Đất Phật
Nội qui chuyên mục
Không tranh luận về chính trị và tôn giáo
Không tranh luận về chính trị và tôn giáo
- cloudstrife
- Lục đẳng
- Bài viết: 4206
- Tham gia: 20:34, 24/11/10
TL: Đất Phật
Được cảm ơn bởi: hey
-
- Nhị đẳng
- Bài viết: 277
- Tham gia: 20:12, 24/04/11
TL: Đất Phật
kenshin_batousai đã viết:......................................
giác ngộ
......................................

TL: Đất Phật
***************
- Tập tin đính kèm
-
- 5182112798_34a12d5359_b.jpg (113.94 KiB) Đã xem 1059 lần
Được cảm ơn bởi: cloudstrife
TL: Đất Phật
Tám Bài Kệ Chuyển Hóa Tâm
1. Với quyết tâm thành tựu
Lợi lạc lớn lao nhất
Nhờ tất cả chúng sinh,
Tôi nguyện luôn giữ gìn
Chúng sinh trong đáy tim,
Vì chúng sinh quí hơn
Cả bảo châu như ý.
[blockquote][/blockquote]
Chúng sinh không những giúp chúng ta hoàn thành mục tiêu cao nhất là thành Phật, mà còn mang lại cho chúng ta hạnh phúc trước mắt. Vì vậy mà nói chúng sinh quí hơn ngọc như ý. Và cũng vì vậy mà phát nguyện gìn giữ chúng sinh.
2. Khi gặp gỡ tiếp xúc
Với bất kỳ một ai,
Nguyện tôi luôn thấy mình
Là kẻ thấp kém nhất,
Từ đáy lòng chân thật
Luôn tôn kính mọi người
Như kính bậc tối cao.
Với người khác, chúng ta không nên tự cao thấy mình hơn người, từ trên nhìn xuống, mà phải luôn thấy mình khiêm nhượng thấp kém hơn tất cả. Cần kính trọng người khác, vì người khác có khả năng tương đương với hành động của Phật đà, đó là khả năng mang đến cho chúng ta nguồn hạnh phúc giác ngộ.
3. Nguyện trong từng hành động
Tôi luôn tự xét mình,
Phiền não vừa dấy lên,
Ðe dọa mình và người,
Nguyện tức thì nhận diện,
Và tức thì dẹp tan.
Trên bước đường tu, thỉnh thoảng chúng ta gặp trở ngại. Trở ngại không đến từ bên ngoài mà phát sinh ngay từ bên trong, do vọng tâm mà có. Kẻ thù chân chính phá hủy hạnh phúc của chúng ta là kẻ thù nội tại.
Nếu cố gắng tu tập sẽ có được khả năng tự chế, được vậy mới gọi là tự tại bình an thật sự. Vì vậy Phật dạy: “Các con là thầy của chính mình”. Mọi sự đều phải trông cậy vào chính mình.
Khi tu phát tâm bồ đề chúng ta cần dẹp hết phiền não, tuy vậy, cái cần diệt bỏ trước nhất vẫn là tâm giận dữ. Ðã giận dữ thì không thể hạnh phúc, trong khi tham dục có khi vẫn mang lại niềm vui.
Tục ngữ Tây tạng có câu “bao giờ nổi cơn giận dữ, hãy tự cắn đốt ngón tay”. Câu nói này có nghĩa là nếu lỡ nổi giận thì đừng phát ra ngoài mà chỉ nên tự nói với mình “thôi bỏ đi”.
4. Khi gặp người hiểm ác
Vì bị tâm phiền não
Và ác nghiệp tác động,
Nguyện tôi quí người ấy
Như vừa tìm ra được
Kho tàng trân quí nhất.
Có nhiều người khi thấy người khác bị khổ đau khống chế, bị vô minh phiền não bức bách, thường hay gắng tránh né để khỏi liên lụy tới mình. Bồ tát thay vì tránh né, luôn can đảm đến gần, vì đây là cơ hội quí giá để mang hạnh phúc lại cho kẻ khác.
5. Khi gặp người vì lòng
Ganh ghen và đố kỵ
Miệt thị phỉ báng tôi,
Nguyện tôi nhận phần thua,
Nhường đi mọi phần thắng.
Khi người khác, nhất là những người oán ghét mình, vì ganh ghen mà gây hại cho ta, ta không được từ bỏ họ mà phải giữ gìn, thương yêu, chăm sóc họ với lòng đại bi.
Vì vậy mà nói Phật tử phải nhận phần “thua” và tặng phần “thắng” cho người.
Tâm bồ đề thì phải biết nhận thua tặng thắng. Làm như vậy không phải để tự thấy mình đạo đức hơn người, mà chỉ giản dị vì muốn lợi ích chúng sinh. Còn nếu nhận thua tặng thắng mà gây tổn hại đến cho người khác thì đương nhiên không nên làm như vậy. Phật tử đại thừa gặp trường hợp này cần nương theo lòng vị tha, khởi tâm mong mỏi lợi ích chúng sinh để hành động ngược lại.
Hãy suy nghĩ như vầy: gặp việc không vừa ý mà nổi giận mới thật là thua, vì cơn giận sẽ tức khắc phá hủy niềm an lạc trong tâm, về lâu về dài sẽ mang lại kết quả tai hại. Ngược lại nếu bị xâm phạm mà vẫn không nổi nóng, đó mới là chiến thắng thật sự.
Khi tâm mất kiên nhẫn, nổi cơn giận dữ, trí óc sẽ mất hết sáng suốt, không còn khả năng nhìn rõ sự việc. Nổi điên lên vì giận sẽ làm mất hết khả năng phán xét. Giữ tâm bình thản mới có thể sáng suốt quan sát tình hình, bao giờ cần phản ứng quyết liệt thì phản ứng. Vậy mới là ý nghĩa chân chính của thắng bại.
6. Khi gặp người mà tôi
Giúp đỡ, đặt kỳ vọng,
Lại vong ân bội nghĩa
Gây tổn hại cho tôi,
Nguyện tôi xem người ấy
Là một đấng tôn sư.
Khi gặp người phụ ơn, ta thường cảm thấy chán nản không muốn giúp. Gặp trường hợp này thật khó mà bỏ qua không trách. Vì đây chính là trở ngại lớn cho lòng vị tha, nên câu kệ này dạy ta cần đặc biệt quan tâm chăm sóc những kẻ phụ ơn.
Kẻ gây hại không những cần được quan tâm giúp đỡ, mà thật sự còn là vị thầy dẫn dắt chúng ta trên đường tu. Phật tử sẽ thấy kẻ thù mới đích thật là vị thầy cao quí nhất của mình.
7. Tóm lại tôi xin nguyện
Trực tiếp và gián tiếp
Trao tặng mọi lợi lạc
Cho tất cả chúng sinh
Ðều là mẹ của tôi
Từ vô lượng kiếp trước.
Nguyện không đợi ai cầu
Vẫn âm thầm gánh chịu
Mọi ác nghiệp khổ não
Thay thế cho chúng sinh.
Người khác nhiều vô tận, mà tôi chỉ có một, vì vậy dù tôi có quan trọng đến đâu, người khác vẫn quí hơn. Có chút phán đoán sẽ thấy hy sinh một để cứu vô lượng là việc rất đáng làm, ngược lại hy sinh vô lượng chúng sinh chỉ vì cá nhân một người là điều thật vô lý.
Ở đây có một cách quán tưởng rất hữu hiệu. Hãy tưởng tượng mình là một người rất ích kỷ, trước mặt có nhiều người khác đang chịu khổ. Tưởng tượng chúng sinh đang trải qua đủ loại khổ đau, trong khi đó kẻ ích kỷ kia vẫn dửng dưng không quan tâm. Tưởng tượng vậy rồi thử nhìn lại xem mình nghiên về bên nào hơn. Thái độ ích kỷ rất khó dẹp bỏ, nhất là khi mới tu. Nhưng nếu kiên trì cố gắng, chắc chắn sẽ thành công.
Người nào đã biết chân thành nhận lãnh khổ đau và khuyết điểm của chúng sinh về phần mình thì cũng nên tập cách tặng cho chúng sinh tất cả mọi đức tính tốt lành cũng như mọi hạnh phúc mình đang có.
Bảy câu kệ trên dạy phương pháp tu hạnh bồ đề thuộc lãnh vực qui ước, đó là phần phương tiện. Câu kệ thứ tám nói về tâm bồ đề cứu cánh, là phần trí tuệ. Tu hạnh bồ đề qui ước thì tích tập được phước đức tư lương, còn tu hạnh bồ đề cứu cánh thì tích tập được trí tuệ tư lương. Hai nguồn năng lực tư lương phước trí này sẽ giúp ta thành tựu Sắc thân [Rupakaya] và Pháp thân [Dharmakaya].
8. Nguyện những điều nói trên
Không bị vướng ô nhiễm
Bởi tám ngọn gió chướng.
Nguyện tôi thấy mọi sự
Hiện ra trong cõi đời
Ðều chỉ như huyễn mộng
Cho tâm thôi chấp bám
Thoát ràng buộc luân hồi.
Tu để được sống lâu, tăng sức khỏe hay để được an vui thành đạt trong cuộc sống là không đúng. Tu để người khác thấy mình là đại hành giả cũng không đúng. Tu và thấy đối tượng của lòng từ bi của mình có tự tánh, cũng không đúng.
Phải tu và hiểu rằng mọi sự đều như huyễn mộng. Thấy được mọi sự như huyễn mộng là vì đã phủ nhận tự tánh của sự vật, bỏ lại phía sau tất cả những gì là giả danh, là danh từ và khái niệm. Ðó là chứng ngộ trong Phật giáo.
Chúng ta có nói qua về tri kiến và hành động trong Phật giáo. Tri kiến Phật giáo được gọi là duyên khởi. Duyên khởi tuy có nhiều ý nghĩa, nhưng ý nghĩa vi tế nhất của duyên khởi rất gần với tuệ giác tánh Không.
Duyên khởi nói rằng không có điều gì thật sự có tự tánh. Hiểu được duyên khởi là có được lòng tin chắc chắn về luật biến hóa của thế giới hiện tượng qui ước. Từ đó mà tu hạnh bồ đề để tích tập phước đức, và thiền quán tánh Không, quán sự vật không có tự tánh, để tích tập trí tuệ.
Phát tâm bồ đề rồi dựa vào tâm ấy để tu sáu hạnh toàn hảo: Thí, Giới, Nhẫn, Tấn, Ðịnh và Tuệ. Sáu hạnh toàn hảo còn có thể qui nạp thành ba môn vô lậu học: Giới, Ðịnh, Tuệ.
Giới là tự chế ngự, không làm việc bất thiện. Có tất cả ba bộ giới, một là giới Ba la đề mộc xoa [Pratimoksha hay Vinaya], còn gọi là “giải thoát cá nhân”; hai là giới Bồ tát; ba là giới Kim cang.
Giới Ba la đề mộc xoa có hai loại, dành cho người xuất gia và dành cho cư sĩ. Cư sĩ có thể nhận hai loại giới, hoặc giới nhận một ngày, hoặc giới nhận một đời.
hoibongsen
(Sưu tầm)
Được cảm ơn bởi: cloudstrife
TL: Đất Phật
Lời Dạy Của Bảy Đức Phật
1.Đức Phật Tỳ Bà Thicó dạy rằng: Bền chịu với các sự nhẫn nhục, ấy là giới hạnh đầu tiên mà Chư Phật hằng khuyên ta. Kẻ đã phát tâm Bồ tát mà còn phiền giận, thật không đáng với tiếng Phật tử.
2.Đức Phật Thi Khícó dạy rằng: Người ta có mắt lanh, bao giờ cũng vượt qua khỏi hố sâu thẳm; Cũng như thế, bậc Phật, Thánh thoát khỏi các nạn khổ.
3.Đức Phật Tỳ Xá Phùcó dạy rằng: Tránh nói hành và tật đố, giữ giới hạnh, vừa lòng với sự đủ dùng về ăn uống; Bao giờ cũng thỏa thích trong tịnh thất thanh vắng của mình, bền chí về bổn nguyện và cố tiến thủ. Ấy là các lý cốt yếu mà Chư Phật đã ban truyền.
4.Đức Phật Câu La Tôn Đạicó dạy rằng: Quanh quẩn trên hoa,con ong chỉ lấy mật hoa mà thôi, chớ không phá màu hoa và mùi hoa. Cũng như thế, Phật tử ờ chung trong đại chúng, chớ nên làm nặng lòng ai hết. Chớ xem coi họ có làm hoặc không làm, mà phải tự xét mình, xem lại coi đạo hạnh của mình có vẹn toàn hay không.
5.Đức Phật Câu Na Hàm Mâu Nicó dạy rằng: Chớ để cái tâm lạc bậy, hãy siêng học các giới luật của Phật Thánh. Như vậy người ta sẽ xa lánh mọi sự buồn, và tiến tới Niết bàn.
6.Đức Phật Ca Diếpcó dạy rằng: Chớ làm điều gì ác, phải làm các điều lành, cái sở ý của ngươi phải cho trong sạch luôn luôn. Chư Phật đều dạy như vậy.
7.Đức Phật Thích Ca Mâu Nicó dạy rằng: Hãy giữ lời nói của ngươi, hãy làm cho tâm ý của ngươi trở nên thanh bạch, đừng làm một việc gì sái quấy. Giữ ba điều ấy là theo chánh Đạo, đạo của Chư Phật đó.
Được cảm ơn bởi: cloudstrife, mp3
- cloudstrife
- Lục đẳng
- Bài viết: 4206
- Tham gia: 20:34, 24/11/10
TL: Đất Phật
Được cảm ơn bởi: hey
- cloudstrife
- Lục đẳng
- Bài viết: 4206
- Tham gia: 20:34, 24/11/10
TL: Đất Phật
Những Sự Bố Thí Mà Không Được Quả Báo Tốt Đẹp
Trong Kinh Đại Bảo Tích Đức Phật dạy về những điều cần tránh khi thực hành bố thí cũng như là nguyên nhân tại sao mà quả báo của sự bố thí không được trọn vẹn.
1-Do kiêu mạn mà bố thí
2-Do sân hận mà bố thí
3-Do ganh tỵ mà bố thí
4-Do cầu danh lợi mà bố thí
5-Do áp bức mà bố thí
Lại còn có những sự bố thí mà không được phước báo trọn vẹn của quả báo bố thí :
1-Dùng tài vật do trộm cắp rồi đem bố thí
2-Dùng tài vật do lường gạt của người khác rồi đem bố thí
3-Dùng vật trộm cắp của Tam Bảo mà đem bố thí
Lại còn có các điều bố thí sau đây mà khiến cho phước báo của quả báo bố thí không trọn vẹn:
1-Trước hứa cho nhiều sau đổi lại cho ít
2-Trước hứa cho vật tốt sau đổi lại cho vật xấu
3-Cho rồi lại tiếc
4-Cho rồi lấy lại một phần
4-Cho rồi lấy lại
Quả Báo của các Sự Bố Thí trên:
1-Đời sau dù được tài vật v.v...nhưng chỉ được chút ít mà không được vật tốt đẹp.
2-Tài vật có được chẳng giữ được lâu dài
3-Tài vật thường bị mất do tai nạn như là hỏa hoạn, nướt lụt các thứ thiên tai.
4-Phải rất nhọc công mới có được tài vật.
Trong Kinh Đại Bảo Tích Đức Phật dạy về những điều cần tránh khi thực hành bố thí cũng như là nguyên nhân tại sao mà quả báo của sự bố thí không được trọn vẹn.
1-Do kiêu mạn mà bố thí
2-Do sân hận mà bố thí
3-Do ganh tỵ mà bố thí
4-Do cầu danh lợi mà bố thí
5-Do áp bức mà bố thí
Lại còn có những sự bố thí mà không được phước báo trọn vẹn của quả báo bố thí :
1-Dùng tài vật do trộm cắp rồi đem bố thí
2-Dùng tài vật do lường gạt của người khác rồi đem bố thí
3-Dùng vật trộm cắp của Tam Bảo mà đem bố thí
Lại còn có các điều bố thí sau đây mà khiến cho phước báo của quả báo bố thí không trọn vẹn:
1-Trước hứa cho nhiều sau đổi lại cho ít
2-Trước hứa cho vật tốt sau đổi lại cho vật xấu
3-Cho rồi lại tiếc
4-Cho rồi lấy lại một phần
4-Cho rồi lấy lại
Quả Báo của các Sự Bố Thí trên:
1-Đời sau dù được tài vật v.v...nhưng chỉ được chút ít mà không được vật tốt đẹp.
2-Tài vật có được chẳng giữ được lâu dài
3-Tài vật thường bị mất do tai nạn như là hỏa hoạn, nướt lụt các thứ thiên tai.
4-Phải rất nhọc công mới có được tài vật.
Được cảm ơn bởi: hey, cunconhamchoi, mp3
TL: Đất Phật
Sân hận và nhu hòa
Sân hận hành động như một cái kềm siết chặt những ai rơi vào sự chi phối của sân hận, và được xem là gây tai hại cho người đời.
Sân hận hành động như một cái kềm siết chặt những ai rơi vào sự chi phối của sân hận, và được xem là gây tai hại cho người đời.
Cho nên, tốt hơn là đừng nói lời thô ác đối với bất cứ ai, vì lời nói thô ác đem lại những lời thù hận và cho đến đao trượng chạm người.
Cho đến thiên chủ Ðế Thích cũng khuyên chớ nên phẫn nộ, vì phẫn nộ nghiền người ác, như núi đá nghiền người.
Do vậy, bậc có trí "nhiếp phục giận với không giận".
Những ai xứng đáng với danh xưng Bà-la-môn, phải thân thiện giữa thù địch, ôn hòa giữa hung hăng.
Ai chận được cơn giận đang nổi lên mới xứng đáng là bậc đánh xe, còn kẻ khác không làm được vậy, chỉ đáng gọi là người cầm cương hờ.
Thiên chủ Ðế Thích khuyên chư Thiên chớ để phẫn nộ nhiếp phục, chớ để lòng sân chống đối sân hận, vì không phẫn nộ thì không làm hại mình, hại người, hại cả hai.
Bậc trí đã nhổ tận gốc phẫn nộ xứng đáng được tôn xưng là bậc Hiền thiện.
Người không phẫn nộ thật sự là người hòa bình. Tệ hơn cả hai là người bị mắng, lại mắng trả. Vị chiến thắng cả hai, chiến thắng mình và chiến thắng người, khi vị ấy tự chế, không mắng lại.
* * *
"Lửa nào bằng lửa tham,
Chấp nào bằng sân hận,
Lưới nào bằng lưới si,
Sông nào bằng sông ái". (Pháp Cú. 251)
Chấp nào bằng sân hận,
Lưới nào bằng lưới si,
Sông nào bằng sông ái". (Pháp Cú. 251)
"Cỏ làm hại ruộng vườn,
Sân hận hại người đời,
Bố thí người lìa sân,
Do vậy được quả lớn". (Pháp Cú. 357)
Sân hận hại người đời,
Bố thí người lìa sân,
Do vậy được quả lớn". (Pháp Cú. 357)
"Chớ nói lời ác độc,
Nói ác, bị nói lại,
Khổ thay lời phẫn nộ,
Ðao trượng phải chạm người". (Pháp Cú. 133)
Nói ác, bị nói lại,
Khổ thay lời phẫn nộ,
Ðao trượng phải chạm người". (Pháp Cú. 133)
Được cảm ơn bởi: cloudstrife
- cloudstrife
- Lục đẳng
- Bài viết: 4206
- Tham gia: 20:34, 24/11/10
TL: Đất Phật
Thiện Nam Tử, Chúng sinh trôi lăng trong lục đạo,chẳng qua chúng sinh chấp ngã và ngã sở nên sinh tâm và tâm sở do có tâm và tâm sở nên làm những điều thiện ác khác nhau, nếu làm thiện thì tái sinh cỡi lành, nếu làm điều ác tái sinh cõi dữ nhưng những cõi ác thiện đó cũng chỉ là mộng là huyễn là giả dối không thật nếu ngộ được như vậy liền nghĩ rằng:trước đây ta do mê lầm mà chấp ngã, ngã sở nên bị nghiệp nó cuốn đi như dòng lũ quét nay ta biết rằng nó chẳng thật ta phải dùng sự thật này chỉ bầy cho chúng sinh khác biết để mà tự cứu mình tại đây ta chẳng nên chứng lấy Thiệt tế mà nhập Niết Bàn. Như thế được gọi là Bồ Tát, Bồ tát chẳng dứt các lậu hoặc vì lậu hoặc như mộng như huyễn sao mà dứt, Bồ Tát biết lậu hoặc như mộng như huyễn chẳng theo như thế là dứt, do dứt các lậu hoặc như thế là do dùng sức phương tiện của Bát Nhã, do đã được sức phương tiện của Bát Nhã nên chẳng lìa chúng sinh mà cứu thoát chúng sinh, nhưng thiệt là chẳng có chúng sinh mà cứu thoát, vì sao? Vì chúng sinh và nghiệp như mộng như huyễn thì làm gì có cứu với chẳng cứu, nếu giả sử thiệt là có khổ và chúng sinh chịu khổ thì chẳng thể mà cứu được vì nó thiệt có vậy.
Thiện Nam Tử, nếu mà các Pháp thật sự có 1 chút pháp nào là thật thì chẳng thể đạt được Pháp đó huống là tất cả Pháp, nhưng thiệt là vốn chẳng có các pháp nào nên Bồ Tát có thể đạt được pháp đó nhẫn đến tất cảc Pháp điều đạt được. Ví như Hư Không tất cả vật như lùm cây, cỏ, nhà cửa. xe cộ....điều nương nhờ Hư Không mà được sanh ra, trưởng thành...cũng như thế do thiệt là chẳng có pháp nào nên tất cả pháp được sanh ra, tăng trưởng và thu hoạch nhưng thiệt là chẳng có pháp nào được sanh vì tất cả pháp vôn Vô Sanh vậy.
Thiện Nam Tử, cho dù đọc Kinh Kim Cang hằng này, hay đọc hết Kinh Đại Thừa hằng ngày cũng chẳng làm Trí Tuệ tăng hay giảm vì Trí Tuệ vốn chẳng tăng, chẳng giảm.
Thiện Nam Tử, nếu mà các Pháp thật sự có 1 chút pháp nào là thật thì chẳng thể đạt được Pháp đó huống là tất cả Pháp, nhưng thiệt là vốn chẳng có các pháp nào nên Bồ Tát có thể đạt được pháp đó nhẫn đến tất cảc Pháp điều đạt được. Ví như Hư Không tất cả vật như lùm cây, cỏ, nhà cửa. xe cộ....điều nương nhờ Hư Không mà được sanh ra, trưởng thành...cũng như thế do thiệt là chẳng có pháp nào nên tất cả pháp được sanh ra, tăng trưởng và thu hoạch nhưng thiệt là chẳng có pháp nào được sanh vì tất cả pháp vôn Vô Sanh vậy.
Thiện Nam Tử, cho dù đọc Kinh Kim Cang hằng này, hay đọc hết Kinh Đại Thừa hằng ngày cũng chẳng làm Trí Tuệ tăng hay giảm vì Trí Tuệ vốn chẳng tăng, chẳng giảm.
Được cảm ơn bởi: hey