tonypham12 đã viết: 11:03, 20/04/20
thejackichan đã viết: 10:46, 20/04/20
Adventure đã viết: 09:57, 20/04/20
Em ạ , khi e va vào nhiều lĩnh vực rồi , e sẽ biết những mô hình nào hiệu quả , phân tích ưu nhược trong từng loại mô hình liệu có phù hợp với năng lực của mình không , từ đó e sẽ tự thiết lập cái mô hình cho riêng mình , hay a gọi là chiến lược cuộc đời . E nhìn những người giàu nhất chuyện số phận cũng rõ rệt khi được đặt tài năng vào đúng chỗ đúng thời điểm , thời vận có thể khiến họ điêu đứng 1 chút , nhưng vốn họ có , là tri thức hoặc tài sản hoặc cả 2 , nên họ cứ giàu mãi thôi . Nên a mới nói ai cũng phải có con đường của riêng mình là vậy .
Những người hay nhảy việc là những người có khả năng đói cả đời , nhưng nếu họ đã giỏi 1 lĩnh vực đến phát ngán muốn khám phá thêm nhiều lĩnh vực thì họ là những super hero trong đời thực . Và đa phần họ lạnh lùng để đạt được sự tập trung nữa . Chung quy lại vẫn là số trời đã định ra tính cách như thế nên kết quả nó như vậy .
Em hay nhảy lắm anh

đang yên đang lành cũng nhảy được, nghĩ lại chả hiểu sao mình quyết định thế. Chắc cái nghiệp con Phá quân thiếu tuần triệt.
Tóm lại advanture là thiếu gia khởi nghiệp, tiền quyền có đủ
Còn Tony thì đúng chất dân Startup, đến cái bồn cầu cũng tự cọ
Chắc e k tin được , nhưng bố mẹ a k nói cho a nghe về xã hội nhiều , mọi thứ a đều phải va vấp và tự học hỏi . Nhà a dạy con thì đúng kiểu quân phiệt .
Bữa cơm dọn ra , lúc nào cũng phải trên 3 món , nhưng e biết đôi đũa của anh được phép gắp món gì đầu tiên không , là món dở nhất , tệ nhất và là món a k thích ăn nhất , chính là rau luộc hoặc món xào . Bố mẹ a bảo đời phải từ dưới đi lên chứ k phải từ trên đi xuống , phải chịu đủ đắng cay rồi mới được ngọt bùi .
Khi a ăn cơm trên nhà ông nội a , a chê đồ ăn mặn quá mặn , k thể ăn được , ông a nói con nhà lính mà tính nhà quan bỏ cái tính đó đi , mà trong khi bố a làm quan , ông dạy a biết đừng nên quá coi trọng chuyện thân phận làm gì , nó chỉ là khởi đầu thuận lợi hơn người ta 1 chút chứ k nên vin vào đó mà ảo tưởng về cuộc đời , quan nhất thời dân vạn đại , bố mẹ hay mọi người trong tộc rồi cũng sẽ rủ bỏ áo quan , khi đó thì trông vào ai .
Còn tiền thì k cần phải nói , thuở nhỏ mà muốn có tiền ăn chơi thì buộc phải lấy đồ nhà mang đi bán , tới thăm nom họ hàng nội ngoại để họ cho tiền , trộm thẻ ATM của bố mẹ đi rút , hay kêu thợ khoá về nhà mở két , đánh thêm cái chìa để lấy lâu dài ,v.v... . Nói thế để e biết bố mẹ a k chiều chuộng con cái , tiền cho cũng chỉ có định mức , chứ k phải như các nhà khác , giàu có mặc sức mà ăn .
Bố mẹ lo cho a ăn học đoàng hoàng , ra trường là hết , phải tự bơi . Chưa cho a thêm 1 nghìn đồng bạc nào , toàn là a cho tiền ngược lại , mua sữa , thực phẩm chức năng , giày dép ,v.v.. lại cho bố mẹ . Họ hàng thì cũng thế , k hỗ trợ gì cả.
Còn chuyện vì sao bố mẹ vẫn chưa cho tài sản ngay cả khi cưới vợ có con , vì bố mẹ k thích vợ a , thêm phần a vẫn chưa đạt được cái tài năng mà bố mẹ kỳ vọng nên sợ đưa tiền cho a thì a đem đốt vàng mã hết .
Nói chung ấy , về a thì nó là cả một câu chuyện rất dài , rất nhiều biến cố chứ k phải như e tưởng tượng đâu .