KHOÁI KHẨU & CÁI GIÁ PHẢI TRẢ
Bạn từng nghe đến món "chân ngỗng luyện đan" chưa? Một món ăn kỳ quái, được đồn là bí quyết bổ thận tráng dương của các bậc đế vương xưa. Nhưng thực tế có thật là nó bổ không ? Hay là người ăn sẽ phải trả một cái giá rất đắt ?
Ông Thái 67 tuổi, người Triều Châu, từng sang Thái Lan mưu sinh trong thời loạn lạc. Cuộc sống dần ổn định, ông mở tiệm buôn bán nhỏ và sống ung dung tuổi già. Mỗi tối, ông đều dùng một mâm thịt ngỗng và nửa vò rượu – thói quen không đổi suốt nhiều năm.
Mười năm trước, ông đi du lịch miền Đông Bắc Trung Quốc, được nếm thử món chân gấu – một món ăn quý hiếm, đắt đỏ – khiến ông thèm nhớ mãi. Về lại Thái, không có chân gấu, ông chuyển sang ăn chân ngỗng, vì mùi vị có phần tương tự.
Nghe người ta truyền nhau cách chế biến "chân ngỗng luyện đan" – được cho là phương thuốc cổ bổ tinh, dưỡng khí – ông liền học theo. Cách làm cực kỳ tàn nhẫn:
Ông đặt con ngỗng sống lên một bàn sắt có rào chắn xung quanh, bên dưới nhóm lửa nung nóng từ từ. Khi nhiệt độ tăng cao, ngỗng không chịu nổi bắt đầu co chân, nhảy dựng, giãy giụa trong tuyệt vọng. Cuối cùng, nó phát điên, gào thét, nhảy loạn rồi ngã gục vì đau đớn. Khi ấy, ông Thái lập tức chặt lấy hai chân, bỏ vào nồi thuốc nấu riu riu…
Truyền thuyết nói rằng khi ngỗng bị nung nóng đến mức toàn bộ khí huyết dồn xuống chân, thì đôi chân ấy trở nên đặc biệt bổ dưỡng. Còn thân xác ngỗng thì vô giá trị, bỏ đi. Và ông đã ăn món ấy suốt nhiều năm trời.
Nhưng chẳng lâu sau, chân ông bắt đầu sưng to như chân voi. Khớp xương toàn thân đau nhức liên miên. Đi khắp bệnh viện, dùng đủ thuốc Đông Tây đều vô hiệu. Cơn đau hành hạ ông ngày đêm suốt 6 năm ròng. Có lúc, ông tuyệt vọng đến mức muốn tự tử.
Cho đến một đêm, ông mơ thấy một bầy ngỗng không chân kéo đến, lao vào mổ xé ông không thương tiếc. Tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm, ông hoảng sợ nhìn xuống đôi chân sưng đỏ của mình – chúng giống hệt đôi chân ngỗng mà ông từng nhìn thấy trước khi chặt đi.
Ông hiểu rồi: báo ứng đã đến. Đôi chân ông giờ đang thay thế cho hàng trăm con ngỗng từng chịu khổ đau trong tay ông. Lập tức, ông nhờ vợ dìu ra sân, quỳ xuống trời cao sám hối và phát nguyện từ bỏ sát sinh, ăn chay trọn đời. Bà vợ cũng phát nguyện theo ông.
Lạ thay, từ hôm đó, cơn đau dứt hẳn. Chân ông không còn sưng nữa, chỉ còn biến dạng bên ngoài, đi lại hơi khó khăn. Ông không còn uống thuốc hay tìm thầy chữa trị, mà xem đôi chân ấy như bằng chứng sống cho nghiệp báo, như một lời nhắc nhở suốt phần đời còn lại.
Bạn tạo ra nỗi đau gì cho chúng sinh vào hôm nay… thì nó sẽ hóa thành nỗi đau của chính bạn vào ngày sau. Đừng để khoái khẩu nhất thời biến bạn thành tội đồ trong lặng lẽ. Vì Nhân quả không cần biết bạn có tin hay không, Nhân quả chỉ lặng lẽ theo dõi và trả lại kết quả cho bạn vào một ngày không ai ngờ tới.
( Trích Báo ứng hiện đời 2 - Hạnh Đoan )
---------
Bạn là một Phật tử, nhưng mỗi lần đứng trước tượng Phật, bạn lại thấy lòng mình đầy bối rối: “Mình đã hiểu đúng lời Phật dạy chưa? Liệu những việc mình làm có thực sự đúng theo giáo lý, hay mình đang sai lầm mà không biết ?”
Nếu bạn từng tự hỏi như vậy, thì cuốn sách “Thấu hiểu luật Vũ trụ” (TG: Quang Tử) chính là ánh sáng dẫn lối mà bạn đang cần.
Điều gì làm nên sự đặc biệt của cuốn sách này với Phật tử?
1. Giải mã luật nhân quả trong từng khía cạnh của cuộc sống
Nhiều người trong chúng ta thường nghĩ nhân quả chỉ là “làm lành gặp lành, làm ác gặp ác”. Nhưng nhân quả còn phức tạp hơn thế rất nhiều! Cuốn sách này sẽ giúp bạn nhìn nhận rõ nhân quả không chỉ vận hành trong một kiếp người, mà còn trải dài qua lục đạo luân hồi.
2. Xóa tan những hiểu lầm tai hại về giáo lý Phật dạy
Đốt vàng mã, dâng sao giải hạn, cúng tế cầu tài… liệu có phải là cách để tích phước, hay chỉ là những mê tín không nằm trong lời Phật dạy? Cuốn sách sẽ giúp bạn phân biệt rạch ròi giữa giáo lý chân chính và những hủ tục, để bạn tự tin bước đi trên con đường tu học đúng đắn.
3. Giúp bạn thoát khỏi nỗi sợ tội lỗi và hoang mang
Rất nhiều Phật tử sống trong lo sợ: “Mình làm vậy có tạo nghiệp không? Mình có bị đọa địa ngục không?” Cuốn sách này sẽ giúp bạn hiểu rằng, mọi thứ đều có cách hóa giải, miễn là bạn biết sửa sai và gieo những hạt giống tốt từ hôm nay.
Vì sao bạn không nên bỏ qua cuốn sách này?
“Thấu hiểu luật Vũ trụ” không chỉ là một cuốn sách, mà là người bạn đồng hành giúp bạn:
• Nhìn thấu bản chất của cuộc đời qua góc nhìn Nhân quả, và luân hồi.
• Thấu hiểu cách tu tập đúng đắn để giảm nghiệp, tăng phước.
• Vững tin trên hành trình Giác ngộ, không còn bị lay động bởi những giáo lý sai lầm.
Hãy để cuốn sách trở thành ngọn đèn soi sáng con đường tu tập của bạn.
Bạn có thể đặt mua qua Zalo nhà sách Đông Tây Kim Cổ: 0348 051248
( Hiện đang freeship)
Đừng để sự mơ hồ khiến bạn lạc lối – hãy bắt đầu hành trình hiểu rõ giáo lý Phật dạy ngay hôm nay!
Một cuốn sách sẽ giúp bạn tái cấu trúc và làm chủ vận mệnh.
-
- Chính thức
- Bài viết: 94
- Tham gia: 15:59, 05/04/12
-
- Chính thức
- Bài viết: 94
- Tham gia: 15:59, 05/04/12
TL: Một cuốn sách sẽ giúp bạn tái cấu trúc và làm chủ vận mệnh.
CÂU CHUYỆN LINH ỨNG KHI NIỆM QUÁN ÂM BỒ TÁT.
Từ nhỏ con đã được cha mẹ ẳm đi quy y khi vừa đầy tháng, cho nên niệm Phật đã trở thành một nếp quen thuộc hằng ngày. Mỗi sáng thức dậy niệm Phật, mỗi tối trước khi đi ngủ cũng niệm Phật, trước khi ăn cơm xá đủa và niệm Phật, sau khi ăn xong cũng nhớ xá đủa và niệm Phật. Lớn lên một chút, má phát cho xâu chuỗi niệm Phật, niệm siêng đến nỗi nửa đêm bật đèn dậy vì ... xâu chuỗi bị đứt!
Khi còn ở trong nước, mỗi khi đi học rồi sau đó đi làm, con đều đi xe đạp, lên xe cũng chân trái đạp xuống Nam mô, chân phải đạp xuống A, chân trái Di Đà, chân phải Phật, cứ vậy vừa đi xe đạp vừa niệm Phật cho tới trường hay sở làm. Có lẽ nhờ vậy mà nhiều phen thoát hiểm khi di chuyển trong một thành phố đầy nguy hiểm, nhất là ban đêm, tai nạn giao thông và những tai nạn khác xảy ra thường xuyên chăng?
Sau này qua Úc, mỗi khi lái xe con cũng niệm Phật, dầu rằng chỉ còn có chân phải đạp ga thôi. Tuy nhiên cũng có sự mầu nhiệm không giải thích được, thí dụ như có lần lái xe đường trường, bị lạc tay lái, xe lao qua đường và đụng vào gốc cây, sườn xe bị hư không sửa được, mà người thì không sao, mắt kiếng rớt xuống cũng không bể! Đã vậy còn được bảo hiểm đền mua xe mới nữa!
Có lẽ vì quen niệm Phật, cho nên con không biết ứng phó lanh lợi được như nhiều người, khi gặp tình huống khó xử, con chỉ biết im lặng – không phải im lặng trong chánh niệm, mà là im lặng ... ấm ức, sau này mới nghĩ ra, à, sao lúc đó không trả lời như vậy, hay sao không nói câu này để cho ra lẽ? Kế lại nghĩ tiếp, nếu nói như vậy cho ... hả hơi hay đở tức, tranh hơn làm cho "đối thủ" tức chơi, rốt cuộc rồi có hay hơn là im lặng không? Thế là ... tiếp tục im lặng và niệm Phật, rồi sóng gió cũng yên.
Thường thì con niệm Phật A Di Đà, và khi gặp việc khẩn cấp thì lại niệm Đức Quan Thế Âm, vì Ngài vẫn có bi nguyện cứu khổ cứu nạn, năng trừ nguy hiểm. Đây là câu chuyện có thật khi con còn ở Việt Nam, đường Duy Tân, gần nghĩa trang Mạc Đỉnh Chi.
Hai chị em con ngủ trên gác, trước bàn thờ Phật – thờ Đức Quan Thế Âm (màu vàng), như hình 1. Sau này khi hai chị em lớn lên, ngủ trước bàn Phật không tiện, nên dời bàn Phật ra giữa nhà, như hình 2. Kể từ khi hai chị em ngủ sau lưng bàn Phật, lâu lâu con thấy hai ống chân trần thò vào cửa sổ, rồi thôi. Khi thấy như vậy thì con liền niệm Phật rồi ngủ tiếp. Có một đêm con thấy chẳng những hai chân trần thò vào, mà nguyên hình người nhảy cái đụi vào trong nhà, đi về phía giường con, con hoảng quá hai tay liền bắt ấn Tý ấn Sửu và niệm Án Ma Ni Bát Di Hồng. Khi đó con thức dậy, tiếp tục niệm chú rồi ngủ lại đến sáng, cũng không có gì lạ. Khi kể lại cho má nghe, thì hóa ra em gái con cũng thấy hai chân trần thò vào cửa sổ như con thấy vậy. Thế là chúng con xoay bàn Phật nhìn ra cửa sổ như hình 3, và hai chị em ngủ sau lưng bàn Phật không thấy gì lạ nữa.
Sau đó có lệnh dời mộ và dẹp bỏ nghĩa trang Mạc Đỉnh Chi, ban đêm trong giấc ngủ con thường thấy người ta ngồi trên nóc nhà hàng xóm đông lắm, và khi kể lại thì em con cũng thấy như vậy. Tuy nhiên, có lẽ vì trong nhà có thờ Phật nên không thấy ai vào nhà. Kế đó Sư Bà ra tụng kinh và rước linh về chùa, thì không thấy người ta ngồi trên nóc nhà nữa.
Qua câu chuyện này, con không muốn khẳng định là có ma hay không có ma, dầu rằng trong thế giới vô hình mắt phàm không thấy được vẫn hiện hữu những chúng sinh đang lang thang đau khổ. Cho nên trong chùa vẫn có nghi thí thực, chẩn tế, ... Con chỉ xin nêu ra một điển hình là khi tâm không định, dễ thấy những việc lạ làm cho sợ hãi, nhưng sau đó nhiếp tâm trở về với Phật thì tâm trở lại an ổn, khi thức cũng như khi ngủ được an lành.
Hơn nữa trong nhà có thờ Phật thì sẽ được an ổn, nhờ thần lực của mười phương chư Phật gia trì, cho nên ma quỷ không dám quấy phá. Nếu có quý vị nào không muốn tin vào tha lực, mà chủ trương tự lực, thì sẽ hiểu rằng trong nhà có thờ Phật, như sự nhắc nhở về ông Phật sẵn có của mình, cho nên luôn giữ tâm an định thì sẽ không bị "điên đảo mộng tưởng, cứu cánh Niết-bàn".
Con thiết nghĩ lúc bình thường niệm Phật, niệm ánh hào quang vô lượng của Đức Phật A Di Đà, hay ánh mắt từ bi cứu khổ ban vui của Đức Bồ-tát Quan Thế Âm, thì khi cấp nạn xảy ra, hay có những lúc yếu đuối lo lắng sợ hãi, tự nhiên liền nhớ nghĩ đến Phật, Bồ-tát, liền nương nhờ câu niệm Phật, hồng danh hay mật chú của Bồ-tát mà thoát khỏi ách nạn, thân tâm an ổn. Vì thế cho nên quý Thầy Cô thường hay nhắc Phật tử huân tu niệm Phật, là một phương pháp thực hành có ý nghĩa thiết thực trong đời sống tại gia nhiều chướng ngại vậy.
Nam mô A Di Đà Phật,
Nam mô Đại Từ Đại Bi Tầm Thinh Cứu Khổ Cứu Nạn Linh Cảm Ứng Quan Thế Âm Bồ-tát,
Tâm Quang
Nguồn: Quán Âm Linh Lục Cảm
----------Bạn là một Phật tử, nhưng mỗi lần đứng trước tượng Phật, bạn lại thấy lòng mình đầy bối rối: “Mình đã hiểu đúng lời Phật dạy chưa? Liệu những việc mình làm có thực sự đúng theo giáo lý, hay mình đang sai lầm mà không biết ?”
Nếu bạn từng tự hỏi như vậy, thì cuốn sách “Thấu hiểu luật Vũ trụ” (TG: Quang Tử) chính là ánh sáng dẫn lối mà bạn đang cần.
Điều gì làm nên sự đặc biệt của cuốn sách này với Phật tử?
1. Giải mã luật nhân quả trong từng khía cạnh của cuộc sống
Nhiều người trong chúng ta thường nghĩ nhân quả chỉ là “làm lành gặp lành, làm ác gặp ác”. Nhưng nhân quả còn phức tạp hơn thế rất nhiều! Cuốn sách này sẽ giúp bạn nhìn nhận rõ nhân quả không chỉ vận hành trong một kiếp người, mà còn trải dài qua lục đạo luân hồi.
2. Xóa tan những hiểu lầm tai hại về giáo lý Phật dạy
Đốt vàng mã, dâng sao giải hạn, cúng tế cầu tài… liệu có phải là cách để tích phước, hay chỉ là những mê tín không nằm trong lời Phật dạy? Cuốn sách sẽ giúp bạn phân biệt rạch ròi giữa giáo lý chân chính và những hủ tục, để bạn tự tin bước đi trên con đường tu học đúng đắn.
3. Giúp bạn thoát khỏi nỗi sợ tội lỗi và hoang mang
Rất nhiều Phật tử sống trong lo sợ: “Mình làm vậy có tạo nghiệp không? Mình có bị đọa địa ngục không?” Cuốn sách này sẽ giúp bạn hiểu rằng, mọi thứ đều có cách hóa giải, miễn là bạn biết sửa sai và gieo những hạt giống tốt từ hôm nay.
Vì sao bạn không nên bỏ qua cuốn sách này?
“Thấu hiểu luật Vũ trụ” không chỉ là một cuốn sách, mà là người bạn đồng hành giúp bạn:
• Nhìn thấu bản chất của cuộc đời qua góc nhìn Nhân quả, và luân hồi.
• Thấu hiểu cách tu tập đúng đắn để giảm nghiệp, tăng phước.
• Vững tin trên hành trình Giác ngộ, không còn bị lay động bởi những giáo lý sai lầm.
Hãy để cuốn sách trở thành ngọn đèn soi sáng con đường tu tập của bạn.
Bạn có thể đặt mua qua Zalo nhà sách Đông Tây Kim Cổ: 0348 051248
( Hiện đang freeship)
Đừng để sự mơ hồ khiến bạn lạc lối – hãy bắt đầu hành trình hiểu rõ giáo lý Phật dạy ngay hôm nay!
Từ nhỏ con đã được cha mẹ ẳm đi quy y khi vừa đầy tháng, cho nên niệm Phật đã trở thành một nếp quen thuộc hằng ngày. Mỗi sáng thức dậy niệm Phật, mỗi tối trước khi đi ngủ cũng niệm Phật, trước khi ăn cơm xá đủa và niệm Phật, sau khi ăn xong cũng nhớ xá đủa và niệm Phật. Lớn lên một chút, má phát cho xâu chuỗi niệm Phật, niệm siêng đến nỗi nửa đêm bật đèn dậy vì ... xâu chuỗi bị đứt!
Khi còn ở trong nước, mỗi khi đi học rồi sau đó đi làm, con đều đi xe đạp, lên xe cũng chân trái đạp xuống Nam mô, chân phải đạp xuống A, chân trái Di Đà, chân phải Phật, cứ vậy vừa đi xe đạp vừa niệm Phật cho tới trường hay sở làm. Có lẽ nhờ vậy mà nhiều phen thoát hiểm khi di chuyển trong một thành phố đầy nguy hiểm, nhất là ban đêm, tai nạn giao thông và những tai nạn khác xảy ra thường xuyên chăng?
Sau này qua Úc, mỗi khi lái xe con cũng niệm Phật, dầu rằng chỉ còn có chân phải đạp ga thôi. Tuy nhiên cũng có sự mầu nhiệm không giải thích được, thí dụ như có lần lái xe đường trường, bị lạc tay lái, xe lao qua đường và đụng vào gốc cây, sườn xe bị hư không sửa được, mà người thì không sao, mắt kiếng rớt xuống cũng không bể! Đã vậy còn được bảo hiểm đền mua xe mới nữa!
Có lẽ vì quen niệm Phật, cho nên con không biết ứng phó lanh lợi được như nhiều người, khi gặp tình huống khó xử, con chỉ biết im lặng – không phải im lặng trong chánh niệm, mà là im lặng ... ấm ức, sau này mới nghĩ ra, à, sao lúc đó không trả lời như vậy, hay sao không nói câu này để cho ra lẽ? Kế lại nghĩ tiếp, nếu nói như vậy cho ... hả hơi hay đở tức, tranh hơn làm cho "đối thủ" tức chơi, rốt cuộc rồi có hay hơn là im lặng không? Thế là ... tiếp tục im lặng và niệm Phật, rồi sóng gió cũng yên.
Thường thì con niệm Phật A Di Đà, và khi gặp việc khẩn cấp thì lại niệm Đức Quan Thế Âm, vì Ngài vẫn có bi nguyện cứu khổ cứu nạn, năng trừ nguy hiểm. Đây là câu chuyện có thật khi con còn ở Việt Nam, đường Duy Tân, gần nghĩa trang Mạc Đỉnh Chi.
Hai chị em con ngủ trên gác, trước bàn thờ Phật – thờ Đức Quan Thế Âm (màu vàng), như hình 1. Sau này khi hai chị em lớn lên, ngủ trước bàn Phật không tiện, nên dời bàn Phật ra giữa nhà, như hình 2. Kể từ khi hai chị em ngủ sau lưng bàn Phật, lâu lâu con thấy hai ống chân trần thò vào cửa sổ, rồi thôi. Khi thấy như vậy thì con liền niệm Phật rồi ngủ tiếp. Có một đêm con thấy chẳng những hai chân trần thò vào, mà nguyên hình người nhảy cái đụi vào trong nhà, đi về phía giường con, con hoảng quá hai tay liền bắt ấn Tý ấn Sửu và niệm Án Ma Ni Bát Di Hồng. Khi đó con thức dậy, tiếp tục niệm chú rồi ngủ lại đến sáng, cũng không có gì lạ. Khi kể lại cho má nghe, thì hóa ra em gái con cũng thấy hai chân trần thò vào cửa sổ như con thấy vậy. Thế là chúng con xoay bàn Phật nhìn ra cửa sổ như hình 3, và hai chị em ngủ sau lưng bàn Phật không thấy gì lạ nữa.
Sau đó có lệnh dời mộ và dẹp bỏ nghĩa trang Mạc Đỉnh Chi, ban đêm trong giấc ngủ con thường thấy người ta ngồi trên nóc nhà hàng xóm đông lắm, và khi kể lại thì em con cũng thấy như vậy. Tuy nhiên, có lẽ vì trong nhà có thờ Phật nên không thấy ai vào nhà. Kế đó Sư Bà ra tụng kinh và rước linh về chùa, thì không thấy người ta ngồi trên nóc nhà nữa.
Qua câu chuyện này, con không muốn khẳng định là có ma hay không có ma, dầu rằng trong thế giới vô hình mắt phàm không thấy được vẫn hiện hữu những chúng sinh đang lang thang đau khổ. Cho nên trong chùa vẫn có nghi thí thực, chẩn tế, ... Con chỉ xin nêu ra một điển hình là khi tâm không định, dễ thấy những việc lạ làm cho sợ hãi, nhưng sau đó nhiếp tâm trở về với Phật thì tâm trở lại an ổn, khi thức cũng như khi ngủ được an lành.
Hơn nữa trong nhà có thờ Phật thì sẽ được an ổn, nhờ thần lực của mười phương chư Phật gia trì, cho nên ma quỷ không dám quấy phá. Nếu có quý vị nào không muốn tin vào tha lực, mà chủ trương tự lực, thì sẽ hiểu rằng trong nhà có thờ Phật, như sự nhắc nhở về ông Phật sẵn có của mình, cho nên luôn giữ tâm an định thì sẽ không bị "điên đảo mộng tưởng, cứu cánh Niết-bàn".
Con thiết nghĩ lúc bình thường niệm Phật, niệm ánh hào quang vô lượng của Đức Phật A Di Đà, hay ánh mắt từ bi cứu khổ ban vui của Đức Bồ-tát Quan Thế Âm, thì khi cấp nạn xảy ra, hay có những lúc yếu đuối lo lắng sợ hãi, tự nhiên liền nhớ nghĩ đến Phật, Bồ-tát, liền nương nhờ câu niệm Phật, hồng danh hay mật chú của Bồ-tát mà thoát khỏi ách nạn, thân tâm an ổn. Vì thế cho nên quý Thầy Cô thường hay nhắc Phật tử huân tu niệm Phật, là một phương pháp thực hành có ý nghĩa thiết thực trong đời sống tại gia nhiều chướng ngại vậy.
Nam mô A Di Đà Phật,
Nam mô Đại Từ Đại Bi Tầm Thinh Cứu Khổ Cứu Nạn Linh Cảm Ứng Quan Thế Âm Bồ-tát,
Tâm Quang
Nguồn: Quán Âm Linh Lục Cảm
----------Bạn là một Phật tử, nhưng mỗi lần đứng trước tượng Phật, bạn lại thấy lòng mình đầy bối rối: “Mình đã hiểu đúng lời Phật dạy chưa? Liệu những việc mình làm có thực sự đúng theo giáo lý, hay mình đang sai lầm mà không biết ?”
Nếu bạn từng tự hỏi như vậy, thì cuốn sách “Thấu hiểu luật Vũ trụ” (TG: Quang Tử) chính là ánh sáng dẫn lối mà bạn đang cần.
Điều gì làm nên sự đặc biệt của cuốn sách này với Phật tử?
1. Giải mã luật nhân quả trong từng khía cạnh của cuộc sống
Nhiều người trong chúng ta thường nghĩ nhân quả chỉ là “làm lành gặp lành, làm ác gặp ác”. Nhưng nhân quả còn phức tạp hơn thế rất nhiều! Cuốn sách này sẽ giúp bạn nhìn nhận rõ nhân quả không chỉ vận hành trong một kiếp người, mà còn trải dài qua lục đạo luân hồi.
2. Xóa tan những hiểu lầm tai hại về giáo lý Phật dạy
Đốt vàng mã, dâng sao giải hạn, cúng tế cầu tài… liệu có phải là cách để tích phước, hay chỉ là những mê tín không nằm trong lời Phật dạy? Cuốn sách sẽ giúp bạn phân biệt rạch ròi giữa giáo lý chân chính và những hủ tục, để bạn tự tin bước đi trên con đường tu học đúng đắn.
3. Giúp bạn thoát khỏi nỗi sợ tội lỗi và hoang mang
Rất nhiều Phật tử sống trong lo sợ: “Mình làm vậy có tạo nghiệp không? Mình có bị đọa địa ngục không?” Cuốn sách này sẽ giúp bạn hiểu rằng, mọi thứ đều có cách hóa giải, miễn là bạn biết sửa sai và gieo những hạt giống tốt từ hôm nay.
Vì sao bạn không nên bỏ qua cuốn sách này?
“Thấu hiểu luật Vũ trụ” không chỉ là một cuốn sách, mà là người bạn đồng hành giúp bạn:
• Nhìn thấu bản chất của cuộc đời qua góc nhìn Nhân quả, và luân hồi.
• Thấu hiểu cách tu tập đúng đắn để giảm nghiệp, tăng phước.
• Vững tin trên hành trình Giác ngộ, không còn bị lay động bởi những giáo lý sai lầm.
Hãy để cuốn sách trở thành ngọn đèn soi sáng con đường tu tập của bạn.
Bạn có thể đặt mua qua Zalo nhà sách Đông Tây Kim Cổ: 0348 051248
( Hiện đang freeship)
Đừng để sự mơ hồ khiến bạn lạc lối – hãy bắt đầu hành trình hiểu rõ giáo lý Phật dạy ngay hôm nay!
-
- Chính thức
- Bài viết: 94
- Tham gia: 15:59, 05/04/12
TL: Một cuốn sách sẽ giúp bạn tái cấu trúc và làm chủ vận mệnh.
Nhớ lại 4 KIẾP LUÂN HỒI, thấm thía sự công bằng của NHÂN QUẢ
(Diệu Thanh Ngọc)
Tôi sinh ra đã là một đứa trẻ lắm bệnh tật. Mới chào đời được vài ngày thì bị tiêu chảy, bị sốt xuất huyết, mắt trợn tròng trắng, vào bệnh viện bác sĩ rút tuỷ xương làm xét nghiệm, chữa mãi mới khỏi.
Suốt thời thơ ấu, hễ trong vùng có dịch bệnh gì, thì y rằng tôi là một một trong những người đầu tiên bị bệnh, đến lớn cũng không khỏe mạnh hơn chút nào, hay bị mệt tim và khó thở, khám thì không ra bệnh, dù uống thuốc cũng vài hôm là tái lại như cũ.
Cách đây hơn chục năm, khoảng trước 2009, khi ấy tôi mới biết đến Phật Pháp, biết đến luật Nhân quả, và quy y ở chùa Bàu Sen, Quận 5, Tp. HCM, pháp danh Diệu Thanh Ngọc. Tôi được nghe nhiều chuyện linh ứng của chú Đại Bi, biết đến nhiều trường hợp nhờ thực hành theo Phật Pháp mà được khỏi bệnh.
Thế nên, tôi cũng phát tâm trì tụng chú Đại Bi ngày 7 biến, rồi dần dần tăng lê 21 biến, tụng kinh Cứu Khổ ngày hơn chục biến, liền mấy tháng trời như thế.
Một lần sau khi tụng kinh xong, thì lòng tôi khởi lên thắc mắc. Tôi biết tôi bị bệnh là do Nghiệp, nhưng Nghiệp gì, vì sao tôi cũng từng sám hối, từng tu tập, tụng kinh trì chú nhiều rồi, làm phước nhiều rồi mà không khá hơn chút nào ? Tôi đã làm sai điều gì mà bệnh tật đeo bám từ lúc mới sinh đến tận giờ, bệnh này chưa chữa xong đã bị bệnh khác, cha mẹ chưa báo hiếu được chỉ toàn báo bệnh. Tôi thầm mong có một lời giải đáp cho chính mình.
Không ngờ, ngay đêm đó, tôi được toại nguyện ngay, có lẽ là nhờ công đức của chú Đại Bi và kinh Cứu Khổ, cùng với sự gia hộ của chư Phật.
Tôi chìm vào giấc ngủ, và mơ một giấc mơ sống động như thật, sau này tìm hiểu, tôi được biết đó là loại giấc mơ thấy tiền kiếp. Loại giấc mơ này cực kì rõ nét, mọi cảm giác đều y như thật chứ không có kiểu mờ ảo, mông lung, vô trật tự như giấc mộng thường. Khi tỉnh dậy ta có thể nhớ rõ từng chi tiết, thậm chí nhiều năm sau cũng không bị quên. Điều đặc biệt nhất là nó luôn ăn khớp với luật nhân quả nghiệp báo, và cho ta những câu trả lời thỏa đáng về cuộc sống hiện tại.
Trong mơ, tôi thấy tôi là là đàn ông, là tướng quân trấn giữ một tòa thành thời phong kiến, mặc đồ cổ trang như trong phim Trung Quốc, như ngôn ngữ kiểu bây giờ, có thể nói là rất “soái ca”.
Khi ấy, tòa thành bị giặc ngoại bang xăm lăng, điên cuồng tấn công. Tôi đang chỉ huy quân đội, điều binh khiển tướng, gắng sức giết giặc.
Tôi ra lệnh bắn pháo đại bác, điều binh tấn công bên này, chấn thủ bên kia. Sau mỗi mệnh lệnh như thế, là xác người chồng chất lên xác người, địch ta thịt xương lẫn lộn.
Vì rất nhiều nước lân bang muốn chiếm thành, nên không chỉ đánh một trận, mà là rất nhiều trận, tôi kiên cường cùng binh sĩ dàn trận, chống trả quyết liệt suốt mấy tháng trời.
Sau mỗi trận đều thương vong vô kể, xác người la liệt, máu thịt chất cao như núi. Ác liệt là vậy, nhưng mãi vẫn chưa phân thắng bại.
Cuộc chiến dai dẳng kéo dài không rõ vài tháng hay vài năm, cuối cùng, thành quách bên quân tôi bị địch bao vây kín, không còn đường nào thoát.
Tôi thấy người chết vô số, cảm giác bi thương, tang tóc, vô cùng thống khổ. Tôi không ngăn được dòng nước mắt, đưa ra quyết định quy hàng, đem thân này nộp cho giặc, xin giặc tha cho các tướng sĩ của tôi. Không kịp biết là tướng sĩ của tôi có được tha hay không, thì tôi tỉnh giấc.
Hồi tưởng lại, tôi mới nhận ra hòa bình là một thứ hết sức đáng trân trọng, sinh vào thời chiến rồi ta mới hiểu, cuộc sống khốn khổ không sao kể siết. Chẳng biết đến bao giờ nhân loại dừng tay tạo sát nghiệp, chấm dứt mọi cuộc chiến tranh trên thế gian này.
Vào một đêm khác, tôi lại có một giấc mơ tiền kiếp, thấy mình ở vào một thời đại khác, có vẻ giống thời Pháp thuộc, xong không chắc lắm. Tôi đang ngồi trên một chiếc xe ngựa, phía trước có một người điều khiển ngựa, còn đằng sau quân địch đuổi theo rất đông.
Tay tôi lăm lăm khẩu súng lục, bên cạnh còn có một cây súng trường, và đang điên cuồng nã đạn, bắn chết rất nhiều người. Người đánh ngựa điều khiển xe chạy khá chậm, khiến tôi điên tiết, tôi vơ lấy cái cây nện vào đầu anh ta. Rồi quay lại tiếp tục bắn giết…chà, quả là một con người hung dữ ! Và thú thật, cái tính hung dữ ấy vẫn còn được bảo tồn đến tận kiếp này.
Một đêm khác nữa, tôi lại trở lại tiền kiếp qua giấc mơ, tôi thấy mình là một cô gái xinh đẹp, tôi gặp gỡ một tình báo viên, không lâu sau tôi đã yêu anh ta. Dần dần anh ấy dẫn dắt tôi gia nhập tổ chức, được đào tạo trở thành một nữ tình báo.
Tôi được cấp trên sắp xếp cài vào làm việc trong văn phòng của phe đối lập bên nước láng giềng, nhiệm vụ của tôi là dùng mỹ nhân kế cùng những kỹ năng khác đã được đào tạo để thu thập tin tức, giấy tờ tối mật của đối phương, rồi lén báo về cho tổ chức.
Tôi khi ấy rất thông minh, sác sảo, pha thêm một chút đanh đá, và khéo léo diễn kịch đến nỗi nhiều năm sau không bị ai phát hiện.
Những thông tin mật báo của tôi đã gây ra những tổn thất nặng nề về tài sản và tính mạng cho đối phương, lại thêm rất nhiều người vì tôi mà chết. Nghiệp chướng như thế nên thảo nào, cả đời tôi thất bại. Gieo rắc sự phá hoại, cái mình nhận lại sẽ là một cuộc đời tàn tạ, âu cũng là nhân quả mà.
Tôi nằm vùng rất lâu nhưng mãi không thấy người yêu tôi liên lạc, anh ta biến mất dạng hoặc cũng có thể đã chết. Dù cố thử nhiều lần nhưng tôi vẫn không thể tìm thấy anh ấy.
Sau này, trong những buổi tiệc tùng, tôi quen biết một trưởng làng đã già nhưng giàu có, có chức có quyền trong vùng, nhưng không có con. Ông ta ngỏ ý muốn cưới tôi, tất nhiên tôi không có tình ý gì với ông ấy, xong vì ham gia tài kếch xù, nên sau đó tôi vẫn đồng ý làm vợ lẽ của ông ta.
Điều này khiến cho bà vợ cả vô cùng đau khổ, bà ấy đã già, lại không sinh được con, từ khi cưới tôi, ông chồng không còn ngó ngàng gì đến bà nữa, tôi đã cướp ông ấy từ tay bà.
Đó là một người đàn bà điển hình với lối sống cam chịu. Dù trong lòng rất buồn tủi, nhưng bà ấy không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ thu mình lại chịu đựng. Để mặc cho tôi hãnh diện cùng chồng, tung tăng từ yến tiệc này đến dạ hội khác, vui thú say sưa, chẳng cần biết đến ai đang buồn, ai đang thầm khóc.
Cả 3 kiếp sống mà tôi thấy lại trong giấc mơ đó, tôi gây ra biết bao nhiêu sát nghiệp, khẩu nghiệp, gây ra bao nhiêu đau khổ cho người khác, thật tội lỗi làm sao. Hèn gì tôi bệnh tật đầy mình, làm gì cũng thất bại, cả đời đều gặp chuyện trái ý, luôn không được toại lòng. 12 năm nay tôi lại bị bệnh xoang hành cho nhức đầu, hay gây buồn ngủ, thường muốn ói, và mệt lả.
Thỉnh thoảng đi coi thầy bói, thầy bảo tôi có rất nhiều vong theo, kêu tôi phải cúng cho họ ăn, và sám hối nghiệp chướng với họ. Thầy bói còn nói tôi sẽ bị chồng phản bội. Chà, thật ăn khớp với những gì tôi đã biết qua ba giấc mơ kia. Tôi từng giết rất nhiều người, giờ vong hồn của họ đeo theo tôi đến tận kiếp này để báo thù.
Hiểu được vậy rồi, tôi cũng cố gắng sám hối những tội chướng của mình, niệm Phật và cúng cơm cho các vong linh oan gia mỗi ngày, nhưng vì bận nhiều việc, nên việc sám hối cũng không được nhiều lắm.
Sám hối một thời gian thì bây giờ thì cũng đỡ mệt và có thể làm việc nhà, chứ không như ngày xưa là nằm như liệt giường, không đủ sức làm gì cả.
Một đêm, tôi lại gặp một giấc mơ tiền kiếp. Kiếp đó tôi thấy mình đã lấy chồng và sinh được một đứa con trai. Phũ phàng thay, bé chưa được tròn một tháng, giữa lúc mẹ con tôi cần tiền & sự chăm sóc nhất thì chồng tôi đã cặp kè tay trong tay với một ả tình nhân yêu kiều khác, bỏ tôi một mình không thèm đoái hoài.
Trái tim tôi tan nát, nỗi uất hận trào dâng tột cùng. Tôi chia tay với anh ta, gạt nước mắt mà ôm con về nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ tôi khi ấy rất nghèo, chúng tôi vất vả làm lụng quanh năm, chật vật lắm mới nuôi con khôn lớn trưởng thành. Kiếp ấy tôi rất hận chồng, thậm chí khi tỉnh dậy lòng còn đầy căm tức gã chồng phụ bạc, muốn tính sổ với hắn.
Nhưng bình tĩnh ngẫm lại, chẳng phải kiếp trước đó tôi cũng đi cướp chồng người khác sao ? Chẳng phải tôi đã nhận lại đúng những gì tôi đã gây ra cho bà vợ cả của ông trưởng làng sao ? Nhân quả thật công bằng mà, nào có oan ức gì. Chẳng qua là sự thật bị màn luân hồi chuyển kiếp che lấp đi, ta không hay không biết mà thôi.
Giờ đây tôi đã hiểu. Tôi biết Nghiệp của mình quá nặng, cho dù cả kiếp này tôi sám hối tha thiết, cũng chẳng thấm thía vào đâu cả. Cho dù tôi có tạo công đức gấp nhiều lần nữa hồi hướng cho các oan gia, thì cũng chưa nhằm nhò gì so với đau khổ tôi gây ra cho họ. Ấy thế mà trước kia, mới tụng kinh trì chú được vài tháng mà tôi đã cho là nhiều.
Bao nhiêu con người, chỉ một câu hạ lệnh của tôi là chết không toàn thây, đầu rơi máu chảy, huống chi là nhiều kiếp cuộc chiến này nối tiếp cuộc chiến kia, nghiệp sát chồng chất không biết bao nhiêu mà kể, rồi đến bao nhiêu loại nghiệp khác.
Thế nên bây giờ, chịu những quả báo bệnh tật, tai ương, tôi không còn oán thán, than trời trách đất, mà bình thản lãnh chịu. Dù cho đau khổ có gấp nhiều lần hơn thế nữa, thì cũng là nhân quả công bằng, mình làm mình chịu.
Tôi biết trên đời có rất nhiều người giống tôi, bị cuộc đời nhấn chìm trong đau khổ, trong đớn đau và nước mắt. Rồi chẳng biết nguyên nhân vì đâu mà khổ, lại chỉ trời mà trách trời bất công, nhìn đời mà hận người bạc bẽo.
Giờ thì tôi đã hiểu, cuộc đời này là một vòng tuần hoàn nhân quả, mình sẽ nhận lại những gì mình đã cho đi, cái quy luật này là sự công bằng của vũ trụ, chẳng trách ai được. Có trách thì hãy trách chính mình. Khi xưa mình tạo nghiệp thì nay mình ráng mà chịu, vậy thôi.
Tôi đã từng nghe Đạo Phật nói đến điều này rất nhiều, ấy vậy mà đến giờ tôi mới thật sự thấm thía. Thôi thì cũng là một điều may mắn cho tôi, vì ngoài kia còn có không biết bao nhiêu người sẽ chẳng bao giờ hiểu ra trật tự Nhân quả này. Cứ ở đó trách trời, trách người, mà có một người đáng cần phải trách nhất xong họ lại bỏ qua, ấy là tự trách chính mình.
Dù cho kiếp này không gây tội lỗi gì, nhưng trùng điệp trăm nghìn kiếp trước, chắc chắn phải từng tạo nghiệp gì đó nên giờ mới phải chịu khổ, chung quy vẫn là mình làm mình chịu thôi.
Nhân quả không dễ nhìn thấy, nhưng lại chi phối chặt chẽ mọi việc cuộc sống chúng ta, luôn công bằng và chính xác. Cầu mong cho nhân loại ai ai cũng hiểu sâu nhân quả, kinh sợ tội ác, nương theo lời Phật dạy mà sớm ngày tỉnh ngộ, thế giới sẽ bớt đi bao nhiêu đau khổ, cuộc đời sẽ tăng thêm bao nhiêu sự yên bình, hạnh phúc.
Nguồn: nhanqua.com.vn
--------
Sách “THẤU HIỂU LUẬT VŨ TRỤ” Chính Thức Ra Mắt – Khám Phá Những Quy Luật Bất Biến Của Cuộc Đời
Làm Sao Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ Và Làm Chủ Vận Mệnh?
Bạn đã bao giờ tự hỏi:
Làm thế nào để hiểu rõ bản chất cuộc đời?
Tại sao cuộc sống lại đầy rẫy những bất công và đau khổ?
Liệu có cách nào ứng dụng các quy luật như luật Nhân quả, luật Vô thường … để biến cuộc sống trở nên hạnh phúc và ý nghĩa hơn?
Nếu bạn đang tìm kiếm câu trả lời, “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ” chính là cuốn sách bạn cần. Đây là tác phẩm giúp bạn giải mã những quy luật bất biến chi phối toàn bộ cuộc sống, từ cách chúng ta suy nghĩ, hành động, đến những gì ta nhận lại từ cuộc đời.
Trích Đoạn Tâm Đắc Từ Sách
Hãy cùng đọc một đoạn trích nổi bật từ “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ”:
“Con người quá nhỏ bé khi đứng trước sức mạnh của Vũ trụ. Nếu không hiểu cách mà vũ trụ này vận hành, thì việc cuộc đời ta bị nghiền nát trong đau khổ bởi các quy luật là điều khó tránh khỏi.
Còn ngược lại, nếu nắm vững các quy luật, bạn có thể nương theo sức mạnh ấy để đạt được những gì mình mong muốn, giống như những thủy thủ lão luyện, nương theo sức gió mà giong buồm đi khắp nơi trong đại dương. Quan trọng hơn, bạn có thể làm chủ được chính mình, sắp xếp lại vận mệnh của mình.”
Đọc những dòng này, bạn sẽ nhận ra rằng cuộc đời có thể được tái định hình, miễn là bạn hiểu rõ các quy luật chi phối nó.
Cách đặt mua sách:
Gửi tin nhắn qua Zalo: 0348 051 248
Hưởng freeship toàn quốc nếu gửi kèm theo mã “FS2025” khi đặt mua, nhanh chóng và tiện lợi.
(Diệu Thanh Ngọc)
Tôi sinh ra đã là một đứa trẻ lắm bệnh tật. Mới chào đời được vài ngày thì bị tiêu chảy, bị sốt xuất huyết, mắt trợn tròng trắng, vào bệnh viện bác sĩ rút tuỷ xương làm xét nghiệm, chữa mãi mới khỏi.
Suốt thời thơ ấu, hễ trong vùng có dịch bệnh gì, thì y rằng tôi là một một trong những người đầu tiên bị bệnh, đến lớn cũng không khỏe mạnh hơn chút nào, hay bị mệt tim và khó thở, khám thì không ra bệnh, dù uống thuốc cũng vài hôm là tái lại như cũ.
Cách đây hơn chục năm, khoảng trước 2009, khi ấy tôi mới biết đến Phật Pháp, biết đến luật Nhân quả, và quy y ở chùa Bàu Sen, Quận 5, Tp. HCM, pháp danh Diệu Thanh Ngọc. Tôi được nghe nhiều chuyện linh ứng của chú Đại Bi, biết đến nhiều trường hợp nhờ thực hành theo Phật Pháp mà được khỏi bệnh.
Thế nên, tôi cũng phát tâm trì tụng chú Đại Bi ngày 7 biến, rồi dần dần tăng lê 21 biến, tụng kinh Cứu Khổ ngày hơn chục biến, liền mấy tháng trời như thế.
Một lần sau khi tụng kinh xong, thì lòng tôi khởi lên thắc mắc. Tôi biết tôi bị bệnh là do Nghiệp, nhưng Nghiệp gì, vì sao tôi cũng từng sám hối, từng tu tập, tụng kinh trì chú nhiều rồi, làm phước nhiều rồi mà không khá hơn chút nào ? Tôi đã làm sai điều gì mà bệnh tật đeo bám từ lúc mới sinh đến tận giờ, bệnh này chưa chữa xong đã bị bệnh khác, cha mẹ chưa báo hiếu được chỉ toàn báo bệnh. Tôi thầm mong có một lời giải đáp cho chính mình.
Không ngờ, ngay đêm đó, tôi được toại nguyện ngay, có lẽ là nhờ công đức của chú Đại Bi và kinh Cứu Khổ, cùng với sự gia hộ của chư Phật.
Tôi chìm vào giấc ngủ, và mơ một giấc mơ sống động như thật, sau này tìm hiểu, tôi được biết đó là loại giấc mơ thấy tiền kiếp. Loại giấc mơ này cực kì rõ nét, mọi cảm giác đều y như thật chứ không có kiểu mờ ảo, mông lung, vô trật tự như giấc mộng thường. Khi tỉnh dậy ta có thể nhớ rõ từng chi tiết, thậm chí nhiều năm sau cũng không bị quên. Điều đặc biệt nhất là nó luôn ăn khớp với luật nhân quả nghiệp báo, và cho ta những câu trả lời thỏa đáng về cuộc sống hiện tại.
Trong mơ, tôi thấy tôi là là đàn ông, là tướng quân trấn giữ một tòa thành thời phong kiến, mặc đồ cổ trang như trong phim Trung Quốc, như ngôn ngữ kiểu bây giờ, có thể nói là rất “soái ca”.
Khi ấy, tòa thành bị giặc ngoại bang xăm lăng, điên cuồng tấn công. Tôi đang chỉ huy quân đội, điều binh khiển tướng, gắng sức giết giặc.
Tôi ra lệnh bắn pháo đại bác, điều binh tấn công bên này, chấn thủ bên kia. Sau mỗi mệnh lệnh như thế, là xác người chồng chất lên xác người, địch ta thịt xương lẫn lộn.
Vì rất nhiều nước lân bang muốn chiếm thành, nên không chỉ đánh một trận, mà là rất nhiều trận, tôi kiên cường cùng binh sĩ dàn trận, chống trả quyết liệt suốt mấy tháng trời.
Sau mỗi trận đều thương vong vô kể, xác người la liệt, máu thịt chất cao như núi. Ác liệt là vậy, nhưng mãi vẫn chưa phân thắng bại.
Cuộc chiến dai dẳng kéo dài không rõ vài tháng hay vài năm, cuối cùng, thành quách bên quân tôi bị địch bao vây kín, không còn đường nào thoát.
Tôi thấy người chết vô số, cảm giác bi thương, tang tóc, vô cùng thống khổ. Tôi không ngăn được dòng nước mắt, đưa ra quyết định quy hàng, đem thân này nộp cho giặc, xin giặc tha cho các tướng sĩ của tôi. Không kịp biết là tướng sĩ của tôi có được tha hay không, thì tôi tỉnh giấc.
Hồi tưởng lại, tôi mới nhận ra hòa bình là một thứ hết sức đáng trân trọng, sinh vào thời chiến rồi ta mới hiểu, cuộc sống khốn khổ không sao kể siết. Chẳng biết đến bao giờ nhân loại dừng tay tạo sát nghiệp, chấm dứt mọi cuộc chiến tranh trên thế gian này.
Vào một đêm khác, tôi lại có một giấc mơ tiền kiếp, thấy mình ở vào một thời đại khác, có vẻ giống thời Pháp thuộc, xong không chắc lắm. Tôi đang ngồi trên một chiếc xe ngựa, phía trước có một người điều khiển ngựa, còn đằng sau quân địch đuổi theo rất đông.
Tay tôi lăm lăm khẩu súng lục, bên cạnh còn có một cây súng trường, và đang điên cuồng nã đạn, bắn chết rất nhiều người. Người đánh ngựa điều khiển xe chạy khá chậm, khiến tôi điên tiết, tôi vơ lấy cái cây nện vào đầu anh ta. Rồi quay lại tiếp tục bắn giết…chà, quả là một con người hung dữ ! Và thú thật, cái tính hung dữ ấy vẫn còn được bảo tồn đến tận kiếp này.
Một đêm khác nữa, tôi lại trở lại tiền kiếp qua giấc mơ, tôi thấy mình là một cô gái xinh đẹp, tôi gặp gỡ một tình báo viên, không lâu sau tôi đã yêu anh ta. Dần dần anh ấy dẫn dắt tôi gia nhập tổ chức, được đào tạo trở thành một nữ tình báo.
Tôi được cấp trên sắp xếp cài vào làm việc trong văn phòng của phe đối lập bên nước láng giềng, nhiệm vụ của tôi là dùng mỹ nhân kế cùng những kỹ năng khác đã được đào tạo để thu thập tin tức, giấy tờ tối mật của đối phương, rồi lén báo về cho tổ chức.
Tôi khi ấy rất thông minh, sác sảo, pha thêm một chút đanh đá, và khéo léo diễn kịch đến nỗi nhiều năm sau không bị ai phát hiện.
Những thông tin mật báo của tôi đã gây ra những tổn thất nặng nề về tài sản và tính mạng cho đối phương, lại thêm rất nhiều người vì tôi mà chết. Nghiệp chướng như thế nên thảo nào, cả đời tôi thất bại. Gieo rắc sự phá hoại, cái mình nhận lại sẽ là một cuộc đời tàn tạ, âu cũng là nhân quả mà.
Tôi nằm vùng rất lâu nhưng mãi không thấy người yêu tôi liên lạc, anh ta biến mất dạng hoặc cũng có thể đã chết. Dù cố thử nhiều lần nhưng tôi vẫn không thể tìm thấy anh ấy.
Sau này, trong những buổi tiệc tùng, tôi quen biết một trưởng làng đã già nhưng giàu có, có chức có quyền trong vùng, nhưng không có con. Ông ta ngỏ ý muốn cưới tôi, tất nhiên tôi không có tình ý gì với ông ấy, xong vì ham gia tài kếch xù, nên sau đó tôi vẫn đồng ý làm vợ lẽ của ông ta.
Điều này khiến cho bà vợ cả vô cùng đau khổ, bà ấy đã già, lại không sinh được con, từ khi cưới tôi, ông chồng không còn ngó ngàng gì đến bà nữa, tôi đã cướp ông ấy từ tay bà.
Đó là một người đàn bà điển hình với lối sống cam chịu. Dù trong lòng rất buồn tủi, nhưng bà ấy không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ thu mình lại chịu đựng. Để mặc cho tôi hãnh diện cùng chồng, tung tăng từ yến tiệc này đến dạ hội khác, vui thú say sưa, chẳng cần biết đến ai đang buồn, ai đang thầm khóc.
Cả 3 kiếp sống mà tôi thấy lại trong giấc mơ đó, tôi gây ra biết bao nhiêu sát nghiệp, khẩu nghiệp, gây ra bao nhiêu đau khổ cho người khác, thật tội lỗi làm sao. Hèn gì tôi bệnh tật đầy mình, làm gì cũng thất bại, cả đời đều gặp chuyện trái ý, luôn không được toại lòng. 12 năm nay tôi lại bị bệnh xoang hành cho nhức đầu, hay gây buồn ngủ, thường muốn ói, và mệt lả.
Thỉnh thoảng đi coi thầy bói, thầy bảo tôi có rất nhiều vong theo, kêu tôi phải cúng cho họ ăn, và sám hối nghiệp chướng với họ. Thầy bói còn nói tôi sẽ bị chồng phản bội. Chà, thật ăn khớp với những gì tôi đã biết qua ba giấc mơ kia. Tôi từng giết rất nhiều người, giờ vong hồn của họ đeo theo tôi đến tận kiếp này để báo thù.
Hiểu được vậy rồi, tôi cũng cố gắng sám hối những tội chướng của mình, niệm Phật và cúng cơm cho các vong linh oan gia mỗi ngày, nhưng vì bận nhiều việc, nên việc sám hối cũng không được nhiều lắm.
Sám hối một thời gian thì bây giờ thì cũng đỡ mệt và có thể làm việc nhà, chứ không như ngày xưa là nằm như liệt giường, không đủ sức làm gì cả.
Một đêm, tôi lại gặp một giấc mơ tiền kiếp. Kiếp đó tôi thấy mình đã lấy chồng và sinh được một đứa con trai. Phũ phàng thay, bé chưa được tròn một tháng, giữa lúc mẹ con tôi cần tiền & sự chăm sóc nhất thì chồng tôi đã cặp kè tay trong tay với một ả tình nhân yêu kiều khác, bỏ tôi một mình không thèm đoái hoài.
Trái tim tôi tan nát, nỗi uất hận trào dâng tột cùng. Tôi chia tay với anh ta, gạt nước mắt mà ôm con về nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ tôi khi ấy rất nghèo, chúng tôi vất vả làm lụng quanh năm, chật vật lắm mới nuôi con khôn lớn trưởng thành. Kiếp ấy tôi rất hận chồng, thậm chí khi tỉnh dậy lòng còn đầy căm tức gã chồng phụ bạc, muốn tính sổ với hắn.
Nhưng bình tĩnh ngẫm lại, chẳng phải kiếp trước đó tôi cũng đi cướp chồng người khác sao ? Chẳng phải tôi đã nhận lại đúng những gì tôi đã gây ra cho bà vợ cả của ông trưởng làng sao ? Nhân quả thật công bằng mà, nào có oan ức gì. Chẳng qua là sự thật bị màn luân hồi chuyển kiếp che lấp đi, ta không hay không biết mà thôi.
Giờ đây tôi đã hiểu. Tôi biết Nghiệp của mình quá nặng, cho dù cả kiếp này tôi sám hối tha thiết, cũng chẳng thấm thía vào đâu cả. Cho dù tôi có tạo công đức gấp nhiều lần nữa hồi hướng cho các oan gia, thì cũng chưa nhằm nhò gì so với đau khổ tôi gây ra cho họ. Ấy thế mà trước kia, mới tụng kinh trì chú được vài tháng mà tôi đã cho là nhiều.
Bao nhiêu con người, chỉ một câu hạ lệnh của tôi là chết không toàn thây, đầu rơi máu chảy, huống chi là nhiều kiếp cuộc chiến này nối tiếp cuộc chiến kia, nghiệp sát chồng chất không biết bao nhiêu mà kể, rồi đến bao nhiêu loại nghiệp khác.
Thế nên bây giờ, chịu những quả báo bệnh tật, tai ương, tôi không còn oán thán, than trời trách đất, mà bình thản lãnh chịu. Dù cho đau khổ có gấp nhiều lần hơn thế nữa, thì cũng là nhân quả công bằng, mình làm mình chịu.
Tôi biết trên đời có rất nhiều người giống tôi, bị cuộc đời nhấn chìm trong đau khổ, trong đớn đau và nước mắt. Rồi chẳng biết nguyên nhân vì đâu mà khổ, lại chỉ trời mà trách trời bất công, nhìn đời mà hận người bạc bẽo.
Giờ thì tôi đã hiểu, cuộc đời này là một vòng tuần hoàn nhân quả, mình sẽ nhận lại những gì mình đã cho đi, cái quy luật này là sự công bằng của vũ trụ, chẳng trách ai được. Có trách thì hãy trách chính mình. Khi xưa mình tạo nghiệp thì nay mình ráng mà chịu, vậy thôi.
Tôi đã từng nghe Đạo Phật nói đến điều này rất nhiều, ấy vậy mà đến giờ tôi mới thật sự thấm thía. Thôi thì cũng là một điều may mắn cho tôi, vì ngoài kia còn có không biết bao nhiêu người sẽ chẳng bao giờ hiểu ra trật tự Nhân quả này. Cứ ở đó trách trời, trách người, mà có một người đáng cần phải trách nhất xong họ lại bỏ qua, ấy là tự trách chính mình.
Dù cho kiếp này không gây tội lỗi gì, nhưng trùng điệp trăm nghìn kiếp trước, chắc chắn phải từng tạo nghiệp gì đó nên giờ mới phải chịu khổ, chung quy vẫn là mình làm mình chịu thôi.
Nhân quả không dễ nhìn thấy, nhưng lại chi phối chặt chẽ mọi việc cuộc sống chúng ta, luôn công bằng và chính xác. Cầu mong cho nhân loại ai ai cũng hiểu sâu nhân quả, kinh sợ tội ác, nương theo lời Phật dạy mà sớm ngày tỉnh ngộ, thế giới sẽ bớt đi bao nhiêu đau khổ, cuộc đời sẽ tăng thêm bao nhiêu sự yên bình, hạnh phúc.
Nguồn: nhanqua.com.vn
--------
Sách “THẤU HIỂU LUẬT VŨ TRỤ” Chính Thức Ra Mắt – Khám Phá Những Quy Luật Bất Biến Của Cuộc Đời
Làm Sao Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ Và Làm Chủ Vận Mệnh?
Bạn đã bao giờ tự hỏi:
Làm thế nào để hiểu rõ bản chất cuộc đời?
Tại sao cuộc sống lại đầy rẫy những bất công và đau khổ?
Liệu có cách nào ứng dụng các quy luật như luật Nhân quả, luật Vô thường … để biến cuộc sống trở nên hạnh phúc và ý nghĩa hơn?
Nếu bạn đang tìm kiếm câu trả lời, “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ” chính là cuốn sách bạn cần. Đây là tác phẩm giúp bạn giải mã những quy luật bất biến chi phối toàn bộ cuộc sống, từ cách chúng ta suy nghĩ, hành động, đến những gì ta nhận lại từ cuộc đời.
Trích Đoạn Tâm Đắc Từ Sách
Hãy cùng đọc một đoạn trích nổi bật từ “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ”:
“Con người quá nhỏ bé khi đứng trước sức mạnh của Vũ trụ. Nếu không hiểu cách mà vũ trụ này vận hành, thì việc cuộc đời ta bị nghiền nát trong đau khổ bởi các quy luật là điều khó tránh khỏi.
Còn ngược lại, nếu nắm vững các quy luật, bạn có thể nương theo sức mạnh ấy để đạt được những gì mình mong muốn, giống như những thủy thủ lão luyện, nương theo sức gió mà giong buồm đi khắp nơi trong đại dương. Quan trọng hơn, bạn có thể làm chủ được chính mình, sắp xếp lại vận mệnh của mình.”
Đọc những dòng này, bạn sẽ nhận ra rằng cuộc đời có thể được tái định hình, miễn là bạn hiểu rõ các quy luật chi phối nó.
Cách đặt mua sách:
Gửi tin nhắn qua Zalo: 0348 051 248
Hưởng freeship toàn quốc nếu gửi kèm theo mã “FS2025” khi đặt mua, nhanh chóng và tiện lợi.
-
- Chính thức
- Bài viết: 94
- Tham gia: 15:59, 05/04/12
TL: Một cuốn sách sẽ giúp bạn tái cấu trúc và làm chủ vận mệnh.
LUYỆN ÂM BINH VÀ QUẢ BÁO
Cách đây khoảng gần 20 năm về trước, trong một đêm đông lạnh giá, ngồi trên bếp lửa hồng, ông nội tôi kể cho tôi nghe một câu chuyện mà tới giờ tôi vẫn nhớ rõ vẻ mặt thất thần của ông tôi lúc kể lại.
Ông nội tôi tên Hương, ông có một người bạn thân lâu năm tên là Lý. Ông Lý ở quê sống rất tốt với mọi người, và thường giúp đỡ bất kì ai gặp khó khăn hoạn nạn trong làng. Chẳng ngại khó ngại khổ, cứ có ai nhờ là ông ấy giúp tận lực, thế nên gần xa ai ai cũng quý mến ông Lý.
Chẳng hiểu thế nào, người tốt như ông ấy cuối đời lại thê thảm. Năm ấy ông Lý 49 tuổi, bỗng dưng đổ bệnh nằm liệt giường. Bệnh tật hành cho ông đau đớn, lê lết, rên rỉ hết ngày này qua tháng khác, thuốc thang gì cũng chẳng đỡ. Thế rồi sau 3 tháng liệt giường liệt chiếu, ông Lý ra đi trong sự đau xót khóc than của con cháu và hàng xóm láng giềng.
Trước khi mất, ông Lý có gọi ông nội tôi tới, nắm chặt tay như muốn thầm cảm ơn ông nội tôi, ông tôi chỉ lặng lẽ gật đầu, dường như giữa hai người có một bí mật nào đó.
Có người thấy ông Lý sống tốt như thế, lại chẳng có lấy một cái chết yên lành, thì ngửa mặt lên trời mà trách than. Còn ông nội tôi thì chỉ chỉ lặng lẽ thở dài, vì chỉ có ông là người duy nhất biết rõ ngọn ngành.
Chuyện là hồi ông nội tôi còn trai tráng, ông cùng với ông Lý, khi ấy là một chàng trai lanh lợi, tràn trề sức sống. Hai người rủ nhau đi đào vàng ở những vùng núi xa xôi trên Lai Châu. Một thời gian dài đào vàng vất vả ở trên đó, cũng không kiếm được nhiều, nên ông nội tôi và ông Lý có ý định làm hết tháng, lấy tiền công rồi về tìm việc khác để làm.
Hôm đó khi hết ngày làm việc, mặt trời đã xuống núi, trên đường ra suối tắm, ông Lý gặp một ông già người dân tộc Mông tên là Hoa, không biết hai người nói với nhau những gì, nhưng tối hôm đó, ông Lý có rủ ông tôi đi cùng tới nhà ông Hoa người dân tộc Mông ấy.
Đó là một căn nhà sàn khang trang, vào bên trong, gặp ông lão người Mông, thấy ông ấy đã pha trà đợi sẵn từ bao giờ.
Nghe hai người nói chuyện, ông nội tôi mới biết ông Hoa – lão người Mông đó là thầy phù thủy thờ âm binh.
Khi gặp Lý, thấy tướng của Lý hợp căn với mình, nên ông Hoa muốn truyền nghề lại, một là để không bị thất truyền, hai là nhân đó có thể giúp đỡ cho nhiều người khác nữa.
Thấy Lý hiền lành, có thiên phú dị bẩm, nên ông Hoa quyết định dạy cho Lý tất cả những gì mình biết.
Và từ đó, Lý bước vào những chuỗi ngày tu luyện gian khổ, từng bước trở thành thầy phù thủy luyện âm binh, những tháng ngày khó quên trong cuộc đời Lý.
Nói đến âm binh, có lẽ cũng cần giới thiệu qua một chút, đó là những hồn ma chưa được đầu thai, xong không được ai thờ cúng, vất vưởng đầu đường xó chợ, lang thang khắp nơi từ rừng hoang đến thôn ấp, thị thành… Vì không ai cúng cho ăn nên, chúng đói khổ thê thảm, người đời hay gọi là ma đói, trong kinh Phật gọi là ngạ quỷ. Hễ nơi đâu có cúng thí thực thì tranh nhau đến giành ăn, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu, vì người cúng thì ít mà ma đói thì nhiều.
Lợi dụng điểm này, các thầy phù thủy triệu hồi chúng về, cho ăn hàng ngày, rồi dần dần sai khiến chúng làm theo mệnh lệnh thông qua các bùa phép.Thông thường, các vong linh được các thầy phù thủy triệu hồi về để làm âm binh, cũng đều là những vong linh rất cang cường, hung dữ. Và từ đó, chúng trở thành âm binh, phục tùng mệnh lệnh của thầy pháp.
Nhưng nhiều khi chúng cũng sẽ phản lại thầy, khi không được cho ăn đầy đủ, khi thực hiện không đúng quy cách, hoặc khi thầy phù thủy bị suy yếu pháp lực. Cho nên luyện âm binh là con dao hai lưỡi, rất nhiều thầy cuối đời bị âm binh vật ngược trở lại, chết thê thảm.
Bước đầu tiên luyện âm binh, là luyện mắt. Mắt mà không thấy âm binh, thì nói gì đến điều khiển nữa. Ông Hoa dạy Lý, tối nào cũng ngồi 3 giờ liền, nhìn thẳng vào ngọn nến mà cố gắng không chớp mắt. Nhiều khi nước mắt chảy ròng ròng, hai nhãn cầu đỏ ngầu như muốn nổ ra, Lý chỉ muốn bỏ cuộc …
Nhưng Lý cũng rất cố gắng để vượt qua, tối nào cũng kiên trì đánh vật với cây nến. Sau khoảng 2 tháng thì thành công, đó là khi Lý có thể nhìn thẳng vào mặt trời mà không chớp mắt.
Bước thứ hai, là luyện âm khí. Tối tối, sau 10h đêm, theo lời thầy dạy, Lý xách một xô nước đi tới bãi tha ma, cách lán ở khoảng 2km.
Khi tới nơi đổ nước xuống đất, rồi nằm lên trên. Trước 5h sáng thì trở về, đủ 100 ngày như vậy là thành công. Nhưng trên đường đi hoặc về, không được gặp bất kỳ ai, và không để bất kỳ thứ gì rơi vào trong xô nước đó. Nếu gặp người nào đó, hoặc có cái gì đó rơi vào xô nước thì coi như hôm đó thất bại, phải làm lại.
Đêm đầu tiên Lý xách xô nước đi tới bãi tha ma, đổ xuống và nằm lên. Một mình giữa bãi tha ma tối tăm, Lý vừa run vừa sợ, nằm xuống không dám mở mắt ra.
Cả đêm đó sợ không ngủ được. Vài đêm sau thì Lý mới quen dần. Những đêm sau nữa, Lý có thể nằm ngủ ngon lành cho tới trước 5h sáng, rồi thức dậy ra về.
Chẳng mấy chốc Lý đã ngủ ở bãi tha ma 99 đêm thành công. Tới đêm cuối cùng, Lý có một cảm giác rất lạ. Dường như có ai đó luôn đi phía sau mình, mà khi ngoảnh lại thì chẳng thấy ai.
Tới bãi tha ma, vừa đổ nước xuống, nằm lên, và nhắm mắt lại. Được một lát, Lý bắt đâu nghe thấy những tiếng kỳ lạ, tiếng khóc, tiếng cười hỗn độn đan xen.
Lý mở mắt bật dậy, con ngươi muốn nổ ra, toàn thân run rẩy. Trước mắt Lý là những cảnh tượng hãi hùng chưa từng thấy trong đời. Đây thì những đứa trẻ đầu tóc bù rù khóc đòi mẹ, kia thì kẻ cầm bát xin ăn, kia nữa là những thân hình không đủ bộ phận, những hồn ma hình dáng kì dị, ghê rợn, đủ mọi sắc thái, chập chờn thoắt ẩn, thoát hiện trước mắt Lý.
Đó chính là lúc thành công giai đoạn hai, nằm 100 đêm trên nước ở bãi tha ma, âm khí đã ngấm sâu vào người Lý. Và Lý trở thành người nửa âm, nửa dương, có thể nghe thấy, nhìn thấy những hồn ma, bước vào thế giới của ma quỷ.
Bước thứ ba, đó là triệu hồi các hồn ma về, luyện chú thuật để điều khiển chúng.
Lý được ông Hoa dẫn vào trong căn phòng thờ âm binh. Ngước mắt nhìn quanh, thấy trên cao nhất là một chiếc đầu lâu, và hai bên là hai mảnh xương sườn người. Ông Hoa nói, xương đó là ông lấy từ dưới mộ người bị sét đánh chết, bên dưới là một bát hương to.
Lý rót ba chén rượu, lấy dao trích đầu ngón tay lấy ba giọt máu nhỏ vào, rồi thắp một nén hương, thực hiện nghi lễ gọi hồn ma tới. Mỗi tối một nén hương, khi nào thắp đủ 100 nén, thì âm binh đã được triệu hồi về đầy đủ, và có thể sai đi làm việc được.
Đủ 100 ngày triệu hồi âm binh, rồi được ông Hoa chỉ dạy thêm tất cả những ngón nghề bắt quyết, phù chú, vẽ bùa…Lý tiến bộ rất nhanh, chẳng phụ công thầy dạy dỗ.
Sau rất nhiều vất vả, Lý cuối cùng cũng đến ngày chính thức trở thành thầy phù thủy, có thể đi kiếm tiền nhờ khả năng điều khiển âm binh.
Có một điều quan trọng, mà ông Hoa nhắc đi nhắc lại, đó là 10h tối cho âm binh đi, tới đúng 5h sáng phải gõ chuông gọi quân về. Nếu quá giờ mà quên gọi về, các cửa âm phủ bị đóng lại, âm binh bị chặn không về được, sẽ bị Hắc Bạch Vô Thường cùng quan binh Âm Ty truy đuổi. Như vậy chúng sẽ ghim hận, tìm tới thầy và trả thù.
Và khi gọi chúng về, phải có sẵn một lễ khao quân gồm nhiều thứ, để thiết đãi cho chúng ăn, không thì chúng đói, sẽ phản lại thầy. Phải đặc biệt chú ý điều này, không được quên.
Khi mới vào nghề, Lý khởi nghiệp bằng cách gọi những vong hồn mới chết về để người thân hỏi chuyện.
Có ai thuê, Lý bảo họ ngồi vào điện thờ, thắp hương và viết vào giấy tên tuổi, nơi sinh và nơi mất của vong hồn, rồi cho âm binh đi tìm vong hồn ấy và kéo về, trả lời những câu hỏi của người nhà.
Cứ thế, mọi thắc mắc của những người thuê Lý đều được trả lời thỏa đáng, mọi người truyền tai nhau. Và dần dần, Lý cũng được nhiều người biết đến.
Rồi ngày càng đông người tìm tới Lý nhờ gọi hồn hơn. Có những người có thân nhân bị chết không thấy xác, tìm tới Lý nhờ giúp đỡ. Theo lời Lý dặn trong giấy, quả nhiên sau mấy ngày họ tìm được thi thể. Từ đó về sau, danh tiếng của Lý càng nổi. Sự nghiệp tiến triển, Lý chuyển sang tập làm những thứ khó hơn.
Lý bắt đầu điều khiển quân binh cho đi làm những việc như tát nước, chặt gỗ…mỗi khi có người thuê. Và đoàn âm binh của Lý tỏ ra rất đắc lực. Mọi việc đều được tiến hành từ 10h đêm cho tới 5h sáng.
Đúng 5h, Lý gõ ba hồi chuông gọi quân về, và không quên làm sẵn một mâm cúng thịnh soạn để khao quân.
Thành công đến với Lý quá nhanh, quá nguy hiểm. Chỉ ba năm, Lý đã có thể thành thạo đưa quân đi làm những việc mà ông Hoa – sư phụ của Lý phải mất 5 đến 7 năm mới làm nổi, danh tiếng nổi như cồn.
Lúc này, Lý thấy tự mãn với khả năng của mình. Lý quyết định vượt qua hàng rào những lời răn dạy của sư phụ, bắt đầu nhận lời làm những việc táo bạo hơn như đưa âm binh đi hại người. Đó là điều cấm kỵ của người luyện âm binh.
Lúc còn học nghệ, ông Hoa đã dặn đi dặn lại, dù thế nào đi nữa cũng không được dùng âm binh để hại người, vì ắt sẽ ặp quả báo. Thầy pháp có cao tay ấn đến mức nào, đứng trước quả báo, cũng chỉ là muỗi mòng mà thôi.
Lý đã phớt lờ đi những lời răn của sư phụ. Đồng tiền đã che tai, bịt mắt Lý lại, cứ thế càng ngày Lý càng dấn sâu hơn vào những phi vụ đen tối, đem âm binh đi hại người. Lý đâu biết chúng sẽ nhấn chìm cuộc đời Lý sau này.
Không ít những tên chủ bãi vàng, những tên buôn lậu bỏ ra số tiền không nhỏ, để nhờ Lý triệt hạ các đối thủ cản bước làm ăn của chúng, và Lý đều nhận lời.
Lý chờ đêm đến, cứ sau 10h là điều âm binh tìm đến những lán trại của những người được thuê để triệt hạ, rồi lệnh cho âm binh đốt lán trại giữa đêm, làm cho những người ấy chạy không kịp đều bị thương.
Có những chủ bãi vàng khi chạy còn bị âm binh chặn đường, xô cho ngã xuống núi, dù không chết nhưng cũng tàn tật. Lý không có ý định giết họ, mà chỉ làm vừa chừng để họ bị thương tật, và không sức làm gì được mà thôi.
Những việc làm đen tối của Lý ngày một nhiều, cuối cùng cũng đến tai của ông Hoa. Ông không kìm nén được tức giận, lập tức tìm đến gặp Lý.
Ông Hoa mắng mỏ hắn một trận. Hắn vẫn lễ phép vâng dạ với thầy, hắn nói là hắn không dùng âm binh giết người, mong thầy hiểu cho.
Ông Hoa thấy trong đôi mắt của Lý giờ chỉ có tiền. Ông bất lực, biết mình có nói gì cũng vô dụng. Không khuyên ngăn được Lý, ông đành thở dài mà ra về.
Sau những ngày trầm tư suy nghĩ, không muốn đệ tử mình dấn sâu thêm vào vực thẳm tội lỗi. Ông Lý đã giải nghệ mấy năm, không còn nuôi âm binh nữa. Nên ông đành quyết định tìm tới một thầy phù thủy khác, nhờ ông ấy đem âm binh của mình đến đánh úp quân của Lý. Mục đích là chặn Lý lại, buộc hắn phải dừng tay tạo ác. Và cuộc chiến giữa các thầy phù thủy bắt đầu nổ ra.
Vì Lý không biết trước, nên khi quân âm binh của thầy phù thủy kia bất ngờ ập đến, bao vây tứ phía. Rồi ào ào xông tới quyết chiến, âm binh của Lý đành chỉ biết đau khổ chống đỡ. Lớp bị chém, bị đâm xối xả, lớp gục xuống gào thét đau đớn…
Đêm hôm đó, trong làn gió mọi người gần xa đều ngửi thấy mùi tanh của máu. Trẻ con đứa đang nín thì khóc thét lên, còn đứa đang khóc thì tái mét, nín bặt lại. Người ta còn nghe thấy những tiếng kêu thất thanh hòa vào trong gió, rợn hết cả người.
Sau đêm đó, đoàn âm binh của Lý thương vong rất nhiều. 5h sáng, khi Lý gõ chuông rút quân về, Lý tá hỏa sực nhớ ra, rằng mình đã quên không chuẩn bị lễ khao quân như mọi khi.
Vừa bị đánh cho thương tích tơi bời, vừa mệt mỏi, đói khát cồn cào. Đã vậy về nhà lại không được cho ăn. Đám âm binh đùng đùng nổi giận. Bao nhiêu bức xúc chúng dồn hết lên đầu Lý. Chỉ chớp mắt, chúng ào ào xông tới tấn công, khiến Lý không kịp trở tay.
Không biết chúng đã làm gì, nhưng khi sáng ra, ông nội tôi bước vào, chỉ thấy Lý nằm vật trên sàn, mắt nhắm, miệng ú ớ mãi mới nói được một câu : “T..tì…tìm ông Ho…Hoa ! “ Rồi lăn ra bất tỉnh.
Ông nội tôi lập tức chạy tới nhà ông Hoa để cầu cứu. Nhưng ông lão từ chối. Ông nói Lý đáng bị như vậy, gieo nhân nào gặp quả nấy, có bị thế thì mọi người mới yên được. Nếu cứu Lý thì hắn ắt sẽ ngựa quen đường cũ.
Không thể ngồi trơ mắt nhìn bạn mình chết, ông nội tôi đã quỳ trước cửa nhà ông Hoa khẩn cầu ông ra tay cứu Lý. Đáp lại ông là vẻ mặt cương quyết của ông Hoa: Không là không!
Thực ra, ông Hoa có một nỗi khổ dấu kín trong lòng, chứ chẳng phải lòng dạ ông sắt đá. Trong tâm ông khi ấy cũng giằng co dữ dội.
Một ngày một đêm trôi qua, ông nội tôi vẫn quỳ ở đó, nhất quyết không đứng dậy cho đến khi ông Hoa nhận lời.
Cuối cùng, ông Hoa cũng mềm lòng, đành phải gật đầu đồng ý. Ông cùng ông nội tôi đi tới nhà của Lý.
Tới nơi, ông nội tôi thấy toàn bộ khu vực quanh đó âm u, lạnh lẽo đến rợn người. Còn ông Hoa thì thấy rất nhiều âm binh mặt mày hung tợn còn đang bao vây quanh đó, chưa chịu buông tha cho Lý.
Ông Hoa đứng yên lặng một lát quan sát, nét mặt toát lên sự sợ hãi. Rồi ông bước vào nhà, nhìn thấy Lý nằm bất động trên giường, đôi mắt vẫn nhắm.
Ông biết, tình hình đã trở nên cực kì nghiêm trọng. Nếu không ra tay sớm, không chỉ Lý sẽ chết mà còn kéo theo bao nhiêu hậu họa về sau, vì lũ âm binh giờ đây đã mất kiểm soát, chẳng ai điều khiển được chúng nữa.
Để càng lâu, chúng càng trở nên mạnh hơn và lôi kéo đông âm hồn tụ về, biến thành một âm sào quỷ huyệt, tác quái gây hại cho dân.
Khổ nỗi ông Hoa đã già, lại đã giải nghệ, không còn ở thời kỳ phong độ như xưa, không còn đủ sức mạnh để khống chế đám âm binh hung tợn đó.
Không còn cách nào khác, ông Hoa phải lặn lội mời tới sư huynh của mình, thủa xưa cùng học pháp thuật chung một thầy, tên là Hoàng. Nể tình đồng môn huynh đệ, cũng vì muốn cứu một mạng người, ngăn chặn hậu họa mai sau, ông Hoàng nhận lời.
Khi hai người vừa tới trước cửa nhà Lý, ông Hoàng bỗng dừng lại, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào căn nhà đó. Hồi lâu, ông lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng, từ từ đưa ánh mắt e ngại nhìn sang ông Hoa.
Dường như đã hiểu được ông Hoàng nói gì, nên ông Hoa chỉ biết nắm chặt tay sư huynh như muốn cầu cứu. Thở dài một hơi, ông Hoàng nói:
– Đó là nghiệp của hắn, đã gây ra ắt phải chịu quả báo. Cả ta và đệ đều hiểu, nếu muốn cứu hắn, nặng thì mất mạng, nhẹ thì cũng trở thành phế nhân.
Dù biết điều đó, nhưng ông Hoa vẫn muốn cứu Lý. Dù sao thì ông cũng là người đưa Lý vào nghề, ông cũng có trách nhiệm trong chuyện này. Nhưng ông Hoàng thì không thể mạo hiểm tính mạng của mình vì việc này. Ông quyết định rút lui.
Nghĩ tới tình nghĩa đồng môn, ông Hoàng rút trong túi đưa cho ông Hoa một quyển sách đã ngả màu, cũ đến mức không thể cũ hơn được nữa. Đó chính là quyển bí kiếp trận pháp trừ tà, do sư phụ hai ông để lại. Theo quy củ môn phái, cuốn bí kiếp này chỉ truyền lại cho đại đệ tử, thế nên chỉ ông Hoàng mới có.
Nhưng tình thế đã trở nên cấp bách, không lẽ trơ mắt nhìn sư đệ đi vào chỗ chết mà không trợ giúp chút nào, ông Hoàng đành phá lệ giao bí kiếp cho sư đệ mình.
Dặn sư đệ bảo trọng, rồi quay lưng bước đi.
Ông Hoa thở dài. Tay lật từng trang sách, mắt chăm chú không rời.
Mấy ngày trôi qua, sau khi đã nghiên cứu kĩ các loại trận pháp trong cuốn bí kiếp. Ông Hoa quyết định sử dụng trận đồ Bát Quái để phong ấn, nhốt đám âm binh ấy lại.
Đây là một pháp trận rất mạnh, tuy nhiên, nó đòi hỏi pháp sư phải tổn hao rất nhiều pháp lực để triển khai. Mà ông Hoa thì giờ đã già, lại giải nghệ một thời gian, pháp lực sút giảm đi rất nhiều. Nhưng mặc kệ, ông quyết liều cái mạng già của mình, thế nào cũng phải nhốt đám âm binh đó lại, cứu đệ tử mình thoát khỏi nguy kịch.
Ông Hoa gọi ông tôi đến để phụ ông chuẩn bị cho trận đồ trấn yểm. Ông sai đào một cái hố bát giác hình mai rùa, rộng chừng 20 mét vuông, sâu nửa mét.
Lấy 8 chiếc cọc cao tầm đầu người, chiếu theo 8 vị trí của Bát quái, đóng sâu xuống 8 góc, chỉ để nhô lên mặt đất khoảng nửa mét.
Ông Hoa làm phép gì đó, yểm vào 8 cái cọc, ông tôi xem không hiểu. Tiếp đến, ông lấy ra một loại pháp dược lỏng màu đen, vẽ lên đất nối 8 cái cọc đó với nhau, thành hình Bát quái. Rồi lại tìm hai con mèo một đen một trắng, đặt vào hai điểm tương ứng như hai mắt âm dương trong thái cực đồ.
Sau nhiều ngày vất vả chuẩn bị, một pháp trận kiên cố đã hình thành, chỉ chờ đúng ngày, đúng giờ để kích hoạt.
Ông Hoa đợi đến đúng rằm tháng 7, ngày mà âm khí mạnh nhất trong năm, chuẩn bị một mâm lễ cúng thịnh soạn, dặn ông nội tôi nửa đêm sẽ hành động.
Đêm ấy, dưới ánh trăng mờ ảo, ông Hoa và ông nội tôi đem lễ vật vào trong giữa trận đồ Bát quái, cùng với một bát hương thật to. Ông Hoa đốt đúng 100 nén hương cắm vào đó.
Ông Hoa giải thích, để dẫn dụ được đám âm binh ấy tiến vào trận đã bày sẵn, cần bày một lễ cúng. Chúng lâu ngày đang đói cồn cào, ta đem đồ ăn thức uống bày ra mời chúng. Thể nào chúng cũng trúng kế mà ào ào tiến vào giữa trận.
Khi ấy, ông sẽ làm phép kích hoạt trận pháp, nhốt chúng lại, giết chúng thì làm không nổi, nhưng chúng cũng không thể thoát ra khỏi trận, đó gọi là phong ấn.
Tiến hành trận pháp này hao tổn rất nhiều dương khí. Mà khi luyện thành thầy phù thủy, ông Hoa đã thành người nửa âm nửa dương, dương khí của ông chỉ còn một nửa so với người bình thường. Thế nên sau trận này, ông Hoa sẽ tổn hết dương khí, không thể sống tiếp.
Giờ tý, đúng nửa đêm, ông Hoa rút ra một tờ giấy màu vàng, dùng bút chấm vào một dung dịch sền sệt màu đỏ, viết lên giấy những kí tự ngoằn nghèo, đầy bí hiểm.
Chẳng phải giải thích thì ông tôi cũng biết ngay đó là vẽ bùa. Còn cụ thể là bùa gì thì trời biết, đất biết, ông Hoa biết, chứ ông nội tôi còn lâu mới biết.
Xong xuôi, ông Hoa ngồi xuống, tay bắt quyết, miệng râm râm đọc thần chú bằng một thứ tiếng kì quái mà ông nội tôi chưa nghe thấy bao giờ.
Lập tức, cảnh vật biến đổi khác thường. Những đám mây đen ùn ùn kéo đến, che kín ánh trăng vằng vặc của đêm rằm tháng Bảy. Bầu trời phút chốc đã chuyển sang tăm tối, mù mịt.
Những cơn gió bỗng nhiên rít lên từng cơn như những tiếng gào thét đầy ma quái. Cát bụi bị thổi tung mù mịt, những ngọn cây nghiêng ngả như muốn văng khỏi mặt đất.
Ông Hoa thì thầm vào tai ông tôi, nói rằng đó là đám âm binh đang kéo đến đánh chén. Hai người tiếp tục nằm án binh bất động, đợi một lúc cho chúng đến đông đủ.
Bất chợt, ông Hoa vùng đứng dậy, vụt đến chỗ trận pháp, lẹ làng như một cơn gió.
Ông rút ra một lá bùa màu vàng, tay bắt quyết, miệng đọc chú, rồi nhanh tay dán vào một trong 8 cây cọc, kích hoạt trận đồ Bát quái.
Đám âm binh thấy động, lập tức ào ào xông đến tấn công ông Hoa. Nhưng vừa đến đường kẻ ranh giới của trận pháp, một mãnh lực khủng khiếp đánh văng chúng trở lại. Đau đớn, chúng gào lên điên dại, mắt trợn lên hướng về phía ông Hoa gầm gừ. Rất nhanh, chúng nhận ra mình đã bị vây chặt ở đây.
Tất nhiên, chúng đâu có dễ dàng chấp nhận. Lớp này đến lớp khác, điên cuồng đem hết sức lực, cố xông ra khỏi kiết giới hình bát giác. Nhưng vô ích, mỗi lần chạm vào kiết giới, chúng giật nảy lên như bị điện giật, đánh bật trở lại. Tất nhiên, cảnh tượng này chỉ có ông Hoa là thấy, ông tôi chỉ là sau này được ông Hoa kể lại.
Ở bên ngoài, ông Hoa bộ pháp nhanh thoăn thoát, vừa di chuyển quanh 8 chiếc cọc, vừa đọc chú, yểm bùa vào từng cái cọc. Xong rồi đốt bùa. Ngọn lửa bùng lên, lập lòe như ánh ma trơi giữa núi rừng mông quạnh. Khi lá bùa cuối cùng cháy hết, ông Hoa khụy xuống, đổ sụp trên nền đất.
Ông nội tôi vội lao đến, đỡ ông dậy. Chỉ thấy gương mặt ông Hoa tái nhợt, ánh mắt thất thần, người không còn chút sức lực nào cả, dương khí trong ông đã tiêu hao hết.
Ông tôi cõng ông Hoa về nhà nghỉ ngơi. Rồi theo lời dặn của ông Hoa, ông tôi quay lại chỗ trận đồ Bát quái. Đóng tất cả 8 cọc ghim sâu xuống, rồi lấy đất lấp bằng cái hố bát giác đó lại. Thu gom mọi thứ, kiểm tra kĩ càng xong mới ra về.
Theo như lời ông Hoa, nếu có ai đó vô tình đi ngang qua, táy máy rút một cái cọc lên, lập tức trận pháp sẽ sụp đổ, đám âm binh hung tợn ấy sẽ ào ào xông ra. Bao nhiêu căm hận vì bị giam nhốt thời gian dài phát tiết, chúng sẽ điên cuồng tấn công, ám hại dân quanh vùng, hậu quả khôn lường.
Về đến nhà, ông Hoa lại đưa cho ông tôi một lá bùa, dặn đem đốt, rồi lấy tro hòa vào chén rượu, đem cho Lý uống. Quả nhiên, Lý uống xong, chỉ khoảng một tiếng thì tỉnh lại. Có thể đi lại binh thường, tuy nhiên sức khỏe không còn được một nửa như trước.
Lý cũng hiểu được, đó chính là quả báo, mình làm thì mình chịu. Còn sống cũng là may mắn lắm rồi. Nghe ông tôi kể lại mọi chuyện, đôi mắt Lý rưng rưng lệ. Lập tức cùng ông nội tôi tới nhà sư phụ, cảm tạ ơn thầy đã liều mạng cứu mình.
Thấy Lý tới, ông Hoa chậm rãi ngồi dậy, khoát tay ra hiệu không cần cảm ơn. Rồi ông thong thả khuyên Lý vài câu, đại khái là sau này phải cải ác tùng thiện, siêng năng tạo phước thật nhiều, mới có thể hóa giải phần nào những nghiệp chướng lúc trước đã tạo, có thế mới mong sống yên ổn được.
Sâu trong lòng, Lý đã thực sự hối hận. Lý hứa sẽ làm đúng như lời ông Hoa căn dặn, và đó là những lời nói thật lòng.
Nhìn gương mặt thầy mình hốc hác, già đi đến cả chục tuổi chỉ trong một đoạn ngắn thời gian. Bằng con mắt của một thầy phù thủy, Lý thấy âm khí đã bao phủ kín trên thân hình gầy guộc ấy, ông Hoa chẳng còn sống được bao lâu. Những giọt nước mắt muộn màng, lặng lẽ lăn dài trên má người đệ tử. Ông Hoa tiếp lời :
– Thôi, con đừng buồn nữa. Con nhớ lời ta làm như vậy, ta đi cũng an lòng.
3 tháng sau, ông Hoa mất. Lý, ông nội tôi, cùng bà con khắp bản làng có mặt đầy đủ, tiễn đưa ông Hoa về nơi an nghỉ cuối cùng. Tiếng kèn đám ma bi ai, nặng trĩu tâm can những người có mặt.
Những ngày sau đó, hàng đêm trong giấc mơ của Lý, luôn văng vẳng những tiếng kêu la, gào thét của lũ âm binh. Vì có một mối liên thông giữa chúng với Lý, nên dù không thoát khỏi trận pháp, chúng vẫn có thể hiện vào giấc mơ của Lý, đòi Lý thả chúng ra, không thì cũng dày vò tâm can Lý bằng đủ mọi cách ma mị mà chúng có thể làm.
Đêm nào cũng vậy khiến Lý cực kì bất an. Cuối cùng, Lý cùng ông tôi từ biệt mảnh đất Lai Châu ấy, lên đường trở về quê nhà.
Lý cố gắng xóa đi cái quá khứ bi thương ấy, bằng cách nỗ lực làm thật nhiều việc thiện. Ai nhờ gì là hăng hái giúp ngay, mà không nhờ Lý cũng giúp, chẳng bao giờ cần một sự báo đáp nào cả. Thế nên làng xóm ai cũng thương, cũng quý, mà mấy ai biết được hết ẩn tình đằng sau. Cho tận đến những ngày cuối đời, bệnh tật hành hạ ông Lý liệt giường chiếu, người đời cho rằng trời bất công. Còn ông nội tôi chỉ lặng lẽ thở dài, ông biết, luật Nhân quả một ly cũng không có sai, chỉ là không phải ai cũng tỏ tường sự thật đằng sau mà thôi.
Kể tới đây đôi mắt ông nội tôi đỏ ngầu rưng rưng lệ. Ông quay sang nhìn vào mắt tôi, chậm rãi nói:
– Cháu à, đừng bao giờ vì cái lợi của mình mà hại người khác. Thay vì thế, hãy giúp đỡ mọi người mỗi khi có thể…
Đã nhiều năm trôi qua, nhưng câu nói của ông vẫn còn văng vẳng trong tâm trí tôi, luôn dẫn bước soi lối cho tôi trên những nẻo đường đời.
(Quang Tử, viết lại từ lời kể của Akai Shiudichi)
------
Sách “THẤU HIỂU LUẬT VŨ TRỤ” Chính Thức Ra Mắt – Khám Phá Những Quy Luật Bất Biến Của Cuộc Đời
Làm Sao Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ Và Làm Chủ Vận Mệnh?
Bạn đã bao giờ tự hỏi:
Làm thế nào để hiểu rõ bản chất cuộc đời?
Tại sao cuộc sống lại đầy rẫy những bất công và đau khổ?
Liệu có cách nào ứng dụng các quy luật như luật Nhân quả, luật Vô thường … để biến cuộc sống trở nên hạnh phúc và ý nghĩa hơn?
Nếu bạn đang tìm kiếm câu trả lời, “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ” chính là cuốn sách bạn cần. Đây là tác phẩm giúp bạn giải mã những quy luật bất biến chi phối toàn bộ cuộc sống, từ cách chúng ta suy nghĩ, hành động, đến những gì ta nhận lại từ cuộc đời.
Trích Đoạn Tâm Đắc Từ Sách
Hãy cùng đọc một đoạn trích nổi bật từ “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ”:
“Con người quá nhỏ bé khi đứng trước sức mạnh của Vũ trụ. Nếu không hiểu cách mà vũ trụ này vận hành, thì việc cuộc đời ta bị nghiền nát trong đau khổ bởi các quy luật là điều khó tránh khỏi.
Còn ngược lại, nếu nắm vững các quy luật, bạn có thể nương theo sức mạnh ấy để đạt được những gì mình mong muốn, giống như những thủy thủ lão luyện, nương theo sức gió mà giong buồm đi khắp nơi trong đại dương. Quan trọng hơn, bạn có thể làm chủ được chính mình, sắp xếp lại vận mệnh của mình.”
Đọc những dòng này, bạn sẽ nhận ra rằng cuộc đời có thể được tái định hình, miễn là bạn hiểu rõ các quy luật chi phối nó.
Cách đặt mua sách:
Gửi tin nhắn qua Zalo: 0348 051 248
Hưởng freeship toàn quốc nếu gửi kèm theo mã “FS2025” khi đặt mua, nhanh chóng và tiện lợi.
Cách đây khoảng gần 20 năm về trước, trong một đêm đông lạnh giá, ngồi trên bếp lửa hồng, ông nội tôi kể cho tôi nghe một câu chuyện mà tới giờ tôi vẫn nhớ rõ vẻ mặt thất thần của ông tôi lúc kể lại.
Ông nội tôi tên Hương, ông có một người bạn thân lâu năm tên là Lý. Ông Lý ở quê sống rất tốt với mọi người, và thường giúp đỡ bất kì ai gặp khó khăn hoạn nạn trong làng. Chẳng ngại khó ngại khổ, cứ có ai nhờ là ông ấy giúp tận lực, thế nên gần xa ai ai cũng quý mến ông Lý.
Chẳng hiểu thế nào, người tốt như ông ấy cuối đời lại thê thảm. Năm ấy ông Lý 49 tuổi, bỗng dưng đổ bệnh nằm liệt giường. Bệnh tật hành cho ông đau đớn, lê lết, rên rỉ hết ngày này qua tháng khác, thuốc thang gì cũng chẳng đỡ. Thế rồi sau 3 tháng liệt giường liệt chiếu, ông Lý ra đi trong sự đau xót khóc than của con cháu và hàng xóm láng giềng.
Trước khi mất, ông Lý có gọi ông nội tôi tới, nắm chặt tay như muốn thầm cảm ơn ông nội tôi, ông tôi chỉ lặng lẽ gật đầu, dường như giữa hai người có một bí mật nào đó.
Có người thấy ông Lý sống tốt như thế, lại chẳng có lấy một cái chết yên lành, thì ngửa mặt lên trời mà trách than. Còn ông nội tôi thì chỉ chỉ lặng lẽ thở dài, vì chỉ có ông là người duy nhất biết rõ ngọn ngành.
Chuyện là hồi ông nội tôi còn trai tráng, ông cùng với ông Lý, khi ấy là một chàng trai lanh lợi, tràn trề sức sống. Hai người rủ nhau đi đào vàng ở những vùng núi xa xôi trên Lai Châu. Một thời gian dài đào vàng vất vả ở trên đó, cũng không kiếm được nhiều, nên ông nội tôi và ông Lý có ý định làm hết tháng, lấy tiền công rồi về tìm việc khác để làm.
Hôm đó khi hết ngày làm việc, mặt trời đã xuống núi, trên đường ra suối tắm, ông Lý gặp một ông già người dân tộc Mông tên là Hoa, không biết hai người nói với nhau những gì, nhưng tối hôm đó, ông Lý có rủ ông tôi đi cùng tới nhà ông Hoa người dân tộc Mông ấy.
Đó là một căn nhà sàn khang trang, vào bên trong, gặp ông lão người Mông, thấy ông ấy đã pha trà đợi sẵn từ bao giờ.
Nghe hai người nói chuyện, ông nội tôi mới biết ông Hoa – lão người Mông đó là thầy phù thủy thờ âm binh.
Khi gặp Lý, thấy tướng của Lý hợp căn với mình, nên ông Hoa muốn truyền nghề lại, một là để không bị thất truyền, hai là nhân đó có thể giúp đỡ cho nhiều người khác nữa.
Thấy Lý hiền lành, có thiên phú dị bẩm, nên ông Hoa quyết định dạy cho Lý tất cả những gì mình biết.
Và từ đó, Lý bước vào những chuỗi ngày tu luyện gian khổ, từng bước trở thành thầy phù thủy luyện âm binh, những tháng ngày khó quên trong cuộc đời Lý.
Nói đến âm binh, có lẽ cũng cần giới thiệu qua một chút, đó là những hồn ma chưa được đầu thai, xong không được ai thờ cúng, vất vưởng đầu đường xó chợ, lang thang khắp nơi từ rừng hoang đến thôn ấp, thị thành… Vì không ai cúng cho ăn nên, chúng đói khổ thê thảm, người đời hay gọi là ma đói, trong kinh Phật gọi là ngạ quỷ. Hễ nơi đâu có cúng thí thực thì tranh nhau đến giành ăn, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu, vì người cúng thì ít mà ma đói thì nhiều.
Lợi dụng điểm này, các thầy phù thủy triệu hồi chúng về, cho ăn hàng ngày, rồi dần dần sai khiến chúng làm theo mệnh lệnh thông qua các bùa phép.Thông thường, các vong linh được các thầy phù thủy triệu hồi về để làm âm binh, cũng đều là những vong linh rất cang cường, hung dữ. Và từ đó, chúng trở thành âm binh, phục tùng mệnh lệnh của thầy pháp.
Nhưng nhiều khi chúng cũng sẽ phản lại thầy, khi không được cho ăn đầy đủ, khi thực hiện không đúng quy cách, hoặc khi thầy phù thủy bị suy yếu pháp lực. Cho nên luyện âm binh là con dao hai lưỡi, rất nhiều thầy cuối đời bị âm binh vật ngược trở lại, chết thê thảm.
Bước đầu tiên luyện âm binh, là luyện mắt. Mắt mà không thấy âm binh, thì nói gì đến điều khiển nữa. Ông Hoa dạy Lý, tối nào cũng ngồi 3 giờ liền, nhìn thẳng vào ngọn nến mà cố gắng không chớp mắt. Nhiều khi nước mắt chảy ròng ròng, hai nhãn cầu đỏ ngầu như muốn nổ ra, Lý chỉ muốn bỏ cuộc …
Nhưng Lý cũng rất cố gắng để vượt qua, tối nào cũng kiên trì đánh vật với cây nến. Sau khoảng 2 tháng thì thành công, đó là khi Lý có thể nhìn thẳng vào mặt trời mà không chớp mắt.
Bước thứ hai, là luyện âm khí. Tối tối, sau 10h đêm, theo lời thầy dạy, Lý xách một xô nước đi tới bãi tha ma, cách lán ở khoảng 2km.
Khi tới nơi đổ nước xuống đất, rồi nằm lên trên. Trước 5h sáng thì trở về, đủ 100 ngày như vậy là thành công. Nhưng trên đường đi hoặc về, không được gặp bất kỳ ai, và không để bất kỳ thứ gì rơi vào trong xô nước đó. Nếu gặp người nào đó, hoặc có cái gì đó rơi vào xô nước thì coi như hôm đó thất bại, phải làm lại.
Đêm đầu tiên Lý xách xô nước đi tới bãi tha ma, đổ xuống và nằm lên. Một mình giữa bãi tha ma tối tăm, Lý vừa run vừa sợ, nằm xuống không dám mở mắt ra.
Cả đêm đó sợ không ngủ được. Vài đêm sau thì Lý mới quen dần. Những đêm sau nữa, Lý có thể nằm ngủ ngon lành cho tới trước 5h sáng, rồi thức dậy ra về.
Chẳng mấy chốc Lý đã ngủ ở bãi tha ma 99 đêm thành công. Tới đêm cuối cùng, Lý có một cảm giác rất lạ. Dường như có ai đó luôn đi phía sau mình, mà khi ngoảnh lại thì chẳng thấy ai.
Tới bãi tha ma, vừa đổ nước xuống, nằm lên, và nhắm mắt lại. Được một lát, Lý bắt đâu nghe thấy những tiếng kỳ lạ, tiếng khóc, tiếng cười hỗn độn đan xen.
Lý mở mắt bật dậy, con ngươi muốn nổ ra, toàn thân run rẩy. Trước mắt Lý là những cảnh tượng hãi hùng chưa từng thấy trong đời. Đây thì những đứa trẻ đầu tóc bù rù khóc đòi mẹ, kia thì kẻ cầm bát xin ăn, kia nữa là những thân hình không đủ bộ phận, những hồn ma hình dáng kì dị, ghê rợn, đủ mọi sắc thái, chập chờn thoắt ẩn, thoát hiện trước mắt Lý.
Đó chính là lúc thành công giai đoạn hai, nằm 100 đêm trên nước ở bãi tha ma, âm khí đã ngấm sâu vào người Lý. Và Lý trở thành người nửa âm, nửa dương, có thể nghe thấy, nhìn thấy những hồn ma, bước vào thế giới của ma quỷ.
Bước thứ ba, đó là triệu hồi các hồn ma về, luyện chú thuật để điều khiển chúng.
Lý được ông Hoa dẫn vào trong căn phòng thờ âm binh. Ngước mắt nhìn quanh, thấy trên cao nhất là một chiếc đầu lâu, và hai bên là hai mảnh xương sườn người. Ông Hoa nói, xương đó là ông lấy từ dưới mộ người bị sét đánh chết, bên dưới là một bát hương to.
Lý rót ba chén rượu, lấy dao trích đầu ngón tay lấy ba giọt máu nhỏ vào, rồi thắp một nén hương, thực hiện nghi lễ gọi hồn ma tới. Mỗi tối một nén hương, khi nào thắp đủ 100 nén, thì âm binh đã được triệu hồi về đầy đủ, và có thể sai đi làm việc được.
Đủ 100 ngày triệu hồi âm binh, rồi được ông Hoa chỉ dạy thêm tất cả những ngón nghề bắt quyết, phù chú, vẽ bùa…Lý tiến bộ rất nhanh, chẳng phụ công thầy dạy dỗ.
Sau rất nhiều vất vả, Lý cuối cùng cũng đến ngày chính thức trở thành thầy phù thủy, có thể đi kiếm tiền nhờ khả năng điều khiển âm binh.
Có một điều quan trọng, mà ông Hoa nhắc đi nhắc lại, đó là 10h tối cho âm binh đi, tới đúng 5h sáng phải gõ chuông gọi quân về. Nếu quá giờ mà quên gọi về, các cửa âm phủ bị đóng lại, âm binh bị chặn không về được, sẽ bị Hắc Bạch Vô Thường cùng quan binh Âm Ty truy đuổi. Như vậy chúng sẽ ghim hận, tìm tới thầy và trả thù.
Và khi gọi chúng về, phải có sẵn một lễ khao quân gồm nhiều thứ, để thiết đãi cho chúng ăn, không thì chúng đói, sẽ phản lại thầy. Phải đặc biệt chú ý điều này, không được quên.
Khi mới vào nghề, Lý khởi nghiệp bằng cách gọi những vong hồn mới chết về để người thân hỏi chuyện.
Có ai thuê, Lý bảo họ ngồi vào điện thờ, thắp hương và viết vào giấy tên tuổi, nơi sinh và nơi mất của vong hồn, rồi cho âm binh đi tìm vong hồn ấy và kéo về, trả lời những câu hỏi của người nhà.
Cứ thế, mọi thắc mắc của những người thuê Lý đều được trả lời thỏa đáng, mọi người truyền tai nhau. Và dần dần, Lý cũng được nhiều người biết đến.
Rồi ngày càng đông người tìm tới Lý nhờ gọi hồn hơn. Có những người có thân nhân bị chết không thấy xác, tìm tới Lý nhờ giúp đỡ. Theo lời Lý dặn trong giấy, quả nhiên sau mấy ngày họ tìm được thi thể. Từ đó về sau, danh tiếng của Lý càng nổi. Sự nghiệp tiến triển, Lý chuyển sang tập làm những thứ khó hơn.
Lý bắt đầu điều khiển quân binh cho đi làm những việc như tát nước, chặt gỗ…mỗi khi có người thuê. Và đoàn âm binh của Lý tỏ ra rất đắc lực. Mọi việc đều được tiến hành từ 10h đêm cho tới 5h sáng.
Đúng 5h, Lý gõ ba hồi chuông gọi quân về, và không quên làm sẵn một mâm cúng thịnh soạn để khao quân.
Thành công đến với Lý quá nhanh, quá nguy hiểm. Chỉ ba năm, Lý đã có thể thành thạo đưa quân đi làm những việc mà ông Hoa – sư phụ của Lý phải mất 5 đến 7 năm mới làm nổi, danh tiếng nổi như cồn.
Lúc này, Lý thấy tự mãn với khả năng của mình. Lý quyết định vượt qua hàng rào những lời răn dạy của sư phụ, bắt đầu nhận lời làm những việc táo bạo hơn như đưa âm binh đi hại người. Đó là điều cấm kỵ của người luyện âm binh.
Lúc còn học nghệ, ông Hoa đã dặn đi dặn lại, dù thế nào đi nữa cũng không được dùng âm binh để hại người, vì ắt sẽ ặp quả báo. Thầy pháp có cao tay ấn đến mức nào, đứng trước quả báo, cũng chỉ là muỗi mòng mà thôi.
Lý đã phớt lờ đi những lời răn của sư phụ. Đồng tiền đã che tai, bịt mắt Lý lại, cứ thế càng ngày Lý càng dấn sâu hơn vào những phi vụ đen tối, đem âm binh đi hại người. Lý đâu biết chúng sẽ nhấn chìm cuộc đời Lý sau này.
Không ít những tên chủ bãi vàng, những tên buôn lậu bỏ ra số tiền không nhỏ, để nhờ Lý triệt hạ các đối thủ cản bước làm ăn của chúng, và Lý đều nhận lời.
Lý chờ đêm đến, cứ sau 10h là điều âm binh tìm đến những lán trại của những người được thuê để triệt hạ, rồi lệnh cho âm binh đốt lán trại giữa đêm, làm cho những người ấy chạy không kịp đều bị thương.
Có những chủ bãi vàng khi chạy còn bị âm binh chặn đường, xô cho ngã xuống núi, dù không chết nhưng cũng tàn tật. Lý không có ý định giết họ, mà chỉ làm vừa chừng để họ bị thương tật, và không sức làm gì được mà thôi.
Những việc làm đen tối của Lý ngày một nhiều, cuối cùng cũng đến tai của ông Hoa. Ông không kìm nén được tức giận, lập tức tìm đến gặp Lý.
Ông Hoa mắng mỏ hắn một trận. Hắn vẫn lễ phép vâng dạ với thầy, hắn nói là hắn không dùng âm binh giết người, mong thầy hiểu cho.
Ông Hoa thấy trong đôi mắt của Lý giờ chỉ có tiền. Ông bất lực, biết mình có nói gì cũng vô dụng. Không khuyên ngăn được Lý, ông đành thở dài mà ra về.
Sau những ngày trầm tư suy nghĩ, không muốn đệ tử mình dấn sâu thêm vào vực thẳm tội lỗi. Ông Lý đã giải nghệ mấy năm, không còn nuôi âm binh nữa. Nên ông đành quyết định tìm tới một thầy phù thủy khác, nhờ ông ấy đem âm binh của mình đến đánh úp quân của Lý. Mục đích là chặn Lý lại, buộc hắn phải dừng tay tạo ác. Và cuộc chiến giữa các thầy phù thủy bắt đầu nổ ra.
Vì Lý không biết trước, nên khi quân âm binh của thầy phù thủy kia bất ngờ ập đến, bao vây tứ phía. Rồi ào ào xông tới quyết chiến, âm binh của Lý đành chỉ biết đau khổ chống đỡ. Lớp bị chém, bị đâm xối xả, lớp gục xuống gào thét đau đớn…
Đêm hôm đó, trong làn gió mọi người gần xa đều ngửi thấy mùi tanh của máu. Trẻ con đứa đang nín thì khóc thét lên, còn đứa đang khóc thì tái mét, nín bặt lại. Người ta còn nghe thấy những tiếng kêu thất thanh hòa vào trong gió, rợn hết cả người.
Sau đêm đó, đoàn âm binh của Lý thương vong rất nhiều. 5h sáng, khi Lý gõ chuông rút quân về, Lý tá hỏa sực nhớ ra, rằng mình đã quên không chuẩn bị lễ khao quân như mọi khi.
Vừa bị đánh cho thương tích tơi bời, vừa mệt mỏi, đói khát cồn cào. Đã vậy về nhà lại không được cho ăn. Đám âm binh đùng đùng nổi giận. Bao nhiêu bức xúc chúng dồn hết lên đầu Lý. Chỉ chớp mắt, chúng ào ào xông tới tấn công, khiến Lý không kịp trở tay.
Không biết chúng đã làm gì, nhưng khi sáng ra, ông nội tôi bước vào, chỉ thấy Lý nằm vật trên sàn, mắt nhắm, miệng ú ớ mãi mới nói được một câu : “T..tì…tìm ông Ho…Hoa ! “ Rồi lăn ra bất tỉnh.
Ông nội tôi lập tức chạy tới nhà ông Hoa để cầu cứu. Nhưng ông lão từ chối. Ông nói Lý đáng bị như vậy, gieo nhân nào gặp quả nấy, có bị thế thì mọi người mới yên được. Nếu cứu Lý thì hắn ắt sẽ ngựa quen đường cũ.
Không thể ngồi trơ mắt nhìn bạn mình chết, ông nội tôi đã quỳ trước cửa nhà ông Hoa khẩn cầu ông ra tay cứu Lý. Đáp lại ông là vẻ mặt cương quyết của ông Hoa: Không là không!
Thực ra, ông Hoa có một nỗi khổ dấu kín trong lòng, chứ chẳng phải lòng dạ ông sắt đá. Trong tâm ông khi ấy cũng giằng co dữ dội.
Một ngày một đêm trôi qua, ông nội tôi vẫn quỳ ở đó, nhất quyết không đứng dậy cho đến khi ông Hoa nhận lời.
Cuối cùng, ông Hoa cũng mềm lòng, đành phải gật đầu đồng ý. Ông cùng ông nội tôi đi tới nhà của Lý.
Tới nơi, ông nội tôi thấy toàn bộ khu vực quanh đó âm u, lạnh lẽo đến rợn người. Còn ông Hoa thì thấy rất nhiều âm binh mặt mày hung tợn còn đang bao vây quanh đó, chưa chịu buông tha cho Lý.
Ông Hoa đứng yên lặng một lát quan sát, nét mặt toát lên sự sợ hãi. Rồi ông bước vào nhà, nhìn thấy Lý nằm bất động trên giường, đôi mắt vẫn nhắm.
Ông biết, tình hình đã trở nên cực kì nghiêm trọng. Nếu không ra tay sớm, không chỉ Lý sẽ chết mà còn kéo theo bao nhiêu hậu họa về sau, vì lũ âm binh giờ đây đã mất kiểm soát, chẳng ai điều khiển được chúng nữa.
Để càng lâu, chúng càng trở nên mạnh hơn và lôi kéo đông âm hồn tụ về, biến thành một âm sào quỷ huyệt, tác quái gây hại cho dân.
Khổ nỗi ông Hoa đã già, lại đã giải nghệ, không còn ở thời kỳ phong độ như xưa, không còn đủ sức mạnh để khống chế đám âm binh hung tợn đó.
Không còn cách nào khác, ông Hoa phải lặn lội mời tới sư huynh của mình, thủa xưa cùng học pháp thuật chung một thầy, tên là Hoàng. Nể tình đồng môn huynh đệ, cũng vì muốn cứu một mạng người, ngăn chặn hậu họa mai sau, ông Hoàng nhận lời.
Khi hai người vừa tới trước cửa nhà Lý, ông Hoàng bỗng dừng lại, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào căn nhà đó. Hồi lâu, ông lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng, từ từ đưa ánh mắt e ngại nhìn sang ông Hoa.
Dường như đã hiểu được ông Hoàng nói gì, nên ông Hoa chỉ biết nắm chặt tay sư huynh như muốn cầu cứu. Thở dài một hơi, ông Hoàng nói:
– Đó là nghiệp của hắn, đã gây ra ắt phải chịu quả báo. Cả ta và đệ đều hiểu, nếu muốn cứu hắn, nặng thì mất mạng, nhẹ thì cũng trở thành phế nhân.
Dù biết điều đó, nhưng ông Hoa vẫn muốn cứu Lý. Dù sao thì ông cũng là người đưa Lý vào nghề, ông cũng có trách nhiệm trong chuyện này. Nhưng ông Hoàng thì không thể mạo hiểm tính mạng của mình vì việc này. Ông quyết định rút lui.
Nghĩ tới tình nghĩa đồng môn, ông Hoàng rút trong túi đưa cho ông Hoa một quyển sách đã ngả màu, cũ đến mức không thể cũ hơn được nữa. Đó chính là quyển bí kiếp trận pháp trừ tà, do sư phụ hai ông để lại. Theo quy củ môn phái, cuốn bí kiếp này chỉ truyền lại cho đại đệ tử, thế nên chỉ ông Hoàng mới có.
Nhưng tình thế đã trở nên cấp bách, không lẽ trơ mắt nhìn sư đệ đi vào chỗ chết mà không trợ giúp chút nào, ông Hoàng đành phá lệ giao bí kiếp cho sư đệ mình.
Dặn sư đệ bảo trọng, rồi quay lưng bước đi.
Ông Hoa thở dài. Tay lật từng trang sách, mắt chăm chú không rời.
Mấy ngày trôi qua, sau khi đã nghiên cứu kĩ các loại trận pháp trong cuốn bí kiếp. Ông Hoa quyết định sử dụng trận đồ Bát Quái để phong ấn, nhốt đám âm binh ấy lại.
Đây là một pháp trận rất mạnh, tuy nhiên, nó đòi hỏi pháp sư phải tổn hao rất nhiều pháp lực để triển khai. Mà ông Hoa thì giờ đã già, lại giải nghệ một thời gian, pháp lực sút giảm đi rất nhiều. Nhưng mặc kệ, ông quyết liều cái mạng già của mình, thế nào cũng phải nhốt đám âm binh đó lại, cứu đệ tử mình thoát khỏi nguy kịch.
Ông Hoa gọi ông tôi đến để phụ ông chuẩn bị cho trận đồ trấn yểm. Ông sai đào một cái hố bát giác hình mai rùa, rộng chừng 20 mét vuông, sâu nửa mét.
Lấy 8 chiếc cọc cao tầm đầu người, chiếu theo 8 vị trí của Bát quái, đóng sâu xuống 8 góc, chỉ để nhô lên mặt đất khoảng nửa mét.
Ông Hoa làm phép gì đó, yểm vào 8 cái cọc, ông tôi xem không hiểu. Tiếp đến, ông lấy ra một loại pháp dược lỏng màu đen, vẽ lên đất nối 8 cái cọc đó với nhau, thành hình Bát quái. Rồi lại tìm hai con mèo một đen một trắng, đặt vào hai điểm tương ứng như hai mắt âm dương trong thái cực đồ.
Sau nhiều ngày vất vả chuẩn bị, một pháp trận kiên cố đã hình thành, chỉ chờ đúng ngày, đúng giờ để kích hoạt.
Ông Hoa đợi đến đúng rằm tháng 7, ngày mà âm khí mạnh nhất trong năm, chuẩn bị một mâm lễ cúng thịnh soạn, dặn ông nội tôi nửa đêm sẽ hành động.
Đêm ấy, dưới ánh trăng mờ ảo, ông Hoa và ông nội tôi đem lễ vật vào trong giữa trận đồ Bát quái, cùng với một bát hương thật to. Ông Hoa đốt đúng 100 nén hương cắm vào đó.
Ông Hoa giải thích, để dẫn dụ được đám âm binh ấy tiến vào trận đã bày sẵn, cần bày một lễ cúng. Chúng lâu ngày đang đói cồn cào, ta đem đồ ăn thức uống bày ra mời chúng. Thể nào chúng cũng trúng kế mà ào ào tiến vào giữa trận.
Khi ấy, ông sẽ làm phép kích hoạt trận pháp, nhốt chúng lại, giết chúng thì làm không nổi, nhưng chúng cũng không thể thoát ra khỏi trận, đó gọi là phong ấn.
Tiến hành trận pháp này hao tổn rất nhiều dương khí. Mà khi luyện thành thầy phù thủy, ông Hoa đã thành người nửa âm nửa dương, dương khí của ông chỉ còn một nửa so với người bình thường. Thế nên sau trận này, ông Hoa sẽ tổn hết dương khí, không thể sống tiếp.
Giờ tý, đúng nửa đêm, ông Hoa rút ra một tờ giấy màu vàng, dùng bút chấm vào một dung dịch sền sệt màu đỏ, viết lên giấy những kí tự ngoằn nghèo, đầy bí hiểm.
Chẳng phải giải thích thì ông tôi cũng biết ngay đó là vẽ bùa. Còn cụ thể là bùa gì thì trời biết, đất biết, ông Hoa biết, chứ ông nội tôi còn lâu mới biết.
Xong xuôi, ông Hoa ngồi xuống, tay bắt quyết, miệng râm râm đọc thần chú bằng một thứ tiếng kì quái mà ông nội tôi chưa nghe thấy bao giờ.
Lập tức, cảnh vật biến đổi khác thường. Những đám mây đen ùn ùn kéo đến, che kín ánh trăng vằng vặc của đêm rằm tháng Bảy. Bầu trời phút chốc đã chuyển sang tăm tối, mù mịt.
Những cơn gió bỗng nhiên rít lên từng cơn như những tiếng gào thét đầy ma quái. Cát bụi bị thổi tung mù mịt, những ngọn cây nghiêng ngả như muốn văng khỏi mặt đất.
Ông Hoa thì thầm vào tai ông tôi, nói rằng đó là đám âm binh đang kéo đến đánh chén. Hai người tiếp tục nằm án binh bất động, đợi một lúc cho chúng đến đông đủ.
Bất chợt, ông Hoa vùng đứng dậy, vụt đến chỗ trận pháp, lẹ làng như một cơn gió.
Ông rút ra một lá bùa màu vàng, tay bắt quyết, miệng đọc chú, rồi nhanh tay dán vào một trong 8 cây cọc, kích hoạt trận đồ Bát quái.
Đám âm binh thấy động, lập tức ào ào xông đến tấn công ông Hoa. Nhưng vừa đến đường kẻ ranh giới của trận pháp, một mãnh lực khủng khiếp đánh văng chúng trở lại. Đau đớn, chúng gào lên điên dại, mắt trợn lên hướng về phía ông Hoa gầm gừ. Rất nhanh, chúng nhận ra mình đã bị vây chặt ở đây.
Tất nhiên, chúng đâu có dễ dàng chấp nhận. Lớp này đến lớp khác, điên cuồng đem hết sức lực, cố xông ra khỏi kiết giới hình bát giác. Nhưng vô ích, mỗi lần chạm vào kiết giới, chúng giật nảy lên như bị điện giật, đánh bật trở lại. Tất nhiên, cảnh tượng này chỉ có ông Hoa là thấy, ông tôi chỉ là sau này được ông Hoa kể lại.
Ở bên ngoài, ông Hoa bộ pháp nhanh thoăn thoát, vừa di chuyển quanh 8 chiếc cọc, vừa đọc chú, yểm bùa vào từng cái cọc. Xong rồi đốt bùa. Ngọn lửa bùng lên, lập lòe như ánh ma trơi giữa núi rừng mông quạnh. Khi lá bùa cuối cùng cháy hết, ông Hoa khụy xuống, đổ sụp trên nền đất.
Ông nội tôi vội lao đến, đỡ ông dậy. Chỉ thấy gương mặt ông Hoa tái nhợt, ánh mắt thất thần, người không còn chút sức lực nào cả, dương khí trong ông đã tiêu hao hết.
Ông tôi cõng ông Hoa về nhà nghỉ ngơi. Rồi theo lời dặn của ông Hoa, ông tôi quay lại chỗ trận đồ Bát quái. Đóng tất cả 8 cọc ghim sâu xuống, rồi lấy đất lấp bằng cái hố bát giác đó lại. Thu gom mọi thứ, kiểm tra kĩ càng xong mới ra về.
Theo như lời ông Hoa, nếu có ai đó vô tình đi ngang qua, táy máy rút một cái cọc lên, lập tức trận pháp sẽ sụp đổ, đám âm binh hung tợn ấy sẽ ào ào xông ra. Bao nhiêu căm hận vì bị giam nhốt thời gian dài phát tiết, chúng sẽ điên cuồng tấn công, ám hại dân quanh vùng, hậu quả khôn lường.
Về đến nhà, ông Hoa lại đưa cho ông tôi một lá bùa, dặn đem đốt, rồi lấy tro hòa vào chén rượu, đem cho Lý uống. Quả nhiên, Lý uống xong, chỉ khoảng một tiếng thì tỉnh lại. Có thể đi lại binh thường, tuy nhiên sức khỏe không còn được một nửa như trước.
Lý cũng hiểu được, đó chính là quả báo, mình làm thì mình chịu. Còn sống cũng là may mắn lắm rồi. Nghe ông tôi kể lại mọi chuyện, đôi mắt Lý rưng rưng lệ. Lập tức cùng ông nội tôi tới nhà sư phụ, cảm tạ ơn thầy đã liều mạng cứu mình.
Thấy Lý tới, ông Hoa chậm rãi ngồi dậy, khoát tay ra hiệu không cần cảm ơn. Rồi ông thong thả khuyên Lý vài câu, đại khái là sau này phải cải ác tùng thiện, siêng năng tạo phước thật nhiều, mới có thể hóa giải phần nào những nghiệp chướng lúc trước đã tạo, có thế mới mong sống yên ổn được.
Sâu trong lòng, Lý đã thực sự hối hận. Lý hứa sẽ làm đúng như lời ông Hoa căn dặn, và đó là những lời nói thật lòng.
Nhìn gương mặt thầy mình hốc hác, già đi đến cả chục tuổi chỉ trong một đoạn ngắn thời gian. Bằng con mắt của một thầy phù thủy, Lý thấy âm khí đã bao phủ kín trên thân hình gầy guộc ấy, ông Hoa chẳng còn sống được bao lâu. Những giọt nước mắt muộn màng, lặng lẽ lăn dài trên má người đệ tử. Ông Hoa tiếp lời :
– Thôi, con đừng buồn nữa. Con nhớ lời ta làm như vậy, ta đi cũng an lòng.
3 tháng sau, ông Hoa mất. Lý, ông nội tôi, cùng bà con khắp bản làng có mặt đầy đủ, tiễn đưa ông Hoa về nơi an nghỉ cuối cùng. Tiếng kèn đám ma bi ai, nặng trĩu tâm can những người có mặt.
Những ngày sau đó, hàng đêm trong giấc mơ của Lý, luôn văng vẳng những tiếng kêu la, gào thét của lũ âm binh. Vì có một mối liên thông giữa chúng với Lý, nên dù không thoát khỏi trận pháp, chúng vẫn có thể hiện vào giấc mơ của Lý, đòi Lý thả chúng ra, không thì cũng dày vò tâm can Lý bằng đủ mọi cách ma mị mà chúng có thể làm.
Đêm nào cũng vậy khiến Lý cực kì bất an. Cuối cùng, Lý cùng ông tôi từ biệt mảnh đất Lai Châu ấy, lên đường trở về quê nhà.
Lý cố gắng xóa đi cái quá khứ bi thương ấy, bằng cách nỗ lực làm thật nhiều việc thiện. Ai nhờ gì là hăng hái giúp ngay, mà không nhờ Lý cũng giúp, chẳng bao giờ cần một sự báo đáp nào cả. Thế nên làng xóm ai cũng thương, cũng quý, mà mấy ai biết được hết ẩn tình đằng sau. Cho tận đến những ngày cuối đời, bệnh tật hành hạ ông Lý liệt giường chiếu, người đời cho rằng trời bất công. Còn ông nội tôi chỉ lặng lẽ thở dài, ông biết, luật Nhân quả một ly cũng không có sai, chỉ là không phải ai cũng tỏ tường sự thật đằng sau mà thôi.
Kể tới đây đôi mắt ông nội tôi đỏ ngầu rưng rưng lệ. Ông quay sang nhìn vào mắt tôi, chậm rãi nói:
– Cháu à, đừng bao giờ vì cái lợi của mình mà hại người khác. Thay vì thế, hãy giúp đỡ mọi người mỗi khi có thể…
Đã nhiều năm trôi qua, nhưng câu nói của ông vẫn còn văng vẳng trong tâm trí tôi, luôn dẫn bước soi lối cho tôi trên những nẻo đường đời.
(Quang Tử, viết lại từ lời kể của Akai Shiudichi)
------
Sách “THẤU HIỂU LUẬT VŨ TRỤ” Chính Thức Ra Mắt – Khám Phá Những Quy Luật Bất Biến Của Cuộc Đời
Làm Sao Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ Và Làm Chủ Vận Mệnh?
Bạn đã bao giờ tự hỏi:
Làm thế nào để hiểu rõ bản chất cuộc đời?
Tại sao cuộc sống lại đầy rẫy những bất công và đau khổ?
Liệu có cách nào ứng dụng các quy luật như luật Nhân quả, luật Vô thường … để biến cuộc sống trở nên hạnh phúc và ý nghĩa hơn?
Nếu bạn đang tìm kiếm câu trả lời, “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ” chính là cuốn sách bạn cần. Đây là tác phẩm giúp bạn giải mã những quy luật bất biến chi phối toàn bộ cuộc sống, từ cách chúng ta suy nghĩ, hành động, đến những gì ta nhận lại từ cuộc đời.
Trích Đoạn Tâm Đắc Từ Sách
Hãy cùng đọc một đoạn trích nổi bật từ “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ”:
“Con người quá nhỏ bé khi đứng trước sức mạnh của Vũ trụ. Nếu không hiểu cách mà vũ trụ này vận hành, thì việc cuộc đời ta bị nghiền nát trong đau khổ bởi các quy luật là điều khó tránh khỏi.
Còn ngược lại, nếu nắm vững các quy luật, bạn có thể nương theo sức mạnh ấy để đạt được những gì mình mong muốn, giống như những thủy thủ lão luyện, nương theo sức gió mà giong buồm đi khắp nơi trong đại dương. Quan trọng hơn, bạn có thể làm chủ được chính mình, sắp xếp lại vận mệnh của mình.”
Đọc những dòng này, bạn sẽ nhận ra rằng cuộc đời có thể được tái định hình, miễn là bạn hiểu rõ các quy luật chi phối nó.
Cách đặt mua sách:
Gửi tin nhắn qua Zalo: 0348 051 248
Hưởng freeship toàn quốc nếu gửi kèm theo mã “FS2025” khi đặt mua, nhanh chóng và tiện lợi.
-
- Chính thức
- Bài viết: 94
- Tham gia: 15:59, 05/04/12
TL: Một cuốn sách sẽ giúp bạn tái cấu trúc và làm chủ vận mệnh.
LỄ LẠY QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT
TIÊU TRỪ NGHIỆP CHƯỚNG
(Trích Báo ứng hiện đời 3 – Quả Khanh. Biên dịch : Ni sư Hạnh Đoan )
Năm 1992, một cư sĩ quen với tôi (Quả Khanh) đã dẫn một bà lão tới nhà tôi. Chồng bà bị chứng thoát vị đĩa đệm cột sống, phải nằm trên giường 6 năm. Tuy bà ân cần chăm sóc, nhưng cuối cùng ông vẫn không thể đứng dậy và đã qua đời nửa năm trước.
Ngờ đâu, không lâu sau đó, Bà cũng mắc chứng bệnh giống vậy. Nghĩ đến chồng mình bị bệnh hành, tiêu tốn rất nhiều tiền mà không giữ được mạng, Bà nghĩ thầm: “Chi bằng mình chết sớm tốt hơn, khỏi làm lụy đến hai con!...” Vì vậy mà bà không thèm đi khám bệnh, cũng chẳng uống thuốc chi.
Con gái biết được ý mẹ, vạn phần lo lắng, bèn đến chùa Quan Âm cầu Phật gia hộ. May gặp một cư sĩ tốt bụng, trước đây ông là láng giềng của họ, sau khi biết chuyện rồi, ông rất cảm thông, sẵn dịp nghe tin Hòa thượng Diệu Pháp ( một vị sư đã khai mở túc mạng thông, thấy được nhân quả tiền kiếp của mọi người) vừa đến nhà tôi, ông bèn dắt bà tới, cầu Sư phụ chỉ cho con đường sống.
Hòa thượng lắng nghe bà kể rõ bệnh tình rồi, liền hỏi:
- Nghề bà mưu sinh có liên hệ đến trứng gà?
Bà có vẻ kinh ngạc, nói:
- Con sống bằng nghề bán bánh trứng rán, một ngày tối đa tráng mười mấy cân trứng. Có phải vụ này liên hệ tới bệnh của con?
- Bà làm vậy không phải để kiếm tiền sao?
- Dạ, con nương vào sức lao động chân chính để kiếm tiền, mong ngài chỉ giùm nguyên nhân bị bệnh...
- Bà đừng trách tôi nói thẳng nhé. Một cân đúng ra khoảng 11-12 trứng gà, nhưng bà tính mỗi cân chỉ có 7-8 trứng, bà còn bán trứng gà nhỏ bằng giá trứng gà lớn và kiếm lời trong chỗ chênh lệch do cân thiếu này, có phải thế chăng?
Bà đáp:
- Dạ, ai cũng làm vậy, để kiếm chút tiền mà. Trên thực tế, đâu phải là khách không biết, nhưng lúc mua chẳng ai để tâm so đo...
- Nói theo Phật pháp thi bà làm vậy là tham, là dối lừa. Bà bán hàng, cân thiếu vì mong có thêm chút tiền. Nhưng giọt nước lâu ngày xuyên thủng đá, tích ác nhỏ sẽ thành họa lớn, đây là nguyên nhân căn bệnh của bà.
- Thế chồng tôi không liên can việc này, vì sao cũng bệnh giống vậy?
Sư phụ nhẫn nại giải thích:
- Bị giống một chứng bệnh không có nghĩa là đồng một nguyên nhân! Ví như bệnh cảm sốt - đa số các chứng viêm thường bắt đầu từ bệnh sốt cả. Có thể bà sẽ hỏi, phải chăng ai bán bánh trứng rán cũng mắc bệnh này?
Đây không phải là nhất định! Mỗi người từ nhiều đời nhiều kiếp đến nay, nhân quả chồng chéo phức tạp, chẳng ai giống nhau. Đọc báo chúng ta thấy mô tả tai nạn xe, cũng đồng một tai nạn nhưng kẻ thì chết thảm, có người bị văng ra xa mấy mét nhưng lại bình an vô sự, tưởng chết lại được sống...
Nghĩa là có rất nhiều chuyện lạ lùng ngoài sức tưởng, nhưng thực ra đây đều liên quan đến đức hạnh của mỗi người. Những người sống thiện, dù gặp nạn dữ rất dễ hóa lành, hay biến nguy thành an.
Chuyện làm ăn buôn bán kiếm tiền là thường tình, là “Lý trời lẽ đất, chuyện tất nhiên.” Cổ nhân nói: “dù có yêu tiền, song kiếm tiền cũng phải có đạo đức”. Bà đã cân thiếu hai lượng, dùng hành vi giả dối này để được phát tài là không có đạo đức. Hơn nữa, việc này đồng nghĩa với “dưỡng hổ vi họa” (nuôi hổ gây họa).
Hiện giờ số tiền lớn nhờ cân thiếu mà kiếm được, trong tương lai bà sẽ phải đổ vào chi phí thuốc men hết mà còn không đủ nữa... Tôi giải thích vậy bà có tiếp thu được chăng?”
- Sư phụ, con rõ rồi. Sau này sẽ không tham tài, lừa khách hàng nữa.
Hòa thượng bảo Bà thỉnh tôn tượng Phật về thờ, mỗi ngày lễ bái sám hối. Bởi bà không biết chữ nên Hòa thượng dạy bà khi lạy Phật cứ niệm “Nam-mô Quán Thế Âm Bồ-tát”, và phải thường xuyên phóng sinh, thì bệnh bà có thể lành.
Lúc ra về, bà cảm thấy lưng khỏe hơn rất nhiều, nên càng tăng thêm tín tâm đối với Phật pháp.
Thật không ngờ, hơn một năm sau thì bệnh bà lành. Còn mang theo bao gạo đến gặp tôi đáp tạ, nhưng tôi không nhận.
Thấy tôi không chịu nhận bao gạo, bà kích động nói:
- Sau khi tôi từ nhà tôn huynh ra về, ngày nào cũng nghĩ đến những việc làm thất đức của mình, lòng ăn năn khôn xiết. Hôm sau vội đi thỉnh tượng Quan Âm về thờ, hằng ngày thắp hương lễ bái. Một ngày lễ tối đa BA TRĂM LẠY, lưng tôi chẳng những không đau mà ngày càng khỏe lên. Nhưng có một hôm, đột nhiên lưng tôi đau kịch liệt, đau tới đứng không nổi. Các con khuyên tôi nên đi bệnh viện. Tôi nói:
- Bệnh viện nếu chữa được thì Ba tụi bây đã không chết. Sư phụ kia nói đúng, má tin ông ta!
Thực ra, dù bệnh lành hay không tôi cũng tin! Ai bảo tôi phạm tội buôn bán gian xảo làm chi? Đau đớn hành tôi tới chẳng thể ngồi được nữa, nên đành nằm trên giường niệm danh hiệu Bồ-tát Quán Thế Âm, tôi niệm kiên trì như thế cả tháng.
Một đêm nọ, tôi nằm mộng thấy Bồ-tát Quán Thế Âm xuất hiện trước mặt mình, tôi vội khấu đầu làm lễ.
Bồ-tát hỏi:
- Con ngày ngày niệm danh ta là muốn cầu điều gì?
Tôi thưa:
- Con do tham tài mà lưng đau, bị thoát vị đĩa đệm cột sống, xin Ngài trị bệnh giúp cho. Con mà lành rồi thì ngày ngày luôn niệm Phật, lễ Phật.
Bồ-tát cúi xuống, đưa tay sờ vào lưng tôi,
- Ngươi vốn không có bệnh, nếu bị bệnh thì sao có thể khấu đầu làm lễ trước ta được?
Nói xong Bồ-tát biến mất. Tôi mừng rỡ niệm to danh hiệu Ngài rồi ngồi bật dậy trên giường. Hai con gái bị tiếng của tôi đánh thức, vội chạy tới bên giường an ủi.
Đột nhiên chúng kinh ngạc, vui mừng reo lên:
- Má, má ngồi dậy được rồi nè!
Lúc này tôi mới phát hiện mình đã tự ngồi dậy được, hồi tưởng lại tình cảnh trong mộng thì đột nhiên lưng có cảm giác nóng ấm, hết sức dễ chịu thư thái, lúc này mới biết là bệnh mình lành rồi, lòng quá cảm động, lệ tuôn không cầm được. Tôi kể cho hai con nghe chuyện giấc mộng, chúng chưa tin lắm.
Tôi bảo hai con đỡ mình dậy, chúng dìu tôi đi thử mấy bước, lưng tôi một chút cũng không thấy đau, chỉ có hai chân còn hơi yếu, tôi hiểu đây là tại mình nằm mãi trên giường hơn cả tháng. Thế là ba mẹ con chúng tôi mừng đến không ngủ được.
Bệnh lành hẳn hoàn toàn. Lòng tôi tràn đầy niềm tri ân Bồ-tát Quán Thế Âm, đồng thời cũng nhớ đến ông xã giờ đã thành nắm tro xương. Nếu như ông được gặp Phật pháp, chẳng phải là đã cứu được rồi sao? Thế là tôi quyết định về quê, ra thăm mộ ông, khoe là tôi từ cõi chết mà được sống.
Thăm mộ xong, bà con thân thích mời tôi ở lại chơi mấy ngày và tôi đã bằng lòng. Trong thời gian ở quê, thấy người ta gặt còn sót bông lúa rất nhiều.
Tôi hỏi người trong thôn:
- Lúa còn sót dữ quá sao không ai mót hết vậy?
Họ đáp:
- Hiện nay nhà ai cũng sung túc khá giả, nên chẳng thèm phơi đầu dưới nắng mót lúa làm chi nữa.
Tỏi hỏi:
- Vậy tôi... mót có được không?
Họ đáp:
- Có gì mà không được? Vài ngày sau, rơm rạ đều sẽ đem đi đốt hết thôi.
Ngừng một lúc bà nói tiếp:
- Tôi thấy lúa còn sót quá nhiều mà bị đem đốt hết thì rất uổng, bèn bỏ ra một tuần để mót lúa, mót được bốn ôm to đùng. Đem xay ra thành 98 ký gạo. Hôm nay tôi chở tới cho tôn huynh 50 ký. Đây chẳng phải là lễ vật gì đâu, mà muốn để tôn huynh biết lưng tôi thật sự lành rồi nên mới có thể khom lâu như vậy để mót ra ngần ấy gạo đó! Xem như Phật Bồ-tát đã ban cho tôi mạng sống lần thứ hai! Tôi thường nhờ con gái giúp tôi tụng kinh Bồ-tát Quán Thế Âm Phổ Môn Phẩm hồi hướng phúc cho chúng sinh. Kính tặng tôn huynh bao gạo này để cùng chia vui với chúng tôi.
Tôi mỉm cười bảo:
- Tôi không dám thu lễ của Bà đâu, hãy đem đến chùa cúng dường người xuất gia đi, vì các vị ấy mới là đại diện Phật tại nhân gian. Hơn nữa, Hòa thượng Diệu Pháp cũng là người xuất gia đấy!
Nghe tôi thuyết phục hồi lâu, bà mới hoan hỷ đem gạo tới chùa biếu.
---------------
Sách “THẤU HIỂU LUẬT VŨ TRỤ” Chính Thức Ra Mắt – Khám Phá Những Quy Luật Bất Biến Của Cuộc Đời
Làm Sao Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ Và Làm Chủ Vận Mệnh?
Bạn đã bao giờ tự hỏi:
Làm thế nào để hiểu rõ bản chất cuộc đời?
Tại sao cuộc sống lại đầy rẫy những bất công và đau khổ?
Liệu có cách nào ứng dụng các quy luật như luật Nhân quả, luật Vô thường … để biến cuộc sống trở nên hạnh phúc và ý nghĩa hơn?
Nếu bạn đang tìm kiếm câu trả lời, “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ” chính là cuốn sách bạn cần. Đây là tác phẩm giúp bạn giải mã những quy luật bất biến chi phối toàn bộ cuộc sống, từ cách chúng ta suy nghĩ, hành động, đến những gì ta nhận lại từ cuộc đời.
Trích Đoạn Tâm Đắc Từ Sách
Hãy cùng đọc một đoạn trích nổi bật từ “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ”:
“Con người quá nhỏ bé khi đứng trước sức mạnh của Vũ trụ. Nếu không hiểu cách mà vũ trụ này vận hành, thì việc cuộc đời ta bị nghiền nát trong đau khổ bởi các quy luật là điều khó tránh khỏi.
Còn ngược lại, nếu nắm vững các quy luật, bạn có thể nương theo sức mạnh ấy để đạt được những gì mình mong muốn, giống như những thủy thủ lão luyện, nương theo sức gió mà giong buồm đi khắp nơi trong đại dương. Quan trọng hơn, bạn có thể làm chủ được chính mình, sắp xếp lại vận mệnh của mình.”
Đọc những dòng này, bạn sẽ nhận ra rằng cuộc đời có thể được tái định hình, miễn là bạn hiểu rõ các quy luật chi phối nó.
Cách đặt mua sách:
Gửi tin nhắn qua Zalo: 0348 051 248
Hưởng freeship toàn quốc nếu gửi kèm theo mã “FS2025” khi đặt mua, nhanh chóng và tiện lợi.
TIÊU TRỪ NGHIỆP CHƯỚNG
(Trích Báo ứng hiện đời 3 – Quả Khanh. Biên dịch : Ni sư Hạnh Đoan )
Năm 1992, một cư sĩ quen với tôi (Quả Khanh) đã dẫn một bà lão tới nhà tôi. Chồng bà bị chứng thoát vị đĩa đệm cột sống, phải nằm trên giường 6 năm. Tuy bà ân cần chăm sóc, nhưng cuối cùng ông vẫn không thể đứng dậy và đã qua đời nửa năm trước.
Ngờ đâu, không lâu sau đó, Bà cũng mắc chứng bệnh giống vậy. Nghĩ đến chồng mình bị bệnh hành, tiêu tốn rất nhiều tiền mà không giữ được mạng, Bà nghĩ thầm: “Chi bằng mình chết sớm tốt hơn, khỏi làm lụy đến hai con!...” Vì vậy mà bà không thèm đi khám bệnh, cũng chẳng uống thuốc chi.
Con gái biết được ý mẹ, vạn phần lo lắng, bèn đến chùa Quan Âm cầu Phật gia hộ. May gặp một cư sĩ tốt bụng, trước đây ông là láng giềng của họ, sau khi biết chuyện rồi, ông rất cảm thông, sẵn dịp nghe tin Hòa thượng Diệu Pháp ( một vị sư đã khai mở túc mạng thông, thấy được nhân quả tiền kiếp của mọi người) vừa đến nhà tôi, ông bèn dắt bà tới, cầu Sư phụ chỉ cho con đường sống.
Hòa thượng lắng nghe bà kể rõ bệnh tình rồi, liền hỏi:
- Nghề bà mưu sinh có liên hệ đến trứng gà?
Bà có vẻ kinh ngạc, nói:
- Con sống bằng nghề bán bánh trứng rán, một ngày tối đa tráng mười mấy cân trứng. Có phải vụ này liên hệ tới bệnh của con?
- Bà làm vậy không phải để kiếm tiền sao?
- Dạ, con nương vào sức lao động chân chính để kiếm tiền, mong ngài chỉ giùm nguyên nhân bị bệnh...
- Bà đừng trách tôi nói thẳng nhé. Một cân đúng ra khoảng 11-12 trứng gà, nhưng bà tính mỗi cân chỉ có 7-8 trứng, bà còn bán trứng gà nhỏ bằng giá trứng gà lớn và kiếm lời trong chỗ chênh lệch do cân thiếu này, có phải thế chăng?
Bà đáp:
- Dạ, ai cũng làm vậy, để kiếm chút tiền mà. Trên thực tế, đâu phải là khách không biết, nhưng lúc mua chẳng ai để tâm so đo...
- Nói theo Phật pháp thi bà làm vậy là tham, là dối lừa. Bà bán hàng, cân thiếu vì mong có thêm chút tiền. Nhưng giọt nước lâu ngày xuyên thủng đá, tích ác nhỏ sẽ thành họa lớn, đây là nguyên nhân căn bệnh của bà.
- Thế chồng tôi không liên can việc này, vì sao cũng bệnh giống vậy?
Sư phụ nhẫn nại giải thích:
- Bị giống một chứng bệnh không có nghĩa là đồng một nguyên nhân! Ví như bệnh cảm sốt - đa số các chứng viêm thường bắt đầu từ bệnh sốt cả. Có thể bà sẽ hỏi, phải chăng ai bán bánh trứng rán cũng mắc bệnh này?
Đây không phải là nhất định! Mỗi người từ nhiều đời nhiều kiếp đến nay, nhân quả chồng chéo phức tạp, chẳng ai giống nhau. Đọc báo chúng ta thấy mô tả tai nạn xe, cũng đồng một tai nạn nhưng kẻ thì chết thảm, có người bị văng ra xa mấy mét nhưng lại bình an vô sự, tưởng chết lại được sống...
Nghĩa là có rất nhiều chuyện lạ lùng ngoài sức tưởng, nhưng thực ra đây đều liên quan đến đức hạnh của mỗi người. Những người sống thiện, dù gặp nạn dữ rất dễ hóa lành, hay biến nguy thành an.
Chuyện làm ăn buôn bán kiếm tiền là thường tình, là “Lý trời lẽ đất, chuyện tất nhiên.” Cổ nhân nói: “dù có yêu tiền, song kiếm tiền cũng phải có đạo đức”. Bà đã cân thiếu hai lượng, dùng hành vi giả dối này để được phát tài là không có đạo đức. Hơn nữa, việc này đồng nghĩa với “dưỡng hổ vi họa” (nuôi hổ gây họa).
Hiện giờ số tiền lớn nhờ cân thiếu mà kiếm được, trong tương lai bà sẽ phải đổ vào chi phí thuốc men hết mà còn không đủ nữa... Tôi giải thích vậy bà có tiếp thu được chăng?”
- Sư phụ, con rõ rồi. Sau này sẽ không tham tài, lừa khách hàng nữa.
Hòa thượng bảo Bà thỉnh tôn tượng Phật về thờ, mỗi ngày lễ bái sám hối. Bởi bà không biết chữ nên Hòa thượng dạy bà khi lạy Phật cứ niệm “Nam-mô Quán Thế Âm Bồ-tát”, và phải thường xuyên phóng sinh, thì bệnh bà có thể lành.
Lúc ra về, bà cảm thấy lưng khỏe hơn rất nhiều, nên càng tăng thêm tín tâm đối với Phật pháp.
Thật không ngờ, hơn một năm sau thì bệnh bà lành. Còn mang theo bao gạo đến gặp tôi đáp tạ, nhưng tôi không nhận.
Thấy tôi không chịu nhận bao gạo, bà kích động nói:
- Sau khi tôi từ nhà tôn huynh ra về, ngày nào cũng nghĩ đến những việc làm thất đức của mình, lòng ăn năn khôn xiết. Hôm sau vội đi thỉnh tượng Quan Âm về thờ, hằng ngày thắp hương lễ bái. Một ngày lễ tối đa BA TRĂM LẠY, lưng tôi chẳng những không đau mà ngày càng khỏe lên. Nhưng có một hôm, đột nhiên lưng tôi đau kịch liệt, đau tới đứng không nổi. Các con khuyên tôi nên đi bệnh viện. Tôi nói:
- Bệnh viện nếu chữa được thì Ba tụi bây đã không chết. Sư phụ kia nói đúng, má tin ông ta!
Thực ra, dù bệnh lành hay không tôi cũng tin! Ai bảo tôi phạm tội buôn bán gian xảo làm chi? Đau đớn hành tôi tới chẳng thể ngồi được nữa, nên đành nằm trên giường niệm danh hiệu Bồ-tát Quán Thế Âm, tôi niệm kiên trì như thế cả tháng.
Một đêm nọ, tôi nằm mộng thấy Bồ-tát Quán Thế Âm xuất hiện trước mặt mình, tôi vội khấu đầu làm lễ.
Bồ-tát hỏi:
- Con ngày ngày niệm danh ta là muốn cầu điều gì?
Tôi thưa:
- Con do tham tài mà lưng đau, bị thoát vị đĩa đệm cột sống, xin Ngài trị bệnh giúp cho. Con mà lành rồi thì ngày ngày luôn niệm Phật, lễ Phật.
Bồ-tát cúi xuống, đưa tay sờ vào lưng tôi,
- Ngươi vốn không có bệnh, nếu bị bệnh thì sao có thể khấu đầu làm lễ trước ta được?
Nói xong Bồ-tát biến mất. Tôi mừng rỡ niệm to danh hiệu Ngài rồi ngồi bật dậy trên giường. Hai con gái bị tiếng của tôi đánh thức, vội chạy tới bên giường an ủi.
Đột nhiên chúng kinh ngạc, vui mừng reo lên:
- Má, má ngồi dậy được rồi nè!
Lúc này tôi mới phát hiện mình đã tự ngồi dậy được, hồi tưởng lại tình cảnh trong mộng thì đột nhiên lưng có cảm giác nóng ấm, hết sức dễ chịu thư thái, lúc này mới biết là bệnh mình lành rồi, lòng quá cảm động, lệ tuôn không cầm được. Tôi kể cho hai con nghe chuyện giấc mộng, chúng chưa tin lắm.
Tôi bảo hai con đỡ mình dậy, chúng dìu tôi đi thử mấy bước, lưng tôi một chút cũng không thấy đau, chỉ có hai chân còn hơi yếu, tôi hiểu đây là tại mình nằm mãi trên giường hơn cả tháng. Thế là ba mẹ con chúng tôi mừng đến không ngủ được.
Bệnh lành hẳn hoàn toàn. Lòng tôi tràn đầy niềm tri ân Bồ-tát Quán Thế Âm, đồng thời cũng nhớ đến ông xã giờ đã thành nắm tro xương. Nếu như ông được gặp Phật pháp, chẳng phải là đã cứu được rồi sao? Thế là tôi quyết định về quê, ra thăm mộ ông, khoe là tôi từ cõi chết mà được sống.
Thăm mộ xong, bà con thân thích mời tôi ở lại chơi mấy ngày và tôi đã bằng lòng. Trong thời gian ở quê, thấy người ta gặt còn sót bông lúa rất nhiều.
Tôi hỏi người trong thôn:
- Lúa còn sót dữ quá sao không ai mót hết vậy?
Họ đáp:
- Hiện nay nhà ai cũng sung túc khá giả, nên chẳng thèm phơi đầu dưới nắng mót lúa làm chi nữa.
Tỏi hỏi:
- Vậy tôi... mót có được không?
Họ đáp:
- Có gì mà không được? Vài ngày sau, rơm rạ đều sẽ đem đi đốt hết thôi.
Ngừng một lúc bà nói tiếp:
- Tôi thấy lúa còn sót quá nhiều mà bị đem đốt hết thì rất uổng, bèn bỏ ra một tuần để mót lúa, mót được bốn ôm to đùng. Đem xay ra thành 98 ký gạo. Hôm nay tôi chở tới cho tôn huynh 50 ký. Đây chẳng phải là lễ vật gì đâu, mà muốn để tôn huynh biết lưng tôi thật sự lành rồi nên mới có thể khom lâu như vậy để mót ra ngần ấy gạo đó! Xem như Phật Bồ-tát đã ban cho tôi mạng sống lần thứ hai! Tôi thường nhờ con gái giúp tôi tụng kinh Bồ-tát Quán Thế Âm Phổ Môn Phẩm hồi hướng phúc cho chúng sinh. Kính tặng tôn huynh bao gạo này để cùng chia vui với chúng tôi.
Tôi mỉm cười bảo:
- Tôi không dám thu lễ của Bà đâu, hãy đem đến chùa cúng dường người xuất gia đi, vì các vị ấy mới là đại diện Phật tại nhân gian. Hơn nữa, Hòa thượng Diệu Pháp cũng là người xuất gia đấy!
Nghe tôi thuyết phục hồi lâu, bà mới hoan hỷ đem gạo tới chùa biếu.
---------------
Sách “THẤU HIỂU LUẬT VŨ TRỤ” Chính Thức Ra Mắt – Khám Phá Những Quy Luật Bất Biến Của Cuộc Đời
Làm Sao Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ Và Làm Chủ Vận Mệnh?
Bạn đã bao giờ tự hỏi:
Làm thế nào để hiểu rõ bản chất cuộc đời?
Tại sao cuộc sống lại đầy rẫy những bất công và đau khổ?
Liệu có cách nào ứng dụng các quy luật như luật Nhân quả, luật Vô thường … để biến cuộc sống trở nên hạnh phúc và ý nghĩa hơn?
Nếu bạn đang tìm kiếm câu trả lời, “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ” chính là cuốn sách bạn cần. Đây là tác phẩm giúp bạn giải mã những quy luật bất biến chi phối toàn bộ cuộc sống, từ cách chúng ta suy nghĩ, hành động, đến những gì ta nhận lại từ cuộc đời.
Trích Đoạn Tâm Đắc Từ Sách
Hãy cùng đọc một đoạn trích nổi bật từ “Thấu Hiểu Luật Vũ Trụ”:
“Con người quá nhỏ bé khi đứng trước sức mạnh của Vũ trụ. Nếu không hiểu cách mà vũ trụ này vận hành, thì việc cuộc đời ta bị nghiền nát trong đau khổ bởi các quy luật là điều khó tránh khỏi.
Còn ngược lại, nếu nắm vững các quy luật, bạn có thể nương theo sức mạnh ấy để đạt được những gì mình mong muốn, giống như những thủy thủ lão luyện, nương theo sức gió mà giong buồm đi khắp nơi trong đại dương. Quan trọng hơn, bạn có thể làm chủ được chính mình, sắp xếp lại vận mệnh của mình.”
Đọc những dòng này, bạn sẽ nhận ra rằng cuộc đời có thể được tái định hình, miễn là bạn hiểu rõ các quy luật chi phối nó.
Cách đặt mua sách:
Gửi tin nhắn qua Zalo: 0348 051 248
Hưởng freeship toàn quốc nếu gửi kèm theo mã “FS2025” khi đặt mua, nhanh chóng và tiện lợi.