
Kể cũng hay, sau khi nhìn lại thì thời gian gần đây mình có vẻ đã healing được với mối quan hệ với bố. Mình nghĩ chắc đây cũng là vấn đề lớn nhất mà mình cần nhìn rõ và không thể lảng tránh. Mình vẫn luôn biết chỉ khi mình buông bỏ đi những thứ cảm xúc đó với bố thì mình mới dần dần trở nên nhẹ nhàng và bớt quá quắt (từ quá quắt là bạn mình dùng).
Mấy hôm trước mình nói với bố rằng giờ mình muốn tập trung cho sự nghiệp, mình có lựa chọn A và lựa chọn B và mình cũng rất băn khoăn và mình muốn chia sẻ với bố để bố thấy mình nên như thế nào. Hôm đó bố mình đã rất vui, mình cảm thấy như vậy.
Mình cũng không rõ sao mình lại muốn nói với bố về những dự định của mình, mình cũng chỉ biết là mình muốn nói với bố vậy thôi. Vì thực ra mà nói từ trước đến nay mình với bố vẫn luôn là hai đường thẳng song song hay nói đúng hơn mình luôn tự lờ đi rằng mình có bố. Và rào cản lớn nhất mình vẫn cần phải unlock được đó chính là học cách lắng nghe và nói chuyện với bố, dù mình có phủ nhận và xem như không cần thiết đến bao nhiêu thì cũng là đến lúc rồi, mình cần chữa lành những thứ mình lờ đi để mình có thể nhẹ nhàng và thật sự nhẹ nhàng.
Thế rồi mình kể với Tofu: M ơi nay t nói chuyện với bố, bố t chỉ lo lắng là t sẽ chạy theo những thứ xa vời để rồi quên đi những điều bình dị, câu cú bố t dùng là như vậy luôn ấy, ôi người bố văn thơ của t

Rồi mình chụp đoạn chat của mình với bố cho nó, nó khen mình là có vẻ nói chuyện rất nhẹ nhàng rồi, không ngang không bướng và cũng không dựng rào chặn họng người khác nữa.
Bố mình mong rằng mình sớm ổn định, ý rằng con gái thì cũng không cần đi lên quá cao, sớm lập gia lập thất đi rồi mọi thứ cũng ổn. Hôm nay bố gọi là tầm 8h tối rồi nhưng mình vẫn còn ở công ty, bố mình lại càng sợ rằng mình để tâm công việc quá mà rồi quên những niềm vui khác trong cuộc sống.
Mình cũng không biết nữa nhưng mình không cãi hay gì cả vì mình cũng biết rằng bố không muốn theo ý mình vì bố đang sợ mình không được hạnh phúc, thế nên điều tốt nhất có thể nói với bố cũng chính là củng cố cho bố niềm tin rằng mọi chuyện với mình đều rất tốt và mình tự tin rằng mình sẽ không bỏ lỡ bất cứ thứ gì.
Mình cũng hiểu cho nối sợ của bố nhưng mà ngặt nỗi nếu cuộc sống này tất cả mình đều gác lại vì một nỗi sợ nào đó thì chẳng phải mình sẽ bỏ lỡ rất nhiều ư?
Và mình cũng giải thích với bố rằng sẽ chẳng có sự ổn định thật sự nếu mình vội vàng trong lựa chọn bạn đời mà, nếu mình chưa có những sự chín chắn nhất định thì mọi thứ vẫn rất dễ rằng rơi vào tình trạng "ổn định tạm bợ".
Tofu cũng nói rằng mình trong giai đoạn làm hòa với quá khứ, giai đoạn cho phép bản thân được chữa lành với những tổn thương của lúc nhỏ. Nó cũng kể với mình rằng từ ngày nó có thể giao tiếp nhẹ nhàng với mẹ, mối quan hệ của 2 người dần tốt lên và rằng tự dưng như nhận ra rằng những sự khắc khẩu trước đây đều là do sự cố chấp và chưa được thống nhất "ngôn ngữ giao tiếp" của cả hai. Mình gửi nó đoạn chat mình thuyết phục bố rằng là mình vẫn đi theo lựa chọn của mình và rằng bố đừng lo lắng thì nó cũng kể mình ngày trước lúc nó đang chênh vênh nhất nó cũng đã nhẹ nhàng thể hiện với mẹ rằng là nó đang rất cần sự ủng hộ của mẹ.
Đúng là vậy, bố mình hay mẹ nó thì thật ra rằng xuất phát vẫn là tình thương, cớ sao lại phải áp lực nhau mà không tìm cách thể hiện để hai bên được hiểu nhau.
Nó kể rằng nó nói với mẹ rằng "Con đã có rất nhiều áp lực và chênh vênh với công việc hiện tại rồi, ông bà muốn con theo con đường học thuật theo gia giáo của gia đình nên cũng nói qua nói lại làm con cảm thấy mệt mỏi hơn nữa, bố thì chẳng bao giờ đủ tinh tế để hiểu rằng trạng thái tinh thần của con như thế nào. Trong nhà bây giờ con chỉ có mỗi mình mẹ, con biết mẹ muốn con chọn công việc ổn định là tốt cho con nhưng đó chưa phải là thứ con theo đuổi và làm con hạnh phúc. Con đã đủ mệt mỏi rồi, con nghĩ trong nhà cũng chỉ còn có mỗi mẹ may ra còn hiểu cho con được một phần thôi, nên con rất cần mẹ ủng hộ con." Trước đó mẹ nó và nó đã rất căng thẳng về việc lựa chọn nghề nghiệp cho nó, nó bảo lần nào cũng cãi nhau và to tiếng nhưng rồi cũng chẳng đưa ra tiếng nói chung, ai cũng muốn dành phần kiểm soát cho mình. Nhưng mà đằng sau tất cả cũng là mẹ nó nghĩ rằng cái mẹ nó đang hướng đến là tốt cho nó? Và điều đó thì chắc chắn cũng xuất phát từ tình yêu mà đúng không? - Đó là vấn đề gia đình mà nó đã dần dần xử lí được.
Còn với mình thì mình nghĩ rằng trước giờ mình đã quá quá quắt thật, mình lựa chọn sự tra tấn tinh thần dành cho bố nhưng tất nhiên nó cũng là những kiểu cách làm mình tổn thương mình. Chắc rằng có những tổn thương với bố đó chính là sự không thừa nhận từ mình, mình cảm giác bố tự hào bao nhiêu thì đó cũng chính là những lúc bố cũng cảm thấy rất dằn vặt. Mình cũng tự nhận thấy mình đúng là một kiểu con gái rất ghê gớm, nhiều lúc mình cũng thấy bản thân cũng chẳng tốt đẹp gì với những cách tra tấn tinh thần mà mình thường dùng. Sự không đáng tin tưởng và sự không được hoàn thành trách nhiệm đối với một người đàn ông là một điều kinh khủng. Và vì mình biết điều đó nên mình trước đó luôn thể hiện rằng bố chẳng có đủ bất cứ thứ gì

Nhưng gần đây mình nghĩ mình nên ghi nhận, mình nên chia sẻ và lắng nghe bố vì đến lúc rồi, đến lúc mà cả bố hay cả mình đều nên được thanh thản rồi. Và như mình nói với bố đấy, mình cũng muốn trở nên nhẹ nhàng rồi.
Mình tin rằng rồi thì mình sẽ được như những gì mình nói với bố, rằng mình sẽ không bỏ lỡ hạnh phúc và mình cũng sẽ không xem rằng mình phải lựa chọn 1 trong 2: hạnh phúc hay sự nghiệp. Mình cũng nói bố rằng mình là người biết nắm cơ hội và linh hoạt, nếu mình găp một người mà mình cảm thấy mình sẽ thật tốt khi ở cạnh nhau trước rồi hãy cùng nhau phấn đấu thì mình cũng sẵn sàng ổn định gia đình sớm, mình không hề cự tuyệt xung quanh chỉ để tập trung vào mục tiêu như bố đang lo sợ.
Thế nên sau cuộc nói chuyện với bố mình lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, dù rằng bố chẳng khuyên được rằng mình nên chọn A hay chọn B, mà chỉ đơn giản vì mình cảm thấy mình với bố có vẻ đã tốt lên rất nhiều. Mình mong rằng sẽ dần dần từng bước một mình sẽ có thể không bị tăng xông về bất cứ điều gì liên quan đến chuyện bố với mình nữa và mình sẽ sớm làm hòa với tất cả những thứ tạo nên những nỗi sợ vô hình luôn trồi lên mỗi lần mình muốn cho đi yêu thương.
Mình cũng cảm thấy có thêm nhiều động lực nữa, vì mình đã hứa với bố rằng bố hãy yên tâm, mình biết mọi thứ được lập trình sẵn một cách tốt đẹp rồi và chỉ trong tầm 3-4 năm nữa thôi thì mình vẫn sẽ có cả 2 thật viên mãn như đã đề ra.
Haha bố mình còn kêu rằng nhanh lên đi chứ sao không có thằng nào đem về ra mắt bố vậy, mấy em hàng xóm cưới hết rồi con ơi làm mình mắc cười. Mình cũng nói với bố là bố còn trẻ quá, giờ con mà yêu đương mấy ông hơn đi tầm 7-8 tuổi thì lại chẳng đi về như làm vai anh vai em ngồi tiếp rượu với bố. Mình cũng tò mò về ngày đó rồi á nha, mình nghĩ chắc phải quen đâu cỡ cả năm trời mới cho bố mình gặp mất, sure lại khoác vai bá cổ thủ thỉ dặn dò rồi gửi gắm cả thế giới lên vai nó thì nó lại chạy mất tiêu.
Sớm thôi, sớm thôi rồi mình sẽ nắm chắc cả mấy thứ gôm hết vào một hộp, có bao giờ mà mình không có những thứ mà mình hướng đến đâu.
Nhân một ngày nhìn thế giới hết sức dịu dàng dù công việc thì hơi bão tố táp vào mặt mình

P/s: À klq nay có còn thêm cái nữa hay hay là mình nhận ra mình có vẻ cứ nghĩ mình không thích mấy ông đàn ca nhạc họa nhưng có vẻ trước giờ thường lạ cứ ngược đời là chú ý với cả cũng toàn dính vào mấy ông kiểu cũng bay bay nghệ sĩ, tâm hồn nhiều trầm bổng mà nhỉ

Nay đi làm về mệt nhưng lại gặp một ông cùng nhà hết sức ngáo ngông, dịch lâu quá nên vác đàn lên ngay trước thềm sân thượng (nơi ngắm trăng ngắm sao của bố m) để đàn ca một mình, xong tự dưng mình thấy cũng hay hay, cũng thú vị đấy. Rồi lướt feed facebook lại thấy một ông dạy tiếng Anh tóc dài quá nên buộc một chỏm như chú bờm ngồi đánh organ tại nhà nữa. Nhiều lúc mình mới nghĩ ừ đúng là gu mình vẫn gu mắm tôm mà, vẫn cứ thích mấy người dị dị với cả cũng có chút điên điên trong người. Hừm, chắc mình cũng hơi nhiều máu thần kinh trong người nên vậy. Cũng vui nhưng đừng vui quá là đc, nhệ????

Thường là trái dấu hút nhau nhưng có vẻ cũng phải có đôi chút cùng dấu thì mới nhận ra nhau ấy chứ nhỉ. Nhiều khi những lúc thành phố mà vắng vẻ quá mình lại nhớ có những lúc ngẫu hứng nửa đêm đi dạo của mình, chỉ hỏi đúng một câu thôi "Đi ngay bây giờ thì đi" và thế là 2 đứa đi
