Triết lý sống mỗi ngày nên đọc
TL: Triết lý sống mỗi ngày nên đọc
Kính chào các anh chị em !
Tôi hội viên mới tham gia nhưng đọc được các bài như thế này làm tôi rất xúc động .
Xin chân thành cám ơn .
Chúc các thành viên được dồi dào sức khỏe & tràn đầy miền vui và hạnh phúc
Tôi hội viên mới tham gia nhưng đọc được các bài như thế này làm tôi rất xúc động .
Xin chân thành cám ơn .
Chúc các thành viên được dồi dào sức khỏe & tràn đầy miền vui và hạnh phúc
Được cảm ơn bởi: TiT_TinhKhong_TiT
-
- Nhất đẳng
- Bài viết: 179
- Tham gia: 18:54, 08/03/09
Triết lý sống mỗi ngày nên đọc
Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già. Anh ta lúc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú gì hơn. Một lần khi chàng trai than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ, người thầy im lặng lắng nghe rồi đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.
- Con cho thìa muối này vào cốc nước và uống thử đi.
Lập tức chàng trai làm theo rồi uống thử.
- Cốc nước mặn chát. Chàng trai trả lời
Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước. Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi.
- Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa thầy. Nó chẳng hề mặn lên chút nào. Chàng trai nói khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử.
Người thầy chậm rãi nói:
" Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đi. Nhưng mỗi người hoà tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích."
- Con cho thìa muối này vào cốc nước và uống thử đi.
Lập tức chàng trai làm theo rồi uống thử.
- Cốc nước mặn chát. Chàng trai trả lời
Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước. Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi.
- Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa thầy. Nó chẳng hề mặn lên chút nào. Chàng trai nói khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử.
Người thầy chậm rãi nói:
" Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đi. Nhưng mỗi người hoà tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích."
Được cảm ơn bởi: Ducminh, ngockhanhbg, KHAI TRI, Vũ Tướng, tuyetlan0203, TiT_TinhKhong_TiT, lêu lêu
-
- Nhị đẳng
- Bài viết: 296
- Tham gia: 07:37, 02/01/12
TL: Triết lý sống mỗi ngày nên đọc
cám ơn chủ Topic rất nhiều vì những bài viết .
Được cảm ơn bởi: KHAI TRI, TiT_TinhKhong_TiT
-
- Nhất đẳng
- Bài viết: 179
- Tham gia: 18:54, 08/03/09
Triết lý sống mỗi ngày nên đọc
Chúng ta xây dựng xa lộ rộng lớn nhưng chúng ta nhìn nhau bằng con mắt hẹp hòi.
Chúng ta mua nhiều đồ hơn nhưng sử dụng chúng ít hơn.
Những ngôi nhà ngày càng to hơn nhưng gia đình ngày một thu nhỏ lại. Nhà đẹp nhiều hơn, gia đình yên ấm ít hơn.
Chúng ta có nhiều tiện nghi nhưng có ít thời gian dành cho nhau.
Chúng ta có nhiều bằng cấp hơn trước nhưng trí khôn kém đi, biết nhiều hơn nhưng óc phán xét suy giảm.
Chúng ta tích cóp của cải nhưng đồng thời làm rơi vụng những giá trị của con người. Với nhiều người, thu nhập đi lên, đạo đức đi xuống.
Chúng ta nói quá nhiều, nghe quá ít.
Chúng ta đang cố học cánh kiếm sống chứ không học cách sống. Chúng ta kéo dài được tuổi thọ nhưng cuộc sống vẫn ngắn ngủi.
Chúng ta vượt được vạn dặm để lên tới mặt trăng và trở về, nhưng không ít người cả đời không bước qua nổi bức giậu sang thăm người hàng xóm. Chúng ta chinh phục được vũ trụ nhưng bức lực với chính mình.
Chúng ta xây dựng những công trình lớn nhưng chưa chắc đã là công trình tốt.
Chúng ta cố gắng làm sạch không khí trong lúc tự là ô nhiễm tâm hồn bản thân.
Chúng ta viết nhiều nhưng đọc ít. Chúng ta học cách hối hả nhưng không học được cách đợi chờ.
Chúng ta chế được những máy tính công xuất lớn và tốc độ nhanh đễ lưu trữ và xử lý thông tin trong vài phần tỷ của cái nháy mắt nhưng các dân tộc vẫn không hiểu nhau.
Chúng ta chia nhỏ được các nguyên tử nhưng bất lực trước thói quen định kiến.
Chúng ta có nhiều thứ để giải trí nhưng ngày càng ít được thư thả.
Chúng ta mua nhiều đồ hơn nhưng sử dụng chúng ít hơn.
Những ngôi nhà ngày càng to hơn nhưng gia đình ngày một thu nhỏ lại. Nhà đẹp nhiều hơn, gia đình yên ấm ít hơn.
Chúng ta có nhiều tiện nghi nhưng có ít thời gian dành cho nhau.
Chúng ta có nhiều bằng cấp hơn trước nhưng trí khôn kém đi, biết nhiều hơn nhưng óc phán xét suy giảm.
Chúng ta tích cóp của cải nhưng đồng thời làm rơi vụng những giá trị của con người. Với nhiều người, thu nhập đi lên, đạo đức đi xuống.
Chúng ta nói quá nhiều, nghe quá ít.
Chúng ta đang cố học cánh kiếm sống chứ không học cách sống. Chúng ta kéo dài được tuổi thọ nhưng cuộc sống vẫn ngắn ngủi.
Chúng ta vượt được vạn dặm để lên tới mặt trăng và trở về, nhưng không ít người cả đời không bước qua nổi bức giậu sang thăm người hàng xóm. Chúng ta chinh phục được vũ trụ nhưng bức lực với chính mình.
Chúng ta xây dựng những công trình lớn nhưng chưa chắc đã là công trình tốt.
Chúng ta cố gắng làm sạch không khí trong lúc tự là ô nhiễm tâm hồn bản thân.
Chúng ta viết nhiều nhưng đọc ít. Chúng ta học cách hối hả nhưng không học được cách đợi chờ.
Chúng ta chế được những máy tính công xuất lớn và tốc độ nhanh đễ lưu trữ và xử lý thông tin trong vài phần tỷ của cái nháy mắt nhưng các dân tộc vẫn không hiểu nhau.
Chúng ta chia nhỏ được các nguyên tử nhưng bất lực trước thói quen định kiến.
Chúng ta có nhiều thứ để giải trí nhưng ngày càng ít được thư thả.
Được cảm ơn bởi: Ncarter, timlucbinh, KHAI TRI, thanhnhan.tbinh, TiT_TinhKhong_TiT, lêu lêu
-
- Nhất đẳng
- Bài viết: 179
- Tham gia: 18:54, 08/03/09
Pháp Thuật Cao Cường
Ngày xưa Phật cùng các đệ tử đi qua một khu rừng, vừa đến một mé sông... thấy có một đạo sĩ du già ngồi ở cội cây...
Phật hỏi:
- Ông ở đây bao lâu và đã tu chứng được gì?
Đạo sĩ nói:
- Tôi tu đã bốn mươi năm và đã có được phép khinh thân, đi qua con sông mà không cần đến ghe xuồng gì cả!
Nói xong, đạo sĩ niệm chú, nhún mình bay là là trên mặt nước và vượt qua sông nhẹ như chiếc lá... trước những cặp mắt vô cùng thán phục của các đệ tử Phật.
Phật mỉm cười, nói với đạo sĩ:
- Tưởng gì lạ lùng, chứ để đi qua con sông mà phải tốn công tu luyện đến bốn mươi năm, thật phí công uổng sức vô ích quá! Chỉ với đồng tiền nhỏ bé này, người đưa đò sẽ đưa chúng ta qua sông một cách rất là dễ dàng.
Phật hỏi:
- Ông ở đây bao lâu và đã tu chứng được gì?
Đạo sĩ nói:
- Tôi tu đã bốn mươi năm và đã có được phép khinh thân, đi qua con sông mà không cần đến ghe xuồng gì cả!
Nói xong, đạo sĩ niệm chú, nhún mình bay là là trên mặt nước và vượt qua sông nhẹ như chiếc lá... trước những cặp mắt vô cùng thán phục của các đệ tử Phật.
Phật mỉm cười, nói với đạo sĩ:
- Tưởng gì lạ lùng, chứ để đi qua con sông mà phải tốn công tu luyện đến bốn mươi năm, thật phí công uổng sức vô ích quá! Chỉ với đồng tiền nhỏ bé này, người đưa đò sẽ đưa chúng ta qua sông một cách rất là dễ dàng.
Được cảm ơn bởi: Ncarter, KHAI TRI, Vũ Tướng, TiT_TinhKhong_TiT
-
- Nhất đẳng
- Bài viết: 179
- Tham gia: 18:54, 08/03/09
Bài học về sự tự giác và trách nhiệm
Xưa thật là xưa, có một ông Vua nọ, một hôm ông ta sai quân lính đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Xong, ông nấp vào một bụi cây gần đấy và theo dõi.
Lần lượt ông ta thấy, những thương nhân giàu có đi qua, rồi đến những cận thần của ông đi qua, nhưng không ai có ý định xê dịch tảng đá sang bên nhường chỗ cho lối đi cả, họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà Vua vì đã không cho người giữ sạch sẽ con đường.
Một lúc sau, nhà Vua nhìn thấy một người nông dân đi tới với một xe rau cồng kềnh nặng trĩu. Nhìn thấy tảng đá, người nông dân liền ngừng xe và nhảy xuống đất, cố hết sức mình ông ta đã đẩy được tảng đá sang bên kia vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm: “Thật không may nếu có ai đó không thấy mày và vấp phải, chắc là sẽ đau lắm đây”. Xong đâu đấy, người nông dân quay trở lại xe để tiếp tục đi tiếp, thì bỗng nhìn thấy một bao tiền to đùng đặt ngay chỗ mà ông đã di chuyển tảng đá. Đó là một một món quà của Đức Vua cho người nào dịch chuyển được tảng đá.
Câu chuyện của người nông dân này đã giúp chúng ta nhận ra một điều quý giá mà rất nhiều người trong chúng ta không bao giờ nhận thấy: Vật cản đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt.
Được cảm ơn bởi: KHAI TRI, Vũ Tướng, TiT_TinhKhong_TiT, lêu lêu
-
- Lục đẳng
- Bài viết: 2692
- Tham gia: 00:39, 07/03/12
TL: Bài học về sự tự giác và trách nhiệm
Thiên Hương đã viết:Xưa thật là xưa, có một ông Vua nọ, một hôm ông ta sai quân lính đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Xong, ông nấp vào một bụi cây gần đấy và theo dõi.Lần lượt ông ta thấy, những thương nhân giàu có đi qua, rồi đến những cận thần của ông đi qua, nhưng không ai có ý định xê dịch tảng đá sang bên nhường chỗ cho lối đi cả, họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà Vua vì đã không cho người giữ sạch sẽ con đường.Một lúc sau, nhà Vua nhìn thấy một người nông dân đi tới với một xe rau cồng kềnh nặng trĩu. Nhìn thấy tảng đá, người nông dân liền ngừng xe và nhảy xuống đất, cố hết sức mình ông ta đã đẩy được tảng đá sang bên kia vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm: “Thật không may nếu có ai đó không thấy mày và vấp phải, chắc là sẽ đau lắm đây”. Xong đâu đấy, người nông dân quay trở lại xe để tiếp tục đi tiếp, thì bỗng nhìn thấy một bao tiền to đùng đặt ngay chỗ mà ông đã di chuyển tảng đá. Đó là một một món quà của Đức Vua cho người nào dịch chuyển được tảng đá.Câu chuyện của người nông dân này đã giúp chúng ta nhận ra một điều quý giá mà rất nhiều người trong chúng ta không bao giờ nhận thấy: Vật cản đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt.
Câu chuyện thật là có ý nghĩa .Đọc xong mấy hôm nay đí đâu cứ thấy có tảng đá là mình lại check thử
Được cảm ơn bởi: hathuo
TL: Triết lý sống mỗi ngày nên đọc
Tôi học được rằng...
Tôi học được rằng... Trên đời này, không phải ai cũng tốt và tử tế với ta, cho dù ta không động chạm đến họ. Cách tốt nhất là đừng nên để ý đến những kẻ muốn chứng kiến ta gục ngã . Hãy sống vì những người yêu quý ta.
Tôi học được rằng..
Sẽ không đủ nếu ta chỉ biết tha thứ cho người khác. Đôi khi cũng phải học cách tha thứ cho chính mình.
Tôi học được rằng...
Có những điều dù ta chỉ làm trong khoảnh khắc nhưng lại làm ta đau lòng cả đời.
Tôi học được rằng:
Mỗi khi xa rời người thân yêu, hãy luôn nói lời thương yêu nhất, bởi có thể đó là lần cuối ta gặp họ.
Tôi học được rằng:
Đã là bạn thân, dù không làm gì cả, ta vẫn có những phút giây tuyệt vời khi bên nhau.
Tôi học được rằng:
Tình bạn chân thành sẽ mãi lớn lên dù cho có cách xa ngàn dặm, và tình yêu đích thực cũng thế đấy.
Tôi học được rằng:
Chỉ vì ai đó không yêu ta theo cái cách mà ta mong muốn, điều đó không có nghĩa là họ không yêu ta hết lòng. Đối với một người bạn tốt, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu chẳng may họ làm tổn thương ta, và hãy biết tha thứ cho họ vì điều đó.
Tôi học được rằng:
Sẽ không đủ nếu ta chỉ biết tha thứ cho người khác. Đôi khi cũng phải học cách tha thứ cho chính mình.
Tôi học được rằng:
Bất kể con tim ta có tan vỡ, cuộc sống cũng sẽ chẳng dừng lại, và vẫn vô tình như không biết đến tổn thương của ta.
Tôi học được rằng:
Cuộc đời ta có thể bị đổi thay tại một khoảnh khắc nào đó bởi một người thậm chí ta không quen biết.
Tôi học được rằng:
Ngay cả khi trắng tay, ta vẫn có thể thấy được mình thật giàu có để giúp đỡ mỗi khi bạn bè cần đến.
Tôi học được rằng:
Người mà ta rất quan tâm, thậm chí cả cuộc đời thì lại có thể rời xa ta rất sớm.
Người mà ta nghĩ sẽ vùi ta xuống đất đen khi hoạn nạn, nhưng chính họ lại là người nâng ta dậy khi ta vấp ngã.
Tôi học được rằng:
Khi không vui, ta được quyền giận dỗi, nhưng lại chẳng được phép ******* và hung ác.
Tôi học được rằng:
Trên đời này, không phải ai cũng tốt và tử tế với ta, cho dù ta không động chạm đến họ. Cách tốt nhất là đừng nên để ý đến những kẻ muốn chứng kiến ta gục ngã . Hãy sống vì những người yêu quý ta.
Tôi học được rằng:
Để "thành nhân", thành người mà ta mong muốn, phải mất thời gian rất dài.
Tôi học được rằng:
Hãy chịu trách nhiệm về những gì ta làm dù điều đó có làm lòng ta nát tan.
Tôi học được rằng:
Nếu ta không làm chủ được hành vi của mình, nó sẽ điều khiển lại ta.
Tôi học được rằng:
Người trưởng thành có nhiều điều phải suy nghĩ với những kinh nghiệm đã qua, và có được những bài học rút ra từ đó, và không bao giờ quan tâm nhiều đến việc mình đã tổ chức bao nhiêu lần sinh nhật.
Tôi học được rằng:
Hoàn cảnh sống có ảnh hưởng đến việc hình thành nhân cách của chúng ta, nên hãy ý thức về điều đó.
Tôi học được rằng:
Chiếc áo không bao giờ có thể làm nên thầy tu.
Ta không nên quá háo hức để khám phá bí mật vì nó có thể làm thay đổi cuộc đời ta mãi mãi. Dù hai người cùng nhìn vào một vật nhưng họ lại có thể thấy những điểm khác biệt rất lớn..
(Nguồn www.phatphapungdung.com)
Tôi học được rằng... Trên đời này, không phải ai cũng tốt và tử tế với ta, cho dù ta không động chạm đến họ. Cách tốt nhất là đừng nên để ý đến những kẻ muốn chứng kiến ta gục ngã . Hãy sống vì những người yêu quý ta.
Tôi học được rằng..
Sẽ không đủ nếu ta chỉ biết tha thứ cho người khác. Đôi khi cũng phải học cách tha thứ cho chính mình.
Tôi học được rằng...
Có những điều dù ta chỉ làm trong khoảnh khắc nhưng lại làm ta đau lòng cả đời.
Tôi học được rằng:
Mỗi khi xa rời người thân yêu, hãy luôn nói lời thương yêu nhất, bởi có thể đó là lần cuối ta gặp họ.
Tôi học được rằng:
Đã là bạn thân, dù không làm gì cả, ta vẫn có những phút giây tuyệt vời khi bên nhau.
Tôi học được rằng:
Tình bạn chân thành sẽ mãi lớn lên dù cho có cách xa ngàn dặm, và tình yêu đích thực cũng thế đấy.
Tôi học được rằng:
Chỉ vì ai đó không yêu ta theo cái cách mà ta mong muốn, điều đó không có nghĩa là họ không yêu ta hết lòng. Đối với một người bạn tốt, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu chẳng may họ làm tổn thương ta, và hãy biết tha thứ cho họ vì điều đó.
Tôi học được rằng:
Sẽ không đủ nếu ta chỉ biết tha thứ cho người khác. Đôi khi cũng phải học cách tha thứ cho chính mình.
Tôi học được rằng:
Bất kể con tim ta có tan vỡ, cuộc sống cũng sẽ chẳng dừng lại, và vẫn vô tình như không biết đến tổn thương của ta.
Tôi học được rằng:
Cuộc đời ta có thể bị đổi thay tại một khoảnh khắc nào đó bởi một người thậm chí ta không quen biết.
Tôi học được rằng:
Ngay cả khi trắng tay, ta vẫn có thể thấy được mình thật giàu có để giúp đỡ mỗi khi bạn bè cần đến.
Tôi học được rằng:
Người mà ta rất quan tâm, thậm chí cả cuộc đời thì lại có thể rời xa ta rất sớm.
Người mà ta nghĩ sẽ vùi ta xuống đất đen khi hoạn nạn, nhưng chính họ lại là người nâng ta dậy khi ta vấp ngã.
Tôi học được rằng:
Khi không vui, ta được quyền giận dỗi, nhưng lại chẳng được phép ******* và hung ác.
Tôi học được rằng:
Trên đời này, không phải ai cũng tốt và tử tế với ta, cho dù ta không động chạm đến họ. Cách tốt nhất là đừng nên để ý đến những kẻ muốn chứng kiến ta gục ngã . Hãy sống vì những người yêu quý ta.
Tôi học được rằng:
Để "thành nhân", thành người mà ta mong muốn, phải mất thời gian rất dài.
Tôi học được rằng:
Hãy chịu trách nhiệm về những gì ta làm dù điều đó có làm lòng ta nát tan.
Tôi học được rằng:
Nếu ta không làm chủ được hành vi của mình, nó sẽ điều khiển lại ta.
Tôi học được rằng:
Người trưởng thành có nhiều điều phải suy nghĩ với những kinh nghiệm đã qua, và có được những bài học rút ra từ đó, và không bao giờ quan tâm nhiều đến việc mình đã tổ chức bao nhiêu lần sinh nhật.
Tôi học được rằng:
Hoàn cảnh sống có ảnh hưởng đến việc hình thành nhân cách của chúng ta, nên hãy ý thức về điều đó.
Tôi học được rằng:
Chiếc áo không bao giờ có thể làm nên thầy tu.
Ta không nên quá háo hức để khám phá bí mật vì nó có thể làm thay đổi cuộc đời ta mãi mãi. Dù hai người cùng nhìn vào một vật nhưng họ lại có thể thấy những điểm khác biệt rất lớn..
(Nguồn www.phatphapungdung.com)
Được cảm ơn bởi: binhminh212, KHAI TRI, linhanh1986, thanhnhan.tbinh, TiT_TinhKhong_TiT
TL: Triết lý sống mỗi ngày nên đọc
Ở cái thành phố đông đúc này,tàu điện ngầm là phương tiện nhanh nhất.Chỉ cần 3 đồng là đi được một vòng quanh thành phố.Ngồi taxi thì 10 đồng.Ngồi bus thì 1 đồng,lim dim ngủ khoảng một tiếng mới đến nơi.Vậy là người ta thường chọn tàu điện.
Cho nên tàu điện mới đông.Vào giờ tan tầm thì chật cứng,lúc bình thường cũng kín chỗ.Mỗi khi tàu tới ga là người ta ào lên tranh nhau ngồi vào mấy cái ghế trống. Ai chậm chân hoặc không cần ngồi thì đứng.Thường thì phát thanh nhà tàu thỉnh thoảng có nói câu gì đó,đại loại như “Làm người hành khách văn minh,hãy nhường chỗ ngồi cho người già,tàn tật,trẻ em..” Chẳng mấy người để ý,vì mấy ông bà già và người tàn tật có mấy khi đi tàu điện ngầm đâu ? Vả lại nhiều người thích ngồi hơn là phải đứng suốt một quãng đường dài như thế.
Chuyến tàu đi ra hướng ngoại ô vừa tới ga.Một ông già lom khom xách cái túi to bước lên tàu.Chả ai để ý đến ông cụ , trừ những người đang đứng.Những người có ghế ngồi thì đang mải đọc báo hoặc nhắm mắt lim dim ngủ gật.Ngồi ngoài cùng có một thanh niên đeo kính cận,dáng trí thức.Anh ta quay ra nhìn ông cụ,rồi quay lại nhìn mấy người đang ngồi xung quanh,chả ai nhường chỗ cho cụ cả.
“Ông ngồi đây,để con đứng”-Anh ta tặc lưỡi đứng dậy.Ông già cảm ơn.
“Dạ,không có chi”-Anh thanh niên mỉm cười.Thường thì khi làm được một điều gì đó tử tế người ta luôn cảm thấy vui vẻ.
Tàu đến ga tiếp theo,anh kính cận kia xuống tàu,một phụ nữ mang bầu bước lên,chị nhìn quanh không còn một ghế trống nào.Ông già khi nãy thấy vậy vội đứng lên nhường chỗ.
“Ông già yếu rồi,để con đứng được mà”-Người phụ nữ từ chối.Hai người nhường nhau không ai chịu ngồi.Một người ngồi bên cạnh quay ra nhìn rồi lại dán mắt vào tờ nhật báo.
“Cô cứ ngồi đi,ngay ga tiếp theo là tôi xuống rồi,đứng một tí cho khoẻ”
“Dạ con cảm ơn ông”.Người phụ nữ ngồi xuống.Ông già đứng ra chỗ khác, không mỉm cười như anh thanh niên kính cận khi nãy.Đến 2 ga kế tiếp người phụ nữ mang bầu xuống tàu.Một thanh niên mới lên tàu,ngồi ngay vào chỗ đó.Đến 3 ga tiếp theo nữa,ông già khi nãy mới xuống…
Cho nên tàu điện mới đông.Vào giờ tan tầm thì chật cứng,lúc bình thường cũng kín chỗ.Mỗi khi tàu tới ga là người ta ào lên tranh nhau ngồi vào mấy cái ghế trống. Ai chậm chân hoặc không cần ngồi thì đứng.Thường thì phát thanh nhà tàu thỉnh thoảng có nói câu gì đó,đại loại như “Làm người hành khách văn minh,hãy nhường chỗ ngồi cho người già,tàn tật,trẻ em..” Chẳng mấy người để ý,vì mấy ông bà già và người tàn tật có mấy khi đi tàu điện ngầm đâu ? Vả lại nhiều người thích ngồi hơn là phải đứng suốt một quãng đường dài như thế.
Chuyến tàu đi ra hướng ngoại ô vừa tới ga.Một ông già lom khom xách cái túi to bước lên tàu.Chả ai để ý đến ông cụ , trừ những người đang đứng.Những người có ghế ngồi thì đang mải đọc báo hoặc nhắm mắt lim dim ngủ gật.Ngồi ngoài cùng có một thanh niên đeo kính cận,dáng trí thức.Anh ta quay ra nhìn ông cụ,rồi quay lại nhìn mấy người đang ngồi xung quanh,chả ai nhường chỗ cho cụ cả.
“Ông ngồi đây,để con đứng”-Anh ta tặc lưỡi đứng dậy.Ông già cảm ơn.
“Dạ,không có chi”-Anh thanh niên mỉm cười.Thường thì khi làm được một điều gì đó tử tế người ta luôn cảm thấy vui vẻ.
Tàu đến ga tiếp theo,anh kính cận kia xuống tàu,một phụ nữ mang bầu bước lên,chị nhìn quanh không còn một ghế trống nào.Ông già khi nãy thấy vậy vội đứng lên nhường chỗ.
“Ông già yếu rồi,để con đứng được mà”-Người phụ nữ từ chối.Hai người nhường nhau không ai chịu ngồi.Một người ngồi bên cạnh quay ra nhìn rồi lại dán mắt vào tờ nhật báo.
“Cô cứ ngồi đi,ngay ga tiếp theo là tôi xuống rồi,đứng một tí cho khoẻ”
“Dạ con cảm ơn ông”.Người phụ nữ ngồi xuống.Ông già đứng ra chỗ khác, không mỉm cười như anh thanh niên kính cận khi nãy.Đến 2 ga kế tiếp người phụ nữ mang bầu xuống tàu.Một thanh niên mới lên tàu,ngồi ngay vào chỗ đó.Đến 3 ga tiếp theo nữa,ông già khi nãy mới xuống…
Được cảm ơn bởi: TiT_TinhKhong_TiT
-
- Nhất đẳng
- Bài viết: 179
- Tham gia: 18:54, 08/03/09
3 ĐIỀU PHẢI NGHĨ
Khổng Tử nói: Người quân tử có 3 điều phải nghĩ, ta chẳng nên chẳng xét đến:
- Lúc nhỏ nếu mà không được học thì đến lúc lớn ngu dốt, chẳng làm được việc gì;
- Lúc già nếu mà không đem những điều mình biết để dạy người thì sau đến lúc chết chẳng ai thương tiếc;
- Lúc giàu có nếu mà không bố thí, thì đến lúc khốn cùng chẳng ai cứu giúp.
***
Khổng Tử đời nay phán: Các đệ tử có 3 điều phải nghĩ, ta chẳng nên chẳng xét đến:
- Lúc nhỏ nếu mà không được học, lúc lớn cũng có thể leo lên ghế thủ trưởng. Làm thủ trưởng mà mắc sai phạm, cứ bảo do tôi dốt nát, thiếu kiến thức quản lý, sẽ được xử lý nội bộ hoặc có ra toà cũng chỉ lãnh án treo.
- Lúc già nếu mà không đem những điều mình biết về thuật ứng xử khi cương, khi nhu, lúc đội, lúc đạp để thăng tiến trên hoạn lộ ra dạy lại cho con cháu, người thân thì đến lúc chết chẳng ai thương tiếc;
- Lúc giàu có ở vila, đi xe máy lạnh, nếu mà không tỏ ra “lễ nghĩa” với ô dù, “biết điều” với tả hữu, thì đến lúc thanh tra “hỏi thăm sức khoẻ” chẳng ai cứu giúp./.
Được cảm ơn bởi: Ducminh, KHAI TRI, linhanh1986, TiT_TinhKhong_TiT, lêu lêu