Mỗi ngày một chuyện

Chia sẻ thơ ca, nhạc họa, các trải nghiệm của cuộc sống
Hình đại diện của thành viên
Riêu
Hội viên online
Hội viên online
Bài viết: 2268
Tham gia: 13:55, 25/09/11

TL: Mỗi ngày một chuyện

Gửi bài gửi bởi Riêu »

THƯ MẸ GỬI CON GÁI

Thư của mẹ gửi con gái,Có lẽ nụ hôn chiều nay vẫn làm con ngây ngất. Tim mẹ như ngừng đập khi nhận ra đó là con, và cậu bạn vẫn đến giúp bố sửa máy vi tính! Vậy là con gái mẹ, 18 tuổi, đã yêu và đã hôn!

Thực lòng, điều đầu tiên mẹ muốn là ngăn cấm con. Mẹ muốn nói với con về kỳ thi đang lúc nước sôi lửa bỏng. Về chuyện “hãy đợi” đến khi đủ chín chắn. Nhưng cuối cùng, mẹ quyết định để con tự lựa chọn. Bởi nếu đó không phải là những cảm xúc thoáng qua mà là một tình yêu thực sự thì sẽ là điều đáng tiếc...

Tình yêu thật sự là gì?

Tình yêu thật sự không phải là cảm xúc, dù nó thường đến cùng những cảm xúc mạnh đến mức làm con người choáng ngợp. Tình yêu không thể kéo dài nếu hai người chỉ có cảm xúc với nhau.

Sự hiểu biết lẫn nhau mới là nền tảng của tình yêu thật sự. Con có thể “phải lòng” một chàng trai thậm chí chưa bao giờ nói chuyện. Nhưng để có một tình yêu thật sự, con cần phải tìm hiểu về người ấy. Bởi biết về tư cách và cá tính người mình yêu là vô cùng quan trọng.

Cùng chung một mục đích sống sẽ giúp cho con và người ấy có được tình yêu dài lâu, bởi các con sẽ đi cùng hướng suốt cuộc đời. Nếu tham vọng của con trở thành một doanh nhân quốc tế, còn điều duy nhất người ấy mong ước là một mái ấm sum vầy, no đói có nhau, thì chắc chắn là xung đột sẽ nảy sinh. Nếu con khao khát một cuộc sống đổi thay, đầy thử thách, còn người ấy yêu một cuộc sống tĩnh lặng, thanh thản, thì dù cảm xúc có lớn đến mấy, sẽ cũng có lúc những cá tính sẽ va chạm. Và tình yêu sẽ tan vỡ cho dù hai người vẫn còn cảm xúc với nhau.

Tình yêu không phải là tình dục. Tình dục được tạo ra cho hôn nhân - một sự cam kết lâu dài. Nếu vượt ra ngoài hôn nhân, tình dục chỉ mang lại hậu quả khắc nghiệt: có thai ngoài ý muốn, những căn bệnh lây lan qua đường tình dục, điều tiếng dư luận, và có thể cả sự xấu hổ tủi thẹn. Một mối quan hệ chỉ dựa trên sự ham muốn. Con có hiểu không?

Tình yêu là sự lựa chọn. Là một sự cam kết. Mặc dù cảm xúc là một phần không thể thiếu được của tình yêu, mặc dù tình dục là một phần của hôn nhân, thì tình yêu cũng không thể tồn tại nếu chỉ dựa vào những điều đó. Nếu con hỏi mẹ tình yêu là gì, thì mẹ sẽ nói với con:

• Yêu, là nhìn thấy ở người đó những điều không hoàn hảo mà vẫn yêu.

• Yêu, là muốn mang lại cho người mình yêu những điều tốt đẹp nhất.

• Yêu, là không mất trí, vẫn học quên mình, vẫn dành trái tim cho gia đình và bè bạn...

• Yêu, là dành thời gian, công sức để tìm hiểu tâm hồn và tính cách của nhau.

• Yêu, là dành thời gian và công sức để tìm hiểu và yêu quý những gì mà người con yêu gắn bó.

• Yêu, là tin tưởng và hiểu biết lẫn nhau.

• Yêu, là nếu tranh cãi thì không thường xuyên và cũng không nghiêm trọng.

• Yêu, là nếu tranh cãi chỉ giúp hiểu nhau hơn và tình yêu bền vững hơn.

• Yêu, là hướng tới một mối quan hệ lâu dài.

• Yêu, là khi xa cách, chỉ thấy yêu hơn và gắn bó hơn.



Tình yêu là vậy, con ạ! Chỉ yêu nếu đó là tình yêu thật sự. Mẹ tin vào sự lựa chọn của con.

Mẹ của con,
***
Học lại từ đầu thì may ra tháng 4 mới trói đc ;))
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Riêu
Hội viên online
Hội viên online
Bài viết: 2268
Tham gia: 13:55, 25/09/11

TL: Mỗi ngày một chuyện

Gửi bài gửi bởi Riêu »

Ở bên cô ấy
Phan Hồn Nhiên

Vươn tay qua bồn tắm đầy nước, sẽ mở được cánh cửa ngăn tủ treo để lấy chai nước bạc hà niêm kín.Chỉ thứ nước súc miệng ấy mới có thể xoa dịu cơn nhức răng hành hạ San từ lúc nửa khuya. Thà ta chịu một cảm giác đau đớn nào đó còn hơn sống hoài với tình trạng này! Lời nguyền vu vơ đã trở thành sự thật sớm hơn trông đợi. Sau khi Vinh đề nghị chia tay, hơn hai tháng qua, cô không thể làm gì ra hồn. Tất cả đống bài tập thiết kế trên trường đều đang trong tình trạng dang dở, chưa nhìn thấy điểm kết thúc, mà chẳng biết bao giờ mới kết thúc. Buổi tối một mình trong căn hộ nhỏ đầy ắp nguy cơ biến thành ác mộng. Nhai trệu trạo một quả táo héo không mùi vị sót lại trong ngăn tủ lạnh, nốc cạn chai nước, sau đó thì gieo người xuống băng ghế, nằm bẹp, mắt không rời khung hình có ảnh Vinh. Đôi khi, ngồi ngoài ban-công, San độc thoại. Cô tái hiện vai của chính mình lẫn chàng trai đã bỏ đi. Đoạn cuốic cuộc tranh cãi, cô ta tự thấy lỗi thuộc về mình: Vụng về. Hay suy nghĩ sai lạc các chuyện giản đơn. Tệ hại nhất là không biết thu xếp thời gian cho các cuộc hẹn… Giấc ngủ muộn thường bị cắt đứt nửa chừng, rồi sau đó thức trắng. Giận dữ. Mong ngóng. Và cuối cùng là hoảng sợ tột độ. Chỉ có lòng tự trọng chưa bao giờ mất đi mới giữ cô không gọi điện, gửi tin nhắn hay lao đến những nơi Vinh thường hiện diện. Như một con vật mềm mịn và không có chân, thời gian trườn qua, hoàn toàn chẳng xoa dịu cảm giác trống rỗng buồn thảm. Điều an ủi San duy nhất là chút can đảm còn sót lại. Từ khi Vinh biến đi, cô không hề khóc lần nào. Ơn trời, cô cũng đủ sức khỏe để ngồi im trên giảng đường, không hành xử như kẻ mất trí. Chỉ tới hôm qua, gần kiệt quệ trong cuộc chống cự với tình trạng suy sụp, San đã dại dột thốt lên lời nguyền. Tối khuya, cơn đau răng ập đến. Cô thử đủ cách làm dịu nó. Nuốt hai viên thuốc giảm đau. Xoa dầu nóng đầy má. Thậm chí xả đầy bồn tắm, ngâm chân trong nước ấm. Hết thảy đều vô hiệu. Hy vọng cuối cùng là chai nước bạc hà. Có thể lũ vi trùng nhức răng sẽ lịm đi… Một centimet nữa ngón tay chạm đến cửa tủ. Hồi chuông đột ngột vang lên. Chân San trượt lên mảnh xà phòng nhỏ rơi trên mặt sàn. Trong chớp mắt, thân hình cô đổ vật. Nửa người trên cắm thẳng vào bồn nước. Cảm giác sắp lìa đời ở rất gần bên. Cô ngộp thở, chới với trong làn nước xanh nhạt, chẳng thể nào hớp nổi dù chỉ một hớp không khí. “Mình sắp chết rồi !”- San nghĩ, thoáng hài lòng. Tiếng chuông cửa vẫn vang lên từng hồi ngắn, đều đặn, vô cùng kiên trì. Vùng vẫy một lúc, tay San chạm vào thanh vịn bên hông bồn tắm. Cô đành lóp ngóp đứng dậy. Không thể thẳng người lên nổi, cô ta lê bước ra phòng ngoài. Nước nhỏ tong tỏng theo từng bước chân. Một tay ôm má, một tay ôm bụng, San rên rỉ tiến ra cửa. Cánh cửa căn hộ bật mở. San nín bặt. Không phải nhân viên thu tiền điện hay kiểm tra hệ thống dẫn gas. San vén mớ tóc ướt rủ trước mắt. Một người đàn ông trẻ. Sự nghiêm nghị của gương mặt tăng lên gấp đôi với bộ trang phục sẫm màu có các nếp pli thẳng tắp. Đứng cạnh anh ta, tay trong tay, còn một cô bé chừng bảy tuổi. Hệt như người đàn ông, bộ váy áo cùng dáng vẻ kiêu hãnh của nàng công chúa nhỏ không chê vào đâu được. Rõ ràng, anh ta bàng hoàng khi nhìn cô gái ướt lướt thướt. Nhưng anh ta mau chóng thay thế bằng vẻ điềm tĩnh lịch sự: - Cách đây hai tuần, tôi chuyển đến căn hộ kế bên. Vì quá bận nên chưa sang đây chào cô. Xin lỗi vì đường đột. Nhưng có việc rất gấp tôi muốn nhờ cô giúp đỡ! - U…u…- San phát ra âm thanh khó nghe khi chẳng biết cần phải nói gì. - Nếu không phiền, cô cho tôi gửi em gái trong hôm nay được chứ? Tôi có giờ dạy đột xuất, thế chỗ một giảng viên bị ốm. Bé Chi không thể ở nhà một mình. - Được!- SAn buột miệng, ngay tức khắc phát hoảng – Nhưng mà… - Tất cả những gì cần cho con bé, tôi chuẩn bị sẵn đây rồi, San ạ! - Người đàn ông đưa ra một chiếc túi xách in ca-rô hồng. - Anh biết tên tôi? – San thì thào. - Vài buổi tối, tôi có nghe cô nói chuyện một mình. Xin lỗi, tôi không muốn nghe trộm. Nhưng ban-công hai nhà liền kề. Và cô nói quá to! Sự xấu hổ ở nấc cao nhất sẽ chuyển hóa thành nỗi khiếp hoảng. Nắm khuỷu tay nàng công chúa tí hon, San giật lùi vào bên trong. Gió hành lang lùa mạnh khiến cửa đóng sầm. Chuông cửa vang thêm hai lần nữa. Sau đó thì nó im lặng hoàn toàn. * Thay bộ quần áo khô, việc kế tiếp cô phải làm là kiếm miếng giẻ lau, chùi sạch vệt nước bắt đầu len lỏi giữa các thùng giấy lớn đựng linh kiện máy tính. Căn hộ 72 mét vuông hiện được chủ nhân- người bác họ xa của San – sử dụng làm kho cất hàng. Chung cư gần khu trường đại học nên San đến ở dài hạn trong căn phòng còn trống, kiêm luôn nhiệm vụ canh giữ hàng hóa. Đó là một căn phòng bình thường của sinh viên thiết kế, với bàn học chất đầy sách và tạp chí, cỗ máy Mac cực mạnh vẽ đồ họa, cái chụp đèn uốn bằng dây kẽm treo lơ lửng trên giươfng nệm nhỏ. Nhưng, với bé Chi, poster phim hoạt hình 3D dán khắp tường, giấy nhắc việc đính chi chít trên cánh cửa phòng tắm và những cái chai thủy tinh màu hình thù kỳ quái bày kín cửa sổ phòng ngủ là những thứ chỉ hiện diện ở thế giới kỳ ảo. Ngồi nghiêm ngắn trên chiếc ghế giữa phòng, đột nhiên cô bé lên tiếng: - Chị là phù thủy sống dưới thủy cung phải không? - Chị bị té vào bồn nước thôi, bé con! - Sao chị không sấy khô tóc? - Chị không có máy sấy đâu!- San lầu bầu – Bé con, em nghĩ chị là phù thủy ? - Anh Lâm nói, người nào không bình thường có thể là phù thủy. Họ biết làm những điều đặc biệt – Đưa mắt nhìn một vòng căn phòng chất đầy thùng các-tông, cô bé nhận xét – Nhà chị giống hệt trong phim Toy Story! San nhăn nhó, chẳng biết nói gì. Bé Chi nhìn cô chăm chú, tiếp tục nhận xét: - Chị giống như bị đau răng! - Ồ, chị đang bị đau răng. Đau thật sự. Không phải là trong phim hoạt hình! - Một cốc nước ấm pha với nửa muỗng muối trắng, ngậm năm phút sẽ làm giảm đau một giờ đồng hồ. Nhưng sau đó phải đến nha sĩ! Đến lúc này, San mới nhận ra cô bé có gì đó bất thường. Các nhận xét chính xác kỳ quặc. Những câu nói đầy đủ, nghiêm trang. Và nhất là âm sắc giọng nói đều đều, hơi rời rạc, rất ít xúc cảm. - Anh trai đã dạy em tất cả những điều ấy?- San tò mò. Cô bé gật đầu, hai bàn tay nhỏ bé vẫn đặt trên nếp váy xòe phủ kín đầu gối. San thử nghe theo lời khuyên. Đúng là nước muối ấm làm cơn nhức răng dịu hẳn. Nhét đĩa phim Invisible iron man vào DVD tí hon và cài lên đầu cô bé Chi bộ tai nghe, San mở máy tính, làm nốt bài tập thiết kế nội thất. Trên màn hình, căn phòng lớn với những món đồ vật trắng và xám chỉ cần nhấn thêm vài chỗ sáng sẽ hoàn tất. Nhưng, San đột ngột bấm tổ hợp phím, đổi màu món đồ vật trung tâm. Chiếc bàn – khối modul vuông vức – tức khắc bóc mất lớp vỏ bọc camay sang trọng, thay bằng màu da cam thô kệch. Luồng sáng đánh thêm từ cửa sổ làm chiếc bàn nổi bật một cách kỳ khôi. Tổng thể bài tập thiết kế gợi sự ghê rợn. San ngồi im, mắt trống rỗng đặt lên màn hình. Hồi lâu, một bàn tay chạm nhẹ vào lưng khiến cô giật thót. Cô bé Chi đứng bên cạnh San từ lúc nào: “Em khát nước!”. Chiếc cốc to nặng khiến Chi đánh đổ non nửa chỗ nước lọc xuống ngực áo. San đành tháo chiếc váy đẹp cho con bé, thay tạm bằng áo pull cũ của cô.”Em đói rồi!” – Chi lại cho biết. San hối hận khủng khiếp khi ban nãy không cầm lấy túi đồ ăn. Tủ lạnh chỉ còn túi bánh mì khô và một quả lê, thứ trái cây Vinh ưa thích nên cô luôn trữ sẵn. Quả lê cuối cùng. San giữ nó, với hy vọng mơ hồ anh ta sẽ quay lại. Nhưng bé Chi đã cầm lấy nó: “Gọt đi!”. Những vòng vỏ vàng lạnh lẽo. “Sao chị không cắt từng miếng nhỏ ?”- Cô bé nhắc. Một lần nữa, San làm theo. Bây giờ, ngoài bức ảnh của Vinh, trong nhà chẳng còn gì dính líu với cảm giác đau buốt. * Từ tầng hầm, San ôm cuộn giấy in bài vẽ, lảo đảo bước vào thang máy trống hoác. Cằm cô tái nhợt, chiếc kính râm to choán kín mặt, tiếng răng va vào nhau cồm cộp, vang rõ trong tai. Hôm nay là ngày đầy ắp rủi ro.Tại hàng dịch vụ photo và in màu, San chạm mặt Vinh, tình cờ. Hàng trăm lần cô hình dung giây phút này. San tin chắc mình sẽ bình thản nhìn Vinh bước đến, nói lời xin lỗi. Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại. Suýt nữa cô lao đến như một mũi tên bắn ra khỏi cánh cung khi nhìn thấy Vinh. Rồi cũng nhanh như thế, cô đã chết lặng, nhận ra bàn tay anh ta đang nắm chặt bàn tay một người khác. Thấy San, anh ta bước đến, vui vẻ giới thiệu bạn gái mới. Giật lùi như một con ngốc, lưng cô va sầm vào cỗ máy photocopy. Xung quanh cười rộ. Chưa hết, ở chi nhánh văn phòng quảng cáo người Nhật, nơi San vẫn làm thêm sau giờ học, họ đưa cô phong bì, yêu cầu ký nhận khoản lương cuối cùng. Hợp đồng làm việc đã hết kỳ hạn. Cô mệt và buồn đến nỗi không sao mở miệng hỏi điều kiện để được làm tiếp. Suốt chặng đường từ công ty về nhà, San run cầm cập.Cuộc đời là một thử thách. Cô biết rõ câu hát ấy nằm trong bài hát nào. Nhưng hiểu nó, chờ đợi nó biến thành kinh nghiệm sống thì gần như ngoài sức chịu đựng. Ít nhất tại thời điểm này… Cửa thang máy mở ra êm ru. San loạng choạng bước ra. Trên hành lang chung, một người cao lớn đứng lại: “Chào, San! Tôi vừa gõ cửa nhà cô. Thật may gặp cô đây!”.”Vâng, chắc là may!”- Cô lầm bầm, tự nhủ hàng xóm chuẩn bị nguyền rủa việc hôm trước đã cho bé Chi ăn rặt thứ vớ vẩn, mặc nó sử dụng màu bột vẽ nhoe nhoét, bôi cả lên mặt và chân tay. Chưa kể còn cho con bé mặc cái áo pull in hình nụ hôn sấm sét nữa. Ở cự ly gần, cô phát hiện Lâm sở hữu gương mặt không phơi bày cảm xúc. Ánh nhìn sắc lạnh là của người luôn đọc rõ kẻ khác nghĩ gì. Cảm giác khiếp sợ chợt xâm chiếm San. - Đừng sợ!- Người hàng xóm nhìn thẳng mắt San, bất kể đôi kính sẫm màu- Không có gì để tôi than phiền cả. Tôi chỉ muốn tặng cô chút quà. - Có gì trong đó? Tại sao lại quà? Tôi giữ em gái cho anh, nên được trả công ư?- Cô đưa mắt nhìn gói giấy in hình bầy hải cẩu, cố ý tỏ ra thô bạo. - Máy sấy tóc và thuốc chữa viêm nướu răng. Chỉ vậy thôi!- Lâm nhún vai – Tôi trích khoản tiền được trả cho năm tiết dạy bù, mua mấy thứ này cho cô. Cho nên, cô gọi là quà tặng hay trả công đều okay! Tựa cốc nước lạnh đặt vào tay đúng lúc, sự thẳng thắn không che đậy của người hàng xóm đột nhiên khiến San thấy dễ chịu ghê gớm. Cô mỉm cười nhợt nhạt, đưa tay cầm gói quà. Lâm ngăn lại, khi cô ta sắp nói cảm ơn: - Tôi sắp đưa ra một đề nghị. Cô có muốn ghé vào căn hộ của tôi và trao đổi? - Không cần đâu. Anh nói ở đây cũng được!- San dè chừng. - Cô có muốn nhận thêm một công việc ngoài giờ học không? Tôi trả công tính theo giờ! Tôi đang tìm một người có thể trông nom em gái khi tôi vắng nhà. - Sao đúng hôm nay, anh biết tôi cần việc làm thêm? - Tôi không rõ cô đã làm gì, nói gì, nhưng bé Chi khá hơn khi ở nhà cô về. Em gái tôi cần được giao tiếp theo cách thông thường. Chắc cô biết, Chi là đứa trẻ tự kỷ!- Để tăng thêm sức thuyết phục, người hàng xóm nói chậm rãi hơn – Mặt khác, tôi đoán cô cần thêm việc để không tự nói chuyện một mình nữa! Xô bắn người hàng xóm qua một bên, San lao thẳng về căn hộ.Tay run bắn, cô không sao mở khóa. Ngoảnh đầu lại, San hét lên: - Tôi cóc cần công việc và tiền công của anh. Tôi là kẻ thất bại cũng được. Nhưng tôi cóc cần ai thương hại! Hàng xóm đứng im, khoang tay nhìn cô theo cách một bác sĩ quan sát bệnh nhân khốn khổ của mình. Bấm nút gọi thang máy, anh ta bỗng lên tiếng rành mạch: - San, vào nhà và bình tĩnh lại đi. Cô sẽ thỏa thuận với tôi, khi nào cô đủ thông minh để không tự thương hại mình nữa! Người hàng xóm biến mất trong thang máy. San không nhúc nhích. Mồ hôi đầm đìa lưng áo. Cảm giác kiệt sức đang căm thù. Tựa lưng vào cửa, tay cô bấu chặt túi giấy in hình lũ hải cẩu tí hon. San lờ mờ nhận ra Lâm đúng. Cô đã nhấn chìm mình trong cảm giác tự thương hại quá lâu. … Bộ quần áo mới tinh được ủi thẳng nếp. Các móng tay lem nhem màu vẽ đã ngâm nước nóng, sạch bong. Ngay cả mái tóc rối tinh, phủ xoà xuống vai cũng được cắt ngắn, ôm sát đầu, rực lên một màu mahogany ánh đỏ tự nhuộm. Kể ra, chăm chút thế này cũng hơi phô trương để đến phòng khám nha khoa. Nhưng, nếu đi với tay hàng xóm hắc ám và bé Chi em gái anh ta, người giờ đây xem San như một thần tượng, thì một vẻ ngoài hoàn hảo và kiêu hãnh chính là điều San gắng sức thể hiện. Hít một hơi dài, San mở cửa căn hộ. Các cơn nhức răng tái phát nên rốt cuộc, cô gật đầu khi Lâm đề nghị đưa cô đến một phòng nha anh quen. Ngoài hành lang, bé Chi đứng chống hông oai vệ, vai quàng cái túi vuông to vật bằng vải lanh thêu những hoạ tiết Mặt Trời cười toác miệng. Chiếc túi là sản phẩm thiết kế ngẫu hứng của San hồi năm nhất, giờ đã tìm được chủ nhân thích hợp.Xa hơn một chút, vị giảng viên trẻ cau mày đưa lên cánh tay đeo đồng hồ, ngầm ý chê trách sự chậm trễ. Không nhìn anh ta, San túm vội tay cô bé con, dắt vào thang máy. Lâm liếc cô rất nhanh, kiếu nhìn của vị giáo sư quan sát con chuột bạch sắp bị mổ phanh bụng. “Cóc sợ! Bây giờ mình đã khác xa hình ảnh ướt lóp ngóp lần đầu chạm mặt anh ta!”- San tự nhủ, xốc lại sự vững tin. Đột ngột, Lâm vươn tay quàng ra sau gáy cô. Cổ áo bị giật mạnh. Người San đông cứng. Cô gồng lên, sắp đẩy bật cú ôm bất ngờ. Đúng giây phút ấy, Lâm rút tay. Trước mũi San, cái tem nhãn áo bằng giấy bìa phất phơ. Ban nãy quá phấn khích, cô quên tháo nó ra. Chẳng đếm xỉa đến vẻ rối trí của San, hàng xóm nhún vai: “Tôi chỉ không muốn người đi cùng cho cả thế giới biết chiếc áo cô ta mặc giá một trăm ngàn đồng và được sale off phân nửa!”. Thang máy xuống tầng trệt, San nắm tay Chi lảo đảo bước ra ngoài. Cô bé kêu lên: “Sao chị lạnh toát thế ?”.”À, ừm…Chị hơi sợ tí chút!”- San lí nhí khó nhọc.Gương mặt Chi nghiêm trang: ” Nhổ răng đau khủng khiếp. Nhưng sau đó thì có thể ăn kem!”. Đó là biểu lộ cảm thông cao nhất mà đứa trẻ mắc chứng tự kỷ như Chi giờ đây đã biết thể hiện. Ba tháng học, chơi và giao tiếp tích cực đã bóc dần lớp vỏ cách biệt bao quanh bé Chi lâu nay. Không như giao hẹn ban đầu – chỉ khi nào Lâm vắng nhà mới gửi em gái – gần như tất cả các ngày trong tuần, con bé đều bấm chuông căn hộ kiêm nhà kho. Trong khi San hí húi với bản vẽ trên máy và làm sa bàn thiết kế, Chi mặc sức vọc tay vào những hũ bột màu, vẽ nghuệch ngoạc vô số hình thù lạ lùng trên mặt thùng carton. Mấy bộ váy yếm nhung dạ đắt tiền bị kéo đứt dải buộc, để bò toài thoải mái trên sàn nằm xem đĩa phim hoạt hình. Đưa đầu cho San thử nghiệm thắt bím dreadlocks như thổ dân, mái tóc dài mượt của cô bé chỉ còn cách cứu chữa duy nhất là xén ngắn. Các lọn tóc còn lại cứ xù lên, khiến gương mặt trái xoan đượm vẻ ngỗ nghịch kỳ quặc. Trời nóng, San xả nước lạnh đầy bồn tắm, cho phép con bé bì bõm với bầy thú nhỏ bằng sứ. Chẳng may cô bé trượt chân ngã, trán sưng u, San giải thích tai nạn đó như một chiến công của nữ chiến binh thuỷ cung, khiến con bé thích mê. Bỏ hết bánh kẹo đóng hộp đắt tiền Lâm đưa sang, cô luyện cho Chi ăn quen các món quà vớ vẩn. Đôi khi, vừa chiên bánh bột mì đường, San vừa kể chuyện cổ tích quái dị do chính mình bịa đặt, với đủ thứ tình tiết khôi hài hay u ám, tuỳ theo tâm trạng tức thời. Về sau, bé Chi tự dành phần kể, say sưa với vô số tưởng tượng kỳ dị. Hết thảy trò trẻ con phá phách, những phát kiến viển vông San từng trải qua thời ấu thơ, giờ đây cô thoải mái cho phép bé Chi lặp lại. Có lần, cô bé ôm lưng San từ phía sau, thì thào: “Bên đây vui điên lên!”.” Ở với anh Hai cũng vui mà!”- Cô cười, búng nhẹ mũi Chi.Đứa bé lơ đãng nhìn ra ngoài trời: “Không vui đâu. Anh Lâm không giống người bình thường đâu!”. Thoáng tò mò, nhưng San không hỏi gì thêm.Cuộc sống riêng biệt trong từng căn hộ đóng kín. Chỉ vì ngốc nghếch nói chuyện một mình, cô lộ bí mật khốn khổ cho hàng xóm biết. Quá đủ. Biết thêm những điều giấu kín của kẻ khác, phỏng có ích gì? Mười lăm phút xe hơi đưa họ đến phòng nha danh tiếng trên khu trung tâm. San phát hoảng khi bước qua tấm cửa kính xoay, tiến vào một không gian trắng loá, sạch bong, phảng phất hương táo xanh pha lẫn mùi thuốc khử trùng. Không suy nghĩ, cô quay lưng, tiến thẳng ra ngoài. Chộp vai San, Lâm xoay cô lại, nhìn thẳng vào mắt. - Cô sao vậy? Bỏ cuộc ư? - Thà chịu đau răng còn hơn vào đây! - Cô sợ đến thế sao? Chữa răng chỉ đau một tiếng là cùng. Tôi sẽ yêu cầu tiêm thuốc tê và kê đơn giảm đau – Nụ cười lành lạnh thoáng qua môi Lâm – Đảm bảo, cô sẽ thấy nó không đau dai dẳng như khi cô bị anh chàng nào đó bỏ rơi! - Làm ơn đừng nhắc chuyện tồi tệ nữa!- San nuốt nước bọt – Sự thật là tôi chỉ e không đủ tiền trả dịch vụ sang trọng! - Cô biết suy nghĩ thực tế rồi đấy! – Lâm nheo mắt – Đừng lo, tôi thanh toán hết. - Tại sao thanh toán hết, một khi anh đã trả tiền bảo mẫu cho tôi?- San ngờ vực. - Chấm dứt những câu hỏi ngu ngốc ấy đi!- Lâm gạt ngang, tức khắc khoác lên vẻ nghiêm lạnh khó gần. Quả đúng như lời hàng xóm, chữa răng không đau. Nha sĩ đồng môn đại học của Lâm nên tỏ ra thân thiện đặc biệt. Sau nửa tiếng, rời phòng nhổ răng, San thật sự nhẹ nhõm. Bé Chi chìa ra cây kẹo lollipop bạc hà: “Anh Lâm nói chị không khóc như em đâu. Vì chị rất can đảm!”. San đưa mắt nhìn hàng xóm. Chừng như chẳng liên quan đến điều em gái vừa hé lộ, anh ta thản nhiên: “Tôi có hứa cho con bé qua trung tâm thương mại mua sắm chút ít, chơi game hay coi phim. Sau đó lên tầng thượng ăn kem chiên trong tô. Đi cùng anh em tôi, okay?”. San gật. Sự thật là đầu óc cô rối beng, chẳng còn khoảng hở nào hòng phân tích và hiểu rõ tình huống đang mắc vào. **** Chừng như có sự song hành thần bí. Khi các cơn đau răng rơi vào quên lãng, cảm giác thất bại từ mối tình đầu, ký ức nặng nề về Vinh cũng lặng lẽ mờ đi, rồi tan biến. San trở nên vui vẻ và hoạt bát. Thế chỗ những cuộc độc thoại, lúc cao hứng, San hát một mình, bất kể đang vẽ bài trên lớp, đang cào bàn chải giặt đống quần jeans dày cộp hay khi nướng lại ổ bánh mì ỉu trên bếp gas. Cuộc sống nhè nhẹ tươi màu. Giấc ngủ yên ổn, không mộng mị. Thảng hoặc, San ngỡ cô vẫn còn ngồi trong rạp phim, cùng bé Chi cười phá lên vì con mèo mập ú lưu manh Garfield. Cô nhớ khi chén hết chỗ kem chiên trong tô pha lê, Lâm gọi thêm nữa. Anh ta cũng nếm thử muỗng kem vỏ chanh, dù trước đấy nhận xét kem là thứ ngon miệng nhưng gây hỏng men răng…Sự tươi vui trong San dường như chính là tâm trạng nối dài từ lần đi chơi chung ấy. Những tối lặng gió, đứng ngoài ban-công, dõi mắt về trung tâm thành phố lấp lánh từng dải ánh sáng tựa các vệt sao sa, cô lắng nghe giai điệu mấy khúc ca yêu thích của Tony Joe White hay Peter Green âm vang trong đầu. Đôi khi Lâm tình cờ đứng ở ban-công kế bên. Anh ta cũng im lặng. Mắt kính anh ta phản chiếu các dải sáng, tựa hai mặt hồ xa vắng. Rón rén chuồn khỏi phòng ngủ, bé Chi đứng hóng gió cạnh anh trai. Nhận ra San, cô bé kêu ầm lên, nhờ anh trai chuyền qua cây cột giữa hai ban-công cây kẹo lollipop. Bàn tay họ chạm nhau, rất nhanh. San rụt phắt lại. Những ngón tay hàng xóm khô và lạnh. Cô nghĩ tim mình đập mạnh, có lẽ vì sợ hãi. Một buổi chiều, bé Chi không sang. San gắng chú tâm xem quyển New Urban Spaces theo danh sách giáo trình cần tham khảo. Sự bồn chồn khiến chuỗi hình ảnh và dữ liệu trượt qua mắt như bầy lạc đà uể oải mất hút trong cát. San gấp sách. Có lẽ gọi qua hàng xóm? Nhìn tên Lâm trong máy, cô hiểu sẽ mất hết tự tin khi giọng anh ta vang lên. Trong tích tắc, cô vứt luôn điện thoại. Sao không can đảm sang căn hộ bên cạnh. Chỉ năm bước chân. Mặc thêm áo khoác, San vặn tay nắm. Một bóng người đứng im trước cửa, có lẽ đã khá lâu. Cũng như anh ta, San giật bắn lên: “Sao anh đứng đây?”. Lâm nhợt nhạt: “Tôi đang nghĩ có nên gọi cô hay không. Em tôi sốt cao!”. Đẩy anh ta sang bên, San lao thẳng qua căn hộ bên cạnh. Trong phòng ngủ nhỏ, cô bé nằm lọt thỏm trong những lớp chăn nệm xanh nhạt, như con cá bé bỏng trôi dạt. Nhận ra San, môi bé Chi mấp máy: “Cổ họng đau lắm.Em nhớ chị điên lên!”. San vuốt chóp mũi nóng rực của đứa trẻ. Nụ cười yếu ớt thầm thì: “Nếu em uống sữa, chị ở lại đây, nha?”. Cô gật đầu, đưa cho Chi thuốc và cốc sữa. Nhắm mắt một chốc, cô bé lại bảo: “Em muốn ăn lê!”. Gọt lớp vỏ vàng, San bỗng nhớ lần đầu tiên hàng xóm dắt Chi sang, cô bé ăn trái lê cuối cùng sót trong tủ lạnh. Thời gian ngắn ngủi. Nhưng bao nhiêu đổi thay giữa những vòng vỏ vàng ấy… Hai ngày cuối tuần, San ở luôn bên nhà hàng xóm, dỗ Chi ăn, xoa dịu cô bé khi Lâm tiêm thuốc và ôm cô bé ngủ. Lâm và cô chỉ trao đổi vài thông tin ngắn. Chẳng hạn ở trường tiểu học quốc tế, bé Chi đã thoát khỏi tình trạng tự bế, bắt đầu hoà nhập tốt với cộng đồng. Cô bé sẽ được vào lớp một chính thức đầu năm học mới. San nghĩ Lâm chỉ cần cô ở mức đó thôi. Khi cô đã hoàn tất nhiệm vụ, giữa họ, chẳng có gì hơn. Thế nhưng, cả hai buổi sớm thức giấc trong căn phòng xanh, San đều thấy anh nơi ngưỡng cửa, lặng lẽ nhìn cô và bé Chi ngủ yên. Bắt gặp ánh mắt San, anh quay lưng bỏ đi. San không bỏ qua chi tiết nào trong căn hộ hàng xóm. Những đồ đạc chất liệu cao cấp tuyền màu xám xanh trang nhã dành cho đàn ông độc thân, các nguồn chiếu sáng không chê vào đâu được. Thế nhưng, một điều gì đó khiến không gian phả ra làn hơi trầm mặc buồn rầu. Vài lần, từ phòng Chi, cô quan sát Lâm đăm chiêu trước màn hình PC, tìm tư liệu cho bài giảng. Ánh sáng mờ nhạt chiếu xiên từ bức tường kính trong suốt. Chìm một nửa trong bóng tối, gương mặt Lâm tựa đầu tượng hoàn hảo, lạnh lẽo. Một ý tưởng vụt qua. Ngay khi anh đi ra ngoài, San vội vã chọn trong tủ ly mấy bộ đĩa thuỷ tinh màu, đủ kích cỡ. Nhanh chóng mà kỹ lưỡng, cô dán từng chiếc đĩa lên khoảng tường kính. Khi hoàn tất, cả căn phòng rộng bỗng tràn đầy sinh khí với các luồng sáng đủ màu sắc. Bé Chi quấn chăn lò dò bước ra xem, ngẩn người: “Chị là phù thuỷ giỏi nhất mà em biết…”. San nháy mắt, mỉm cười. Cuộc sống dễ chịu và tươi màu, nếu người ta muốn. San chỉ mong những người xung quanh cũng nhìn thấy như cô. *** Cũng đột ngột như khi bỏ đi, Vinh quay trở lại với San. “Mấy tháng qua đủ để anh nhận ra chẳng có cô gái nào được như em. Ở bên em, anh thấy thoải mái nhất!- Vinh nói, tay tung lên không trung những quả lê tươi rói vừa mang đến- Chia tay nhau một thời gian để biết rõ hơn giá trị của nhau. Người ta thường nói vậy, phải ko? Mà này, anh cũng thích vẻ ngoài mới mẻ của em đấy. Màu tóc dễ thương dù không hẳn thời trang. Em có muốn đi làm part-time không? Anh biết một công ty thiết kế của Đức đang tuyển nhân sự…” San ngồi im, mắt mở to.Cô đã ước ao giây phút này hàng ngàn lần. Thế mà giờ đây, khi nó đến, đầu cô trống rỗng. Trống rỗng như ngăn tủ với tất cả đồ vật bên trong bị dốc ra, thiêu rụi. Cô đột ngột cắt đứt những lời nói không ngừng của Vinh: “Ý anh là chúng ta sẽ trở lại như hồi xưa?”.”Hồi xưa? Em dùng từ buồn cười thế!- Vinh cười phá lên- Này, chẳng phải em rất buồn khổ khi rời khỏi anh đấy sao?”. San gật nhẹ, rồi nói: “Anh cho em thời gian suy nghĩ. Năm ngày thôi. Được không?”. Vinh hơi khựng lại, rồi vui vẻ ngay: “Okay. Nếu em gọi sớm hơn cũng được!”. Tối, cô ngồi gác cằm co ro trên chiếc ghế gỗ ngoài ban-công, nghĩ miên man về cuộc sống hai mươi mốt tuổi. Về tình yêu. Sự phản bội. Về những điều đã mất trong đời… *** Có tiếng gõ nhẹ trên cây cột giữa hai ban-công. San giật mình ngước lên. Giọng Lâm vẳng sang: “Cô có muốn nói chuyện một chút không?”. Họ đi thang máy lên khoảng sân tầng thượng toà chung cư. Bầu trời tối sẫm. Những vệt gió đan chéo. Lâm ngồi trên băng ghế nhỏ. Lưỡng lự một chút, cô cũng ngồi xuống, cạnh bên anh. Gần đến mức cảm thấy hơi ấm toả sang từ vai và tay áo. - Em đang có chuyện vui? – Lâm lên tiếng trước, và thay đổi cách xưng hô. - Em không rõ mình vui hay buồn nữa. Người yêu cũ của em quay trở lại!- San nói nhỏ, thành thật – Em cũng chưa biết sẽ quyết định thế nào! - Chọn lựa bao giờ cũng khó nhọc, phải không?- Trong giọng Lâm, có điều gì đó đượm sự thấu hiểu sâu xa. - Anh đã bao giờ phải chọn lựa chưa ? - Một vài lần quan trọng. - Chẳng hạn?- San bỗng muốn biết thật rõ, thật nhiều về con người lạ lùng này. - Ừ, chẳng hạn khi bằng tuổi em lúc này đây, anh gần như phát điên khi biết cha anh có một đứa con riêng, là bé Chi. Thế mà khi ông mất, anh đã mang con bé về nuôi. Chẳng hạn khi tốt nghiệp đại học, anh cần lựa chọn sẽ du học và ở lại Mỹ với mẹ anh, hay sống ở đây, để nuôi dạy em gái tự kỷ. Cứ như thế. Giống hệt anh đang ngồi trên cỗ xe lao điên cuồng. Rẽ phải hay rẽ trái, tất cả đều tự anh quyết định – Lâm cười nhẹ, lưng hơi còng xuống, tựa các gánh nặng từ quá khứ bỗng chốc dồn về, đặt lên vai anh. - Anh luôn chọn, để cuộc sống không trôi qua vô nghĩa, để không bao giờ phải hối tiếc với chính mình, phải không?- San hỏi, chợt thấy lạnh khủng khiếp. Và tự nhiên cô tựa sát vào anh. -Em nghĩ vậy cũng được…- Lâm thở nhẹ. Đột ngột anh quay lại, ôm ghì San vào ngực anh – Nhưng San này, tại sao em biết được những điều ấy? - Em biết hết. Giống như tất cả có sẵn trong đầu vậy!- San nói, gắng không khóc. Cánh tay Lâm vòng quanh lưng cô gái, ghì chặt hơn. Môi anh đặt những nụ hôn nóng rực lên vầng trán gương mặt nhỏ trắng muốt, bao quanh bởi mái tóc ánh đỏ. Hơi rụt rè, rồi San cũng đưa tay ôm chặt lưng anh. Cô khóc, thì thào: - Lâm này, vì sao anh lựa chọn em? - Vì anh muốn bé Chi được vô tư và trong trẻo như em. Vì qua em, anh thấy anh ngày đó, khi tuyệt vọng vật lộn với chính mình. Và hơn tất cả, vì em chính là em, giản dị và thành thật – Những hạt nước mắt giấu kỹ từ mắt anh rơi xuống vai cô – Anh biết thế giới này đầy rẫy những người cô độc. Người ta quá khó tìm thấy nhau, San ạ. Ngay cái hôm em ướt đẫm bước ra mở cửa, nhìn em, anh đã nghĩ thiết tha, giá như mình được ở bên cô ấy…

http://goiyeu.net/o-ben-co-ay/
***
Đọc lại lần 2 ^^
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Riêu
Hội viên online
Hội viên online
Bài viết: 2268
Tham gia: 13:55, 25/09/11

TL: Mỗi ngày một chuyện

Gửi bài gửi bởi Riêu »

http://goiyeu.net/vo-nay-vo-co-muon-lan ... -chong-ko/
Vợ này! Vợ có muốn lăng nhăng với chồng không?
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Riêu
Hội viên online
Hội viên online
Bài viết: 2268
Tham gia: 13:55, 25/09/11

TL: Mỗi ngày một chuyện

Gửi bài gửi bởi Riêu »

Đây là câu chuyện có thật đã xảy ra trên hãng hàng không TAM

Một người phụ nữ trung niên khoảng 50 tuổi đến chỗ ngồi của mình và phát hiện ra người khách ngồi kế mình là 1 người đàn ông da đen.

Cảm thấy hết sức phẫn nộ, bà ta đã gọi tiếp viên hàng không.

Tiếp viên nữ lịch sự hỏi :"Có chuyện gì vậy, thưa bà?"

"Cô không thấy à, tôi bị ngồi kế một thằng da đen. Tôi không thể ngồi đây được, cô phải đổi chỗ cho tôi ngay."

"Mong bà hãy bình tĩnh lại. Thực ra các chỗ ngồi đều đã được mua hết, tuy nhiên tôi vẫn sẽ đi kiểm tra lại xem còn chỗ trống nào không."

Nữ tiếp viên rời đi và trở lại sau vài phút.

"Thưa bà, như tôi đã nói khi nãy, không còn chỗ trống nào trong khoang ghế bình dân. Tôi đã báo chuyện này lên phi cơ trưởng và anh ấy nói rằng tuy không còn chỗ trống ở khoang ghế bình dân nhưng vẫn còn ghế trống ở khoang thương gia."

Trước khi người phụ nữ có thể nói điều gì thì nữ tiếp viên tiếp tục.

"Thông thường thì chúng tôi không cho phép hành khách từ khoang ghế bình dân lên khoang ghế thương gia.
Tuy nhiên trong một số trường hợp, người chỉ huy nghĩ rằng sẽ có thể gây xì căng đan nếu để một vị khách phải ngồi kế bên một người gây rối khác."

Sau đó nữ tiếp viên quay sang người đàn ông da đen và nói.

"Điều đó có nghĩa là, thưa ông, nếu ông không phiền, xin hãy thu xếp hành lý và theo tôi chuyển lên khoang ghế thương gia nhé..."

Ngay lúc đó, những vị hành khách ngồi gần cảm thấy thật sự sốc vì cách xử thế quá hay và có người thậm chí đứng dậy vỗ tay.
Được cảm ơn bởi: binhminh212, vo_danh_00
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Riêu
Hội viên online
Hội viên online
Bài viết: 2268
Tham gia: 13:55, 25/09/11

TL: Mỗi ngày một chuyện

Gửi bài gửi bởi Riêu »

CÂU CHUYỆN THUỐC LÁ

Nghiện thuốc lá suốt nhiều năm, anh không tài nào bỏ được, chỉ còn cách trốn người yêu hút vụng trộm. Cô đành bỏ qua vờ như không biết người yêu vẫn lén lút " hôn môi " với nhưng chiếc đầu lọc thuốc lá.

Có lúc bực quá, cô cũng cằn nhằn:
- Hút thuốc lá có ngon không? - Cô nhúi mày hỏi.
- Không ngon lành gì cả, nhưng không thể không hút.
- Em và thuốc lá, anh chọn ai?
- Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không ngừng yêu em.

Còn nhớ hồi mới quen nhau, anh hút thuốc nhiều kinh khủng. Cứ rảnh ngón tay ra là lại thấy điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Lúc thức đêm viết báo cáo thì càng khỏi nói, hút như đang tham gia cuộc thi hút thuốc lá nào đó. Cô thường ngạt thở, rát họng vì khói thuốc của người yêu.

Sau khi yêu nhau, anh mới bắt đầu bớt dần thuốc lá, những lúc vui vẻ ngồi với bạn bè, thường lẻn ra ngoài toilet một lúc châm điếu thuốc rồi mới vào. Có lần bị bắt quả tang, khi ai cũng ngửi thấy trên người anh mùi thuốc lá trộn với mùi nước hoa và nước tiểu của toilet công cộng, họ khẻ nhăn mặt.

Lần ấy, cô giận người yêu ghê lắm, cãi nhau to, chiến tranh lạnh suốt mấy ngày.
Có một đêm tối đẹp trời, trăng sao lấp lánh, hai người bên nhau tận hưởng những giây phút lãng mạn của tình yêu, cô ngả vào lòng anh im lặng không nói gì.

Anh cúi đầu xuống hỏi:
- Sao bỗng dưng em im thế?
- Lúc nãy anh vừa hút thuốc lá à?
- Anh...à ừ...- Anh ấp úng.

Cô lập tức đẩy anh ra, đứng lánh sang một bên.
- Có một điếu thuốc thôi mà.........anh không nói dối em! - Anh khổ sở cầu hòa.
- Sao anh không thể vì em mà bỏ thuốc lá đi?
-Cô giận dỗi, và xen lẫn cả thất vọng.
-Em hãy cho anh môt thời gian nữa được không?
- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh có biết không hả?

Kỷ niệm ba năm yêu nhau, họ hẹn hò ra bãi biển kỷ niệm.

Trên xe ô tô, bất ngờ cô sờ tay thấy một bao thuốc lá dỡ dưới khe ghế ngồi. Cô không giận, như thể đã quen với việc ấy, nhưng cô giữ luôn bao thuốc. Anh nhìn người yêu, cô không có ý định trả bao thuốc cho anh.

- Anh hứa với em đi, anh hút nốt ba điếu cuối cùng trong bao này, rồi đừng hút nữa nhé!

Anh nhìn cô không nói gì, có niềm cảm xúc dâng lên ăm ắp quanh đó. Anh chỉ biết cưởi ngượng nghịu, gật đầu.

Lúc ấy cho dù bắt anh lên rừng gươm, xuống biển lửa, anh cũng sẵn lòng.

Cô cũng biết, bỏ thuốc lá đâu phải một sớm một chiều. Chỉ có điều, thấy người yêu không quyết tâm làm việc đó, cô muốn nghĩ cách giúp người yêu mình bỏ thuốc. Nào kẹo cai thuốc, thuốc đặc trị dứt cơn nghiện thuốc lá.............cô điều làm mọi cách, nhưng chẳng mang lại kết quả gì.

- Hay là em cũng học hút thuốc lá, rồi em nghiện thuốc, rối em sẽ cai thuốc làm gương cho anh?
- Ngốc lắm có ai làm thế bao giờ!
- Biết đâu sẽ có tác dụng?
- Tại sao em lại tự ép mình làm cái điều chính em không muốn?
- Vậy làm thế nào để anh cai thuốc đây?- Cô lo lắng hỏi.
- Anh đã cố hết sức rồi ngốc ạ!

Vào giữa chợ đêm trung tâm thành phố, cô kéo anh vào hàng chụp ảnh Hàn Quốc, nhét đông xu vào máy ảnh, rồi dán tấm ảnh nhỏ của mình vào ví anh:
- Lúc nào anh định bật diêm châm thuốc lá, anh hãy nhìn hình em!

Giằng co nhiều năm, anh phát chán vì việc cai thuốc lá như một bóng ma lởn vởn bao quanh họ, làm họ xung đột, giằng co, coi thường nhau, trách móc nhau, rốt cuộc anh đề nghị chia tay!

Họ khóc suốt một đêm. Sau khi gác máy điện thoại, tối hôm ấy. Anh chờ cô bỏ máy trước, rồi mới gác máy sau, kết thúc cuộc tình mấy năm.

Cô sống nhẹ nhõm, nhưng cứ cảm thấy cuộc sống như thiếu cái gì đó. Dường như anh đã tan biến đi trong cuộc đời cô, những vấn đề khó khăn trong việc cai thuốc cũng tan biến. Nhưng giờ đây mỗi khi có ai hút thuốc, ngửi thấy hơi khói ấy, cô lại nhớ người yêu cũ da diết. Cô nhớ mùi thuốc lá trên người anh.

Nhớ tha thiết những giây phút ngã đầu lên vai anh, vai anh có mùi khói thuốc. Nhớ những lần anh tìm trăm phương ngàn kế để xua đi mùi khói thuốc ám quanh mình.

Cô bắt đầu điếu thuốc đầu tiên của mình như thế. Lúc ấy, nỗi nhớ anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Cô bắt đầu điếu thuốc thứ hai trong căn phòng, khói mờ bao phủ khắp, cả đệm ga giường có mùi khói thuốc, cũng như đã biến thành những chăn gối ám khói của anh ngày xưa mà cô từng căm ghét.

Ngửi thấy hơi thuốc phảng phất đâu đây, cô mới an tâm chìm vào giấc ngủ.

Ngày nối ngày, cô không thể xa điếu thuốc lá. Cô nghiện thuốc, yêu cơn ghiền ấy , tất cả cảm xúc không còn rõ rệt nữa. Cô chỉ biết là mình đã nghiện.

Một năm sau, bất ngờ họ gặp nhau trên góc phố. Như những người bạn cũ đã lâu không gặp lại, họ ra bờ biển ngồi hàn huyên. Cô đã gầy xanh đi rất nhiều, anh nhìn cô thương xót, đó có lẽ là lỗi lầm của anh.

Cô châm lên một điếu thuốc.
- Em hút thuốc ? Anh kinh ngạc nhìn cô.
- Vâng, anh hút không? - Cô rít một hơi thật sâu, đưa cả gói cho anh.
- Không, anh bỏ thuốc lá rồi!
- Hả? Anh bỏ thuốc hồi nào? Cô kinh ngạc nhìn anh.
- Nữa năm trước vì một người anh yêu.

Cô lặng đi. Điếu thuốc giữa ngón tay run rẩy. Bao năm yên nhau, tha thiết như thế, chỉ hi vọng người yêu bỏ thuốc lá, vậy mà không mạnh bằng một nguời yêu gặp sau đó nữa năm.

Cô cảm thấy cuộc đời mình thất bại , cả trong tình cảm lẫn ngoài đời, thất bại hoàn toàn.

Cô im lặng ngồi hút hết những điếu còn lại.

- Tại sao ... bây giờ em lại nghiện thuốc lá?
- Từ một năm trước ,vì một người em yêu.
- Vậy.... có phải vì em muốn giúp anh ta cai thuốc không?- Anh nghĩ một người nào đó đã đến thế chỗ mình trong đời cô. Hay đó là mình, một năm trước anh đã đòi chia tay.

Anh mở ví ra đưa cô xem tấm ảnh nhỏ còn nằm trong ví.
- Đây là người giúp anh cai thuốc, vì anh muốn được quay trở lại bên người đó!

Cô nhìn anh, đôi mắt ướt nhòa trong nứơc mắt, những giọt nước mắt lăn xuống gò má gầy của cô.

- Anh đã bỏ thuốc lá rồi. Giờ hãy để anh giúp em bỏ thuốc lá nhé !

(Sưu tầm)
Được cảm ơn bởi: Portege
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Riêu
Hội viên online
Hội viên online
Bài viết: 2268
Tham gia: 13:55, 25/09/11

TL: Mỗi ngày một chuyện

Gửi bài gửi bởi Riêu »

http://trangha.wordpress.com/2009/10/01/cha-toi-me-toi/" target="_blank
Cha tôi mẹ tôi
Cứ mỗi lần cha tôi tìm kiếm người bạn gái mới, tôi lại phấp phỏng lo âu.

Lần đầu tiên, cha tôi mê… bà hàng xóm. Hai ông bà đã làm hàng xóm với nhau chừng nửa thế kỷ. Bỗng một ngày đẹp giời, cha tôi phát hiện bà già bảy chục tuổi gần nhà cũng… cô đơn y như mình. Vào ngày giỗ chồng của “ý trung nhân”, cha tôi mang chút quà sang, rồi lựa lời thủ thỉ. Khỏi phải nói, bà già bảy mươi nổi khùng, chỉ thiếu nước cầm chổi rượt ông già tám mươi chạy có cờ.

Bản thân người già cũng thấy, tình già thật kỳ quặc, khùng điên.

Cha tôi không nản chí, ông quay ra mê một nữ phát thanh viên truyền hình nổi tiếng, ông cứ lẳng lặng, con cháu không ai biết gì. Tôi có giải thích với cha rằng, bà này ngoài đời xấu lắm, sồ sề béo lùn tịt, con lớn của bà thì ghê gớm, cha không ăn thua gì đâu. Ấy thế mà thỉnh thoảng bà xuất hiện trên ti vi, lại thấy cha tôi ngồi ngắm cái… màn hình, thế có thương không!

Cha tôi thích một nữ tù nhân chính trị ngày xưa giam cùng nhà lao của thực dân Pháp với ông. Bà rất đẹp lão, tính tình điềm đạm, quần áo tươm tất, lại ở vậy một mình. Thế nhưng một thời gian sau không thấy bà tới nhà tôi ngồi chơi, ăn đám giỗ nữa. Tôi dò hỏi thì được biết, bà đã chuyển vào Nam sinh sống. Bà giải thích rằng, những vết thương thời chiến tranh và đòn tra tấn trong nhà tù làm bà nhức xương khớp lắm, ở miền Bắc trời lạnh mùa đông làm bà đau thấu xương. Tôi không rõ có phải bà chạy trốn người đồng chí cũ chăng, hay tìm một cớ khéo léo để từ chối.

Thực sự, nhiều người cũng nghĩ rằng già rồi mà còn tính ý này kia thì thật là tồi tệ, con cháu cười cho. Ngay cả người không có con cháu, như bà đồng chí của cha tôi, cũng vẫn sợ điều gì đó, lạ ghê!

Tôi lấy chồng, cha tôi rất ít khi đến thăm tôi. Dù ông vẫn chạy xe máy cà tàng cả trăm cây số một ngày, lang thang ngao du sơn thuỷ, ông cũng ít khi quá bộ có một con phố chừng hơn một cây số để tới thăm con cháu. Hỏi ra thì mới biết, cha tôi bảo, mỗi lần ông đến, thấy ông bà thông gia vui vẻ, trò chuyện với nhau, chăm sóc nhau, cha tôi thấy tủi cho cái thân già vò võ của ông lắm. Cho nên ông rất ít khi tới.

Chà, thì ra bao nhiêu con cháu cũng không thế được cái chỗ trống của người bạn đời ở bên cạnh cha tôi.

Bố mẹ chồng tôi đâu biết tâm tư ấy của cha tôi. Bố mẹ chồng tôi vẫn chắc lưỡi bảo, ông già rồi mà còn chẳng chịu nghỉ ở nhà cho con cháu chăm sóc, làm sao mà cứ nay đi tỉnh này, mai chơi tỉnh kia thế. Bây giờ lương hưu cao, nhà ở đầy đủ, con cháu dâu rể đầy ra, cháu nội cháu ngoại có hết rồi, ông chỉ hô một tiếng là có con cháu phục vụ, thế mà sao cứ tự cái thân làm tội cái đời làm chi!

Bố mẹ chồng tôi rất hạnh phúc, đều đặn một hai ngày ông lại chở bà đi chơi, sáng ông dậy sớm quét sân giúp con cháu, bà ra công viên đi bộ cùng các bà trong Tổ phụ nữ, tập thể dục với nhau, trên đường về tạt qua chợ mua tí thức ăn trong ngày. Đối với bố mẹ chồng tôi thì tình già là một thứ trong khuôn phép gia đình, chỉ dành cho vợ chồng già với nhau thôi. Trần đời chưa từng ai nghĩ già rồi còn yêu đương. Cho nên một hôm, các bà ở Tổ phụ nữ tíu tít rủ nhau đi rình một đôi uyên ương đầu bạc trong công viên. Các bà rủ mẹ chồng tôi đi xem sự lạ.

Mẹ chồng tôi với mấy bà nấp sau gốc cây, tiến tới sát gần đôi uyên ương đang mải mê trò chuyện trên ghế đá công viên buổi bình minh. Tới gần, mẹ tôi ngẩn người nhận ra… hoá ra đó chính là ông thông gia nhà mình, tức là cha tôi, đang âu yếm nắm tay một bà già, cùng ngồi nhìn mặt trời lên, nghe chim hót líu lo, thủ thỉ tâm sự trong không khí mát lành của buổi sáng mùa hè.

Sợ mọi người phát hiện ra, mẹ tôi xấu hổ quá vội lẻn về ngay, bỏ mặc các bà trong Tổ phụ nữ vẫn say sưa mắt tròn mắt dẹt ngắm hai ông bà già tội nghiệp như người ta ngắm khỉ qua song sắt vườn thú Thủ Lệ vậy.

Mối tình đấy của cha tôi chắc là kéo dài chẳng bao lâu, vì ít lâu sau, không còn thấy các bà ở Tổ phụ nữ trong ngõ rủ nhau buổi sáng đi tập thể dục nhân tiện đi rình xem nữa. Chỉ có một bữa, bà béo hàng xóm hớt hải và tinh quái chạy sang nhà tôi hỏi, này bà ơi, sao tôi vừa đứng phơi quần áo ở gác hai, nhác thấy có cái xe máy Pơ-giô cà tàng chạy từ cổng nhà bà ra, trông dáng giông giống cái ông ở công viên dạo nào, có phải khách nhà bà không hở bà?

Cuối cùng, cha tôi cũng tìm được một người bạn gái chung thuỷ và đảm đang, trẻ hơn tuổi ông cỡ khoảng nửa thế kỷ. Thế là từ đó, những chuyến chu du của cha tôi có thêm bạn đồng hành, ông vi vu đi chơi bạn bè khắp nơi có khi hàng hai ba tháng trời không về nhà. Cha tôi rất hạnh phúc, mãn nguyện và vui ra mặt, dù cuộc sống của ông cũng chỉ là thêm một người xới cơm cho, đun nước pha cho ấm chè, cùng ăn xôi sáng, cùng xem ti vi, có người ngồi băm thịt nấu nhừ cho ông ăn, trên một cái bếp củi ở nhà quê hay chân núi nào đó, khi ông dừng chân, mà ông bảo là ngon hơn thịt xay ngoài chợ về nấu trên bếp ga do con cháu làm.

Tôi cũng mong ước khi về già, vẫn còn người yêu hoặc yêu được người nào trẻ hơn nửa thế kỷ. Mà không hề bị ngăn cản bởi những trở ngại như thừa kế tài sản, con cháu sợ mang tiếng, xã hội lên án…

Cha tôi vẫn bảo, cả cuộc đời đã tranh đấu cho độc lập tự do, cớ gì khi về già, ngay cả suy nghĩ và tình cảm độc lập của mình, tự do của cá nhân mình cũng không được quyền tự quyết định? Thế giới của người già, thì các anh các chị làm sao hiểu nổi?
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Riêu
Hội viên online
Hội viên online
Bài viết: 2268
Tham gia: 13:55, 25/09/11

TL: Mỗi ngày một chuyện

Gửi bài gửi bởi Riêu »

Hẹn nhau ngày 28.

( "Em muốn sinh con", Khương ngái ngủ: "Bao giờ?".
Ngay bây giờ, em muốn làm tình không dùng bcs". Khương giật mình, tỉnh cả ngủ...)

* * *

Lần đầu gặp mặt, Hân ngỡ ngàng khi "đối tượng" là một thanh niên mặt búng ra sữa. Thế nhưng, hắn luôn mồm xưng anh và gọi cô là em.

Hân quen Khương trên một trang web hò hẹn online. Tất cả khởi đầu từ một đoạn giới thiệu mang đầy tính khiêu khích: "Trần Lê Ngọc Hân, viết lách tự do, sinh năm 1974, tuổi Dần. Ai không sợ bị thịt thì cứ nhào vô".

Ba ngày sau khi đăng hai câu giới thiệu ấy. Hân nhận được rất nhiều thư nhưng cô khá ấn tượng trước một lá thư khiêu khích không kém trong hộp mail: "Nguyễn Đăng Khương, thiết kế nội thất, tuổi Mèo. Mèo là chú của cọp nên không sợ bị thịt, sẵn sàng nhào vô".

Đọc e-mail, Hân khinh khỉnh: "Nhỏ hơn một tuổi à? Cũng không đến nỗi".

Thế nhưng, Khương chỉ mới 20 xuân xanh, thua Hân 13 tuổi, vẫn đang học đại học. Cũng là Mèo nhưng đi sau Hân hơn một con giáp. Buổi hẹn hò offline đầu tiên ở Hands, quán cà phê yêu thích của Hân nhìn khuôn mặt búng ra sữa của Khương, Hân suýt té ghế. "Em trêu tôi đấy à?", Hân gằn giọng.

Khương tỉnh queo: "Ban đầu định là vậy nhưng bây giờ thì không. Chị đẹp hơn em nghĩ", Hân xô ghế đứng dậy, quay đi không thèm ngó lại.

Thế nhưng Khương không dễ bảo như Hân nghĩ. Một tháng sau buổi hẹn hò thất bại ấy, Khương xuất hiện trước mặt Hân, cũng tại Hands, với dáng vẻ hoàn toàn khác. Tóc húi cua, hàm râu quai nón gọn gàng, vóc dáng cao ráo, săn chắc nổi bật trong chiếc áo pull màu đỏ vang và quần bò bạc thếch. Trước ánh mắt sững sờ của Hân, Hương nhe răng: "Sao? Bây giờ tôi xưng anh với Hân được chưa?".

Hân tự rủa sả mình sao lại tiết lộ quán cà phê Hands và cả thói quen ngồi đồng ở đây để Khương biết đường mò đến. Cô đốp chát ngay: "Trừ khi em tẩy được cả giấy khai sinh".

"Giấy tờ không quan trọng, một người làm việc tự do, chẳng bao giờ ký hợp đồng như em hẳn phải hiểu điều đấy chứ", Khương đốp chát lại.

"Nhưng như vậy không có nghĩa em có thể lớn lên bằng tôi", Hân phản bác.

Khương gân cổ cãi: "Cũng không có nghĩa là anh nhỏ hơn em, phải không? Thôi thì em cứ xem anh như là một con mèo, còn em là một con cọp, bỏ qua chuyện tuổi tác, được không?". "Chị không rảnh để chơi với em, nhóc à!". "Vậy có rảnh để yêu không?". "Không, chỉ rảnh để cưới thôi".

Khương im lặng. Hân vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh nhưng trong bụng hò reo chiến thắng . Đàn ông nào cũng vậy, nghe đám cưới là rụt vòi, huống chi Khương chỉ mới 20 tuổi, còn thích bay nhảy. Thật tình, Hân cũng thấy tiếc cậu chàng đẹp trai này nhưng giá 20 nhân thêm cho hai thì còn có cơ may...

Đột ngột, Khương lên tiếng: "Em hứa đấy nhé, rảnh để cưới, ghi cho anh địa chỉ nhà em, mai anh sang nhà hỏi cưới".

Hân sa sầm nét mặt: "Đùa đủ rồi đấy, cậu làm tôi bực rồi đấy!".

Khương vẫn kiên nhẫn: "Người ta bảo con gái tuổi Dần thường muộn chồng. Nếu lấy chồng sớm thế nào cũng goá bụa. Em bây giờ lấy chồng được rồi, anh cũng không sợ bị em khắc chết".

Hân bật cười, không thể nghĩ ra thêm lý do để xua đuổi con mèo si tình từ trên trời rơi xuống này. Vậy là yêu nhau!

Một ngày mưa, Hân nằm cuộn tròn tấm chăn mỏng, gối đầu lên ngực Khương, thì thầm: "Em muốn sinh con", Khương ngái ngủ: "Bao giờ?".

Ngay bây giờ, em muốn làm tình không dùng bao cao su". Khương giật mình, tỉnh cả ngủ, mắt mở to: "Em đùa à?".

"Không, em nói thật. Em đã hơn 30 tuổi rồi, cũng đã đến lúc sinh con". Khương im lặng. Hân lại tiếp: "Anh không cần lo. Em tôn thờ chủ nghĩa độc thân nên chỉ muốn sinh con chứ chẳng ràng buộc trách nhiệm gì ở anh cả. Nếu thích, anh có thể đến thăm con, không thì thôi, em chẳng mang con đến mè nheo hay làm phiền anh đâu".

Khương vẫn im lặng.

"Chắc lại sắp vùng ra khỏi chăn và bỏ chạy. Rồng hay mèo hay ngựa thì cũng nhát như nhau cả, ôi đàn ông". Hân nghĩ một cách ca thán. Trải qua vài ba mối tình, Hân không còn ngạc nhiên hay đau lòng trước phản ứng hiện giờ của Khương. Những người tình trước của cô có say đắm đến mấy cũng bỏ chạy khi nghe đến chuyện sinh con.

Khương bước ra khỏi chăn thật nhưng không khoác áo và rời khỏi phòng như những anh chàng khác.

Anh lặng lẽ rít thuốc hồi lâu rồi bảo: "Mình cưới nhé!". Hân tưởng mình nghe lầm: "Sao?". Khương quay lại nhìn cô, cười dịu dàng: "Đám cưới, anh nói là mình làm đám cưới". Đến lượt Hân im lặng, cô chưa lường trước tình huống này.

Nhìn vẻ mặt của Khương, Hân biết anh không đùa. Hân khinh khỉnh: "Anh không cần vì đứa con mà cưới cả con vợ già đâu. Em nói rồi, em tôn thờ chủ nghĩa độc thân".

Khương bật cười, dụi đầu vào ngực Hân: "Anh không vì đứa con mà cưới em. Anh muốn dùng đám cưới để hợp thức hoá mong ước sinh con của em, không được sao? Bỏ quách cái chủ nghĩa độc thân của em đi, cũng đã đến lúc em cần một gia đình đúng nghĩa rồi đấy cưng" và anh hôn cô thật nồng nàn.

Khương nói là làm nên ngay tuần sau, anh đưa cô về ra mắt mẹ và xin cưới. Bố Khương mất từ khi anh còn nhỏ, nhà chỉ có hai mẹ con. Mẹ Khương đón Hân bằng ánh mắt sắc sảo pha chút lạnh lùng.

Khương chỉ mới hơn 21 tuổi, chưa đến lúc lập gia đình, bà tự hỏi ở cô gái này có điều gì khiến con trai mình say mê đến vậy. Hân rợn người khi mẹ Khương đưa mắt "chiếu tướng" cô từ đầu đến chân mình.

Cô chưa từng biết sợ ai hay điều gì nhưng giờ đây, tim cô đang đập mạnh. Rõ ràng, mẹ Khương không như những trở ngại mà Hân từng đối đầu.

Sau mấy phút căng thẳng, bà tằng hắng hỏi: "Cháu là người ở đâu?". "Dạ, cháu sinh ra ở Sài Gòn nhưng cả nhà cháu đã qua Mỹ định cư, chỉ còn mình cháu ở đây thôi ạ".

"Sao cháu không đi theo họ?".

"Dạ, tại vì cháu thích ở Việt Nam", Hân đáp hơi khiên cưỡng, không lý nào lại nói với mẹ chồng tương lai rằng mình ở lại Việt Nam lúc ấy chẳng qua vì mối tình đầu với một anh chàng kiến trúc sư.

"Cháu bao tuổi rồi?".

Hân lúng túng. Yêu Khương đã hơn năm nhưng cô vẫn ngại khi thú nhận với ai đó cô hơn anh 13 tuổi, dù sau khi Khương nỗ lực thay đổi ngoại hình, trông cô chẳng đến nỗi già hơn anh.

Ngay lập tức, Khương đỡ lời cho người yêu: "Dạ, cô ấy tuổi Dần ạ".

Gương mặt mẹ Khương bỗng biến sắc, bà gằn giọng: "Tuổi Dần thì không được, không cưới xin gì cả". Khương thảng thốt: "Sao vậy mẹ?".

Sao trăng gì? Con gái tuổi Dần lấy chồng sớm có số sát phu, con thừa biết mà".
(-Những Câu Status Kinh Điển-)
Trời ơi, đó chỉ là chuyện vớ vẩn. Sao mẹ tin được".

Không vớ vẩn, nếu muốn, hai đứa chờ mười năm sau, bước qua tuổi 30 rồi cưới". Mẹ Khương nói với giọng đắc thắng, bà thừa biết chẳng đứa con gái nào chịu điều kiện vô lý này.

Khương cũng đắc thắng đáp ngay mà quên mất điều mình đang cố giấu: "Cô ấy đã qua ba mươi rồi mẹ ơi". Nhìn đôi mắt mở to của mẹ Khương lúc ấy, Hân rên thầm trong bụng: "Thôi rồi".

Sau ngày hôm ấy, sóng gió phủ chụp lên mối tình của họ. Mẹ Khương kiên quyết phản đối, thậm chí lấy cái chết để doạ con. Khương cố gắng thuyết phục mẹ nhưng vô ích. Sợ Hân buồn, anh khuyên cô kiên nhẫn cho anh thêm thời gian.

Trước mặt Khương, Hân luôn tỏ ra điềm tĩnh nhưng đêm về, cô ôm gối khóc. Đã lâu lắm rồi từ sau mối tình đầu tan vỡ cũng bởi định kiến tuổi Dần, Hân mới khóc vì một người đàn ông.

Nửa năm sau, mẹ Khương tìm gặp Hân. Cô hẹn bà ở Hands vào ngày 28 Tết, ngày làm việc cuối cùng trước Tết Nguyên Đán của Hands. Năm nào cũng vậy, Hands luôn đóng cửa vào 28 Tết và khai trương lại vào mùng Bốn. Hân vẫn còn nhớ ngày đầu tiên mình lồng tay vào tay Khương cũng là 28 Tết.

Hands nằm cuối một con hẻm nhỏ yên tĩnh giữa trung tâm thành phố sầm uất. Người không biết khó có thể tìm ra Hands giữa những con đường ngoằn ngoèo và chi chít như bàn cờ. Hands nhỏ, có chưa đến năm cái bàn nhưng nhờ vậy mà tuyệt đối yên tĩnh. Hân vẫn thường một mình đến Hands với chiếc laptop, ngồi vào chiếc bàn kê sát ô cửa sổ trắng và gõ lóc cóc viết bài. Và giờ đây, cô cũng đang ngồi ở chiếc bàn ấy, đối diện với mẹ Khương.

Mẹ Khương mở đầu chuyện một cách nhẹ nhàng: "Cháu có thật sự muốn làm con dâu của bác không?".

Hân im lặng, cân nhắc hồi lâu và khẽ đáp: "Cháu thật sự muốn làm vợ Khương và cháu mong bác đồng ý".

Vẫn giữ vẻ tự nhiên, bà hỏi: "Cháu nghĩ Khương muốn cưới cháu vì điều gì?". Hân im lặng, cô muốn trả lời vì tình yêu nhưng không hiểu sao không thể thốt nên lời. Mẹ Khương mỉm cười ý nhị: "Cháu không đủ can đảm để trả lời vì tình yêu, đúng không?". Hân mím chặt môi: "Bác muốn nói gì?".

Mẹ Khương vẫn điềm tĩnh: "Bác muốn cháu chủ động rời xa Khương trong một năm, không liên lạc và không giải thích bất kỳ điều gì cả. Nếu nó thật sự yêu cháu, nó sẽ vượt qua khoảng thời gian ấy và sẵn lòng chờ cháu quay về. Khi ấy, bác sẽ không phản đối chuyện đám cưới nữa. còn ngược lại, tình cảm hiện giờ nó dành cho cháu chỉ là đam mê nhất thời và hai đứa nên kết thúc. Bác cũng đang thắc mắc liệu cháu có thật sự tin là Khương yêu mình không hay chỉ đang say mê một phụ nữ từng trải và có chút nhan sắc. Sao? Cháu có tự tin để thử không?".

Bằng những nhận xét tinh tế của mình, bà thừa hiểu Hân là cô gái ngang tàng và có lòng tự tôn rất cao. Bà biết mình đã đánh trúng đòn và chắc chắn Hân sẽ đồng ý. Một cách chậm chạp, Hân khẳng định lại điều bà đang nghĩ: "Quyết định như vậy, bác nhé!".

Một năm trôi qua, Hân đang ngồi trên taxi đến Hands. Cây kim giờ trên tay của cô đang nhích dần đến số 11. Đêm đã khuya nhưng Sài Gòn vẫn chưa muốn ngủ. Hôm nay là 28 Tết. "Lại là ngày 28, không biết nên yêu thương hay nguyền rủa nó đây?", Hân vừa nghĩ vừa nhìn mông lung.

Không khí hội hè phủ khắp nơi nhưng lòng Hân trống rỗng. Cô vừa mong gặp lại Khương vừa sợ mình sẽ thất vọng.

Một năm qua, giữ đúng lời hứa vời mẹ Khương, Hân bẻ sim điện thoại, thay đổi chỗ ở, đóng cửa Facebook, không đến Hands và bất cứ nơi nào khác mà Khương có thể tìm đến. Cô vác ba lô đi khắp nơi, từ Đà Lạt, Nha Trang đến Hà Nội, Sa Pa... Cô đi vừa để viết bài vừa để quên đi nỗi cô đơn đang giày vò mình.

Hân biết ở Sài Gòn, Khương đang điên cuồng tìm cô. Hân đau lòng khi nghĩ đến gương mặt hốc hác và đôi mắt trũng sâu của anh. Ngày nào, Khương cũng gửi e-mail cho Hân và giăng trên Facebook lời van xin tha thiết: "Hân, em đang ở đâu? Đừng tránh mặt anh nữa!". Hân đọc hết, biết hết nhưng im lặng. Cô chỉ biết động viên chính mình và đánh dấu chéo vào quyển lịch cầm tay khi mỗi ngày trôi qua.

Đã có lúc Hân tưởng mình bỏ cuộc khi những lá e-mail của Khương thưa dần rồi mất hẳn. Dòng chữ tha thiết trên Facebook đã được thay bằng những câu cập nhật cuộc sống thường ngày của anh.

Thỉnh thoảng, Khương lại khoe những tấm ảnh anh chụp khi đi du lịch đâu đó, vây quanh anh luôn có những cô gái xinh đẹp và trẻ trung. Hình ảnh đó làm Hân vừa ghen vừa có cảm tưởng mình như bị xóa sổ khỏi cuộc đời của Khương.

Những lúc ấy, Hân ngồi lặng câm trước laptop và nhếch mép: "Đàn ông..." nhưng nước mắt lại rơi trên má cô nóng hổi. Hân quệt đi ngay, dù gì, đây cũng không phải lần đầu tiên cô không được lựa chọn.

Là con gái tuổi Dần, Hân đã khá quen với điều này. Người tình đầu của Hân cũng đã không thể vượt qua định kiến của gia đình và bỏ rơi cô chỉ vì hai chữ "tuổi Dần". Với những người tình sau, Hân chẳng bao giờ đặt quá nhiều hy vọng vào họ. Rồi cũng như nhau cả thôi!

Thế nhưng lần này khác, Hân biết mình yêu Khương, yêu thật sự kể từ sau mối tình đầu nên cô không thể dễ dàng bỏ cuộc. Máy bay bà già thì đã sao? Tuổi Dần thì đã sao? Chẳng lẽ cô không được quyền yêu như bao người phụ nữ khác? Và Hân vẫn ôm ấp một hy vọng nhỏ nhoi, vẫn đánh dấu chéo vào quyển lịch cầm tay khi mỗi ngày trôi qua. Cô chờ ngày được gặp lại Khương.

Chiếc taxi đỗ xịch trước con hẻm nhỏ cắt ngang những dòng suy nghĩ của Hân. Cô thanh toán cước phí rồi lặng lẽ gõ chân trên con đường lồi lõm quen thuộc. Bây giờ là 11 giờ rưỡi đêm 28 Tết và cô đang đến Hands. Nếu thật sự yêu và còn nhớ Hân, Khương chắc chắn đang đợi cô ở Hands, ít nhất là qua 12 giờ đêm nay.

Hands không khác một năm trước là mấy. Vẫn một mảng tường trắng in đầy những dấu tay bằng sơn đủ màu của các vị khách, vẫn những chiếc bàn gỗ mộc mạc được lau chùi sạch sẽ đến bóng loáng, vân những cây mai giả nhỏ xíu đặt trên bàn và những phong bao lì xì đỏ đính lục lạc đong đưa reo vui bên ô cửa sổ...

Hân đưa mắt tìm kiếm chiếc bàn kê sát ô cửa sổ trắng. Tim cô như rơi tõm xuống. Chiếc bàn trống không. Hân đưa mắt nhìn quanh. Hands vẫn còn lác đác dăm vị khách nhưng tuyệt nhiên không có người cô muốn tìm.

Hân tưởng như mình không đứng vững. Một cơn khó thở dâng lên khiến tim Hân đau thắt. Cô ôm lấy lồng ngực, lê chân khó nhọc về phía chiếc bàn quen thuộc và gọi một ly cappuchino. Mọi vật trước mắt cô nhoè đi. Hân biết mình đang khóc. Cô quệt nước mắt và cố gượng cười với cô phục vụ, nhưng nụ cười của cô phản chiếu xuống vệt nước trên mặt bàn trông méo mó và thảm hại như nụ cười của anh hề vào ngày rạp xiếc vắng khách.

Cô phục vụ ái ngại hỏi: "Chị không sao chứ?". Hân lắc đầu, cố pha trò: "Không, chỉ là tôi có hẹn một người quan trọng nhưng lại bị cho leo cây".

Cô phục vụ cợt vỗ tay lên trán: "à, thì ra là chị" rồi quày quả đi về phía quầy bar. Cô gái trở lại với một chiếc máy MP3 và bảo: "Sáng nay, có một anh chàng cũng nói câu tương tự như chị vậy. Anh ấy nhờ tôi trao lại thứ này cho cô gái nào ngồi ở chiếc bàn kê sát cửa sổ và cũng bị người ta cho leo cây".

Hân đón chiếc máy từ tay cô phục vụ, tim cô đập mạnh liên hồi. Tay run run, cô gắn tai nghe và nhấn nút play. Giọng Khương vang lên trầm ấm như đang ở thật gần: "Em đang khóc vì anh đã không đến, có phải không? Anh đã chờ em suốt một năm qua ở Hands và lần nào, anh cũng thất vọng ra về. Anh liên lạc với em bằng mọi cách nhưng vô ích. Anh biết em vẫn quan sát anh từng ngày, anh van xin em rồi khiêu khích em trên Facebook để em xuất hiện nhưng tất cả đều công cốc".

Anh tự hỏi mình đã làm gì sai để em phải xa lánh anh như vậy? Sáng nay, anh đến Hands từ rất sớm và chờ em đến tận trưa. Em vẫn mất hút. Anh thật sự không đủ kiên nhẫn nữa. Khi em nghe được những lời này, anh đã ngồi trên máy bay sang Pháp. Anh sẽ làm việc ở đó trong ba năm và có thể lâu hơn. Có lẽ chúng ta không còn gặp lại nhau. Chúc em mạnh khoẻ và hạnh phúc".

Những lời cuối của Khương như nhoè đi. Hai tai Hân lùng bùng, cô ngồi phỗng như tượng rồi đột ngột đứng bật dậy.

Không thể như thế! Mình phải ra sân bay", Hân hốt hoảng vùng chạy. Cô va mạnh vào chiếc bàn và đánh đổ ly cappuchino. Dòng cà phê nóng rẫy đổ trên tay cô nhức buốt nhưng Hân không quan tâm.

Cô luýnh quýnh chạy đi nhưng vấp phải chiếc ghế và ngã sõng soài. "Mình và Khương không thể kết thúc như vậy, không thể", Hân bật khóc ngon lành như một đứa trẻ.

Chợt một đôi tay mạnh mẽ nâng cô dậy và ôm siết cô vào lòng. Mùi da thịt quen thuộc khiến Hân như bừng tỉnh. Trước khi Hân kịp nhận biết điều gì đang xảy ra, một nụ hôn nồng nàn gắn chặt lên môi cô và giọng Khương thầm thì: "Em là cọp mà sao mít ướt thế? Anh mới trêu một tí đã khóc, vậy mà nỡ bỏ anh đi suốt một năm trời?".

Hân lắp bắp:"Anh... anh... không phải là anh...". Khương mỉm cười dịu dàng: "Anh chẳng đi đâu cả, có đi cũng phải tha con cọp này cùng đi. Anh chờ em ở đây suốt một năm qua. Em ác lắm, thoả thuận với mẹ mà chẳng nói với anh câu nào".

Anh biết hết rồi sao?".

Sáng nay, mẹ đã kể hết cho anh nghe và dặn anh phải đến đây đón em. Mẹ biết chúng ta yêu thương nhau thật lòng nên không phản đối nữa. Về nhà thôi em, mẹ đã làm thức ăn khuya, chờ con dâu tương lai về đó".

Hân cứ tưởng như mình đang mơ. Cô khẽ dụi đầu vào ngực Khương, miệng cười mà mắt đỏ hoe. Những bao lì xì đỏ đính lục lạc đang đong đưa reo vui như chia sẻ niềm hạnh phúc cùng họ. Mùa xuân đã ở khắp mọi nơi.

***
(st)
Được cảm ơn bởi: thanhnhan.tbinh
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Riêu
Hội viên online
Hội viên online
Bài viết: 2268
Tham gia: 13:55, 25/09/11

TL: Mỗi ngày một chuyện

Gửi bài gửi bởi Riêu »

CHO ANH... MƯỢN EM!

Một buổi tối anh hẹn tôi đến, nói là có việc cần trao đổi. Tôi hỏi anh có việc gì, anh đằng hắng một tiếng rồi nói nghiêm túc:
- “Qua tiếp xúc, thời gian qua, anh thấy em là một cô gái hiền lành, đáng yêu, còn thái độ chân thành của anh có lẽ cũng để lại cho em ấn tượng sâu sắc…”. Tôi nhìn khuôn mặt thanh tú của anh dưới ánh trăng và chờ đợi anh nói tiếp. “Cho nên hôm nay anh mạnh dạn nói với em chuyện hệ trọng này…”



Tôi bắt đầu xúc động, vội chuyển ánh mắt từ khuôn mặt anh sang nơi khác.

- “Nếu vì ba chữ này mà quan hệ của chúng ta mất đi thì anh sẽ vô cùng hối hận; còn nếu vì ba chữ này mà quan hệ tin cậy giữa chúng ta tiến bộ thêm thì anh sẽ vô cùng sung sướng…”

Chân tôi giẫm giẫm trên mặt đất, tay phải nắm chặt lấy ngón tay cái của tay trái, đầu nóng ran, mắt nhìn đông nhìn tây không tự nhiên. Tôi tin chắc các cô gái mới nghe câu đó cũng có cảm giác như tôi. Anh chầm chậm nói:

- “Đó là: Mượn ít tiền!”.

Tôi ngửng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt hóm hỉnh của anh liền đứng dậy đấm cho anh một cái, anh vội lùi ra phía sau, cuời ha hả:

- “Ai bảo em nghe ba chữ ấy thì nghĩ đến ba chữ kia”.

- “Có tiền em cũng không có cho mượn”. Tôi tức quá bỏ đi.

- “Ôi anh đùa em thôi, đừng giận nhé!”. Không nhịn được tôi cũng cười to

Tôi đã cho anh vay tiền và đúng như lời anh nói, quan hệ giữa chúng tôi ngày càng thân mật hơn, chúng tôi đã trở thành đôi bạn tốt – có gì cũng nói cho nhau nghe.

Khi anh ra trường, tôi rất buồn, còn anh chỉ nắm chặt tay tôi rồi đi. Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau qua điện thoại, anh kể cho tôi nghe những chuyện vui trong công tác, còn tôi cũng thổ lộ với anh những chuyện buồn. Lần nào anh cũng làm cho tôi vui, bất giác tôi ngày càng mong được nghe giọng nói của anh; tôi phát hiện ra tôi đã yêu anh ấy.

Sau khi tốt nghiệp tôi đến làm việc ở noi anh công tác.

Một buổi tối sau nửa năm, ăn cơm xong, chúng tôi đi trên phố lớn để trò chuyện.

- “Chúng ta quen nhau đã lâu rồi nhỉ. Thời gian qua chúng ta đã rất hiểu nhau…”, anh nói.

Tôi nghĩ ngay đến cái đêm cách đây ba năm , không nín được cười, tôi ngắt lời anh và nói:



- “Có phải lại muốn mượn tiền không? Cứ nói thẳng đi!”.

- “Không, em hãy nghe anh nói hết đã”. Anh lại nói nghiêm trang như lần trước.

- “Được, được, anh muốn nói với em ba chữ, nếu vì ba chữ đó mà mối quan hệ tốt đẹp giữa chúng ta cuối cùng tiêu tan anh sẽ vô cùng hối hận; nhưng nếu ba chữ đó làm cho quan hệ tín nhiệm nhau càng tiến bộ hơn, anh sẽ vô cùng phấn khởi, có phải vậy không?”

- “Nói đi, anh muốn vay bao nhiêu?”

Anh không nói to như tôi nghĩ mà chỉ nói nhỏ nhẹ:

- “Anh mượn em ! ”



- “Anh muốn trước hết là mượn em để làm bạn gái anh, sau đó mượn em để làm mẹ của con anh, cuối cùng mượn em để làm bạn cũ của anh, có được không?”

Ánh mắt dịu dàng của anh đã nhìn thấu trái tim tôi. Tôi đờ người không biết là mình đã gật đầu cho tới lúc anh ôm lấy tôi.

Sau khi kết hôn, tôi sống êm ả và hạnh phúc. Tôi thường nhớ lại cái đêm hôm đó, nghĩ đến khuôn mặt đứng đắn và nụ cười của anh dưới ánh trăng.



[Blog Vũ Ngọc Minh]
Được cảm ơn bởi: thương thương
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Mộc 8
Lục đẳng
Lục đẳng
Bài viết: 3280
Tham gia: 13:10, 15/06/11

TL: Mỗi ngày một chuyện

Gửi bài gửi bởi Mộc 8 »

Nhiều người hay kêu ca, hay đổ lỗi cho cuộc đời không ưu ái họ. Tôi sinh ra không đúng tổ quốc, không hợp thời.... đầu thai lầm thế kỷ....

Giá mà... Nếu .... Biết thế....

Cuộc đời là ván bài. Đã chia rồi thì cứ thế mà đánh. Không thể đòi hỏi phải chia cho tôi cây này, cây kia. Chơi tốt nhất với những cây bài đang có. Hãy là người chơi tuyệt vời trong Tấn trò đời. Nhiều khi bài mình rất tốt mà cuối cùng chơi vẫn thua, vẫn bị phạt. Có khi bài mình xấu, nhưng bài những người xung quanh còn xấu hơn. Móm đầu lại ăn tất.

Luôn yêu đời: hãy yêu như chưa yêu lần nào! Hãy yêu như yêu lần đầu! Hãy như đứa trẻ sơ sinh, luôn chấp nhận cuộc đời, cuộc chơi. Cuộc đời luôn mới lạ. Hãy biết khám phá & yêu thương!
(Thầy Việt)
Đầu trang

Tam Xa
Chính thức
Chính thức
Bài viết: 68
Tham gia: 22:48, 29/02/12

TL: Mỗi ngày một chuyện

Gửi bài gửi bởi Tam Xa »

Nhiều truyện kết thúc có hậu quá.
:) :)
Cảm ơn bác đã chia sẻ.
Đầu trang

Trả lời bài viết