Labatvi đã viết:Người ta vốn có chân duyên, song mình đây nhất định không chịu cái duyên rơi vãi, xin kính hương hồn cụ Tản đà mà ve vãn nàng thơ chơi:
Đêm thu buồn lắm chị Nàng ơi,
Trần thế em nay chán nửa rồi!
Quảng Hàn lạnh lẽo ai ngồi đó?
Một mảnh tình treo, vạn cổ sầu.
Ông đồ ơi, chủ quán còn đang quá giấc nồng...anh em ta tranh thủ làm chén...ngắm cái sương còn ngậm và suối chửa thông đi thôi...haha
Nói đến cụ Tản, lại nhớ "Tây Hồ vọng nguyệt" của cụ, chép tặng tên lái "vua" này để đọc chơi:
Hiu hắt Hồ Tây chiếc lá rơi
Trăng thu vằng vặc bóng theo người
Mảnh tình sẻ nửa ngây vì nước
Tri kỷ trông lên đứng tận trời.
Những ngán cành đa khôn quấn quít
Mà hay mặt sóng cũng chơi vơi.
Ai lên cung Quế nhờ thăm hỏi
Soi khắp trần gian có thấy ai ?
Cụ Tản đà tính tình cổ quái, giỏi thơ, giỏi rượu, giỏi ẩm thực, giỏi kiếm thuật, giỏi tử vi và có giỏi đàn...b.. không thì Lã chả rõ.
Hào khí trong thơ của cụ rất rõ, rất nhiều bài thể hiện ý tứ nước non. Năm ngoái Lã đại chiến bên tử vi lý số, có 1 vị đưa lá số cụ Tản đà, xong không mấy ai luận, có lẽ sợ độ khả tín của nó, vả lại người phức tạp như cụ cũng chả ai dám động vào, dẫu cụ đã về với tiên tổ lâu rồi. Trời đã phạt cụ : Đày xuống hạ giới về tội ngông:
"Quê ở Á-châu về Ðiạ-cầu.
"Sông Ðà, núi Tản, nước Nam Việt."
Nghe xong, Trời ngợ một lúc lâu,
Sai bảo Thiên-Tào lấy sổ xét.
Thiên Tào tra sổ xét vừa xong,
Ðệ sổ lên trình Thượng đế trông:
"Bẩm quả có tên "Nguyễn khắc Hiếu"
"Ðày xuống hạ giới về tội ngông"
Nho đến Nàng , Lã xin tặng mấy câu của cụ:
Quái lạ vì sao cứ nhớ nhau ?
Nhớ nhau đăng đẳng suốt đêm thâu.
Bốn phương mây nước người đôi ngả,
Hai gánh tương tư một gánh sầu.
Tặng lại Ông đồ nè:
Ðời chưa chán tớ, tớ còn chơi.
Chơi cho thật chán, cho đời chán,
Ðời chán nhau rồi, tớ sẽ thôi.
Nói thế, can gì tớ đã thôi,
Mong rằng Tửu của ông đồ cũng hoành tráng như cụ Tản.
Úi chao, mấy ngày nay Nàng bận lo chuyện cơm áo gạo tiền, tranh thủ sắm thêm ít rượu bút mực phục vụ khách thơ mà quán đã im lìm thế này, thất lễ thất lễ...
Ô hay, thơ ai đánh rơi trước thềm đây này! đọc xem thử
Tháng tư về
Tiễn xuân đón hạ
Lữ khách xa lả lơi...
... bên đào hồng lơi lả..
Uống mắt trong,
... ăn má phấn,
... nếm môi hồng...
Rượu còn không?
Nghĩ sang trọng: Làm phúc cho người...
Nghĩ bình dân: Đơn thuần là tư vấn...
Nhưng đúng ra: CÁI NỢ PHẢI TRẢ...
Đừng hỏi tại sao ta phải đi tư vấn cho người mà chả ai tư vấn cho ta... có thể là NỢ mà.
Thôi thì mình cứ làm sao cho tâm mình thấy an bình nhất.
Thân mến. <hơi say>
Nghe văn biết người... Nàng mới dám treo biển mở quán.
Hoàng Hà chắc còn bé, tuổi ấy vào quán Nàng không nên, đây sẵn cả 2 thứ làm Hoàng chết. Chuyện học đựợc chữ Khôn, Dại là cả đời, mà chắc cả đời còn chả học xong...
Thái Dương vốn là Quý tinh, cũng là đệ nhất văn tinh, đã mang danh nick Thái Dương, lại đến đất văn chương sao giọng thơ rặt bạc tiền buôn bán, làm xấu cái tên quán nàng "Tao nhân Mặc khách". Nói đến buôn bán chắc gì đã bằng một số ... khách thơ ở đây, còn nói về thơ, cái thứ trên đâu xứng tốn giấy mực ở đây!
Đọc văn biết người, đã dấn vào cái nghiệp văn thì 1 câu buông ra nó thể hiện ngay con người mình, nhìn người qua Văn liệu có thua nhìn người qua Lý số??
Thắp một nén hương tưởng nhớ thi nhân lãng tử, đọc lại khúc Thần tụng bỗng chợt thấy rùng mình, ngỡ người xưa đã tái sinh đâu đó...
Thần tụng (trích)
- Đinh Hùng -
Trước ngọn thần đăng;
Chập chờn gió lốc.
Lạc giữa tang thương;
Hồn nào cô độc?
Bao trời viễn ảnh chờ cuối quan san;
Một khối thiên tư nằm trong u ngục.
Lũ chúng ta:
Mấy kẻ không nhà, tưởng dành bạc đức với nhân tình nên mê tràn tâm sự, có buổi vò nhung xé lụa, chưa mời giăng một tiệc đà nhắc giọng Lưu Linh;
Từng giờ thoát tục, đã quyết vô tâm cùng thể phách thì đốt trọn tinh anh, đòi phen khóc nhạc, cười hoa, chẳng luyến mộng mười năm cũng nổi tình Đỗ Mục.
Chiều Thăng Long sầu xuống bâng khuâng, cửa Đế Thành bỏ ngỏ, hằng gợi khi đời lạnh sương bay;
Hồn Do Thái gió lên bát ngát, niềm tâm ý đi xa, luống ngại lúc trời thanh Sao mọc.
Nhân thế bỏ hoài nhân thế. Ô! Bao phen dâu bể ngậm ngùi giấc mộng Châu Dương, ai đến đó xin bày riêng Ngự Uyển, còn khi Liễu ủ Đào phai;
Hồng nhan để mặc hồng nhan, ôi những trận cuồng phong tan tác cành hoa Thục Nữ! Ta về đây thử đốt hết A-Phòng, này lúc thành say, lửa bốc.
Mê thiên hạ vào một đêm hồng phấn, để ta quên nửa giấc u hoài;
Gọi sinh linh sang từng cuộc truy hoan, cho người tránh nghìn năm oan khốc.
Mượn bút tung hoành, lỗi thời thế xoay ngang xoay dọc.
Hỡi ôi!
Luỵ tài hoa vẫn đành đoản mệnh, có say đâu một làn hương thoảng? Có yêu đâu một nét mây hờ? Sao còn ngộ, còn điên, còn dại? Trí cảm thông mờ ngủ dưới chao đèn;
Mộ nhan sắc đến nỗi vong tình, chẳng mê vì một bóng tiên qua, chẳng chết vì một bầy yêu đến, mà cũng hờn, cũng giận, cũng ghen, hồn lưu lạc mỉm cười trong đáy cốc.
Chúng ta đây:
Mấy lòng vương giả bơ vơ từ thuở suy vong, nửa cuộc giao tranh sầu đến tâm tình gỗ đá, kẻ phong sương, người lữ quán, dù chưa dựng kinh kỳ ảo tưởng đã xoay nghiêng gác phấn, lầu son;
Từng điểm tinh anh lang thang những chiều tái tạo, bốn mùa hôn phối hiện lên thanh sắc cỏ cây, màu quân tử, nét văn khôi, tuy chẳng ơn mưa móc từ bi cũng bừng nở cành vàng, lá ngọc.
Nào hiểu đâu thiên lương lúc mờ, lúc tỏ, vì hiện thân chốc chốc mỗi hư huyền, sớm rồi sớm nhớ màu xiêm mặc khách, vũ đài kia ai tỉnh với ai mê?
Sao chẳng biết hình hài là có, là không? Nhưng trường mộng đêm đêm hằng thấp thoáng, ngày lại ngày thương nét mặt nhân gian, thế sự ấy nên cười hay nên khóc?
Lũ chúng ta:
Một đoàn đãng tử, lấy bút thơ mà phác hoạ vũ trụ chi Tình, lại truyền bá Vô Vi chi Đạo, xét giang hồ chi khí cốt thực đã nên bốn phương huynh đệ, mười dặm thân sơ;
Xóm quê nhà:
Trăm họ thanh bình, dùng hương phấn để hình dung Giao Đài chi Cảnh, còn vun trồng Khoái Lạc chi Hoa, ngẫm tuyết nguyệt chi ân tình thì cũng đáng một nét phù vân, nghìn vàng tơ tóc.
Làng Yên Hoa tha thiết dáng yêu đào, này sân hồng lý, này mái Tây Hiên, giao những bóng bào huynh, xá muội, gần đây cũng tư thất son vàng;
Chiều lưu đãng ngẩn ngơ đường xa mã, có bước hồi hương, có giờ ái mộ, chen những hồn du mục tha phương, ghé đâu chẳng giang san gấm vóc.
Đồng cảm, đồng tâm, ai nói gì vong quốc hận? Vì đây cũng Cửa-Đình-Thét-Nhạc gọi hồn non nước tiêu sơ, sao chẳng muốn đeo bầu viễn thú, chở phăng lòng tới Giang Nam?
Một mình, một bóng, ta gợi chi cố viên tình? Mà đó thì bên gối Dâng Hương, cảm khói trường đình man mác, vậy cứ mơ lầm tẩu vân du, hướng thẳng hồn sang Tây Trúc?
Phù Dung bên phù thế, cõi nào thực cõi tiêu tao?
Hồng phấn lẫn hồng trần, đâu đã vì đâu ô trọc?
Ta hát mà chơi, ta sống đó tuy hư lại thực, giữa chợ đời vất vưởng bóng sầu nhân, thì bán rẻ linh hồn cho Quỷ, tìm Hỉ Thần kết bạn tâm giao;
Ngươi cười cho thoả, ngươi ở đây dẫu ác mà hiền, gần cửa mộ lạc loài hồn dị khách, hãy nhập chung tinh thể với Người, dùng độc dược thử lòng thế tục.
Một đoàn đãng tử, lấy bút thơ mà phác hoạ vũ trụ chi Tình, lại truyền bá Vô Vi chi Đạo, xét giang hồ chi khí cốt thực đã nên bốn phương huynh đệ, mười dặm thân sơ;
...