Liệu có phải nhân quả.

Hỏi đáp, luận giải về tử vi
anhcodon121
Mới gia nhập
Mới gia nhập
Bài viết: 40
Tham gia: 08:43, 21/05/18

Re: Liệu có phải nhân quả.

Gửi bài gửi bởi anhcodon121 »

Thiện tai thiện tai.
Ác giả ác báo thiện giả thiện báo. Mọi việc có trời lo bạn không nên ám người ta như vậy
Đầu trang

SadayoLe
Tứ đẳng
Tứ đẳng
Bài viết: 880
Tham gia: 22:21, 29/12/16

Re: Liệu có phải nhân quả.

Gửi bài gửi bởi SadayoLe »

anhcodon121 đã viết: 09:18, 20/06/18 Thiện tai thiện tai.
Ác giả ác báo thiện giả thiện báo. Mọi việc có trời lo bạn không nên ám người ta như vậy
Cảm ơn a, e chưa có chết để mà ám nó đau.
Đầu trang

VanXuongD
Tam đẳng
Tam đẳng
Bài viết: 724
Tham gia: 12:25, 02/04/18

Re: Liệu có phải nhân quả.

Gửi bài gửi bởi VanXuongD »

Cố lên cạu . Nói hơi sách vở nhưng giờ cứ sống tốt , xinh đẹp hơn là cách trả thù hữu hiệu nhé 👍🏻👍🏻👍🏻👍🏻👍🏻.
Được cảm ơn bởi: công chúa mùa thu
Đầu trang

SadayoLe
Tứ đẳng
Tứ đẳng
Bài viết: 880
Tham gia: 22:21, 29/12/16

Re: Liệu có phải nhân quả.

Gửi bài gửi bởi SadayoLe »

VanXuongD đã viết: 10:24, 20/06/18 Cố lên cạu . Nói hơi sách vở nhưng giờ cứ sống tốt , xinh đẹp hơn là cách trả thù hữu hiệu nhé 👍🏻👍🏻👍🏻👍🏻👍🏻.
Cảm ơn c, t đang cố ra đi, chôn vùi tất cả, làm lại từ đầu vì dù sao t cũng sắp sang Nhật rồi, khi về sẽ bắt đầu đi làm luôn và có nhiều mối bận tâm hơn, t sẽ lao vào làm việc 1 ngày 12 13 tiếng đồng hồ, cho đến khi về đến nhà thì quá mệt, chỉ có ngủ để quên đi nỗi đau này. Cảm ơn c đã động viện t và cả c cũng cố gắng lên nhé, cố gắng học hành, có 1 tấm bằng cho thỏa ước mơ nhé, dù rằng tấm bằng đó chưa chắc đã là tất cả trong công cuộc tự nuôi thân mình c ạ.
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
meomeo00
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 371
Tham gia: 02:16, 18/05/17

Re: Liệu có phải nhân quả.

Gửi bài gửi bởi meomeo00 »

B à, b giống mình quá. Vì giống mình quá nên mình biết bạn sẽ còn mất nhiều thời gian để quên con người đó, mình cũng hận, hận đến tận xương tận tuỷ, tự ép mình sống trong căng thẳng trầm cảm, đến mức cảm tưởng như đầu óc muốn nổ tung, muốn phát điên.
Vì quá hận nên chẳng thể quên, càng hận càng nhớ và càng đau. Bạn cố gắng sống vui lên, quên họ đi, phải yêu bản thân, chăm chút lấy mình, xinh đẹp gặp gỡ bạn bè, chia sẻ nói chuyện... chứ ko phải cứ ép mình làm việc để ko còn thời gian nghĩ. Chỉ khi nào tâm bạn không vướng bận, ko thèm suy nghĩ đến họ, khi đó bạn mới thoát ra được.
Được cảm ơn bởi: công chúa mùa thu
Đầu trang

SadayoLe
Tứ đẳng
Tứ đẳng
Bài viết: 880
Tham gia: 22:21, 29/12/16

Re: Liệu có phải nhân quả.

Gửi bài gửi bởi SadayoLe »

meomeo00 đã viết: 13:41, 20/06/18 B à, b giống mình quá. Vì giống mình quá nên mình biết bạn sẽ còn mất nhiều thời gian để quên con người đó, mình cũng hận, hận đến tận xương tận tuỷ, tự ép mình sống trong căng thẳng trầm cảm, đến mức cảm tưởng như đầu óc muốn nổ tung, muốn phát điên.
Vì quá hận nên chẳng thể quên, càng hận càng nhớ và càng đau. Bạn cố gắng sống vui lên, quên họ đi, phải yêu bản thân, chăm chút lấy mình, xinh đẹp gặp gỡ bạn bè, chia sẻ nói chuyện... chứ ko phải cứ ép mình làm việc để ko còn thời gian nghĩ. Chỉ khi nào tâm bạn không vướng bận, ko thèm suy nghĩ đến họ, khi đó bạn mới thoát ra được.
Cảm ơn meomeo. Hiện mình đã ổn 1 tí và tập trung vào hiện tại r.
Đầu trang

lylysasa
Nhất đẳng
Nhất đẳng
Bài viết: 234
Tham gia: 00:37, 27/09/15

Re: Liệu có phải nhân quả.

Gửi bài gửi bởi lylysasa »

Triệu Mặc Ngọc đã viết: 23:37, 19/06/18 Hoàn cảnh mỗi người một khác nhau ko thể so sánh như vậy được. Bạn có trình độ, có một công việc ổn định, có cuộc sống ko ăn chơi phức tạp, có một gia đình ko tù tội khuất tất thị phi mờ ám, điều đó là tốt. Dĩ nhiên tốt hơn người yêu cũ mình nhiều chứ. Sao bi quan dữ vậy. Lạc quan lên chứ, đâu có gì gọi là gánh nặng của người khác. Mình sau này cũng chỉ muốn lập gia đình với người bình thường, chẳng qua đó chỉ là tình yêu và cảm xúc tuổi trẻ.

Cảm xúc phải gây dựng lại mọi thứ sau một đống hoang tàn đổ nát vì thời gian ko đợi một ai mình cũng có đấy. Thật ra mình ko còn thời gian để nghĩa tới người cũ hay sống cuộc sống cũ nữa mà là một cuộc sống mới với tràn ngập dự định ước mơ: học lên thạc sĩ, nghiên cứu tiến sĩ, lấy bằng đào tạo giảng viên, tạo thương hiệu, mở hệ thống, rèn luyện chuyên môn, đi du lịch, đi nước ngoài, học đầu tư tài chính, ổn định công việc, làm quen bạn bè mới, tự mua nhà, mua xe, mở quán cf có clb ngoại ngữ, coi tử vi, viết sách, tham gia nghệ thuật vẽ tranh làm thơ viết văn,... mình ko còn thời gian suy nghĩ đến những thứ đã qua ko quan trọng nhiều.

Mình cũng từng nghĩ nếu sau này người đó có bị gì, mình sẽ giúp người ấy. Nhưng đó là suy nghĩ, thực tế là ko được. Ko bao giờ làm như thế vì như thế sẽ phá hỏng luôn những gì tốt đẹp nhất còn sót lại trong quá khứ và phá huỷ luôn cả hiện tại và tương lai. Và nếu trên đường đời này có vô tình gặp lại nhau thì mình sẽ gật đầu chào một cái, rồi sẽ lại bước đi tiếp. Vì những gì mình vấn vương, là ký ức năm nào, chứ ko phải con người hiện tại. Và cho dù mình hay bạn ấy sai thì sẽ phải trả giá, mà ko thể nào can thiệp vào. Ví dụ như hiện giờ mình đang làm sai, và mình đang phải trả giá.

Có thể hơi mâu thuẫn, nhưng từ giờ đến cuối đời mình ko gặp lại cậu ấy nữa, mình thấy rất nhẹ nhõm. Qúa nhiều đau đớn đến với mình, nhưng cuối cùng là sự thanh thản và nhẹ nhõm.

Sau khi chia tay, cậu ấy đã 2 lần gọi điện thoại cho mình, lần thứ 3 mình đã vứt luôn cả 2 sim mình đang dùng xuống sông Sài gòn luôn và xoá luôn số zalo mình dùng hơn 4 năm luôn. Đó là quyết định của mình, mình cũng ko muốn người đến sau bị tổn thương. Cậu ấy ko mang đến cho mình những gì mà mình kỳ vọng và đó là lỗi của cậu ấy. Và lỗi là do cậu ấy ko cố gắng một cách nghiêm túc hơn trong khi cậu ấy có thừa khả năng làm đc điều đó. Cậu ấy luôn luôn sống một cách quá ích kỷ, phóng túng và bản năng.

đáng lẽ có thể kết hôn và sống với nhau từ năm 21 tuổi, luôn bên cạnh nhau, ngay cả địa ngục hay quỷ thần cũng ko thể chia cách nhau được, nhưng chính anh ấy đã gián tiếp gây ra sự chia lìa vĩnh viễn.

tôi cũng ko nghĩ đc rằng. 4 năm sau, đã có rất nhiều người bước qua cuộc đời tôi, nhưng ko một ai bước vào được trái tim tôi.

nhưng thật ra tôi nghĩ là, cả bạn và tôi hay bất cứ ai ở đây, đều có một người họ nhớ, nhưng quan trọng vẫn là cuộc sống trước mắt mà thôi













lylysasa đã viết: 21:41, 19/06/18
Triệu Mặc Ngọc đã viết: 18:00, 19/06/18 Bạn Sadalove có cung phu tử phá, thiên không cô thần. Nay quen bạn nam phá quân tại thìn trong 3 năm là đúng số. tử phá thì xấu hẳn.

Có thể các bạn ko tin, đôi khi mình chửi mệnh tham kỵ là thứ cặn bã vì mình thật sự ko ưa những thằng đàn ông mệnh này, mẫu đàn ông đào hoa ăn chơi lọc lõi bạc tình, là thứ tôi coi khinh nhất nhưng người duy nhất tôi yêu lại là người như vậy đấy (haha đúng là ghét của nào trời trao của nấy mà) nhưng chỉ duy nhất riêng người yêu cũ, chưa bao giờ mình ghét nổi người yêu cũ của mình cả (người duy nhất mệnh thân tham lang hoá kỵ đắc đào hồng )cả. Cuộc sống mình rất cô đơn, nếu ko có người ấy có lẽ cả đời tôi chẳng bao giờ biết cảm giác hôn một người đi dưới cơn mưa mùa hạ,ôm nhau chạy xe trên đường trường trong cái lạnh của màn sương đêm và trao nhau nụ hôn nóng bỏng, chẳng bao giờ biết cái cảm giác được ngắm bình minh rực rỡ và hoàng hôn lấp lánh trên mặt biển với người tôi thích. mãi mãi tôi chẳng biết được thế nào là yêu, cứ mãi trốn tránh tình yêu và đi bên lề của cuộc sống. Nhưng rồi cuộc sống buộc tôi phải lựa chọn giữa hai ngã rẽ: và tôi quyết định buông bàn tay nắm chặt người ấy. Tôi phải ra đi. khi bố của người ấy đi tù 13-14 năm, tôi cũng vẫn phải ra đi để tìm cuộc sống của tôi. Sau này tôi cũng chẳng thể quay lại nữa, cho dù tôi có mong muốn thế nào thì điều đó ko có ý nghĩa. Tôi ko muốn có một cuộc sống bấp bênh và ko muốn ng ta coi thường mình.

Dù đã mãi xa rời, nhưng tôi thấy người ấy buồn, người ấy đói, người ấy lạnh, nhiều người muốn hại người ấy, ng ấy ko có ai chăm sóc, lòng tôi như có lửa đốt. tôi rất lo lắng cho người ấy. Đó là tình cảm thật lòng.

tôi sẽ ko quay lại. Tôi cần một số tiền lớn, cần 1 công việc tốt kiếm ra tiền, cần để dành tiền mua nhà, mua đất, 1 địa vị danh phận đàng hoàng để ko ai được quyền coi thường tôi, cần tiền để tạo dựng thương hiệu, cần tiền để bảo vệ công lý cho mình. và người ấy thì chẳng cho tôi đc gì cả, tôi từng rất hận người ấy vì ng ấy ko lo được cho tôi gì cả, ko làm đc gì cả cho tôi, đã từng căm ghét đến nỗi vứt bỏ vì chưa bao giờ ng ấy nghĩ đến quyền lợi của tôi, căm ghét ng ấy vì bị người nhà tôi coi thường và chế giễu, và nếu có sống chung cũng chỉ là gánh nặng vì ngay cả nhà còn ko có, công việc trong quán bar thì lớn tuổi sẽ ko còn làm đc. nhưng rồi đến cuối cùng, tôi ko còn hận thù gì cả. tôi chỉ đau buồn khi rời xa ng ấy vĩnh viễn. tôi thấy đau đớn và bất lực quá.

tôi cảm thấy rất cô đơn, khi người ấy ko còn bên cạnh tôi nữa.
đọc những lời chia sẻ của bạn, mình có thể hiểu phần nào về quyết định của bạn,mình tôn trọng quyết định của bạn. Mình là con trai , mình lớn lên với nhiều tai kiếp dính vào người, bé 5 tuổi đã phải mổ dính ruột, 12 tuổi gãy tay, 17 tuổi mổ dính ruột lần 2 , đến 24 tuổi nhập viện về bệnh thần kình, hiện tại vẫn phải uống thuốc đều đặn, sức khỏe k đc ổn lắm, đi làm có ngày thường ngày mệt, mình cảm thấy k đc sung sức lắm mặc dù công việc chỉ là bán hàng. Mình mặc cảm k dám yêu ai, mình sợ k lo được cho ng yêu, mình sợ ng yêu mình phải khổ, mình viễn tưởng cảnh ng yêu phải khổ mà mình thấy lòng quặn thắt - sợ là gánh nặng cho ai đó mình k cam tâm... Mình vẫn nhớ 1 câu nói của Bác mình lúc mình nằm viện: phải lo được cho bản thân mình mới lo được cho người khác, lúc đó mình còn bé nên chưa hiểu thông, mình chỉ nhớ loáng thoáng thôi, nhưng đại khái là vậy..
Nhìn lá số của mình nhiều lúc thấy nản, chả thấy điểm gì le lói ở lá số mình,chán quá mình tìm đến huyền học tôn giáo như 1 giải pháp giải sầu, lúc bé mình cứ tưởng học giỏi là số sau này sẽ sướng nhưng k ngờ, mình lên học chuyên nghiệp chả yêu ai, mình thích cô độc 1 mình mặc dù rất sợ cô đơn, lâu dần cứ như 1 thói quen vậy, cho đến giờ vẫn thế, và đó cũng là điều mình hối hận nhất, nếu lúc đó mình có ng yêu thì biết đâu bây giờ mình đã khác, có thể mình trưởng thành hơn, tự tin hơn đỡ khổ hơn bây giờ thì sao?? nhưng thời gian k đợi 1 ai, qua rồi những ngày tháng rong chơi tới bến để rồi hiện tại như 1 đống đổ nát, mình hiện tại đang phải gây dựng lại đống đổ nát đó, nhưng k biết nên bắt đầu từ đâu, cảm thấy vô định giữa cuộc sống, chán
cuộc sống đâu giống như trong phim bạn nhỉ? khi ta xem phim như mơ 1 giấc mơ vậy, khi đang yêu tất cả mọi thứ như màu hồng , nào là cùng nhau vượt qua mọi bão giông, không có gì chia lìa được .. nhưng khi sống thực dưới áp lực của cơm áo gạo tiền mấy ai đủ bản lĩnh tự tin để vượt qua tất cả những khó khăn đó, ai cũng có những quyết định của riêng mình, bạn quyết định vậy mình không có ý kiến gì, vì bạn phải nghĩ không những cho bản thân mà cho gia đình, họ hàng và con cái bạn sau này, mình kể cho bạn nghe chuyện bên ngoại nhà mình, có 1 chị con bác, chị vừa tốt nghiệp 12 say mê 1 ông hơn những 2 chục tuổi, ông ta còn hơn tuổi bố mình, họ hàng ai cũng ngăn cản nhưng chị ấy nhất quyết k nghe, vẫn lấy lão ấy, mà lão ấy có tốt đẹp gì đâu, trước kia buôn hàng trắng, , giờ sa cơ được cái bốc phét là giỏi cho rằng mình còn cơ số tiền rất lớn, coi thường họ hàng anh em trong đó có nhà mình. Lấy nhau được gần chục năm sinh được đứa con trai, sống trong cảnh nghèo khổ, chị ấy thường xuyên bị lão ta đánh đập, cuối cùng k chịu được rồi ly dị, một thời gian sau lão ấy bị bệnh gì ấy phải cưa chân, đứa con trai phải sống cùng lão ấy haizz,may thay chị ấy giờ đã lấy chồng trung quốc, đang ở bên quảng đông làm việc, làm nghề xoa bóp bấm huyệt, chồng rất tử tế thương yêu vợ con, chỉ thương đứa con trai riêng của chị ấy đang sống cùng người bố tật nguyền.

mình có nỗi khổ của riêng mình chứ, bệnh mình liên quan đến thần kinh, mà nó ít nhiều ảnh hưởng bởi di truyền, nhà ngoại mình có 3 người bị bệnh này đang sống dở chết dở, đi bộ ăn nói linh tinh.. sau này nếu dẫn ng yêu về nhà ngoại mình biết nói sao đây, ng đó sẽ nghĩ gì đây, rồi nghĩ tới việc mình phải uống thuốc thường xuyên.. em trai mình lại bị tai nạn nghiêm trọng năm ngoái, may không chết, chấn thương sọ não. Nghĩ tới đêm đó mà mình lại rùng mình ám ảnh, hiện tại mỗi khi đi làm về nhìn quả đầu không tròn trịa như lúc đầu mà mình lại thương, thương e trai, thương bố mẹ.
hiện tại mình đang hết sức cố gắng bạn ạ, ngày đi làm tối về nghiên cứu huyền học, nghe nhạc thiền, cả ngày tất bật với công việc quý nhất là thời gian này hihi,hiện tại mình sợ sẽ phải lòng 1 ai đó rồi nghĩ lung tung ảnh hưởng tới cuộc sống của mình, mình ghét việc phải nhớ 1 ai đó làm mình phân tâm, trước kia yêu mình cũng đã từng thế, yêu rồi mình chả làm chủ được bản thân gì cả, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới yêu, mình trượt đh cũng vì lý do đó, nghe có vẻ k đáng mặt nam nhi tý nào ( chắc mệnh mình Cơ Âm hơi nữ tính 1 tẹo),lên đh mình chả yêu ai cả, lúc đó mình đắm trong những cuộc vui thâu đêm suốt sáng game, rượu bia thuốc.... mình đã phải trả giá cho hành động đó, mình thường đến lớp với bộ dạng vô hồn, " ngủ " là việc mình thường làm trong lớp, và dĩ nhiên mình luôn ngồi cuối bàn. năm cuối trong khi bạn bè đang láo nháo đi tìm việc làm bằng giấy chứng nhận tốt nghiệp tạm thời thì mình đang phải cày cuốc để trả nợ các môn học, khả năng học hành của mình sa sút thậm tệ, có môn mình phải học đến 3 lần, vì mình học cải thiện để lên bằng khá. Học xong về nhà đùng phát ốm luôn, ra khoa tâm thần 2 tuần liền, khoảng thời gian đó khá thú vị, lâu lắm rồi mình mới cảm nhận được không khí bình minh lúc 5 giờ sáng, chao ôi bình yên tĩnh lặng đến lạ thường, thấy nhiều bệnh nhân còn hoàn cảnh hơn mình, mình tự cảm thấy yêu đời hơn phải cố gắng hơn hi.
Sau này nếu đến được ai với ai đó mình xin thề sẽ yêu với tất cả những gì mình có, mình sẽ cố gắng không làm cho người đó phải đau khổ, còn hiện tại mình đang phải lo cho chính bản thân mình đã, thời gian tới mình đang tính đi đâu đó tìm việc làm, xa quê hương, có thể định cư ở đó luôn, tìm những mối quan hệ mới xem có khởi sắc hơn không?
Được cảm ơn bởi: công chúa mùa thu
Đầu trang

SadayoLe.occho
Mới gia nhập
Mới gia nhập
Bài viết: 42
Tham gia: 14:03, 19/07/18

Re: Liệu có phải nhân quả.

Gửi bài gửi bởi SadayoLe.occho »

SadayoLe đã viết: 22:43, 18/06/18 Ng nam này lừa gạt tình cảm và lợi dụng e về mặt thể xác, sau 3 năm e mong mỏi thì cuối cùng cũng bị ung thư dạ dày giai đoạn 1, yếu sinh lý nặng, nợ ngân hàng 700 triệu, đang chạy grab dù ra trường đã gần 3 năm, lương 5 6 triệu/1 tháng, hiện ko có nhà ở. E thấy hả hê vô cùng, nhưng vẫn muốn thằng này tàn đời hơn(ai bảo e ác e chịu). Ai xem giúp e khi nào thằng này chết và liệu vợ nó có cắm cho nó mấy cái sừng không ạ. Em xin cảm ơn ạ.
Thế mày đã xin phép anh này chưa mà đã dám đăng lá số của anh đó lên.
Mày cũng chỉ là đồ ném đá giấu tay, hãm l*.
Tao khẳng định với tính nết của mày thì toàn bộ những gì mày kể trên đây đều là giả. Tính cách của mày đã làm cho thằng ny nó chịu đựng đến nỗi phát cmn bệnh ra. Những ngày cuối đời nó muốn rời xa mày để ít nhất còn thanh thản chút ít.
Mày luôn tự rêu rao đi bảo vệ người này, người kia. Nay tao bảo vệ anh này đấy. Mày không có quyền nói người ta như vậy mày hiểu không? Đồ chó. Xin lỗi loài chó vì đã hạ thấp giống loài của chó tới ngang tầm với mày.
Ai muốn chửi cứ chửi tôi này: SadayoLe.ócchó.
Đầu trang

Dương vô khuyết
Mới gia nhập
Mới gia nhập
Bài viết: 36
Tham gia: 23:57, 18/07/18

Re: Liệu có phải nhân quả.

Gửi bài gửi bởi Dương vô khuyết »

2018 Mậu tuất - Giáp tuất lên ngôi 3:-o
Đầu trang

SadayoLe
Tứ đẳng
Tứ đẳng
Bài viết: 880
Tham gia: 22:21, 29/12/16

Re: Liệu có phải nhân quả.

Gửi bài gửi bởi SadayoLe »

SadayoLe.occho đã viết: 14:13, 19/07/18
SadayoLe đã viết: 22:43, 18/06/18 Ng nam này lừa gạt tình cảm và lợi dụng e về mặt thể xác, sau 3 năm e mong mỏi thì cuối cùng cũng bị ung thư dạ dày giai đoạn 1, yếu sinh lý nặng, nợ ngân hàng 700 triệu, đang chạy grab dù ra trường đã gần 3 năm, lương 5 6 triệu/1 tháng, hiện ko có nhà ở. E thấy hả hê vô cùng, nhưng vẫn muốn thằng này tàn đời hơn(ai bảo e ác e chịu). Ai xem giúp e khi nào thằng này chết và liệu vợ nó có cắm cho nó mấy cái sừng không ạ. Em xin cảm ơn ạ.
Thế mày đã xin phép anh này chưa mà đã dám đăng lá số của anh đó lên.
Mày cũng chỉ là đồ ném đá giấu tay, hãm l*.
Tao khẳng định với tính nết của mày thì toàn bộ những gì mày kể trên đây đều là giả. Tính cách của mày đã làm cho thằng ny nó chịu đựng đến nỗi phát cmn bệnh ra. Những ngày cuối đời nó muốn rời xa mày để ít nhất còn thanh thản chút ít.
Mày luôn tự rêu rao đi bảo vệ người này, người kia. Nay tao bảo vệ anh này đấy. Mày không có quyền nói người ta như vậy mày hiểu không? Đồ chó. Xin lỗi loài chó vì đã hạ thấp giống loài của chó tới ngang tầm với mày.
Ai muốn chửi cứ chửi tôi này: SadayoLe.ócchó.
Ngu quá, đã lỡ ẩn danh bôi nhọ tao, sao mày ko lập cái nick tên SadayoLe.matloz hay SadayoLe.bocshit ấy, SadayLe.ócchó vẫn còn nhẹ quá. Lập thêm vài cái nick mới lấy SadayoLe.*** rồi vào đây cmt cho top tao nó nổi lên tí. Cần địa chỉ hay ng yêu cũ tao để sang bảo vệ inb tao nhé. Ahihi.
    Con nhỏ VanXuong cho mày uống máu *** tao nói còn nhẹ đấy, mày nhắn nó liệu hồn tới lượt nó phá thai vì thằng bồ bộ trưởng nó ko chịu trách nhiệm chứ khoan hãy mang lá số cô gái phá thai vì anh họ nó chối bỏ trách nhiệm lên đây mà hỏi. Haha. Tao đồ chó thì mày đồ gì? Mày đồ uống máu *** của VanXuong đáng iu à. Tởm vãi. Haha
    Đầu trang

    Trả lời bài viết

    Quay về “Luận giải Tử vi”