ĐÓ CHÍNH LÀ THIỀN
Vương Điền là một thầy thuốc giỏi, nhưng vẫn có nhiều người bệnh chết trên tay ông. Bởi vậy, ông luôn cảm thấy sợ hãi vì cái bóng của thần chết. Một lần, trên đường đi khám bệnh, Vương Điền gặp một du tăng, bèn hỏi : “ Thiền là cái gì ?”
Du tăng trả lời :”Ta cũng không biết phải nói thế nào với ông, nhưng có một điều chắc chắn là, sau khi biết Thiền là gì rồi, ông sẽ không sợ chết nữa”.
Được sự chỉ dẫn của du tăng, Vương Điền tìm đến Thiền sư Nam Ấn, nói rõ nỗi sợ hãi ám ảnh của mình và xin khai thị.
Sư Nam Ấn nói :” Thiền không khó học. Bản thân ông là một thày thuốc thì nên tận tâm vì bệnh nhân của ông, đó chính là Thiền! “
Vương Điền không rõ chỉ ý của sư Nam Ấn, nên quay lại hỏi ba lần. Mà lần nào cũng nhận được câu nói :” Một thầy thuốc không nên phí thời gian ở nơi chùa chiền, mau quay về chăm sóc bệnh nhân đi !” của sư Nam Ấn.
Vương Điền nghĩ bụng: “Khai thị như như vậy thì làm sao có thể tiêu trừ được sự sợ hãi cái chết?”. Vì vậy, trong lần tham bái thứ tư, Vương Điền nói : “Có một vị du tăng từng nói với tôi rằng học được Thiền sẽ không còn sợ cái chết. Mà mỗi lần đến đây hỏi, ngài lại cứ bảo tôi cần phải quan tâm chăm sóc bệnh nhân. Đương nhiên là tôi rất rõ việc đó, nhưng nếu nói đó là Thiền, thì tôi bất tất phải quay lại thỉnh giáo ngài làm gì !”
Sư Nam Ấn mỉm cười vỗ vai Vương Điền nói : “Có lẽ là ta nghiêm khắc với ống qúa rồi, vậy ta cho ông một công án để ông tham cứu thử nhé !”
Sư Nam Ấn cho Vương Điền tham cứu thọai đầu “Triệu Châu vô”. Sau hai năm nghiền ngẫm về một chữ “vô”, Vương Điền trình bày những kiến giải của mình với sư Nam Ấn. Sư Nam Ấn nghe rồi nói : “Vẫn chưa vào được Thiền cảnh”
Vương Điền lại chuyên tâm nhất trí suy tư hơn một năm nữa, cuối cùng tự thấy tâm nhẹ nhàng, sáng rõ, cái khó của thọai đầu dần dần biến mất, “vô” đã trở thanh chân lý. Vương Điền quan tâm chăm sóc bệnh nhân mà không biết tới sự quan tâm chăm sóc đó nữa. Ông đã thóat khỏi ám ảnh về sinh tử .
Khi Vương Điến đến gặp, sư Nam Ấn cười nói :”Từ vong ngã đến vô ngã, đó chính là biểu hiện của Thiền tâm”
Người ta nói :
Vương Điền là thầy thuốc, nên thường xuyên tiếp xúc với cảnh sinh-lão-bệnh-tử, do vậy, ông sinh ra sợ cái chết. Sư Nam Ấn bảo Vương Điền tận tâm vì bệnh nhân, chính là một hình thức tham Thiền, bởi vậy một người vứt bỏ trách nhiệm và tình thương thì làm sao có thể nhập thiền ?
Khi Vương Điền thấu suốt được công án chữ “vô” , thì ông đã đạt đến cảnh giới đi từ hữu tâm đến vô tâm, từ hữu ngã đến vô ngã, từ hữu sinh đến vô sinh. Như vậy là đã vào được cảnh giới của THIỀN, và không còn ám ảnh sợ hãi về cái chết nữa.
(Theo Chan Gushi)