Nỗi niềm người già.

Chia sẻ thơ ca, nhạc họa, các trải nghiệm của cuộc sống
Hình đại diện của thành viên
lovato8888
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1284
Tham gia: 11:29, 24/03/10
Đến từ: TPHCM

TL: Nỗi niềm người già.

Gửi bài gửi bởi lovato8888 »

Tây Đô đạo sĩ đã viết:Tôi có đọc được một câu chuyện như thế này :
Có một ông thầy nổi tiếng về phong thủy được triều đình trọng dụng nên rất tự đắc về mình . Một lần đi tìm long mạch lạc giữa rừng già ông đói khát mấy ngày , may sao gặp một người đàn bà góa nghèo khổ và mấy đứa con nheo nhóc trên sườn núi hoang , thấy ông ta khát lả người đàn bà vội vã bê cho ông ta một bát nước đầy nhưng khi ông thầy bưng bát nước lên uống người đàn bà bốc một nắm lá khô dưới đất thả vào bát , ông thầy tức tím mặt nhưng khát quá nên đành phải uống , tỉnh táo ông ta giới thiệu thân phận mình và ngỏ ý giúp bà , ông ta khuyên bà nên dọn nhà sang khu đất hoang trước mặt mà ở như thế mấy mẹ con sẽ bớt khổ . Ông thầy đã trả thù người đàn bà vì khu đất đó là khu đất phạm vào NGŨ QUỶ , cực xấu . Sau một thời gian dài tình cờ đi ngang qua một trang trại giầu có , chủ nhân là người đàn bà góa nghèo xưa . Ông ta ngạc nhiên quan sát lại khu đất cơ bản vẫn là đất phạm Ngũ Quỷ xung sát . Ngạc nhiên quá , ông thú thật năm xưa đã trả thù bà vì việc vô lễ bỏ lá rác vào cho ông ta uống . Người đàn bà bảo làm thế để cứu mạng ông vì nếu khi ấy ông uống một mạch cạn bát nước có thể nguy hiểm tới tính mạng nên cho lá vào để ông phải uống từ từ . Ông thầy chợt hiểu cái ĐỨC của bà đã hóa giải đi những ảnh hưởng của vùng đất chết một cách kỳ lạ như thế !
Quả là cứu một mạng người hơn xây 7 cảnh chùa.
câu chuyện này con thấy giống như câu chuyện con ngựa đích lư trong tam quốc chí khi lưu bị cưỡi nó có người nhìn thấy khuyên không nên cưỡi vì tuy là thiên lý mã nhưng hại chủ. Lưu Bị cười mà nói rằng: con người ta sống chết có số con ngựa hại thế nào được. Người đó phục là cao kiến và từ đó xin theo hầu dưới trướng
Về sau khi sái mạo là em vợ Lưu Cảnh Thăng mưu hại Lưu chính con ngựa này đã cứu sống Lưu làm nên sự tích Đàn Khê. Khi Tư mã Huy nghe câu chuyện này thì nói rằng vậy là cứu chủ chứ không phải hại chủ và tiên đoán về sau ắt nó sẽ hại một người nữa. Quả nhiên Bàng Thống cưỡi con ngựa này bị lạc tiễn của Trương Nhiệm phục ở gò LẠc Phượng bắn chết cả người lẫn ngựa khi Lưu Bị dẫn đại quân vào Xuyên.
Số trời biến đổi liên miên không biết đâu mà lường trước được.
Số mạng người ta có người cứu được và có người không thể cứu nổi dù biết trước sẽ gặp nạn
Phải làm thế nào đây thầy ơi :)
Được cảm ơn bởi: BillGates6868
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Nỗi niềm người già.

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »

lovato8888 đã viết:
Tây Đô đạo sĩ đã viết:Tôi có đọc được một câu chuyện như thế này :
Có một ông thầy nổi tiếng về phong thủy được triều đình trọng dụng nên rất tự đắc về mình . Một lần đi tìm long mạch lạc giữa rừng già ông đói khát mấy ngày , may sao gặp một người đàn bà góa nghèo khổ và mấy đứa con nheo nhóc trên sườn núi hoang , thấy ông ta khát lả người đàn bà vội vã bê cho ông ta một bát nước đầy nhưng khi ông thầy bưng bát nước lên uống người đàn bà bốc một nắm lá khô dưới đất thả vào bát , ông thầy tức tím mặt nhưng khát quá nên đành phải uống , tỉnh táo ông ta giới thiệu thân phận mình và ngỏ ý giúp bà , ông ta khuyên bà nên dọn nhà sang khu đất hoang trước mặt mà ở như thế mấy mẹ con sẽ bớt khổ . Ông thầy đã trả thù người đàn bà vì khu đất đó là khu đất phạm vào NGŨ QUỶ , cực xấu . Sau một thời gian dài tình cờ đi ngang qua một trang trại giầu có , chủ nhân là người đàn bà góa nghèo xưa . Ông ta ngạc nhiên quan sát lại khu đất cơ bản vẫn là đất phạm Ngũ Quỷ xung sát . Ngạc nhiên quá , ông thú thật năm xưa đã trả thù bà vì việc vô lễ bỏ lá rác vào cho ông ta uống . Người đàn bà bảo làm thế để cứu mạng ông vì nếu khi ấy ông uống một mạch cạn bát nước có thể nguy hiểm tới tính mạng nên cho lá vào để ông phải uống từ từ . Ông thầy chợt hiểu cái ĐỨC của bà đã hóa giải đi những ảnh hưởng của vùng đất chết một cách kỳ lạ như thế !
Quả là cứu một mạng người hơn xây 7 cảnh chùa.
câu chuyện này con thấy giống như câu chuyện con ngựa đích lư trong tam quốc chí khi lưu bị cưỡi nó có người nhìn thấy khuyên không nên cưỡi vì tuy là thiên lý mã nhưng hại chủ. Lưu Bị cười mà nói rằng: con người ta sống chết có số con ngựa hại thế nào được. Người đó phục là cao kiến và từ đó xin theo hầu dưới trướng
Về sau khi sái mạo là em vợ Lưu Cảnh Thăng mưu hại Lưu chính con ngựa này đã cứu sống Lưu làm nên sự tích Đàn Khê. Khi Tư mã Huy nghe câu chuyện này thì nói rằng vậy là cứu chủ chứ không phải hại chủ và tiên đoán về sau ắt nó sẽ hại một người nữa. Quả nhiên Bàng Thống cưỡi con ngựa này bị lạc tiễn của Trương Nhiệm phục ở gò LẠc Phượng bắn chết cả người lẫn ngựa khi Lưu Bị dẫn đại quân vào Xuyên.
Số trời biến đổi liên miên không biết đâu mà lường trước được.
Số mạng người ta có người cứu được và có người không thể cứu nổi dù biết trước sẽ gặp nạn
Phải làm thế nào đây thầy ơi :)

Tu nhân tích đức, lánh dữ làm lành...hết sức đơn giản!!!
Được cảm ơn bởi: lovato8888, cunconhamchoi, BillGates6868
Đầu trang

phamtruongan1993
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 449
Tham gia: 04:12, 05/06/10

TL: Nỗi niềm người già.

Gửi bài gửi bởi phamtruongan1993 »

Bác Tây Đô cho con hỏi: nếu mai sau con ẩn lên rừng hoặc lên núi sống, tách biệt với thế giới bên ngoài, không màng thế sự nữa. Liệu đấy có phải 1 hình thức tu không bác???
Cám ơn bác đã đọc bài viết của con.
Chúc mọi điều tốt lành đến với bác.
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Nỗi niềm người già.

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »

phamtruongan1993 đã viết:Bác Tây Đô cho con hỏi: nếu mai sau con ẩn lên rừng hoặc lên núi sống, tách biệt với thế giới bên ngoài, không màng thế sự nữa. Liệu đấy có phải 1 hình thức tu không bác???
Cám ơn bác đã đọc bài viết của con.
Chúc mọi điều tốt lành đến với bác.
Tu là sửa tâm. Người tu dù ở đâu cũng chú ý điều phục tâm ý của mình, không cho những ý nghĩ vọng niệm lộng hành dẫn đến hành động xấu ác.
Nếu còn nhiều trách nhiệm bổn phận thì vẫn sinh hoạt bình thường, ngày ngày theo dõi ý nghĩ của mình, sống nhân ái chan hòa, giúp người, làm các việc công đức tích phúc để giảm nghiệp xấu cũng là điều hay.
Nếu tâm còn nhiều oán hận mong cầu thù ghét ham muốn thì dù vào rừng sâu hang núi cũng khó mà thành công. Không màng thế sự nhưng còn thân thì còn các nhu cầu sinh hoạt, làm sao ẩn dật đây?
Sự tu thời nay nên niệm Phật thì vừa có sức mình, vừa được Phật giúp sẽ nhanh thành công hơn cả. Chào cậu.
P/S: Vừa rồi tôi có xem sự thi cử của cậu năm nay, quả là khó khăn, không nên nản chí.
Được cảm ơn bởi: phamtruongan1993, BillGates6868, tamlac
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
lovato8888
Ngũ đẳng
Ngũ đẳng
Bài viết: 1284
Tham gia: 11:29, 24/03/10
Đến từ: TPHCM

TL: Nỗi niềm người già.

Gửi bài gửi bởi lovato8888 »

thầy cho con hỏi đạo lão có dạy môn đồ về cách xem tử vi phong thuỷ và huyền thuật như cả thuật dưỡng sinh võ công ... ở Việt NAm ta thì con có nghe danh mấy vị vùng thất sơn và vị coi ngọc bích Huyệt ở Vũng tàu còn phía bắc thì con không thấy có thông tin gì, gần đây có người nói vùng thạch thất HÀ Tây có mấy vị học đạo bên Tàu về tu tại đó. Mỗi môn phái tu đều có những dòng riêng thường ít lưu truyền ra bên ngoài mà chỉ trong bản môn, vậy phải có duyên mới tiếp cận được phải không thầy
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Nỗi niềm người già.

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »

lovato8888 đã viết:thầy cho con hỏi đạo lão có dạy môn đồ về cách xem tử vi phong thuỷ và huyền thuật như cả thuật dưỡng sinh võ công ... ở Việt NAm ta thì con có nghe danh mấy vị vùng thất sơn và vị coi ngọc bích Huyệt ở Vũng tàu còn phía bắc thì con không thấy có thông tin gì, gần đây có người nói vùng thạch thất HÀ Tây có mấy vị học đạo bên Tàu về tu tại đó. Mỗi môn phái tu đều có những dòng riêng thường ít lưu truyền ra bên ngoài mà chỉ trong bản môn, vậy phải có duyên mới tiếp cận được phải không thầy
Việc này tôi không rõ. Theo chỗ tôi hiểu thì người học huyền môn phải có căn duyên từ các kiếp trước, vì môn học này rất khó. Nếu không có năng khiếu và sự đam mê thì không thể học được. Người thầy cũng tùy căn cơ của đệ tử mới thu nhận. Học đạo nên vì mục đích giúp người mới được vô vi ủng hộ. Nên lưu ý.
Được cảm ơn bởi: lovato8888
Đầu trang

phamtruongan1993
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 449
Tham gia: 04:12, 05/06/10

TL: Nỗi niềm người già.

Gửi bài gửi bởi phamtruongan1993 »

Tây Đô đạo sĩ đã viết:
phamtruongan1993 đã viết:Bác Tây Đô cho con hỏi: nếu mai sau con ẩn lên rừng hoặc lên núi sống, tách biệt với thế giới bên ngoài, không màng thế sự nữa. Liệu đấy có phải 1 hình thức tu không bác???
Cám ơn bác đã đọc bài viết của con.
Chúc mọi điều tốt lành đến với bác.
Tu là sửa tâm. Người tu dù ở đâu cũng chú ý điều phục tâm ý của mình, không cho những ý nghĩ vọng niệm lộng hành dẫn đến hành động xấu ác.
Nếu còn nhiều trách nhiệm bổn phận thì vẫn sinh hoạt bình thường, ngày ngày theo dõi ý nghĩ của mình, sống nhân ái chan hòa, giúp người, làm các việc công đức tích phúc để giảm nghiệp xấu cũng là điều hay.
Nếu tâm còn nhiều oán hận mong cầu thù ghét ham muốn thì dù vào rừng sâu hang núi cũng khó mà thành công. Không màng thế sự nhưng còn thân thì còn các nhu cầu sinh hoạt, làm sao ẩn dật đây?
Sự tu thời nay nên niệm Phật thì vừa có sức mình, vừa được Phật giúp sẽ nhanh thành công hơn cả. Chào cậu.
P/S: Vừa rồi tôi có xem sự thi cử của cậu năm nay, quả là khó khăn, không nên nản chí.
Cháu cảm ơn bài viết của bác^^.
Bác đừng lo bác ạ, cháu có suy nghĩ ẩn dật không phải vì do cháu thi không tốt, làm sao cháu lại yếu đuối thế được. Thời gian vừa rồi cháu thấy bác vẫn hàng ngày cặm cụi giúp mọi người, quả thực cháu rất cảm phục^^.
Chúc bác càng ngày càng "phát" trên con đường học thuật.
Một lần nữa cháu cảm ơn bác.
Được cảm ơn bởi: Tây Đô đạo sĩ
Đầu trang

alpenliebe
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 232
Tham gia: 22:19, 27/08/11

TL: Nỗi niềm người già.

Gửi bài gửi bởi alpenliebe »

Chào chú Tây Đô!
Cháu mới biết dd và đọc đc ít bài viết của chú, bản thân cháu thêm hiểu ra đc nhiều điều. Cháu nhớ có một câu chuyện không chính xác lắm. Đại loại là mẹ của một nhà sư khi sống làm nhiều điều ác, chết xuống địa ngục bị bỏ vào vạc dầu. Nhà sư xin được đốt mình chịu tội thay cho mẹ. Nhà sư làm như vậy người mẹ có giảm được bớt tội cho mẹ của mình không hả chú?
Cháu thấy mẹ cháu khổ sở quá, cháu không thể làm gì hơn ngoài trừ về kinh tế. Mẹ cháu không tín ngưỡng cũng như không tin vào kiếp luân hồi. Cháu vẫn thường xuyên làm từ thiện nhưng giờ cháu làm từ thiện mà lấy tên mẹ cháu, mẹ cháu có được tích đức không ạ? Mẹ cháu hơn 60 rồi, cháu chỉ muốn những tháng ngày còn lại mẹ cháu an thân, vui vẻ.
Được cảm ơn bởi: cloudstrife
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
Tây Đô đạo sĩ
Bát đẳng
Bát đẳng
Bài viết: 7976
Tham gia: 19:37, 19/10/10
Đến từ: Tây Đô

TL: Nỗi niềm người già.

Gửi bài gửi bởi Tây Đô đạo sĩ »

alpenliebe đã viết:Chào chú Tây Đô!
Cháu mới biết dd và đọc đc ít bài viết của chú, bản thân cháu thêm hiểu ra đc nhiều điều. Cháu nhớ có một câu chuyện không chính xác lắm. Đại loại là mẹ của một nhà sư khi sống làm nhiều điều ác, chết xuống địa ngục bị bỏ vào vạc dầu. Nhà sư xin được đốt mình chịu tội thay cho mẹ. Nhà sư làm như vậy người mẹ có giảm được bớt tội cho mẹ của mình không hả chú?
Cháu thấy mẹ cháu khổ sở quá, cháu không thể làm gì hơn ngoài trừ về kinh tế. Mẹ cháu không tín ngưỡng cũng như không tin vào kiếp luân hồi. Cháu vẫn thường xuyên làm từ thiện nhưng giờ cháu làm từ thiện mà lấy tên mẹ cháu, mẹ cháu có được tích đức không ạ? Mẹ cháu hơn 60 rồi, cháu chỉ muốn những tháng ngày còn lại mẹ cháu an thân, vui vẻ.
Cháu nên ghi tên mẹ gửi lên chùa nhờ chư vị tăng ni cầu an, ngoài ra nên phóng sinh thường xuyên, tụng đọc chú Đại bi, niệm nam mô A Di Đà Phật, nam mô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát hồi hướng công đức cho mẹ, cầu cho mẹ nghiệp chướng tiêu trừ, tai qua nạn khỏi vạn sự bình yên.

Cháu tham khảo phẩm Kinh Địa Tạng này nhé:
5/ Bà La Môn Nữ Cứu Mẹ.
Lại thuở bất khả tư nghị vô số kiếp về trước, lúc đó có đức Phật hiệu là: Giác Hoa Ðịnh Tự Tại Vương Như Lai, Ðức Phật ấy thọ đến bốn trăm nghìn muôn ức vô số kiếp. Trong thời tượng pháp, có một người con gái dòng Bà La Môn, người này nhiều đời chứa phước sâu dày, mọi người đều kính nể, khi đi đứng, lúc nằm ngồi, chư Thiên thường theo hộ vệ. Bà mẹ của người mê tín tà đạo, thường khinh khi ngôi Tam Bảo. Thuở ấy, mặc dầu Thánh Nữ đem nhiều lời phương tiện khuyên nhủ bà mẹ người, hầu làm cho bà mẹ người sanh chánh kiến, nhưng mà bà mẹ người chưa tin hẳn. Chẳng bao lâu bà ấy chết thần hồn sa đọa vào Vô Gián địa ngục.
Lúc đó, Thánh Nữ biết rằng người mẹ khi còn sống không tin nhơn quả, liệu chắc phải theo nghiệp quấy mà sanh vào đường ác. Thánh Nữ bèn bán nhà, đất, sắm nhiều hương hoa cùng những đồ lễ cúng, rồi đem cúng dường tại các chùa tháp thờ đức Phật Giác Hoa Ðịnh Tự Tại Vương. Trong một ngôi chùa kia thấy hình tượng của đức Giác Hoa Ðịnh Tự Tại Vương đắp vẽ oai dung đủ cách tôn nghiêm.
Thánh Nữ chiêm bái tượng của đức Phật lại càng sanh lòng kính ngưỡng, tự nghĩ thầm rằng: “Ðức Phật là đấng Ðại Giác đủ tất cả trí huệ, nếu đức Phật còn trụ ở đời, thì khi mẹ tôi khuất, tôi đến bạch hỏi Phật, chắc thế nào cũng rõ mẹ tôi sanh vào chốn nào”.
Nghĩ đến đó, Thánh Nữ buồn tủi rơi lệ chăm nhìn tượng Như Lai mà lòng quyến luyến mãi.
Bỗng nghe trên hư không có tiếng bảo rằng: “Thánh Nữ đương khóc kia, thôi đừng có bi ai quá lắm! Nay ta sẽ bảo cho ngươi biết chỗ của mẹ ngươi”.
Thánh Nữ chắp tay hướng lên hư không mà vái rằng: “Ðức thần nào đó mà giải bớt lòng sầu lo của tôi như thế? Từ khi mẹ tôi mất đến nay, tôi thương nhớ ngày đêm, không biết đâu để hỏi cho rõ mẹ tôi thác sanh vào chốn nào?”
Trên hư không lại có tiếng bảo Thánh Nữ rằng: “Ta là đức Phật quá khứ Giác Hoa Ðịnh Tự Tại Vương Như Lai mà ngươi đương chiêm bái đó. Thấy ngươi thương nhớ mẹ trội hơn thường tình của chúng sinh, nên ta đến chỉ bảo”.
Thánh Nữ nghe nói xong liền té xỉu xuống, tay chân mình mẩy đều bị tổn thương. Những người đứng bên vội vàng đỡ dậy, một lát sau Thánh Nữ mới tỉnh lại rồi bạch cùng trên hư không rằng: “Cúi xin đức Phật xót thương bảo ngay cho rõ chỗ thác sanh của mẹ con, nay thân tâm của con sắp chết mất!”.
Ðức Giác Hoa Ðịnh Tự Tại Vương Như Lai bảo Thánh Nữ rằng: “Cúng dường xong, ngươi mau mau trở về nhà, rồi ngồi ngay thẳng nghĩ tưởng danh hiệu của Ta, thời ngươi sẽ biết chỗ thác sanh của mẹ ngươi”.
Lễ Phật xong, Thánh Nữ liền trở về nhà. Vì thương nhớ mẹ, nên Thánh Nữ ngồi ngay thẳng niệm danh hiệu của Giác Hoa Ðịnh Tự Tại Vương Như Lai trải suốt một ngày một đêm. Bỗng thấy thân mình đến một bờ biển kia. Nước trong biển đó sôi sùng sục, có rất nhiều thú dữ thân thể toàn bằng sắt bay nhảy trên mặt biển, chạy rảo bên này, xua đuổi bên kia.
Thấy những trai cùng gái số nhiều đến nghìn muôn thoạt chìm thoạt nổi ở trong biển, bị các thú dữ giành nhau ăn thịt.
Lại thấy quỉ Dạ Xoa hình thù đều lạ lùng: hoặc nhiều tay, nhiều mắt, nhiều chân, nhiều đầu... răng nanh chỉa ra ngoài miệng bén nhọn dường gươm, lùa những người tội gần thú dữ. Rồi quỉ lại chụp bắt người tội, túm quắp đầu chân người tội lại, hình trạng muôn thứ chẳng dám nhìn lâu.
Khi ấy, Thánh Nữ nhờ nương sức niệm Phật nên tự nhiên không kinh sợ.
Có một vị Quỉ Vương tên là Vô Ðộc, đến cúi đầu nghinh tiếp, hỏi Thánh Nữ rằng: “Hay thay Bồ tát! Ngài có duyên sự gì đến chốn này?”.
Thánh Nữ hỏi Quỉ Vương rằng: “Ðây là chốn nào?”
Quỉ Vương Vô Ðộc đáp rằng: “Ðây là từng biển thứ nhất ở phía Tây núi đại Thiết Vi”.
Thánh Nữ hỏi rằng: “Tôi nghe trong núi Thiết Vi có địa ngục, việc ấy có thiệt như thế chăng?”.
Vô Ðộc đáp rằng: “Thiệt có địa ngục”.
Thánh Nữ hỏi rằng: “Nay tôi làm sao để được đến chốn địa ngục đó?”.
Vô Ðộc đáp rằng: “Nếu không phải sức oai thần cần phải do nghiệp lực. Ngoài hai điều này ra ắt không bao giờ có thể đến đó được”.
Thánh Nữ lại hỏi: “Duyên cớ vì sao mà nước trong biển này sôi sùng sục như thế, và có những người tội cùng với các thú dữ?”.
Vô Ðộc đáp rằng: “Những người tội trong biển này là những kẻ tạo ác ở cõi Diêm Phù Ðề mới chết, trong khoảng bốn mươi chín ngày không người kế tự để làm công đức hầu cứu vớt khổ nạn cho; lúc sống, kẻ đó lại không làm được nhơn lành nào cả.
Vì thế nên cứ theo nghiệp ác của họ đã gây tạo mà cảm lấy báo khổ ở địa ngục, tự nhiên họ phải lội qua biển này.
Cách biển này mười muôn do tuần về phía Ðông lại có một cái biển, những sự thống khổ trong biển đó sắp bội hơn biển này.
Phía Ðông của biển đó lại có một cái biển nữa, sự thống khổ trong đó càng trội hơn.
Ðó đều là do những nghiệp nhơn xấu xa của ba nghiệp mà cảm vời ra, đồng gọi là biển nghiệp, chính là ba cái biển này vậy”.
Thánh Nữ lại hỏi Quỉ Vương Vô Ðộc rằng: “Ðịa ngục ở đâu?”
Vô Ðộc đáp rằng: “Trong ba cái biển đó đều là địa ngục, nhiều đến số trăm nghìn, mỗi ngục đều khác nhau. Về địa ngục lớn thời có 18 chỗ, bực kế đó có 500 chỗ đủ không lường sự khổ sở, bực kế nữa có đến nghìn trăm cũng không lường sự thống khổ.
Thánh Nữ lại hỏi đại Quỉ Vương rằng: “Thân mẫu của tôi mới khuất gần đây, không rõ thần hồn của người phải sa vào chốn nào?”
Quỉ Vương hỏi Thánh Nữ rằng: “Thân Mẫu của Bồ tát khi còn sống quen làm những nghiệp gì?”
Thánh Nữ đáp rằng: “Thân mẫu của tôi mê tín tà đạo khinh chê ngôi Tam Bảo, hoặc có lúc tạm thời tin chánh pháp, xong rồi chẳng kính. Dầu khuất không bao lâu, mà chưa rõ đọa lạc vào đâu?”
Vô Ðộc hỏi rằng: “Thân Mẫu của Bồ tát tên họ là gì?”
Thánh Nữ đáp rằng: “Thân phụ và thân mẫu của tôi đều dòng dõi Bà La Môn. Thân phụ tôi hiệu là Thi La Thiện Kiến. Thân mẫu tôi hiệu là Duyệt Ðế Lợi”.
Vô Ðộc chắp tay thưa Thánh Nữ rằng: “Xin Thánh Nữ hãy về, chớ đem lòng thương nhớ buồn rầu quá lắm nữa. Tội nữ Duyệt Ðế Lợi được sanh lên cõi trời đến nay đã ba ngày rồi.
Nghe nói nhờ con gái của người có lòng hiếu thuận, vì mẹ mà sắm sửa lễ vật, tu tạo phước lành, cúng dường chùa tháp, thờ đức Giác Hoa Ðịnh Tự Tại Vương Như Lai. Chẳng phải chỉ riêng thân mẫu của Bồ tát đặng thoát khỏi địa ngục, mà ngày đó, những tội nhơn Vô Gián cũng đều được vui vẻ, đồng đặng thác sanh cả”.
Nói xong, Quỉ Vương chắp tay chào Thánh Nữ mà cáo lui.
Bấy giờ, Thánh Nữ dường chiêm bao chợt thức tỉnh, rõ biết việc đó rồi, bèn đối trước tháp tượng của đức Giác Hoa Ðịnh Tự Tại Vương Như Lai mà phát thệ nguyện rộng lớn rằng:
“Tôi nguyện từ nay nhẫn đến đời vị lai những chúng sinh mắc phải tội khổ, thì tôi lập ra nhiều phương chước làm cho chúng đó được giải thoát”.
Ðức Phật bảo Ngài Văn Thù Sư Lợi rằng: “Quỉ Vương Vô Ðộc trước đó nay chính ông Tài Thủ Bồ tát. Còn Thánh Nữ Bà La Môn đó nay là Ðịa Tạng Bồ tát vậy”.
Nếu cố gắng tích cực thì mẹ cháu sẽ khỏe mạnh trường thọ. Chúc cháu và gia đình hạnh phúc yên vui.
Được cảm ơn bởi: cloudstrife, BillGates6868
Đầu trang

alpenliebe
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 232
Tham gia: 22:19, 27/08/11

TL: Nỗi niềm người già.

Gửi bài gửi bởi alpenliebe »

Cháu cám ơn chú thật nhiều ạ! Cháu biết cháu nên làm gì rồi ạ. Trước đây có thời gian cháu thường lên chùa đọc kinh và viết sớ gừi nhà chùa cầu an cho cả nhà. Mỗi lần đc lên chùa cháu thấy thanh thản, nhẹ nhàng vô cùng. Có vài người nói số cháu có cản tu nhưng cháu thấy mính vẫn còn yêu đời và ham nhiều thứ lắm. Ốm đau liên miên, nặng có nhẹ có, cháu nhận ra đc nhiều điều. Sống lâu hay ngắn ngủi điều đó không quan trọng mà cái quan trọng là mình sống như thế nào, có ích hay không. Con người sinh ra để rước cái khổ vào người nên được hay mất cũng chẳng khác gì nhau.
Đọc tâm sự của chú, cháu hiểu nhưng ko biết nói gì với chú lúc này. Cho cháu lặng im chia sẻ cùng chú nhé! Cháu rất thích bài thơ của Sa Môn Thích Hạnh Hải, mỗi lần buồn hay gặp chuyện ko hay cháu đều nhẩm nó để lòng nhẹ bớt.
Sống không giận, không hờn, không oán trách
Sống mỉm cười với thử thách chông gai
Sống yên vui danh lợi mãi coi thường
Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến

Cháu cám ơn chú thật nhiều! Cháu sẽ làm theo những gì chú đã khuyên cháu!
Được cảm ơn bởi: Tây Đô đạo sĩ, cloudstrife
Đầu trang

Trả lời bài viết