Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?

Chia sẻ thơ ca, nhạc họa, các trải nghiệm của cuộc sống
Hình đại diện của thành viên
smile.
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 2016
Tham gia: 15:47, 04/01/10

TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?

Gửi bài gửi bởi smile. »

Tây Đô đạo sĩ đã viết: Mô Phật, khi xưa bần đạo học ở Kiev cũng nghe có sv Việt Nam bắt bồ câu nấu cháo. Có lẽ họ không ý thức được nước sở tại quý chim câu như thế nào. Tâm tịnh thì quốc độ tịnh. Mô...Phật...
Dạ, không biết những người khác sống ở nước ngoài hoặc từng sống ở nước ngoài có gặp trường hợp như cháu đó là rất nhiều người ở Thái Lan đã thắc mắc với cháu rằng tại sao người Việt Nam lại thích ăn thịt chó, mèo, chim, sóc...??? Chứ ở các quốc gia theo đạo Phật thì họ không ăn. Cháu thực sự rất khó để có câu trả lời mà bản thân mình cũng có thể chấp nhận được. #-oChỉ biết bản thân cháu không thích ăn thịt những loại con vật này.
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »

smile. đã viết:Dạ, đọc bài của bác viết mới thấy rằng, mỗi ngày nếu mình nhân một chút ý niệm về nhân đức, hành thiện trong tâm thì cuộc sống xung quanh mình cũng sẽ thay đổi theo chiều hướng vui vẻ hơn. Cháu có việc này trong tâm thỉnh thoảng vẫn suy nghĩ, đó là việc làm từ thiện nhưng không phải do tự tâm mình muốn làm. Chúng cháu là công chức nhà nước nên thỉnh thoảng vẫn cơ quan vẫn phát động ủng hộ các quỹ này, quỹ khác. Cháu nói thật với bác là nhiều khi bỏ ra 1 ngày lương để ủng hộ thì cháu không tiếc, nhưng đến khi nghe đài báo đưa tin người của quỹ đó, quỹ nọ ăn chặn tiền ủng hộ thì cháu thấy bực bội vô cùng, và từ sau mỗi lần phát động ủng hộ kiểu đó là cháu chỉ chấp hành cho có thôi chứ thực tâm thì không muốn (cháu biết điều này là không nên). Nhưng ví như đọc trên báo (nhất là báo dân trí) có đưa tin những trường hợp gặp khó khăn, thì nếu có điều kiện cháu đến tận nơi để ủng hộ động viên, dù cháu không có nhiều, hay như đi ở ngoài đường gặp ai khó khăn cháu cũng có thể giúp mà không cần suy nghĩ, làm xong rồi tự mình thấy vui vui (chứ không có cảm giác bắt buộc như ủng hộ ở cơ quan). Trong cuộc sống này nhiều khi thật, giả lẫn lộn. Cháu thiết nghĩ làm từ thiện cũng phải tự lựa chọn đúng nơi, đúng người.
Vâng, thời nay chuyện ăn chặn tiền ủng hộ bão lụt thiên tai không hiếm. Mình cố gắng đưa tận tay người nhận hoặc giao cho cá nhân tổ chức đáng tin cậy làm giúp sẽ có hiệu quả tốt nhất. Làm từ thiện giống như gửi tiền vào ngân hàng , lãi suât rất cao (tất nhiên mình không cố ý trông đợi lãi suất này). Chuyện trừ lương để nói là ủng hộ đôi khi như bắt buộc, không thoải mái.
Được cảm ơn bởi: pccd, cloudstrife
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Whitebear1
Lục đẳng
Lục đẳng
Bài viết: 2959
Tham gia: 06:28, 09/03/11
Liên hệ:

TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?

Gửi bài gửi bởi Whitebear1 »

Mấy câu chuyện này, kể cũng vui. Nhưng không biết có cơ sở khoa học nào không?
Đầu trang

ngo_ngot
Tam đẳng
Tam đẳng
Bài viết: 702
Tham gia: 14:21, 03/03/11

TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?

Gửi bài gửi bởi ngo_ngot »

ước gì con người ko có nhu cầu ăn thịt... 8->
Đầu trang

mysterious
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1578
Tham gia: 10:51, 10/05/10

TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?

Gửi bài gửi bởi mysterious »

- Thật ra ăn thịt không cấm , ăn như không ăn ấy lại không sao cả , miệng ăn thì có gì để nói , nhưng Tâm ăn thì đó mới là Nghiệp quả nặng nề . Miệng không ăn thì bụng bói , đã đói rồi thì bản năng sinh tồn còn mạnh hơn thứ gì hết . Nếu Xưa kia VN người nghèo không nhiều thì làm sao giải phóng được ? , có bức bách , có đói khát họ mới làm như thế , vì họ vẫn theo nghiệp của mình , muốn mỗi người đến được nơi viên mãn đôi khi phải cần thời gian , gượng ép cũng chẳng được . Nhưng bất kể là ai thì theo thời gian họ cũng sẽ tĩnh ngộ ra cả . Bởi Ánh Sáng đường đạo càng nhiều thì xã hội sẽ thay đổi thôi , vẫn là học thức và sự hiểu biết của họ còn hạn chế .
- Miệng ăn là Tiểu , Tâm Không ăn là Tối Thượng , công tội bù trừ cả .
- Ví như niệm một câu chú , 1 lần thì chưa cảm nhận được gì , nhưng 1 vạn lần sẽ thấy sự khác nơi mình , lòng mình sẽ thoải mái , nhẹ nhàng , như trong quá trình niệm họ đã tự thay đổi rồi . Thay đổi từ Tâm ấy mới thật sự là quan trọng.
Được cảm ơn bởi: teamoon, Tây Đô đạo sĩ, cloudstrife, gianglam, ngoduy79
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »

Phóng sinh đừng để tạo nghiệp chướng
20/02/2011 00:39:00 Thành Dũng

Việc thả chim trời, cá nước cần được thực hiện đúng với ý nghĩa phóng sinh. Chúng ta nói nhiều về ứng xử của người dân trong mùa hành hương, tại các lễ hội. Và bên cạnh nạn chen lấn, xô đẩy giành giật ấn tín tại các đình đền để đường tài lộc, công danh được hanh thông…, nạn phóng sinh các sinh vật ngoại lai gây hại, hoặc phóng sinh bất kể sự sống chết của sinh vật được phóng sinh cũng là vấn đề gây bao trăn trở, nhức nhối.
Từ những ngày trước Tết kéo dài đến hôm nay, nguồn lợi thủy hải sản của con sông Đồng Nai vắt qua địa bàn TP HCM vốn kiệt quệ vì nạn khai thác mang tính chất hủy diệt chừng như hồi sinh trở lại vì được hàng ngàn người khi đi hành hương viếng các ngôi chùa trải dọc con sông này phóng sinh cá, rùa ào ạt. "Tưởng mừng chứ hóa ra càng lo thêm đó chú ơi" - ông Oảnh, người đánh cá lúc neo ghe tại khu vực phà Cát Lái (quận 2) trăn trở: "Bên cạnh các loài cá phóng sinh truyền thống như chép, cá hồng, cá mè, cá trắm… gần đây không ít người thả xuống sông các loài ngoại lai hung dữ, gây hại cho môi trường sinh thái như rùa tai đỏ, cá trê lai, cá lau kiếng. Mới hôm qua có người còn mang một bịch ốc bươu vàng đổ thẳng xuống dòng chảy.
Thấy lạ quá, tôi lại hỏi thì chị ta sửng cồ bảo: "Gây hại ở đâu hổng thấy chứ nếu không được tôi bỏ tiền mua phóng sinh là chúng bị người ta hại, đem đập nát thả cho vịt ăn rồi. Đầu năm đầu tháng, làm phước được gì thì cứ làm".
Bên cạnh phóng sinh đám tinh binh của vua Thủy Tề, thiện nam tín nữ còn có thú phóng sinh chim trời. Theo các học giả, phóng sinh chim trời là mỹ tục vì không chỉ thể hiện tính hiếu sinh mà còn góp phần giải cứu các loài chim trời thoát khỏi số phận bị cầm tù, giúp chúng có cơ hội sinh trưởng.
Cùng với thời gian, mỹ tục này bị người đời làm cho biến tướng, nên nảy sinh tình trạng các loài chim sau khi được phóng sinh không những không được sải cánh bay mà rước phải nhiều kết cục bi thảm. Những hình ảnh bi đát này được thể hiện rõ nhất tại nhiều ngôi chùa, trong đó có chùa Vĩnh Nghiêm (quận Phú Nhuận).
Khi ghé nơi đây, còn nhớ khi mở lồng phóng sinh, thấy nhiều chú chim không đủ sức bay (có lẽ do bị bỏ đói khát), sợ rằng chim không cất cánh mình sẽ khó có được phước nên không ít thiện nam tín nữ mạnh bạo nắm con vật mà họ tin sẽ mang cho mình phước đức tung thẳng lên trời. Do không đủ sức tung cánh nên nhiều chú chim rơi xuống đất, lớp bị xe tông, lớp bị kẻ qua người lại đạp bẹp gí, số khác thì rơi thẳng vào bát cắm nhang khổng lồ rực lửa. Một số thì bị phường bán chim tóm lại nhét vào lồng tiếp tục bán cho những vị khách có nhu cầu tích đức khác.
Chúng ta nói nhiều về ứng xử của người dân trong mùa hành hương, tại các lễ hội. Và bên cạnh nạn chen lấn, xô đẩy giành giật ấn tín tại các đình đền để đường tài lộc, công danh được hanh thông…, nạn phóng sinh các sinh vật ngoại lai gây hại, hoặc phóng sinh bất kể sự sống chết của sinh vật được phóng sinh cũng là vấn đề gây bao trăn trở, nhức nhối.
Chúng tôi xin kết thúc bài viết này bằng tâm tình của một nhà sư sau khi thầy xem lại các hình ảnh mà phóng viên "chộp" được liên quan đến việc phóng sinh như bài viết phản ánh. Vị sư ấy xem xong khẽ lắc đầu, bày tỏ một câu ngắn gọn: "Phóng sinh kiểu này, phước đâu không thấy, chỉ thấy tạo nên nghiệp chướng mà thôi".

Theo CAND
Được cảm ơn bởi: cloudstrife, cunconhamchoi, kimtudon, ngoduy79
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »

PHÓNG SINH TĂNG TUỔI THỌ


Niên hiệu Đạo Quang nhà Thanh (1821-1850), có vị Thái thú Đồ Cầm Ô, trước lúc làm quan đã từng bệnh rất nặng, lại thêm uống nhầm thuốc nên suýt phải mất mạng. Trong lúc nguy ngập sắp từ trần, Thái thú phát nguyện: “Nếu được tai qua nạn khỏi, nguyện sám hối nghiệp chướng đã gây tạo, làm tất cả việc lợi ích cho mọi người.” Công danh phú quí đối với ông giờ đây như nước chảy mây bay, không còn vướng bận nữa.
Đêm nọ, Thái thú nằm mộng thấy đức Quán Âm Đại sĩ hiện ra nói rằng: “Đời trước ngươi đã từng làm quan ở nước Sở, do xử lý công việc quá nghiêm khắc nên tổn thương đến lòng nhân hậu. Tuy công tâm làm việc nhưng cũng bị quả báo giảm mất tước vị và bổng lộc, thêm nữa là hay sát sinh hại vật nên đời nay quả báo phải bị chết yểu. May sao trong lúc bệnh ngươi đã phát thệ nguyện kiên cố, niệm niệm đều mong được làm lợi ích cho chúng sinh, không mảy may có tâm oán trách, nên thay đổi được nghiệp báo, có thể tạm qua được cơn bệnh này. Nhưng chỉ có mỗi một việc phóng sinh mới có thể tăng thêm phúc lộc và tuổi thọ, ngươi cần phải cố gắng.
Sau khi tỉnh giấc, Thái thú ghi nhớ rõ ràng từng lời trong giấc mơ và hối hận về những lỗi lầm của mình đã tạo từ trước, nên càng quyết tâm sửa ác tu thiện và cùng gia đình đồng giữ giới không sát sinh, lại thường xuyên làm việc phóng sinh.
Mùa đông năm ấy, vua ban chiếu lệnh đưa ông đến nhậm chức Thái thú Cửu Giang - Viên Châu. Phước báo đến với ông quá bất ngờ, ân đức vượt trội, khiến ông càng tích cực làm lành hơn nữa. Sang mùa đông năm sau, ông lành bệnh, lại còn khỏe mạnh hơn xưa. Đó là do phước báo phóng sinh cảm nên vậy.

ĐƯỢC PHƯỚC SỐNG LÂU

Trước kia, ở Tô Châu có một người tên Vương Đại Lâm, cả đời rất thương mến loài vật. Bất kể là loài vật nào ông cũng yêu thương và thường mua những con vật bị bắt đem phóng sinh.
Khi thấy trẻ em trong thôn làng bắt các loài vật như cá, chim để vui chơi, ông liền dùng lời nhẹ nhàng khuyên răn, giải thích là làm như thế sẽ giảm lòng từ bi. Sau đó còn đem tiền cho bọn trẻ để đổi lấy con vật, rồi tìm chỗ an toàn thả chúng đi.
Ông thường khuyên nhủ thanh thiếu niên: “Khi còn trẻ, các con cần rèn luyện đức tính nhân từ, thương mến sinh mạng chúng sinh, các con không nên nuôi dưỡng thói quen tàn nhẫn, giết hại chúng nó.”
Đám trẻ trong làng đều nghe theo lời khuyên dạy chân tình của ông, nên trở thành những đứa trẻ hiền lành, ngoan ngoãn, hiếu thảo, thương người. Cha mẹ, người thân của chúng, ai cũng vui mừng khôn kể. Cho đến các bậc phụ huynh của những làng lân cận thấy thế, cũng bắt chước phương pháp ấy mà dạy dỗ con mình.
Có thời gian, Vương Đại Lâm bệnh nặng sắp chết, trong cơn mê sảng bỗng nghe có người nói với ông: “Ông cả đời thương vật phóng sinh, phước báu và công đức vô lượng, nên được tăng tuổi thọ, sống thêm 36 năm nữa”.
Sau đó, ông được lành bệnh. Sống thọ đến năm 97 tuổi mới từ biệt cõi đời. Con cháu năm đời đều vinh hiển và cùng sống chung trong một đại gia đình, thật hạnh phúc.
Được cảm ơn bởi: cloudstrife, cunconhamchoi, kimtudon
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »

Nhờ đổi nghề mà lành bệnh

Hoàng Tú Nguyên là một danh y chuyên về ngoại khoa ở Khang Châu, nổi tiếng xa gần mọi người đều biết. Một hôm, có một người đàn ông mặt mày xấu xí đến. Vừa bước vào nhà, y nhăn mặt, nhíu mày kêu đau liên hồi, rồi vạch áo đưa lưng cho Hoàng Tú Nguyên xem.
Hoàng Tú Nguyên quan sát một cách tỉ mỉ, thì thấy trên lưng anh ta có một mụt lớn bằng cái chén và xung quanh vô số những mụt nhỏ, đồng thời nghe một mùi tanh hôi bốc ra không thể chịu nổi.
- Hình như toàn bộ đã cương mủ hết cả rồi!–Hoàng Tú Nguyên nói.
- Thế sao?–Nét mặt người ấy lộ vẻ đau đớn kêu lên như vậy.
- Chứng bệnh này có tên là “bách điểu triều vương” (trăm con chim chầu một vị vua), vốn là một chứng bệnh khó trị!
Hoàng Tú Nguyên lại hỏi:
- Ngày thường ông làm nghề gì để sinh sống?
- Tôi làm nghề bắn chim, thường phá hủy các tổ của chúng, trải qua như thế đã hơn 10 năm.
- Thế thì phải rồi! Ông nên biết rằng do ngày thường gây nghiệp sát sinh quá nặng, thương tổn đến đức hiếu sinh của trời đất, cho nên phen này phải mang lấy một chứng bệnh quái gở, đó chính là lẽ nhân quả báo ứng vậy!
- Vậy thì xin ông chỉ cho tôi phải làm cách nào?
Hoàng Tú Nguyên nói:
- Kẻ đại trượng phu khi biết lỗi thì phải sửa đổi. Từ nay về sau ông đừng sát sinh nữa thì mới tốt. Tôi sẽ bôi thuốc cho ông thử xem sao!
Anh ta vâng lời. Chừng nửa tháng sau bệnh dần dần thuyên giảm. Từ đó, anh ta đổi nghề bán rau, nếp sinh hoạt tạm được ổn định, bệnh tình dần phục hồi.

Nghiệp giết hại

Vị vua được coi là đức độ và tài giỏi nhất của Ấn Độ thời xưa là vua A Dục. Ông có một người con trai tên là Câu Na La rất khôi ngô tuấn tú, tướng mạo như tranh vẽ, khuôn mặt như trăng rằm, vì thế có rất nhiều cô gái muốn được thân cận.
Lúc đó, trong cung điện có một nàng vương phi trẻ tuổi tên là Đê Xá La Hy Đa. Cô gặp hoàng tử lần đầu liền đem lòng yêu mến, thường tìm đủ cơ hội để gặp gỡ, chuyện trò.
Một hôm, nhân tìm được cơ hội tốt, vương phi liền đi tìm hoàng tử, đem tâm sự của mình tha thiết bày tỏ với chàng, hy vọng hoàng tử chấp thuận tình cảm. Nhưng hoàng tử Câu Na La xưa nay vốn phụng trì Phật pháp, chàng biết đây là vương phi của phụ hoàng, tuy nàng còn trẻ tuổi nhưng về phương diện thứ bậc thì nàng ở vai mẹ chàng. Chàng là người biết trọng đạo lý, tuyệt đối không thể làm một chuyện vô luân điên đảo như thế nên không hề động lòng. Ngược lại, chàng còn dùng lời lẽ từ hòa khuyên bảo nàng không nên nghĩ đến những chuyện như thế.
Người vương phi quá si tình, không đạt được ý nguyện, thị vừa buồn vừa xấu hổ nên giận dữ mà sinh tâm oán hận, bất chấp tất cả, mướn người độc ác đến khoét mắt hoàng tử trước khi giết chàng đi.
Khi mọi người nghe tin này, ai nấy cũng đều kinh hoàng. Làm sao một người hiền lành, phúc hậu như hoàng tử lại phải chịu một số phận bất hạnh như thế. Do đó mọi người bèn đi tìm một vị Tỳ-kheo có thần thông để thỉnh giáo. Tôn giả trả lời:(Tỳ-kheo là người xuất gia)
- Trong những kiếp lâu xa về trước, tại thành Ba La Nại có một người thợ săn chuyên săn thú để sinh sống. Có một năm nọ, tiết trời lạnh lẽo, người thợ săn lên núi săn bắn, tới một nơi đó, ông phát hiện ra một hang động có rất nhiều nai trú lạnh bên trong. Từ đó, mỗi ngày ông đến cửa động săn một con nai đem về nhà, trước hết ông móc mắt nai, sau đem nai đi giết. Cứ như thế trong suốt hơn một năm trời, bầy nai đáng thương kia từ từ bị giết không còn một con. Do nhân duyên sát sinh ấy, đời này sang đời khác ông bị quả báo khoét mắt trước khi bị giết. Hoàng tử Câu Na La hôm nay, chính là ông thợ săn thời ấy.
Tôn giả nói xong, mọi người vẫn còn chỗ nghi hoặc, hỏi thêm:
- Bạch Tôn giả, đã là một người thợ săn đáng ghét như thế, thì làm sao lại được sinh ra làm hoàng tử?
- Ông ta sinh làm hoàng tử là do một nhân duyên khác. Lúc ấy, khi Đại Phật Ca La Ca diệt độ rồi, thì vua của quốc gia ấy mới mời người đến khắc tôn tượng của Như Lai để tỏ lòng tôn kính Tam bảo, rồi còn xây bảo tháp cúng dường tôn tượng. Nhưng về sau có một hung quân không tin Tam bảo, ra lệnh hủy hoại bức tượng Như Lai. Trong nước ấy có một ông thợ nặn tượng, thấy ông vua vô đạo như thế lấy làm buồn khổ, nên phát nguyện đem bức tượng Phật về tu sửa lại trang nghiêm như cũ.
- Người thợ điêu khắc cũng chính là tiền kiếp của hoàng tử Câu Na La, do công đức tu sửa tượng Phật mà kiếp này được sinh vào hoàng cung, song vẫn còn phải chịu quả báo.
Những lời giảng của Tôn giả đã làm tăng trưởng lòng tin nhân quả của mọi người, gieo nhân như thế thì sẽ thọ quả như thế, mình làm thì mình chịu, không ai chịu khổ thế cho ai.
Được cảm ơn bởi: cloudstrife, thuquanvn, cunconhamchoi, yellowandwhite20, kimtudon
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »

CÔNG ĐỨC PHÓNG SINH

Hỏi: Có thể nào giảng giải thêm về ý nghĩa sâu xa hơn nữa của việc phóng sinh trong trường hợp những con vật thả ra bị chết?
Đáp: Chúng ta có thể xem trong phẩm Lưu thủy trưởng giả tử thứ 16 trong kinh Kim Quang Minh. Tiền thân của Đức Phật có lần là con nhà trưởng giả, vì không nỡ nhẫn tâm thấy hàng vạn con cá đang dần dần bị chết khô trong vũng cạn, nên gấp rút dùng hai mươi con voi lớn chở nước đến đổ vào để cứu sống sinh mạng đàn cá, lại vì một vạn con cá ấy mà thuyết pháp, niệm Phật. Trong ngày mạng chung, số thi thể cá này tích tụ trên bờ ao, thần thức của chúng được vãng sinh lên cõi trời Đao-lợi, hưởng phước không cùng. Nay xin trích dẫn nguyên văn trong kinh làm chứng: “Bấy giờ, cõi đất nơi ấy chấn động dữ dội, mười ngàn con cá cùng chết đi trong một ngày. Vừa chết rồi liền được sinh về cõi trời Đao-lợi.”
Sự thật, phước báu lớn lao của việc phóng sinh còn là ở chỗ thực hiện nghi thức phóng sinh, bao gồm việc quy y, niệm Phật. Loài súc sinh trong lúc sắp chết, thử hỏi có mấy con may mắn được quy y Phật, Pháp, Tăng? Lại còn được các vị pháp sư và cư sĩ đều vì chúng mà niệm Phật cầu nguyện cho được siêu độ. Nhờ đó mà nghiệp báo mau dứt, sớm được ra khỏi ba đường ác, há chẳng phải phước duyên sâu dày lắm sao? Nhờ đó mà nghiệp báo súc sinh sớm dứt, được chuyển sinh kiếp người, biết niệm Phật tu hành, nhanh chóng được vãng sinh về thế giới Tây phương Cực Lạc, há chẳng phải là nhân duyên thù thắng hay sao? Cho nên khi cư sĩ khi phóng sinh phải luôn phát tâm từ bi mà cứu chuộc sinh mạng. Thử đặt mình vào vị trí nguy kịch ấy, vì cứu lấy mạng sống đang nguy ngập mà làm việc phóng sinh. Nếu vạn nhất con vật ấy có chết đi thì chúng ta cũng không có gì phải hổ thẹn với lương tâm, đồng thời cũng đã dành cho chúng sự cầu nguyện chân thành vô hạn. Trong kinh Quán Vô Lượng Thọ Phật dạy rằng: “Tâm Phật chính là tâm đại từ bi, dùng tâm từ không vướng mắc mà hóa độ khắp cả chúng sinh.”
Hỏi: Muôn loài cầm thú có đến hàng ngàn, hàng vạn, chúng ta phóng sinh làm sao thả cho hết được?
Đáp: Đức lớn của trời đất là sự sống, đạo lớn của Như Lai là từ bi. Thuận theo đạo trời thì yêu thích sự sống mà chán ghét sự giết hại. Nay ta cố gắng thực hiện việc phóng sinh, nuôi dưỡng tâm từ bi là hợp với lòng trời mà chư Phật lại hoan hỷ. Nếu như cứu được một mạng sống, công đức đã là vô lượng vô biên, huống chi là cứu được nhiều mạng sống? Đến như muôn vạn loài súc sinh, dù hết lòng cứu vớt cũng không hết, đó là do từ nhiều đời nhiều kiếp đến nay cộng nghiệp tạo thành, chẳng phải trong một lúc có thể dứt hết. Chúng ta chỉ cần đem hết khả năng mình, tùy duyên mà thực hiện việc phóng sinh. Không thể vì muôn loài súc sinh quá nhiều không giải cứu hết mà lại không ra tay cứu lấy những sinh mạng trong muôn một.
Kinh Đại Bát Niết-bàn dạy rằng: “Lòng đại từ đại bi gọi là tánh Phật.” Lại cũng dạy rằng: “Lòng từ bi chính là Như Lai, Như Lai chính là lòng từ bi.”
Hỏi: Tôi nghĩ, thà đem số tiền làm việc phóng sinh để cứu tế cho những người nghèo khó đói thiếu, xem ra có hiệu quả thực tế hơn.
Đáp: Già cả cô độc, bần cùng khổ nạn, tuy thật đáng thương xót, nhưng mạng sống chưa đến nỗi phải mất đi trong chốc lát. Còn loài vật đang nguy ngập kia, nếu chẳng kịp cứu giúp phóng sinh thì tức khắc sẽ bị giết để nấu nướng, phải bỏ mạng trong miệng con người. Một bên là cảnh ngộ đáng thương, nhưng vẫn còn giữ được tính mạng. Một bên là chỉ mành treo chuông, mạng sống bị đe dọa. So ra bên nào gấp rút hơn đã có thể thấy ngay.
Nên biết, chúng sinh muôn loài so với chúng ta thì tánh Phật cũng đồng nhất, không sai khác. Chỉ vì vô minh che lấp, nghiệp báo nặng nề mà phải trầm luân trong cảnh giới súc sinh. Đối với tất cả chúng sinh, đức Phật đều thương yêu như đứa con duy nhất. Cứu được một mạng sống tức là cứu được một người con Phật, nên chư Phật đều hoan hỷ. Lại nữa, cứu một chúng sinh cũng như cứu được một vị Phật tương lai, vì tất cả chúng sinh đều có tánh Phật, đều có khả năng thành Phật.Luận Trí độ dạy rằng: “Trong tất cả các tội ác, tội giết hại là nặng nhất. Trong tất cả các công đức, không giết hại là công đức lớn nhất.” Trong kinh Phật cũng dạy rằng: “Tâm từ chính là nhân duyên đem đến mọi sự an lạc.”
Hỏi: Nếu ai ai cũng làm việc phóng sinh mà không giết hại, các loài súc sinh sẽ sinh sản càng nhiều, tương lai thế giới này há chẳng phải sẽ trở thành thế giới cầm thú hay sao?
Đáp: Như các loài kiến, mối, côn trùng... loài người không ăn chúng nó, để mặc tình chúng tự nhiên sinh sản, nhưng thế giới ngày nay có phải là thế giới của loài kiến chăng? Hay là thế giới của loài mối, của côn trùng chăng? Thật ra, những loài vật mà ta phóng sinh, khi được tự do sinh sản, được nuôi dưỡng trong thế giới tự nhiên, thì tự chúng có sự điều tiết phù hợp trong sinh thái và sinh sản cân bằng. Nghiệp ác của chúng ta hiện nay vẫn chưa được giải trừ, nếu lại cứ một mực lo lắng rằng các loài súc sinh trên thế giới sẽ quá nhiều, như vậy có khác nào người nông dân chưa xuống ruộng gieo giống mà lại cứ ngày ngày lo lắng mai sau lúa thóc chín đầy cả ruộng đồng, không sử dụng hết. Lo lắng vô cớ như thế há chẳng phải là buồn cười lắm sao?
Nên biết rằng, nhân quả báo ứng như bóng theo hình, mảy may không sai chạy. Hiện nay, trên thế giới sở dĩ cầm thú rất nhiều chính là vì trước kia những người giết cầm thú quá nhiều, nay phải hóa sinh làm cầm thú. Như người ăn dê, dê chết rồi thành người, người chết lại thành dê, sinh sinh tử tử trở thành báo oán lẫn nhau, đời đời không dứt. Vì sự oan oan tương báo như thế, cùng làm súc sinh, cho nên có thế giới cầm thú. Nếu như người người đều có thể bỏ việc giết hại, làm việc phóng sinh, thì oan nghiệp hận thù giữa súc sinh và con người sẽ dần dần tiêu mất. Cầm thú súc sinh do đó dần dần giảm thiểu, cõi người, cõi trời ngày càng thêm đông. Như nước Sở chẳng ăn ếch mà ếch lại ít dần. Nước Thục chẳng ăn cua mà cua tự nhiên ngày càng hiếm. Thời xưa đã có tấm gương sáng, chúng ta nên tự phản tỉnh, xét soi. Kinh Đại Nhật có dạy rằng: “Phật pháp lấy tâm Bồ-đề làm chánh nhân, lấy lòng đại bi làm căn bản.”
Hỏi: Khuyên những người làm nghề sát sinh thay đổi nghề nghiệp, đó là làm hại sinh kế của người ta. Như thế là thương loài súc sinh mà không thương người, có vẻ như không được hợp tình hợp lý chăng?
Đáp: Xã hội có đủ các giới sĩ, nông, công, thương, đủ các ngành nghề. Mỗi ngành nghề đều có thể kiếm ra tiền, đều có thể nuôi sống gia đình, lẽ nào cứ phải lấy việc sát sinh hại mạng để làm phương tiện mưu sinh cho mình hay sao? Nên biết rằng, nhân quả báo ứng mảy may không sai lệch. Đã tạo nghiệp giết hại ắt phải gặp quả báo bị giết hại. Ngày nay tuy có tạm thời được ăn sung mặc sướng, nhưng tương lai đến lúc thọ nhận quả báo e rằng chẳng có lúc được ngừng nghỉ, vả lại còn để họa lây đến con cháu đời sau. Quả là điều lợi chẳng bằng điều hại! Kinh Phạm Võng dạy rằng: “Bồ Tát nên sinh khởi tánh Phật, hiếu thuận từ bi, thường giúp đỡ cho hết thảy mọi người đều được an vui hạnh phúc.”
Hỏi: Việc phóng sinh có hạn chế đối tượng hay không?
Đáp: Không có hạn chế! Phàm là các loài chim bay trên trời như bồ câu, se sẻ..., các loài sống trong nước như tôm, cua, cá, ốc..., các loài sống trên mặt đất như hươu, nai, dê, thỏ..., các loài chui sâu trong đất như giun, trùng, kiến, mối... Chỉ cần có mạng sống thì đều có thể phóng sinh được. Luận Đại trí độ dạy: “Tâm đại từ là ban vui cho tất cả chúng sinh, tâm đại bi là cứu vớt khổ nạn cho tất cả chúng sinh.”
Hỏi: Tại sao khi thực hiện việc phóng sinh thường có nghi thức thọ Tam quy y và niệm Phật cho loài súc sinh?
Đáp: Chánh pháp ngàn năm khó gặp. Chúng ta cùng với loài súc sinh ấy có nhân duyên, nên phát tâm cứu được mạng sống cho chúng, nhưng không thể cứu giúp chúng thoát khỏi luân hồi nghiệp báo. Vì vậy rất nên phát tâm đại từ bi, vì chúng mà truyền thọ Tam quy y, để giúp chúng kết duyên lành với Phật pháp. Chúng sinh nào có duyên lành được quy y Tam bảo (Phật, Pháp, Tăng) thì không còn phải đọa vào ba đường ác, nên có thể giúp cho những súc sinh ấy khi nghiệp báo dứt hết sẽ vĩnh viễn không rơi vào các đường ác nữa. Ngoài ra, khi thực hành nghi thức như vậy, vị pháp sư cùng tất cả cư sĩ tham gia đều vì chúng mà trì niệm danh hiệu Phật: “Nam-mô A-di-đà Phật”. Được nghe sáu chữ hồng danh ấy tức là đã gieo nhân lành vào tạng thức, nhờ đó mà kiếp sau chuyển thế làm người ắt sẽ gặp được Phật pháp, biết niệm Phật tu hành, được vãng sinh về thế giới Tây Phương Cực Lạc, vĩnh viễn thoát ly cái khổ của sáu đường luân hồi. Đây mới chính là ý nghĩa sâu xa mầu nhiệm nhất của việc phóng sinh.

Trích sách:Công đức phóng sinh
Pháp sư Viên Nhàn
Được cảm ơn bởi: smile., Sầu riêng, cloudstrife, cunconhamchoi
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Sầu riêng
Tam đẳng
Tam đẳng
Bài viết: 574
Tham gia: 19:23, 05/05/10

TL: Cúng chùa, bố thí, phóng sinh...làm gì?

Gửi bài gửi bởi Sầu riêng »

Cảm ơn thầy Tây đô đạo sỹ!
Con vẫn thường theo dõi các bài viết, các topic của thầy.

Con là người bình thường chưa được quy y Tam bảo. Thời gian gần đây Con hay phóng sinh các con cá, trai, hến, lươn, trạch nhưng con chỉ biết thả chúng ra chứ không biết quy y cho chúng. Con chỉ biết niệm Nam mô A di đà Phật và nam mô đại bi quán thế âm bồ tát.
Sau mỗi lần phóng sinh tự con cũng cảm thấy tâm mình vui lắm, đặc biệt hơn là nhờ phóng sinh mà con được gặp 1 bà tu tại gia bà nói bà đang tu hạnh bồ tát được 25 năm rồi, Bà 80 tuổi rồi nhưng còn nhanh nhẹn như chỉ 60 tuổi thôi, lần nào phóng sinh con cũng được bà làm các thủ tục phóng sinh cho ạ, gặp được bà con thấy đúng là mình có duyên với bà lắm mọi việc như được sắp đặt ạ, bà nói những con vật này được phóng sinh và hồi hướng thì chỉ sau 3 ngày là vãng sinh thầy ạ. Nhưng người bình thường thả các con vật thì nó vẫn sống chứ chưa được vãng sanh ngay.
Được cảm ơn bởi: teamoon, Tây Đô đạo sĩ, cunconhamchoi, ngoduy79, mp3
Đầu trang

Trả lời bài viết