Một cuốn sách sẽ giúp bạn tái cấu trúc và làm chủ vận mệnh.
-
- Chính thức
- Bài viết: 94
- Tham gia: 15:59, 05/04/12
TL: Một cuốn sách sẽ giúp bạn tái cấu trúc và làm chủ vận mệnh.
CÁ LƯƠN TRẢ THÙ
Có người họ Lục ở Quý Châu, đã hơn 60 tuổi, rất thích ăn lươn. Ông thích đến nỗi mỗi bữa cơm hằng ngày nhất định phải có món lươn hầm thì mới chịu ăn và ăn rất ngon. Thật chua xót thay, để đổi lấy sự ngon miệng cho ông mà biết bao nhiêu con lươn đã bị sát hại.
Có một hôm, ông đến chợ mua lươn. Ông đòi chọn những con mập lớn. Bấy giờ, người bán lươn mới nhường cho ông tự chọn lấy. Ông Lục liền xắn tay áo thò vào chum mò bắt lươn, nào ngờ bầy lươn hè nhau cắn chặt vào cánh tay ông. Bị cắn đau, thêm phần hoảng sợ, nên sắc mặt ông tái xanh, té xỉu ngay xuống đất. Nhưng bầy lươn vẫn không chịu nhả ra, chụm thành một xâu đeo lủng lẳng trên tay ông.
Lúc ấy, người trong chợ vây quanh đứng nhìn rất đông. Con ông hay tin liền chạy đến, nhờ mọi người phụ khiêng ông về nhà. Trước tình cảnh ấy, người nhà của ông đành phải dùng dao cắt đứt mấy con lươn. Song, phần đuôi lươn thì rơi xuống, mà đầu lươn vẫn không chịu nhả rời cánh tay ông. Không biết trải qua thời gian bao lâu, chúng nó mới chịu nhả ra. Nhưng hỡi ôi! Trên cánh tay ông, chỗ bị lươn cắn đã không còn một chút thịt. Ông họ Lục rên la hồi lâu rồi tắt thở!
BẮT ẾCH BỊ QUẢ BÁO
Năm Đạo Quang thứ 16 (1836), ở Tô Châu có vị quan ra cáo thị nghiêm cấm việc bắt ếch.
Trong vùng có một nông dân tên Trương A Hỷ, vốn sinh sống bằng nghề bắt ếch, nên y vẫn lén lút bắt ếch đem bán. A Hỷ là người quê mùa ngu dốt, lại thêm bản tính hung bạo, ngang bướng. Có người thấy hắn làm nghề bị cấm nên khuyên nhủ: “Ếch là loài động vật bảo vệ cây nông nghiệp, rất có ích. Quan phủ đã dán cáo thị nghiêm cấm không cho bắt ếch, ông nên đổi nghề đi, còn có rất nhiều cách để sinh sống không phạm pháp, lại cũng không tổn hại lòng từ bi. Tội gì phải lén lút khổ sở như thế?”
Mặc dù được nhiều người thương tình khuyên bảo, nhưng A Hỷ vẫn không đổi nghề.
Một bữa nọ, sau trận mưa lớn, nước sông dâng lên cao, A Hỷ đến bờ sông bắt ếch. Vì vô ý nên trượt chân té xuống sông bị chết đuối. Hai ngày sau, thi thể hắn nổi phình lên mặt nước, có nhiều con ếch xanh bu trên thây chết tranh nhau cắn rỉa thịt. Cư dân ở gần thấy vậy rủ nhau đến xem rất đông. Tất cả đều sợ hãi mà bảo nhau rằng: “Có lẽ đây là quả báo hiện tiền do việc bắt giết ếch của hắn.”
Cứ tưởng tượng lại hình ảnh khi hắn bắt ếch sống chặt đầu rồi lột da, ếch kia oằn oại lâu lắm mới chết. Sự đau đớn của những con vật ấy thật là vô kể. Nếu chúng ta là những con ếch ấy thì sự đau đớn về thân xác cũng như niềm oán hận trong lòng sẽ sâu đậm lắm, cho nên đối với việc ếch trả thù như thế cũng là lẽ đương nhiên. Song nhìn thấy người vì sát sinh hại vật, thương tổn lòng từ bi mà bị quả báo đến thế kia, thì chúng ta cũng không khỏi thượng xét lại mình mà dè dặt không nên để cho ba nghiệp tạo ác.
CỘNG NGHIỆP SÁT SANH
Cư dân sống quanh vùng Thái Hồ, thuộc tỉnh Triết Giang hầu hết đều sống bằng nghề lưới chim, bắt cá. Cứ thế, cha truyền con nối, hết đời này đến đời khác, mọi người đều quen với nghề nghiệp ấy và không hề nghĩ là mình đang sống trên sự khổ đau của loài vật.
Trong vùng ấy, riêng có gia đình ông Trần Văn Bảo lại thích làm việc lành. Mỗi khi thấy ai lưới chim, bắt cá, thấy mình đủ khả năng cứu giúp thì gia đình ông liền xuất tiền mua lại rồi đem phóng sinh, lại còn ân cần khuyên nhủ mọi người cùng nhau làm việc từ thiện. Ông thường nói rằng: “Chỉ một việc sát sinh đã làm thương tổn lòng từ bi, mất phước đức, giảm tuổi thọ, lại còn bị báo ứng rất đáng sợ, gần nhất là ngay trong đời này, xa nữa là trong nhiều đời sau.”
Chuyện kể lại như sau: Đêm hôm ấy, có một người dân trong vùng đang trên đường ra chợ, chợt thấy có hai con quỷ, trong tay cầm rất nhiều lá cờ, vừa đi vừa nói với nhau: “Trừ gia đình ông Trần Văn Bảo ra, vì những người ấy thương người cứu vật, được miễn khỏi cắm cờ ngay nhà của họ, còn lại ta và ngươi cứ theo thứ tự cắm mỗi nhà một lá cờ.”
Chỉ một thời gian ngắn sau đó, cả vùng ngư phủ đều bị bệnh dịch truyền nhiễm, có hơn 300 gia đình do bị bệnh dịch mà chết. Riêng gia đình ông Trần Văn Bảo không một ai bị bệnh cả. Cả đời ông Bảo làm việc thiện, lúc về già vẫn còn mạnh khỏe, sống rất thọ. Khi từ giã cõi đời, ông ra đi thật an nhiên tự tại.
Trích nguồn: Công đức phóng sinh
--------------
Sách “THẤU HIỂU LUẬT VŨ TRỤ” Chính Thức Ra Mắt – Khám Phá Những Quy Luật Bất Biến Của Cuộc Đời
Làm Sao Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ Và Làm Chủ Vận Mệnh?
Bạn đã bao giờ tự hỏi:
Làm thế nào để hiểu rõ bản chất cuộc đời?
Tại sao cuộc sống lại đầy rẫy những bất công và đau khổ?
Liệu có cách nào ứng dụng các quy luật như luật Nhân quả, luật Vô thường … để biến cuộc sống trở nên hạnh phúc và ý nghĩa hơn?
Nếu bạn đang tìm kiếm câu trả lời, “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ” chính là cuốn sách bạn cần. Đây là tác phẩm giúp bạn giải mã những quy luật bất biến chi phối toàn bộ cuộc sống, từ cách chúng ta suy nghĩ, hành động, đến những gì ta nhận lại từ cuộc đời.
Trích Đoạn Tâm Đắc Từ Sách
Hãy cùng đọc một đoạn trích nổi bật từ “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ”:
“Con người quá nhỏ bé khi đứng trước sức mạnh của Vũ trụ. Nếu không hiểu cách mà vũ trụ này vận hành, thì việc cuộc đời ta bị nghiền nát trong đau khổ bởi các quy luật là điều khó tránh khỏi.
Còn ngược lại, nếu nắm vững các quy luật, bạn có thể nương theo sức mạnh ấy để đạt được những gì mình mong muốn, giống như những thủy thủ lão luyện, nương theo sức gió mà giong buồm đi khắp nơi trong đại dương. Quan trọng hơn, bạn có thể làm chủ được chính mình, sắp xếp lại vận mệnh của mình.”
Đọc những dòng này, bạn sẽ nhận ra rằng cuộc đời có thể được tái định hình, miễn là bạn hiểu rõ các quy luật chi phối nó.
Cách đặt mua sách:
Gửi tin nhắn qua Zalo: 0348 051 248
Hưởng freeship toàn quốc nếu gửi kèm theo mã “FS2025” khi đặt mua, nhanh chóng và tiện lợi.
Có người họ Lục ở Quý Châu, đã hơn 60 tuổi, rất thích ăn lươn. Ông thích đến nỗi mỗi bữa cơm hằng ngày nhất định phải có món lươn hầm thì mới chịu ăn và ăn rất ngon. Thật chua xót thay, để đổi lấy sự ngon miệng cho ông mà biết bao nhiêu con lươn đã bị sát hại.
Có một hôm, ông đến chợ mua lươn. Ông đòi chọn những con mập lớn. Bấy giờ, người bán lươn mới nhường cho ông tự chọn lấy. Ông Lục liền xắn tay áo thò vào chum mò bắt lươn, nào ngờ bầy lươn hè nhau cắn chặt vào cánh tay ông. Bị cắn đau, thêm phần hoảng sợ, nên sắc mặt ông tái xanh, té xỉu ngay xuống đất. Nhưng bầy lươn vẫn không chịu nhả ra, chụm thành một xâu đeo lủng lẳng trên tay ông.
Lúc ấy, người trong chợ vây quanh đứng nhìn rất đông. Con ông hay tin liền chạy đến, nhờ mọi người phụ khiêng ông về nhà. Trước tình cảnh ấy, người nhà của ông đành phải dùng dao cắt đứt mấy con lươn. Song, phần đuôi lươn thì rơi xuống, mà đầu lươn vẫn không chịu nhả rời cánh tay ông. Không biết trải qua thời gian bao lâu, chúng nó mới chịu nhả ra. Nhưng hỡi ôi! Trên cánh tay ông, chỗ bị lươn cắn đã không còn một chút thịt. Ông họ Lục rên la hồi lâu rồi tắt thở!
BẮT ẾCH BỊ QUẢ BÁO
Năm Đạo Quang thứ 16 (1836), ở Tô Châu có vị quan ra cáo thị nghiêm cấm việc bắt ếch.
Trong vùng có một nông dân tên Trương A Hỷ, vốn sinh sống bằng nghề bắt ếch, nên y vẫn lén lút bắt ếch đem bán. A Hỷ là người quê mùa ngu dốt, lại thêm bản tính hung bạo, ngang bướng. Có người thấy hắn làm nghề bị cấm nên khuyên nhủ: “Ếch là loài động vật bảo vệ cây nông nghiệp, rất có ích. Quan phủ đã dán cáo thị nghiêm cấm không cho bắt ếch, ông nên đổi nghề đi, còn có rất nhiều cách để sinh sống không phạm pháp, lại cũng không tổn hại lòng từ bi. Tội gì phải lén lút khổ sở như thế?”
Mặc dù được nhiều người thương tình khuyên bảo, nhưng A Hỷ vẫn không đổi nghề.
Một bữa nọ, sau trận mưa lớn, nước sông dâng lên cao, A Hỷ đến bờ sông bắt ếch. Vì vô ý nên trượt chân té xuống sông bị chết đuối. Hai ngày sau, thi thể hắn nổi phình lên mặt nước, có nhiều con ếch xanh bu trên thây chết tranh nhau cắn rỉa thịt. Cư dân ở gần thấy vậy rủ nhau đến xem rất đông. Tất cả đều sợ hãi mà bảo nhau rằng: “Có lẽ đây là quả báo hiện tiền do việc bắt giết ếch của hắn.”
Cứ tưởng tượng lại hình ảnh khi hắn bắt ếch sống chặt đầu rồi lột da, ếch kia oằn oại lâu lắm mới chết. Sự đau đớn của những con vật ấy thật là vô kể. Nếu chúng ta là những con ếch ấy thì sự đau đớn về thân xác cũng như niềm oán hận trong lòng sẽ sâu đậm lắm, cho nên đối với việc ếch trả thù như thế cũng là lẽ đương nhiên. Song nhìn thấy người vì sát sinh hại vật, thương tổn lòng từ bi mà bị quả báo đến thế kia, thì chúng ta cũng không khỏi thượng xét lại mình mà dè dặt không nên để cho ba nghiệp tạo ác.
CỘNG NGHIỆP SÁT SANH
Cư dân sống quanh vùng Thái Hồ, thuộc tỉnh Triết Giang hầu hết đều sống bằng nghề lưới chim, bắt cá. Cứ thế, cha truyền con nối, hết đời này đến đời khác, mọi người đều quen với nghề nghiệp ấy và không hề nghĩ là mình đang sống trên sự khổ đau của loài vật.
Trong vùng ấy, riêng có gia đình ông Trần Văn Bảo lại thích làm việc lành. Mỗi khi thấy ai lưới chim, bắt cá, thấy mình đủ khả năng cứu giúp thì gia đình ông liền xuất tiền mua lại rồi đem phóng sinh, lại còn ân cần khuyên nhủ mọi người cùng nhau làm việc từ thiện. Ông thường nói rằng: “Chỉ một việc sát sinh đã làm thương tổn lòng từ bi, mất phước đức, giảm tuổi thọ, lại còn bị báo ứng rất đáng sợ, gần nhất là ngay trong đời này, xa nữa là trong nhiều đời sau.”
Chuyện kể lại như sau: Đêm hôm ấy, có một người dân trong vùng đang trên đường ra chợ, chợt thấy có hai con quỷ, trong tay cầm rất nhiều lá cờ, vừa đi vừa nói với nhau: “Trừ gia đình ông Trần Văn Bảo ra, vì những người ấy thương người cứu vật, được miễn khỏi cắm cờ ngay nhà của họ, còn lại ta và ngươi cứ theo thứ tự cắm mỗi nhà một lá cờ.”
Chỉ một thời gian ngắn sau đó, cả vùng ngư phủ đều bị bệnh dịch truyền nhiễm, có hơn 300 gia đình do bị bệnh dịch mà chết. Riêng gia đình ông Trần Văn Bảo không một ai bị bệnh cả. Cả đời ông Bảo làm việc thiện, lúc về già vẫn còn mạnh khỏe, sống rất thọ. Khi từ giã cõi đời, ông ra đi thật an nhiên tự tại.
Trích nguồn: Công đức phóng sinh
--------------
Sách “THẤU HIỂU LUẬT VŨ TRỤ” Chính Thức Ra Mắt – Khám Phá Những Quy Luật Bất Biến Của Cuộc Đời
Làm Sao Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ Và Làm Chủ Vận Mệnh?
Bạn đã bao giờ tự hỏi:
Làm thế nào để hiểu rõ bản chất cuộc đời?
Tại sao cuộc sống lại đầy rẫy những bất công và đau khổ?
Liệu có cách nào ứng dụng các quy luật như luật Nhân quả, luật Vô thường … để biến cuộc sống trở nên hạnh phúc và ý nghĩa hơn?
Nếu bạn đang tìm kiếm câu trả lời, “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ” chính là cuốn sách bạn cần. Đây là tác phẩm giúp bạn giải mã những quy luật bất biến chi phối toàn bộ cuộc sống, từ cách chúng ta suy nghĩ, hành động, đến những gì ta nhận lại từ cuộc đời.
Trích Đoạn Tâm Đắc Từ Sách
Hãy cùng đọc một đoạn trích nổi bật từ “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ”:
“Con người quá nhỏ bé khi đứng trước sức mạnh của Vũ trụ. Nếu không hiểu cách mà vũ trụ này vận hành, thì việc cuộc đời ta bị nghiền nát trong đau khổ bởi các quy luật là điều khó tránh khỏi.
Còn ngược lại, nếu nắm vững các quy luật, bạn có thể nương theo sức mạnh ấy để đạt được những gì mình mong muốn, giống như những thủy thủ lão luyện, nương theo sức gió mà giong buồm đi khắp nơi trong đại dương. Quan trọng hơn, bạn có thể làm chủ được chính mình, sắp xếp lại vận mệnh của mình.”
Đọc những dòng này, bạn sẽ nhận ra rằng cuộc đời có thể được tái định hình, miễn là bạn hiểu rõ các quy luật chi phối nó.
Cách đặt mua sách:
Gửi tin nhắn qua Zalo: 0348 051 248
Hưởng freeship toàn quốc nếu gửi kèm theo mã “FS2025” khi đặt mua, nhanh chóng và tiện lợi.
-
- Chính thức
- Bài viết: 94
- Tham gia: 15:59, 05/04/12
TL: Một cuốn sách sẽ giúp bạn tái cấu trúc và làm chủ vận mệnh.
Vua Lý Thần Tông Hóa Hổ: Lời Cảnh Tỉnh Về Nhân Quả
Lịch sử Việt Nam ghi lại một sự kiện hết sức kỳ quái về việc vua Lý Thần Tông hóa hổ, toàn thân mọc lông như lông hổ, gầm thét, vồ cắn người, đến mức triều đình phải làm một cái cũi bằng vàng để nhốt vua. Nguyên nhân của sự việc này đến từ một chuyện trong tiền kiếp của nhà vua, chính là thiền sư Từ Đạo Hạnh.
Nhân gieo từ tiền kiếp
Từ Đạo Hạnh (1072–1116), là một thiền sư nổi tiếng của thời nhà Lý, ông sinh tại làng Láng, nên tục còn gọi là Đức Thánh Láng.
Trong một lần cùng hai người bạn đồng tu – Nguyễn Minh Không và Giác Hải – đi học phép tại Tây Thiên, Từ Đạo Hạnh đã lĩnh hội được nhiều pháp thuật cao cường. Thậm chí, ông có thể “rút đất,” thu ngắn khoảng cách đường đi, hay biến hình thành loài vật.
Trong một lần cao hứng, biết hai người bạn mình đang trên đường núi về chùa, ông ra nấp ở một góc, đợi hai người tới nơi, liền dùng phép hóa thành một con hổ để dọa Nguyễn Minh Không và Giác Hải. Không ngờ, không những hai người bạn không sợ, mà còn bình thản quan sát Nhân quả rồi nói:
– Muốn làm hổ thì kiếp sau sẽ thành hổ.
Lời nói khiến Từ Đạo Hạnh bừng tỉnh, ông vốn biết rõ về quy luật nhân quả, hiểu được người tu hành dù có thần thông cao cường cũng không thể thoát khỏi Nghiệp lực, xong nhất thời sơ sót gây ra cái nhân này. Ông hối hận mà thốt lên:
– Ngay cả Đức Thế Tôn viên mãn quả phúc vẫn chịu quả báo kim sương, huống chi ta ở thời mạt pháp này có thể nào tự giữ mình được? Ta nay sắp tạ thế, nghiệp qua kiếp sau quyết là khó tránh nổi. Ta với người có duyên, xin cứu giúp nhau.
Vua Lý Thần Tông hóa hổ
Năm 1116, ông trút bỏ thân xác, đầu thai thành Lý Dương Hoán, con trai của Sùng Hiền Hầu. Năm lên ba, được chọn làm người nối ngôi, trở thành vua Lý Thần Tông (1127–1138)
Đến một năm, đột nhiên nhà vua mắc một căn bệnh kỳ quái: toàn thân mọc lông cọp, gầm thét như hổ, phải nhốt trong cũi vàng.
Trong lúc triều đình bối rối, tất cả ngự y thất thủ, không hiểu đây là bệnh gì mà chữa, thì nghe được trẻ con khắp kinh thành truyền nhau bài đồng dao:
“Bắc Nam có Tây Đông,
Đáy bể ẩn có rồng,
Vua mắc bệnh khó chữa,
Hãy đón Nguyễn Minh Không.”
Triều đình liền cho sứ giả mời thiền sư Nguyễn Minh Không vào cung chữa bệnh cho vua. Biết trong triều có nhiều người không tin ông có tài chữa được bệnh, ra vẻ khinh thường, thiền sư Nguyễn Minh Không lấy một chiếc đinh lớn đóng vào cột, thách các danh y nhổ ra khỏi cột. Khi không ai làm được, Nguyễn Minh Không chỉ dùng hai ngón tay đã rút đinh ra, khiến mọi người kính phục.
Khi ấy, thiền sư Nguyễn Minh Không mới bắt đầu chữa, ông sai lấy một vạc lớn đựng nước nấu sôi tới cả trăm lần, dùng tay quậy lên khoảng bốn lần, rồi thò tay vào trong vạc dầu đang sôi sùng sục lấy ra đủ 100 cái kim, rồi châm cứu cho vua.
Bệnh liền bớt ngay. Sau khi khỏi bệnh, cảm phục tài năng, Vua Lý Thần Tông phong ông là Quốc sư, miễn thuế dịch cho vài trăm hộ.
Luận bàn về thần thông trong đạo Phật
Từ chuyện vua Lý Thần Tông hóa hổ, Quang Tử xin bàn thêm về cách nhìn nhận về thần thông. Trong Phật giáo, từ thời Đức Phật còn tại thế, Người đã thường xuyên cảnh tỉnh đệ tử không được lạm dụng thần thông, bởi vì chỉ sơ xảy, sẽ gây Nghiệp chướng, đồng thời sẽ gây hệ lụy tai hại cho người đời. Vì sao ?
Bởi vì người đời thường không đủ trí tuệ, hễ cứ thấy ai có thần thông là mê mệt tin theo, không còn biết Đạo lý gì nữa. Người tu hành, dù chưa chứng Thánh quả, thậm chí tu sai, đôi khi vẫn cứ xuất hiện thần thông. Người đời tin nghe theo những kẻ tu hành “nửa vời” như thế rất tai hại.
Giống như thời Đức Phật, ông Đề Bà Đạt Đa dù tâm địa xấu, làm ra đủ chuyện hại Phật. Nhưng vì đắc Thiền, vẫn xuất hiện thần thông.
Ông ta đã dùng phép hiện hình vào cung, biến hóa đủ thứ kỳ lạ, khiến thái tử A Xà Thế hoa mắt, trầm trồ thán phục, hết mực tin tưởng, từ đó nghe theo lời Đề Bà Đạt Đa xúi giục, gây ra những nghiệp chướng khủng khiếp: giết cha soán ngôi, sau đó phải chịu quả báo thê thảm.
Xét trên thời gian dài, lạm dụng thần thông không có trí tuệ, sẽ gây ra hiểu lầm, khiến người ta tu hành không phải vì cầu Giải Thoát, Giác Ngộ, mà chỉ vì mong có thần thông. Trong khi thực ra, lực của thần thông rất hạn chế, khi đứng trước Nghiệp lực, chỉ như trứng chọi đá, không thể chống đỡ dù chỉ một khắc.
Ta có thể thấy được rõ điều này qua sự việc ngài Mục Kiện Liên – đại đệ tử thần thông đệ nhất của Đức Phật, vào cuối đời khi bị ngoại đạo vây đánh. Dù ngài thừa thần thông để bay lên trời, hoặc biến mất, hoặc đánh thắng được cả đạo quân. Nhưng vì biết đã đến lúc trả Nghiệp kiếp xưa, thần thông vô ích khi quả báo đến, nên Ngài đã thu phép, để yên cho những kẻ ngoại đạo đánh đến chết.
Vậy nên người theo Phật tu học, cần nắm chắc bài học quan trọng này.
“Nhân quả mạnh mẽ vô vàn
Thần thông gặp Nghiệp, cũng tàn ra tro”
Từ đó tập trung sức lực và thời gian của mình, thay vì hoa mắt trước những người có thần thông, rồi răm rắp tin theo, thì hãy học sâu kinh điển, hiểu rõ các Quy luật của vạn vật, nhất là luật Nhân quả.
Rồi theo đó, vận dụng Nghiệp lực, nỗ lực gieo nhân lành, tránh xa việc bất thiện. Chỉ có con đường đó mới đảm bảo hạnh phúc vững bền.
(Quang Tử)
----------------
Sách “THẤU HIỂU LUẬT VŨ TRỤ” Chính Thức Ra Mắt – Khám Phá Những Quy Luật Bất Biến Của Cuộc Đời
Làm Sao Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ Và Làm Chủ Vận Mệnh?
Bạn đã bao giờ tự hỏi:
Làm thế nào để hiểu rõ bản chất cuộc đời?
Tại sao cuộc sống lại đầy rẫy những bất công và đau khổ?
Liệu có cách nào ứng dụng các quy luật như luật Nhân quả, luật Vô thường … để biến cuộc sống trở nên hạnh phúc và ý nghĩa hơn?
Nếu bạn đang tìm kiếm câu trả lời, “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ” chính là cuốn sách bạn cần. Đây là tác phẩm giúp bạn giải mã những quy luật bất biến chi phối toàn bộ cuộc sống, từ cách chúng ta suy nghĩ, hành động, đến những gì ta nhận lại từ cuộc đời.
Trích Đoạn Tâm Đắc Từ Sách
Hãy cùng đọc một đoạn trích nổi bật từ “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ”:
“Con người quá nhỏ bé khi đứng trước sức mạnh của Vũ trụ. Nếu không hiểu cách mà vũ trụ này vận hành, thì việc cuộc đời ta bị nghiền nát trong đau khổ bởi các quy luật là điều khó tránh khỏi.
Còn ngược lại, nếu nắm vững các quy luật, bạn có thể nương theo sức mạnh ấy để đạt được những gì mình mong muốn, giống như những thủy thủ lão luyện, nương theo sức gió mà giong buồm đi khắp nơi trong đại dương. Quan trọng hơn, bạn có thể làm chủ được chính mình, sắp xếp lại vận mệnh của mình.”
Đọc những dòng này, bạn sẽ nhận ra rằng cuộc đời có thể được tái định hình, miễn là bạn hiểu rõ các quy luật chi phối nó.
Cách đặt mua sách:
Gửi tin nhắn qua Zalo: 0348 051 248
Hưởng freeship toàn quốc nếu gửi kèm theo mã “FS2025” khi đặt mua, nhanh chóng và tiện lợi.
Lịch sử Việt Nam ghi lại một sự kiện hết sức kỳ quái về việc vua Lý Thần Tông hóa hổ, toàn thân mọc lông như lông hổ, gầm thét, vồ cắn người, đến mức triều đình phải làm một cái cũi bằng vàng để nhốt vua. Nguyên nhân của sự việc này đến từ một chuyện trong tiền kiếp của nhà vua, chính là thiền sư Từ Đạo Hạnh.
Nhân gieo từ tiền kiếp
Từ Đạo Hạnh (1072–1116), là một thiền sư nổi tiếng của thời nhà Lý, ông sinh tại làng Láng, nên tục còn gọi là Đức Thánh Láng.
Trong một lần cùng hai người bạn đồng tu – Nguyễn Minh Không và Giác Hải – đi học phép tại Tây Thiên, Từ Đạo Hạnh đã lĩnh hội được nhiều pháp thuật cao cường. Thậm chí, ông có thể “rút đất,” thu ngắn khoảng cách đường đi, hay biến hình thành loài vật.
Trong một lần cao hứng, biết hai người bạn mình đang trên đường núi về chùa, ông ra nấp ở một góc, đợi hai người tới nơi, liền dùng phép hóa thành một con hổ để dọa Nguyễn Minh Không và Giác Hải. Không ngờ, không những hai người bạn không sợ, mà còn bình thản quan sát Nhân quả rồi nói:
– Muốn làm hổ thì kiếp sau sẽ thành hổ.
Lời nói khiến Từ Đạo Hạnh bừng tỉnh, ông vốn biết rõ về quy luật nhân quả, hiểu được người tu hành dù có thần thông cao cường cũng không thể thoát khỏi Nghiệp lực, xong nhất thời sơ sót gây ra cái nhân này. Ông hối hận mà thốt lên:
– Ngay cả Đức Thế Tôn viên mãn quả phúc vẫn chịu quả báo kim sương, huống chi ta ở thời mạt pháp này có thể nào tự giữ mình được? Ta nay sắp tạ thế, nghiệp qua kiếp sau quyết là khó tránh nổi. Ta với người có duyên, xin cứu giúp nhau.
Vua Lý Thần Tông hóa hổ
Năm 1116, ông trút bỏ thân xác, đầu thai thành Lý Dương Hoán, con trai của Sùng Hiền Hầu. Năm lên ba, được chọn làm người nối ngôi, trở thành vua Lý Thần Tông (1127–1138)
Đến một năm, đột nhiên nhà vua mắc một căn bệnh kỳ quái: toàn thân mọc lông cọp, gầm thét như hổ, phải nhốt trong cũi vàng.
Trong lúc triều đình bối rối, tất cả ngự y thất thủ, không hiểu đây là bệnh gì mà chữa, thì nghe được trẻ con khắp kinh thành truyền nhau bài đồng dao:
“Bắc Nam có Tây Đông,
Đáy bể ẩn có rồng,
Vua mắc bệnh khó chữa,
Hãy đón Nguyễn Minh Không.”
Triều đình liền cho sứ giả mời thiền sư Nguyễn Minh Không vào cung chữa bệnh cho vua. Biết trong triều có nhiều người không tin ông có tài chữa được bệnh, ra vẻ khinh thường, thiền sư Nguyễn Minh Không lấy một chiếc đinh lớn đóng vào cột, thách các danh y nhổ ra khỏi cột. Khi không ai làm được, Nguyễn Minh Không chỉ dùng hai ngón tay đã rút đinh ra, khiến mọi người kính phục.
Khi ấy, thiền sư Nguyễn Minh Không mới bắt đầu chữa, ông sai lấy một vạc lớn đựng nước nấu sôi tới cả trăm lần, dùng tay quậy lên khoảng bốn lần, rồi thò tay vào trong vạc dầu đang sôi sùng sục lấy ra đủ 100 cái kim, rồi châm cứu cho vua.
Bệnh liền bớt ngay. Sau khi khỏi bệnh, cảm phục tài năng, Vua Lý Thần Tông phong ông là Quốc sư, miễn thuế dịch cho vài trăm hộ.
Luận bàn về thần thông trong đạo Phật
Từ chuyện vua Lý Thần Tông hóa hổ, Quang Tử xin bàn thêm về cách nhìn nhận về thần thông. Trong Phật giáo, từ thời Đức Phật còn tại thế, Người đã thường xuyên cảnh tỉnh đệ tử không được lạm dụng thần thông, bởi vì chỉ sơ xảy, sẽ gây Nghiệp chướng, đồng thời sẽ gây hệ lụy tai hại cho người đời. Vì sao ?
Bởi vì người đời thường không đủ trí tuệ, hễ cứ thấy ai có thần thông là mê mệt tin theo, không còn biết Đạo lý gì nữa. Người tu hành, dù chưa chứng Thánh quả, thậm chí tu sai, đôi khi vẫn cứ xuất hiện thần thông. Người đời tin nghe theo những kẻ tu hành “nửa vời” như thế rất tai hại.
Giống như thời Đức Phật, ông Đề Bà Đạt Đa dù tâm địa xấu, làm ra đủ chuyện hại Phật. Nhưng vì đắc Thiền, vẫn xuất hiện thần thông.
Ông ta đã dùng phép hiện hình vào cung, biến hóa đủ thứ kỳ lạ, khiến thái tử A Xà Thế hoa mắt, trầm trồ thán phục, hết mực tin tưởng, từ đó nghe theo lời Đề Bà Đạt Đa xúi giục, gây ra những nghiệp chướng khủng khiếp: giết cha soán ngôi, sau đó phải chịu quả báo thê thảm.
Xét trên thời gian dài, lạm dụng thần thông không có trí tuệ, sẽ gây ra hiểu lầm, khiến người ta tu hành không phải vì cầu Giải Thoát, Giác Ngộ, mà chỉ vì mong có thần thông. Trong khi thực ra, lực của thần thông rất hạn chế, khi đứng trước Nghiệp lực, chỉ như trứng chọi đá, không thể chống đỡ dù chỉ một khắc.
Ta có thể thấy được rõ điều này qua sự việc ngài Mục Kiện Liên – đại đệ tử thần thông đệ nhất của Đức Phật, vào cuối đời khi bị ngoại đạo vây đánh. Dù ngài thừa thần thông để bay lên trời, hoặc biến mất, hoặc đánh thắng được cả đạo quân. Nhưng vì biết đã đến lúc trả Nghiệp kiếp xưa, thần thông vô ích khi quả báo đến, nên Ngài đã thu phép, để yên cho những kẻ ngoại đạo đánh đến chết.
Vậy nên người theo Phật tu học, cần nắm chắc bài học quan trọng này.
“Nhân quả mạnh mẽ vô vàn
Thần thông gặp Nghiệp, cũng tàn ra tro”
Từ đó tập trung sức lực và thời gian của mình, thay vì hoa mắt trước những người có thần thông, rồi răm rắp tin theo, thì hãy học sâu kinh điển, hiểu rõ các Quy luật của vạn vật, nhất là luật Nhân quả.
Rồi theo đó, vận dụng Nghiệp lực, nỗ lực gieo nhân lành, tránh xa việc bất thiện. Chỉ có con đường đó mới đảm bảo hạnh phúc vững bền.
(Quang Tử)
----------------
Sách “THẤU HIỂU LUẬT VŨ TRỤ” Chính Thức Ra Mắt – Khám Phá Những Quy Luật Bất Biến Của Cuộc Đời
Làm Sao Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ Và Làm Chủ Vận Mệnh?
Bạn đã bao giờ tự hỏi:
Làm thế nào để hiểu rõ bản chất cuộc đời?
Tại sao cuộc sống lại đầy rẫy những bất công và đau khổ?
Liệu có cách nào ứng dụng các quy luật như luật Nhân quả, luật Vô thường … để biến cuộc sống trở nên hạnh phúc và ý nghĩa hơn?
Nếu bạn đang tìm kiếm câu trả lời, “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ” chính là cuốn sách bạn cần. Đây là tác phẩm giúp bạn giải mã những quy luật bất biến chi phối toàn bộ cuộc sống, từ cách chúng ta suy nghĩ, hành động, đến những gì ta nhận lại từ cuộc đời.
Trích Đoạn Tâm Đắc Từ Sách
Hãy cùng đọc một đoạn trích nổi bật từ “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ”:
“Con người quá nhỏ bé khi đứng trước sức mạnh của Vũ trụ. Nếu không hiểu cách mà vũ trụ này vận hành, thì việc cuộc đời ta bị nghiền nát trong đau khổ bởi các quy luật là điều khó tránh khỏi.
Còn ngược lại, nếu nắm vững các quy luật, bạn có thể nương theo sức mạnh ấy để đạt được những gì mình mong muốn, giống như những thủy thủ lão luyện, nương theo sức gió mà giong buồm đi khắp nơi trong đại dương. Quan trọng hơn, bạn có thể làm chủ được chính mình, sắp xếp lại vận mệnh của mình.”
Đọc những dòng này, bạn sẽ nhận ra rằng cuộc đời có thể được tái định hình, miễn là bạn hiểu rõ các quy luật chi phối nó.
Cách đặt mua sách:
Gửi tin nhắn qua Zalo: 0348 051 248
Hưởng freeship toàn quốc nếu gửi kèm theo mã “FS2025” khi đặt mua, nhanh chóng và tiện lợi.
-
- Chính thức
- Bài viết: 94
- Tham gia: 15:59, 05/04/12
TL: Một cuốn sách sẽ giúp bạn tái cấu trúc và làm chủ vận mệnh.
Cho mình khảo sát xíu: các bạn có hứng thú, có thấy các bài nhân quả hữu ích không ạ?
-
- Chính thức
- Bài viết: 94
- Tham gia: 15:59, 05/04/12
TL: Một cuốn sách sẽ giúp bạn tái cấu trúc và làm chủ vận mệnh.
MẠNG SỐ SẮP C.HẾT ĐƯỢC TĂNG TUỔI THỌ NHỜ KHÔNG S.ÁT S.ANH
Ở Hoa Đình (nay là Tùng Giang, Thượng Hải) có người tên Triệu Tố, một hôm đến Thanh Phố để thăm bà con, bỗng nhìn thấy người nô bộc đã chết của mình đứng trên thuyền. Ông kinh sợ, đến hỏi, người ấy nói: “Tôi hiện là nha dịch của âm ty, hôm nay đến đây để bắt 3 người. Một người ở Hồ Quảng, một người nữa là người bà con mà ông đi thăm đó.” Hỏi thêm về người thứ ba, ông ta im lặng không đáp, Triệu Tố có ý ngờ người thứ ba là mình.
Tiếp đó vừa đến nhà người bà con thì từ xa đã nghe tiếng than khóc. Họ Triệu kinh hãi, lập tức quay trở về. Trên đường lại gặp người nô bộc cũ, nói: “Ông đừng sợ, nếu đêm nay mà tôi không đến thì ông được thoát rồi.” Triệu Tố gạn hỏi nguyên nhân, người ấy đáp: “Vì trên đường đi tôi có gặp một người vì ông biện giải, nói rằng cả nhà ông đều giữ giới không giết hại.”
Đến tối, quả nhiên vẫn không thấy người ấy đến, Triệu Tố được bình an vô sự.
Lời bàn:
Đó chính là [nhờ giữ giới không giết hại mà] được thần linh bảo vệ.
Có vị quan tự thừa (chức quan phụ tá cho huyện lệnh) là Tiêu Chấn, thuở nhỏ một hôm nằm mộng thấy có người đến bảo rằng: “Ông chỉ sống đến năm mười tám tuổi.”
Khi cha ông được bổ làm chủ soái đất Thục, ông đi theo đến nhậm chức. Quan địa phương mở đại tiệc mừng chủ soái đến nhậm chức, ông cũng theo cha đến dự, tình cờ đi ngang nhà bếp thấy ở đó đang buộc một con bò sữa, liền gạn hỏi. Người nhà bếp thưa rằng: “Theo lệ ở vùng này thì sau khi chiêu đãi qua ba tuần rượu sẽ dâng món ‘đũa ngọc’. Cách làm món này là dùng đũa sắt đốt nóng đỏ rồi đâm xuyên qua vú bò sữa, sữa bò chảy ra đọng lại trên đôi đũa thành món ăn mùi vị rất ngon.”
Ông nghe qua kinh hãi, gấp rút đến trình với cha. Cha ông yêu cầu nhà bếp mang thực đơn lên xem trước, thấy đúng như vậy liền truyền bãi bỏ và hạ lệnh vĩnh viễn cấm hẳn món ăn tàn khốc này.
Năm ấy, Tiêu Chấn vừa được mười bảy tuổi, lại nằm mộng thấy có vị thần đến bảo: “Ông có âm đức lớn, chẳng những được khỏi chết yểu mà còn có thể được sống lâu.” Về sau, quả nhiên Tiêu Chấn sống đến hơn chín mươi tuổi.
Lời bàn:
Từ một món ăn mà có thể [khởi tâm từ bi] được tăng tuổi thọ, cũng từ một món ăn ấy [nếu không có tâm từ] ắt phải giảm tuổi thọ!
Trích An Sĩ Toàn Thư – Khuyên Người Bỏ Sự Giết Hại
Nguyên tác Hán văn: Vạn Thiện Tiên Tư
Tác Giả: Chu An Sĩ
Việt dịch và chú giải: Nguyễn Minh Tiến
Ở Hoa Đình (nay là Tùng Giang, Thượng Hải) có người tên Triệu Tố, một hôm đến Thanh Phố để thăm bà con, bỗng nhìn thấy người nô bộc đã chết của mình đứng trên thuyền. Ông kinh sợ, đến hỏi, người ấy nói: “Tôi hiện là nha dịch của âm ty, hôm nay đến đây để bắt 3 người. Một người ở Hồ Quảng, một người nữa là người bà con mà ông đi thăm đó.” Hỏi thêm về người thứ ba, ông ta im lặng không đáp, Triệu Tố có ý ngờ người thứ ba là mình.
Tiếp đó vừa đến nhà người bà con thì từ xa đã nghe tiếng than khóc. Họ Triệu kinh hãi, lập tức quay trở về. Trên đường lại gặp người nô bộc cũ, nói: “Ông đừng sợ, nếu đêm nay mà tôi không đến thì ông được thoát rồi.” Triệu Tố gạn hỏi nguyên nhân, người ấy đáp: “Vì trên đường đi tôi có gặp một người vì ông biện giải, nói rằng cả nhà ông đều giữ giới không giết hại.”
Đến tối, quả nhiên vẫn không thấy người ấy đến, Triệu Tố được bình an vô sự.
Lời bàn:
Đó chính là [nhờ giữ giới không giết hại mà] được thần linh bảo vệ.
Có vị quan tự thừa (chức quan phụ tá cho huyện lệnh) là Tiêu Chấn, thuở nhỏ một hôm nằm mộng thấy có người đến bảo rằng: “Ông chỉ sống đến năm mười tám tuổi.”
Khi cha ông được bổ làm chủ soái đất Thục, ông đi theo đến nhậm chức. Quan địa phương mở đại tiệc mừng chủ soái đến nhậm chức, ông cũng theo cha đến dự, tình cờ đi ngang nhà bếp thấy ở đó đang buộc một con bò sữa, liền gạn hỏi. Người nhà bếp thưa rằng: “Theo lệ ở vùng này thì sau khi chiêu đãi qua ba tuần rượu sẽ dâng món ‘đũa ngọc’. Cách làm món này là dùng đũa sắt đốt nóng đỏ rồi đâm xuyên qua vú bò sữa, sữa bò chảy ra đọng lại trên đôi đũa thành món ăn mùi vị rất ngon.”
Ông nghe qua kinh hãi, gấp rút đến trình với cha. Cha ông yêu cầu nhà bếp mang thực đơn lên xem trước, thấy đúng như vậy liền truyền bãi bỏ và hạ lệnh vĩnh viễn cấm hẳn món ăn tàn khốc này.
Năm ấy, Tiêu Chấn vừa được mười bảy tuổi, lại nằm mộng thấy có vị thần đến bảo: “Ông có âm đức lớn, chẳng những được khỏi chết yểu mà còn có thể được sống lâu.” Về sau, quả nhiên Tiêu Chấn sống đến hơn chín mươi tuổi.
Lời bàn:
Từ một món ăn mà có thể [khởi tâm từ bi] được tăng tuổi thọ, cũng từ một món ăn ấy [nếu không có tâm từ] ắt phải giảm tuổi thọ!
Trích An Sĩ Toàn Thư – Khuyên Người Bỏ Sự Giết Hại
Nguyên tác Hán văn: Vạn Thiện Tiên Tư
Tác Giả: Chu An Sĩ
Việt dịch và chú giải: Nguyễn Minh Tiến
-
- Chính thức
- Bài viết: 94
- Tham gia: 15:59, 05/04/12
TL: Một cuốn sách sẽ giúp bạn tái cấu trúc và làm chủ vận mệnh.
NGƯỜI XẤU ÁC CŨNG CÓ THỂ THÀNH PHẬT
( Trích kinh Bách Duyên )
Thời Đức Phật, khi ấy, Phật ở gần thành Xá-vệ cùng với chư tỳ-kheo, trong vườn Kỳ thọ Cấp Cô Độc. Tại thành Xá-vệ, có một ông trưởng giả tên là Bà-trì-gia (Vadrika), giàu có nhưng tâm địa cực ác, thường chẳng thân thiện gần gũi với ai. Tuy vậy, ông lại có lòng kính ngưỡng phụng sự sáu thầy ngoại đạo.
Ngày kia, ông mắc bệnh trầm trọng, không có ai chăm sóc thuốc thang, mạng sống rất nguy kịch. Ông liền tự nghĩ rằng:
“Ta nay thọ bệnh, khốn khổ cùng cực như thế này, nếu ai có thể cứu được mạng sống của ta, ta sẽ trọn đời hầu hạ phụng sự người ấy.”
Ông lại nghĩ tiếp rằng:
“Chỉ có Phật Thế Tôn mới có thể cứu được mạng ta mà thôi.”
Nghĩ như vậy rồi liền sanh lòng khát ngưỡng, mong mỏi được thấy Phật.
Đức Phật thường lấy tâm đại bi ngày đêm quán sát hết thảy chúng sanh, thấy biết những ai đang gặp khổ não thì ngài hiện đến tùy duyên cứu giúp, thuyết pháp cho nghe khiến được hoan hỷ thân tâm, nếu đang đọa trong nẻo ác, cũng khiến cho lìa khỏi đó mà sinh vào chốn trời người, được thành đạo quả.
Khi ấy, Phật nhìn thấy ông trưởng giả đang khốn khổ vì bệnh tật, không có ai chăm sóc, nuôi dưỡng, ngài liền từ xa phóng hào quang chiếu đến nơi thân người bệnh, khiến cho thân thể được khoan khoái, mát mẻ, dù chưa hết bệnh hẳn nhưng tâm liền tỉnh ngộ, vui mừng khôn xiết. Ông trưởng giả Bà-trì-gia khi ấy liền hướng về phía Tinh xá nơi có Phật, phủ phục lễ bái quy vọng về Phật.
Lúc đó, đức Thế Tôn biết rằng thiện căn của Bà-trì-gia đã thành thục, có thể được giáo hóa. Ngài liền hiện
đến nơi nhà ông trưởng giả này. Khi ấy, ông liền vùng dậy, chấp tay cung kính đón rước Phật lên chỗ ngồi.
Đức Phật hỏi Bà-trì-gia:
- Ông nay chịu bệnh khổ, có biết ở nơi đâu không?
Ông đáp rằng:
- Con nay chịu khổ não ở cả nơi thân và tâm.
Đức Phật liền nghĩ :
- Ta từ nhiều kiếp đến nay từng tu hạnh từ bi, nguyện trị lành tất cả bệnh khổ nơi thân và tâm của chúng sanh.
Bấy giờ, vua trời Đế-thích biết được ý nghĩ của Phật, liền bay đến Hương Sơn, lấy loại cỏ thuốc tên là bạch nhũ, mang về dâng lên cho Phật. Phật nhận cỏ thuốc rồi trao cho Bà-trì-gia, bảo uống hết vào. Bệnh liền được khỏi, thân tâm an lạc.
Ông này đối trước Phật sanh lòng tin phục gấp bội phần, liền vì Phật và chư tỳ-kheo tăng mà chuẩn bị các món ăn ngon lạ để cúng dường. Xong, lại dùng một chiếc áo tốt rất đẹp đẽ, giá trị trăm ngàn lượng vàng mà dâng cúng.
Ông lại phát nguyện lớn rằng:
- Nhờ công đức cúng dường Phật và chư tỳ-kheo tăng, nguyện cho tôi về sau cũng trị được các bệnh khổ nơi thân và tâm của tất cả chúng sanh, làm cho được an lạc, giống như ngày nay Thế Tôn đã trị dứt bệnh khổ nơi thân và tâm của tôi, làm cho được an lạc.
Khi ông phát nguyện như vậy rồi, đức Phật liền mỉm cười, từ nơi trán, giữa hai lông mày phóng ra một đạo hào quang năm sắc, bay quanh Phật ba vòng rồi lại theo chỗ trên trán Phật mà bay trở vào.
Khi ấy, A-nan bạch Phật rằng:
- Như Lai là đấng tôn quý, chẳng vô cớ mà cười bao giờ. Nay vì nhân duyên gì mà Phật mỉm cười, xin giảng giải cho chúng con được biết.
Phật bảo A-nan:
- Ông có nhìn thấy người trưởng giả đây sau khi khỏi bệnh phát tâm cúng dường ta và chư tăng hay chăng?
- Bạch Thế Tôn, con đã thấy.
Phật nói:
- Về sau người này sẽ thành Phật hiệu là Thích Ca Mâu Ni,(trùng tên với Phật Thích Ca) rộng độ chúng sanh nhiều vô số. Vì nhân duyên ấy mà ta mỉm cười.
Các vị tỳ-kheo nghe Phật thuyết nhân duyên này xong thảy đều vui mừng tin nhận.
______________________
Nếu như bạn đã từng đọc qua rất nhiều câu truyện về Luân hồi và Nhân quả, rồi nghiền ngẫm, suy xét. Chắc hẳn bạn cũng cảm thấy kinh sợ vì sự nguy hiểm của luân hồi, sự khủng khiếp của nghiệp báo.
Chúng sinh cứ mãi vô số kiếp đầu thai trong 6 cõi, sinh ra rồi chết, hưởng vui sướng thì ít mà chịu đau khổ, đày đọa thì vô cùng tận, vô vàn những máu và nước mắt đổ xuống trong những kiếp nhân sinh, súc sinh, ngạ quỷ, địa ngục.
Luân hồi này bản chất là như vậy, nó giống một nhà tù khổng lồ, giam giữ chúng sinh bằng chính tâm ham đắm dục lạc của họ, khiến cho chúng sinh đau khổ nối tiếp đau khổ, liên miên không sao dứt ra được.
Ngay đến cả các chư thiên ở các tầng trời cao nhất của cõi Vô sắc giới, hưởng phước báu cõi trời an lạc đến hàng triệu triệu năm, cũng vẫn chưa thoát khỏi cái chu kì ác nghiệt này, huống chi tất cả chúng ta?
Thế nhưng không lẽ không có cách nào thoát được cái vòng luẩn quẩn ấy ? Rất may cho chúng ta_ những người có duyên với Phật pháp, là có một lối thoát !
Đức Phật dạy chúng ta rất nhiều pháp môn làm tăng trưởng Bồ Đề Tâm, gieo hạt giống Giác Ngộ, những con đường ấy sẽ dần đưa chúng sinh thoát được luân hồi sinh tử.
Tuy nhiên, bạn phải hiểu rằng bạn phải thực hành theo đúng Chánh Pháp của Phật trong suốt hàng ngàn kiếp mới mong thoát được cái vòng luẩn quẩn của luân hồi. Điều đó thật sự thiên nan vạn nan!
Dù kiếp này ta gặp được Phật pháp cũng không gì đảm bảo kiếp sau ta lại gặp được chánh Pháp như thế.
Đức Phật, Người biết điều đó, vì lòng từ bi Người đã dạy một yếu chỉ quan trọng, Phật gọi là “PHÁT TÂM VÔ THƯỢNG BỒ ĐỀ”, trong kinh Hoa nghiêm , còn được gọi là " Sơ phát tâm", trong kinh Kim Cang, được gọi là " Phát tâm Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác" hay trong một số kinh được gọi là " Phát Tâm A Nậu Đa La Tam Miệu Tam Bồ Đề"
Chỉ cần một lần PHÁT TÂM VÔ THƯỢNG BỒ ĐỀ, bạn cũng như bất kì người nào khác đã đặt bước chân đầu tiên lên con đường vững chắc, kiên cố hướng đến quả vị Phật. Cho dù muôn kiếp sau có xảy ra điều gì đi chăng nữa cũng không làm điều này thay đổi được .
Nhưng thế nào là PHÁT TÂM VÔ THƯỢNG BỒ ĐỀ ?
Giống như lời phát nguyện của ông Bà Trì Gia trong truyện đây chính là PHÁT TÂM VÔ THƯỢNG BỒ ĐỀ.
Chính nhờ một lần PHÁT NGUYỆN như thế, mà vị đó trải qua vô lượng kiếp tu hành sẽ trở thành Đức Phật hóa độ chúng sanh nhiều vô số như Phật Thích Ca đã thọ ký.
Nói một cách dễ hiểu, PHÁT TÂM VÔ THƯỢNG BỒ ĐỀ là khởi lên ước muốn trở thành Phật, cứu độ tất cả chúng sinh. Hòan tòan không khó, phải không bạn ? Và bạn có thể thực hiện điều đó ngay trong ngày hôm nay !
Những việc bạn cần làm là giữ lòng thành kính, bước đến trước bàn thờ Phật, quỳ xuống, chắp tay hướng đến Phật mà phát lên điều nguyện rằng (có rất nhiều cách nguyện, sau đây chỉ là một cách để tham khảo):
“ Nam Mô Thích Ca Mâu Ni Phật ! Nam Mô A Di Đà Phật ! Con xin đem hết thảy căn lành, thành tâm mà nguyện rằng : trong vô biên vô lượng kiếp sau, con sẽ tu hành mọi công hạnh không tính kể thời gian để chứng đắc được quả vị Phật giống như Người, hóa độ vô biên vô số chúng sinh trong Pháp giới ! Cúi xin mười phương Chư Phật chứng minh!”
Và điều nguyện đó sẽ càng chí thành hơn, càng linh ứng hơn nhiều nếu trước đó, bạn thực hiện một việc phước lành như ông Bà Trì Gia trong truyện cúng dường Phật chiếc áo, bữa cơm thanh tịnh, ta có thể bố thí, cúng dường, phóng sinh, ấn tống... hay bất kì việc từ thiện nào khác. Rồi cũng đến quỳ trước tượng của Đức Phật mà khấn rằng :
“ Nam Mô Thích Ca Mâu Ni Phật ! Nam Mô A Di Đà Phật ! Con xin đem hết thảy căn lành và chút công đức bé nhỏ này, thành tâm mà khấn nguyện rằng : nhờ chút ít công đức đó mà trong vô biên vô lượng kiếp sau, con sẽ tu hành mọi công hạnh không tính kể thời gian để chứng đắc được quả vị Phật giống như Người, hóa độ vô biên vô số chúng sinh trong Pháp giới ! Cúi xin mười phương Chư Phật chứng minh!”
Mọi cây đại thụ vĩ đại nhất đều bắt đầu từ một mầm cây bé nhỏ. Nếu như bạn thực hiện được điều này, có nghĩa là bạn vừa gieo một hạt mầm của cây Bồ đề vào dòng luân hồi sinh tử của bạn. Không cần biết là trải qua bao nhiêu kiếp nữa, nhưng chắc chắn một điều rằng, lời nguyện thiêng liêng của bạn sẽ thành hiện thực.
Tất nhiên, một người sau khi PHÁT TÂM VÔ THƯỢNG BỒ ĐỀ chưa thể ngay lập tức xuất hiện kì tích. Người ấy vẫn còn đầy đủ những tham_ sân_ si, người ấy vẫn còn hay mắc lỗi vì còn bản ngã. Nhưng những điều đó không có cơ hội để tồn tại lâu.
Giống như người tự có la bàn trong tâm, dù có đi giữa rừng già hay giữa sa mạc mênh mông, người đó cũng không sợ bị lạc.
Người đã gieo hạt giống Bồ đề vào trong tâm luôn tự tìm ra con đường đúng đắn để đi dù không có người chỉ dạy. Dù thời gian có lâu xa, phải trải qua số kiếp nhiều hơn số cát có trong quả Địa cầu này cũng không làm người ấy nản lòng.
Dù có khó khăn, nguy hiểm, phải vì chúng sinh mà hi sinh thân mạng, nhiều đến mức phủ kín bề mặt Trái đất này cũng không làm người ấy dừng bước.
Chư Thiên trên các tầng Trời không ngừng dõi theo từng bước người ấy bước đi trên con đường dẫn đến Đạo quả Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác. Vì đó là con đường thiêng liêng mà mười phương Chư Phật đã đi.
Hãy dũng mãnh lên và PHÁT TÂM VÔ THƯỢNG BỒ ĐỀ ! Đó sẽ là điều vĩ đại nhất mà bạn từng làm trong vô lựợng kiếp qua và mở ra vô số điều vĩ đại trong vô lượng kiếp tới.
Chúc bạn sớm viên thành Phật đạo !
Nammô Bổn sư Thích Ca Nâu Ni Phật !
Nam Mô A Di Đà Phật !
Nammô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát !
Nammô Đại Nguyện Đia Tạng Vương Bồ Tát !
Nammô Đương Lai Di Lặc Tôn Phật !
"Chúng sinh vô biên, thệ nguyện độ khắp.
Phiền não vô tận, thệ nguyện dứt sạch.
Pháp môn vô lượng, thệ nguyện tu học.
Phật đạo vô thượng, thệ nguyện thành tựu."
Nguồn :Fanpage
Quang Tử
https://www.facebook.com/quangtu.chuyennhanqua/
------
( Trích kinh Bách Duyên )
Thời Đức Phật, khi ấy, Phật ở gần thành Xá-vệ cùng với chư tỳ-kheo, trong vườn Kỳ thọ Cấp Cô Độc. Tại thành Xá-vệ, có một ông trưởng giả tên là Bà-trì-gia (Vadrika), giàu có nhưng tâm địa cực ác, thường chẳng thân thiện gần gũi với ai. Tuy vậy, ông lại có lòng kính ngưỡng phụng sự sáu thầy ngoại đạo.
Ngày kia, ông mắc bệnh trầm trọng, không có ai chăm sóc thuốc thang, mạng sống rất nguy kịch. Ông liền tự nghĩ rằng:
“Ta nay thọ bệnh, khốn khổ cùng cực như thế này, nếu ai có thể cứu được mạng sống của ta, ta sẽ trọn đời hầu hạ phụng sự người ấy.”
Ông lại nghĩ tiếp rằng:
“Chỉ có Phật Thế Tôn mới có thể cứu được mạng ta mà thôi.”
Nghĩ như vậy rồi liền sanh lòng khát ngưỡng, mong mỏi được thấy Phật.
Đức Phật thường lấy tâm đại bi ngày đêm quán sát hết thảy chúng sanh, thấy biết những ai đang gặp khổ não thì ngài hiện đến tùy duyên cứu giúp, thuyết pháp cho nghe khiến được hoan hỷ thân tâm, nếu đang đọa trong nẻo ác, cũng khiến cho lìa khỏi đó mà sinh vào chốn trời người, được thành đạo quả.
Khi ấy, Phật nhìn thấy ông trưởng giả đang khốn khổ vì bệnh tật, không có ai chăm sóc, nuôi dưỡng, ngài liền từ xa phóng hào quang chiếu đến nơi thân người bệnh, khiến cho thân thể được khoan khoái, mát mẻ, dù chưa hết bệnh hẳn nhưng tâm liền tỉnh ngộ, vui mừng khôn xiết. Ông trưởng giả Bà-trì-gia khi ấy liền hướng về phía Tinh xá nơi có Phật, phủ phục lễ bái quy vọng về Phật.
Lúc đó, đức Thế Tôn biết rằng thiện căn của Bà-trì-gia đã thành thục, có thể được giáo hóa. Ngài liền hiện
đến nơi nhà ông trưởng giả này. Khi ấy, ông liền vùng dậy, chấp tay cung kính đón rước Phật lên chỗ ngồi.
Đức Phật hỏi Bà-trì-gia:
- Ông nay chịu bệnh khổ, có biết ở nơi đâu không?
Ông đáp rằng:
- Con nay chịu khổ não ở cả nơi thân và tâm.
Đức Phật liền nghĩ :
- Ta từ nhiều kiếp đến nay từng tu hạnh từ bi, nguyện trị lành tất cả bệnh khổ nơi thân và tâm của chúng sanh.
Bấy giờ, vua trời Đế-thích biết được ý nghĩ của Phật, liền bay đến Hương Sơn, lấy loại cỏ thuốc tên là bạch nhũ, mang về dâng lên cho Phật. Phật nhận cỏ thuốc rồi trao cho Bà-trì-gia, bảo uống hết vào. Bệnh liền được khỏi, thân tâm an lạc.
Ông này đối trước Phật sanh lòng tin phục gấp bội phần, liền vì Phật và chư tỳ-kheo tăng mà chuẩn bị các món ăn ngon lạ để cúng dường. Xong, lại dùng một chiếc áo tốt rất đẹp đẽ, giá trị trăm ngàn lượng vàng mà dâng cúng.
Ông lại phát nguyện lớn rằng:
- Nhờ công đức cúng dường Phật và chư tỳ-kheo tăng, nguyện cho tôi về sau cũng trị được các bệnh khổ nơi thân và tâm của tất cả chúng sanh, làm cho được an lạc, giống như ngày nay Thế Tôn đã trị dứt bệnh khổ nơi thân và tâm của tôi, làm cho được an lạc.
Khi ông phát nguyện như vậy rồi, đức Phật liền mỉm cười, từ nơi trán, giữa hai lông mày phóng ra một đạo hào quang năm sắc, bay quanh Phật ba vòng rồi lại theo chỗ trên trán Phật mà bay trở vào.
Khi ấy, A-nan bạch Phật rằng:
- Như Lai là đấng tôn quý, chẳng vô cớ mà cười bao giờ. Nay vì nhân duyên gì mà Phật mỉm cười, xin giảng giải cho chúng con được biết.
Phật bảo A-nan:
- Ông có nhìn thấy người trưởng giả đây sau khi khỏi bệnh phát tâm cúng dường ta và chư tăng hay chăng?
- Bạch Thế Tôn, con đã thấy.
Phật nói:
- Về sau người này sẽ thành Phật hiệu là Thích Ca Mâu Ni,(trùng tên với Phật Thích Ca) rộng độ chúng sanh nhiều vô số. Vì nhân duyên ấy mà ta mỉm cười.
Các vị tỳ-kheo nghe Phật thuyết nhân duyên này xong thảy đều vui mừng tin nhận.
______________________
Nếu như bạn đã từng đọc qua rất nhiều câu truyện về Luân hồi và Nhân quả, rồi nghiền ngẫm, suy xét. Chắc hẳn bạn cũng cảm thấy kinh sợ vì sự nguy hiểm của luân hồi, sự khủng khiếp của nghiệp báo.
Chúng sinh cứ mãi vô số kiếp đầu thai trong 6 cõi, sinh ra rồi chết, hưởng vui sướng thì ít mà chịu đau khổ, đày đọa thì vô cùng tận, vô vàn những máu và nước mắt đổ xuống trong những kiếp nhân sinh, súc sinh, ngạ quỷ, địa ngục.
Luân hồi này bản chất là như vậy, nó giống một nhà tù khổng lồ, giam giữ chúng sinh bằng chính tâm ham đắm dục lạc của họ, khiến cho chúng sinh đau khổ nối tiếp đau khổ, liên miên không sao dứt ra được.
Ngay đến cả các chư thiên ở các tầng trời cao nhất của cõi Vô sắc giới, hưởng phước báu cõi trời an lạc đến hàng triệu triệu năm, cũng vẫn chưa thoát khỏi cái chu kì ác nghiệt này, huống chi tất cả chúng ta?
Thế nhưng không lẽ không có cách nào thoát được cái vòng luẩn quẩn ấy ? Rất may cho chúng ta_ những người có duyên với Phật pháp, là có một lối thoát !
Đức Phật dạy chúng ta rất nhiều pháp môn làm tăng trưởng Bồ Đề Tâm, gieo hạt giống Giác Ngộ, những con đường ấy sẽ dần đưa chúng sinh thoát được luân hồi sinh tử.
Tuy nhiên, bạn phải hiểu rằng bạn phải thực hành theo đúng Chánh Pháp của Phật trong suốt hàng ngàn kiếp mới mong thoát được cái vòng luẩn quẩn của luân hồi. Điều đó thật sự thiên nan vạn nan!
Dù kiếp này ta gặp được Phật pháp cũng không gì đảm bảo kiếp sau ta lại gặp được chánh Pháp như thế.
Đức Phật, Người biết điều đó, vì lòng từ bi Người đã dạy một yếu chỉ quan trọng, Phật gọi là “PHÁT TÂM VÔ THƯỢNG BỒ ĐỀ”, trong kinh Hoa nghiêm , còn được gọi là " Sơ phát tâm", trong kinh Kim Cang, được gọi là " Phát tâm Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác" hay trong một số kinh được gọi là " Phát Tâm A Nậu Đa La Tam Miệu Tam Bồ Đề"
Chỉ cần một lần PHÁT TÂM VÔ THƯỢNG BỒ ĐỀ, bạn cũng như bất kì người nào khác đã đặt bước chân đầu tiên lên con đường vững chắc, kiên cố hướng đến quả vị Phật. Cho dù muôn kiếp sau có xảy ra điều gì đi chăng nữa cũng không làm điều này thay đổi được .
Nhưng thế nào là PHÁT TÂM VÔ THƯỢNG BỒ ĐỀ ?
Giống như lời phát nguyện của ông Bà Trì Gia trong truyện đây chính là PHÁT TÂM VÔ THƯỢNG BỒ ĐỀ.
Chính nhờ một lần PHÁT NGUYỆN như thế, mà vị đó trải qua vô lượng kiếp tu hành sẽ trở thành Đức Phật hóa độ chúng sanh nhiều vô số như Phật Thích Ca đã thọ ký.
Nói một cách dễ hiểu, PHÁT TÂM VÔ THƯỢNG BỒ ĐỀ là khởi lên ước muốn trở thành Phật, cứu độ tất cả chúng sinh. Hòan tòan không khó, phải không bạn ? Và bạn có thể thực hiện điều đó ngay trong ngày hôm nay !
Những việc bạn cần làm là giữ lòng thành kính, bước đến trước bàn thờ Phật, quỳ xuống, chắp tay hướng đến Phật mà phát lên điều nguyện rằng (có rất nhiều cách nguyện, sau đây chỉ là một cách để tham khảo):
“ Nam Mô Thích Ca Mâu Ni Phật ! Nam Mô A Di Đà Phật ! Con xin đem hết thảy căn lành, thành tâm mà nguyện rằng : trong vô biên vô lượng kiếp sau, con sẽ tu hành mọi công hạnh không tính kể thời gian để chứng đắc được quả vị Phật giống như Người, hóa độ vô biên vô số chúng sinh trong Pháp giới ! Cúi xin mười phương Chư Phật chứng minh!”
Và điều nguyện đó sẽ càng chí thành hơn, càng linh ứng hơn nhiều nếu trước đó, bạn thực hiện một việc phước lành như ông Bà Trì Gia trong truyện cúng dường Phật chiếc áo, bữa cơm thanh tịnh, ta có thể bố thí, cúng dường, phóng sinh, ấn tống... hay bất kì việc từ thiện nào khác. Rồi cũng đến quỳ trước tượng của Đức Phật mà khấn rằng :
“ Nam Mô Thích Ca Mâu Ni Phật ! Nam Mô A Di Đà Phật ! Con xin đem hết thảy căn lành và chút công đức bé nhỏ này, thành tâm mà khấn nguyện rằng : nhờ chút ít công đức đó mà trong vô biên vô lượng kiếp sau, con sẽ tu hành mọi công hạnh không tính kể thời gian để chứng đắc được quả vị Phật giống như Người, hóa độ vô biên vô số chúng sinh trong Pháp giới ! Cúi xin mười phương Chư Phật chứng minh!”
Mọi cây đại thụ vĩ đại nhất đều bắt đầu từ một mầm cây bé nhỏ. Nếu như bạn thực hiện được điều này, có nghĩa là bạn vừa gieo một hạt mầm của cây Bồ đề vào dòng luân hồi sinh tử của bạn. Không cần biết là trải qua bao nhiêu kiếp nữa, nhưng chắc chắn một điều rằng, lời nguyện thiêng liêng của bạn sẽ thành hiện thực.
Tất nhiên, một người sau khi PHÁT TÂM VÔ THƯỢNG BỒ ĐỀ chưa thể ngay lập tức xuất hiện kì tích. Người ấy vẫn còn đầy đủ những tham_ sân_ si, người ấy vẫn còn hay mắc lỗi vì còn bản ngã. Nhưng những điều đó không có cơ hội để tồn tại lâu.
Giống như người tự có la bàn trong tâm, dù có đi giữa rừng già hay giữa sa mạc mênh mông, người đó cũng không sợ bị lạc.
Người đã gieo hạt giống Bồ đề vào trong tâm luôn tự tìm ra con đường đúng đắn để đi dù không có người chỉ dạy. Dù thời gian có lâu xa, phải trải qua số kiếp nhiều hơn số cát có trong quả Địa cầu này cũng không làm người ấy nản lòng.
Dù có khó khăn, nguy hiểm, phải vì chúng sinh mà hi sinh thân mạng, nhiều đến mức phủ kín bề mặt Trái đất này cũng không làm người ấy dừng bước.
Chư Thiên trên các tầng Trời không ngừng dõi theo từng bước người ấy bước đi trên con đường dẫn đến Đạo quả Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác. Vì đó là con đường thiêng liêng mà mười phương Chư Phật đã đi.
Hãy dũng mãnh lên và PHÁT TÂM VÔ THƯỢNG BỒ ĐỀ ! Đó sẽ là điều vĩ đại nhất mà bạn từng làm trong vô lựợng kiếp qua và mở ra vô số điều vĩ đại trong vô lượng kiếp tới.
Chúc bạn sớm viên thành Phật đạo !
Nammô Bổn sư Thích Ca Nâu Ni Phật !
Nam Mô A Di Đà Phật !
Nammô Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát !
Nammô Đại Nguyện Đia Tạng Vương Bồ Tát !
Nammô Đương Lai Di Lặc Tôn Phật !
"Chúng sinh vô biên, thệ nguyện độ khắp.
Phiền não vô tận, thệ nguyện dứt sạch.
Pháp môn vô lượng, thệ nguyện tu học.
Phật đạo vô thượng, thệ nguyện thành tựu."
Nguồn :Fanpage
Quang Tử
https://www.facebook.com/quangtu.chuyennhanqua/
------
-
- Chính thức
- Bài viết: 94
- Tham gia: 15:59, 05/04/12
TL: Một cuốn sách sẽ giúp bạn tái cấu trúc và làm chủ vận mệnh.
BẠCH Y ĐẠI SĨ CHO THUỐC
Pháp môn niệm Phật, không kể là nam hay nữ, già trẻ, giàu nghèo, chỉ cần thành tâm tin Phật thì diệt vô số tội, phúc đức vô lượng.
Ở Đài Loan có gia đình ông Trần, vợ là Lâm A Kiều, có một con trai nhỏ 8 tuổi là Trần Chí Trung, rất hiểu chuyện cả ngày quấn quít bên mẹ, lo việc phục dược.
Một hôm cô Trần Kim Chi tới thăm thấy Lâm A Kiều nằm trên giường rên la, Trần Chí Trung thì đứng cạnh giường rơi nước mắt. Cô thấy vậy thì thương bảo A Kiều:
-A Kiều ! Cô hãy niệm cứu khổ, cứu nạn Quán Thế Âm Bồ tát, xin Bồ tát cho con mau lành.
Cô Kiều nhỏ nhẹ:
- Tôi có sức đâu mà niệm.
- Cô niệm không được, nhưng con cô có thể niệm được, cô hãy gắng sức mà nghe. Tâm hoà vào niệm là được.
Cô Kim Chi lại lấy một bức tranh Tam thánh dán ở trên tường đối diện và dạy Chí Trung niệm A Di Đà Phật! và Quán Thế Âm Bồ tát!. Trần Chí Trung rất thông minh, chỉ dạy một lần là hiểu. Niệm 2 giờ liền hồi hướng cho mẹ. Mong Phật, Bồ tát gia hộ cho mẹ sớm bình phục. Niệm Phật thật là kỳ diệu không thể nghĩ bàn. Chí Trung, vì cầu cho mẹ khỏi bệnh ngày ngày đều thành tâm cầu nguyện. Không tới một tháng quả nhiên kỳ tích xảy ra.
Một hôm, sáng sớm Chí Trung kêu:
- Mẹ! Tối qua con mộng thấy một bà mặc áo trắng đưa cho mẹ một cây thuốc, mẹ tiếp lấy rồi đưa vào miệng nhai, con trông thấy rõ ràng. Bà còn nói với con bà là Bồ tát Quán Thế Âm. Mẹ bị bệnh chỉ cần ăn cây thuốc này thì bệnh sẽ không sao.
A Kiều rất kỳ quái bảo con:
-Trần Chí Trung, hôm qua mẹ cũng thấy như con. Sáng nay tỉnh dậy thấy bệnh đã đỡ nhiều. Dần dần A Kiều hồi phục sức khoẻ.
Trích: Những chuyện niệm Phật cảm ứng, nghe được.
Tác giả: Cư sĩ Lâm Khán Trị. Dịch giả: Dương Đình Hỷ.
Nguồn: Nhân Quả
Pháp môn niệm Phật, không kể là nam hay nữ, già trẻ, giàu nghèo, chỉ cần thành tâm tin Phật thì diệt vô số tội, phúc đức vô lượng.
Ở Đài Loan có gia đình ông Trần, vợ là Lâm A Kiều, có một con trai nhỏ 8 tuổi là Trần Chí Trung, rất hiểu chuyện cả ngày quấn quít bên mẹ, lo việc phục dược.
Một hôm cô Trần Kim Chi tới thăm thấy Lâm A Kiều nằm trên giường rên la, Trần Chí Trung thì đứng cạnh giường rơi nước mắt. Cô thấy vậy thì thương bảo A Kiều:
-A Kiều ! Cô hãy niệm cứu khổ, cứu nạn Quán Thế Âm Bồ tát, xin Bồ tát cho con mau lành.
Cô Kiều nhỏ nhẹ:
- Tôi có sức đâu mà niệm.
- Cô niệm không được, nhưng con cô có thể niệm được, cô hãy gắng sức mà nghe. Tâm hoà vào niệm là được.
Cô Kim Chi lại lấy một bức tranh Tam thánh dán ở trên tường đối diện và dạy Chí Trung niệm A Di Đà Phật! và Quán Thế Âm Bồ tát!. Trần Chí Trung rất thông minh, chỉ dạy một lần là hiểu. Niệm 2 giờ liền hồi hướng cho mẹ. Mong Phật, Bồ tát gia hộ cho mẹ sớm bình phục. Niệm Phật thật là kỳ diệu không thể nghĩ bàn. Chí Trung, vì cầu cho mẹ khỏi bệnh ngày ngày đều thành tâm cầu nguyện. Không tới một tháng quả nhiên kỳ tích xảy ra.
Một hôm, sáng sớm Chí Trung kêu:
- Mẹ! Tối qua con mộng thấy một bà mặc áo trắng đưa cho mẹ một cây thuốc, mẹ tiếp lấy rồi đưa vào miệng nhai, con trông thấy rõ ràng. Bà còn nói với con bà là Bồ tát Quán Thế Âm. Mẹ bị bệnh chỉ cần ăn cây thuốc này thì bệnh sẽ không sao.
A Kiều rất kỳ quái bảo con:
-Trần Chí Trung, hôm qua mẹ cũng thấy như con. Sáng nay tỉnh dậy thấy bệnh đã đỡ nhiều. Dần dần A Kiều hồi phục sức khoẻ.
Trích: Những chuyện niệm Phật cảm ứng, nghe được.
Tác giả: Cư sĩ Lâm Khán Trị. Dịch giả: Dương Đình Hỷ.
Nguồn: Nhân Quả
-
- Chính thức
- Bài viết: 94
- Tham gia: 15:59, 05/04/12
TL: Một cuốn sách sẽ giúp bạn tái cấu trúc và làm chủ vận mệnh.
KHỎI BỆNH TÂM LÝ NHỜ SIÊU ĐỘ OAN GIA
Đêm xuống, Mây vùi mình trên giường, cúi gầm đầu úp vào gối, hai bàn tay vòng ra sau ôm lấy cổ, cô thu chân lại khép lên sát bụng. Trông Mây như một con rùa đang ẩn mình trốn trong chiếc mai. Cô nghĩ quẩn:
“Tại sao con người mình lại như thế? Thà chết còn hơn, mình không muốn sống nữa.”
Trở về nhà sau giờ tan sở, một ngày làm việc mệt mỏi áp lực cuối cùng đã kết thúc. Ở đây trên chiếc giường này, chỉ còn lại Mây với màn đêm tĩnh mịch. Vậy mà trong lòng cô vẫn ngập ngụa những lo lắng, căng thẳng, bất an. Chúng đua nhau khủng bố tinh thần cô, một phần vì áp lực công việc, một phần vì những lý do vẩn vơ không rõ ràng.
Tên đầy đủ của cô là Lê Thị Mây, sinh năm 1991, sống ở phường Tân Quang, thành phố Tuyên Quang. Khi còn nhỏ, Mây khá nhút nhát. Lớn hơn chút nữa cô thường rụt rè trong giao tiếp, luôn cảm thấy hồi hộp trước đám đông.
Đến khi đi làm, va vấp nhiều hơn, Mây cũng không thay đổi được mấy, ngược lại ngày càng trở nên tự ti, khép mình, không muốn tiếp xúc với ai. Chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại có những cảm xúc tiêu cực như vậy trong suốt một khoảng thời gian dài. Bất cứ một việc nhỏ nào xảy ra không như ý muốn đều khiến Mây căng thẳng, thậm chí sợ hãi. Chẳng những thế, đầu óc cô kém nhanh nhạy. Trong công việc, Mây thường mất nhiều thời gian mới hiểu ra được những vấn đề rất đơn giản và giải quyết nó.
Chính áp lực công việc khiến sự bất an sợ hãi trong con người Mây lên tới đỉnh điểm. Đã nhiều lúc cô chỉ muốn chết. Chết quách đi để chấm dứt sự khủng hoảng tâm lý không rõ căn nguyên này. Đối với Mây, cuộc đời cô bị bao trùm bởi một màn đêm tăm tối không có lối ra. Cô bất lực với chính bản thân mình.
Mẹ Mây nhìn bộ dạng con gái, không khỏi sốt ruột, bà khẽ ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nói:
– Hay con thử tu học theo Phật Pháp, có khi lại giúp tinh thần an ổn hơn.
Chị gái Mây thấy vậy, quay sang đồng tình:
– Phải đấy, em cứ thử xem sao.
Mây đáp lời:
– Con không tin đâu. Phật Pháp làm sao có thể giúp được con.
Thấy Mây nói vậy, mẹ và chị gái cũng đành chịu, không khuyên bảo được. Tiện thể, mẹ hỏi cô:
– Dạo này bàn chân con còn lạnh nhiều không?
– Đông hay hè thì nó vẫn cứ lạnh như vậy đó mẹ ạ, chẳng thuyên giảm chút nào. Con toàn phải đi tất cho khỏi lạnh – Mây trả lời.
Thế rồi, cô tình cờ quen một chị Phật tử, vốn là bạn của chị gái, thường ngày rất tinh tấn tu học. Khi biết tình trạng của Mây như vậy, cũng có lời khuyên cô nên đọc kinh Địa Tạng.
Tưởng rằng Mây sẽ từ chối. Ấy vậy mà lần này cô tin tưởng chị Phật tử ấy, về nhà tìm đọc ngay. Sau đó còn tự tìm hiểu thêm về những câu chuyện nhân quả trên các trang mạng, và rất nhiều bài viết về Phật Pháp trên trang thuvienquangtu.com.
Đọc nhiều, Mây nhận ra vấn đề, biết rằng chết không phải là hết, rằng nhiều đời nhiều kiếp mình đã tạo bao nghiệp ác không đếm xuể, gây thù chuốc oán với rất nhiều chúng sinh, nên chiêu cảm quả báo đau khổ trong hiện tại.
Giờ cần phải dừng tay tạo nghiệp và làm công đức hồi hướng cho các chư vị oan gia trái chủ để gỡ bỏ oán kết, mới mong mọi thứ có thể tốt đẹp lên. Kể từ đó, Mây chính thức bước chân vào tu tập. Cô đọc kinh Địa Tạng, niệm Phật, phóng sinh và ngày nào cũng hồi hướng công đức làm được cho các chư vị oan gia trái chủ.
Cứ như thế miệt mài suốt 6 tháng trời, thì có một giấc mơ kì lạ xảy ra. Trong giấc mơ, Mây thấy trên hai chân của mình có rất nhiều con tôm và ốc đeo bám. Cô liền lấy tay bóc chúng ra khỏi chân, từng con từng con một.
Đến khi tỉnh dậy, Mây chợt nhận ra chân mình không còn bị lạnh đến nỗi phải đi tất như ngày xưa nữa. Lúc này cô mới biết vong linh của những con tôm, con ốc này là oan gia trái chủ đến đòi nợ cô, suốt bao năm qua làm chân cô bị lạnh. Nhờ hồi hướng công đức bấy lâu, nay mới có thể hóa giải. Bệnh tình nhờ vậy mà tan biến.
Trong suốt 6 tháng đó, tâm lý Mây đã dần ổn định, mạnh mẽ hơn trước, không còn lo sợ linh tinh, chủ động giao tiếp được với mọi người. Trước đám đông cô không còn tự ti, mà thoải mái hơn. Trí óc cũng nhanh nhẹn hơn, trước kia mất cả ngày mới hiểu ra được vấn đề, thì nay chỉ 5-10 phút cô đã hiểu và giải quyết công việc nhanh chóng.
Mây thốt lên với mẹ:
– Thật nhiệm màu mẹ ạ.
Rồi ánh mắt cô dịu xuống, trầm ngâm nói:
– Con đã sai rồi. Trước kia con chẳng tin Phật Pháp. Thế mà nay chính Phật Pháp đã cứu con thoát khỏi những năm tháng khủng hoảng.
– Thật ra cũng nhờ sự cố gắng và quyết tâm tu tập của con. Nếu con không quyết định học và thực hành theo Phật Pháp, thì Phật Pháp có nhiệm màu thật, cũng chẳng thể nào giúp con được. Con đường thì có sẵn, chỉ là con có chịu bước đi không thôi. – Mẹ cô ôn tồn đáp.
– Đúng là có thực hành thì mới tin được mẹ ạ. Vậy mà trước kia con chẳng chịu nghe lời mẹ và chị.
Từ đó trở đi, niềm tin Phật Pháp trong cô được ươm mầm nảy nở. Dù bệnh đã khỏi, tâm lý đã ổn định như người bình thường, Mây vẫn tiếp tục tu học để đạt được nhiều lợi ích lớn lao hơn nữa mà Phật Pháp có thể mang lại cho những ai quyết tâm thực hành. Vậy là mỗi khi đêm về, một ngày kết thúc, Mây đã có thể ngủ một giấc thoải mái, bình yên, không còn sợ hãi hay lo lắng những điều vụn vặt của đời thường, để dành sức nương theo ánh sáng Phật Pháp đưa đường dẫn lối cho Mây sống đúng đắn và ý nghĩa hơn, cho kiếp này và cả những kiếp sau.
(Tĩnh Như, viết lại từ lời kể của Lê Thị Mây)
____________________
Sách “THẤU HIỂU LUẬT VŨ TRỤ” Chính Thức Ra Mắt – Khám Phá Những Quy Luật Bất Biến Của Cuộc Đời
Làm Sao Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ Và Làm Chủ Vận Mệnh?
Bạn đã bao giờ tự hỏi:
Làm thế nào để hiểu rõ bản chất cuộc đời?
Tại sao cuộc sống lại đầy rẫy những bất công và đau khổ?
Liệu có cách nào ứng dụng các quy luật như luật Nhân quả, luật Vô thường … để biến cuộc sống trở nên hạnh phúc và ý nghĩa hơn?
Nếu bạn đang tìm kiếm câu trả lời, “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ” chính là cuốn sách bạn cần. Đây là tác phẩm giúp bạn giải mã những quy luật bất biến chi phối toàn bộ cuộc sống, từ cách chúng ta suy nghĩ, hành động, đến những gì ta nhận lại từ cuộc đời.
Trích Đoạn Tâm Đắc Từ Sách
Hãy cùng đọc một đoạn trích nổi bật từ “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ”:
“Con người quá nhỏ bé khi đứng trước sức mạnh của Vũ trụ. Nếu không hiểu cách mà vũ trụ này vận hành, thì việc cuộc đời ta bị nghiền nát trong đau khổ bởi các quy luật là điều khó tránh khỏi.
Còn ngược lại, nếu nắm vững các quy luật, bạn có thể nương theo sức mạnh ấy để đạt được những gì mình mong muốn, giống như những thủy thủ lão luyện, nương theo sức gió mà giong buồm đi khắp nơi trong đại dương. Quan trọng hơn, bạn có thể làm chủ được chính mình, sắp xếp lại vận mệnh của mình.”
Đọc những dòng này, bạn sẽ nhận ra rằng cuộc đời có thể được tái định hình, miễn là bạn hiểu rõ các quy luật chi phối nó.
Cách đặt mua sách:
Gửi tin nhắn qua Zalo: 0348 051 248
Hưởng freeship toàn quốc nếu gửi kèm theo mã “FS2025” khi đặt mua, nhanh chóng và tiện lợi.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
Đêm xuống, Mây vùi mình trên giường, cúi gầm đầu úp vào gối, hai bàn tay vòng ra sau ôm lấy cổ, cô thu chân lại khép lên sát bụng. Trông Mây như một con rùa đang ẩn mình trốn trong chiếc mai. Cô nghĩ quẩn:
“Tại sao con người mình lại như thế? Thà chết còn hơn, mình không muốn sống nữa.”
Trở về nhà sau giờ tan sở, một ngày làm việc mệt mỏi áp lực cuối cùng đã kết thúc. Ở đây trên chiếc giường này, chỉ còn lại Mây với màn đêm tĩnh mịch. Vậy mà trong lòng cô vẫn ngập ngụa những lo lắng, căng thẳng, bất an. Chúng đua nhau khủng bố tinh thần cô, một phần vì áp lực công việc, một phần vì những lý do vẩn vơ không rõ ràng.
Tên đầy đủ của cô là Lê Thị Mây, sinh năm 1991, sống ở phường Tân Quang, thành phố Tuyên Quang. Khi còn nhỏ, Mây khá nhút nhát. Lớn hơn chút nữa cô thường rụt rè trong giao tiếp, luôn cảm thấy hồi hộp trước đám đông.
Đến khi đi làm, va vấp nhiều hơn, Mây cũng không thay đổi được mấy, ngược lại ngày càng trở nên tự ti, khép mình, không muốn tiếp xúc với ai. Chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại có những cảm xúc tiêu cực như vậy trong suốt một khoảng thời gian dài. Bất cứ một việc nhỏ nào xảy ra không như ý muốn đều khiến Mây căng thẳng, thậm chí sợ hãi. Chẳng những thế, đầu óc cô kém nhanh nhạy. Trong công việc, Mây thường mất nhiều thời gian mới hiểu ra được những vấn đề rất đơn giản và giải quyết nó.
Chính áp lực công việc khiến sự bất an sợ hãi trong con người Mây lên tới đỉnh điểm. Đã nhiều lúc cô chỉ muốn chết. Chết quách đi để chấm dứt sự khủng hoảng tâm lý không rõ căn nguyên này. Đối với Mây, cuộc đời cô bị bao trùm bởi một màn đêm tăm tối không có lối ra. Cô bất lực với chính bản thân mình.
Mẹ Mây nhìn bộ dạng con gái, không khỏi sốt ruột, bà khẽ ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nói:
– Hay con thử tu học theo Phật Pháp, có khi lại giúp tinh thần an ổn hơn.
Chị gái Mây thấy vậy, quay sang đồng tình:
– Phải đấy, em cứ thử xem sao.
Mây đáp lời:
– Con không tin đâu. Phật Pháp làm sao có thể giúp được con.
Thấy Mây nói vậy, mẹ và chị gái cũng đành chịu, không khuyên bảo được. Tiện thể, mẹ hỏi cô:
– Dạo này bàn chân con còn lạnh nhiều không?
– Đông hay hè thì nó vẫn cứ lạnh như vậy đó mẹ ạ, chẳng thuyên giảm chút nào. Con toàn phải đi tất cho khỏi lạnh – Mây trả lời.
Thế rồi, cô tình cờ quen một chị Phật tử, vốn là bạn của chị gái, thường ngày rất tinh tấn tu học. Khi biết tình trạng của Mây như vậy, cũng có lời khuyên cô nên đọc kinh Địa Tạng.
Tưởng rằng Mây sẽ từ chối. Ấy vậy mà lần này cô tin tưởng chị Phật tử ấy, về nhà tìm đọc ngay. Sau đó còn tự tìm hiểu thêm về những câu chuyện nhân quả trên các trang mạng, và rất nhiều bài viết về Phật Pháp trên trang thuvienquangtu.com.
Đọc nhiều, Mây nhận ra vấn đề, biết rằng chết không phải là hết, rằng nhiều đời nhiều kiếp mình đã tạo bao nghiệp ác không đếm xuể, gây thù chuốc oán với rất nhiều chúng sinh, nên chiêu cảm quả báo đau khổ trong hiện tại.
Giờ cần phải dừng tay tạo nghiệp và làm công đức hồi hướng cho các chư vị oan gia trái chủ để gỡ bỏ oán kết, mới mong mọi thứ có thể tốt đẹp lên. Kể từ đó, Mây chính thức bước chân vào tu tập. Cô đọc kinh Địa Tạng, niệm Phật, phóng sinh và ngày nào cũng hồi hướng công đức làm được cho các chư vị oan gia trái chủ.
Cứ như thế miệt mài suốt 6 tháng trời, thì có một giấc mơ kì lạ xảy ra. Trong giấc mơ, Mây thấy trên hai chân của mình có rất nhiều con tôm và ốc đeo bám. Cô liền lấy tay bóc chúng ra khỏi chân, từng con từng con một.
Đến khi tỉnh dậy, Mây chợt nhận ra chân mình không còn bị lạnh đến nỗi phải đi tất như ngày xưa nữa. Lúc này cô mới biết vong linh của những con tôm, con ốc này là oan gia trái chủ đến đòi nợ cô, suốt bao năm qua làm chân cô bị lạnh. Nhờ hồi hướng công đức bấy lâu, nay mới có thể hóa giải. Bệnh tình nhờ vậy mà tan biến.
Trong suốt 6 tháng đó, tâm lý Mây đã dần ổn định, mạnh mẽ hơn trước, không còn lo sợ linh tinh, chủ động giao tiếp được với mọi người. Trước đám đông cô không còn tự ti, mà thoải mái hơn. Trí óc cũng nhanh nhẹn hơn, trước kia mất cả ngày mới hiểu ra được vấn đề, thì nay chỉ 5-10 phút cô đã hiểu và giải quyết công việc nhanh chóng.
Mây thốt lên với mẹ:
– Thật nhiệm màu mẹ ạ.
Rồi ánh mắt cô dịu xuống, trầm ngâm nói:
– Con đã sai rồi. Trước kia con chẳng tin Phật Pháp. Thế mà nay chính Phật Pháp đã cứu con thoát khỏi những năm tháng khủng hoảng.
– Thật ra cũng nhờ sự cố gắng và quyết tâm tu tập của con. Nếu con không quyết định học và thực hành theo Phật Pháp, thì Phật Pháp có nhiệm màu thật, cũng chẳng thể nào giúp con được. Con đường thì có sẵn, chỉ là con có chịu bước đi không thôi. – Mẹ cô ôn tồn đáp.
– Đúng là có thực hành thì mới tin được mẹ ạ. Vậy mà trước kia con chẳng chịu nghe lời mẹ và chị.
Từ đó trở đi, niềm tin Phật Pháp trong cô được ươm mầm nảy nở. Dù bệnh đã khỏi, tâm lý đã ổn định như người bình thường, Mây vẫn tiếp tục tu học để đạt được nhiều lợi ích lớn lao hơn nữa mà Phật Pháp có thể mang lại cho những ai quyết tâm thực hành. Vậy là mỗi khi đêm về, một ngày kết thúc, Mây đã có thể ngủ một giấc thoải mái, bình yên, không còn sợ hãi hay lo lắng những điều vụn vặt của đời thường, để dành sức nương theo ánh sáng Phật Pháp đưa đường dẫn lối cho Mây sống đúng đắn và ý nghĩa hơn, cho kiếp này và cả những kiếp sau.
(Tĩnh Như, viết lại từ lời kể của Lê Thị Mây)
____________________
Sách “THẤU HIỂU LUẬT VŨ TRỤ” Chính Thức Ra Mắt – Khám Phá Những Quy Luật Bất Biến Của Cuộc Đời
Làm Sao Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ Và Làm Chủ Vận Mệnh?
Bạn đã bao giờ tự hỏi:
Làm thế nào để hiểu rõ bản chất cuộc đời?
Tại sao cuộc sống lại đầy rẫy những bất công và đau khổ?
Liệu có cách nào ứng dụng các quy luật như luật Nhân quả, luật Vô thường … để biến cuộc sống trở nên hạnh phúc và ý nghĩa hơn?
Nếu bạn đang tìm kiếm câu trả lời, “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ” chính là cuốn sách bạn cần. Đây là tác phẩm giúp bạn giải mã những quy luật bất biến chi phối toàn bộ cuộc sống, từ cách chúng ta suy nghĩ, hành động, đến những gì ta nhận lại từ cuộc đời.
Trích Đoạn Tâm Đắc Từ Sách
Hãy cùng đọc một đoạn trích nổi bật từ “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ”:
“Con người quá nhỏ bé khi đứng trước sức mạnh của Vũ trụ. Nếu không hiểu cách mà vũ trụ này vận hành, thì việc cuộc đời ta bị nghiền nát trong đau khổ bởi các quy luật là điều khó tránh khỏi.
Còn ngược lại, nếu nắm vững các quy luật, bạn có thể nương theo sức mạnh ấy để đạt được những gì mình mong muốn, giống như những thủy thủ lão luyện, nương theo sức gió mà giong buồm đi khắp nơi trong đại dương. Quan trọng hơn, bạn có thể làm chủ được chính mình, sắp xếp lại vận mệnh của mình.”
Đọc những dòng này, bạn sẽ nhận ra rằng cuộc đời có thể được tái định hình, miễn là bạn hiểu rõ các quy luật chi phối nó.
Cách đặt mua sách:
Gửi tin nhắn qua Zalo: 0348 051 248
Hưởng freeship toàn quốc nếu gửi kèm theo mã “FS2025” khi đặt mua, nhanh chóng và tiện lợi.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
-
- Chính thức
- Bài viết: 94
- Tham gia: 15:59, 05/04/12
TL: Một cuốn sách sẽ giúp bạn tái cấu trúc và làm chủ vận mệnh.
PHÙNG CẦN TÍCH ĐỨC, TĂNG THỌ
Theo Tân Dị Lục, trong niên hiệu Gia Tĩnh đời Minh, người đầy tớ giữ cửa của ông Mao Lộc ở Quy An tên là Phùng Cần, bị đoán là yểu mạng. Một vị Tăng dạy anh ta niệm kinh Kim Cang để tăng thọ, nhặt giấy chữ đem thiêu để tích đức. Phùng Cần thọ trì chẳng biếng nhác. Năm 95 tuổi, không bệnh gì, qua đời, hai con, bốn cháu.
Nguồn: Nhân quả.
----
HAI CÂU CHUYỆN NHÂN QUẢ ĐÁNG SỢ
Triệu Lương Tướng ở Ðại Châu đời Tùy, gia tư cự vạn, có hai đứa con. Ðứa lớn tên Mạnh, đứa nhỏ tên Doanh. Doanh mạnh mẽ, Mạnh yếu đuối. Lúc người cha sắp mất, phân gia sản làm hai, Mạnh được nhiều hơn. Sau khi Triệu Lương Tướng mất, Doanh chiếm sạch tài sản của anh, chỉ chừa lại cho anh một căn nhà và mảnh vườn. Mạnh phải đi làm thuê để tự nuôi thân. Chẳng mấy chốc, Triệu Doanh chết, sanh làm con của Mạnh, mang tên là Hoàn. Sau đấy, Mạnh cũng chết, đầu thai vào nhà Doanh, làm cháu nội của Doanh, mang tên là Tiên. Ðến lớn, nhà Mạnh càng nghèo, nhà Doanh càng giàu. Triệu Hoàn phải làm tôi tớ cho Triệu Tiên để sống. Thiên hạ bảo: “Thiên đạo bất bình, đã giàu càng giàu thêm”.
Một ngày kia, Hoàn nghe bà mẹ góa bảo: “Chú Doanh của mày cướp đoạt gia sản của mày đến nỗi đời mày nghèo mạt, nay phải làm tôi tớ cho nhà nó, chẳng biết nhục sao?” Bởi thế, Hoàn oán hận, toan giết Triệu Tiên. Năm Khai Hoàng thứ nhất (600 TL), Hoàn theo Tiên đi triều bái Ngũ Ðài, vào đến chốn hang thẳm ở phía Ðông cả mấy mươi dặm, sâu hun hút không một bóng người. Hoàn rút dao bảo Tiên: “Ông nội mày là em trai bố tao. Ông mày đoạt gia sản của tao. Ðến đời tao nghèo túng phải làm đầy tớ cho mày. Mày nỡ lòng làm thế, nay tao giết mày đây!” Tiên liền cắm đầu chạy, Hoàn đuổi theo chạy vào rừng, thấy có am tranh liền bước vào. Có một vị lão Tăng bảo Hoàn: “Ông định làm gì thế?” Hoàn đáp: “Tôi đuổi theo kẻ oán đối!” Vị lão Tăng cười lớn: “Ông khoan làm thế, tôi sẽ giúp ông tự biết”, rồi trao cho dược vật bảo pha vào trà mà uống. Hoàn uống xong như mộng mới tỉnh, nhớ hết việc cũ, thẹn thùng đau đớn.
Lão Tăng bảo: “Doanh chính là tiền thân của Hoàn, trước kia cướp đoạt của anh chính là tự bỏ tài sản của mình. Tiên là Mạnh thác sanh trở lại để hưởng lấy sản nghiệp kiếp trước vì ý nguyện của cha vẫn còn vậy!” Hai người bèn bỏ nhà làm Tăng tu đạo, sau đều mất tại Di Ðà Am. Sự việc này còn thấy chép trong Thanh Lương Sơn Chí. Nhân quả báo ứng hiển hiện rõ ràng, như tiếng vang ứng theo tiếng, như bóng theo hình, chẳng sai mảy may. Thế mà những kẻ tham hận sao chẳng tỉnh ngộ vậy?
Lại như hiện tại còn lưu truyền chuyện cái trống da người ở Ngũ Ðài Sơn cũng là chuyện nhân quả báo thật rành rẽ đáng sợ vậy. Tôi xin thử thuật lại nguyên do. Ðời Ðường, tại mặt sau ngọn Bắc Ðài, chùa Hắc Sơn có nhà sư tên Pháp Ái làm giám tự hai mươi năm, lấy của Chiêu Ðề Tăng tậu nhiều ruộng ở Nam Nguyên, để lại cho đồ đệ là Minh Hối. Pháp Ái chết liền sanh làm trâu ở nhà họ X. tận lực một mình cày ruộng. Ba mươi năm sau, trâu vừa già vừa bệnh, chủ trại muốn đem trâu đổi cho người lấy dầu.
Ðêm ấy, Minh Hối mộng thấy người thầy đã chết của mình khóc bảo: “Ta dùng Tăng vật để tậu ruộng cho ngươi. Nay đang làm trâu vừa già vừa còm cõi. Xin hãy lột da ta bịt trống, viết tên tuổi của ta trên đó. Mỗi khi lễ tụng liền đánh trống thì nỗi khổ của ta mới có ngày thoát khỏi. Nếu không, dù gò Nam Nguyên có biến thành biển xanh, ta vẫn chưa thể thoát khổ nổi!” Nói xong, phủ phục cả thân mình xuống.
Minh Hối tỉnh giấc, chỉ mới nửa đêm liền thỉnh chuông nhóm chúng, tường thuật tự sự. Sáng hôm sau, chủ trại báo con trâu già đã húc đầu vào cây mà chết. Minh Hối y theo lời trước, lột da trâu bịt trống, viết tên thầy lên trên, bán hết ruộng ở Nam Nguyên. Ðược bao nhiêu tiền đem cúng trai tăng cho tăng chúng ở Ngũ Ðài hết. Minh Hối lại bán sạch cả y bát, vì thầy mình lễ sám. Sau đem trống ấy gởi vào viện Văn Thù ở Ngũ Ðài. Lâu ngày, trống hư, chủ chùa đem trống khác thế vào. Thế gian ngoa truyền là trống bịt bằng da người. Sự tích này cũng thấy ghi trong Thanh Lương Sơn Chí.
Nói tóm lại, nhân quả rành rành, không ai trốn khỏi. Hai người con họ Triệu do túc thế có gieo căn lành nên gặp được cao tăng, cuối cùng thành đạo. Còn như kẻ phàm tục sao lại tự cậy, chẳng dốc lòng tin nhân quả, tự mình lầm, làm người khác lầm, tự hại, hại người? Người đời nay chỉ thấy chuyện trước mắt, chẳng đoái hoài đời sau, thích chiếm tiện nghi, chẳng thích bị thua thiệt; con cái mắt thấy tai nghe, tập riết thành thói. Phong tục xã hội cũng do đó ngày càng hiểm ác, tranh đoạt nổi lên, đại loạn hưng khởi, giết người đầy thành, ngập đồng mà mắt chẳng nháy, tâm chẳng áy náy đều là do đó mà ra cả. Ðã thế, sát nhân là tàn nhẫn, ác độc, nhưng chẳng coi là đáng buồn, đáng xót, ngược lại còn vênh váo khoe công, còn được kẻ khác khen ngợi nữa. Thậm chí có kẻ giết cả cha mẹ, họ hàng, còn tự cho là “đại nghĩa diệt thân!”
Ôi! Họa biến đến thế, thiên lý tuyệt, nhân đạo diệt, chẳng riêng đạo đức táng vong mà còn bị kiếp nạn không ngơi nữa! Vì thế, hiện tại muốn cứu hộ đất nước phải bắt đầu từ căn bản. Căn bản là gì? Ðích xác là tin vào nhân quả. Nếu đã thật sự hiểu rõ lý nhân quả lại còn có thể dốc lòng tin, tận lực thực hành thì thế đạo, nhân tâm tự có thể vãn hồi. Tôi cho rằng tất cả triết học, tôn giáo trong thế gian không gì tinh áo, dễ thực hành bằng Phật giáo cả.
Do vậy, tôi rất mong đại chúng đại phát tín tâm, nương vào đức của cha trời, mẹ đất, giữ lòng nhân coi mọi người là đồng bào của mình, dùng lòng nhân đối xử với loài vật hệt như con người. Phàm đối với hết thảy những gì trong vòng trời đất đều thương xót, nuôi dưỡng, bảo vệ, xem như chính mình. Lại còn đem lẽ nhân quả báo ứng, niệm Phật cầu sanh Tây Phương để chỉ bảo, khuyến hóa. Nếu như tất cả mọi người đều làm được như vậy thì nước chẳng cần giữ mà tự giữ vững, tai nạn chẳng mong dứt cũng tự dứt vậy!
Nguồn: Ấn Quang Ðại Sư khai thị, Liên Hương dịch
Theo Tân Dị Lục, trong niên hiệu Gia Tĩnh đời Minh, người đầy tớ giữ cửa của ông Mao Lộc ở Quy An tên là Phùng Cần, bị đoán là yểu mạng. Một vị Tăng dạy anh ta niệm kinh Kim Cang để tăng thọ, nhặt giấy chữ đem thiêu để tích đức. Phùng Cần thọ trì chẳng biếng nhác. Năm 95 tuổi, không bệnh gì, qua đời, hai con, bốn cháu.
Nguồn: Nhân quả.
----
HAI CÂU CHUYỆN NHÂN QUẢ ĐÁNG SỢ
Triệu Lương Tướng ở Ðại Châu đời Tùy, gia tư cự vạn, có hai đứa con. Ðứa lớn tên Mạnh, đứa nhỏ tên Doanh. Doanh mạnh mẽ, Mạnh yếu đuối. Lúc người cha sắp mất, phân gia sản làm hai, Mạnh được nhiều hơn. Sau khi Triệu Lương Tướng mất, Doanh chiếm sạch tài sản của anh, chỉ chừa lại cho anh một căn nhà và mảnh vườn. Mạnh phải đi làm thuê để tự nuôi thân. Chẳng mấy chốc, Triệu Doanh chết, sanh làm con của Mạnh, mang tên là Hoàn. Sau đấy, Mạnh cũng chết, đầu thai vào nhà Doanh, làm cháu nội của Doanh, mang tên là Tiên. Ðến lớn, nhà Mạnh càng nghèo, nhà Doanh càng giàu. Triệu Hoàn phải làm tôi tớ cho Triệu Tiên để sống. Thiên hạ bảo: “Thiên đạo bất bình, đã giàu càng giàu thêm”.
Một ngày kia, Hoàn nghe bà mẹ góa bảo: “Chú Doanh của mày cướp đoạt gia sản của mày đến nỗi đời mày nghèo mạt, nay phải làm tôi tớ cho nhà nó, chẳng biết nhục sao?” Bởi thế, Hoàn oán hận, toan giết Triệu Tiên. Năm Khai Hoàng thứ nhất (600 TL), Hoàn theo Tiên đi triều bái Ngũ Ðài, vào đến chốn hang thẳm ở phía Ðông cả mấy mươi dặm, sâu hun hút không một bóng người. Hoàn rút dao bảo Tiên: “Ông nội mày là em trai bố tao. Ông mày đoạt gia sản của tao. Ðến đời tao nghèo túng phải làm đầy tớ cho mày. Mày nỡ lòng làm thế, nay tao giết mày đây!” Tiên liền cắm đầu chạy, Hoàn đuổi theo chạy vào rừng, thấy có am tranh liền bước vào. Có một vị lão Tăng bảo Hoàn: “Ông định làm gì thế?” Hoàn đáp: “Tôi đuổi theo kẻ oán đối!” Vị lão Tăng cười lớn: “Ông khoan làm thế, tôi sẽ giúp ông tự biết”, rồi trao cho dược vật bảo pha vào trà mà uống. Hoàn uống xong như mộng mới tỉnh, nhớ hết việc cũ, thẹn thùng đau đớn.
Lão Tăng bảo: “Doanh chính là tiền thân của Hoàn, trước kia cướp đoạt của anh chính là tự bỏ tài sản của mình. Tiên là Mạnh thác sanh trở lại để hưởng lấy sản nghiệp kiếp trước vì ý nguyện của cha vẫn còn vậy!” Hai người bèn bỏ nhà làm Tăng tu đạo, sau đều mất tại Di Ðà Am. Sự việc này còn thấy chép trong Thanh Lương Sơn Chí. Nhân quả báo ứng hiển hiện rõ ràng, như tiếng vang ứng theo tiếng, như bóng theo hình, chẳng sai mảy may. Thế mà những kẻ tham hận sao chẳng tỉnh ngộ vậy?
Lại như hiện tại còn lưu truyền chuyện cái trống da người ở Ngũ Ðài Sơn cũng là chuyện nhân quả báo thật rành rẽ đáng sợ vậy. Tôi xin thử thuật lại nguyên do. Ðời Ðường, tại mặt sau ngọn Bắc Ðài, chùa Hắc Sơn có nhà sư tên Pháp Ái làm giám tự hai mươi năm, lấy của Chiêu Ðề Tăng tậu nhiều ruộng ở Nam Nguyên, để lại cho đồ đệ là Minh Hối. Pháp Ái chết liền sanh làm trâu ở nhà họ X. tận lực một mình cày ruộng. Ba mươi năm sau, trâu vừa già vừa bệnh, chủ trại muốn đem trâu đổi cho người lấy dầu.
Ðêm ấy, Minh Hối mộng thấy người thầy đã chết của mình khóc bảo: “Ta dùng Tăng vật để tậu ruộng cho ngươi. Nay đang làm trâu vừa già vừa còm cõi. Xin hãy lột da ta bịt trống, viết tên tuổi của ta trên đó. Mỗi khi lễ tụng liền đánh trống thì nỗi khổ của ta mới có ngày thoát khỏi. Nếu không, dù gò Nam Nguyên có biến thành biển xanh, ta vẫn chưa thể thoát khổ nổi!” Nói xong, phủ phục cả thân mình xuống.
Minh Hối tỉnh giấc, chỉ mới nửa đêm liền thỉnh chuông nhóm chúng, tường thuật tự sự. Sáng hôm sau, chủ trại báo con trâu già đã húc đầu vào cây mà chết. Minh Hối y theo lời trước, lột da trâu bịt trống, viết tên thầy lên trên, bán hết ruộng ở Nam Nguyên. Ðược bao nhiêu tiền đem cúng trai tăng cho tăng chúng ở Ngũ Ðài hết. Minh Hối lại bán sạch cả y bát, vì thầy mình lễ sám. Sau đem trống ấy gởi vào viện Văn Thù ở Ngũ Ðài. Lâu ngày, trống hư, chủ chùa đem trống khác thế vào. Thế gian ngoa truyền là trống bịt bằng da người. Sự tích này cũng thấy ghi trong Thanh Lương Sơn Chí.
Nói tóm lại, nhân quả rành rành, không ai trốn khỏi. Hai người con họ Triệu do túc thế có gieo căn lành nên gặp được cao tăng, cuối cùng thành đạo. Còn như kẻ phàm tục sao lại tự cậy, chẳng dốc lòng tin nhân quả, tự mình lầm, làm người khác lầm, tự hại, hại người? Người đời nay chỉ thấy chuyện trước mắt, chẳng đoái hoài đời sau, thích chiếm tiện nghi, chẳng thích bị thua thiệt; con cái mắt thấy tai nghe, tập riết thành thói. Phong tục xã hội cũng do đó ngày càng hiểm ác, tranh đoạt nổi lên, đại loạn hưng khởi, giết người đầy thành, ngập đồng mà mắt chẳng nháy, tâm chẳng áy náy đều là do đó mà ra cả. Ðã thế, sát nhân là tàn nhẫn, ác độc, nhưng chẳng coi là đáng buồn, đáng xót, ngược lại còn vênh váo khoe công, còn được kẻ khác khen ngợi nữa. Thậm chí có kẻ giết cả cha mẹ, họ hàng, còn tự cho là “đại nghĩa diệt thân!”
Ôi! Họa biến đến thế, thiên lý tuyệt, nhân đạo diệt, chẳng riêng đạo đức táng vong mà còn bị kiếp nạn không ngơi nữa! Vì thế, hiện tại muốn cứu hộ đất nước phải bắt đầu từ căn bản. Căn bản là gì? Ðích xác là tin vào nhân quả. Nếu đã thật sự hiểu rõ lý nhân quả lại còn có thể dốc lòng tin, tận lực thực hành thì thế đạo, nhân tâm tự có thể vãn hồi. Tôi cho rằng tất cả triết học, tôn giáo trong thế gian không gì tinh áo, dễ thực hành bằng Phật giáo cả.
Do vậy, tôi rất mong đại chúng đại phát tín tâm, nương vào đức của cha trời, mẹ đất, giữ lòng nhân coi mọi người là đồng bào của mình, dùng lòng nhân đối xử với loài vật hệt như con người. Phàm đối với hết thảy những gì trong vòng trời đất đều thương xót, nuôi dưỡng, bảo vệ, xem như chính mình. Lại còn đem lẽ nhân quả báo ứng, niệm Phật cầu sanh Tây Phương để chỉ bảo, khuyến hóa. Nếu như tất cả mọi người đều làm được như vậy thì nước chẳng cần giữ mà tự giữ vững, tai nạn chẳng mong dứt cũng tự dứt vậy!
Nguồn: Ấn Quang Ðại Sư khai thị, Liên Hương dịch
-
- Chính thức
- Bài viết: 94
- Tham gia: 15:59, 05/04/12
TL: Một cuốn sách sẽ giúp bạn tái cấu trúc và làm chủ vận mệnh.
GỐC RỄ CỦA MỌI ĐIỀU MAY MẮN NẰM Ở PHƯỚC ĐỨC.
“Chúng ta thường gần như tuyệt đối tin rằng: thành công là do bản thân nỗ lực, tiền bạc có được là do mình giỏi giang, trí tuệ và địa vị là kết quả của sự cố gắng không ngừng nghỉ. Nhưng sự thật không hoàn toàn như vậy.
Có người thông minh xuất chúng, làm việc quên thân – nhưng cả đời vẫn chật vật, mãi không ngẩng đầu lên nổi. Ngược lại, có người tưởng chừng bình thường, nhưng lại gặp thời đúng lúc, làm gì cũng thuận, quý nhân luôn kề bên – như thể có một bàn tay vô hình dẫn lối.
Tại sao lại có sự khác biệt ấy?
Vì vấn đề không nằm ở chuyện ai giỏi hơn ai. Mà là: ai có PHƯỚC hơn ai.
PHƯỚC – LÀ GỐC CỦA MỌI THỨ.
Phước không tự nhiên mà có. Phước được tích lũy từ những điều nhỏ bé nhưng thiện lành mà ta làm mỗi ngày:
• Một hành động tử tế không ai biết đến,
• Một lần giúp người mà không mong báo đáp,
• Một lần nhẫn nhịn khi có thể hơn thua…
Tất cả những điều ấy – âm thầm tích lại thành PHƯỚC. Phước ấy sẽ sinh ra DUYÊN:
• Duyên gặp người tốt
• Duyên có được cơ hội quý giá
• Duyên được sống trong môi trường yêu thương
• Và đôi khi, cả trí tuệ và sự sáng suốt – cũng là kết quả của PHƯỚC
PHƯỚC LÀ GỐC – KHẢ NĂNG CHỈ LÀ NGỌN.
Khi bạn có phước:
• Người khác sẽ tự nguyện giúp bạn, không cần lý do.
• Cơ hội đến đúng lúc, đúng người.
• Rủi ro lớn tự khắc né tránh bạn, như có một tấm khiên vô hình bảo vệ.
Ngược lại, khi phước mỏng – đức cạn:
• Người bạn tin tưởng lại là người làm bạn thất vọng.
• Cơ hội đến nhưng không giữ được.
• Dù cố gắng đến đâu, cũng thấy mình bị mắc kẹt trong bế tắc.
Và điều nguy hiểm nhất – là sự kiêu mạn.
Khi con người lầm tưởng rằng tất cả là do mình mà có: tài năng, của cải, địa vị… thì cũng chính lúc ấy, gốc rễ bắt đầu rạn nứt. Bởi khoảnh khắc ta cho mình là trung tâm vũ trụ – là lúc mọi thứ bắt đầu mất đi.
VẬY NÊN, GIỮ MÌNH KHIÊM HẠ – MỚI LÀ ĐIỀU KHÔN NGOAN.
• Khi được khen – hãy khiêm cung.
• Khi giàu có – hãy biết cho đi.
• Khi thông minh – hãy dùng trí tuệ để nâng đỡ người khác.
• Dù có đứng trên đỉnh cao nào – cũng đừng quên cúi đầu.
Con người không tự có gì cả – nếu không có cái gốc là PHƯỚC ĐỨC.
Vì vậy, hãy vun bồi phước đức mỗi ngày – bằng những việc làm nhỏ, thiện lành và chân thành.
Chắc chắn cuộc sống của bạn sẽ ngày càng bình an và hạnh phúc hơn.”
(St)
KÍNH MỪNG MÙA LỄ PHẬT ĐẢN SINH
- Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật -
“Chúng ta thường gần như tuyệt đối tin rằng: thành công là do bản thân nỗ lực, tiền bạc có được là do mình giỏi giang, trí tuệ và địa vị là kết quả của sự cố gắng không ngừng nghỉ. Nhưng sự thật không hoàn toàn như vậy.
Có người thông minh xuất chúng, làm việc quên thân – nhưng cả đời vẫn chật vật, mãi không ngẩng đầu lên nổi. Ngược lại, có người tưởng chừng bình thường, nhưng lại gặp thời đúng lúc, làm gì cũng thuận, quý nhân luôn kề bên – như thể có một bàn tay vô hình dẫn lối.
Tại sao lại có sự khác biệt ấy?
Vì vấn đề không nằm ở chuyện ai giỏi hơn ai. Mà là: ai có PHƯỚC hơn ai.
Phước không tự nhiên mà có. Phước được tích lũy từ những điều nhỏ bé nhưng thiện lành mà ta làm mỗi ngày:
• Một hành động tử tế không ai biết đến,
• Một lần giúp người mà không mong báo đáp,
• Một lần nhẫn nhịn khi có thể hơn thua…
Tất cả những điều ấy – âm thầm tích lại thành PHƯỚC. Phước ấy sẽ sinh ra DUYÊN:
• Duyên gặp người tốt
• Duyên có được cơ hội quý giá
• Duyên được sống trong môi trường yêu thương
• Và đôi khi, cả trí tuệ và sự sáng suốt – cũng là kết quả của PHƯỚC
Khi bạn có phước:
• Người khác sẽ tự nguyện giúp bạn, không cần lý do.
• Cơ hội đến đúng lúc, đúng người.
• Rủi ro lớn tự khắc né tránh bạn, như có một tấm khiên vô hình bảo vệ.
Ngược lại, khi phước mỏng – đức cạn:
• Người bạn tin tưởng lại là người làm bạn thất vọng.
• Cơ hội đến nhưng không giữ được.
• Dù cố gắng đến đâu, cũng thấy mình bị mắc kẹt trong bế tắc.
Và điều nguy hiểm nhất – là sự kiêu mạn.
Khi con người lầm tưởng rằng tất cả là do mình mà có: tài năng, của cải, địa vị… thì cũng chính lúc ấy, gốc rễ bắt đầu rạn nứt. Bởi khoảnh khắc ta cho mình là trung tâm vũ trụ – là lúc mọi thứ bắt đầu mất đi.
VẬY NÊN, GIỮ MÌNH KHIÊM HẠ – MỚI LÀ ĐIỀU KHÔN NGOAN.
• Khi được khen – hãy khiêm cung.
• Khi giàu có – hãy biết cho đi.
• Khi thông minh – hãy dùng trí tuệ để nâng đỡ người khác.
• Dù có đứng trên đỉnh cao nào – cũng đừng quên cúi đầu.
Con người không tự có gì cả – nếu không có cái gốc là PHƯỚC ĐỨC.
Vì vậy, hãy vun bồi phước đức mỗi ngày – bằng những việc làm nhỏ, thiện lành và chân thành.
Chắc chắn cuộc sống của bạn sẽ ngày càng bình an và hạnh phúc hơn.”
(St)
- Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật -
-
- Chính thức
- Bài viết: 94
- Tham gia: 15:59, 05/04/12
TL: Một cuốn sách sẽ giúp bạn tái cấu trúc và làm chủ vận mệnh.
CHƯA AI THOÁT ĐƯỢC 12 LOẠI KHỔ NÀY.
SAO ĐỜI NGƯỜI LẠI OÁI OĂM NHƯ VẬY ?!
Không cần phải tạo nghiệp, bạn vẫn sẽ đau khổ. Không cần ai hãm hại, bạn vẫn sẽ tổn thương. Không cần làm gì sai, bạn vẫn sẽ mất mát.
Vì khổ đau đã được lập trình sẵn trong chính hành trình làm người – như từng cái bẫy đặt kín khắp con đường, từ lúc lọt lòng đến khi lìa đời.
Bạn có chắc mình đã hiểu rõ những loại khổ mà mình đang vướng phải? Hay bạn chỉ mới sống qua chúng mà chưa từng gọi tên?
Bài viết này sẽ vạch trần 12 loại khổ – để bạn thấm thía vì sao Đức Phật nói "Đời là biển khổ". Hãy đọc hết, hoặc lưu lại để đọc dần. Vì đây không phải chuyện của “ai đó”, mà là chính bạn.
Và câu chuyện của một người vô danh sau đây sẽ giúp bạn dễ dàng hình dung ra điều này.
CHUYỆN MỘT ĐỜI NGƯỜI …
"Tôi là một người bình thường, vô danh trên thế giới này, sống một cuộc đời như phần lớn mọi người đã sống. Để đến được với thế giới này, tôi phải được sinh ra như bao đứa trẻ khác. Hầu hết mọi người đều cho rằng việc sinh ra thì có gì đâu mà gọi là khổ.
Thực ra đó là vì các ký ức tuổi thơ từ khi trong bụng mẹ đến khi 2 tuổi đã bị quên lãng cả. Nhưng nếu nhớ lại được thì mọi người sẽ thấy việc ở trong thai gò bó, chật chội và quá trình được sinh ra không dễ chịu chút nào.
Và đây là thứ khổ đầu tiên tôi cũng như vô số những đứa trẻ khác đã nếm trải.
___________________________
KHỔ SINH :
Khi một chúng sinh tiến nhập vào trong bào thai, các dây thần kinh cảm thụ dần phát triển, cảm nhận rõ nét được xung quanh, nhưng khi ấy da thịt thì vô cùng mỏng manh, chưa có lấy một chút sức chịu đựng nào.
Thế nên nhất cử nhất động của người mẹ mang thai đều có thể khiến thai nhi đau đớn, như cử động mạnh thì thai nhi chịu dằn xóc khổ sở, uống nước nóng thì thai nhi thấy bỏng rát, uống nước lạnh thì thai nhi thấy tê buốt.
Ngày này qua tháng khác bị giam nhốt trong bụng mẹ chật hẹp, tay chân lúc nào cũng phải giữ trong tư thế co quắp.
Đến ngày sinh nở, cả cơ thể phải quay đầu, chui qua sản môn chật hẹp, Đức Phật ví như một con voi phải chui qua một khe đá hẹp, bị dồn ép tột độ, toàn thân đau nhức kinh khủng
Vừa ra đến bên ngoài, liền bị bà đỡ - hay hộ sinh đem đi tắm rửa, kỳ cọ các thứ máu mủ, nước ối… làn da mỏng manh lập tức thấy như kim châm dao cắt. Rồi bắt đầu từ đó, mở ra cả một cuộc đời với đủ thứ áp lực, sóng gió, tùy nghiệp chướng nặng nhẹ mà khổ nhiều hay khổ ít.
Tuy nhiên thường ít ai nhắc đến nỗi khổ của sinh, lí do đơn giản là không ai còn nhớ. Khi trưởng thành, mọi kí ức khi ở trong thai, lúc mới chào đời, 1-2 năm tuổi hầu hết đều đã quên không nhớ được gì.
___________________________
Sinh ra không được bao lâu, vì cơ thể non nớt, yếu ớt, nên tôi thường xuyên bị bệnh, hết cảm đến sốt, hết sốt đến ho, hết ho đến phát ban…hàng chục loại bệnh khác nhau, chưa kể các tai nạn lớn nhỏ như đứt tay, trầy da, bỏng, bong gân, té gãy xương… khiến tôi thành khách hàng thân thiết của bệnh viện.
Và đây là loại khổ thứ 2 tôi gặp phải, đáng ghét ở chỗ, là chúng không có hết hẳn, mà sẽ đeo đuổi tôi đến suốt cuộc đời, bệnh này lành thì đến bệnh khác phát sinh, nặng nhẹ khác nhau, đủ kiểu.
Ở tuổi trưởng thành thì đỡ đỡ đi phần nào vì lúc đó sung sức, xong đến khi già đi thì bệnh mới thực sự là nghiêm trọng với những bệnh trầm kha, nan y như suy thận, viêm phổi, thoái hóa cột sống, ung thư... Tôi thắc mắc liệu trên đời từng có một ai chưa bao giờ bị bệnh tật gõ cửa không, nhưng mãi chẳng tìm ra người như thế.
___________________________
KHỔ BỆNH:
Đây là nỗi khổ dễ hiểu nhất, không cần giải thích nhiều mọi người vẫn hiểu. Vì sao vậy ? Vì nó quá nhiều, quá phổ biến ai cũng từng trải qua, ai cũng đã nhìn thấy người người xung quanh mình trải qua, không nặng thì nhẹ.
Nguyên nhân thì đủ kiểu, có những bệnh do môi trường bên ngoài tác động khiến cơ thể bệnh, như thời tiết, khí hậu, vi khuẩn, virus, tác động vật lý… có những bệnh thì do bẩm sinh, do di truyền, do cơ địa, do các bộ phận bên trong cơ thể vận hành không điều hòa mà thành bệnh.
Liệt kê ra thì có đến hàng trăm ngàn loại bệnh nặng nhẹ khác nhau cùng với các thứ tai nạn đủ thể loại gây đau đớn cho cả cơ thể lẫn tinh thần.
___________________________
Rồi tôi lớn dần, tôi được ở bên những người yêu thương tôi, cha, mẹ, ông bà, anh chị em, bạn bè, thầy cô… và tôi rất yêu quý họ. Nhưng rồi chẳng hiểu sao, họ không ở mãi bên tôi, mà lần lượt rời xa tôi, không cách này thì cách khác.
Đầu tiên là ông tôi qua đời, rồi đến bà. Nhiều năm sau, mẹ tôi ra đi vì một bệnh lạ, không lâu sau bố bỏ tôi đi tìm hạnh phúc của riêng ông, chẳng bao giờ tôi gặp lại nữa.
Đến tuổi trưởng thành, khi trái tim đã đủ tuổi để loạn nhịp trước những người mình thầm thương trộm nhớ, tôi lại càng có nhiều người mà tôi thương yêu hơn. Họ bước vào cuộc đời tôi, rồi lại lần lượt rời xa tôi, có người là chia tay trong nước mắt vì không hợp, có người vì hoàn cảnh phải rời xa, có người là sinh ly tử biệt.
Mỗi lần thế, tôi cảm thấy rất buồn và đau khổ. Nhưng phải đến khi đứa con đầu lòng của tôi mất vì một căn bệnh nan y, tôi mới biết tột cùng đau khổ là như thế nào.
Không chỉ có những con người, cuộc sống cũng không ngừng ban cho tôi những điều tuyệt diệu, hương vị ngày tết khi cả gia đình quây quần, những chuyến du lịch cùng "người ấy" đến những nơi tuyệt đẹp, những buổi tụ họp tiệc tùng thú vị cùng hội bạn thân, rồi sắm được những món đồ rất giá trị, sở hữu được chiếc xe mơ ước… Tất cả chúng khiến tôi yêu thích bằng đủ kiểu khác nhau. Nhưng bạn biết gì không ?
Chúng đến và đi chứ không cái nào ở lại mãi với tôi. "Mọi bữa tiệc đều phải đến lúc tàn" và đó là lúc những cơn buồn đến với tôi. Hết tết, tự nhiên tôi thấy buồn. Tiệc tan, mọi người chào nhau mỗi người đi một ngả, tôi cũng buồn.
Chiếc xe đâm vào gốc cây bị hỏng nặng không sửa được, tôi buồn thối ruột. Chiếc điện thoại xịn sò tiết kiệm mãi mới sắm được, lỡ tay rơi mất từ lúc nào, tôi bần thần mất mấy ngày. Chú chó cưng gắn bó suốt mấy năm với tôi bị xe cán chết, tôi bỏ ăn cả tuần. Ngay đến cả bộ phim tôi yêu thích, cũng làm tôi buồn khi xem hết tập cuối, một cảm giác trống trải, hụt hẫng khi nó không còn tập nào nữa.
Cuộc sống ban tặng cho tôi những điều tuyệt vời, để rồi sau đó tịch thu lại bằng nhiều cách khác nhau. Thành ra, những thứ tôi yêu quý đều để lại trong tôi những vết thương trong lòng. Cuộc đời này trớ trêu thật.
___________________________
KHỔ ÁI BIỆT LY:
Sống trong đời, tâm ta không ngừng sản sinh ra các tình cảm yêu thích đối với những thứ hợp ý mà mình tiếp xúc, dù là yêu thích một người, hay yêu thích một con vật, một đồ vật cụ thể hay một điều gì đó trừu tượng.
Nhưng cuộc đời này, mọi thứ đều phải tuân theo luật Vô thường, không gì tồn tại mãi, mọi thứ ta yêu thích thì đến một lúc phải tan hoại, hoặc phải chia xa với ta, và khi ấy, tâm sẽ phải hứng chịu một nỗi đau khổ, gọi là Ái biệt ly.
___________________________
Bên cạnh những điều tuyệt vời mà tôi gặp, đời còn đem đến cho tôi rất nhiều thứ phiền toái, tồi tệ. Hồi đi học thì tôi đến khổ với mấy đứa bạn học xấc láo, hung hăng hay bắt nạt tôi.
Rồi khi trưởng thành thì có hàng đống những kẻ nối dài vào danh sách này: gã sếp hung dữ, bảo thủ; khách hàng thô lỗ; những đồng nghiệp xấu tính, đố kỵ suốt ngày đâm chọc, nói xấu sau lưng; rồi cả bà hàng xóm phách lối, mồm không ngớt chửi bới nữa…
Những người tôi ghét và ghét tôi thì nhiều đếm không xuể, cứ ra ngõ là gặp, chả hiểu sao cứ đụng mặt hoài.
Rồi thì đến những hoàn cảnh khó chịu nhưng suốt ngày gặp phải, nào là cái nóng kinh hồn của mùa hè lại còn cúp điện, nào là tiếng ồn của mấy nhà hàng xóm hát karaoke inh ỏi bất chấp giờ giấc, thú thật, họ hát dở như đang đấm vào tai người nghe vậy, thế mà họ lại thích hát lắm.
Nào là cảnh kẹt xe lê thê cả tiếng đồng hồ dưới trời nóng bức đầy khói bụi, nào thiên tai bão lũ năm nào cũng càn quét mấy bận, nào những lần khủng hoảng kinh tế khiến tôi thất nghiệp .v.v… ti tỉ thứ tôi rất ghét, hành hạ đời tôi đến thảm. Không hiểu sao chúng lại nhiều thế, và tại sao tôi cứ phải gặp chúng mãi, hết cái này đến cái khác.
___________________________
KHỔ OÁN TẮNG HỘI:
Ngược lại với Ái biệt ly là oán tắng hội. Cuộc sống luôn không thiếu những thứ khiến cho mình khó chịu, và sinh tâm ghét bỏ, nhưng vì nghiệp chướng, vì ác duyên nợ nần, ta lại thường xuyên tiếp xúc, gặp những thứ mình ghét bỏ. Và đây là một thứ khổ nhức nhối rất khó chịu.
Cũng như bạn, như bao người khác, tôi cũng có nhiều ước muốn. Không biết chúng từ đâu ra nhưng các thể loại mong muốn nhiều thật đấy, chúng không ngừng phát sinh.
Đi học thì tôi ao ước một lần được làm thủ khoa của trường, xong thế nào mà chỉ luôn đứng hạng nhì. Lớn lên, tôi muốn kết hôn với một người bạn đời lý tưởng, bên nhau hạnh phúc đi hết cuộc đời, ấy thế mà người tôi cưới lại chả giống tí nào với mong ước đó cả.
Dung mạo thì bình thường, nếu không muốn nói là tầm thường, vừa mập vừa thô kệch. Tính tình thì vô tâm, hay cáu gắt, mỗi lần bực cái gì lại hét toáng lên như cái còi tầu kê sát lỗ tai tôi vậy. Còn nhiều cái nữa, nhưng thôi, tôi chẳng muốn kể.
Khi đi làm, như bao người, tôi muốn làm sếp, lương khá khá một chút, sếp nhỏ cũng được, ấy thế mà bao năm trời tôi vẫn chỉ giữ chức nhân viên quèn, cố mấy cũng chả lên được, lương thì chỉ đủ sống, nhiều khi nhà có gì phát sinh là y như rằng chật vật.
Sau tôi xin nghỉ, vay mượn anh em, bạn bè một số vốn mở một công ty. Sau ba năm cày cuốc, nó cũng hoạt động tốt, doanh thu ổn. Tôi muốn mở rộng hơn, nên tìm thêm những nhân viên giỏi về làm. Nhưng thế quái nào những nhân viên mới tuyển về làm ăn rất bát nháo.
Họ có chuyên môn thật, nhưng lại thông đồng nhau bòn rút tiền công ty, bán dữ liệu cho đối thủ cạnh tranh, và trong 2 năm thôi, công ty tôi phá sản, tôi phải còng lưng đến tận 10 năm sau mới trả hết các khoản nợ.
Quái lạ, sao những thứ tôi muốn lại cứ ở ngoài tầm với vậy ? Đời tôi thảm quá vậy ?
___________________________
KHỔ CẦU BẤT ĐẮC:
Cầu bất đắc là khổ với cái mình muốn mà chưa có, hoặc không có được. Tâm mong cầu của mỗi người hoạt động không ngừng nghỉ, nó không dừng lại khi các nhu cầu căn bản được đáp ứng, mà hễ có được cái này rồi nó lại muốn có cái khác, càng có nhiều thì lại càng muốn thêm nhiều thứ.
Tham muốn thì không ngừng nở rộng với vận tốc gió bão. Nhưng phước báo thì lại chạy theo vận tốc của ốc sên ( với người biết tạo phước) hoặc thậm chí còn thụt lùi (với người hay làm việc tổn phước).
Vậy nên người càng nhiều mong cầu, nhiều dục vọng, thì lại càng dễ bị khổ của cầu bất đắc dày vò. Loại khổ này gần giống với Ái biệt ly, xong Ái biệt ly là khổ vì mất đi cái mình yêu thích đang có, còn Cầu bất đắc là khổ vì chưa có và không có.
___________________________
Với bao nhiêu thứ tồi tệ ấy luân phiên nã pháo vào cuộc đời tôi, trong tôi không ngừng tuôn ra những thứ cảm xúc tiêu cực:
Khi gặp phải hoàn cảnh xấu, mất mát, đáng thất vọng, tôi buồn bã.
Khi gặp phải hoàn cảnh khốn đốn, bi đát hơn, mất mát nặng nề, tôi thấy đau thương.
Khi gặp phải bất lợi, khó khăn đang đến và sắp đến, tôi lo lắng.
Khi gặp phải phải hoàn cảnh trái ý, tôi bực tức.
Những cảm xúc tiêu cực này, tôi không hề muốn có chúng, nhưng chúng thì lại cứ xuất hiện và tồn tại trong tôi, mà lại nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Nhiều khi tôi tự hỏi, chúng có phải là của tôi không ? Nếu là của tôi thì vì sao tôi không tài nào tắt được chúng ?
___________________________
Khổ của những cảm xúc tiêu cực:
Buồn bã
Đau thương
Lo lắng
Bực tức
Đó là những cảm xúc tiêu cực phát sinh trong tâm khi ta gặp phải những hoàn cảnh trái ý nghịch lòng, thất vọng, mất mát, khó khăn, tổn hại, bi đát.v.v…
___________________________
Rồi sau bao năm tháng mài mòn hết sinh lực vốn có trong tôi, tôi thấy mình đã già nua từ bao giờ. Sức khỏe không còn sung sức như trước, tôi làm gì cũng khó khăn, mệt mỏi.
Sức đề kháng không còn tốt, tôi mắc đủ thứ bệnh lớn nhỏ, toàn thân thường xuyên đau nhức, nào là bệnh xương khớp, nào là tiểu đường, tim mạch… Dung mạo tôi tự hào một thời, nay lụ khụ, bệ rạc, nhăn nhúm.
Tuổi già không chỉ tàn phá cơ thể, mà nó còn tàn phá luôn cả tinh thần, đầu óc không còn minh mẫn nữa, tôi cứ nhớ nhớ quên quên mọi chuyện, trí lực chậm chạp, đã vậy cảm xúc lại cứ như thời trẻ con, dễ xúc động, dễ khóc như một đứa trẻ vậy.
Ôi, thật là chết tiệt, cái khoảng thời gian phải chịu đựng cảnh già nua này kéo dài thật lê thê, mãi chưa kết thúc. Sao Thượng Đế không cho tôi chết sớm hơn để mau thoát khỏi cái cảnh bị tù đày, hành hạ trong chính cơ thể của mình như thế này chứ ?
___________________________
KHỔ LÃO:
Cơ thể con người cũng như bao thứ khác, phải chịu sự tàn phá của quy luật Vô thường, khi đã sống qua độ tuổi 50, con người ta sẽ đối diện với sự lão hóa. Đó là một nỗi khổ bào mòn một cách chậm rãi, càng già đi thì cơ thể xuống dốc về mọi mặt.
Sức lực yếu ớt, sức đề kháng suy giảm, mở cửa cho đủ loại bệnh hoành hành, đi lại khó khăn, dung mạo xấu dần, mọi năng lực từ thể lực, trí lực, thị lực, thính lực .v.v…sút giảm, khiến cho con người ta bất lực dần trước dòng chảy cuộc sống vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Rồi thì cuối cùng, cái khoảnh khắc ấy cũng đến: cái Chết. Dù chẳng muốn sống nữa đâu, nhưng không hiểu sao tôi vẫn sợ chết. Và khi nó đến thật kinh dị, bệnh tình tôi trở nặng hơn lúc nào hết, cơ thể bị dày vò trong những cơn quặn đau kéo dài tưởng chừng vô tận, mọi sức lực bị rút cạn khỏi tôi. Bệnh viện đã từ chối tiếp tục chữa chạy, trả tôi về nhà để mọi người chuẩn bị hậu sự.
Nhìn mọi người thân xung quanh khóc lóc, ủ rũ, càng khiến tôi day dứt, ở không xong, đi cũng không đành. Cuối cùng, một cơn đau khủng khiếp ập đến, trời đất quay cuồng, tối sầm lại. Một lúc sau, tôi thấy mình lơ lửng bên ngoài thân xác, ngoái lại nhìn những người thân đang cuống quýt khóc than. Thế là xong một kiếp người.
___________________________
KHỔ TỬ:
Con người, cũng như bao sinh vật khác, không thể sống mãi bất tử, sớm hay muộn rồi đều phải đối mặt với cái chết. Có hàng trăm cách để chết khác nhau, có cái chết chậm rãi đến, có cái chết bất thình lình, có cái chết nhẹ nhàng, có cái chết tức tưởi, thảm khốc… chỉ rất ít trường hợp có được một cái chết an bình, còn đại đa số thì sẽ đón nhận cái chết với sự đau đớn đi kèm.
Nếu không phải do tai nạn, bị giết mà chết bất đắc kì tử, hay tự sát, thì thường người ta sẽ chết vì những căn bệnh nào đó, khoảnh khắc chết thường cũng chính là khi bệnh phát tác mạnh nhất, thân thể suy kiệt nhất, thần thức hỗn loạn, đau nhức khủng khiếp, tâm luyến ái, bám chấp vào sự sống giằng co với thực tế là thời hạn sống đã cạn, khiến cho thân tâm khổ sở. (Còn tiếp...)
(Trích "Thấu hiểu luật Vũ trụ" - Quang Tử )
Còn bạn, loại khổ nào khiến bạn "đau" nhất ? Bạn đã nhận ra, Phật nói đúng, "đời là biển khổ" chưa ?
_________________________
Bạn là một Phật tử, nhưng mỗi lần đứng trước tượng Phật, bạn lại thấy lòng mình đầy bối rối: “Mình đã hiểu đúng lời Phật dạy chưa? Liệu những việc mình làm có thực sự đúng theo giáo lý, hay mình đang sai lầm mà không biết ?”
Nếu bạn từng tự hỏi như vậy, thì cuốn sách “Thấu hiểu luật Vũ trụ” (TG: Quang Tử) chính là ánh sáng dẫn lối mà bạn đang cần.
Điều gì làm nên sự đặc biệt của cuốn sách này với Phật tử?
1. Giải mã luật nhân quả trong từng khía cạnh của cuộc sống
Nhiều người trong chúng ta thường nghĩ nhân quả chỉ là “làm lành gặp lành, làm ác gặp ác”. Nhưng nhân quả còn phức tạp hơn thế rất nhiều! Cuốn sách này sẽ giúp bạn nhìn nhận rõ nhân quả không chỉ vận hành trong một kiếp người, mà còn trải dài qua lục đạo luân hồi.
2. Xóa tan những hiểu lầm tai hại về giáo lý Phật dạy
Đốt vàng mã, dâng sao giải hạn, cúng tế cầu tài… liệu có phải là cách để tích phước, hay chỉ là những mê tín không nằm trong lời Phật dạy? Cuốn sách sẽ giúp bạn phân biệt rạch ròi giữa giáo lý chân chính và những hủ tục, để bạn tự tin bước đi trên con đường tu học đúng đắn.
3. Giúp bạn thoát khỏi nỗi sợ tội lỗi và hoang mang
Rất nhiều Phật tử sống trong lo sợ: “Mình làm vậy có tạo nghiệp không? Mình có bị đọa địa ngục không?” Cuốn sách này sẽ giúp bạn hiểu rằng, mọi thứ đều có cách hóa giải, miễn là bạn biết sửa sai và gieo những hạt giống tốt từ hôm nay.
Vì sao bạn không nên bỏ qua cuốn sách này?
“Thấu hiểu luật Vũ trụ” không chỉ là một cuốn sách, mà là người bạn đồng hành giúp bạn:
• Nhìn thấu bản chất của cuộc đời qua góc nhìn Nhân quả, và luân hồi.
• Thấu hiểu cách tu tập đúng đắn để giảm nghiệp, tăng phước.
• Vững tin trên hành trình Giác ngộ, không còn bị lay động bởi những giáo lý sai lầm.
Hãy để cuốn sách trở thành ngọn đèn soi sáng con đường tu tập của bạn.
Bạn có thể đặt mua qua Zalo nhà sách Đông Tây Kim Cổ: 0348 051248
( Hiện đang freeship)
Đừng để sự mơ hồ khiến bạn lạc lối – hãy bắt đầu hành trình hiểu rõ giáo lý Phật dạy ngay hôm nay!
SAO ĐỜI NGƯỜI LẠI OÁI OĂM NHƯ VẬY ?!
Không cần phải tạo nghiệp, bạn vẫn sẽ đau khổ. Không cần ai hãm hại, bạn vẫn sẽ tổn thương. Không cần làm gì sai, bạn vẫn sẽ mất mát.
Vì khổ đau đã được lập trình sẵn trong chính hành trình làm người – như từng cái bẫy đặt kín khắp con đường, từ lúc lọt lòng đến khi lìa đời.
Bạn có chắc mình đã hiểu rõ những loại khổ mà mình đang vướng phải? Hay bạn chỉ mới sống qua chúng mà chưa từng gọi tên?
Bài viết này sẽ vạch trần 12 loại khổ – để bạn thấm thía vì sao Đức Phật nói "Đời là biển khổ". Hãy đọc hết, hoặc lưu lại để đọc dần. Vì đây không phải chuyện của “ai đó”, mà là chính bạn.
Và câu chuyện của một người vô danh sau đây sẽ giúp bạn dễ dàng hình dung ra điều này.
CHUYỆN MỘT ĐỜI NGƯỜI …
"Tôi là một người bình thường, vô danh trên thế giới này, sống một cuộc đời như phần lớn mọi người đã sống. Để đến được với thế giới này, tôi phải được sinh ra như bao đứa trẻ khác. Hầu hết mọi người đều cho rằng việc sinh ra thì có gì đâu mà gọi là khổ.
Thực ra đó là vì các ký ức tuổi thơ từ khi trong bụng mẹ đến khi 2 tuổi đã bị quên lãng cả. Nhưng nếu nhớ lại được thì mọi người sẽ thấy việc ở trong thai gò bó, chật chội và quá trình được sinh ra không dễ chịu chút nào.
Và đây là thứ khổ đầu tiên tôi cũng như vô số những đứa trẻ khác đã nếm trải.
___________________________
Khi một chúng sinh tiến nhập vào trong bào thai, các dây thần kinh cảm thụ dần phát triển, cảm nhận rõ nét được xung quanh, nhưng khi ấy da thịt thì vô cùng mỏng manh, chưa có lấy một chút sức chịu đựng nào.
Thế nên nhất cử nhất động của người mẹ mang thai đều có thể khiến thai nhi đau đớn, như cử động mạnh thì thai nhi chịu dằn xóc khổ sở, uống nước nóng thì thai nhi thấy bỏng rát, uống nước lạnh thì thai nhi thấy tê buốt.
Ngày này qua tháng khác bị giam nhốt trong bụng mẹ chật hẹp, tay chân lúc nào cũng phải giữ trong tư thế co quắp.
Đến ngày sinh nở, cả cơ thể phải quay đầu, chui qua sản môn chật hẹp, Đức Phật ví như một con voi phải chui qua một khe đá hẹp, bị dồn ép tột độ, toàn thân đau nhức kinh khủng
Vừa ra đến bên ngoài, liền bị bà đỡ - hay hộ sinh đem đi tắm rửa, kỳ cọ các thứ máu mủ, nước ối… làn da mỏng manh lập tức thấy như kim châm dao cắt. Rồi bắt đầu từ đó, mở ra cả một cuộc đời với đủ thứ áp lực, sóng gió, tùy nghiệp chướng nặng nhẹ mà khổ nhiều hay khổ ít.
Tuy nhiên thường ít ai nhắc đến nỗi khổ của sinh, lí do đơn giản là không ai còn nhớ. Khi trưởng thành, mọi kí ức khi ở trong thai, lúc mới chào đời, 1-2 năm tuổi hầu hết đều đã quên không nhớ được gì.
___________________________
Sinh ra không được bao lâu, vì cơ thể non nớt, yếu ớt, nên tôi thường xuyên bị bệnh, hết cảm đến sốt, hết sốt đến ho, hết ho đến phát ban…hàng chục loại bệnh khác nhau, chưa kể các tai nạn lớn nhỏ như đứt tay, trầy da, bỏng, bong gân, té gãy xương… khiến tôi thành khách hàng thân thiết của bệnh viện.
Và đây là loại khổ thứ 2 tôi gặp phải, đáng ghét ở chỗ, là chúng không có hết hẳn, mà sẽ đeo đuổi tôi đến suốt cuộc đời, bệnh này lành thì đến bệnh khác phát sinh, nặng nhẹ khác nhau, đủ kiểu.
Ở tuổi trưởng thành thì đỡ đỡ đi phần nào vì lúc đó sung sức, xong đến khi già đi thì bệnh mới thực sự là nghiêm trọng với những bệnh trầm kha, nan y như suy thận, viêm phổi, thoái hóa cột sống, ung thư... Tôi thắc mắc liệu trên đời từng có một ai chưa bao giờ bị bệnh tật gõ cửa không, nhưng mãi chẳng tìm ra người như thế.
___________________________
Đây là nỗi khổ dễ hiểu nhất, không cần giải thích nhiều mọi người vẫn hiểu. Vì sao vậy ? Vì nó quá nhiều, quá phổ biến ai cũng từng trải qua, ai cũng đã nhìn thấy người người xung quanh mình trải qua, không nặng thì nhẹ.
Nguyên nhân thì đủ kiểu, có những bệnh do môi trường bên ngoài tác động khiến cơ thể bệnh, như thời tiết, khí hậu, vi khuẩn, virus, tác động vật lý… có những bệnh thì do bẩm sinh, do di truyền, do cơ địa, do các bộ phận bên trong cơ thể vận hành không điều hòa mà thành bệnh.
Liệt kê ra thì có đến hàng trăm ngàn loại bệnh nặng nhẹ khác nhau cùng với các thứ tai nạn đủ thể loại gây đau đớn cho cả cơ thể lẫn tinh thần.
___________________________
Rồi tôi lớn dần, tôi được ở bên những người yêu thương tôi, cha, mẹ, ông bà, anh chị em, bạn bè, thầy cô… và tôi rất yêu quý họ. Nhưng rồi chẳng hiểu sao, họ không ở mãi bên tôi, mà lần lượt rời xa tôi, không cách này thì cách khác.
Đầu tiên là ông tôi qua đời, rồi đến bà. Nhiều năm sau, mẹ tôi ra đi vì một bệnh lạ, không lâu sau bố bỏ tôi đi tìm hạnh phúc của riêng ông, chẳng bao giờ tôi gặp lại nữa.
Đến tuổi trưởng thành, khi trái tim đã đủ tuổi để loạn nhịp trước những người mình thầm thương trộm nhớ, tôi lại càng có nhiều người mà tôi thương yêu hơn. Họ bước vào cuộc đời tôi, rồi lại lần lượt rời xa tôi, có người là chia tay trong nước mắt vì không hợp, có người vì hoàn cảnh phải rời xa, có người là sinh ly tử biệt.
Mỗi lần thế, tôi cảm thấy rất buồn và đau khổ. Nhưng phải đến khi đứa con đầu lòng của tôi mất vì một căn bệnh nan y, tôi mới biết tột cùng đau khổ là như thế nào.
Không chỉ có những con người, cuộc sống cũng không ngừng ban cho tôi những điều tuyệt diệu, hương vị ngày tết khi cả gia đình quây quần, những chuyến du lịch cùng "người ấy" đến những nơi tuyệt đẹp, những buổi tụ họp tiệc tùng thú vị cùng hội bạn thân, rồi sắm được những món đồ rất giá trị, sở hữu được chiếc xe mơ ước… Tất cả chúng khiến tôi yêu thích bằng đủ kiểu khác nhau. Nhưng bạn biết gì không ?
Chúng đến và đi chứ không cái nào ở lại mãi với tôi. "Mọi bữa tiệc đều phải đến lúc tàn" và đó là lúc những cơn buồn đến với tôi. Hết tết, tự nhiên tôi thấy buồn. Tiệc tan, mọi người chào nhau mỗi người đi một ngả, tôi cũng buồn.
Chiếc xe đâm vào gốc cây bị hỏng nặng không sửa được, tôi buồn thối ruột. Chiếc điện thoại xịn sò tiết kiệm mãi mới sắm được, lỡ tay rơi mất từ lúc nào, tôi bần thần mất mấy ngày. Chú chó cưng gắn bó suốt mấy năm với tôi bị xe cán chết, tôi bỏ ăn cả tuần. Ngay đến cả bộ phim tôi yêu thích, cũng làm tôi buồn khi xem hết tập cuối, một cảm giác trống trải, hụt hẫng khi nó không còn tập nào nữa.
Cuộc sống ban tặng cho tôi những điều tuyệt vời, để rồi sau đó tịch thu lại bằng nhiều cách khác nhau. Thành ra, những thứ tôi yêu quý đều để lại trong tôi những vết thương trong lòng. Cuộc đời này trớ trêu thật.
___________________________
Sống trong đời, tâm ta không ngừng sản sinh ra các tình cảm yêu thích đối với những thứ hợp ý mà mình tiếp xúc, dù là yêu thích một người, hay yêu thích một con vật, một đồ vật cụ thể hay một điều gì đó trừu tượng.
Nhưng cuộc đời này, mọi thứ đều phải tuân theo luật Vô thường, không gì tồn tại mãi, mọi thứ ta yêu thích thì đến một lúc phải tan hoại, hoặc phải chia xa với ta, và khi ấy, tâm sẽ phải hứng chịu một nỗi đau khổ, gọi là Ái biệt ly.
___________________________
Bên cạnh những điều tuyệt vời mà tôi gặp, đời còn đem đến cho tôi rất nhiều thứ phiền toái, tồi tệ. Hồi đi học thì tôi đến khổ với mấy đứa bạn học xấc láo, hung hăng hay bắt nạt tôi.
Rồi khi trưởng thành thì có hàng đống những kẻ nối dài vào danh sách này: gã sếp hung dữ, bảo thủ; khách hàng thô lỗ; những đồng nghiệp xấu tính, đố kỵ suốt ngày đâm chọc, nói xấu sau lưng; rồi cả bà hàng xóm phách lối, mồm không ngớt chửi bới nữa…
Những người tôi ghét và ghét tôi thì nhiều đếm không xuể, cứ ra ngõ là gặp, chả hiểu sao cứ đụng mặt hoài.
Rồi thì đến những hoàn cảnh khó chịu nhưng suốt ngày gặp phải, nào là cái nóng kinh hồn của mùa hè lại còn cúp điện, nào là tiếng ồn của mấy nhà hàng xóm hát karaoke inh ỏi bất chấp giờ giấc, thú thật, họ hát dở như đang đấm vào tai người nghe vậy, thế mà họ lại thích hát lắm.
Nào là cảnh kẹt xe lê thê cả tiếng đồng hồ dưới trời nóng bức đầy khói bụi, nào thiên tai bão lũ năm nào cũng càn quét mấy bận, nào những lần khủng hoảng kinh tế khiến tôi thất nghiệp .v.v… ti tỉ thứ tôi rất ghét, hành hạ đời tôi đến thảm. Không hiểu sao chúng lại nhiều thế, và tại sao tôi cứ phải gặp chúng mãi, hết cái này đến cái khác.
___________________________
Ngược lại với Ái biệt ly là oán tắng hội. Cuộc sống luôn không thiếu những thứ khiến cho mình khó chịu, và sinh tâm ghét bỏ, nhưng vì nghiệp chướng, vì ác duyên nợ nần, ta lại thường xuyên tiếp xúc, gặp những thứ mình ghét bỏ. Và đây là một thứ khổ nhức nhối rất khó chịu.
Cũng như bạn, như bao người khác, tôi cũng có nhiều ước muốn. Không biết chúng từ đâu ra nhưng các thể loại mong muốn nhiều thật đấy, chúng không ngừng phát sinh.
Đi học thì tôi ao ước một lần được làm thủ khoa của trường, xong thế nào mà chỉ luôn đứng hạng nhì. Lớn lên, tôi muốn kết hôn với một người bạn đời lý tưởng, bên nhau hạnh phúc đi hết cuộc đời, ấy thế mà người tôi cưới lại chả giống tí nào với mong ước đó cả.
Dung mạo thì bình thường, nếu không muốn nói là tầm thường, vừa mập vừa thô kệch. Tính tình thì vô tâm, hay cáu gắt, mỗi lần bực cái gì lại hét toáng lên như cái còi tầu kê sát lỗ tai tôi vậy. Còn nhiều cái nữa, nhưng thôi, tôi chẳng muốn kể.
Khi đi làm, như bao người, tôi muốn làm sếp, lương khá khá một chút, sếp nhỏ cũng được, ấy thế mà bao năm trời tôi vẫn chỉ giữ chức nhân viên quèn, cố mấy cũng chả lên được, lương thì chỉ đủ sống, nhiều khi nhà có gì phát sinh là y như rằng chật vật.
Sau tôi xin nghỉ, vay mượn anh em, bạn bè một số vốn mở một công ty. Sau ba năm cày cuốc, nó cũng hoạt động tốt, doanh thu ổn. Tôi muốn mở rộng hơn, nên tìm thêm những nhân viên giỏi về làm. Nhưng thế quái nào những nhân viên mới tuyển về làm ăn rất bát nháo.
Họ có chuyên môn thật, nhưng lại thông đồng nhau bòn rút tiền công ty, bán dữ liệu cho đối thủ cạnh tranh, và trong 2 năm thôi, công ty tôi phá sản, tôi phải còng lưng đến tận 10 năm sau mới trả hết các khoản nợ.
Quái lạ, sao những thứ tôi muốn lại cứ ở ngoài tầm với vậy ? Đời tôi thảm quá vậy ?
___________________________
Cầu bất đắc là khổ với cái mình muốn mà chưa có, hoặc không có được. Tâm mong cầu của mỗi người hoạt động không ngừng nghỉ, nó không dừng lại khi các nhu cầu căn bản được đáp ứng, mà hễ có được cái này rồi nó lại muốn có cái khác, càng có nhiều thì lại càng muốn thêm nhiều thứ.
Tham muốn thì không ngừng nở rộng với vận tốc gió bão. Nhưng phước báo thì lại chạy theo vận tốc của ốc sên ( với người biết tạo phước) hoặc thậm chí còn thụt lùi (với người hay làm việc tổn phước).
Vậy nên người càng nhiều mong cầu, nhiều dục vọng, thì lại càng dễ bị khổ của cầu bất đắc dày vò. Loại khổ này gần giống với Ái biệt ly, xong Ái biệt ly là khổ vì mất đi cái mình yêu thích đang có, còn Cầu bất đắc là khổ vì chưa có và không có.
___________________________
Với bao nhiêu thứ tồi tệ ấy luân phiên nã pháo vào cuộc đời tôi, trong tôi không ngừng tuôn ra những thứ cảm xúc tiêu cực:
Khi gặp phải hoàn cảnh xấu, mất mát, đáng thất vọng, tôi buồn bã.
Khi gặp phải hoàn cảnh khốn đốn, bi đát hơn, mất mát nặng nề, tôi thấy đau thương.
Khi gặp phải bất lợi, khó khăn đang đến và sắp đến, tôi lo lắng.
Khi gặp phải phải hoàn cảnh trái ý, tôi bực tức.
Những cảm xúc tiêu cực này, tôi không hề muốn có chúng, nhưng chúng thì lại cứ xuất hiện và tồn tại trong tôi, mà lại nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Nhiều khi tôi tự hỏi, chúng có phải là của tôi không ? Nếu là của tôi thì vì sao tôi không tài nào tắt được chúng ?
___________________________
Buồn bã
Đau thương
Lo lắng
Bực tức
Đó là những cảm xúc tiêu cực phát sinh trong tâm khi ta gặp phải những hoàn cảnh trái ý nghịch lòng, thất vọng, mất mát, khó khăn, tổn hại, bi đát.v.v…
___________________________
Rồi sau bao năm tháng mài mòn hết sinh lực vốn có trong tôi, tôi thấy mình đã già nua từ bao giờ. Sức khỏe không còn sung sức như trước, tôi làm gì cũng khó khăn, mệt mỏi.
Sức đề kháng không còn tốt, tôi mắc đủ thứ bệnh lớn nhỏ, toàn thân thường xuyên đau nhức, nào là bệnh xương khớp, nào là tiểu đường, tim mạch… Dung mạo tôi tự hào một thời, nay lụ khụ, bệ rạc, nhăn nhúm.
Tuổi già không chỉ tàn phá cơ thể, mà nó còn tàn phá luôn cả tinh thần, đầu óc không còn minh mẫn nữa, tôi cứ nhớ nhớ quên quên mọi chuyện, trí lực chậm chạp, đã vậy cảm xúc lại cứ như thời trẻ con, dễ xúc động, dễ khóc như một đứa trẻ vậy.
Ôi, thật là chết tiệt, cái khoảng thời gian phải chịu đựng cảnh già nua này kéo dài thật lê thê, mãi chưa kết thúc. Sao Thượng Đế không cho tôi chết sớm hơn để mau thoát khỏi cái cảnh bị tù đày, hành hạ trong chính cơ thể của mình như thế này chứ ?
___________________________
Cơ thể con người cũng như bao thứ khác, phải chịu sự tàn phá của quy luật Vô thường, khi đã sống qua độ tuổi 50, con người ta sẽ đối diện với sự lão hóa. Đó là một nỗi khổ bào mòn một cách chậm rãi, càng già đi thì cơ thể xuống dốc về mọi mặt.
Sức lực yếu ớt, sức đề kháng suy giảm, mở cửa cho đủ loại bệnh hoành hành, đi lại khó khăn, dung mạo xấu dần, mọi năng lực từ thể lực, trí lực, thị lực, thính lực .v.v…sút giảm, khiến cho con người ta bất lực dần trước dòng chảy cuộc sống vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Rồi thì cuối cùng, cái khoảnh khắc ấy cũng đến: cái Chết. Dù chẳng muốn sống nữa đâu, nhưng không hiểu sao tôi vẫn sợ chết. Và khi nó đến thật kinh dị, bệnh tình tôi trở nặng hơn lúc nào hết, cơ thể bị dày vò trong những cơn quặn đau kéo dài tưởng chừng vô tận, mọi sức lực bị rút cạn khỏi tôi. Bệnh viện đã từ chối tiếp tục chữa chạy, trả tôi về nhà để mọi người chuẩn bị hậu sự.
Nhìn mọi người thân xung quanh khóc lóc, ủ rũ, càng khiến tôi day dứt, ở không xong, đi cũng không đành. Cuối cùng, một cơn đau khủng khiếp ập đến, trời đất quay cuồng, tối sầm lại. Một lúc sau, tôi thấy mình lơ lửng bên ngoài thân xác, ngoái lại nhìn những người thân đang cuống quýt khóc than. Thế là xong một kiếp người.
___________________________
Con người, cũng như bao sinh vật khác, không thể sống mãi bất tử, sớm hay muộn rồi đều phải đối mặt với cái chết. Có hàng trăm cách để chết khác nhau, có cái chết chậm rãi đến, có cái chết bất thình lình, có cái chết nhẹ nhàng, có cái chết tức tưởi, thảm khốc… chỉ rất ít trường hợp có được một cái chết an bình, còn đại đa số thì sẽ đón nhận cái chết với sự đau đớn đi kèm.
Nếu không phải do tai nạn, bị giết mà chết bất đắc kì tử, hay tự sát, thì thường người ta sẽ chết vì những căn bệnh nào đó, khoảnh khắc chết thường cũng chính là khi bệnh phát tác mạnh nhất, thân thể suy kiệt nhất, thần thức hỗn loạn, đau nhức khủng khiếp, tâm luyến ái, bám chấp vào sự sống giằng co với thực tế là thời hạn sống đã cạn, khiến cho thân tâm khổ sở. (Còn tiếp...)
(Trích "Thấu hiểu luật Vũ trụ" - Quang Tử )
_________________________
Nếu bạn từng tự hỏi như vậy, thì cuốn sách “Thấu hiểu luật Vũ trụ” (TG: Quang Tử) chính là ánh sáng dẫn lối mà bạn đang cần.
Điều gì làm nên sự đặc biệt của cuốn sách này với Phật tử?
1. Giải mã luật nhân quả trong từng khía cạnh của cuộc sống
Nhiều người trong chúng ta thường nghĩ nhân quả chỉ là “làm lành gặp lành, làm ác gặp ác”. Nhưng nhân quả còn phức tạp hơn thế rất nhiều! Cuốn sách này sẽ giúp bạn nhìn nhận rõ nhân quả không chỉ vận hành trong một kiếp người, mà còn trải dài qua lục đạo luân hồi.
2. Xóa tan những hiểu lầm tai hại về giáo lý Phật dạy
Đốt vàng mã, dâng sao giải hạn, cúng tế cầu tài… liệu có phải là cách để tích phước, hay chỉ là những mê tín không nằm trong lời Phật dạy? Cuốn sách sẽ giúp bạn phân biệt rạch ròi giữa giáo lý chân chính và những hủ tục, để bạn tự tin bước đi trên con đường tu học đúng đắn.
3. Giúp bạn thoát khỏi nỗi sợ tội lỗi và hoang mang
Rất nhiều Phật tử sống trong lo sợ: “Mình làm vậy có tạo nghiệp không? Mình có bị đọa địa ngục không?” Cuốn sách này sẽ giúp bạn hiểu rằng, mọi thứ đều có cách hóa giải, miễn là bạn biết sửa sai và gieo những hạt giống tốt từ hôm nay.
Vì sao bạn không nên bỏ qua cuốn sách này?
“Thấu hiểu luật Vũ trụ” không chỉ là một cuốn sách, mà là người bạn đồng hành giúp bạn:
• Nhìn thấu bản chất của cuộc đời qua góc nhìn Nhân quả, và luân hồi.
• Thấu hiểu cách tu tập đúng đắn để giảm nghiệp, tăng phước.
• Vững tin trên hành trình Giác ngộ, không còn bị lay động bởi những giáo lý sai lầm.
Hãy để cuốn sách trở thành ngọn đèn soi sáng con đường tu tập của bạn.
Bạn có thể đặt mua qua Zalo nhà sách Đông Tây Kim Cổ: 0348 051248
( Hiện đang freeship)
Đừng để sự mơ hồ khiến bạn lạc lối – hãy bắt đầu hành trình hiểu rõ giáo lý Phật dạy ngay hôm nay!