Mỗi ngày 1 bài thơ...
TL: Mỗi ngày 1 bài thơ...
Tâm Tư Tàn Tạ Tình Tan Tác.
Man Mác Mênh Mông Mãi Mộng Mơ.
Đớn Đau Đưa Đẩy Đời Đơn Độc.
Thao Thức Thẹn Thùng Thấy Thảm Thương.
Vội Vàng Vô Vọng Vì Vương Vấn.
Lã̉ Lơi Lành Lạnh Lòng Lẻ Loi.
Canh Cánh Cồn Cào Càng Côi Cút.
Mệt Mỏi Mong Manh Mãi Một Mình....
Man Mác Mênh Mông Mãi Mộng Mơ.
Đớn Đau Đưa Đẩy Đời Đơn Độc.
Thao Thức Thẹn Thùng Thấy Thảm Thương.
Vội Vàng Vô Vọng Vì Vương Vấn.
Lã̉ Lơi Lành Lạnh Lòng Lẻ Loi.
Canh Cánh Cồn Cào Càng Côi Cút.
Mệt Mỏi Mong Manh Mãi Một Mình....
- huyen_fanta
- Mới gia nhập
- Bài viết: 25
- Tham gia: 23:53, 16/04/10
TL: Mỗi ngày 1 bài thơ...
Cho những trái tim vẫn ở lại chốn này!
Những buổi sáng lại nghe về những người ra đi
như những cơn gió thầm thì
như những cánh chim thiên di
dù chưa đến mùa đông rét mướt…
Những buổi sáng lại nghe tim mình đau đớn
khi ngồi đọc bản tin thời tiết
chỉ thấy toàn bão giông đổ xuống suốt chiều dài những cuộc đưa tiễn
không có bàn tay nào ở lại với ngày sau
Lần ngoảnh mặt này là lần ta sợ nhất phải nhìn thấy nhau
bởi có những thứ suốt đời chỉ được quyền gọi tên bằng niềm nhớ
có những thứ ta muốn mang đi nhưng phải để lại đó
có những thứ ta biết chắc là yêu thương nhưng không dám bày tỏ
khi chúng ta thuộc về hai con đường!
Lối rẽ này không phải là một chọn lựa giản đơn
ta đã bắt đầu biết sợ những cái nhìn ấm áp
biết sợ những ngày nắng mà trong lòng giăng mây u ám
biết sợ những giọt nuớc mắt của người khác mà buộc ta phải kìm nén
biết sợ chính bản thân ta đang dần phai nhạt
từ chối để lại những dấu chân…
Những buổi sáng ta ngồi đây và nhìn cuộc sống quá chừng cô đơn
một lần mình đứng lên là thêm một lần được khóc
cho phép mình thét gào nỗi đau đến từng chân tóc
cho phép mình gọi tên từng người yêu thương như một bài tập đọc
của một đứa trẻ mới vào đời…
Ta có thể đã không còn hiểu được giá trị của một bờ vai
nhìn đâu cũng thấy sự hoài nghi đỏ mặt
chỉ ước đôi khi mình như một cây xương rồng giữa sa mạc
sống vì cần phải sống chứ không vì điều gì khác
mặc yêu thương có những nghĩa lý gì?
Những buổi sáng lại nghe tin về những người ra đi
mà trái tim vẫn ở lại chốn này!
Những buổi sáng lại nghe về những người ra đi
như những cơn gió thầm thì
như những cánh chim thiên di
dù chưa đến mùa đông rét mướt…
Những buổi sáng lại nghe tim mình đau đớn
khi ngồi đọc bản tin thời tiết
chỉ thấy toàn bão giông đổ xuống suốt chiều dài những cuộc đưa tiễn
không có bàn tay nào ở lại với ngày sau
Lần ngoảnh mặt này là lần ta sợ nhất phải nhìn thấy nhau
bởi có những thứ suốt đời chỉ được quyền gọi tên bằng niềm nhớ
có những thứ ta muốn mang đi nhưng phải để lại đó
có những thứ ta biết chắc là yêu thương nhưng không dám bày tỏ
khi chúng ta thuộc về hai con đường!
Lối rẽ này không phải là một chọn lựa giản đơn
ta đã bắt đầu biết sợ những cái nhìn ấm áp
biết sợ những ngày nắng mà trong lòng giăng mây u ám
biết sợ những giọt nuớc mắt của người khác mà buộc ta phải kìm nén
biết sợ chính bản thân ta đang dần phai nhạt
từ chối để lại những dấu chân…
Những buổi sáng ta ngồi đây và nhìn cuộc sống quá chừng cô đơn
một lần mình đứng lên là thêm một lần được khóc
cho phép mình thét gào nỗi đau đến từng chân tóc
cho phép mình gọi tên từng người yêu thương như một bài tập đọc
của một đứa trẻ mới vào đời…
Ta có thể đã không còn hiểu được giá trị của một bờ vai
nhìn đâu cũng thấy sự hoài nghi đỏ mặt
chỉ ước đôi khi mình như một cây xương rồng giữa sa mạc
sống vì cần phải sống chứ không vì điều gì khác
mặc yêu thương có những nghĩa lý gì?
Những buổi sáng lại nghe tin về những người ra đi
mà trái tim vẫn ở lại chốn này!
TL: Mỗi ngày 1 bài thơ...
ANH SẼ ĐỢI EM Ở PHÍA CUỐI CON ĐƯỜNG
Đừng trách anh, nghe em yêu thương?
Lối chúng mình định qua phố phường tấp nập quá
Dòng người cuốn em đi, đời bao nhiêu sự lạ
Không dắt tay em, vụng quá, sợ em cười !
Anh sẽ đi cùng em khi phố đã thưa người
Khi đã vắng những lời mời đon đả
Khi em cần tình yêu mà không cần phép lạ
Khi sánh vai cùng anh, em kiêu hãnh mỉm cười
Anh sẽ đến cùng em, nếu giữa đường bão nổi
Nếu gió gầm, đêm tối bỗng choàng buông
Còn em ơi, nếu lạc giữa phố phường đô hội
Anh sẽ đợi em ở phía cuối con đường.
Đừng trách anh, nghe em yêu thương?
Lối chúng mình định qua phố phường tấp nập quá
Dòng người cuốn em đi, đời bao nhiêu sự lạ
Không dắt tay em, vụng quá, sợ em cười !
Anh sẽ đi cùng em khi phố đã thưa người
Khi đã vắng những lời mời đon đả
Khi em cần tình yêu mà không cần phép lạ
Khi sánh vai cùng anh, em kiêu hãnh mỉm cười
Anh sẽ đến cùng em, nếu giữa đường bão nổi
Nếu gió gầm, đêm tối bỗng choàng buông
Còn em ơi, nếu lạc giữa phố phường đô hội
Anh sẽ đợi em ở phía cuối con đường.
TL: Mỗi ngày 1 bài thơ...
Em sẽ rời xa anh
Như anh từng muốn thế
Như đôi ta ko thể
Đến bên nhau một lần
Em sẽ rời xa anh
Để tình yêu ở lại
Để đôi mình mãi mãi
Cách xa một cuộc đời
Tình mình có vậy thôi
Dở dang và cay đắng
Xót xa và nước mắt
Em sẽ rời xa anh......
Như anh từng muốn thế
Như đôi ta ko thể
Đến bên nhau một lần
Em sẽ rời xa anh
Để tình yêu ở lại
Để đôi mình mãi mãi
Cách xa một cuộc đời
Tình mình có vậy thôi
Dở dang và cay đắng
Xót xa và nước mắt
Em sẽ rời xa anh......
TL: Mỗi ngày 1 bài thơ...
Ta mến cảnh xuân ánh sáng ngời,
Thú vui thơ rượu chén đầy vơi;
Hoa cài đậu Trúc cành xanh biếc,
Lá quyện hương xuân sắc thắm tươi.
Qua lại khách chờ sông lặng sóng,
Ngược xuôi thuyền đợi bến đông người;
Xa ngân tiếng hát đàn trầm bổng,
Tha thướt bóng ai mắt mĩm cười...
***********
Cười mĩm mắt ai bóng thướt tha,
Bỗng trầm đàn hát tiếng ngân xa;
Người đông bến đợi thuyền xuôi ngược,
Sóng lặng sông chờ khách lại qua.
Tươi thắm sắc xuân hương quyện lá,
Biếc xanh cành Trúc đậu cài hoa;
Vơi đầy chén rượu thơ vui thú,
Ngời sáng ánh xuân cảnh mến ta.
********
Ngời sáng ánh xuân cảnh mến ta,
Vơi đầy chén rượu thơ vui thú;
Biếc xanh cành trúc đậu cài hoa,
Tươi thắm sắc xuân hương quyện lá.
Sống lặng sông chờ khách lại qua,
Người đông bến đợi thuyền xuôi ngược;
Bổng trầm đàn hát tiếng ngân xa,
Cười mĩm mắt ai bóng thướt tha...
Thú vui thơ rượu chén đầy vơi;
Hoa cài đậu Trúc cành xanh biếc,
Lá quyện hương xuân sắc thắm tươi.
Qua lại khách chờ sông lặng sóng,
Ngược xuôi thuyền đợi bến đông người;
Xa ngân tiếng hát đàn trầm bổng,
Tha thướt bóng ai mắt mĩm cười...
***********
Cười mĩm mắt ai bóng thướt tha,
Bỗng trầm đàn hát tiếng ngân xa;
Người đông bến đợi thuyền xuôi ngược,
Sóng lặng sông chờ khách lại qua.
Tươi thắm sắc xuân hương quyện lá,
Biếc xanh cành Trúc đậu cài hoa;
Vơi đầy chén rượu thơ vui thú,
Ngời sáng ánh xuân cảnh mến ta.
********
Ngời sáng ánh xuân cảnh mến ta,
Vơi đầy chén rượu thơ vui thú;
Biếc xanh cành trúc đậu cài hoa,
Tươi thắm sắc xuân hương quyện lá.
Sống lặng sông chờ khách lại qua,
Người đông bến đợi thuyền xuôi ngược;
Bổng trầm đàn hát tiếng ngân xa,
Cười mĩm mắt ai bóng thướt tha...
TL: Mỗi ngày 1 bài thơ...
Nhớ sông làng
Có một dòng sông ôm ấp tuổi thơ
Cho tôi những tháng ngày dài êm ả
Thưở lên chín lên mười như chiếc lá
Thích nằm nghe con sóng vỗ rạt rào
Tôi nhặt tìm giữa xanh ngút ngàn lau
Nhặt những chiếc tổ chim trời bỏ trống
Lượm những trái bần chua vừa chín rụng
Hát một mình với ngọn gió ban trưa.
Năm tháng sang trang như vở học trò
Tờ lịch mỏng vơi dần thời hoa bướm
Từ buổi hóa thân làm con nước lớn
Với bao nhiêu khát vọng cứ dâng trào.
Tôi bỏ hai bờ cỏ lại phía sau
Trôi trôi đi đến miền xa tít tắp
Đêm tựa cửa nhìn vầng trăng nhòa nhạt
Nghe dế kêu ,da diết nhớ sông làng.
Có một dòng sông ôm ấp tuổi thơ
Cho tôi những tháng ngày dài êm ả
Thưở lên chín lên mười như chiếc lá
Thích nằm nghe con sóng vỗ rạt rào
Tôi nhặt tìm giữa xanh ngút ngàn lau
Nhặt những chiếc tổ chim trời bỏ trống
Lượm những trái bần chua vừa chín rụng
Hát một mình với ngọn gió ban trưa.
Năm tháng sang trang như vở học trò
Tờ lịch mỏng vơi dần thời hoa bướm
Từ buổi hóa thân làm con nước lớn
Với bao nhiêu khát vọng cứ dâng trào.
Tôi bỏ hai bờ cỏ lại phía sau
Trôi trôi đi đến miền xa tít tắp
Đêm tựa cửa nhìn vầng trăng nhòa nhạt
Nghe dế kêu ,da diết nhớ sông làng.
TL: Mỗi ngày 1 bài thơ...
Gió vô tình cho xác hoa bay
Về vô vọng cho thân hình tan tác
Về muôn đường nhưng sao toàn đi lạc
Biết phương nào cho xác hoa bay
Ai bảo yêu hoa ,khi hương nồng sắc thắm
Tay nâng niu , trân trọng ,bón chăm
Một khi sắc buỗng phai tàn
Người ta bỏ mặc cho tàn hoa rơi
Rơi về những chốn xa xôi
Tương tư bỏ lại cho người đời mang
Còn chi những thuở mơ màng
Hoa tàn lại khóc ,khóc đời tàn hoa !
Về vô vọng cho thân hình tan tác
Về muôn đường nhưng sao toàn đi lạc
Biết phương nào cho xác hoa bay
Ai bảo yêu hoa ,khi hương nồng sắc thắm
Tay nâng niu , trân trọng ,bón chăm
Một khi sắc buỗng phai tàn
Người ta bỏ mặc cho tàn hoa rơi
Rơi về những chốn xa xôi
Tương tư bỏ lại cho người đời mang
Còn chi những thuở mơ màng
Hoa tàn lại khóc ,khóc đời tàn hoa !
TL: Mỗi ngày 1 bài thơ...
Cần một người mua dùm viên kẹo...
*
Có những khoảnh khắc trong đời không ai ngờ trước được
và ta buông tay
là vĩnh viễn...
*
Chẳng phải chính cuộc đời đã kéo ta đến sát bờ vực
chẳng phải những hơi thở cũng bị lấy mất khi ta đang thoi thóp
chẳng phải thế gian đã quá chừng ác độc...
từ chối những tháng ngày ta cố sống tốt hơn?
*
Ta cần một bờ vai để biết nói lời cảm ơn
cần một người ngồi bên cạnh để nghe ta khóc
cần một người mua dùm viên kẹo ngậm cho vơi bớt những cay đắng
cần một người nắm tay và chỉ dùm ta một con đường khác
giữa bóng đêm...
*
Ta không hề muốn mất đi cảm giác ngửa mặt mình đón những giọt mưa đến hỏi thăm
mỗi sáng vùi mình trong chăn và thèm một tách choco nóng
những lần nhìn thấy những hạt mầm tách mình ra khó nhọc
nhớ những hoàng hôn ngoài kia
và ghét những ngày ẩm thấp
biết bao nhiêu...
*
Sẽ là hạnh phúc nếu ta có cơ hội để chọn lựa gạt bỏ hết khổ đau
ta sẽ chọn mặc quần jean và áo sơ-mi đi ra phố
ta sẽ chọn mỉm cười với tất cả những người đã yêu thương ta lẫn từ bỏ
ta sẽ chọn một quán cóc để ngồi với những người xa lạ
ta sẽ chọn đi bộ sau một ngày mệt lả
để thấy mình bớt lạc lõng với mọi người
*
Ta không chọn nơi sinh ra nên đã chọn cách kết thúc một cuộc đời
vào giây phút thấy thương mình như đứa trẻ
chỉ muốn được ai đó ôm vào lòng cho mình khỏi quị ngã
nhưng có những yêu thương cũng bắt ta phải trả giá
đến tận cùng...
*
Có những khoảnh khắc trong cuộc đời này ta phải chấp nhận mình là kẻ vô ơn!
*
Có những khoảnh khắc trong đời không ai ngờ trước được
và ta buông tay
là vĩnh viễn...
*
Chẳng phải chính cuộc đời đã kéo ta đến sát bờ vực
chẳng phải những hơi thở cũng bị lấy mất khi ta đang thoi thóp
chẳng phải thế gian đã quá chừng ác độc...
từ chối những tháng ngày ta cố sống tốt hơn?
*
Ta cần một bờ vai để biết nói lời cảm ơn
cần một người ngồi bên cạnh để nghe ta khóc
cần một người mua dùm viên kẹo ngậm cho vơi bớt những cay đắng
cần một người nắm tay và chỉ dùm ta một con đường khác
giữa bóng đêm...
*
Ta không hề muốn mất đi cảm giác ngửa mặt mình đón những giọt mưa đến hỏi thăm
mỗi sáng vùi mình trong chăn và thèm một tách choco nóng
những lần nhìn thấy những hạt mầm tách mình ra khó nhọc
nhớ những hoàng hôn ngoài kia
và ghét những ngày ẩm thấp
biết bao nhiêu...
*
Sẽ là hạnh phúc nếu ta có cơ hội để chọn lựa gạt bỏ hết khổ đau
ta sẽ chọn mặc quần jean và áo sơ-mi đi ra phố
ta sẽ chọn mỉm cười với tất cả những người đã yêu thương ta lẫn từ bỏ
ta sẽ chọn một quán cóc để ngồi với những người xa lạ
ta sẽ chọn đi bộ sau một ngày mệt lả
để thấy mình bớt lạc lõng với mọi người
*
Ta không chọn nơi sinh ra nên đã chọn cách kết thúc một cuộc đời
vào giây phút thấy thương mình như đứa trẻ
chỉ muốn được ai đó ôm vào lòng cho mình khỏi quị ngã
nhưng có những yêu thương cũng bắt ta phải trả giá
đến tận cùng...
*
Có những khoảnh khắc trong cuộc đời này ta phải chấp nhận mình là kẻ vô ơn!
Được cảm ơn bởi: thonv