Đất Phật
Nội qui chuyên mục
Không tranh luận về chính trị và tôn giáo
Không tranh luận về chính trị và tôn giáo
TL: Đất Phật
III.- CÔNG NĂNG CUẢ HỶ XẢ
Nếu đem so sánh với tánh Nhẫn Nhục thì Hỷ Xả còn cao hơn một bậc.
Tánh Nhẫn Nhục làm cho ta không phát ra nóng giận, bực tức, làm cho ta có sức chịu đựng những khổ nhục, đau xót ở đời; nó cản ngăn cái xấu không cho phát ra. Còn tánh Hỷ Xả làm cho lòng ta nhẹ nhàng thư thái phát ra cái vui hồn nhiên trong sáng.
Nhẫn Nhục như người đang gánh một gánh nặng, phải luôn luôn cố gắng đi cho đến đích.
Hỷ Xả như người trút được gánh nặng, thân xác nhẹ nhàng, tâm hồn khoan khoái, vui vẻ, không bận tâm về một điều gì nữa.
Do đó, người có tánh Hỷ Xả, bao giờ nét mặt cũng vui tươi, nụ cười luôn luôn nở rộng trên môi, tâm hồn sáng sủa phóng khoáng như một gian phòng rộng, mà tất cả cửa đều mở toang cho ánh sáng và không khí tràn vào. Người Hỷ Xả luôn luôn được cảm mến và được tiếp đón nồng hậu khắp nơi, vì đã gây được tín nhiệm và đem không khí hòa vui lại cho mọi người.
Người có tánh Hỷ Xả không bao giờ bị phiền não quấy nhiễu, không có thù địch ngăn ngại, được nhiều trợ duyên cho nên dễ tiến bước trên đường đạo và mau chứng quả Bồ Đề.
Nếu đem so sánh với tánh Nhẫn Nhục thì Hỷ Xả còn cao hơn một bậc.
Tánh Nhẫn Nhục làm cho ta không phát ra nóng giận, bực tức, làm cho ta có sức chịu đựng những khổ nhục, đau xót ở đời; nó cản ngăn cái xấu không cho phát ra. Còn tánh Hỷ Xả làm cho lòng ta nhẹ nhàng thư thái phát ra cái vui hồn nhiên trong sáng.
Nhẫn Nhục như người đang gánh một gánh nặng, phải luôn luôn cố gắng đi cho đến đích.
Hỷ Xả như người trút được gánh nặng, thân xác nhẹ nhàng, tâm hồn khoan khoái, vui vẻ, không bận tâm về một điều gì nữa.
Do đó, người có tánh Hỷ Xả, bao giờ nét mặt cũng vui tươi, nụ cười luôn luôn nở rộng trên môi, tâm hồn sáng sủa phóng khoáng như một gian phòng rộng, mà tất cả cửa đều mở toang cho ánh sáng và không khí tràn vào. Người Hỷ Xả luôn luôn được cảm mến và được tiếp đón nồng hậu khắp nơi, vì đã gây được tín nhiệm và đem không khí hòa vui lại cho mọi người.
Người có tánh Hỷ Xả không bao giờ bị phiền não quấy nhiễu, không có thù địch ngăn ngại, được nhiều trợ duyên cho nên dễ tiến bước trên đường đạo và mau chứng quả Bồ Đề.
Được cảm ơn bởi: thuydohanh
TL: Đất Phật
IV.- GƯƠNG HỶ XẢ CỦA ĐỨC THÍCH CA MÂU NI
Về vật chất, đức Phật trước khi xuất gia đã hoan hỷ xóa bỏ những gì quí báu nhất mà người phàm phu ít có thể có được: ngai vàng, điện các, ăn ngon, mặc ấm, ngọc ngà, châu báu, vợ đẹp, con ngoan, …
Về tinh thần, Ngài Xả bỏ tất cả những gì xấu xa mà con người có thể có: do vô minh, di truyền, tập quán, nghiệp báo gây nên. Ngài bỏ qua tất cả những ác ý và hành động nhiễu hại Ngài của bọn Đề-Bà-Đạt-Đa, A-Xà-Thế, chàng Vô-Não, cô gái ngoại đạo độn bụng vu oan cho Ngài … Ngài đã không chấp nhất, buồn phiền mà còn thương xót tế độ cho họ.
Ngài Xả bỏ luôn tất cả những kết quả tốt đẹp mà Ngài đã thành tựu, làm tất cả mọi việc quí báu cho đời mà vẫn tự thấy không làm gì cả. Ngài hoan hỷ bỏ dần, bỏ dần cho đến khi không còn gì để bỏ nữa. Ngài bỏ ra, bỏ ra tất cả, với một nụ cười trên môi, một nỗi thanh thoát trong lòng. Ngài vui cái vui của người khác, vui khi thấy họ tiến nhanh trên đường Giải Thoát. Cái vui của Ngài không phân biệt thân sơ, không có từng bậc cao thấp, thoát ra ngoài vòng bỉ, thử, bao giờ cũng hồn nhiên trong sáng.
Về vật chất, đức Phật trước khi xuất gia đã hoan hỷ xóa bỏ những gì quí báu nhất mà người phàm phu ít có thể có được: ngai vàng, điện các, ăn ngon, mặc ấm, ngọc ngà, châu báu, vợ đẹp, con ngoan, …
Về tinh thần, Ngài Xả bỏ tất cả những gì xấu xa mà con người có thể có: do vô minh, di truyền, tập quán, nghiệp báo gây nên. Ngài bỏ qua tất cả những ác ý và hành động nhiễu hại Ngài của bọn Đề-Bà-Đạt-Đa, A-Xà-Thế, chàng Vô-Não, cô gái ngoại đạo độn bụng vu oan cho Ngài … Ngài đã không chấp nhất, buồn phiền mà còn thương xót tế độ cho họ.
Ngài Xả bỏ luôn tất cả những kết quả tốt đẹp mà Ngài đã thành tựu, làm tất cả mọi việc quí báu cho đời mà vẫn tự thấy không làm gì cả. Ngài hoan hỷ bỏ dần, bỏ dần cho đến khi không còn gì để bỏ nữa. Ngài bỏ ra, bỏ ra tất cả, với một nụ cười trên môi, một nỗi thanh thoát trong lòng. Ngài vui cái vui của người khác, vui khi thấy họ tiến nhanh trên đường Giải Thoát. Cái vui của Ngài không phân biệt thân sơ, không có từng bậc cao thấp, thoát ra ngoài vòng bỉ, thử, bao giờ cũng hồn nhiên trong sáng.
Được cảm ơn bởi: thuydohanh
TL: Đất Phật
V.- NGƯỜI PHẬT TỬ PHẢI DƯỠNG TÁNH HỶ XẢ NHƯ THẾ NÀO TRONG ĐỜI SỐNG HẰNG NGÀY?
Trước tiên trong phạm vi thấp nhất, người Phật tử phải tập tánh khoan hòa, độ lượng, biết tha thứ những lỗi lầm của người chung quanh. Đừng ghi vào lòng, đừng chấp nê những lời nói, cử chỉ, những hành động không đẹp đẽ của người khác đối với ta. Hãy nghĩ rằng đó là những điều sơ xuất vì vô tình hay vụng về mà ra.Nếu ta có bằng chứng về lòng xấu xa, độc ác của người muốn hại ta đi nữa thì cũng nên tự nhủ rằng người ấy đáng thương hơn đáng trách, vì họ thiếu sáng suốt, thiếu căn lành; và sự thiếu thốn ấy sẽ đem lại cho đời họ nhiều khổ đau lắm rồi, ta không nên làm cho họ đau khổ hơn nữa.
Nếu ta ôm ấp những nỗi bực tức oán thù thì ta chỉ tạo cho ta thêm nhiều đau khổ như người bị bắn trúng mũi tên độc mà không chịu rút ra. Ta sẽ mất ăn, mất ngủ, mất thì giờ, mất bình tĩnh trong công việc làm ăn, tu học. Ta sẽ ung độc đời ta một cách khờ dại, vô ích; và ung độc cả gia đình, xã hội mà trong ấy ta đang sống nữa.
Tiến lên một tầng cao hơn nữa, ta phải tập Xã bỏ những gì ta quí báu dù là vật chất hay tinh thần. Có bỏ bớt hành lý nặng nề, ta mới đi xa được, mới lên cao được. Nếu ta ôm giữ một cái gì thì cái ấy chỉ làm vướng chân ta, níu ta lại. Trong đời, ta thường thấy những người giàu có bao nhiêu, chức phận cao bao nhiêu, lại bận bịu vương vấn bao nhiêu, như chim mắc phải lưới, càng gỡ càng mắc thêm.
Về phương diện tu hành cũng thế, những người chứng được quả nầy, quả khác mà chấp chặt quả ấy, thỏa mãn với thành công của mình, những người cố chấp như thế, không bao giờ tiến được xa. Cho nên, người Phật tử phải tập Xả dần, Xả tất cả. Con tằm sở dĩ thành bướm bay lượn đó đây, vì nó đã rời bỏ cái kén, dù đó là một cái kén tơ vàng óng ánh, ấm áp, đẹp đẽ, mịn màng ...
Cùng một nghĩa ấy, đức Phật có dạy: “Niệm mà không chấp có niệm mới là niệm, hành mà không chấp có hành mới là hành, nói mà không chấp có nói mới là nói, tu mà không chấp có tu mới là tu”. (Kinh 42 chương).
Nhưng Xả mà buồn rầu thì tốt hơn là đừng Xả. Xả không phải là một sự hy sinh thường làm cho người hy sinh phải đau khổ, Xả mà còn tiếc nuối, than thở cho cái mà mình đã bỏ đi, Xả với bộ mặt buồn rầu than khóc như kẻ đi đưa đám ma, Xả như thế nào có ích gì?
Xả phải đi đôi với Hỷ. Phải Xả với nét mặt hân hoan, vui mừng như người tù khi tháo gỡ được xiềng xích. Ta sung sướng vui mừng vì thấy mình nhẹ nhàng, khoan khoái hơn trước. Xả là một cử chỉ tháo gỡ để được Giải Thoát, cho nên ta vui mừng, chứ không phải một sự trói buộc mà phải khóc than.
Phát triển được tánh Hỷ Xả như thế, tức là dưỡng tánh Hỷ Xả của Phật mà ta đã sẳn có ở trạng thái tiềm tàng trong ta.
Trích từ HTT.
Trước tiên trong phạm vi thấp nhất, người Phật tử phải tập tánh khoan hòa, độ lượng, biết tha thứ những lỗi lầm của người chung quanh. Đừng ghi vào lòng, đừng chấp nê những lời nói, cử chỉ, những hành động không đẹp đẽ của người khác đối với ta. Hãy nghĩ rằng đó là những điều sơ xuất vì vô tình hay vụng về mà ra.Nếu ta có bằng chứng về lòng xấu xa, độc ác của người muốn hại ta đi nữa thì cũng nên tự nhủ rằng người ấy đáng thương hơn đáng trách, vì họ thiếu sáng suốt, thiếu căn lành; và sự thiếu thốn ấy sẽ đem lại cho đời họ nhiều khổ đau lắm rồi, ta không nên làm cho họ đau khổ hơn nữa.
Nếu ta ôm ấp những nỗi bực tức oán thù thì ta chỉ tạo cho ta thêm nhiều đau khổ như người bị bắn trúng mũi tên độc mà không chịu rút ra. Ta sẽ mất ăn, mất ngủ, mất thì giờ, mất bình tĩnh trong công việc làm ăn, tu học. Ta sẽ ung độc đời ta một cách khờ dại, vô ích; và ung độc cả gia đình, xã hội mà trong ấy ta đang sống nữa.
Tiến lên một tầng cao hơn nữa, ta phải tập Xã bỏ những gì ta quí báu dù là vật chất hay tinh thần. Có bỏ bớt hành lý nặng nề, ta mới đi xa được, mới lên cao được. Nếu ta ôm giữ một cái gì thì cái ấy chỉ làm vướng chân ta, níu ta lại. Trong đời, ta thường thấy những người giàu có bao nhiêu, chức phận cao bao nhiêu, lại bận bịu vương vấn bao nhiêu, như chim mắc phải lưới, càng gỡ càng mắc thêm.
Về phương diện tu hành cũng thế, những người chứng được quả nầy, quả khác mà chấp chặt quả ấy, thỏa mãn với thành công của mình, những người cố chấp như thế, không bao giờ tiến được xa. Cho nên, người Phật tử phải tập Xả dần, Xả tất cả. Con tằm sở dĩ thành bướm bay lượn đó đây, vì nó đã rời bỏ cái kén, dù đó là một cái kén tơ vàng óng ánh, ấm áp, đẹp đẽ, mịn màng ...
Cùng một nghĩa ấy, đức Phật có dạy: “Niệm mà không chấp có niệm mới là niệm, hành mà không chấp có hành mới là hành, nói mà không chấp có nói mới là nói, tu mà không chấp có tu mới là tu”. (Kinh 42 chương).
Nhưng Xả mà buồn rầu thì tốt hơn là đừng Xả. Xả không phải là một sự hy sinh thường làm cho người hy sinh phải đau khổ, Xả mà còn tiếc nuối, than thở cho cái mà mình đã bỏ đi, Xả với bộ mặt buồn rầu than khóc như kẻ đi đưa đám ma, Xả như thế nào có ích gì?
Xả phải đi đôi với Hỷ. Phải Xả với nét mặt hân hoan, vui mừng như người tù khi tháo gỡ được xiềng xích. Ta sung sướng vui mừng vì thấy mình nhẹ nhàng, khoan khoái hơn trước. Xả là một cử chỉ tháo gỡ để được Giải Thoát, cho nên ta vui mừng, chứ không phải một sự trói buộc mà phải khóc than.
Phát triển được tánh Hỷ Xả như thế, tức là dưỡng tánh Hỷ Xả của Phật mà ta đã sẳn có ở trạng thái tiềm tàng trong ta.
Trích từ HTT.
Được cảm ơn bởi: thuydohanh, tuiphan
TL: Đất Phật
Ý da Hey ơi....Đẹc gần sắp xửa bị bắn nick rồi. Nhưng mà sâu này và mãi về sau này. Công đức của nhửng bài Hey post sẻ được ghi nhận hết. Cám ơn bạn nhiều.
Đẹc không còn ở đây nữa nhưng mà bài viết của Hey, Đẹc sẻ luôn luôn theo dỏi đó. Tuy rằng không có giác ngộ được nhưng mà Đẹc sẻ vẩn thích đọc. 


Được cảm ơn bởi: hey
- thuydohanh
- Đang bị cấm
- Bài viết: 791
- Tham gia: 12:10, 21/09/11
TL: Đất Phật
Lại có một nhà bài viết hay quá. Từ nào đến giờ tại sao ta không thấy nhà này đâu hết ? Cám ơn Hey Chủ top và nhờ chạy theo Vịt Đẹc mà ta lại tìm được đến căn nhà này.
Được cảm ơn bởi: hey
- thuydohanh
- Đang bị cấm
- Bài viết: 791
- Tham gia: 12:10, 21/09/11
TL: Đất Phật
Mổi ngày mổi vào đây đọc được 1 bài của HEY. Thật là hạnh phúc quá đi thôi. Tôi cám ơn bạn rấc là nhiều.
Và cám ơn anh VitDec nhờ anh mà tôi biết đến ngôi nhà lý tưởng này.

Và cám ơn anh VitDec nhờ anh mà tôi biết đến ngôi nhà lý tưởng này.

Được cảm ơn bởi: hey
TL: Đất Phật
Đúng là lâu lâu mới lên diễn đàn không ngờ có nhiều nhà có nhiều bài hay để đọc thật. 

Được cảm ơn bởi: hey
TL: Đất Phật
TÌNH YÊU TRONG ĐẠO PHẬT
Này người trẻ, bạn có biết Phật dạy như thế nào về tình yêu?
Buổi pháp thoại của Thiền sư Nhất Hạnh về tình yêu: mối quan hệ giữa yêu thương và hiểu biết, tình yêu từbi hỉ xả, tình yêu và tình dục. Ông gọi đó là “yêu thương theo phương pháp Phật dạy”.
Thiền sư Nhất Hạnh đã mời các bạn trẻ ngồi. Ông muốn nói về tình yêu, bản chất tình yêu nhìn từ góc độ Phật giáo.
Miệng mỉm cười, ông đã kể một câu chuyện tình yêu, giản dị thôi nhưng hàm ý sâu sắc: Có một chàng trai ở vùng California - Mỹ, rất đẹp trai, học giỏi, tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, có nhiều bạn gái xinh đẹp. Chàng trai sống với mẹ, người mẹ biết trong các cô gái ngưỡng mộ con mình, có một cô gái không xinh nhất, cô không trắng, không cao lắm nhưng được chàng trai đặc biệt chú ý. Ngạc nhiên, người mẹ hỏi con trai: Vì sao con lại thích cô gái ấy, cô ta đâu có gì nổi bật?Cô ấy hiểu con - chàng trai trả lời đơn giản.
Chàng trai học ngành công nghệ thông tin nhưng rất hay làm thơ. Mỗi lần chàng đọc thơ, cô gái nọ lắng nghe rất chăm chú và có những nhận xét sâu sắc, trong khi những cô gái xinh đẹp kia không để ý gì đến. Chàng trai đã chọn người yêu không vì vẻ đẹp bề ngoài, mà bởi sự lắng nghe và thấu hiểu.
“Đạo Phật cũng dạy như vậy, có hiểu mới có thương, tình yêu phải làm bằng sự hiểu biết”. Thiền sư kết luận.
Muốn thương phải hiểu
Trong đạo Phật, từ bi gắn liền với trí tuệ. Không hiểu, không thể thương yêu sâu sắc. Không hiểu, không thể thương yêu đích thực. Hiểu chính là nền tảng của tình thương yêu.
Mỗi người có những nỗi niềm, những khổ đau, bức xúc riêng, nếu không hiểu, sẽ không thương mà giận hờn, trách móc. Không hiểu, tình thương của mình sẽ làm người khác ngột ngạt, khổ đau. Không hiểu, sẽ làm người mình thương đau khổ suốt đời.
Nhân danh tình thương, người ta làm khổ nhau. Chuyện đó vẫn thường xảy ra.
Được hiểu và được thương vốn là một nhu cầu muôn đời của con người. Nhiều người thường cảm thấy không ai hiểu mình. Họ “đói” thương, “đói” hiểu. Họ thơ thẩn, lang thang trong cuộc đời tìm người hiểu mình, thương mình. Gặp được người hiểu mình, thương mình là may mắn lớn của cuộc đời. Tình yêu nảy nở, lớn lên từ đó.
Vậy nên, “có hiểu mới có thương” là nguyên tắc chọn người yêu, chọn chồng/vợ theo quan điểm Phật giáo. Dù người ta có đẹp, có giàu đến đâu nhưng không hiểu mình sẽ làm mình khổ suốt đời. Hôn nhân có thể mở ra những con đường hoa hồng, có thể mở ra cánh cửa tù ngục. Chọn vợ, chọn chồng là một sự mạo hiểm lớn. Hãy cẩn thận, nếu không muốn chọn án tù chung thân cho cuộc đời mình.
Chọn người hiểu và thương mình - hãy nhớ - đó là nguyên tắc tìm người tri kỷ trong cuộc đời.
Được cảm ơn bởi: ngockhanhbg, tuiphan, Hoa chuối
TL: Đất Phật
Bốn yếu tố của tình yêu: Từ bi hỉ xả
Phật dạy về tình yêu rất sâu sắc. Tình yêu phải hội tụ đủ bốn yếu tố: từ, bi, hỉ, xả.
“Từ ” là khả năng hiến tặng hạnh phúc cho người mình yêu. Yêu thương không phải là vấn đề hưởng thụ, yêu thương là hiến tặng. Tình thương mà không đem đến hạnh phúc cho người yêu không phải là tình thương đích thực. Yêu mà làm khổ nhau không phải tình yêu. Có những người yêu nhau, ngày nào cũng khổ, đó là tình yêu hệ luỵ, chỉ mang tới sự khổ đau. Yêu thương ai đó thực sự, nghĩa là làm cho người ta hạnh phúc, mỗi ngày.
“Bi” là khả năng người ta lấy cái khổ ra khỏi mình. Mình đã khổ, người ta làm cho thêm khổ, đó không thể là tình yêu đích thực. Còn gì cho nhau nếu chỉ có khổ đau tuyệt vọng. Người yêu mình phải là người biết sẻ chia, biết xoa dịu, làm vơi bớt nỗi khổ của mình trong cuộc đời.
Như vậy, “từ bi” theo Phật dạy là khả năng đem lại hạnh phúc cho nhau. Yêu thương ai là phải làm cho người ta bớt khổ. Nếu không, chỉ là đam mê, say đắm nhất thời, không phải là tình yêu thương đích thực. “Từ bi” trong tình yêu không phải tự dưng mà có. Phải học, phải “tu tập”. Cần nhiều thời gian, để quan sát, để lắng nghe, để thấu hiểu những nỗi khổ niềm đau của người yêu, để giúp người ta vượt qua, tháo gỡ, bớt khổ đau, thêm hạnh phúc.
“Hỉ” là niềm vui, tình yêu chân thật phải làm cho cả hai đều vui. Dấu ấn của tình yêu đích thực là niềm vui. Càng yêu, càng vui, niềm vui lớn, cả gia đình cùng hạnh phúc. Cuộc nhân duyên như thế là thành công.
“Xả” là không phân biệt, kì thị trong tình yêu. Mình yêu ai, hạnh phúc của người ta là của mình, khó khăn của người ta là của mình, khổ đau của người ta là của mình. Không thể nói đây là vấn đề của em/ anh, em/ anh ráng chịu. Khi yêu, hai người không phải là hai thực thể riêng biệt nữa, hạnh phúc khổ đau không còn là vấn đề cá nhân. Tất cả những gì mình phải làm coi đó là vấn đề của hai người, chuyển hoá nỗi khổ đau, làm lớn thêm hạnh phúc.
Này người trẻ, bạn nghĩ về tình yêu của mình đi, có “từ bi hỉ xả không”? Bạn hãy can đảm tự hỏi mình rằng “Người yêu ta có hiểu niềm vui nỗi khổ của ta không? Có quan tâm đến an vui hàng ngày của ta không? Người ấy có nâng đỡ ta trên con đường sự nghiệp không?...” Và tự hỏi lại mình, liệu bạn có đang thành thực với tình yêu của mình?! Liệu tình yêu của bạn đã đủ “từ bi hỉ xả”?!
Phật dạy về tình yêu rất sâu sắc. Tình yêu phải hội tụ đủ bốn yếu tố: từ, bi, hỉ, xả.
“Từ ” là khả năng hiến tặng hạnh phúc cho người mình yêu. Yêu thương không phải là vấn đề hưởng thụ, yêu thương là hiến tặng. Tình thương mà không đem đến hạnh phúc cho người yêu không phải là tình thương đích thực. Yêu mà làm khổ nhau không phải tình yêu. Có những người yêu nhau, ngày nào cũng khổ, đó là tình yêu hệ luỵ, chỉ mang tới sự khổ đau. Yêu thương ai đó thực sự, nghĩa là làm cho người ta hạnh phúc, mỗi ngày.
“Bi” là khả năng người ta lấy cái khổ ra khỏi mình. Mình đã khổ, người ta làm cho thêm khổ, đó không thể là tình yêu đích thực. Còn gì cho nhau nếu chỉ có khổ đau tuyệt vọng. Người yêu mình phải là người biết sẻ chia, biết xoa dịu, làm vơi bớt nỗi khổ của mình trong cuộc đời.
Như vậy, “từ bi” theo Phật dạy là khả năng đem lại hạnh phúc cho nhau. Yêu thương ai là phải làm cho người ta bớt khổ. Nếu không, chỉ là đam mê, say đắm nhất thời, không phải là tình yêu thương đích thực. “Từ bi” trong tình yêu không phải tự dưng mà có. Phải học, phải “tu tập”. Cần nhiều thời gian, để quan sát, để lắng nghe, để thấu hiểu những nỗi khổ niềm đau của người yêu, để giúp người ta vượt qua, tháo gỡ, bớt khổ đau, thêm hạnh phúc.
“Hỉ” là niềm vui, tình yêu chân thật phải làm cho cả hai đều vui. Dấu ấn của tình yêu đích thực là niềm vui. Càng yêu, càng vui, niềm vui lớn, cả gia đình cùng hạnh phúc. Cuộc nhân duyên như thế là thành công.
“Xả” là không phân biệt, kì thị trong tình yêu. Mình yêu ai, hạnh phúc của người ta là của mình, khó khăn của người ta là của mình, khổ đau của người ta là của mình. Không thể nói đây là vấn đề của em/ anh, em/ anh ráng chịu. Khi yêu, hai người không phải là hai thực thể riêng biệt nữa, hạnh phúc khổ đau không còn là vấn đề cá nhân. Tất cả những gì mình phải làm coi đó là vấn đề của hai người, chuyển hoá nỗi khổ đau, làm lớn thêm hạnh phúc.
Này người trẻ, bạn nghĩ về tình yêu của mình đi, có “từ bi hỉ xả không”? Bạn hãy can đảm tự hỏi mình rằng “Người yêu ta có hiểu niềm vui nỗi khổ của ta không? Có quan tâm đến an vui hàng ngày của ta không? Người ấy có nâng đỡ ta trên con đường sự nghiệp không?...” Và tự hỏi lại mình, liệu bạn có đang thành thực với tình yêu của mình?! Liệu tình yêu của bạn đã đủ “từ bi hỉ xả”?!
- Tập tin đính kèm
-
- TG-HanhPhuc.jpg (46.91 KiB) Đã xem 1238 lần
Được cảm ơn bởi: tuiphan, Hoa chuối
TL: Đất Phật
Cám ơn bạn Hey nhiều. Đẹp quá. Nhà Hey vừa hình Phật, vừa nhửng bài viết hay quá đi thôi. 
