Cám ơn bác đã giải cho cháu. Cháu sẽ thường xuyên viếng chùa lễ Phật hơn ạ.Tây Đô đạo sĩ đã viết:Rắn là con vật tượng trưng cho sự hay nóng giận, cháu mơ thấy chùa và sư cụ là đã có căn lành từ tiền kiếp. Có lẽ cháu nên thường xuyên viếng chùa lễ Phật tạo phúc và xem mình còn hay nóng giận tự ái không nhé. Rõ ràng là cháu có thiện thần ngầm phù hộ độ trì. Chúc mừng cháu.khoaixinh đã viết:Bác cho cháu hỏi cháu rất hay mơ thấy rắn và chùa, gần như tháng nào cũng mơ thấy. Nhất là những lần gặp nạn mơ thấy chùa và được sư cụ giải cứu giúp. Mà đúng là sau đó mọi việc suôn sẻ hơn. Như vậy là sao ạ?
Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?
TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?
- Tây Đô đạo sĩ
- Bát đẳng
- Bài viết: 7976
- Tham gia: 19:37, 19/10/10
- Đến từ: Tây Đô
TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?
Có một vị đã chứng thiên nhãn đi trên đường thấy một vị quỷ thần lấy gậy đánh đập một xác chết bèn hỏi:
-Người này đã chết ông đánh đập làm gì?
Vị quỷ thần trả lời:
-Đây thân kiếp trước của tôi, không biết hiếu thảo với cha mẹ, không tuân luật nước, không thờ Tam bảo, không nghe lời sư trưởng nên bây giờ tôi bị đọa làm quỷ đau khổ vô cùng. Vì vậy tôi tức giận đánh đập cho hả lòng.
Đi một đoạn nữa, vị này lại gặp một vị thiên thần đang dùng hoa cúng dường một xác chết, hỏi:
-Tôi thấy ngài là một vị thiên nhân, sao ngài lại vuốt ve cúng dường nâng đỡ xác chết này?
Vị thiên nhân đáp:
-Đó là thân kiếp trước của tôi, do biết hiếu thuận cha mẹ, trung tín phép nước, phụng thờ Tam bảo, vâng lời sư trưởng nhờ thế tôi mói được làm thiên nhân. Nay tôi cúng dường để báo ơn đức ấy.
Đi một tiếp một lúc nữa, lại gặp một vị thiên nhân, y phục tốt đẹp tướng mạo trang nghiêm lại đi nhặt những quả táo chua mà ăn, xem ra khá đói khát. Lại hỏi:
-Ngài là thiên nhân mà sao lại phải lượm những quả táo chua mà ăn như thế?
Đáp:
-Tôi đời trước rất hiếu thuận cha mẹ, trung tín phép nước, phụng thờ Tam bảo, làm nhiều việc công đức, chỉ có tính không ưa bố thí đồ ăn cho người nên dù được làm thiên nhân nhưng bụng không bao giờ no đủ, phải ăn những trái táo chua này.
Người đi đường thấy việc nhân quả báo ứng rõ ràng như thế liền về nhà phụng trì năm giới, tu mười điều lành, hiếu dưỡng cha mẹ, trung tín luật nước và thường đem lý nhân quả nói rõ cho mọi người đều biết.
(Thích Minh Châu, Những mẩu chuyện đạo)
-Người này đã chết ông đánh đập làm gì?
Vị quỷ thần trả lời:
-Đây thân kiếp trước của tôi, không biết hiếu thảo với cha mẹ, không tuân luật nước, không thờ Tam bảo, không nghe lời sư trưởng nên bây giờ tôi bị đọa làm quỷ đau khổ vô cùng. Vì vậy tôi tức giận đánh đập cho hả lòng.
Đi một đoạn nữa, vị này lại gặp một vị thiên thần đang dùng hoa cúng dường một xác chết, hỏi:
-Tôi thấy ngài là một vị thiên nhân, sao ngài lại vuốt ve cúng dường nâng đỡ xác chết này?
Vị thiên nhân đáp:
-Đó là thân kiếp trước của tôi, do biết hiếu thuận cha mẹ, trung tín phép nước, phụng thờ Tam bảo, vâng lời sư trưởng nhờ thế tôi mói được làm thiên nhân. Nay tôi cúng dường để báo ơn đức ấy.
Đi một tiếp một lúc nữa, lại gặp một vị thiên nhân, y phục tốt đẹp tướng mạo trang nghiêm lại đi nhặt những quả táo chua mà ăn, xem ra khá đói khát. Lại hỏi:
-Ngài là thiên nhân mà sao lại phải lượm những quả táo chua mà ăn như thế?
Đáp:
-Tôi đời trước rất hiếu thuận cha mẹ, trung tín phép nước, phụng thờ Tam bảo, làm nhiều việc công đức, chỉ có tính không ưa bố thí đồ ăn cho người nên dù được làm thiên nhân nhưng bụng không bao giờ no đủ, phải ăn những trái táo chua này.
Người đi đường thấy việc nhân quả báo ứng rõ ràng như thế liền về nhà phụng trì năm giới, tu mười điều lành, hiếu dưỡng cha mẹ, trung tín luật nước và thường đem lý nhân quả nói rõ cho mọi người đều biết.
(Thích Minh Châu, Những mẩu chuyện đạo)
Được cảm ơn bởi: smile., teamoon, cloudstrife, taijiquan, THT, ngoctrantran, cunconhamchoi, shift30
- Tây Đô đạo sĩ
- Bát đẳng
- Bài viết: 7976
- Tham gia: 19:37, 19/10/10
- Đến từ: Tây Đô
TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?
Sát Sinh Bị Quả Báo Nhãn Tiền
Trần Văn Bảo là một nhân sĩ đất Thái Hồ. Bình sinh ông thích làm việc thiện, cả nhà đều vun bồi công đức, siêng năng bố thí, thường thường phóng sinh.
"Cứ vào buổi trưa đến nhà thợ săn mua được con chim nào đều đem phóng sinh hết cả sao?" - Có người hỏi thế.
"Đúng vậy, lâu nay thường phóng sinh bằng cách ấy". - Bà của y đáp.
"Có làm như thế thì giờ đây bọn chúng mới được tự do, tự tại bay bổng trên bầu trời bao la, hoặc nhởn nhơ nơi rừng sâu núi thẳm được chứ". - Trầm Văn Bảo tỏ ra cao hứng, dương mi chớp mắt, nói một cách tự hào.
Một xóm dân cư ở đất Thái Hồ này phần nhiều làm nghề bủa lưới, cắm câu, chỉ độc nhất nhà họ Trầm không những không ngửi đến mùi thịt cá mà còn thường đến nhà những người kia mua chim về phóng sinh. Vì thế phần lớn người ta đều cho rằng gia đình họ Trầm dùng tiền của vào việc phóng sinh là ngu không thể tưởng tượng được.
"Điều đó có gì là tốt nào?" - Có người cười nhạo bảo như thế.
Thế rồi, vào một đêm tối nọ, Lý Mỗ là người duy nhất rong làng chưa ngủ. Trong lúc mơ màng, ông bỗng thấy hai con quỷ ôn dịch hình trạng rất đáng sợ, mỗi con cầm một lá cờ nhỏ đang đi vào trong xóm; lắng tai nghe thì dường như chúng bảo nhau: "Trừ nhà họ Trầm ra - vì ông ta htường hay phóng sinh - còn các nhà khác thì đều theo thứ tự cắm mỗi nhà một là cờ".Mấy hôm sau, hơn ba trăm gia đình ở làng Thái Hồ bị bệnh dịch truyền nhiễm, chết hơn phân nửa.
Nói ra thì cũng kỳ, Trầm Văn Bảo và người nhà của ông vẫn khỏe mạnh như thường, bình an vô sự, chẳng hề hấn gì cả.
"Chung cục, hễ ai làm việc tốt sẽ có sự báo ứng tốt". Có người đã tỉnh ngộ bảo như vậy.
Về sau, Trầm Văn Bảo hưởng thọ rất cao, không bệnh mà mất một cách an nhiên.
Thay Đổi Số Phận Nhờ Lòng Từ
Tại địa phương Cối Kê có ngôi chùa Đại Thiện vốn là một ngôi chùa nổi tiếng, và cũng là một danh lam thắng cảnh đối với du khách. Vào một năm kia, hai vị sĩ tử là Đào Thạch Lương và Trương Chi Đình đến ngôi chùa ấy tham quan, ngoạn cảnh, trông thấy trong hồ phóng sinh của chùa này có hàng vạn con lươn đang cất đầu loi nhoi trong nước, khiến hai người sinh tâm thương xót. Thế rồi, Đào Thạch Lương nói với Trương Chi Đình:
- Tôi muốn mua tất cả số lươn này đem chúng thả ngoài sông Trường Giang để chúng được tự do tự tại, ý huynh như thế nào?
- Tốt quá đi chứ, tôi sẵn sàng tán thành nghĩa cửa cao quý của huynh.
- Nhưng mà tôi không có đủ sức, biết làm sao đây? Mong huynh hãy tích cực ủng hộ để tôi hoàn thành việc thiện này.
- Huynh đài đất tất phải khách sáo làm gì! Đó là việc mà chúng ta nên làm, tiểu đệ nguyện tận lực tiếp sức.
Thế rồi, không lâu sau đó, Trương Sinh tự mình xuất ra một lượng bạc, lại hướng đến những nhân sĩ có thiện tâm quyên góp thêm, chung cục được tám lượng bạc. Hai người vô cùng hoan hỉ, họ bèn thuê một người chuyên môn bắt lươn, đem theo những trúm, rổ, đến chùa ấy mua tất cả hàng vạn con lươn kia, rồi đem chúng ra ngoài sông lớn thả ra.
Sau đó, hai người cũng quên bẵng sự kiện ấy, nhưng vào một đêm Thu khuya khoắc, cả hai người đều nằm mộng, trong giấc mộng họ thấy một vị thần minh nói với họ một cách nghiêm chỉnh: "Bấy lâu nay hai vị thi không đậu, nhưng công đức phóng sinh vô cùng thù thắng, do thế, hy vọng trong kỳ thi này hai vị sẽ trúng tuyển, cho nên tôi đến báo tin vui cùng hai vị".
Qua giấc mộng lạ lùng ấy, khiến hai người nửa tin, nửa ngờ. Nhưng quả thực lời mách bảo của thần minh ấy vốn không hư dối, cho nên vào mùa Thu năm nay, Đào, Trương hai người hiển nhiên thi đậu.
Trích "Sự tích cứu vật phóng sinh". Hòa thượng Tịnh Không
Trần Văn Bảo là một nhân sĩ đất Thái Hồ. Bình sinh ông thích làm việc thiện, cả nhà đều vun bồi công đức, siêng năng bố thí, thường thường phóng sinh.
"Cứ vào buổi trưa đến nhà thợ săn mua được con chim nào đều đem phóng sinh hết cả sao?" - Có người hỏi thế.
"Đúng vậy, lâu nay thường phóng sinh bằng cách ấy". - Bà của y đáp.
"Có làm như thế thì giờ đây bọn chúng mới được tự do, tự tại bay bổng trên bầu trời bao la, hoặc nhởn nhơ nơi rừng sâu núi thẳm được chứ". - Trầm Văn Bảo tỏ ra cao hứng, dương mi chớp mắt, nói một cách tự hào.
Một xóm dân cư ở đất Thái Hồ này phần nhiều làm nghề bủa lưới, cắm câu, chỉ độc nhất nhà họ Trầm không những không ngửi đến mùi thịt cá mà còn thường đến nhà những người kia mua chim về phóng sinh. Vì thế phần lớn người ta đều cho rằng gia đình họ Trầm dùng tiền của vào việc phóng sinh là ngu không thể tưởng tượng được.
"Điều đó có gì là tốt nào?" - Có người cười nhạo bảo như thế.
Thế rồi, vào một đêm tối nọ, Lý Mỗ là người duy nhất rong làng chưa ngủ. Trong lúc mơ màng, ông bỗng thấy hai con quỷ ôn dịch hình trạng rất đáng sợ, mỗi con cầm một lá cờ nhỏ đang đi vào trong xóm; lắng tai nghe thì dường như chúng bảo nhau: "Trừ nhà họ Trầm ra - vì ông ta htường hay phóng sinh - còn các nhà khác thì đều theo thứ tự cắm mỗi nhà một là cờ".Mấy hôm sau, hơn ba trăm gia đình ở làng Thái Hồ bị bệnh dịch truyền nhiễm, chết hơn phân nửa.
Nói ra thì cũng kỳ, Trầm Văn Bảo và người nhà của ông vẫn khỏe mạnh như thường, bình an vô sự, chẳng hề hấn gì cả.
"Chung cục, hễ ai làm việc tốt sẽ có sự báo ứng tốt". Có người đã tỉnh ngộ bảo như vậy.
Về sau, Trầm Văn Bảo hưởng thọ rất cao, không bệnh mà mất một cách an nhiên.
Thay Đổi Số Phận Nhờ Lòng Từ
Tại địa phương Cối Kê có ngôi chùa Đại Thiện vốn là một ngôi chùa nổi tiếng, và cũng là một danh lam thắng cảnh đối với du khách. Vào một năm kia, hai vị sĩ tử là Đào Thạch Lương và Trương Chi Đình đến ngôi chùa ấy tham quan, ngoạn cảnh, trông thấy trong hồ phóng sinh của chùa này có hàng vạn con lươn đang cất đầu loi nhoi trong nước, khiến hai người sinh tâm thương xót. Thế rồi, Đào Thạch Lương nói với Trương Chi Đình:
- Tôi muốn mua tất cả số lươn này đem chúng thả ngoài sông Trường Giang để chúng được tự do tự tại, ý huynh như thế nào?
- Tốt quá đi chứ, tôi sẵn sàng tán thành nghĩa cửa cao quý của huynh.
- Nhưng mà tôi không có đủ sức, biết làm sao đây? Mong huynh hãy tích cực ủng hộ để tôi hoàn thành việc thiện này.
- Huynh đài đất tất phải khách sáo làm gì! Đó là việc mà chúng ta nên làm, tiểu đệ nguyện tận lực tiếp sức.
Thế rồi, không lâu sau đó, Trương Sinh tự mình xuất ra một lượng bạc, lại hướng đến những nhân sĩ có thiện tâm quyên góp thêm, chung cục được tám lượng bạc. Hai người vô cùng hoan hỉ, họ bèn thuê một người chuyên môn bắt lươn, đem theo những trúm, rổ, đến chùa ấy mua tất cả hàng vạn con lươn kia, rồi đem chúng ra ngoài sông lớn thả ra.
Sau đó, hai người cũng quên bẵng sự kiện ấy, nhưng vào một đêm Thu khuya khoắc, cả hai người đều nằm mộng, trong giấc mộng họ thấy một vị thần minh nói với họ một cách nghiêm chỉnh: "Bấy lâu nay hai vị thi không đậu, nhưng công đức phóng sinh vô cùng thù thắng, do thế, hy vọng trong kỳ thi này hai vị sẽ trúng tuyển, cho nên tôi đến báo tin vui cùng hai vị".
Qua giấc mộng lạ lùng ấy, khiến hai người nửa tin, nửa ngờ. Nhưng quả thực lời mách bảo của thần minh ấy vốn không hư dối, cho nên vào mùa Thu năm nay, Đào, Trương hai người hiển nhiên thi đậu.
Trích "Sự tích cứu vật phóng sinh". Hòa thượng Tịnh Không
Được cảm ơn bởi: smile., teamoon, cloudstrife, cunconhamchoi, kimtudon, ngoduy79
-
- Ngũ đẳng
- Bài viết: 1578
- Tham gia: 10:51, 10/05/10
TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?
- Cứu là tốt , nhưng cách tốt nhất là khuyên người đừng bắt , cách này diệt được tận gốc .
- Nhưng vì họ không có miếng ăn , thiếu thốn dù muốn dù không họ vẫn làm , vì lấy gì cho vào bụng .
- Người giàu nếu biết nghĩ một chút , thoáng một chút , biết chia sẽ một chút , xã hội tính ích kỷ ít một chút , thấy kẻ sơ vẫn xem như thân thuộc , đừng tranh giành đấu đá nhau như thế sẽ giảm thiểu được sát sinh diện rộng . Không có cầu thì chẳng ai cung cấp làm gì . Cái gốc vẫn là ở con người . Cõi Ta Bà muốn được Thanh Tịnh xem ra thời gian con dài , ấy vậy mà nhiều vị đạt đạo cứ đầu thai chuyển kiếp làm công việc của mình , Bản Tánh của họ có Tri Thức rất cao . Hữu Duyên gặp được xem như là may mắn .
- Xét ra chỉ có thể giảm dần dần , chứ tận gốc thì chưa thể ...
- Nhưng vì họ không có miếng ăn , thiếu thốn dù muốn dù không họ vẫn làm , vì lấy gì cho vào bụng .
- Người giàu nếu biết nghĩ một chút , thoáng một chút , biết chia sẽ một chút , xã hội tính ích kỷ ít một chút , thấy kẻ sơ vẫn xem như thân thuộc , đừng tranh giành đấu đá nhau như thế sẽ giảm thiểu được sát sinh diện rộng . Không có cầu thì chẳng ai cung cấp làm gì . Cái gốc vẫn là ở con người . Cõi Ta Bà muốn được Thanh Tịnh xem ra thời gian con dài , ấy vậy mà nhiều vị đạt đạo cứ đầu thai chuyển kiếp làm công việc của mình , Bản Tánh của họ có Tri Thức rất cao . Hữu Duyên gặp được xem như là may mắn .
- Xét ra chỉ có thể giảm dần dần , chứ tận gốc thì chưa thể ...

Được cảm ơn bởi: teamoon, Tây Đô đạo sĩ, cloudstrife
- Tây Đô đạo sĩ
- Bát đẳng
- Bài viết: 7976
- Tham gia: 19:37, 19/10/10
- Đến từ: Tây Đô
TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?
Cứu Đàn Kiến, Tăng Tuổi Thọ
Thuở xưa có một chú Sa di xuất gia theo một vị cao Tăng. Một bữa nọ, vị cao Tăng đón biết chú Sa di này trong vòng bảy hôm nữa sẽ mệnh chung, nên lòng rất băn khoăn thương xót. Vì chú ấy từng hết lòng hầu hạ, cung kính vâng lời, nên thầy tính kế làm sao cho được vẹn toàn, liền bảo chú: "Này con, đã khá lâu mà con chưa về thăm cha mẹ, hôm nay ta cho con về hầu thăm cha mẹ cho trọn tình hiếu tử, rồi sau tám hôm con sẽ trở lại chùa".
Vì thầy nghĩ rằng chú ấy sẽ không sống quá bảy hôm nữa, nên cho phép về nhà, tám hôm sau trở lại. Nào ngờ dúng hẹn, tám hôm sau chú trở lại chùa. Vị cao Tăng vô cùng ngạc nhiên thấy chú vẫn còn sống, đồng thời thấy thần sắc ửng hồng hiện lên trên má chú lan tỏa đến mắt, không hiểu vì cớ gì, nên hỏi: "Ngày con, xưa nay ta đoán việc như thần, chưa bao giờ lầm lẫn, ta tưởng con sẽ chết trong vòng bảy ngày, không hiểu vì sao đến hôm nay, sau tám ngày, mà con vẫn còn sống, trở về mạnh khỏe, và thần sắc tươi sáng tướng tai ách trên mắt con lại biến mất?"
Sa di nhớ lại việc mình đã làm, thành thực đáp: "Vâng thưa thầy, lúc đi về nhà, đệ tử trông thấy một đàn kiến đang bị nước lũ cuốn trôi, động lòng trước cảnh thương tâm ấy nên đệ tử dùng một cành cây cứu chúng thoát nạn".
"Con này, làm điều nhân chắc chắn được sống lâu, như cổ đức từng nói: "Cứu một mạng người còn hơn xây dựng một ngôi tháp chín tầng". Con đã giải cứu vô số sinh mạng tương lai chắc chắn sẽ sống lâu, phúc đức của con sau này không nhỏ, ấy là nhờ ơn cứu mạng sinh linh. Thế nên, công tác hoằng pháp lợi sanh của đạo Phật chính là phát huy tinh thần từ bi cứu thế, lợi lạc chúng sinh, và luôn luôn cổ vũ đức tính bất sát và công việc phóng sinh".
Chú Sa di kính cẩn ghi nhớ lời thầy, về sau trở thành một bậc cao Tăng đức độ.
Gia Đình Tan Nát Vì Tội Giết Trâu
Triệu Phú Châu ở làng phía Đông huyện Trí Hòa vốn là một người thô lỗ chuyên làm nghề mổ trâu. Mỗi ngày ông mổ ít nhất hơn ba con trâu, do đó thu nhập cũng không đến nỗi tệ, dần dần trở thành một trong số ít những người giàu có nhất trong làng.Khi Triệu Phú Châu đã già thì đứa con trai của ông là Quang Hoa lại kế thừa nghề giết trâu của ông. Trước cửa nhà ông có để một cái chày gỗ tròn tròn, vốn là vật dụng để đập đầu trâu, đã từng bỏ phế qua nhiều năm. Một chuyện ly kỳ đã phát sinh vào một buổi tối nọ. Chính cái chày tròn tròn ấy bộng nhiên hóa thành cái đầu trâu, thế là cứ lăn lông lốc, lông lốc trên đường, ai trông thấy cũng phải le lưỡi kinh hồn bạt vía. Thế rồi, vào buổi tối hôm sau, một người hàng xóm đang ngủ thì mơ màng nghe phảng phất có tiếng của vô số con trâu thi đấu nơi nhà ông Triệu.
Đến ngày thứ ba, Triệu Quang Hoa vẫn bán thịt trâu như ngày thường thì có một người lính nấu ăn vì quyết tranh mua cho được giá, nên hai người gây gổ nhau kịch liệt. Trong cơn giận dữ, Quang Hoa bèn dùng con dao bén chém vào đầu tên lính nấu ăn kia một nhát chí mạng khiến máu chảy đầm đìa, anh ta liền chết ngay lập tức. Triệu Phú Châu vì tuổi tác già nua, thân thể suy nhược, nghe tin con mình giết người, do kích động mạnh khiến tinh thần hoảng laọn, liền hôn mê bất tỉnh; rốt cuộc không có thuốc gì trị khỏi. Thế là ông chết một cách ấm ức. Còn người con thì mang tội giết người nên phải thường mang. Gia đình nhà họ Triệu vì thế mà suy sụp. Đáng thương thay, cả một đoàn cô nhi quả phụ ngày đêm khóc kể, chẳng màng gì đến chuyện ăn mặc nữa.
"Thật không thể tưởng tượng được, gia cảnh nhà ông ấy rốt cuộc lại trở nên cùng khốn đến thế! - Một người nào đó nói.
"Đó là vì nghiệp sát sinh quá nặng, tất nhiên phải chuốc lấy họa ương". - Một vị thiện tín nói, rồi ông nói thêm: "Thế nên mọi người hãy suy ngẫm mà tránh xa việc sát hại chúng sinh, sống trong hòa khí an tường, ai nấy đều giảm bớt ăn thịt, thì mới tiêu trừ được uế khí, và sự an ổn ở địa phương này mới có thể bảo toàn".
Ai nghe lời ông nói cũng đều cho là phải. Thế rồi, một người ở làng phía Đông từng nhiều đời sinh sống bằng nghề đồ tể, bèn đem thảm cảnh khuynh gia bại sản của Triệu Phú Châu ra nhắc nhở để răn đe mình, rồi đổi sang nghề khác. Xóm làng ấy từ đó trở về sau thái bình vô sự. Đây là chuyện có người thật, việc thật vào cuối năm Gia Khánh. Thế nên việc thích ăn thịt trâu đương nhiên hoàn toàn không tốt tí nào.
Thuở xưa có một chú Sa di xuất gia theo một vị cao Tăng. Một bữa nọ, vị cao Tăng đón biết chú Sa di này trong vòng bảy hôm nữa sẽ mệnh chung, nên lòng rất băn khoăn thương xót. Vì chú ấy từng hết lòng hầu hạ, cung kính vâng lời, nên thầy tính kế làm sao cho được vẹn toàn, liền bảo chú: "Này con, đã khá lâu mà con chưa về thăm cha mẹ, hôm nay ta cho con về hầu thăm cha mẹ cho trọn tình hiếu tử, rồi sau tám hôm con sẽ trở lại chùa".
Vì thầy nghĩ rằng chú ấy sẽ không sống quá bảy hôm nữa, nên cho phép về nhà, tám hôm sau trở lại. Nào ngờ dúng hẹn, tám hôm sau chú trở lại chùa. Vị cao Tăng vô cùng ngạc nhiên thấy chú vẫn còn sống, đồng thời thấy thần sắc ửng hồng hiện lên trên má chú lan tỏa đến mắt, không hiểu vì cớ gì, nên hỏi: "Ngày con, xưa nay ta đoán việc như thần, chưa bao giờ lầm lẫn, ta tưởng con sẽ chết trong vòng bảy ngày, không hiểu vì sao đến hôm nay, sau tám ngày, mà con vẫn còn sống, trở về mạnh khỏe, và thần sắc tươi sáng tướng tai ách trên mắt con lại biến mất?"
Sa di nhớ lại việc mình đã làm, thành thực đáp: "Vâng thưa thầy, lúc đi về nhà, đệ tử trông thấy một đàn kiến đang bị nước lũ cuốn trôi, động lòng trước cảnh thương tâm ấy nên đệ tử dùng một cành cây cứu chúng thoát nạn".
"Con này, làm điều nhân chắc chắn được sống lâu, như cổ đức từng nói: "Cứu một mạng người còn hơn xây dựng một ngôi tháp chín tầng". Con đã giải cứu vô số sinh mạng tương lai chắc chắn sẽ sống lâu, phúc đức của con sau này không nhỏ, ấy là nhờ ơn cứu mạng sinh linh. Thế nên, công tác hoằng pháp lợi sanh của đạo Phật chính là phát huy tinh thần từ bi cứu thế, lợi lạc chúng sinh, và luôn luôn cổ vũ đức tính bất sát và công việc phóng sinh".
Chú Sa di kính cẩn ghi nhớ lời thầy, về sau trở thành một bậc cao Tăng đức độ.
Gia Đình Tan Nát Vì Tội Giết Trâu
Triệu Phú Châu ở làng phía Đông huyện Trí Hòa vốn là một người thô lỗ chuyên làm nghề mổ trâu. Mỗi ngày ông mổ ít nhất hơn ba con trâu, do đó thu nhập cũng không đến nỗi tệ, dần dần trở thành một trong số ít những người giàu có nhất trong làng.Khi Triệu Phú Châu đã già thì đứa con trai của ông là Quang Hoa lại kế thừa nghề giết trâu của ông. Trước cửa nhà ông có để một cái chày gỗ tròn tròn, vốn là vật dụng để đập đầu trâu, đã từng bỏ phế qua nhiều năm. Một chuyện ly kỳ đã phát sinh vào một buổi tối nọ. Chính cái chày tròn tròn ấy bộng nhiên hóa thành cái đầu trâu, thế là cứ lăn lông lốc, lông lốc trên đường, ai trông thấy cũng phải le lưỡi kinh hồn bạt vía. Thế rồi, vào buổi tối hôm sau, một người hàng xóm đang ngủ thì mơ màng nghe phảng phất có tiếng của vô số con trâu thi đấu nơi nhà ông Triệu.
Đến ngày thứ ba, Triệu Quang Hoa vẫn bán thịt trâu như ngày thường thì có một người lính nấu ăn vì quyết tranh mua cho được giá, nên hai người gây gổ nhau kịch liệt. Trong cơn giận dữ, Quang Hoa bèn dùng con dao bén chém vào đầu tên lính nấu ăn kia một nhát chí mạng khiến máu chảy đầm đìa, anh ta liền chết ngay lập tức. Triệu Phú Châu vì tuổi tác già nua, thân thể suy nhược, nghe tin con mình giết người, do kích động mạnh khiến tinh thần hoảng laọn, liền hôn mê bất tỉnh; rốt cuộc không có thuốc gì trị khỏi. Thế là ông chết một cách ấm ức. Còn người con thì mang tội giết người nên phải thường mang. Gia đình nhà họ Triệu vì thế mà suy sụp. Đáng thương thay, cả một đoàn cô nhi quả phụ ngày đêm khóc kể, chẳng màng gì đến chuyện ăn mặc nữa.
"Thật không thể tưởng tượng được, gia cảnh nhà ông ấy rốt cuộc lại trở nên cùng khốn đến thế! - Một người nào đó nói.
"Đó là vì nghiệp sát sinh quá nặng, tất nhiên phải chuốc lấy họa ương". - Một vị thiện tín nói, rồi ông nói thêm: "Thế nên mọi người hãy suy ngẫm mà tránh xa việc sát hại chúng sinh, sống trong hòa khí an tường, ai nấy đều giảm bớt ăn thịt, thì mới tiêu trừ được uế khí, và sự an ổn ở địa phương này mới có thể bảo toàn".
Ai nghe lời ông nói cũng đều cho là phải. Thế rồi, một người ở làng phía Đông từng nhiều đời sinh sống bằng nghề đồ tể, bèn đem thảm cảnh khuynh gia bại sản của Triệu Phú Châu ra nhắc nhở để răn đe mình, rồi đổi sang nghề khác. Xóm làng ấy từ đó trở về sau thái bình vô sự. Đây là chuyện có người thật, việc thật vào cuối năm Gia Khánh. Thế nên việc thích ăn thịt trâu đương nhiên hoàn toàn không tốt tí nào.
Được cảm ơn bởi: cloudstrife
TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?
Lúc trước Smlie sống ở Thái Lan 1 thời gian, thấy người Thái theo đạo Phật nhiều, nên có phải vì thế mà người dân (những người bình thường) rất đôn hậu, hiền hòa, rất hay làm việc thiện, phóng sinh. Hồi đó cứ mỗi buổi chiều rảnh việc, Smile lại thường mua thức ăn mang vào chua để cho rùa, cho cá ăn. Có lần nghe mấy anh chị (là SV VN sang đó học) kể lúc trước có người (cũng là SV VN) đi vào chùa, nhưng lại mang thêm cái ba lô rồi bắt rùa bỏ vào mang về...thịt. Trời ơi trời...không tưởng tượng ra nổi, nghe xong tự nhiên mình cũng thấy xấu hổ trong tâm.
Đi ăn trên 1 nhà hàng sát sông Chaophraya ở thủ đô Băngkok, trên sông có rất nhiều cá tự nhiên mà mọi người đi ăn nhà hàng cũng thường mua thức ăn (là bánh mì hết date nên rất rẻ) cho chúng. Nhìn thấy đàn cá đông đúc tranh nhau ăn, con nào con nấy to đùng Smile nghĩ nếu là ở Việt Nam thì có lẽ chỉ cần đêm thôi, số cá này đi đời hết rồi. Tự nhiên lại thấy chạnh lòng, không biết đến bao giờ thì ở VN mới có những nơi như thế (nơi thể hiện lòng thiện tâm của con người trong việc phóng sanh)?. Tất nhiên, ở nước ta cũng không thiếu người làm việc thiện, có thiện tâm, nhưng về đại thể trong tâm thức của các cá nhân thì e chưa nhiều, liệu có phải do điều kiện tự nhiên nước ta quá khó khăn, nên bản năng đấu tranh sinh tồn của người mình cũng vì thế mà mạnh?
Đi ăn trên 1 nhà hàng sát sông Chaophraya ở thủ đô Băngkok, trên sông có rất nhiều cá tự nhiên mà mọi người đi ăn nhà hàng cũng thường mua thức ăn (là bánh mì hết date nên rất rẻ) cho chúng. Nhìn thấy đàn cá đông đúc tranh nhau ăn, con nào con nấy to đùng Smile nghĩ nếu là ở Việt Nam thì có lẽ chỉ cần đêm thôi, số cá này đi đời hết rồi. Tự nhiên lại thấy chạnh lòng, không biết đến bao giờ thì ở VN mới có những nơi như thế (nơi thể hiện lòng thiện tâm của con người trong việc phóng sanh)?. Tất nhiên, ở nước ta cũng không thiếu người làm việc thiện, có thiện tâm, nhưng về đại thể trong tâm thức của các cá nhân thì e chưa nhiều, liệu có phải do điều kiện tự nhiên nước ta quá khó khăn, nên bản năng đấu tranh sinh tồn của người mình cũng vì thế mà mạnh?
Được cảm ơn bởi: thuquanvn
- Tây Đô đạo sĩ
- Bát đẳng
- Bài viết: 7976
- Tham gia: 19:37, 19/10/10
- Đến từ: Tây Đô
TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?
Mô Phật, khi xưa bần đạo học ở Kiev cũng nghe có sv Việt Nam bắt bồ câu nấu cháo. Có lẽ họ không ý thức được nước sở tại quý chim câu như thế nào. Tâm tịnh thì quốc độ tịnh. Mô...Phật...smile. đã viết:Lúc trước Smlie sống ở Thái Lan 1 thời gian, thấy người Thái theo đạo Phật nhiều, nên có phải vì thế mà người dân (những người bình thường) rất đôn hậu, hiền hòa, rất hay làm việc thiện, phóng sinh. Hồi đó cứ mỗi buổi chiều rảnh việc, Smile lại thường mua thức ăn mang vào chua để cho rùa, cho cá ăn. Có lần nghe mấy anh chị (là SV VN sang đó học) kể lúc trước có người (cũng là SV VN) đi vào chùa, nhưng lại mang thêm cái ba lô rồi bắt rùa bỏ vào mang về...thịt. Trời ơi trời...không tưởng tượng ra nổi, nghe xong tự nhiên mình cũng thấy xấu hổ trong tâm.
Đi ăn trên 1 nhà hàng sát sông Chaophraya ở thủ đô Băngkok, trên sông có rất nhiều cá tự nhiên mà mọi người đi ăn nhà hàng cũng thường mua thức ăn (là bánh mì hết date nên rất rẻ) cho chúng. Nhìn thấy đàn cá đông đúc tranh nhau ăn, con nào con nấy to đùng Smile nghĩ nếu là ở Việt Nam thì có lẽ chỉ cần đêm thôi, số cá này đi đời hết rồi. Tự nhiên lại thấy chạnh lòng, không biết đến bao giờ thì ở VN mới có những nơi như thế (nơi thể hiện lòng thiện tâm của con người trong việc phóng sanh)?. Tất nhiên, ở nước ta cũng không thiếu người làm việc thiện, có thiện tâm, nhưng về đại thể trong tâm thức của các cá nhân thì e chưa nhiều, liệu có phải do điều kiện tự nhiên nước ta quá khó khăn, nên bản năng đấu tranh sinh tồn của người mình cũng vì thế mà mạnh?
Được cảm ơn bởi: thuquanvn
- Tây Đô đạo sĩ
- Bát đẳng
- Bài viết: 7976
- Tham gia: 19:37, 19/10/10
- Đến từ: Tây Đô
TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?
THỰC HÀNH PHÓNG SINH CHUYỂN HÓA ĐƯỢC GIA ĐÌNH
Cách đây ít lâu, tôi lại có dịp ghé thăm thầy Nhuận Châu và vô cùng ngạc nhiên khi thấy thầy đang sử dụng một chiếc máy tính xách tay đời mới nhất! Là những người làm công việc biên khảo và dịch thuật kinh điển, chúng tôi ai cũng ao ước có được một chiếc máy tính xách tay cấu hình mạnh, vì như vậy sẽ hỗ trợ rất nhiều cho công việc, nhất là những khi có việc phải đi lại nhiều nơi. Tuy nhiên, với một tăng sĩ sống đời đạm bạc như thầy Nhuận Châu mà có tiền để mua chiếc máy tính xách tay này thì quả là điều khác lạ. Dù được quen biết thầy đã lâu, nhưng tôi cũng thấy khó hiểu được sự kiện này.
Khi tôi đánh bạo thưa hỏi, thầy bật cười vui vẻ rồi nói: “Chuyện dài lắm, nhưng nói tóm một điều là tôi làm gì có tiền để ‘xài sang’ đến thế! Chiếc máy tính này là của một người Phật tử mua gửi cúng dường cho tôi. Còn nhân duyên vì sao mà có sự cúng dường này tôi sẽ kể cho anh nghe. Tôi nghĩ, khi nào có dịp anh cũng nên kể lại cho nhiều người cùng biết.”
Và rồi thầy chậm rãi kể lại cho tôi nghe đầu đuôi câu chuyện.
Số là, cách đây khoảng một năm, có một nữ Phật tử là Việt kiều về thăm quê, được một người đệ tử của thầy Nhuận Châu giới thiệu về thầy nên sau khi trở về nhà ở nước ngoài liền viết cho thầy một bức thư khá dài. Trong thư, bà than vãn về vô số những chuyện rắc rối gần đây liên tục xảy ra với gia đình bà, nhất là những bất đồng giữa mọi người trong gia đình mà hầu như chẳng bao giờ có thể thấy được nguyên nhân rõ ràng. Cuối cùng, bà khẩn thiết xin thầy một lời chỉ dạy, một lời khuyên bảo, rằng bà phải làm gì để có thể sớm giải tỏa được những khó khăn trong cuộc sống như thế này?
Thầy Nhuận Châu nói: “Thú thật, có lẽ đây là yêu cầu khó nhất đối với tôi từ xưa nay. Tôi chưa từng biết qua người nữ Phật tử này cũng như gia đình của bà, càng không thể hiểu được nội tình những sự rắc rối, khó khăn mà bà đang gánh chịu. Như vậy làm sao có thể giúp bà ấy một lời khuyên cụ thể? Nhưng bà cứ một mực đặt niềm tin nơi tôi, khẩn thiết cầu mong tôi chỉ giúp cho bà một lối thoát trong hoàn cảnh bế tắc hiện tại. Vì thế, tôi nghĩ chỉ có một phương pháp duy nhất là phải tạo phước đức để hóa giải những tội nghiệp từ trước. Mà muốn tạo phước đức một cách nhanh chóng nhất thì không gì bằng thực hành phóng sinh. Thế là tôi viết thư cho bà ấy, khuyên bà hãy kiên trì thực hành hạnh phóng sinh trong 6 tháng, sau đó hãy viết thư cho tôi biết kết quả. Ý tôi là sau thời gian này, với hạt giống thiện căn đã gieo trồng, hy vọng bà ta có thể sẽ sáng suốt hơn trong việc nhìn lại vấn đề. Và như vậy tôi mới có thể giúp bà đưa ra một lời khuyên, một giải pháp cụ thể nào đó...”
Sáu tháng sau, quả nhiên thầy nhận được thư trả lời của người nữ Phật tử này. Kết quả hoàn toàn bất ngờ. Thầy không cần phải đưa ra thêm bất cứ một lời khuyên nào khác, vì bà ta không còn đòi hỏi gì hơn nữa ngoài việc hết lời cảm ơn sự chỉ dạy của thầy. Mọi vấn đề đều đã được giải quyết một cách tốt đẹp đến không ngờ. Và hiện tại bà ta vẫn tiếp tục thực hành việc phóng sinh như một phần trong cuộc sống hằng ngày. Câu chuyện được bà kể lại như sau.
Với sự hướng dẫn chi tiết trong thư của thầy Nhuận Châu, người nữ Phật tử này lập tức kính cẩn làm theo. Bà dành nhiều thời gian và tiền bạc để tìm mua các loài vật như chim, cá... và thả cho chúng trở về với tự nhiên. Chồng bà là một người nước ngoài, thấy bà làm như vậy thì lấy làm lạ, liền hỏi nguyên do. Theo lời dạy của thầy, bà nói rằng làm như vậy để được phước đức, cầu sự an ổn trong gia đình. Chồng bà không tin lắm, nhưng cũng không có ý cản trở. Không ngờ chỉ ít lâu sau đó, ông ta chợt nhận ra một điều lạ là mỗi khi họ dừng xe ở đâu đều có những bầy chim bay đến đậu quanh đó, cất tiếng kêu ríu rít. Khi xe lăn bánh rồi chúng vẫn còn bay theo một đoạn xa như tiễn biệt. Rồi ít lâu sau nữa, sáng nào khi họ chạy xe ra khỏi nhà cũng đều có những con chim bay đến chào mừng.
Người chồng bắt đầu tin rằng việc phóng sinh không phải là vô ích. Ông đã nhận ra rằng loài vật cũng có những tình cảm và sự biết ơn không khác loài người. Vì thế, ông cũng bắt đầu cùng tham gia vào việc mua chim phóng sinh với vợ mình. Khi cùng nhau làm việc này, tình cảm của họ đối với nhau bắt đầu thay đổi rõ rệt. Cả hai đều trở nên hòa nhã và biết lắng nghe, luôn tôn trọng và cảm thông với nhau. Những bất đồng giữa họ hóa ra chẳng có gì là phức tạp và khó giải quyết cả. Nhờ có dịp tìm đến tiếp xúc với những con vật trong điều kiện bị bắt nhốt, bị giam cầm, bị đe dọa mạng sống, nên họ mới nhận ra rằng cuộc sống tự do của họ là đáng trân quý biết bao nhiêu. Và những va chạm xích mích hằng ngày trước đây đều trở nên vụn vặt không đáng kể khi so với sự may mắn lớn lao là họ đang được sống khỏe mạnh và tự do, không bị giam cầm hay đe dọa đến mạng sống. Nhờ vậy, chỉ trong một thời gian ngắn sau đó thì hai người đã trở nên một cặp vợ chồng hạnh phúc, hòa thuận.
Dần dần, có những con chim tìm đến làm tổ quanh nhà họ, vì dường như chúng cảm thấy rằng sẽ được an ổn, được che chở. Thế là họ liền nghĩ đến việc mua thực phẩm để cho chúng ăn vào mỗi buổi sáng. Sân nhà của họ không bao lâu trở thành một sân chim vào mỗi sáng, và cả hai đều không ngờ rằng việc “nuôi chim” lại có thể mang đến cho họ niềm vui vô cùng lớn lao như vậy. Chỉ cần nhìn những con chim thật dễ thương nhảy nhót vui vẻ và vô tư trên sân, không một chút lo lắng hoảng hốt, họ cảm thấy như mọi sự mệt nhọc của công việc đều tan biến.
Một thời gian sau, công việc đòi hỏi họ phải chuyển đi một nơi xa, đành phải bán căn nhà đang ở. Lúc này, với tâm từ bi đã được nuôi dưỡng trong thời gian qua, họ thực sự lo lắng cho đàn chim khi không có họ nơi đây. Vì thế, họ đã đưa ra một điều kiện trước khi chấp nhận bán nhà là người chủ mới phải cam kết bảo vệ đàn chim quanh nhà. Ngoài ra, họ còn trích từ tiền bán nhà ra một số tiền lớn và để lại cho người chủ mới để mua thực phẩm cho chim ăn. Người mua nhà hết sức ngạc nhiên trước những yêu cầu của những người bán nhà mà ông ta cho là quá kỳ lạ, nên cố gạn hỏi nguyên do. Sau khi nghe hai vợ chồng người “nuôi chim” này kể lại cặn kẽ mọi việc xảy ra kể từ khi họ thực hành phóng sinh, thật bất ngờ là người mua nhà liền phát tâm sẽ bỏ tiền mua thực phẩm cho chim ăn mà không cần hai vợ chồng người kia phải để lại số tiền ấy.
Sau khi viết thư kể lại cho thầy Nhuận Châu nghe về mọi sự chuyển biến trong thời gian thực hành phóng sinh theo lời dạy của thầy, vị nữ Phật tử kia cũng bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc và mong muốn được kính biếu thầy một món quà nhân dịp này. Được nghe nói về công việc biên khảo và dịch thuật của thầy, bà quyết định mua gửi tặng thầy một chiếc máy tính xách tay đời mới nhất.
Có một điều thú vị là, cho đến nay thầy Nhuận Châu vẫn chưa từng gặp mặt vị nữ thí chủ kia!
Cách đây ít lâu, tôi lại có dịp ghé thăm thầy Nhuận Châu và vô cùng ngạc nhiên khi thấy thầy đang sử dụng một chiếc máy tính xách tay đời mới nhất! Là những người làm công việc biên khảo và dịch thuật kinh điển, chúng tôi ai cũng ao ước có được một chiếc máy tính xách tay cấu hình mạnh, vì như vậy sẽ hỗ trợ rất nhiều cho công việc, nhất là những khi có việc phải đi lại nhiều nơi. Tuy nhiên, với một tăng sĩ sống đời đạm bạc như thầy Nhuận Châu mà có tiền để mua chiếc máy tính xách tay này thì quả là điều khác lạ. Dù được quen biết thầy đã lâu, nhưng tôi cũng thấy khó hiểu được sự kiện này.
Khi tôi đánh bạo thưa hỏi, thầy bật cười vui vẻ rồi nói: “Chuyện dài lắm, nhưng nói tóm một điều là tôi làm gì có tiền để ‘xài sang’ đến thế! Chiếc máy tính này là của một người Phật tử mua gửi cúng dường cho tôi. Còn nhân duyên vì sao mà có sự cúng dường này tôi sẽ kể cho anh nghe. Tôi nghĩ, khi nào có dịp anh cũng nên kể lại cho nhiều người cùng biết.”
Và rồi thầy chậm rãi kể lại cho tôi nghe đầu đuôi câu chuyện.
Số là, cách đây khoảng một năm, có một nữ Phật tử là Việt kiều về thăm quê, được một người đệ tử của thầy Nhuận Châu giới thiệu về thầy nên sau khi trở về nhà ở nước ngoài liền viết cho thầy một bức thư khá dài. Trong thư, bà than vãn về vô số những chuyện rắc rối gần đây liên tục xảy ra với gia đình bà, nhất là những bất đồng giữa mọi người trong gia đình mà hầu như chẳng bao giờ có thể thấy được nguyên nhân rõ ràng. Cuối cùng, bà khẩn thiết xin thầy một lời chỉ dạy, một lời khuyên bảo, rằng bà phải làm gì để có thể sớm giải tỏa được những khó khăn trong cuộc sống như thế này?
Thầy Nhuận Châu nói: “Thú thật, có lẽ đây là yêu cầu khó nhất đối với tôi từ xưa nay. Tôi chưa từng biết qua người nữ Phật tử này cũng như gia đình của bà, càng không thể hiểu được nội tình những sự rắc rối, khó khăn mà bà đang gánh chịu. Như vậy làm sao có thể giúp bà ấy một lời khuyên cụ thể? Nhưng bà cứ một mực đặt niềm tin nơi tôi, khẩn thiết cầu mong tôi chỉ giúp cho bà một lối thoát trong hoàn cảnh bế tắc hiện tại. Vì thế, tôi nghĩ chỉ có một phương pháp duy nhất là phải tạo phước đức để hóa giải những tội nghiệp từ trước. Mà muốn tạo phước đức một cách nhanh chóng nhất thì không gì bằng thực hành phóng sinh. Thế là tôi viết thư cho bà ấy, khuyên bà hãy kiên trì thực hành hạnh phóng sinh trong 6 tháng, sau đó hãy viết thư cho tôi biết kết quả. Ý tôi là sau thời gian này, với hạt giống thiện căn đã gieo trồng, hy vọng bà ta có thể sẽ sáng suốt hơn trong việc nhìn lại vấn đề. Và như vậy tôi mới có thể giúp bà đưa ra một lời khuyên, một giải pháp cụ thể nào đó...”
Sáu tháng sau, quả nhiên thầy nhận được thư trả lời của người nữ Phật tử này. Kết quả hoàn toàn bất ngờ. Thầy không cần phải đưa ra thêm bất cứ một lời khuyên nào khác, vì bà ta không còn đòi hỏi gì hơn nữa ngoài việc hết lời cảm ơn sự chỉ dạy của thầy. Mọi vấn đề đều đã được giải quyết một cách tốt đẹp đến không ngờ. Và hiện tại bà ta vẫn tiếp tục thực hành việc phóng sinh như một phần trong cuộc sống hằng ngày. Câu chuyện được bà kể lại như sau.
Với sự hướng dẫn chi tiết trong thư của thầy Nhuận Châu, người nữ Phật tử này lập tức kính cẩn làm theo. Bà dành nhiều thời gian và tiền bạc để tìm mua các loài vật như chim, cá... và thả cho chúng trở về với tự nhiên. Chồng bà là một người nước ngoài, thấy bà làm như vậy thì lấy làm lạ, liền hỏi nguyên do. Theo lời dạy của thầy, bà nói rằng làm như vậy để được phước đức, cầu sự an ổn trong gia đình. Chồng bà không tin lắm, nhưng cũng không có ý cản trở. Không ngờ chỉ ít lâu sau đó, ông ta chợt nhận ra một điều lạ là mỗi khi họ dừng xe ở đâu đều có những bầy chim bay đến đậu quanh đó, cất tiếng kêu ríu rít. Khi xe lăn bánh rồi chúng vẫn còn bay theo một đoạn xa như tiễn biệt. Rồi ít lâu sau nữa, sáng nào khi họ chạy xe ra khỏi nhà cũng đều có những con chim bay đến chào mừng.
Người chồng bắt đầu tin rằng việc phóng sinh không phải là vô ích. Ông đã nhận ra rằng loài vật cũng có những tình cảm và sự biết ơn không khác loài người. Vì thế, ông cũng bắt đầu cùng tham gia vào việc mua chim phóng sinh với vợ mình. Khi cùng nhau làm việc này, tình cảm của họ đối với nhau bắt đầu thay đổi rõ rệt. Cả hai đều trở nên hòa nhã và biết lắng nghe, luôn tôn trọng và cảm thông với nhau. Những bất đồng giữa họ hóa ra chẳng có gì là phức tạp và khó giải quyết cả. Nhờ có dịp tìm đến tiếp xúc với những con vật trong điều kiện bị bắt nhốt, bị giam cầm, bị đe dọa mạng sống, nên họ mới nhận ra rằng cuộc sống tự do của họ là đáng trân quý biết bao nhiêu. Và những va chạm xích mích hằng ngày trước đây đều trở nên vụn vặt không đáng kể khi so với sự may mắn lớn lao là họ đang được sống khỏe mạnh và tự do, không bị giam cầm hay đe dọa đến mạng sống. Nhờ vậy, chỉ trong một thời gian ngắn sau đó thì hai người đã trở nên một cặp vợ chồng hạnh phúc, hòa thuận.
Dần dần, có những con chim tìm đến làm tổ quanh nhà họ, vì dường như chúng cảm thấy rằng sẽ được an ổn, được che chở. Thế là họ liền nghĩ đến việc mua thực phẩm để cho chúng ăn vào mỗi buổi sáng. Sân nhà của họ không bao lâu trở thành một sân chim vào mỗi sáng, và cả hai đều không ngờ rằng việc “nuôi chim” lại có thể mang đến cho họ niềm vui vô cùng lớn lao như vậy. Chỉ cần nhìn những con chim thật dễ thương nhảy nhót vui vẻ và vô tư trên sân, không một chút lo lắng hoảng hốt, họ cảm thấy như mọi sự mệt nhọc của công việc đều tan biến.
Một thời gian sau, công việc đòi hỏi họ phải chuyển đi một nơi xa, đành phải bán căn nhà đang ở. Lúc này, với tâm từ bi đã được nuôi dưỡng trong thời gian qua, họ thực sự lo lắng cho đàn chim khi không có họ nơi đây. Vì thế, họ đã đưa ra một điều kiện trước khi chấp nhận bán nhà là người chủ mới phải cam kết bảo vệ đàn chim quanh nhà. Ngoài ra, họ còn trích từ tiền bán nhà ra một số tiền lớn và để lại cho người chủ mới để mua thực phẩm cho chim ăn. Người mua nhà hết sức ngạc nhiên trước những yêu cầu của những người bán nhà mà ông ta cho là quá kỳ lạ, nên cố gạn hỏi nguyên do. Sau khi nghe hai vợ chồng người “nuôi chim” này kể lại cặn kẽ mọi việc xảy ra kể từ khi họ thực hành phóng sinh, thật bất ngờ là người mua nhà liền phát tâm sẽ bỏ tiền mua thực phẩm cho chim ăn mà không cần hai vợ chồng người kia phải để lại số tiền ấy.
Sau khi viết thư kể lại cho thầy Nhuận Châu nghe về mọi sự chuyển biến trong thời gian thực hành phóng sinh theo lời dạy của thầy, vị nữ Phật tử kia cũng bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc và mong muốn được kính biếu thầy một món quà nhân dịp này. Được nghe nói về công việc biên khảo và dịch thuật của thầy, bà quyết định mua gửi tặng thầy một chiếc máy tính xách tay đời mới nhất.
Có một điều thú vị là, cho đến nay thầy Nhuận Châu vẫn chưa từng gặp mặt vị nữ thí chủ kia!
Được cảm ơn bởi: smile., teamoon, cloudstrife, cunconhamchoi, ngoduy79
TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?
Bài trên của bác hay quá,cháu cũng đang sống ở nước ngoài,đọc được bài này của bác cũng hé mở cho cháu nhiều điều,cháu biết mình cần phải làm gì???Cảm ơn bác rất nhiều ạ!!!
TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?
Dạ, đọc bài của bác viết mới thấy rằng, mỗi ngày nếu mình nhân một chút ý niệm về nhân đức, hành thiện trong tâm thì cuộc sống xung quanh mình cũng sẽ thay đổi theo chiều hướng vui vẻ hơn. Cháu có việc này trong tâm thỉnh thoảng vẫn suy nghĩ, đó là việc làm từ thiện nhưng không phải do tự tâm mình muốn làm. Chúng cháu là công chức nhà nước nên thỉnh thoảng vẫn cơ quan vẫn phát động ủng hộ các quỹ này, quỹ khác. Cháu nói thật với bác là nhiều khi bỏ ra 1 ngày lương để ủng hộ thì cháu không tiếc, nhưng đến khi nghe đài báo đưa tin người của quỹ đó, quỹ nọ ăn chặn tiền ủng hộ thì cháu thấy bực bội vô cùng, và từ sau mỗi lần phát động ủng hộ kiểu đó là cháu chỉ chấp hành cho có thôi chứ thực tâm thì không muốn (cháu biết điều này là không nên). Nhưng ví như đọc trên báo (nhất là báo dân trí) có đưa tin những trường hợp gặp khó khăn, thì nếu có điều kiện cháu đến tận nơi để ủng hộ động viên, dù cháu không có nhiều, hay như đi ở ngoài đường gặp ai khó khăn cháu cũng có thể giúp mà không cần suy nghĩ, làm xong rồi tự mình thấy vui vui (chứ không có cảm giác bắt buộc như ủng hộ ở cơ quan). Trong cuộc sống này nhiều khi thật, giả lẫn lộn. Cháu thiết nghĩ làm từ thiện cũng phải tự lựa chọn đúng nơi, đúng người.
Được cảm ơn bởi: cunconhamchoi