Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta không hoàn hảo.
Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười "khủng khiếp" của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy.
Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả 2 chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.Con có thể phải lòng 1 người con không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con - con như thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi con. Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với "tiểu thư" Jones rằng "Anh thích em, như em vẫn vậy". Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu "tỏ-tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn 1 chút. Anh thích cô ấy như cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.
Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là 2 người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận cậu ấy như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ đã yêu bố như bố vẫn vậy.Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà con có thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép con được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.
Chúc con được nghe lời-tỏ-tình-không-lãng-mạn: "Anh yêu em như em vẫn vậy!" Bố của con.
Tập tin đính kèm
1808.jpg (156.52 KiB) Đã xem 1127 lần
Được cảm ơn bởi: jaine, suối ngọt, Dai Hai Thuy, Tôn nữ, David_Hoai Nam
Ngày mẹ sinh con ra thì cũng là ngày mà mẹ nhận được tin mẹ không còn ở bên con được bao nhiêu nữa! Mẹ hoảng hốt ôm chầm lấy con như sợ ai cướp mất con của mẹ. Cái "án tử" dành cho mẹ thật nghiệt ngã!
Mẹ sinh ra đã là một đứa trẻ không có ba, mẹ lớn lên trong sự ghẻ lạnh của chúng bạn, để rồi đêm đêm mẹ khóc thầm trong cay đắng, mẹ sống mà như chết khi ngoại con cũng bỏ mẹ mà đi... Bệnh tật, đói nghèo khiến mẹ gầy gò, ốm yếu. Rồi mẹ cũng phải bỏ học giữa chừng, lao vào mưu sinh kiếm sống giữa chốn phồn hoa đô thị. Rồi mẹ gặp được ba... Ba con thật đặc biệt, người cao gầy, đẹp trai nhưng lại ít hơn mẹ 3 tuổi, mẹ đã mừng như bắt được vàng khi gặp được ba con, ba thương mẹ lắm, có gì cũng dành cho mẹ. Mẹ thì ngày một gầy đi, yếu đi… Có hôm mẹ làm tăng ca ngất xỉu phải vào viện. Ba con là người đứng ra lo liệu cho mẹ hết, dù tiền vay mượn bạn bè. Những ngày tháng đó thật hạnh phúc và quý giá với mẹ biết bao nhiêu. Rồi cái gì đến thì cũng sẽ đến, mẹ có thai. Sau những gì mà ba đã làm cho mẹ thì chuyện này mẹ chấp nhận được hết, mẹ quyết tâm sinh con dù chưa cưới xin, dù gia đình ba không chấp nhận, và một điều nữa là ba đã hoảng sợ thật sự khi làm ba mà tuổi đời còn quá trẻ. Mẹ thì không, mẹ đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ khi quyết định làm bà mẹ đơn thân. Mẹ không trách ba hay gia đình ba, mặc cho ba van xin mẹ bỏ con, nhưng lòng mẹ đã quyết, không thể thay đổi được. Mẹ không muốn giống bà ngoại của con, mẹ phải chứng minh là mẹ khác hoàn toàn bà ngoại. Ba tránh mặt mẹ nhưng lại len lén nhìn mẹ mỗi khi mẹ đi qua, mẹ biết nhưng mẹ chịu đựng tất cả, lời xì xầm bàn tán mẹ bỏ qua hết, vì con. Đêm về mẹ xoa bụng thủ thỉ với con, cho con biết mẹ yêu con biết dường nào. Mẹ thấy thật hạnh phúc và đẹp ra dù nhiều bà mẹ khác có bầu thì da mặt rất xấu, mẹ mạnh mẽ và khỏe ra, không ốm yếu, gầy gò như trước nữa. Hôm ba vào thăm mẹ, ba bảo ba phải đi xa, và khuyên mẹ bỏ con lần nữa khi con đã 4 tháng. Mẹ cười như mếu vì những lời khuyên của ba. Mẹ đã thật cao thượng khi chúc ba hạnh phúc và mau chóng tìm người thích hợp cho ba mẹ của ba con vui lòng. Rồi ba đi, xa, thật xa, bỏ lại cho mẹ sự nuối tiếc về những gì ba đã làm cho mẹ, tất cả, kỷ niệm, lời yêu, khoảnh khắc... Mẹ không còn buồn nữa vì đã có con, con gái yêu bé bỏng của mẹ. Ngày mẹ sinh con ra thì cũng là ngày mà mẹ nhận được tin mẹ không còn ở bên con được bao nhiêu ngày nữa! Mẹ hoảng hốt ôm chầm lấy con như sợ ai cướp mất con của mẹ. Cái "án tử" dành cho mẹ thật nghiệt ngã, giống như cuộc đời của mẹ vậy! Nhưng mẹ sẽ cố gắng cho đến lúc nào mẹ gục ngã thì thôi, con yên tâm nhé. Mẹ quyết định gửi con cho sư thầy Huệ Tâm khi nào mẹ ra đi. Mẹ đau lòng nhưng không còn cách nào khác nữa, sư thầy cũng đã hứa với mẹ là sẽ nuôi con khôn lớn chứ không cho con đi tu, mẹ mừng lắm con à. Hôm nay đã là 5 tháng ngày con chào đời, con đã lớn lên rất nhiều rồi, nhìn con vui với sư thầy mẹ thật hạnh phúc. Sáng qua mẹ vào thăm con, con òa khóc khi nhìn thấy mẹ, mẹ cũng khóc nấc lên vì nhớ con quá. Mẹ hôn lên má, lên tóc con hoài, con cười mắt híp cả lên. Mẹ yêu con quá con ơi! Trả con về cho sư thầy mà mẹ không nỡ xa con, mẹ thẫn thờ mãi mới lê nổi bước chân. Bác sĩ bảo mẹ còn khoảng 3 tháng nữa con à. Mẹ cũng chuẩn bị hết cả rồi, mẹ yên tâm vì mẹ thấy con sống vui vẻ, hạnh phúc bên sư thầy. Hôm qua sư thầy gọi mẹ vào để đặt tên cho con, mẹ thích cái tên Bảo Vy nên sư thầy cũng đồng ý. Vậy là mẹ yên tâm ra đi rồi Vy yêu à. Mong con yêu của mẹ chóng lớn và hạnh phúc nhé. Chào con yêu. Mẹ yêu con nhiều hơn những gì mẹ đã có trong cuộc đời này! Mẹ của con!
surini82 đã viết:Lâu quá mới thấy Pink còn bà Tôn bặt vô âm tín luôn
Pinky vẫn lãng vãng diễn đàn ấy chứ . Không biết giờ chị Tôn đang làm gì? Nhớ chị í qué . Song kiếm hợp bích Su-Tôn ngày nào đã khuấy động nhiều topic, giờ chỉ còn lại Su nên sức chém có giảm
Bắt đầu từ hôm nay trở đi con là đứa trẻ không có cha. Me biết chính mẹ đã đánh mất điều đó của con.
Tối qua con sốt, mẹ và cả nhà lo vô cùng và cũng chính lúc ấy mẹ thật sự nhận ra một điều: Người chồng, người cha hiện nay của mẹ con mình có thừa hưởng gene di truyền của gia đình, đó là sự nhẫn tâm. Mẹ cứ tưởng giữa mẹ và người đàn ông ấy có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa nhưng đối với con vẫn phải chung tay lo. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của mẹ. Nhìn con đau đớn vật lộn với cơn sốt mẹ xót xa đến phát khóc. Rồi từ đây mẹ vừa phải làm mẹ, vừa phải làm cha để bù đắp tình thương cho con. Mẹ buồn lắm khi nhìn đứa con xinh đẹp cứ bập bẹ tiếng ba và mếu mỗi khi thức giấc. Mẹ cảm thấy tạo hóa dựng ra một số đàn ông thật vô vị, họ có thể bỏ rơi người phụ nữ đầu ấp tay gối, đứa con thơ dại với rất nhiều lý do. Mẹ muốn khóc, khóc thật to cho trôi đi những nỗi buồn này. Sau khi lau khô nước mắt mẹ sẽ lại kiên cường hơn. Vấn đề là mẹ không thể để cho ai nhìn thấy nước mắt của mẹ. Tất cả mọi người đều khuyên mẹ gọi ba con về. Mẹ đã dẹp lòng tự ái để làm theo nhưng mẹ lại nhận sự từ chối thẳng thừng. Từ đây về sau mẹ sẽ tập dần không có sự hiện diện của người đàn ông đó. Mẹ vẫn còn may mắn là bên mẹ còn rất nhiều người thân. Mẹ con mình sẽ không cô độc đâu. Con ráng ăn và uống thuốc để chóng khỏi bệnh con nha. Mẹ yêu con thật nhiều
surini82 đã viết:Lâu quá mới thấy Pink còn bà Tôn bặt vô âm tín luôn
Pinky vẫn lãng vãng diễn đàn ấy chứ . Không biết giờ chị Tôn đang làm gì? Nhớ chị í qué . Song kiếm hợp bích Su-Tôn ngày nào đã khuấy động nhiều topic, giờ chỉ còn lại Su nên sức chém có giảm
Hic ..... sức chém giảm hơn nửa nhớ chị í vô cùng ,
Ai trót dại cướp chị í của Su mau mang trả đừng để điều tra ra là Su vác kiếm ............... đi theo đấy !
surini82 đã viết:Hic ..... sức chém giảm hơn nửa nhớ chị í vô cùng ,
Ai trót dại cướp chị í của Su mau mang trả đừng để điều tra ra là Su vác kiếm ............... đi theo đấy !
Sức chém giảm hơn nữa mà vẫn còn thấy ác liệt quá
Su chờ đi, sẽ có ngày chị Tôn quay về sum họp với Su
Trời tờ mờ sáng, chuông báo thức chưa reo nhưng giật mình thức giấc bởi tiếng con trai đang cầm bình nước lọ mọ bò xuống nằm cạnh. Theo thói quen tôi xích ra một bên nhường một phần gối cho thằng cu kê đầu như mọi hôm.
Một tay cầm bình nút chụt chụt, tay kia nó ôm cổ kèm cái chân gác ngang bụng bố, mắt khép hờ. Một mùi hương ngai ngái pha trộn mùi mồ hôi, da thịt thơm con nít và mùi tè dầm cả đêm thật khó tả đều đặn theo gió bay vào mũi tôi từng đợt từng đợt thật nồng, thật ấm thật... khai thật khó... phai. Cố gắng nướng thêm tí rồi bật dậy khi điện thoại reo, huơ chân múa tay tí cho có lệ rồi vệ sinh cho mình cùng Jerry. Hắn ngoan ngoãn cởi đồ tự bỏ vô thùng rồi theo chân bố vào nhà tắm, sạch sẽ đi ra cho mẹ lau, phải mẹ lau nhá không thì la toáng lên, cả chung cư sẽ xuống hỏi tội tôi. Em pha cafe bỏ bình cho tôi. Tôi tay cầm bình, đeo cặp, tay nắm Jerry, con trai ngoan quay lại ạ mẹ đi học, kèm theo vài tiếng bi bi mi gió. Thoáng nhẹ nhàng tôi hôn vợ cùng con trai tay xách nách mang xuống cầu thang, thằng cu cứ chân nọ đá chân kia nhảy lon ton hơn con khỉ, vừa tức vừa mắc cười cho những hành động trẻ con, lâu lâu lại quay lại đòi bế lên, ôm cổ "hôn trán ba" rồi lại nhảy xuống đôi ba lần trên đoạn đường ngắn ngủn đến nhà xe... Đến trường cô bảo Jerry ngoan, tuy nghịch nhưng biết nghe lời, sống có tình cảm làm mình mát cả lòng, kế đến cái bảng thông báo to đùng trước mặt nói thứ bảy Jerry được nghỉ theo lệ trường, lòng nhủ thầm: "Rồi lại một cuối tuần chiến đấu vất vả đây!". Hôm ấy bận rộn nên cố tình phi xe nhanh, ăn sáng vội để kịp chuyến xe đầu đến công ty, nào đâu người tính sao bằng trời tính, tự nhiên đường kẹt xe kinh khủng, mất hơn 15 phút cho một cây đèn đỏ ở ngã tư quen thuộc, thế là toi, bực mình tức tối dắt xe vào sở thú, ra ghế đá nhăm nhi ly cafe vợ pha... Cũng may hôm ấy trời trong nắng đẹp lại có đội tập dưỡng sinh, bài múa quạt theo đội hình kèm tiếng nhạc đệm hùng tráng làm mình như quên mất cái cục tức vừa qua, mắt nhìn đăm đăm như bay theo ánh quạt hồng lên xuống, miên man nghĩ thoáng chốc thành bài thơ "Phong Cảnh hữu Tình" cùng hai câu tâm đắc: "Kiếm sắt vờn bay theo Thái Cực, quạt hồng uốn lượn thuật trường sinh", hồn đang không biết lạc đến đâu may nhờ chiến hữu gọi, không thì lại trễ xe... may thay.... thấy người nhẹ nhõm. Nhờ cảm hứng dâng trào mà công việc vèo cái lại xong, chiều về đến nhà vẫn thằng cu hồi sáng đang hò hét bỗng im bặt chạy ào ra đón ba tận cửa thật vui, ôm con vào lòng, bế con lên tay kèm nụ hôn sâu thật ấm thật nồng, len lén hôn vợ từ phía sau trước khi cùng gia đình thưởng thức một bữa cơm chiều nhiều cảm xúc, không biết cơm ngon vì đói hay vì sự ấm cúng thân thương do gia đình mang lại. Niềm vui cuộc sống có nhiều lắm không, nhưng với tôi bấy nhiêu thôi đã đủ lắm rồi