Thực ra không có linh hồn, chỉ có thần thức tùy theo nghiệp đi đầu thai trong 6 nẻo luân hồi. Nếu gọi là linh hồn thì người sẽ chỉ tái sinh làm người thôi. Còn thần thức là phần tinh thần của chúng ta, khi thân vật chất này chết đi nó sẽ xuất ra và có thể tái sinh làm người, thú, quỷ đói, thần linh, hay làm một vị trời...tùy theo tội hay phúc mình gây tạo lúc còn sống ở thân trước. "Thần thức" cũng do vô minh mà ta chấp lấy làm cái tôi hay cái ta còn gọi là ngã chấp. Vì thế mới có lý do đầu thai tái sinh và có nghiệp. Bản chất tâm của chúng ta với chư Phật không khác, do 12 nhân duyên bất đầu từ vô minh mà thành ra có chúng ta hôm nay. Khi phá được ngã chấp thì cũng không còn vô minh và nghiệp nữa lúc ấy gọi là giác ngộ hoàn toàn, thành Phật.meongaingu đã viết:Người ta ví con người như là một cỗ xe do những con ngựa kéo, trong đó người cầm lái chính là phần tinh thần (tâm ý) và những con ngựa chính là thể xác, còn linh hồn như một người khách lỡ trèo lên xe cứ bị chở đi mà không sao tìm cách xuống xe được hoặc giả như một con chim bị sa vào lưới, nay phải tìm cách cắt đứt mạng lưới ràng buộc mình mà thoát ra ngoài
BÁC Tây Đô đạo sĩ ơi, ở đây theo cháu hiểu tâm mới là khách lỡ chứ bác nhỉ, cỗ xe là thể xác ,bác có thể giúp cháu phân biệt tâm và linh hồn dc ko ah?cháu cảm ơn bác
Khi chúng ta ngừng bặt các suy nghĩ, tâm vắng lặng ấy chính là bản tâm, không có bờ mé quá khứ hay vị lai. Còn suy nghĩ lăng xăng, phân biệt là tâm thức, chúng ta ai cũng nghĩ đó là tâm của mình. Bởi thế mới có sơn hà đại địa và các cõi giới. Vấn đề này rất khó nói bằng lời, cháu nên đọc thêm Duy thức học của đạo Phật sẽ rõ.