo nghĩa của đạo Phật.
Tôi bắt đầu biết đến thế nào là “Lục Đạo Luân Hồi” và cũng biết được sự đau khổ của con đường súc sinh , nên tôi cố tìm mọi biện pháp để có thể giúp cho Bobo trong tương lai được thoát khỏi con đường súc sinh. Ngày quy y tôi có nhờ Pháp Sư thay tôi hỏi Sư phụ thượng nhân: “Mèo có thể quy y thượng nhân được không?” Thượng nhân trả lời: “Nghiệp chướng của mèo rất nặng, nếu quy y phải tốn một triệu.” Tôi thật sự không hiểu nên hỏi các Đạo hữu khác: “Không hiểu ý Sư phụ nói là tiền Đài Loan (tiền NT) hay tiền Mỹ ?” Nếu như thế, thì tôi không có đủ tiền để cho Bobo quy y Sư phụ thượng nhân, tôi phải nghĩ cách khác.
Trời đã không phụ lòng kẻ thành tâm, vào ngày 1 tháng 5 năm 1993, với sự cố gắng của tôi cuối cùng Bobo đã được quy y “Tam Bảo”, trở thành một Phật tử mèo Pháp danh “Lâm Từ Ba.” Mùa xuân năm 1994, tôi có dịp may cùng với hai Đạo hữu đến bái kiến thượng nhân tại Burlingame. Tôi có bạch cùng sư phụ rằng tôi là người xin cho mèo được quy y vào lúc tôi quy y trước đây . Lúc đó sư phụ nói với tôi rằng chỉ cần tôi cố gắng tu hành, tôi có thể độ nó, nó không cần quy y với ngài.
Sau khi Sư phụ thượng nhân nhập Niết Bàn, tôi có thỉnh rất nhiều băng khai thị và băng giảng kinh do thượng nhân thuyết giảng. Tôi bắt đầu cho Bobo cùng với tôi nghe kinh, và để Bobo trước bàn thờ Phật -- trước pháp tượng của thượng nhân-- cầu xin sám hối, đồng thời trong nhà thường xuyên mở máy niệm Phật, hy vọng Bobo có thể cố gắng theo máy niệm Phật mà niệm hồng danh Phật. Một hôm có môt Đạo hữu đến nhà thăm viếng thấy Bobo, họ cũng cất tiếng chào bằng câu “A Di Đà Phật!”. Bobo cũng ngẩng đầu lên hồi đáp bằng tiếng “mèo” “A Di Đà Phật!”
Sau khi Bobo được 10 tuổi, cứ khoảng 3 đến 4 tháng tôi lại đưa Bobo đi khám sức khỏe, vì 10 tuổi của mèo tương đương với 56 tuổi của người, sau đó mỗi năm của mèo bằng 4 năm tuổi của người. Khi tuổi Bobo dần dần già đi, tôi thường xuyên nhắc nhở nó cố gắng niệm Phật, lúc lâm chung mới có thể vãng sanh Tây phương Cực Lạc thế giới.
Đầu năm 2005, bản báo cáo sức khỏe của Bobo cho biết nó mắc bệnh thận suy mãn tính, tôi luôn luôn cảnh tỉnh Bobo là nhất định phải cố gắng niệm Phật.
Bây giờ hồi tưởng lại, hình như Bobo đã biết trước nó gần đến lúc vãng sanh; vào những lúc nửa đêm khi tôi thức dậy, đều thấy nó nhìn tôi chăm chú, nhất là vài tháng trước khi nó vãng sanh. Trong năm nay (2006) vào buổi sáng ngày 6 tháng Giêng, Bác sĩ Thú y gọi điên thoại đến bảo tôi cấp tốc làm thủ tục đưa Bobo vào bệnh viện thú y, vì tình trạng bệnh thận của Bobo đã nặng hơn trước kia nhiều.
Trên đường đi đến bệnh viện thú y, tôi luôn luôn nhắc nhở Bobo, nếu như nó không muôn lưu lại thế giới Ta bà nầy, nó có thể an tâm mà ra đi, cũng đừng lưu luyến gì đến tôi, phải cố gắng niệm Phật cầu vãng sanh Tây phương Tịnh độ. Tôi cũng yêu cầu bệnh viện thú y để máy niệm Phật kế bên Bobo; như thế, bất cứ lúc nào Bobo cũng nghe được danh hiệu Phật. Bobo ở trong bệnh viện thú y được hai ngày rưỡi, vào buổi trưa ngày 8, Bác sĩ đột nhiên gọi điện thoại thông báo cho tôi biết, thận của Bobo mất chức năng, không thể bài tiết nước tiểu, bệnh trạng rất nghiêm trọng. Bệnh thận của nó từ mãn tính trở thành cấp tính, khó cứu vãn, Bác sĩ thú y đề nghị cho nó “chết an lạc” giúp nó giảm bớt đau đớn; tôi không chút do dự liền từ chối ngay đề nghị của Bác sĩ, tôi lập tức đến bệnh viện, làm thủ tục cho Bobo xuất viện, đưa Bobo về nhà.
Tôi ở bên cạnh Bobo, luôn nhắc nhở nó phải nên buông xả tất cả, phải cố gắng niệm Phật, cầu sanh Tây phương Tịnh độ. Bobo về đến nhà khoảng 6 giờ chiều ngày 8, và mất vào lúc 1 giờ 42 phút sáng ngày 9, ra đi rất an lạc, hoàn toàn không có những tình trạng xảy ra như Bác sĩ thú y đã cảnh cáo trước đây. Nó rất may mắn, tôi luôn luôn ngồi bên cạnh để trợ niệm cho nó; suốt cuộc đời tôi, đây là lần đầu tiên,tận mắt thấy được sự sống chết vô thường từ đầu đến cuối, trong tâm tôi hoàn toàn không có sự chuẩn bị, không thể dùng những từ ngữ nào có thể hình dung nổi sự tiếc nuối và đau xót trong tâm tôi. Trong đời tôi lúc này là lúc đau khổ nhất và vui mừng nhất: đau khổ nhất là “sanh ly tử biệt”, mừng nhất là thấy Bobo được an lạc vãng sanh. Bobo hỏa táng vào sáng ngày 19 tháng Giêng năm 2006. Ngạc nhiên nhất là sau khi hỏa táng có rất nhiều xá lợi lưu lại, điều này cũng cho ta thấy được sự từ bi của Phật Bồ Tát. Không riêng gì con người hay súc sanh, chỉ cần ta có lòng thành tâm niệm Phật, A Di Đà Phật nhất định sẽ đến nghinh tiếp ta.
Phật tử Mèo Lâm Từ Ba, kiếp nầy may mắn biết bao, tuy là súc sanh nhưng được Sư phụ, một vị cao tăng đại đức khai thị và giáo hóa, rốt cuộc làm cho nó phát đại bồ đề tâm và tinh tấn niệm Phật.
Do câu chuyện này mà tôi cũng đươc học hỏi thêm: Chúng ta phải biết trân quý cuộc đời ngắn ngủi của chúng ta, và lúc nào cũng đừng quên tinh tấn dụng công tu hành. Nguyện rằng câu chuyện này sẽ giúp cho tất cả mọi người cùng tinh tấn tu hành.
Được cảm ơn bởi: pccd, Ncarter, teamoon, cloudstrife, jackie17, Veronica07031, cunconhamchoi, hungmanhksxd, kimtudon, mitmitnana, tuankietxm, Thủ tướng, pvthang

Hình đại diện của thành viên
cunconhamchoi
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 444
Tham gia: 13:13, 19/04/11

TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả

Gửi bài gửi bởi cunconhamchoi »

Tây Đô đạo sĩ đã viết:Câu Chuyện Của Phật Tử Mèo Bobo

Sandy Lin
Báo Vajra Bodhi Sea số tháng 8, 2006, trang 32-34


Con mèo quí Bobo của tôi, tôi mua nó vào năm 1990, lúc đó tôi chưa học Phât pháp. Trước khi mua Bobo, tôi chẳng thích gì mấy con thú vật, nhưng vì tôi rất thương Bobo nên coi nó chẳng khác gì đứa con gái của tôi. Năm 1993 do một nhân duyên hiếm có, tôi quy y Sư phụ thượng nhân, trở thành tín đồ Phật giáo, và dần dần tôi hiểu được giáo nghĩa của đạo Phật.
Tôi bắt đầu biết đến thế nào là “Lục Đạo Luân Hồi” và cũng biết được sự đau khổ của con đường súc sinh , nên tôi cố tìm mọi biện pháp để có thể giúp cho Bobo trong tương lai được thoát khỏi con đường súc sinh. Ngày quy y tôi có nhờ Pháp Sư thay tôi hỏi Sư phụ thượng nhân: “Mèo có thể quy y thượng nhân được không?” Thượng nhân trả lời: “Nghiệp chướng của mèo rất nặng, nếu quy y phải tốn một triệu.” Tôi thật sự không hiểu nên hỏi các Đạo hữu khác: “Không hiểu ý Sư phụ nói là tiền Đài Loan (tiền NT) hay tiền Mỹ ?” Nếu như thế, thì tôi không có đủ tiền để cho Bobo quy y Sư phụ thượng nhân, tôi phải nghĩ cách khác.
Trời đã không phụ lòng kẻ thành tâm, vào ngày 1 tháng 5 năm 1993, với sự cố gắng của tôi cuối cùng Bobo đã được quy y “Tam Bảo”, trở thành một Phật tử mèo Pháp danh “Lâm Từ Ba.” Mùa xuân năm 1994, tôi có dịp may cùng với hai Đạo hữu đến bái kiến thượng nhân tại Burlingame. Tôi có bạch cùng sư phụ rằng tôi là người xin cho mèo được quy y vào lúc tôi quy y trước đây . Lúc đó sư phụ nói với tôi rằng chỉ cần tôi cố gắng tu hành, tôi có thể độ nó, nó không cần quy y với ngài.
Sau khi Sư phụ thượng nhân nhập Niết Bàn, tôi có thỉnh rất nhiều băng khai thị và băng giảng kinh do thượng nhân thuyết giảng. Tôi bắt đầu cho Bobo cùng với tôi nghe kinh, và để Bobo trước bàn thờ Phật -- trước pháp tượng của thượng nhân-- cầu xin sám hối, đồng thời trong nhà thường xuyên mở máy niệm Phật, hy vọng Bobo có thể cố gắng theo máy niệm Phật mà niệm hồng danh Phật. Một hôm có môt Đạo hữu đến nhà thăm viếng thấy Bobo, họ cũng cất tiếng chào bằng câu “A Di Đà Phật!”. Bobo cũng ngẩng đầu lên hồi đáp bằng tiếng “mèo” “A Di Đà Phật!”
Sau khi Bobo được 10 tuổi, cứ khoảng 3 đến 4 tháng tôi lại đưa Bobo đi khám sức khỏe, vì 10 tuổi của mèo tương đương với 56 tuổi của người, sau đó mỗi năm của mèo bằng 4 năm tuổi của người. Khi tuổi Bobo dần dần già đi, tôi thường xuyên nhắc nhở nó cố gắng niệm Phật, lúc lâm chung mới có thể vãng sanh Tây phương Cực Lạc thế giới.
Đầu năm 2005, bản báo cáo sức khỏe của Bobo cho biết nó mắc bệnh thận suy mãn tính, tôi luôn luôn cảnh tỉnh Bobo là nhất định phải cố gắng niệm Phật.
Bây giờ hồi tưởng lại, hình như Bobo đã biết trước nó gần đến lúc vãng sanh; vào những lúc nửa đêm khi tôi thức dậy, đều thấy nó nhìn tôi chăm chú, nhất là vài tháng trước khi nó vãng sanh. Trong năm nay (2006) vào buổi sáng ngày 6 tháng Giêng, Bác sĩ Thú y gọi điên thoại đến bảo tôi cấp tốc làm thủ tục đưa Bobo vào bệnh viện thú y, vì tình trạng bệnh thận của Bobo đã nặng hơn trước kia nhiều.
Trên đường đi đến bệnh viện thú y, tôi luôn luôn nhắc nhở Bobo, nếu như nó không muôn lưu lại thế giới Ta bà nầy, nó có thể an tâm mà ra đi, cũng đừng lưu luyến gì đến tôi, phải cố gắng niệm Phật cầu vãng sanh Tây phương Tịnh độ. Tôi cũng yêu cầu bệnh viện thú y để máy niệm Phật kế bên Bobo; như thế, bất cứ lúc nào Bobo cũng nghe được danh hiệu Phật. Bobo ở trong bệnh viện thú y được hai ngày rưỡi, vào buổi trưa ngày 8, Bác sĩ đột nhiên gọi điện thoại thông báo cho tôi biết, thận của Bobo mất chức năng, không thể bài tiết nước tiểu, bệnh trạng rất nghiêm trọng. Bệnh thận của nó từ mãn tính trở thành cấp tính, khó cứu vãn, Bác sĩ thú y đề nghị cho nó “chết an lạc” giúp nó giảm bớt đau đớn; tôi không chút do dự liền từ chối ngay đề nghị của Bác sĩ, tôi lập tức đến bệnh viện, làm thủ tục cho Bobo xuất viện, đưa Bobo về nhà.
Tôi ở bên cạnh Bobo, luôn nhắc nhở nó phải nên buông xả tất cả, phải cố gắng niệm Phật, cầu sanh Tây phương Tịnh độ. Bobo về đến nhà khoảng 6 giờ chiều ngày 8, và mất vào lúc 1 giờ 42 phút sáng ngày 9, ra đi rất an lạc, hoàn toàn không có những tình trạng xảy ra như Bác sĩ thú y đã cảnh cáo trước đây. Nó rất may mắn, tôi luôn luôn ngồi bên cạnh để trợ niệm cho nó; suốt cuộc đời tôi, đây là lần đầu tiên,tận mắt thấy được sự sống chết vô thường từ đầu đến cuối, trong tâm tôi hoàn toàn không có sự chuẩn bị, không thể dùng những từ ngữ nào có thể hình dung nổi sự tiếc nuối và đau xót trong tâm tôi. Trong đời tôi lúc này là lúc đau khổ nhất và vui mừng nhất: đau khổ nhất là “sanh ly tử biệt”, mừng nhất là thấy Bobo được an lạc vãng sanh. Bobo hỏa táng vào sáng ngày 19 tháng Giêng năm 2006. Ngạc nhiên nhất là sau khi hỏa táng có rất nhiều xá lợi lưu lại, điều này cũng cho ta thấy được sự từ bi của Phật Bồ Tát. Không riêng gì con người hay súc sanh, chỉ cần ta có lòng thành tâm niệm Phật, A Di Đà Phật nhất định sẽ đến nghinh tiếp ta.
Phật tử Mèo Lâm Từ Ba, kiếp nầy may mắn biết bao, tuy là súc sanh nhưng được Sư phụ, một vị cao tăng đại đức khai thị và giáo hóa, rốt cuộc làm cho nó phát đại bồ đề tâm và tinh tấn niệm Phật.
Do câu chuyện này mà tôi cũng đươc học hỏi thêm: Chúng ta phải biết trân quý cuộc đời ngắn ngủi của chúng ta, và lúc nào cũng đừng quên tinh tấn dụng công tu hành. Nguyện rằng câu chuyện này sẽ giúp cho tất cả mọi người cùng tinh tấn tu hành.

Đọc xong bài viết này của bác Tây đô đạo sỹ vừa xúc động lại vừa tiếc nuối...
Cháu rất yêu những chú chó, với cháu chúng giống như những người bạn, người thân trong gia đình, cũng vì vậy mà cháu ko ăn thịt chó. Nhưng nhà cháu có lẽ ko có duyên với những chú chó, vì chỉ nuôi đc vài năm thì chúng bị bệnh, bị bắt trộm... Lúc đó cháu còn nhỏ chưa biết gì nên chỉ biết khóc và nhìn chúng ra đi... Chú chó gần đây nhất cũng chỉ ở với gia đình cháu tròn 1 năm, 14/1 al năm ngoái đến cùng ngày năm nay do bị bệnh, cháu đã làm hết sức có thể để cứu nó, cũng thầm khấn nguyện mong có thể nhường bớt tuổi thọ của mình để nó đc sống thêm... mà vẫn ko thể. Lúc đó cháu cũng chưa có ý niệm gì về Phật pháp hay cõi tịnh độ nên chỉ biết cầu cho nó kiếp sau đc sống lâu và sung sướng. Từ đó đến giờ gia đình cháu ko nuôi chó nữa
Bây giờ nhiều lúc nghĩ lại cháu thấy tiếc nuối lắm lắm, giá cháu đc biết đến Phật pháp sớm hơn thì đã có thể giúp chúng ra đi nhẹ nhàng đỡ đau đớn hơn và sớm đầu thai cảnh giới lành...
Cầu mong cho mọi sinh linh đều sớm được nghiệp chướng tiêu trừ, hoá giải oan khiên siêu sinh tịnh độ ^:)^ ^:)^ ^:)^
Cháu cảm ơn Bác vì bài viết rất hay và ý nghĩa.
Được cảm ơn bởi: pccd, Ncarter, teamoon, Tây Đô đạo sĩ, cloudstrife, Veronica07031, hungmanhksxd

glassmask
Chính thức
Chính thức
Bài viết: 62
Tham gia: 23:56, 02/05/11

TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả

Gửi bài gửi bởi glassmask »

Cháu đã bàn với ba mẹ chủ nhật này sẽ thay đổi toàn bộ đông nam hoặc nam, phía trên chỉ là nơi nghỉ.
(Nhà cháu ai cũng đi làm đến tối nên khó có thể xem ngày để làm.)
Cháu định làm bàn thờ bằng thủy tinh, lư hương làm bằng đá. Còn nến thì đặt ở hai bên.
Cháu phải thực hiện nghi lễ như thế nào ạ?

Ông nội cháu lại nhập viện. Dù không thích ông nhưng vẫn lo.

Mẹ cháu đang bị bệnh cao huyết áp, tim. Bên ngoại cháu không ai không bị bệnh này.

Cháu cũng có thể bị bệnh này.

Bác nói cháu hôn nhân không tốt. Vậy cháu có thể không lấy chồng được không bác.

Cháu sợ giống như người nhà cháu. Cháu sợ bị tổn thương và làm tổn thương người khác.

https://lyso.vn/lasotuvi/0/003018 ... ssmask.jpg" target="_blank

Cháu cảm ơn bác đã giúp cháu.
Sửa lần cuối bởi glassmask vào lúc 21:57, 21/07/11 với 1 lần sửa.
Được cảm ơn bởi: pccd, Ncarter, Tây Đô đạo sĩ, hungmanhksxd

thatsat2011
Mới gia nhập
Mới gia nhập
Bài viết: 2
Tham gia: 19:00, 20/07/11

TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả

Gửi bài gửi bởi thatsat2011 »

cháu thấy topic của Tây Đô đạo sỹ thật có ý nghĩa, càng nhiều người vào trang này thì càng nhiều người sẽ biết sống có trách nhiệm hơn, nhân ái hơn. nhân đây cũng xin chú xem giùm cháu lá số này
mong chú cho vài lời khuyên để tu tâm dưỡng tính, thuân theo ý trời sống sao cho có ích.
Cháu cảm ơn chú nhiều nhé. Kính chúc chú mạnh khỏe và nhiều niềm vui trong cuộc sống.
Hình ảnh
Được cảm ơn bởi: Veronica07031

Đã khóa