Tôi ít lên tiếng trên diễn đàn lắm, nhưng đọc những dòng của bạn, tôi kg tránh khỏi tức giận, nãy giờ đọc từ trang 80 tới trang này, thì nick của bạn gây cho tôi thiếu thiện cảm và nhất là những dòng in đậm kia,tôi cũng là 1 trong những ngươi thường hay vào mục của Bác Tây Đô theo dõi, cũng kg ít lần cảm ơn Bác vì những lời khuyên của Bác dành cho đương số cũng như lấy lời khuyên đó dành cho mình, ngoài xã hôi ngoài cha me mình ra có ai bỏ thời gian để khuyên những người kg thân thuộc, bà con mình kg??? Khi tôi click vào 'Thanks' tôi chẳng có ý nghĩ gì là nịnh Bác cả, đơn giản chỉ là lời cám ơn, bạn nên cẩn ngôn nếu kg sẽ bị thêm tội đấy và nếu cảm thấy diễn đàn kg giúp ích gì cho bạn thì bạn có thể tìm chỗ khác hoăc nên im lặng. Thân!nhất chỉ đã viết:thưa bác Tây Đô cháu nói mấy câu này mong bác đừng bảo cháu lắm lời.
mấy người trong topic nghe bác kể chuyện xong thì cám ơn cũng là lẽ đương nhiên. nhưng cháu thấy khi bác xem số cho người khác chứ không phải xem cho họ cháu cũng thấy họ cám ơn, chẳng bik là họ cám ơn vì điều gì , cám ơn vì bác xem số qua hay chăng hay là họ thán phục LS của người dc xem quá đẹp hay quá xấu chẳng nhẽ họ cám ơn bác chỉ vì để lấy lòng bác chỉ muốn dc bác ghe thăm LS của họ thôi sao?
thiết nghĩ những người kia nếu làm quan thì sẽ là nịnh thần nếu là vua thì sẽ là hôn quân. cháu nghĩ chúng ta nên nhận những gì mình đáng dc nhận không nên tham lam quá mà nhận những thứ không đáng là của mình.
Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Nội qui chuyên mục
Đây là chuyên mục dành cho việc xem lá số tử vi. Các bài mang tính trao đổi học thuật xin vui lòng đăng trong mục Kiến thức tử vi.
Không được đính kèm lá số của trang web khác. Các bài không liên quan sẽ bị chuyển khỏi chuyên mục này.
Đây là chuyên mục dành cho việc xem lá số tử vi. Các bài mang tính trao đổi học thuật xin vui lòng đăng trong mục Kiến thức tử vi.
Không được đính kèm lá số của trang web khác. Các bài không liên quan sẽ bị chuyển khỏi chuyên mục này.
-
- Chính thức
- Bài viết: 76
- Tham gia: 11:59, 27/05/11
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Được cảm ơn bởi: pccd, cloudstrife
- Tây Đô đạo sĩ
- Bát đẳng
- Bài viết: 7976
- Tham gia: 19:37, 19/10/10
- Đến từ: Tây Đô
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
CỨU NGƯỜI NGUY CẤP CÔNG ĐỨC RẤT LỚN
Ở thành Lạc Dương thuộc tỉnh Hà Nam có một người rất giàu có và nhân hậu, tên là Chu Thừa Ân.
Vào một buổi sáng đẹp trời, trong khi đang đi dạo thì ông ta bỗng nghe ở dưới chân cầu có tiếng nhiều người khóc lóc rất thê thảm. Khi đến đó, ông thấy có hai vợ chồng và một người con. Nguyên vì gia đình quá nghèo không đủ tiền trả nợ, mà chủ nợ lại thuê bọn lưu manh đến để đòi. Vì vậy, họ chỉ còn cách chọn con đường chết. Trước khi cùng nhau gieo mình xuống nước tự vận, họ ôm nhau lần cuối và khóc kể thảm thiết đến như vậy.
Thấy cảnh tượng này, Chu Thừa Ân động lòng thương mới bảo họ rằng: “Thôi, anh chị đừng quá đau buồn nữa, tôi xin trả món nợ đó giúp anh chị.”
Thế là ông ta theo họ về lại gia đình. Khi đến nơi, thấy có rất nhiều tên lưu manh đang ngồi chờ sẵn trong nhà của vợ chồng người ấy, Chu Thừa Ân bước vào ôn tồn hỏi: “Gia đình này thiếu nợ quý vị nhiều hay ít?”
Một tên trong bọn đáp: “Đúng 100 lạng bạc, không thiếu một xu.”
Chu Thừa Ân liền lấy ngân phiếu 100 lạng bạc đưa cho bọn lưu manh. Sau khi bọn chúng đi rồi, hai vợ chồng kia mới cầu xin Chu Thừa Ân cho họ được làm tôi tớ để đền đáp lại thâm ân cứu mạng, nhưng Chu Thừa Ân bảo họ: “Đời người khi sanh ra chỉ hai bàn tay trắng, đến khi chết đi cũng chẳng mang được gì cả. Anh chị đừng có bận lòng, bây giờ tôi giúp anh chị, có lẽ đó là kiếp trước tôi đã mắc nợ anh chị nên kiếp này phải trả, vậy thôi.”
Nói xong ông cười ha hả rồi cáo từ.
Chu Thừa Ân làm việc thiện với một tấm lòng từ bi nhân hậu, với nguyện vọng sao cho mọi người, mọi nhà được hưởng sự ấm no hạnh phúc mà không cần sự báo đáp. Chính nhờ phước báo này mà về sau ông được trường thọ, con cháu trong năm đời đều được hưởng giàu sang phú quý.
Chiếm gia sản của người, chết không được yên
Ở huyện Tính Dương tỉnh Hà Nam có một người đang lâm trọng bệnh tên là Lưu Quân Tường. Khi biết mình sắp chết, anh ta liền gọi cậu em tên là Lưu Quân Kỳ đến và buồn bã trăn trối: “Vợ anh mất sớm mà con anh thì lại còn thơ dại, nên anh nhờ em giữ hộ gia sản và nuôi dạy cháu giúp anh. Dù anh có làm ma làm quỷ đi nữa cũng không bao giờ quên báo đáp ơn này.”
Nhưng ai ngờ Lưu Quân Kỳ đã không làm đúng theo lời phó thác của người anh mà lại còn bỏ bê cháu của mình đi lang thang ngoài các phố huyện, rồi một mình chiếm trọn toàn bộ gia tài của anh.
Năm năm sau, có người hàng xóm tên là Trương Thiện Tường trong khi đang làm việc vào ban đêm bỗng thấy Lưu Quân Tường hiện ra trước mặt đưa một bức thư và nhờ trao lại cho Lưu Quân Kỳ.
Trương Thiện Tường ngỡ mình gặp quỷ, sợ quá nên bất tỉnh Sau khi tỉnh lại, ông vội đem bức thư trao lại cho Lưu Quân Kỳ. Ba ngày sau chỉ thấy Lưu Quân Kỳ vừa luôn miệng kêu lớn “Mong anh tha tội chết” vừa đập đầu vào tường đến nỗi vỡ não mà chết. Vì thế những người hàng xóm mới biết: Đây là ác báo của sự vong tình bội nghĩa, quên mất tình thâm cốt nhục chỉ vì lòng tham.
Thật là một bài học đích đáng cho những kẻ bất nhân bất nghĩa.
Trích sách: Nhân quả báo ứng của Văn Xương Đế Quân
Ở thành Lạc Dương thuộc tỉnh Hà Nam có một người rất giàu có và nhân hậu, tên là Chu Thừa Ân.
Vào một buổi sáng đẹp trời, trong khi đang đi dạo thì ông ta bỗng nghe ở dưới chân cầu có tiếng nhiều người khóc lóc rất thê thảm. Khi đến đó, ông thấy có hai vợ chồng và một người con. Nguyên vì gia đình quá nghèo không đủ tiền trả nợ, mà chủ nợ lại thuê bọn lưu manh đến để đòi. Vì vậy, họ chỉ còn cách chọn con đường chết. Trước khi cùng nhau gieo mình xuống nước tự vận, họ ôm nhau lần cuối và khóc kể thảm thiết đến như vậy.
Thấy cảnh tượng này, Chu Thừa Ân động lòng thương mới bảo họ rằng: “Thôi, anh chị đừng quá đau buồn nữa, tôi xin trả món nợ đó giúp anh chị.”
Thế là ông ta theo họ về lại gia đình. Khi đến nơi, thấy có rất nhiều tên lưu manh đang ngồi chờ sẵn trong nhà của vợ chồng người ấy, Chu Thừa Ân bước vào ôn tồn hỏi: “Gia đình này thiếu nợ quý vị nhiều hay ít?”
Một tên trong bọn đáp: “Đúng 100 lạng bạc, không thiếu một xu.”
Chu Thừa Ân liền lấy ngân phiếu 100 lạng bạc đưa cho bọn lưu manh. Sau khi bọn chúng đi rồi, hai vợ chồng kia mới cầu xin Chu Thừa Ân cho họ được làm tôi tớ để đền đáp lại thâm ân cứu mạng, nhưng Chu Thừa Ân bảo họ: “Đời người khi sanh ra chỉ hai bàn tay trắng, đến khi chết đi cũng chẳng mang được gì cả. Anh chị đừng có bận lòng, bây giờ tôi giúp anh chị, có lẽ đó là kiếp trước tôi đã mắc nợ anh chị nên kiếp này phải trả, vậy thôi.”
Nói xong ông cười ha hả rồi cáo từ.
Chu Thừa Ân làm việc thiện với một tấm lòng từ bi nhân hậu, với nguyện vọng sao cho mọi người, mọi nhà được hưởng sự ấm no hạnh phúc mà không cần sự báo đáp. Chính nhờ phước báo này mà về sau ông được trường thọ, con cháu trong năm đời đều được hưởng giàu sang phú quý.
Chiếm gia sản của người, chết không được yên
Ở huyện Tính Dương tỉnh Hà Nam có một người đang lâm trọng bệnh tên là Lưu Quân Tường. Khi biết mình sắp chết, anh ta liền gọi cậu em tên là Lưu Quân Kỳ đến và buồn bã trăn trối: “Vợ anh mất sớm mà con anh thì lại còn thơ dại, nên anh nhờ em giữ hộ gia sản và nuôi dạy cháu giúp anh. Dù anh có làm ma làm quỷ đi nữa cũng không bao giờ quên báo đáp ơn này.”
Nhưng ai ngờ Lưu Quân Kỳ đã không làm đúng theo lời phó thác của người anh mà lại còn bỏ bê cháu của mình đi lang thang ngoài các phố huyện, rồi một mình chiếm trọn toàn bộ gia tài của anh.
Năm năm sau, có người hàng xóm tên là Trương Thiện Tường trong khi đang làm việc vào ban đêm bỗng thấy Lưu Quân Tường hiện ra trước mặt đưa một bức thư và nhờ trao lại cho Lưu Quân Kỳ.
Trương Thiện Tường ngỡ mình gặp quỷ, sợ quá nên bất tỉnh Sau khi tỉnh lại, ông vội đem bức thư trao lại cho Lưu Quân Kỳ. Ba ngày sau chỉ thấy Lưu Quân Kỳ vừa luôn miệng kêu lớn “Mong anh tha tội chết” vừa đập đầu vào tường đến nỗi vỡ não mà chết. Vì thế những người hàng xóm mới biết: Đây là ác báo của sự vong tình bội nghĩa, quên mất tình thâm cốt nhục chỉ vì lòng tham.
Thật là một bài học đích đáng cho những kẻ bất nhân bất nghĩa.
Trích sách: Nhân quả báo ứng của Văn Xương Đế Quân
Được cảm ơn bởi: pccd, Ncarter, MeTom93, teamoon, cloudstrife, jackie17, phoenix18, Veronica07031, cunconhamchoi, S2GiaMongLongS2, banglangtim1985, diephong, kimtudon, mitmitnana, hanoioi105, ngoduy79, tuankietxm, Thủ tướng, daisyhn, vandamnd
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
nhất chỉ đã viết:thưa bác Tây Đô cháu nói mấy câu này mong bác đừng bảo cháu lắm lời.
mấy người trong topic nghe bác kể chuyện xong thì cám ơn cũng là lẽ đương nhiên. nhưng cháu thấy khi bác xem số cho người khác chứ không phải xem cho họ cháu cũng thấy họ cám ơn, chẳng bik là họ cám ơn vì điều gì , cám ơn vì bác xem số qua hay chăng hay là họ thán phục LS của người dc xem quá đẹp hay quá xấu chẳng nhẽ họ cám ơn bác chỉ vì để lấy lòng bác chỉ muốn dc bác ghe thăm LS của họ thôi sao?
thiết nghĩ những người kia nếu làm quan thì sẽ là nịnh thần nếu là vua thì sẽ là hôn quân. cháu nghĩ chúng ta nên nhận những gì mình đáng dc nhận không nên tham lam quá mà nhận những thứ không đáng là của mình.
bạn nhất chỉ thân mến, suy nghĩ của bạn rất độc lập. mình cũng là 1 trong những người đi cảm ơn không chỉ bác tây đô mà các cao nhân luận giúp mọi người, không phải là thanks vì lá số hay đẹp, luận giải hay đẹp mà bởi vì những người đã post lá số lên hỏi, đa phần đều có nỗi khổ riêng, dù mình không quen biết nhưng mình cũng vẫn cảm ơn những người đã giúp đỡ những người còn đang khó khăn. gần đây mình hay vào đọc topic của bác phần cả về những bài viết của bác về tội ác và nhân quả nữa. mình chỉ muốn phần nào giải thích với bác ý nghĩa sự cảm ơn của mình. mong sao mọi người đều hướng tới những điều tốt đẹp.
Được cảm ơn bởi: pccd, cloudstrife, banglangtim1985
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
nhất chỉ đã viết:thưa bác Tây Đô cháu nói mấy câu này mong bác đừng bảo cháu lắm lời.
mấy người trong topic nghe bác kể chuyện xong thì cám ơn cũng là lẽ đương nhiên. nhưng cháu thấy khi bác xem số cho người khác chứ không phải xem cho họ cháu cũng thấy họ cám ơn, chẳng bik là họ cám ơn vì điều gì , cám ơn vì bác xem số qua hay chăng hay là họ thán phục LS của người dc xem quá đẹp hay quá xấu chẳng nhẽ họ cám ơn bác chỉ vì để lấy lòng bác chỉ muốn dc bác ghe thăm LS của họ thôi sao?
thiết nghĩ những người kia nếu làm quan thì sẽ là nịnh thần nếu là vua thì sẽ là hôn quân. cháu nghĩ chúng ta nên nhận những gì mình đáng dc nhận không nên tham lam quá mà nhận những thứ không đáng là của mình.
Không thích nhìn thì ai giữ chân chú em đâu.
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Tham Thì Thâm
Hương Giang Tư Mã
Thuở xưa có một gia đình nọ, cha mẹ chết để lại cho hai anh em một cơ sở khá vững vàng. Hai anh em vui sống trong cảnh hòa thuận và được sự mến thương của bà con láng giềng. Trong mái nhà ấm cúng, tình huynh đệ biểu lộ đậm đà với hương khói thờ phụng tổ tiên.
Nhưng ít lâu sau thì người anh lấy vợ. Từ lúc chị dâu vào nhà thì mối tình giữa hai anh em cũng bắt đầu suy giảm. Một ngày nọ, do sự xúi giục của chị dâu, người anh bảo với người em :
- Bây giờ em đã lớn rồi, phải tự lập cánh sinh và đã đến lúc anh em chúng ta chia của cải cho phân minh, để em có phương tiện lập thân, lập nghiệp trên đường đời mà xông pha với thiên hạ.
Nghe chồng nói như thế, bà vợ bèn phụ họa với mấy câu ca dao :
"Làm trai cho đáng nên trai :
Xuống đông, đông tĩnh; lên đoài, đoài yên".
"Làm trai có chí lập thân
Rồi ra gặp hội phong vân có ngày...".
Nghe bà chị dâu rao lên hai câu ca dao nghe cũng vui tai, người em liền thưa :
- Dạ, anh chị dạy thế nào, em xin vâng theo.
Người anh dõng dạc tuyên bố như sau :
- Của cải cha mẹ chúng ta để lại tựu trung gồm có ba giống : giống đực, giống cái và giống con. Mày bé nhỏ, nên tao nhường cho mày tất cả những đồ đạc giống đực, còn những gì giống cái và giống con thì phần tao.
Bà chị dâu phụ họa :
- Chú em nghĩ thế nào ? Theo chị nghĩ thì chia ra âm dương như thế là công bằng nhất, vì thuận lẽ trời đất.
Người em vốn hiền lành, chất phác, chưa kịp nghĩ gì cả, nhưng vì bị dồn vào thế bí của hai vợ chồng đã đồng lòng với nhau từ trước, bèn trả lời :
- Xin vâng, anh chị đã có lòng thương em út, em út đâu dám chối cãi. Có nhiều hưởng nhiều, có ít hưởng ít, đâu có sao.
Thế là cuộc chia của bắt đầu. Dựa vào quyền huynh thế phụ, người anh và bà chị dâu chọn đếm trước tiên. Những vật nào trong nhà, ngoài sân, ngoài vườn, ngoài ruộng, đều là cái là con, khiến cho người anh đếm mãi từ sáng đến chiều, mỏi cả miệng : cái nhà của tao, cái giường của tao, cái tủ của tao, cái lu của tao, cái nồi của tao... con trâu của tao ; vân vân...
Đếm như thế từ sáng đến chiều hôm, biết bao nhiêu là của chìm của nổi, cái nhớ cái không, mà tuyệt nhiên chưa thấy một vật nào thuộc về giống đực cả ! Mãi đến lúc trời tối, người em sốt ruột quá, vì của cải kê khai đã gần hết, bèn tỏ sự bực tức, đứng phắt dậy, chụp lấy cây dao rựa dựng nơi hè nhà, mà nói rằng :
- Đây là đực rựa thuộc phần em.
Nói xong, vác rựa ra đi giữa đêm tối, trong lúc người anh còn đang kiếm thêm đồ đạc để đếm, còn người vợ chạy ra ngoài sân nói với một câu ca dao :
"Làm trai đã quyết thì hành
Đã đẵn thì vác cả cành lẫn cây".
*
Từ ngày rời khỏi mái nhà của cha mẹ để lại, người em ngày ngày vác rựa vào rừng chặt củi làm kế sinh nhai. Vì không có nhà, nên phải ăn nhờ ở đậu, nay đây mai đó, nhưng vẫn cố gắng tự lập, sống với mồ hôi nước mắt, không muốn nhờ vả, ăn xin kẻ khác. Một hôm trăng non vừa mọc, anh đang ngủ say thì có tiếng quạ kêu, khiến anh thức dậy, nhìn bầu trời bao la trong sáng, tưởng như trời sắp sáng, bèn vớ lấy cây rựa đi miết lên rừng. Đến đầu rừng mới biết mình nhầm, trời vẫn còn khuya. Quả thật, đối với những kẻ màn trời chiếu đất, cầu sương điếm cỏ, thì dù là ban đêm họ vẫn thấy sáng và đó cũng là niềm an ủi duy nhất của họ.
Người tiều phu bèn nằm duỗi chân dưới một gốc cổ thụ mà chờ sáng. Rồi ngủ quên lúc nào không biết, anh chàng không ngờ rằng nơi đây là chốn nô đùa của một bầy khỉ. Hôm ấy, như thường lệ, chúng kéo nhau đến đây, nhưng chợt thấy dưới gốc cây có một người lạ nằm thẳng đuỗn thì cho rằng đó là một thây người. Chúng bèn xúm nhau khiên đi chôn, để lấy chỗ nhẩy nhót. Đang được khiêng đi, chàng tiều phu bỗng tỉnh giấc, toan la lên, nhưng thấy chuyện hay hay, bèn cứ nằm im để xem bọn khỉ khiêng mình tới đâu. Hồi lâu, anh nghe bầy khỉ đứng lại nói với nhau :
"Hà rầm hà rạc,
Chôn vào hố bạc,
Không chôn hố vàng".
Nhưng trong bầy khỉ, có con khỉ đột đứng đầu, bảo chúng :
"Hà rầm hà ràng,
Chôn vào hố vàng,
Không chôn hố bạc".
Thế là bầy khỉ tiếp tục khiêng người tiều phu tới một chỗ khác xa hơn. Đến nơi, chúng đặt anh ta xuống đất, rồi kéo nhau về chỗ cũ, nơi gốc cổ thụ để nhảy múa. Anh chàng mở to mắt nhìn quanh mình, thấy vô số vàng cục sáng chói cả hố lớn, thì mừng lắm. Chờ cho bọn khỉ đi thật xa, anh ta mới lồm cồm đứng dậy nhặt đầy túi, mang về dấu một nơi. Rồi mới bắt đầu tạo nhà cửa, trâu bò, ruộng trưa. Ruộng thì thấp, trưa thì cao. Trưa để gieo giống thành mạ, ruộng để cầy và cấy lúc cho tới mùa gặt hái. Anh ta bèn nhớ tới mấy lời cha dậy ngày trước :
"Con hư tại mạ,
Má hư tại trưa".
Lúc trở thành giàu sang, người tiều phu bèn nhớ thương cha mẹ ngày trước đã tảo tần nuôi dưỡng hai anh em nên vai nên vế. Anh thương tiếc cha mẹ như thầy Tử Lộ ngày xưa, lúc thành đạt hiển vinh thì cha mẹ chẳng còn để phụng dưỡng "
"Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng,
Con muốn phụng dưỡng cha mẹ ma cha mẹ chẳng còn".
(Mộc dục tịnh nhi phong bất đình,
Tử dục dưỡng nhi thân bất tại).
Anh cũng không quên người anh và bà chị dâu, mặc dầu họ đối xử với anh rất tồi tệ, nhưng anh sẵn sàng tha thứ mà quên chuyện cũ. Từ ngày trở nên giàu có, tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn dài, rồi cũng tới tai người anh bà chị. Họ bán tín bán nghi, vì họ nghĩ rằng : vỏn vẹn chỉ có một cái đực rựa thì làm nên trò trống gì ?
Một ngày kia, nhân ngày giỗ cha, người em bèn tìm đến nhà người anh, mời anh về nhà ăn giỗ, vì anh ta nghĩ rằng dù sao cũng là một thịt, chắc anh mình bị ảnh hưởng của bà vợ, chứ đâu đến nỗi tệ như thế.... Được mời, người anh vội vã đi theo em, trước là để báo hiếu với cha mẹ và tỏ tình huynh đệ, sau là để dò xét sự trạng nhà cửa em mình ra sao. Khi đến nhà, người anh không ngờ em mình giàu đến thế : nhà cao cửa lớn, vườn ruộng cò bay thẳng cánh, kho đụn đầy mặp, vườn ruộng cò bay thẳng cánh, gia nhân kể cả mấy mươi.... Người anh bèn hỏi người em :
- Từ dạo ấy đến giờ, chú em làm thế nào mà phát tài dữ vậy ?
Người em, bẩm tính lương thiện và đại lượng, bèn kể tỉ mỉ cho anh nghe câu chuyện, từ khi được anh chị chia cho cây rựa nhựa, lên rừng đốn củi nuôi thân, gặp bầy khỉ, và từ hố bạc được chuyển sang hố vàng...
Vừa nghe em kể xong câu chuyện, người anh quên cả cúng vái, bèn mượn em cái đực rựa, chạy một mạch lên rừng, tìm được gốc cổ thụ theo lời chỉ dẫn của em, rồi nằm duỗi cẳng ngắm trăng non và chờ bầy khỉ. Quả nhiên, một lát sau, có một bầy khỉ đến nhẩy nhót xung quanh gốc cây. Chúng thấy có người lạ nằm choán chỗ chúng vui đùa, bèn xúm lại khiêng đi chôn, vì chúng tưởng đó là một thây người chết.
Giữa đường đi chôn, bầy khỉ nói với nhau :
"Hà rầm hà rạc,
Chôn vào hố bạc,
Không chôn hố vàng".
Khi nghe bầy khỉ nói như vậy, người anh vội ngửng đầu lên cãi :
- Chôn vào hố vàng chứ ! Chôn vào hố vàng chứ !
Bầy khỉ không ngờ cái thây người vẫn còn sống, cuống cuồng quẳng hắn xuống đất rồi bỏ chạy. Hắn bị lăn xuống sườn núi, đầu va vào đá, vỡ sọ mà chết !
Bài học của chuyện tích này là :
- Tham thì thâm, dầm thì đen
- Ác lai ác báo
- Ở hiền gặp lành
- Trời thương Trời ngó lại.
Hương Giang Tư Mã
Thuở xưa có một gia đình nọ, cha mẹ chết để lại cho hai anh em một cơ sở khá vững vàng. Hai anh em vui sống trong cảnh hòa thuận và được sự mến thương của bà con láng giềng. Trong mái nhà ấm cúng, tình huynh đệ biểu lộ đậm đà với hương khói thờ phụng tổ tiên.
Nhưng ít lâu sau thì người anh lấy vợ. Từ lúc chị dâu vào nhà thì mối tình giữa hai anh em cũng bắt đầu suy giảm. Một ngày nọ, do sự xúi giục của chị dâu, người anh bảo với người em :
- Bây giờ em đã lớn rồi, phải tự lập cánh sinh và đã đến lúc anh em chúng ta chia của cải cho phân minh, để em có phương tiện lập thân, lập nghiệp trên đường đời mà xông pha với thiên hạ.
Nghe chồng nói như thế, bà vợ bèn phụ họa với mấy câu ca dao :
"Làm trai cho đáng nên trai :
Xuống đông, đông tĩnh; lên đoài, đoài yên".
"Làm trai có chí lập thân
Rồi ra gặp hội phong vân có ngày...".
Nghe bà chị dâu rao lên hai câu ca dao nghe cũng vui tai, người em liền thưa :
- Dạ, anh chị dạy thế nào, em xin vâng theo.
Người anh dõng dạc tuyên bố như sau :
- Của cải cha mẹ chúng ta để lại tựu trung gồm có ba giống : giống đực, giống cái và giống con. Mày bé nhỏ, nên tao nhường cho mày tất cả những đồ đạc giống đực, còn những gì giống cái và giống con thì phần tao.
Bà chị dâu phụ họa :
- Chú em nghĩ thế nào ? Theo chị nghĩ thì chia ra âm dương như thế là công bằng nhất, vì thuận lẽ trời đất.
Người em vốn hiền lành, chất phác, chưa kịp nghĩ gì cả, nhưng vì bị dồn vào thế bí của hai vợ chồng đã đồng lòng với nhau từ trước, bèn trả lời :
- Xin vâng, anh chị đã có lòng thương em út, em út đâu dám chối cãi. Có nhiều hưởng nhiều, có ít hưởng ít, đâu có sao.
Thế là cuộc chia của bắt đầu. Dựa vào quyền huynh thế phụ, người anh và bà chị dâu chọn đếm trước tiên. Những vật nào trong nhà, ngoài sân, ngoài vườn, ngoài ruộng, đều là cái là con, khiến cho người anh đếm mãi từ sáng đến chiều, mỏi cả miệng : cái nhà của tao, cái giường của tao, cái tủ của tao, cái lu của tao, cái nồi của tao... con trâu của tao ; vân vân...
Đếm như thế từ sáng đến chiều hôm, biết bao nhiêu là của chìm của nổi, cái nhớ cái không, mà tuyệt nhiên chưa thấy một vật nào thuộc về giống đực cả ! Mãi đến lúc trời tối, người em sốt ruột quá, vì của cải kê khai đã gần hết, bèn tỏ sự bực tức, đứng phắt dậy, chụp lấy cây dao rựa dựng nơi hè nhà, mà nói rằng :
- Đây là đực rựa thuộc phần em.
Nói xong, vác rựa ra đi giữa đêm tối, trong lúc người anh còn đang kiếm thêm đồ đạc để đếm, còn người vợ chạy ra ngoài sân nói với một câu ca dao :
"Làm trai đã quyết thì hành
Đã đẵn thì vác cả cành lẫn cây".
*
Từ ngày rời khỏi mái nhà của cha mẹ để lại, người em ngày ngày vác rựa vào rừng chặt củi làm kế sinh nhai. Vì không có nhà, nên phải ăn nhờ ở đậu, nay đây mai đó, nhưng vẫn cố gắng tự lập, sống với mồ hôi nước mắt, không muốn nhờ vả, ăn xin kẻ khác. Một hôm trăng non vừa mọc, anh đang ngủ say thì có tiếng quạ kêu, khiến anh thức dậy, nhìn bầu trời bao la trong sáng, tưởng như trời sắp sáng, bèn vớ lấy cây rựa đi miết lên rừng. Đến đầu rừng mới biết mình nhầm, trời vẫn còn khuya. Quả thật, đối với những kẻ màn trời chiếu đất, cầu sương điếm cỏ, thì dù là ban đêm họ vẫn thấy sáng và đó cũng là niềm an ủi duy nhất của họ.
Người tiều phu bèn nằm duỗi chân dưới một gốc cổ thụ mà chờ sáng. Rồi ngủ quên lúc nào không biết, anh chàng không ngờ rằng nơi đây là chốn nô đùa của một bầy khỉ. Hôm ấy, như thường lệ, chúng kéo nhau đến đây, nhưng chợt thấy dưới gốc cây có một người lạ nằm thẳng đuỗn thì cho rằng đó là một thây người. Chúng bèn xúm nhau khiên đi chôn, để lấy chỗ nhẩy nhót. Đang được khiêng đi, chàng tiều phu bỗng tỉnh giấc, toan la lên, nhưng thấy chuyện hay hay, bèn cứ nằm im để xem bọn khỉ khiêng mình tới đâu. Hồi lâu, anh nghe bầy khỉ đứng lại nói với nhau :
"Hà rầm hà rạc,
Chôn vào hố bạc,
Không chôn hố vàng".
Nhưng trong bầy khỉ, có con khỉ đột đứng đầu, bảo chúng :
"Hà rầm hà ràng,
Chôn vào hố vàng,
Không chôn hố bạc".
Thế là bầy khỉ tiếp tục khiêng người tiều phu tới một chỗ khác xa hơn. Đến nơi, chúng đặt anh ta xuống đất, rồi kéo nhau về chỗ cũ, nơi gốc cổ thụ để nhảy múa. Anh chàng mở to mắt nhìn quanh mình, thấy vô số vàng cục sáng chói cả hố lớn, thì mừng lắm. Chờ cho bọn khỉ đi thật xa, anh ta mới lồm cồm đứng dậy nhặt đầy túi, mang về dấu một nơi. Rồi mới bắt đầu tạo nhà cửa, trâu bò, ruộng trưa. Ruộng thì thấp, trưa thì cao. Trưa để gieo giống thành mạ, ruộng để cầy và cấy lúc cho tới mùa gặt hái. Anh ta bèn nhớ tới mấy lời cha dậy ngày trước :
"Con hư tại mạ,
Má hư tại trưa".
Lúc trở thành giàu sang, người tiều phu bèn nhớ thương cha mẹ ngày trước đã tảo tần nuôi dưỡng hai anh em nên vai nên vế. Anh thương tiếc cha mẹ như thầy Tử Lộ ngày xưa, lúc thành đạt hiển vinh thì cha mẹ chẳng còn để phụng dưỡng "
"Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng,
Con muốn phụng dưỡng cha mẹ ma cha mẹ chẳng còn".
(Mộc dục tịnh nhi phong bất đình,
Tử dục dưỡng nhi thân bất tại).
Anh cũng không quên người anh và bà chị dâu, mặc dầu họ đối xử với anh rất tồi tệ, nhưng anh sẵn sàng tha thứ mà quên chuyện cũ. Từ ngày trở nên giàu có, tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn dài, rồi cũng tới tai người anh bà chị. Họ bán tín bán nghi, vì họ nghĩ rằng : vỏn vẹn chỉ có một cái đực rựa thì làm nên trò trống gì ?
Một ngày kia, nhân ngày giỗ cha, người em bèn tìm đến nhà người anh, mời anh về nhà ăn giỗ, vì anh ta nghĩ rằng dù sao cũng là một thịt, chắc anh mình bị ảnh hưởng của bà vợ, chứ đâu đến nỗi tệ như thế.... Được mời, người anh vội vã đi theo em, trước là để báo hiếu với cha mẹ và tỏ tình huynh đệ, sau là để dò xét sự trạng nhà cửa em mình ra sao. Khi đến nhà, người anh không ngờ em mình giàu đến thế : nhà cao cửa lớn, vườn ruộng cò bay thẳng cánh, kho đụn đầy mặp, vườn ruộng cò bay thẳng cánh, gia nhân kể cả mấy mươi.... Người anh bèn hỏi người em :
- Từ dạo ấy đến giờ, chú em làm thế nào mà phát tài dữ vậy ?
Người em, bẩm tính lương thiện và đại lượng, bèn kể tỉ mỉ cho anh nghe câu chuyện, từ khi được anh chị chia cho cây rựa nhựa, lên rừng đốn củi nuôi thân, gặp bầy khỉ, và từ hố bạc được chuyển sang hố vàng...
Vừa nghe em kể xong câu chuyện, người anh quên cả cúng vái, bèn mượn em cái đực rựa, chạy một mạch lên rừng, tìm được gốc cổ thụ theo lời chỉ dẫn của em, rồi nằm duỗi cẳng ngắm trăng non và chờ bầy khỉ. Quả nhiên, một lát sau, có một bầy khỉ đến nhẩy nhót xung quanh gốc cây. Chúng thấy có người lạ nằm choán chỗ chúng vui đùa, bèn xúm lại khiêng đi chôn, vì chúng tưởng đó là một thây người chết.
Giữa đường đi chôn, bầy khỉ nói với nhau :
"Hà rầm hà rạc,
Chôn vào hố bạc,
Không chôn hố vàng".
Khi nghe bầy khỉ nói như vậy, người anh vội ngửng đầu lên cãi :
- Chôn vào hố vàng chứ ! Chôn vào hố vàng chứ !
Bầy khỉ không ngờ cái thây người vẫn còn sống, cuống cuồng quẳng hắn xuống đất rồi bỏ chạy. Hắn bị lăn xuống sườn núi, đầu va vào đá, vỡ sọ mà chết !
Bài học của chuyện tích này là :
- Tham thì thâm, dầm thì đen
- Ác lai ác báo
- Ở hiền gặp lành
- Trời thương Trời ngó lại.
Được cảm ơn bởi: pccd, teamoon, Tây Đô đạo sĩ, cloudstrife, ngoctrantran, Veronica07031, S2GiaMongLongS2, Hoả Kỳ Lân, kimtudon, mitmitnana, tuankietxm
-
- Mới gia nhập
- Bài viết: 20
- Tham gia: 13:48, 24/07/11
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Cháu chào bác ạ.
Cháu rất cảm ơn bác đã đăng những bài viết hay cho thế hệ trẻ chúng cháu được lĩnh hội. Kính chúc bác luôn mạnh khỏe và tiếp tục giúp đời .
Bác ơi, nêu có thể bác xem qua lá số giúp cháu với, cháu băn khoăn lắm ạ. Công việc của cháu sau này có tốt ko ạ (bây giờ đang ổn định và có thu nhập ạ). Cháu có HP trong hôn nhân gia đình ko ạ? Liệu cháu có 2 đời vợ và có con hư ko bác.
Cháu chân thành cảm ơn bác ạ

Cháu rất cảm ơn bác đã đăng những bài viết hay cho thế hệ trẻ chúng cháu được lĩnh hội. Kính chúc bác luôn mạnh khỏe và tiếp tục giúp đời .
Bác ơi, nêu có thể bác xem qua lá số giúp cháu với, cháu băn khoăn lắm ạ. Công việc của cháu sau này có tốt ko ạ (bây giờ đang ổn định và có thu nhập ạ). Cháu có HP trong hôn nhân gia đình ko ạ? Liệu cháu có 2 đời vợ và có con hư ko bác.
Cháu chân thành cảm ơn bác ạ

TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Bác ơi cho cháu hỏi về chuyện càu siêu độ cho ông bà tổ tiên đã mất ạ. Hieenj tại 2 ông noij và ngoại của cháu đều đã mất và nhà cháu có nhớ tên họ thì có thể nhờ nhà chùa cầu siêu độ được nhưng với những người mà không thể nhớ được tên họ thì phải làm thế nào ạ?
- ellerypham
- Tam đẳng
- Bài viết: 715
- Tham gia: 23:19, 19/07/11
- Đến từ: Boston, USA
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Cháu thật cảm ơn bác Tây Đô đã cho cháu nhận ra một suy nghĩ mới về tử vi. Vâng và cháu tin tưởng vào luật gieo nhân nào gặt quả ấy. Lá số tử vi của mình cũng chỉ là một phần. Quan trong nhất là kiếp này phải biết tạo nghiệp tốt; bởi lẽ đạo đức là thứ luôn được đặt lên hàng đầu. Đi xem thầy tử vi nào cũng nói cháu là một người tôn trọng đạo đức. Vâng và cháu mong cháu sẽ làm được nhiều điều tốt và tôn trọng đạo đức như tử vi đã vạch ra cho mình một con đường. Đức năng thắng số. Nói có vẻ hơi ngược khi tin vào đức năng thắng số mà lại muốn đi theo con đường tử vi đã vạch cho mình. hihi. Mong bác có thêm nhiều bài post thú vị nữa
Được cảm ơn bởi: pccd, Tây Đô đạo sĩ, daisyhn
- Tây Đô đạo sĩ
- Bát đẳng
- Bài viết: 7976
- Tham gia: 19:37, 19/10/10
- Đến từ: Tây Đô
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Nếu không biết tên thì cháu nên tự tụng kinh chú, làm các việc công đức, phóng sinh...rồi hồi hướng chung cho gia quyến nhiều đời, các oan gia trái chủ được siêu sinh Tịnh độ. Chúng ta đã tái sinh nhiều kiếp, mỗi kiếp đều có ông bà cha mẹ chú bác cô dì anh chị em...không thể biết hết tên tuổi họ được, chỉ cần mình hồi hướng chung như thế họ đều có lợi ích.phoenix18 đã viết:Bác ơi cho cháu hỏi về chuyện càu siêu độ cho ông bà tổ tiên đã mất ạ. Hieenj tại 2 ông noij và ngoại của cháu đều đã mất và nhà cháu có nhớ tên họ thì có thể nhờ nhà chùa cầu siêu độ được nhưng với những người mà không thể nhớ được tên họ thì phải làm thế nào ạ?
Cháu đọc thêm bài này nhé:
Muốn làm lợi ích cho người thân, ngoài việc phụng dưỡng cha mẹ, thương mến giúp đỡ anh chị em và dòng họ còn hiện tiền, việc rất cần thiết là giúp đỡ cho vong linh những người đã khuất được tái sinh đầu thai hoặc được siêu sinh tịnh độ.
Chúng ta bị vô minh che lấp nên không thể nhìn thấy các vong linh không được tái sinh, không ai giúp đỡ lang thang đói lạnh khổ sở thế nào. Họ ngày đêm trông ngóng người nhà làm công đức, cúng thức ăn, quan tâm đến họ như người tù chờ thăm nuôi. Ấy vậy mà đa phần chúng ta cho rằng chết là hết, vô tình đối xử với ông bà dòng họ mình quá tệ, chỉ biết vun vén hưởng thụ phần mình, không có ý niệm gì về cõi giới người đã khuất.
Chúng ta may mắn được làm người, có khả năng làm việc thiện, tạo nhiều công đức gửi cho người đã khuất và giúp được cho họ thoát khổ, chỉ cần có ý niệm quan tâm, họ đã được an ủi rất nhiều.
Việc tụng kinh chú cầu siêu cho người đã khuất nên chọn cuốn kinh Nhật tụng, cuốn kinh này có thể thỉnh ở chùa hoặc mua ở hiệu sách cũng được. Trong đó có các phẩm " Kinh A Di Đà", "Kinh Phổ môn" và ở đầu các kinh đều có chú Đại bi. Đây là các kinh nên đọc tụng để cầu siêu cho các vong linh người đã khuất. Có thể đọc mỗi lần 1 phẩm hoặc chỉ đọc chú Đại bi cũng được.
Trước khi đọc tụng, nên tắm rửa sạch sẽ, súc miệng rửa mặt, đốt hương cắm vào các lư trên bàn thờ và bắt đầu đọc tụng. Sau khi tụng hết nhớ đọc "Xin hồi hướng công đức phúng tụng kinh chú, xưng tán hồng danh chư Phật chư Bồ tát đến tất cả các vong linh gia quyến nhiều đời, các oan gia trái chủ, cầu mong cho họ được thoát khổ vãng sinh tịnh độ" Đọc 3 lần như thế là xong.
Nếu mình thường xuyên làm được như thế, bản thân chúng ta cũng được hưởng nhiều phúc báo. Nên làm thêm các việc từ thiện, cúng chùa, phóng sinh... và cũng hồi hướng công đức như trên thì rất tốt.
Chào cháu.
Được cảm ơn bởi: pccd, MeTom93, cloudstrife, phoenix18, mitmitnana, hanoioi105, Thủ tướng, daisyhn, Leo Ruan
- Tây Đô đạo sĩ
- Bát đẳng
- Bài viết: 7976
- Tham gia: 19:37, 19/10/10
- Đến từ: Tây Đô
TL: Lá số, sự luân hồi và luật nhân quả
Chỗ này tôi xin nói lại. Lá số giống như bản hồ sơ học bạ của học sinh. Khi thầy giáo lớp 9 mới nhận lớp, thầy xem trong học bạ và hồ sơ của học sinh xem năm ngoái ở lớp 8 nó học thế nào. Một đứa giỏi toán, hạnh kiểm tốt thì thầy đoán năm nay có thể nó sẽ được tuyển đi thi học sinh giỏi toán cấp tỉnh. Tuy nhiên nếu nó có bạn gái, yêu đương rồi học hành xao nhãng, toán bị điểm kém thì thầy đã đoán sai. Dĩ nhiên nếu nó vẫn chăm chỉ học hành như năm lớp 8 thì thầy đoán đúng, quả nhiên nó được đi thi học sinh giỏi.ellerypham đã viết:Cháu thật cảm ơn bác Tây Đô đã cho cháu nhận ra một suy nghĩ mới về tử vi. Vâng và cháu tin tưởng vào luật gieo nhân nào gặt quả ấy. Lá số tử vi của mình cũng chỉ là một phần. Quan trong nhất là kiếp này phải biết tạo nghiệp tốt; bởi lẽ đạo đức là thứ luôn được đặt lên hàng đầu. Đi xem thầy tử vi nào cũng nói cháu là một người tôn trọng đạo đức. Vâng và cháu mong cháu sẽ làm được nhiều điều tốt và tôn trọng đạo đức như tử vi đã vạch ra cho mình một con đường. Đức năng thắng số. Nói có vẻ hơi ngược khi tin vào đức năng thắng số mà lại muốn đi theo con đường tử vi đã vạch cho mình. hihi. Mong bác có thêm nhiều bài post thú vị nữa
Lóp 8 là kiếp trước, hồ sơ học bạ là lá số Tử vi, Lớp 9 là kiếp này. Cuối cùng thì chính ta làm chủ số phận của mình thôi.
Được cảm ơn bởi: pccd, teamoon, cloudstrife, se7enkr, ngoctrantran, phoenix18, kimtudon, mitmitnana, hanoioi105, Leo Ruan