Đất Phật

Trao đổi về y học, võ thuật, văn hóa, phong tục, tín ngưỡng
Nội qui chuyên mục
Không tranh luận về chính trị và tôn giáo
hey
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 255
Tham gia: 16:15, 24/02/11

TL: Đất Phật

Gửi bài gửi bởi hey »

MỘT TRONG NHỮNG NGUYÊN NHÂN ĐỂ THÀNH PHẬT

Thuở ấy, Phật đang thuyết pháp trên núi Linh Thứu thì Đề-bà-đạt đa cùng vua A Xà Thế âm thầm bàn kế hại Ngài và chúng đệ tử.
A Xà Thế ra lịnh cấm không cho nhân dân tin theo Phật, nếu thấy chúng tăng đi khất thực thì không ai được phép cúng dường.

Lúc đó Xá Lợi Phất dẫn dầu chúng tăng đi sang nước khác, chỉ còn lại Phật và 500 chúng đệ tử La-hán ngụ lại trên núi.
Đề-Bà-Đạt-Đa bàn với A Xà Thế:
- Hiện giờ kề cận Phật chỉ có 500 đệ tử, sáng sớm mai chúng ta có thể thỉnh ổng vào thành thọ trai, khi đó tôi sẽ mang theo 500 con voi, cho voi uống rượu say xong, chờ Phật đi tới, tôi sẽ thả bầy voi ra cho chúng dẫm nát ổng như tương! Tới hồi đó thì tôi có thể làm giáo chủ, làm thầy thiên hạ... tha hồ uốn nắn mọi người ...
A Xà Thế nghe xong, liền đi mời thỉnh Phật ngày mai vào thành thọ thực. Phật đã biết tỏng mưu kế họ, vẫn nhận lời.
A Xà Thế về cung, cho Đề-Bà-Đạt-Đa hay là Phật đã chịu đến, thế là họ liền tiến hành mưu kế đã định.

Hôm sau, đến giờ thọ trai Phật cùng 500 vị La-hán đi vào thành, thì bỗng thấy 500 con voi say hùng hổ xông ra, sức chúng mạnh đến nổi cây đổ tường xiêu, khách đi đường nhìn thấy cũng hồn phi phách tán...
500 vị La-hán liền bay lên không trung, còn có mỗi mình A Nan đứng cạnh Phật. Khi bầy voi xông vào Phật, Phật khởi đại bi tâm, xòe tay ra, năm ngón tay Ngài phóng ra hào quang ngũ sắc, ánh từ quang vừa chiếu đến mình voi thì chúng bỗng tỉnh rượu, bị lòng từ của Phật làm xúc động, chúng cùng quì mọp xuống, không dám ngẩng đầu lên, mắt rươm rướm lệ, tỏ ý sám hối.

Nhà vua, các quan và dân chúng chứng kiến cảnh này thảy đều kinh ngạc, càng thêm tôn kính và tin tưởng Phật.
Thế là Phật ung dung đi vào cung điện, bình thản cùng 500 vị đệ tử La-hán thọ trai. Thọ thực xong A Xà Thế hướng về Phật sám hối. Phật bảo nhà vua và mọi người hiện diện ở đó rằng:
- Từ xưa đến nay người ta thường vì lợi lộc quyền thế mà tạo đại tội... rồi cứ thế bị khổ báo buộc mãi không thể thoát...rất ít người tỉnh táo trước nó để không hành động mê muội.

Rồi Phật dạy:
Vì ganh nên hủy báng nhau
Kế gian hảm hại bày bao nhiêu trò
Vu oan, trét trấu bôi tro
Hại người đức hạnh, nhu hòa, nhẫn cao.
Hại người, mình càng lún sâu
Chìm trong nẽo ác biết ngày nào ra
Sống cần bác ái vị tha
Nói, làm, hiền thiện mới là chánh chân
Vậy mới xứng hạnh hiền nhân
Đức huân, trai giới siêng năng thực hành
Người muốn bới lỗi, mặc tình!
Tìm đâu ra chỗ để rình, rêu rao...?
Sống mà phẩm hạnh thanh cao
Dù bị phỉ báng có nhằm vào đâu?
Trời người tán thán, cúi đầu
Người bi trí đủ, nghìn sau phụng thờ”.


Rồi Phật kể cho vua A Xà Thế nghe:
“Thuở xưa có một vị quốc vương tính rất thích ăn thịt chim ưng nên thường phái người vào rừng săn chúng. Lúc đó có một con ưng chúa dẫn đầu 500 chim ưng bay xuống tìm thức ăn. Rủi ro, chim ưng chúa bị thợ săn bắt được, còn 500 chim ưng kia hoảng sợ bay lên không kêu vang mà không chịu bỏ đi. Lúc đó có một con chim ưng khác là bạn thân của con ưng chúa, nó không sợ cung tên, cứ bay đuổi theo thợ săn, nó kêu la ai oán đến nỗi thổ
huyết, thợ săn nhìn thấy cảnh này, đâm ra xót thương và cảm động trước nghĩa tình của nó nên thả con ưng chúa ra.
Quốc vương sau khi biết được câu chuyện này, cũng bị tình nghĩa chim ưng làm xúc động, thế làø ông ban hành lịnh cấm, không cho săn giết chim ưng nữa”.

Phật bảo vua A Xà Thế:
- Chim ưng chúa thuở đó, là tiền thân ta. Con chim bay đuổi theo thợ săn, là tiền thân A Nan, bầy chim năm trăm con là 500 vị La-hán thọ trai hiện thời, còn vị quốc vương ghiền ăn thịt chim ưng, là tiền thân ngươi. Gã thợ săn thuở ấy, là Đề-Bà-Đạt-Đa. Từ thuở xa xưa mãi cho đến ngày nay, lúc nào các ngươi cũng muốn hại ta, nhưng nhờ ta hành hạnh đại từ đại bi nên tự giải được ách nạn, ta tuyệt chẳng có chút lòng oán kẻ đã xử ác với mình, do vậy mà được thành Phật...
Phật kể xong câu chuyện, A Xà Thế và quần thần đều hiểu được Phật pháp và có cảm giác như vừa bừng tỉnh cơn mơ.

Hạnh Đoan
Được cảm ơn bởi: cocacola, vitdec
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
vitdec
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 254
Tham gia: 00:45, 25/10/11

TL: Đất Phật

Gửi bài gửi bởi vitdec »

Cám ơn bạn hey nhiều đả post bài. Đẹc có bài để đọc nửa rùi. :)
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
vitdec
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 254
Tham gia: 00:45, 25/10/11

TL: Đất Phật

Gửi bài gửi bởi vitdec »

hey đã viết:Chào bạn Đẹc, trước khi post Hey phải đọc và nghiên cứu, cắt gọn, để người đọc có thể dễ hiểu và đi ngay được vào ý chính của bài, mà Hey thì đọc nghiên cứu hơi lâu lắc :) , nên để bạn Đẹc chờ lâu :)

Hey không tu ở chùa, Hey là một Phật tử :)
Hey tỉ mỉ quá, Đẹc hy vọng rằng nhửng bài viết của Hey sẻ được nhiều người ưa chuộng như là Đẹc vậy. :-bd Thật ra nhửng điều Hey làm Đẹc tin rằng củng là một công đức vô vàn và rấc là thực tế. Cám ơn Hey rấc là nhiều đả bỏ thời gian tỉ mỉ trước khi post bài. :)
Được cảm ơn bởi: hey
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
vitdec
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 254
Tham gia: 00:45, 25/10/11

TL: Đất Phật

Gửi bài gửi bởi vitdec »

Hey có thường hay tụng kinh niệm Phật không vậy hả ? :-/
Đầu trang

Hình đại diện của thành viên
vitdec
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 254
Tham gia: 00:45, 25/10/11

TL: Đất Phật

Gửi bài gửi bởi vitdec »

Đẹc đang đợi bài của Hey post lên nữa đây nè. :)
Đầu trang

hey
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 255
Tham gia: 16:15, 24/02/11

TL: Đất Phật

Gửi bài gửi bởi hey »

vitdec đã viết:Hey có thường hay tụng kinh niệm Phật không vậy hả ? :-/

Hey cũng thường niệm Phật vào buổi tối trước khi ngủ và niệm Phật lúc đang trên đường đến chỗ làm :)
Được cảm ơn bởi: vitdec
Đầu trang

hey
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 255
Tham gia: 16:15, 24/02/11

TL: Đất Phật

Gửi bài gửi bởi hey »

Nhân quả không phải là một khái niệm tôn giáo (dogma) mà là một quy luật thiên nhiên (natural law) ảnh hưởng thế giới nội tâm và thế giới vật chất. Nhân quả còn là một lực (force) gắn liền hai biến cố với nhau qua không gian và thời gian.

Ta khó có thể thay đổi nhân ở quá khứ, nhưng điều dễ làm là thay đổi duyên ở hiện tại để quả dữ khó có thể biểu hiện được. Ở thế giới vật chất, duyên lành là bạn tốt, nơi chốn yên tịnh (chùa, nhà thờ, hoc đường...). Ở thế giới tâm lý, duyên lành là ý muốn học hỏi, trao giồi trí tuệ, cố giữ lòng nhân từ, bác ái và tha thứ. Gần duyên lành thì quả xấu khó thể hiện hoặc thể hiện một cách yếu ớt hơn.

Nếu ta còn giữ tâm tham, sân, si làm nhân và nuôi dưỡng những tư tưởng tham,sân, si (ác duyên) thì không bao giờ biến đổi được cuộc sống hay xã hội một cách tốt lành được (quả). Cảnh lúc nào cũng hiện theo tâm. Người mang tâm xấu lên thiên đàng sớm muộn gì cũng biến cảnh thiên đàng thành địa ngục.

Hiểu được nhân quả thì ta nắm giữ được chìa khóa mở cửa tự do trong đời ta và giúp ta làm chủ lấy cuộc đời. Không hiểu nhân quả thì ta sẽ sống trong mê tín dị đoan hay trong sự lo âu của cuộc sống vô định, bắp bênh.

Hiểu được nhân quả giúp ta định hướng dễ dàng và có một hướng đi và một quan niệm sống vững chắc trước mọi hoàn cảnh khó khăn.
Được cảm ơn bởi: vitdec
Đầu trang

hey
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 255
Tham gia: 16:15, 24/02/11

TL: Đất Phật

Gửi bài gửi bởi hey »

"Chúng sanh cầu an lạc,
Ai dùng trượng hại người,
Ðể tìm lạc cho mình,
Ðời sau không được lạc."
Tập tin đính kèm
PHAT.jpg
PHAT.jpg (98.38 KiB) Đã xem 1324 lần
Được cảm ơn bởi: vitdec
Đầu trang

hey
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 255
Tham gia: 16:15, 24/02/11

TL: Đất Phật

Gửi bài gửi bởi hey »

SÂN HẬN

Chớ theo đuổi đối tượng của sân hận; hãy nhìn vào tâm thức giận dữ.

Khi các bạn cảm thấy giận ghét ai đó, sự thù ghét và sân giận của các bạn không phải là cái gì nội tại nơi người ấy như một toàn thể cũng như một phương diện nào của nó. Sự giận ghét của các bạn chỉ hiện hữu trong tâm thức các bạn. Vừa trông thấy nó, những tư tưởng của các bạn luôn luôn day đi day lại nó đã làm hại các bạn trong quá khứ, nó sẽ làm hại các bạn trong tương lai như thế nào, hay nó đang làm hại các bạn bây giờ; chỉ nghe tên của nó là đã làm các bạn đảo lộn. Khi các bạn trở nên trụ tâm vào những tư tưởng ấy, sự giận ghét đầy đủ phát triển, và tới lúc này các bạn cảm thấy một thôi thúc không thể cưỡng được cầm một cục đá và liệng vào nó, hay chụp lấy cái gì đó để đánh nó, nghĩ rằng: "Tôi thực sự muốn giết nó!"
Giận dữ có vẻ cực kỳ mạnh mẽ, nhưng nó lấy sức mạnh từ đâu để tràn ngập các bạn một cách dễ dàng như thế? Nó là sức mạnh nào đó ở bên ngoài, một cái gì có tay có chân, vũ khí và áo giáp? Nếu không, thế thì nó ở đâu trong các bạn? Nếu thế, nó ở đâu? Các bạn có thể tìm thấy nó trong óc não, trong trái tim, trong xương cốt, hay trong phần nào khác của các bạn? Dầu không thể xác định ở chỗ nào, giận dữ hình như hiện diện theo một cách rất cụ thể, một bám chấp mạnh mẽ nó làm đóng băng tâm thức các bạn thành một trạng thái cứng đặc và đem lại một số lớn khổ đau cho cả các bạn và những người khác.
Bằng cách nhận biết bản tánh thông suốt, trống không của tâm, hãy để cho nó trở lại trạng thái giải thoát, tự do tự nhiên của nó. Nếu các bạn nhận biết bản tánh của sân giận là Không, nó bèn mất tất cả sức mạnh làm hại của nó và hoàn lại thành Trí Huệ Như Tấm Gương (Đại Viên Cảnh Trí); nhưng nếu các bạn không nhận ra bản tánh của nó và thả lỏng cương cho nó, nó sẽ không kém là nguồn gốc đích thực của những hành hạ cháy bỏng và lạnh cóng của địa ngục.
Người ta thường nghĩ về sự hàng phục và hủy hoại một đối thủ như là một thành công tích cực, nhưng đấy chắc chắn không phải là quan điểm của giáo lý Phật giáo. Khi giận dữ phun như núi lửa, chớ có theo nó, mà thay vào đó hãy nhìn thẳng vào bản tánh của chính giận dữ; nó chỉ là một chế tạo trống không ở trong cái trống không bao la của tâm thức. Trải qua vô số đời, bị nô lệ bởi sự gây gổ của riêng các bạn, các bạn đã tích tập vô lượng nghiệp xấu.
Từ giờ trở đi hãy thận trọng hơn, nhớ rằng giận dữ là hạt giống từ đó mọi hành hạ của những địa ngục có thể sinh trưởng. Nhổ sạch giận dữ, và không còn đâu nữa những cõi địa ngục. Bởi thế thay vì ghét hận những kẻ thù giả danh, mục tiêu tấn công đích thực của sự giận ghét của các bạn phải là chính bản thân sự giận dữ.
Nếu các bạn không theo đuổi những cảm giác giận dữ, nếu các bạn không tự làm mình xa lánh những người khác bởi sự sân giận, nếu sự sân giận của các bạn được giải thoát vào trong thật tánh của chính nó, bấy giờ đó là trí-huệ-như-tấm-gương, một gương soi trong đó những người khác được phản chiếu như là chính các bạn. Bao giờ một tư tưởng "sân giận" có khởi lên trong tâm của Quán Thế Âm, nó chỉ làm cho trí huệ càng sáng chói thêm nữa. Hơn nữa, khi các bạn hiểu rõ rằng sân giận không thể nội tại nơi một đối tượng bên ngoài và rằng tâm thức giận dữ bên trong là không có một hiện hữu có thể sờ nắm nào, các bạn sẽ cảm thấy lòng bi tự nhiên tỏa chiếu cho tất cả chúng sanh, đặc biệt là cho những người bị hành hạ bởi những ngọn lửa của sân giận.
Sân giận là một kẻ tử thù của giải thoát, bởi vì một khoảnh khắc của sân giận phá hủy công đức được tích tập trong nhiều kiếp. Bởi thế, trừ diệt sân giận là một trong những mục tiêu chính yếu của một Bồ tát. Thế nên, hăm hở giữ giới nhẫn nhục, hãy trì tụng thần chú sáu âm. Như có nói: "Không có lỗi lầm nào lớn hơn sân giận, không có giới luật nào lớn hơn nhẫn nhục".
Được cảm ơn bởi: lang thang clik clik
Đầu trang

hey
Nhị đẳng
Nhị đẳng
Bài viết: 255
Tham gia: 16:15, 24/02/11

TL: Đất Phật

Gửi bài gửi bởi hey »

KIÊU MẠN

Chớ chạy theo đối tượng của kiêu mạn
Khi nào chúng ta có được phẩm tính đáng khâm phục nào, hiểu biết hay khéo léo đặc biệt nào, kiêu hãnh khởi lên tức thì và làm hư hỏng phẩm tính tích cực ấy. Bị tràn ngập bởi tự phụ, hoa mắt bởi vẻ đẹp, thông minh, học vấn và quyền lực của chúng ta, chúng ta hoàn toàn đui mù với mọi phẩm tính toàn hảo và đích thực của những bậc thầy vĩ đại. Nhưng thật ra, những người bình thường như chúng ta, lạc lõng trong mê mờ của sanh tử, dầu đôi khi có được vài phẩm tính tốt, thì chắc chắn chúng ít hơn nhiều những lỗi lầm; và so sánh với những đức hạnh vô lượng của những con người vĩ đại, những phẩm tính của chúng ta chỉ nhỏ như đốm bột. Thật ra, những đức tính chúng ta cảm thấy rất kiêu hãnh thường là những khuyết điểm giả dạng.
Thế nên, bất cứ những tài năng giới hạn và không bền vững nào các bạn có, tuyệt đối không có lý do gì để kiêu hãnh về chúng. Như câu châm ngôn: "Cũng như nước không bao giờ tụ lại trên chót đỉnh một trái núi, giá trị chân thực không bao giờ tích tụ trên đỉnh lởm chởm của lòng kiêu mạn". Kiêu căng làm dừng sự phát triển lòng sùng mộ, trí huệ hay từ bi; nó đóng ngăn các bạn với những ban phước của thầy và chận đứng mọi tiến bộ trên con đường. Thế nên, để tránh sự hiểm nguy của sự kiêu mạn, quan trọng là khảo sát chính các bạn một cách thành thật.
Nếu các bạn phân tích sự kiêu căng một cách cẩn thận, các bạn sẽ thấy ra rằng nó không nội tại trong cái gì mà bạn cảm thấy tự phụ, mà được tạo ra bởi tâm bám nắm. Nếu các bạn luôn luôn miên mật ở một vị thế khiêm tốn và giữ tâm thức mình khiêm hạ, sự kiêu hãnh sẽ biến mất như sương mù buổi sáng. Một tâm thức giải thoát khỏi móng vuốt của kiêu mạn luôn luôn an trụ trong trí huệ của sự đồng nhất căn bản (Bình đẳng tánh trí) của Quán Thế Âm.
Được cảm ơn bởi: lang thang clik clik
Đầu trang

Trả lời bài viết