Một số bài viết liên quan đến luân hồi trong chanhkien.org
Câu chuyện có thật về luân hồi: Cuộc hành trình trên biển cả
Bản để in
Tác giả: Mai Lan Trúc Cúc
[Chanhkien.org] Bạn tôi, T, là một người tốt. Một ngày nọ, anh hỏi tôi về người bạn của anh, W. W đến từ Đài Loan và anh đã giúp T rất nhiều trước đây. Vì cả hai người họ đều tin vào luân hồi, T muốn biết quan hệ nhân duyên giữa anh và W trong quá khứ.
Tôi nói với T rằng tôi sẽ không nói riêng với anh về mối quan hệ giữa anh với W. Nếu tôi nói ra, nó sẽ được đăng trên Internet. Anh đồng ý.
Thực ra, mối quan hệ nhân duyên giữa con người thường là rất phức tạp và đôi khi là đan xen lẫn nhau. Thêm vào đó, có nhiều điều mà tôi không biết. Tuy nhiên, lý do tôi muốn chia sẻ câu chuyện này là để nói với mọi người rằng nguyên thần một người không chết đi sau khi người đó chết; thay vào đó, nguyên thần vẫn tiếp tục trải qua luân hồi.
Con thuyền lênh đênh trên biển cả
Câu chuyện xảy ra vào thời nhà Tống ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Cả T và W đều đang làm việc cho một nhà buôn muối. T là kế toán, còn W là tổng quản lý, và hai người rất hòa thuận với nhau. Người lái buôn rất thích T và thường tặng anh thêm quà hoặc tiền thưởng. Với tính hào phóng, T thường giúp bạn bè hoặc người nghèo tiền tài.
Sau đó, một viên quan lớn trong triều đình bị giáng chức và lưu đày. Vì người lái buôn là bạn thân của viên quan, ông cũng bị liên lụy và tài sản của ông bị sung công. Nhiều người làm của ông cũng bị bắt giữ.
Bởi vì T và W luôn luôn rất tốt với người khác, ai đó đã báo trước với họ về cuộc bắt giữ. Rồi họ bỏ trốn cùng nhau trên một chiếc nhỏ thuyền lênh đênh ở đại dương.
Sau một đêm trên biển cả, T và W vẫn không tới được đất liền. Họ kiệt sức và phải nằm ngủ trên thuyền. Sau đó, gió thổi mạnh hơn và lật úp chiếc thuyền. Trước khi chết, T và W nắm tay nhau nói: “
Chúng ta hy vọng sẽ là anh em trong kiếp sau…”
Cuộc phiêu lưu trên hoang đảo
Vào triều nhà Nguyên, cả T và W cùng sinh ra trong một gia đình nghèo ở tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc. Họ cũng rất yêu thương nhau. Cha mẹ họ tin vào Phật và thường kể cho họ nghe những câu chuyện trong Phật giáo. Với nền tảng này, sau khi lớn lên, họ là những người tốt và rất quan tâm đến nhau. Họ cũng ít coi trọng danh tiếng và tiền bạc.
Sau đó, họ kiếm sống bằng cách bốc dỡ hàng cho một con tàu trên biển. Một lần nọ, khi họ đang dỡ hàng, một cơn gió mạnh thổi tới, đẩy bánh lái và khiến con tàu lao vào đại dương một cách vô định.
Ba ngày sau, tình cờ con tàu đáp vào một hòn đảo hoang với diện tích khoảng 20 km2. Bước chân lên đảo hoang, T và W rất buồn bã và nhớ nhà. Và rồi, họ nhớ những lời mẹ dạy: “
Luôn nhớ rằng các con tin vào Phật. Chừng nào các con nghe theo những lời Phật dạy, các con sẽ có một tương lai tốt đẹp.”
Có rất nhiều cây cối trên đảo. Một số loại quả có thể ăn được và rất ngon. T và W làm một chiếc nhà lá và tiếp tục sống trên đảo.
Mười năm trôi qua, vào một ngày nọ, T tới bãi biển xem liệu có thể bắt cá hay không, và thấy rằng một cụ già nằm bất tỉnh ở đó. Anh đưa cụ già lên đảo và W chuẩn bị một số thức ăn. Họ đối xử rất tốt với cụ già, như thể cụ là mẹ họ vậy. Năm năm sau, vào một buổi sáng nọ, cụ già nói: “
Ta phải đi đây. Các con đã rất tốt với ta. Ta không có gì để cho các con ngoại trừ một cuốn sách và một đôi khuyên tay bằng ngọc bích. Nếu các con muốn thoát khỏi bể khổ và tu luyện, các con có thể chiểu theo cuốn sách này. Trong quá trình tu luyện, các con có thể gặp phải can nhiễu và đôi vòng ngọc sẽ bảo vệ các con. Hãy nhớ đừng làm hỏng hoặc làm mất đôi vòng ngọc.” Sau khi nói những lời này, cụ già bước ra biển và biến mất.
T và W bắt đầu đọc cuốn sách, như cụ già bảo họ, và nghiêm túc chiểu theo lời chỉ dẫn. Sau đó, họ bắt đầu gặp can nhiễu. Nhưng từ cuốn sách, họ học được cách tự bảo vệ chính mình với đôi vòng ngọc. Sau khoảng 20 năm tu luyện, họ đều đạt viên mãn. Chúng ta không cần nói về chi tiết ở đây.
Quan hệ nhân duyên giữa con người có thể rất khó nhận ra. Đâu là mục đích của những nhân duyên này? Bởi vì nhân duyên trong quá khứ, chúng ta có thể tin tưởng lần nhau, và gặp lại nhau trong vòng luân hồi. Khi một số người biết được ý nghĩa chân chính của cuộc sống, những người khác cũng có thể biết được thông qua họ. Xin hãy trân quý tiền duyên từ quá khứ và cơ hội ngày hôm nay. Ngoài ra, xin đừng phụ lòng từ bi của các học viên Pháp Luân Công khi họ giảng rõ sự thật cho các bạn.
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles/20 ... 71641.html
http://pureinsight.org/node/6097
Một quan lại triều Thanh nhớ lại một vài lần chuyển sinh
Bản để in
Tác giả: Cảm Ân
[Chanhkien.org] Một người vô thần tin rằng, ‘Khi một người chết đi giống như cách một bóng đèn cháy.” Cách nhìn nhận này, tôi nghĩ là sai lầm. Đời sống thực sự của một người sẽ không biến mất khi cơ thể của người đó chết đi. Tổ tiên của chúng ta tin rằng thực sự có tồn tại luân hồi và thiện ác báo ứng. Một người sẽ chịu nhận quả báo nếu người đó làm những việc ác. Tôi muốn kể với các bạn một câu chuyện có thật, theo một cuốn sách được viết đưới triều đại nhà Thanh về một người đã trải qua rất nhiều lần chuyển sinh. Trong triều đại nhà Thanh, có một viên quan ở Sơn Tây tên là Gu, đã nhớ lại một vài lần chuyển sinh. Ông gợi nhớ lại ông là một ông đồ nghèo sống trong một tự viện trong cuộc đời đầu tiên mà ông nhớ được. Một lần, ông tình cờ nhìn thấy những thầy tu đang cất tiền họ nhận được từ việc ăn xin dưới đám tro trong lò. Như người già thường nói, “Đói và rét xui khiến người ta trộm cướp,” Ông đã ăn cắp tiền của những người thầy tu. Linh hồn của ông thoát ra khỏi thân thể khi chết. Một bà già đến bắt ông ta. Khi họ đi qua một cái hầm lửa, bà già liền đột nhiên đẩy ông vào hầm lửa.
Khi ông ta thức dậy, ông ta thấy ông ở trong một cái chuồng lừa. Khi ông ta nhìn lại mình thì thấy rằng ông đã trở thành một con lừa sơ sinh và ông đã ở trong tu viện từ thời điểm ông ta lấy trộm tiền. Ông biết ông đang chịu nghiệp báo vì ăn cắp tiền. Khi con lừa lớn thêm một chút, nó bắt đầu làm những công việc lao động trong tu viện. Đó là một công việc rất mệt mỏi và khó khăn. Một vài lần nó đã định tự tử bằng cách nhảy xuống hẻm núi để kết thúc những đau khổ, nhưng nó đã biết rằng những kẻ xấu thì sẽ phải gặp quả báo. Nếu như nó không trả nợ nghiệp và chết, thì nó cũng sẽ tiếp tục đau khổ trong kiếp sống tiếp theo và những đau khổ sẽ mãi tiếp diễn. Trên tất cả, thần có thể trừng phạt nó vì đã tự tử và nó sẽ phải chịu những đau đớn hơn nhiều. Vì thế, nó tiếp tục làm việc trong tu viện và hi vọng một ngày nó sẽ trả hết nợ nghiệp. Sau tám năm, con lừa chết vì làm việc mệt nhọc. Linh hồn của nó thoát ra khỏi con lừa. Nó lại gặp bà cụ già như lần trước.
Lần này, bà cụ đưa ông ta tới một cái ao lớn và thả ông ta vào trong ao. Ông cảm thấy được làm mới lại toàn thân thể. Rồi nhận thấy mình trở thành một đứa trẻ. Quá phấn khích, ông nói,”Tôi cuối cùng đã trở thành người trở lại.” Mọi người lặng đi khi nghe thấy một đứa trẻ vừa mới sinh nói và nghĩ rằng đứa trẻ là một con quỷ và dìm chết ông ta.
Ông lại tái sinh trở lại làm người ở trong gia đình Gu. Ông rất sợ là mình có thể bị dìm chết một lần nữa, vì vậy ông không nói gì cả. Tuy vậy, mọi người nghĩ ông là một đứa câm. Khi được vài tuổi, ông nhìn thấy một đứa trẻ từ làng bên cạnh, đang trên đường từ trường về. Ông đã mượn quyển sách từ đứa trẻ học và ông đã là một giáo viên trong cuộc đời đầu tiên. Ông nói với đứa trẻ, “Cậu quá già để đọc cuốn sách tiểu học này.” Đứa trẻ quá ngạc nhiên và nói với những nguời khác rằng đứa trẻ bị câm trong gia đình Gu có thể nói và đọc. Cha mẹ ông ta hỏi ông rất nhiều câu hỏi. Ông trả lời về toàn bộ cuộc đời trước của ông. Cha mẹ ông thuê một thầy giáo dạy học cho ông. Ông thành công trong kỳ của hoàng đế và trở thành một vị quan.
Từ câu chuyện lịch sử này, tôi nghĩ, kết cục cuối cùng, thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo. Như vậy với vị quan Gu, ông ta đã phải chịu đau khổ vì ăn cắp tiền bằng cách trở thành một con lừa, mọi người không nên nói những điều xấu.