E rất thông cảm vs hoàn cảnh của chị, nhưng bây h chị là ng` mẹ, là ng` cũng đc coi là từng trải mà chị lại tuyệt vọng như thế này thì thử hỏi cháu bé biết dựa vào ai ah ?
Cô ruột e cũng bị động kinh khi chưa đầy 1 tuổi, khj sinh ra cô e bị ốm 1 trận thập tử nhất sjh, tưởng ko sống đc, nhưg may mắn wa khỏi, sau đó thì mắc căn bệnh động kinh. Cô e sinh năm 1966, ko lấy chồng, ông bà e cùng mọi ng trong gđ chưa bao h bi quan vì biết rằng cô e ko muốn mọi ng` như thế. Chuyện cô e đag ăn hay bế cháu tự dưng co giật, lăn đùng ra nhà bất tỉnh là chuyện bình thường. Nhưng cô e vẫn sống đc 1 c/s bình thường; vẫn làm hết những việc mình muốn trong cuộc đời của cô e. Đến năm 1998 cô e mất vì chết đuối
Cháu nhà chị vẫn còn nhỏ, bay h y học phát triển hơn rất nhiều, cộng vs nghị lực sau nj của cháu nữa, a chị cũng nên lạc quan lên để cùng cháu sống 1 c/s ý nghĩa dù ko bjk ngắn hay dài. Thử hỏi có ai bjk đc mình sẽ sống đc bao lâu ko ah ? Đâu phải cứ có bệnh là fai chết sớm, đâu phải cứ khỏe khoắn là sống lâu.
E chân thành khuyên chị nên gạt bỏ những thứ tuyệt vọng đi, c/s luôn mỉm cười vs những ng` biết sống chị ah !
Chúc chị và gđ hạnh phúc, may mắn !
P/s : bé nhà chị nếu đúng như lso chị post thì bị bà cô đằng nhà chồng chị hãm, chị xem lại thế nào nhé,